Chương 50
Lam Bạch Sắc
23/09/2020
Cuối tuần này Tân Vãn Thành tới nhà Diệp Nam Bình ngủ lại, giúp Thương Dao làm rõ lịch sử tình cảm của Triệu Tử Từ. Triệu Tử Từ có không ít bạn gái, chỉ riêng những người Diệp Nam Bình từng gặp đã là 4 người.
Tân Vãn Thành cân nhắc, không biết nên thế nào: “Rốt cuộc thì Triệu Tử Từ này là người có thể tin tưởng được hay không kia chứ?”
Diệp Nam Bình nhún vai: “Chuyện đó em để Thương Dao tự mình phán đoán đi.”
“Đúng là con đường theo đuổi người khác, đều dựa trên kinh nghiệm tích lũy được, không ai có thể học mà không có thầy dạy.” Tân Vãn Thành cảm thán.
Diệp Nam Bình không đồng ý quan điểm này, dựa đầu giường ôm laptop nhìn ảnh chụp tuần lễ thời trang Paris, nói: “Em không thầy dạy mà cũng hiểu đấy.”
Lần này có một tuần san mời anh đến Paris chụp ảnh, anh không đi mà để một nhiếp ảnh gia trong studio đi, anh thì làm một hạng mục khiến người khác mở rộng tầm mắt. Để quảng bá thương hiệu, một nền tảng video có lưu lượng người truy cập lớn nhất mời Diệp Nam Bình chụp ảnh poster cho 8 người có lưu lượng lớn nhất. Trước kia Diệp Nam Bình chụp đều là siêu mẫu, hoa đán, Tân Vãn Thành không nghĩ anh sẽ nhận công việc này, chụp ảnh cho những KOLs*.
Tân Vãn Thành hỏi anh sao lại muốn nhận công việc này, anh cũng không giấu cô. In studio muốn làm một app thị giác (Application – ứng dụng). Nhà đầu tư chính Pre-A có khả năng làm nền tảng video, đây là suy xét từ việc hợp tác tiếp theo.
Lợi hại của việc này trước mắt, Tân Vãn Thành không dám lơ là. Từ khi Lục Miểu từ chức, cô trở thành trợ lý duy nhất của anh, toàn bộ lịch trình cho hạng mục bom tấn này cuối cùng được đặt tên “Phong cảnh thành phố”, bối cảnh từ 8 thành phố khác nhau, ngõ nhỏ Bắc Kinh, đường phố Thượng Hải, hang động Trùng Khánh, những con hẻm nhỏ Dương Châu… Ý tưởng phong cảnh Trung Quốc này là do hai người họ… ở trên giường nghĩ ra.
Mọi người ở studio rất ngạc nhiên trước phương án của cô, cô cũng không độc chiếm công lao, khiêm tốn nói: “Tôi với thầy Diệp bàn bạc ra được ý tưởng này.”
Đồng nghiệp tự hỏi, “Thầy Diệp gần đây không tới studio, cô bàn với anh ấy lúc nào?”
Tân Vãn Thành mới ý thức được mình lỡ miệng, mặt tỉnh bơ đáp: “Dĩ nhiên là nhắn wechat, nếu không thì còn cách nào khác?”
Đúng vậy, ai mà tưởng tượng được Diệp đại lão sư là dáng vẻ này? Mặc áo ngủ, đeo kính, ngồi trên giường bàn công việc, thỉnh thoảng còn trêu chọc cô?
Nghe anh kéo đề tài Triệu Tử Từ tới mình, Tân Vãn Thành lẩm bẩm không phục: “Em không thầy dạy cũng hiểu khi nào chứ?”
Anh chọn hai tấm ảnh bìa dự phòng, đánh dấu đỏ lên đó: “Con đường em theo đuổi anh khiến không dưới một lần anh nghi ngờ là em chính là cao thủ tình trường.”
Tân Vãn Thành cố ý khoa trương lên: “Dạ dạ dạ! Là em theo đuổi ngài! Nhưng rõ ràng là ngài quyến rũ em trước!”
Anh nghe vậy thì không nhìn màn hình nữa, cong cong đuôi mắt, quay lại nhìn cô, thật sự tò mò: “Anh quyến rũ em khi nào?”
Tân Vãn Thành đang nửa nằm nửa ngồi, nâng người lên bắt đầu lý luận với anh: “Anh nói xem, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh cố ý hỏng xe đậu trước mặt em…”
Loại chuyện hỏng xe này cũng bị coi là cố ý à? Diệp Nam Bình im lặng không nói, nghe xem cô còn nói được những lý do gì nữa.
“Lần thứ hai gặp mặt ở sân bay, anh đã ôm em—”
“Đó là do em ăn vạ trước chứ.” Diệp Nam Bình sửa lại cho đúng.
“Thôi được! Lần đó đúng là em ăn vạ trước, lần đó tạm không tính. Nhưng lần thứ ba gặp mặt, trong bữa tiệc đó anh xoa đầu em, cái đó anh giải thích thế nào?”
“…” mới đầu Diệp Nam Bình không ấn tượng nhưng nhớ lại một hồi, đúng thật là có chuyện đó. Lúc đó thấy cô bị cửa đập vào ngơ cả người, anh thật sự chỉ là theo bản năng mà vươn tay xoa nhẹ cho cô một chút.
