Thế Giới Rộng Lớn Như Thế, Anh Chỉ Cần Có Em
Chương 72
An Ngọc
03/05/2021
Thẩm Nguyệt quay về phòng, ngồi xuống bên cạnh Âu Thiên Hàn. Anh vẫn lạnh lùng như thế, mãi không chịu mở mắt nhìn cô. Thẩm Nguyệt cầm lấy tay anh, đặt lên má mình. Một dòng lệ nóng hổi rơi xuống, chạm vào tay anh.
"Thiên Hàn, em nhớ anh!"
Ngày thứ 3. Những dấu hiệu sinh tồn của anh đang có chiều hướng tốt, thế nhưng khi nào tỉnh lại thì bác sĩ không nói trước được. Cô ở ngay bên cạnh, mở sách ra, đọc cho anh nghe một mẩu chuyện nhỏ:
"Một chàng trai nói yêu một cô gái. Cô ấy hỏi tại sao anh lại yêu em. Chàng trai lôi trong túi ra một quyển sổ đã ghi 330 lí do và một cây bút, nói với cô gái rằng cây bút là để phòng khi anh ấy nhớ ra thêm một lý do để yêu cô!"
"Anh yêu em mà không cần lí do!"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, có chút khản đặc và mệt mỏi, vừa trấm ấm lại vừa lạnh lẽo, mang theo chút kiên nhẫn và yêu thương. Thẩm Nguyệt để quyển sách đang che tầm mắt của mình xuống. Đôi tay bất chợt run rẩy, khóe mắt ngập nước. Anh tỉnh lại rồi sao? Mí mắt đang hé mở ra nhìn cô đó sao?
Nước mắt của Thẩm Nguyệt không hẹn lại bất ngờ tuôn rơi trên gò má. Cô cất giọng nghẹn ngào:
"Thiên Hàn, anh...anh tỉnh rồi sao? Anh đã nghe thấy lời em nói rồi sao?"
Anh đưa tay lên lau nhẹ dòng lệ nóng, mỉm cười dịu dàng, giọng điệu ôn nhu:
"Anh không thể để em chờ lâu được!"
Cô mỉm cười hạnh phúc, hai tay vòng qua cổ anh, ôm lấy. Âu Thiên Hàn khẽ cong môi, vẽ nên một nụ cười mãn nguyện. Anh hôn nhẹ vào mái tóc cô, tận hưởng hương thơm quen thuộc đã bỏ quên. Cô bật khóc nức nở, vùi đầu vào cổ anh.
"Anh đáng ghét lắm! Sao lại ngủ lâu như vậy?"
Thẩm Nguyệt ngồi bật dậy, khuôn mặt giận dỗi, khẽ mắng anh. Âu Thiên Hàn nhìn cô chăm chú, đôi mắt ngập tràn ánh nắng. Anh đưa tay sờ lên má cô, nói:
"Bảo bối, anh nhớ em!"
Cô lại lao vào ôm anh, không kiềm được mà siết tay thật chặt.
"Em thật sự rất, rất, rất nhớ anh!"
Anh xoa đầu cô, vỗ nhẹ vào tấm lưng nhỏ như vỗ về, như yêu thương.
Sau khi tỉnh lại, bác sĩ đã vào khám cho anh. Tuy vẫn còn yếu nhưng sức khỏe đã ổn định hơn phần nào. Vị bác sĩ vui thay cho cô, dặn dò một vài thứ rồi ra ngoài, để hai người có không gian riêng.
Thẩm Nguyệt ngồi xoa bóp cho anh. Nằm lâu quá, các cơ sẽ khó vận động linh hoạt được như trước. Nghe tin anh tỉnh lại, cả Âu Vĩ Dương và Âu Tư Vũ đều đến. Cô nhanh chóng bước ra ngoài để ba người họ thoải mái trò chuyện. Hai người kia đều tươi cười rạng rỡ, liên tục hỏi han sức khỏe của anh. Âu Thiên Hàn chỉ trả lời qua loa vài câu rồi hướng mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt. Cô đứng dựa vào cửa, người có chút mệt. Trong lòng đột nhiên thấy khó chịu. Giờ phút cô sợ hãi nhất sắp đến rồi...
