Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em
Chương 5
An Ngọc
03/05/2021
"Dậy đi, dậy đi. Ngủ lắm thế"
Tiếng gọi lớn làm Thẩm Nguyệt tỉnh dậy.
"Mau dậy giặt giũ đi. Lau dọn hết chỗ này mau lên!!"
Cô vội vàng đứng dậy, gấp gọn chăn màn. Hôm nay sẽ có nhiều việc để làm đây. Cô bắt đầu ngày mới bằng thái độ tích cực. Chân tay không ngưng nghỉ làm hết việc này đến việc khác. Mấy người vũ công, múa cột nhìn cô không ngừng giễu cợt.
"A ha, xem cô ta dọn dẹp nhanh chưa kìa. Chắc cũng làm nhiều việc như vậy nên quen rồi."
"Có nó tụi mình đỡ động tay chân, đỡ làm móng mới."
Người khác lại lên tiếng chen vào.
Thẩm Nguyệt chẳng thèm quan tâm bọn họ nói gì, vẫn chăm chỉ làm việc của mình.
"Này, mày động vào cái gì đấy. Cái váy đấy đắt tiền lắm đấy. Hôm qua Trần tổng mới mua cho tao. Đừng có mà làm hỏng, mày đền không nổi đâu"
Tiếng quát tháo làm cô giật mình, vội bỏ chiếc váy xuống.
"Đừng ồn ào nữa. Tôi bảo các cô dọn dẹp cơ mà. Sao còn đứng đây."
Quản lí đến rồi. Bọn họ vội cúi mặt, chạy ngay vào trong. Cô quản lí bước đến:
"Thẩm Nguyệt, xem ra cô cũng biết làm việc đấy. Tốt! Cuối tháng có thể xem xét cho cô thêm lương"
Thẩm Nguyệt nghe thấy thế thì mừng rỡ.
"Thật ạ? Em cảm ơn chị nhiều ạ! Em sẽ chăm chỉ hơn!"
Nói rồi quản lí quay gót bước đi. Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm, cầm thau đồ đi giặt. Vừa làm cô lại vừa hát. Giọng hát của cô không đến nỗi là cực phẩm, thế nhưng vẫn rất hay, rất trong trẻo, mà đặc biệt lại rất có hồn.
Thoát chốc, từ việc nhỏ đến lớn, cô đều đã giải quyết xong.
Tối đến.
"Thẩm Nguyệt, thay đồ rồi ra làm việc đi."Chị quản lí nhắc nhở.
"Vâng, em ra ngay đây."
Nói rồi cô thoa nhẹ một lớp son dưỡng rồi chạy vội ra, cầm lấy khay rượu bưng vào cho khách. Ở đây rất rộng, có lẽ là đến mấy trăm mét vuông. Cô chưa quen đường, mà ở đây lại còn tối.
"Thẩm Nguyệt, đem rượu và trái cây vào phòng VIP số 1 đi. Nhớ phải chiều khách đấy. Toàn là sếp lớn thôi."
Chị quản lí nói lớn. Cô ngoan ngoãn cầm khay rượu gõ cửa bước vào.
"Thưa ngài, rượu và trái cây đây ạ!"
Cô cung kính nói rồi cúi người đặt đồ lêm bàn. Bất chợt vị khách cao quý kia đưa tay động chạm vào cô. Thẩm Nguyệt giật bắn mình, ánh mắt lúng túng.
"Nào em gái, ngồi xuống đây uống với tôi ít rượu nào. Uống được bao nhiêu tôi trả em bấy nhiêu."
Vị khách kia cười khanh khách làm cô thoáng sợ hãi. Nói rồi hắn đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ của cô, chồm người tới định hôn nhưng bị cô đẩy ra. . Xin hãy đọc truyện tại || tr umtruyen. co m ||
"Mẹ kiếp, ở đây không biết dạy nhân viên à. Mày không biết chiều khách sao. Được! Thích chống đối đúng không?"
Lão già kia đưa tay đè cô xuống ghế, vùi mặt vào cần cổ trắng nõn của cô. Tuy cô ở nông thôn, quanh năm lao động thế nhưng da dẻ vẫn rất mịn màng, hồng hào. Lão hít lấy hít để mùi hương trên người cô. Cô hoảng sợ, la lớn. Thế nhưng bị tiếng nhạc lớn ngoài sàn nhảy lấn át hòan toàn. Dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay to lớn của lão già dê xồm kia. Cánh cửa chợt mở ra. Một hình bóng cao lớn chợt tiến vào...
Tiếng gọi lớn làm Thẩm Nguyệt tỉnh dậy.
"Mau dậy giặt giũ đi. Lau dọn hết chỗ này mau lên!!"
Cô vội vàng đứng dậy, gấp gọn chăn màn. Hôm nay sẽ có nhiều việc để làm đây. Cô bắt đầu ngày mới bằng thái độ tích cực. Chân tay không ngưng nghỉ làm hết việc này đến việc khác. Mấy người vũ công, múa cột nhìn cô không ngừng giễu cợt.
"A ha, xem cô ta dọn dẹp nhanh chưa kìa. Chắc cũng làm nhiều việc như vậy nên quen rồi."
"Có nó tụi mình đỡ động tay chân, đỡ làm móng mới."
Người khác lại lên tiếng chen vào.
Thẩm Nguyệt chẳng thèm quan tâm bọn họ nói gì, vẫn chăm chỉ làm việc của mình.
"Này, mày động vào cái gì đấy. Cái váy đấy đắt tiền lắm đấy. Hôm qua Trần tổng mới mua cho tao. Đừng có mà làm hỏng, mày đền không nổi đâu"
Tiếng quát tháo làm cô giật mình, vội bỏ chiếc váy xuống.
"Đừng ồn ào nữa. Tôi bảo các cô dọn dẹp cơ mà. Sao còn đứng đây."
Quản lí đến rồi. Bọn họ vội cúi mặt, chạy ngay vào trong. Cô quản lí bước đến:
"Thẩm Nguyệt, xem ra cô cũng biết làm việc đấy. Tốt! Cuối tháng có thể xem xét cho cô thêm lương"
Thẩm Nguyệt nghe thấy thế thì mừng rỡ.
"Thật ạ? Em cảm ơn chị nhiều ạ! Em sẽ chăm chỉ hơn!"
Nói rồi quản lí quay gót bước đi. Thẩm Nguyệt cười tủm tỉm, cầm thau đồ đi giặt. Vừa làm cô lại vừa hát. Giọng hát của cô không đến nỗi là cực phẩm, thế nhưng vẫn rất hay, rất trong trẻo, mà đặc biệt lại rất có hồn.
Thoát chốc, từ việc nhỏ đến lớn, cô đều đã giải quyết xong.
Tối đến.
"Thẩm Nguyệt, thay đồ rồi ra làm việc đi."Chị quản lí nhắc nhở.
"Vâng, em ra ngay đây."
Nói rồi cô thoa nhẹ một lớp son dưỡng rồi chạy vội ra, cầm lấy khay rượu bưng vào cho khách. Ở đây rất rộng, có lẽ là đến mấy trăm mét vuông. Cô chưa quen đường, mà ở đây lại còn tối.
"Thẩm Nguyệt, đem rượu và trái cây vào phòng VIP số 1 đi. Nhớ phải chiều khách đấy. Toàn là sếp lớn thôi."
Chị quản lí nói lớn. Cô ngoan ngoãn cầm khay rượu gõ cửa bước vào.
"Thưa ngài, rượu và trái cây đây ạ!"
Cô cung kính nói rồi cúi người đặt đồ lêm bàn. Bất chợt vị khách cao quý kia đưa tay động chạm vào cô. Thẩm Nguyệt giật bắn mình, ánh mắt lúng túng.
"Nào em gái, ngồi xuống đây uống với tôi ít rượu nào. Uống được bao nhiêu tôi trả em bấy nhiêu."
Vị khách kia cười khanh khách làm cô thoáng sợ hãi. Nói rồi hắn đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ của cô, chồm người tới định hôn nhưng bị cô đẩy ra. . Xin hãy đọc truyện tại || tr umtruyen. co m ||
"Mẹ kiếp, ở đây không biết dạy nhân viên à. Mày không biết chiều khách sao. Được! Thích chống đối đúng không?"
Lão già kia đưa tay đè cô xuống ghế, vùi mặt vào cần cổ trắng nõn của cô. Tuy cô ở nông thôn, quanh năm lao động thế nhưng da dẻ vẫn rất mịn màng, hồng hào. Lão hít lấy hít để mùi hương trên người cô. Cô hoảng sợ, la lớn. Thế nhưng bị tiếng nhạc lớn ngoài sàn nhảy lấn át hòan toàn. Dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi vòng tay to lớn của lão già dê xồm kia. Cánh cửa chợt mở ra. Một hình bóng cao lớn chợt tiến vào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.