"Thiên Hàn, em nhớ anh!"
Ngày thứ 3. Những dấu hiệu sinh tồn của anh đang có chiều hướng tốt, thế nhưng khi nào tỉnh lại thì bác sĩ không nói trước được. Cô ở ngay bên cạnh, mở sách ra, đọc cho anh nghe một mẩu chuyện nhỏ:
"Một chàng trai nói yêu một cô gái. Cô ấy hỏi tại sao anh lại yêu em. Chàng trai lôi trong túi ra một quyển sổ đã ghi 330 lí do và một cây bút, nói với cô gái rằng cây bút là để phòng khi anh ấy nhớ ra thêm một lý do để yêu cô!"
"Anh yêu em mà không cần lí do!"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, có chút khản đặc và mệt mỏi, vừa trấm ấm lại vừa lạnh lẽo, mang theo chút kiên nhẫn và yêu thương. Thẩm Nguyệt để quyển sách đang che tầm mắt của mình xuống. Đôi tay bất chợt run rẩy, khóe mắt ngập nước. Anh tỉnh lại rồi sao? Mí mắt đang hé mở ra nhìn cô đó sao?
Nước mắt của Thẩm Nguyệt không hẹn lại bất ngờ tuôn rơi trên gò má. Cô cất giọng nghẹn ngào:
"Thiên Hàn, anh...anh tỉnh rồi sao? Anh đã nghe thấy lời em nói rồi sao?"
Anh đưa tay lên lau nhẹ dòng lệ nóng, mỉm cười dịu dàng, giọng điệu ôn nhu:
"Anh không thể để em chờ lâu được!"
Cô mỉm cười hạnh phúc, hai tay vòng qua cổ anh, ôm lấy. Âu Thiên Hàn khẽ cong môi, vẽ nên một nụ cười mãn nguyện. Anh hôn nhẹ vào mái tóc cô, tận hưởng hương thơm quen thuộc đã bỏ quên. Cô bật khóc nức nở, vùi đầu vào cổ anh.
"Anh đáng ghét lắm! Sao lại ngủ lâu như vậy?"
Thẩm Nguyệt ngồi bật dậy, khuôn mặt giận dỗi, khẽ mắng anh. Âu Thiên Hàn nhìn cô chăm chú, đôi mắt ngập tràn ánh nắng. Anh đưa tay sờ lên má cô, nói:
"Bảo bối, anh nhớ em!"
Cô lại lao vào ôm anh, không kiềm được mà siết tay thật chặt.
"Em thật sự rất, rất, rất nhớ anh!"
Anh xoa đầu cô, vỗ nhẹ vào tấm lưng nhỏ như vỗ về, như yêu thương.
Sau khi tỉnh lại, bác sĩ đã vào khám cho anh. Tuy vẫn còn yếu nhưng sức khỏe đã ổn định hơn phần nào. Vị bác sĩ vui thay cho cô, dặn dò một vài thứ rồi ra ngoài, để hai người có không gian riêng.
Thẩm Nguyệt ngồi xoa bóp cho anh. Nằm lâu quá, các cơ sẽ khó vận động linh hoạt được như trước. Nghe tin anh tỉnh lại, cả Âu Vĩ Dương và Âu Tư Vũ đều đến. Cô nhanh chóng bước ra ngoài để ba người họ thoải mái trò chuyện. Hai người kia đều tươi cười rạng rỡ, liên tục hỏi han sức khỏe của anh. Âu Thiên Hàn chỉ trả lời qua loa vài câu rồi hướng mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt. Cô đứng dựa vào cửa, người có chút mệt. Trong lòng đột nhiên thấy khó chịu. Giờ phút cô sợ hãi nhất sắp đến rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.