Tân Vãn Thành thấy anh không phản bác, đắc ý cong môi: “Chưa kể lần đầu tiên em tới nhà anh, anh đã quật em xuống giường rồi còn tập kích em nữa—”
Cái gọi là quật ngã ôm vào lòng, Diệp Nam Bình mất cả phút mới nhớ ra, lần đó anh tưởng cô là Triệu Tử Từ, suýt nữa quăng cô qua vai quật xuống.
Diệp Nam Bình không biết nên cười hay khóc, nghiêm mặt giả vờ hoang mang: “Quật ngã… ôm vào lòng? Quật ngã thế nào? Ôm vào lòng thế nào?”
Thấy anh giả bộ ngớ ngẩn, Tân Vãn Thành chống tay lên, ngồi quỳ thẳng lên, muốn kéo anh ngã xuống để chứng minh. Tuy anh bị cô túm chặt tay, lại cố gắng dùng sức kéo nhưng kéo 2 lần, anh vẫn lù lù bất động như cũ, chỉ có cánh tay không bị cô giữ kia thì yên lặng khép máy tính lại. Chờ Tân Vãn Thành lại dùng sức cố gắng kéo lần nữa, anh trực tiếp kéo cô lại, đảo người kéo cô ngã xuống. Đồng thời anh để máy tính lên tủ đầu giường, xoay người đè cô dưới người mình, mỉm cười nhìn cô: “Là quật ngã em thế này sao?”
“…”
Không đợi cô trả lời, anh vươn tay—
“Là ôm thế này sao?”
Hơi thở Tân Vãn Thành dần dần dồn dập, muốn ngăn tay anh lại: “Sao lại thế này?”
Lúc đó anh là chính nhân quân tử, sao có thể giống như vầy…
Anh yên lặng dịch tay tới chỗ khác: “Em xem cả đêm toàn nói về Triệu Tử Từ, khi nào thì nói tới chuyện chúng ta?”
Tân Vãn Thành nháy mắt hiểu ra. Nhưng dáng vẻ này của anh, “nói” chuyện của họ thế nào?
Rõ ràng là chỉ làm không nói…
Tân Vãn Thành nở nụ cười gian xảo, tay dò xuống dưới, gậy ông đập lưng ông: “Thương Dao đang từ từ quan tâm tới Triệu Tử Từ, nếu Triệu Tử Từ dám không xem trọng Thương Dao, em sẽ…”
Tân Vãn Thành nói, tay hơi dùng sức một chút, Diệp Nam Bình cứng người.
Nếu đã nhận được cảnh cáo của cô, cô có thể dừng tay. Diệp Nam Bình nắm tay cô từ trên người mình xuống, nắm chặt trong tay anh, đừng tưởng mười ngón tay cô thon dài, vừa nãy dùng sức, lực không hề nhỏ, “Anh sẽ nói lão Triệu cẩn thận.” Diệp Nam Bình hết sức nghiêm túc nói.
…
Tân Vãn Thành theo anh đi qua 8 thành phố, chụp xong “Phong cảnh thành phố” thì không cần đi công tác nữa. Vừa lúc vòng loại cuộc thi nhiếp ảnh của Hướng Duyên Khanh sắp bắt đầu, Tân Vãn Thành ghi danh xong thì yên lặng chờ thi đấu, nhân tiện trông chừng Thương Dao.
Tiếc là tình cảm Thương Dao có sự biến chuyển thì công việc lại gặp vấn đề — Cô bị giám đốc điều đến tổ có thành tích kém nhất.
Năm trước tình hình kinh tế không tốt, năm nay dự toán ngân sách các bộ phận ở Quảng Địch đều bị cắt giảm, ngay cả Linda cũng nói tổ Thương Dao có thể bị cắt giảm nhân sự.
Trong công ty không ít đồng nghiệp chờ để cười cợt Thương Dao, mọi người biết Thương Dao từng là người của giám đốc, không lẽ vì hầu hạ không tốt nên mới rơi vào kết cục thế này?
Cảm xúc Thương Dao xuống thấp, Linda là người từng trải, dẫn Tân Vãn Thành, Thương Dao về nhà liên hoan, khai thông đầu óc cho Thương Dao: “Phụ nữ là người làm khó phụ nữ nhất, nếu em có năng lực, họ sẽ nói là em đi lên bằng con đường không đứng đắn, năm đó chị bị đám bà tám đó nói còn khó nghe hơn cả em. Cách duy nhất để trị họ chính là em càng mạnh hơn họ càng tốt.”
Thương Dao nghe càng suy sụp: “Em sắp bị sa thải, còn làm sao để mạnh hơn họ được?”
Linda đưa ra đề nghị cho Thương Dao. Tổ Thương Dao đã từng có những khách hàng lớn, ví dụ như thương hiệu máy ảnh nổi tiếng Phil, họ đã hợp tác với Quảng Địch nhiều năm, vẫn do tổ của Thương Dao phụ trách. Tiếc là từ quý này, Phil chuẩn bị ngưng hợp tác với Quảng Địch. Nếu Thương Dao có thể giữ lại được họ, chắc chắn sẽ có đường sống sót.
Linda nói vậy, Thương Dao chỉ nghe rồi thôi, nhưng Tân Vãn Thành lại cân nhắc tính khả thi của nó.
Mấy năm trước bên Phil trình làng dòng sản phẩm máy ảnh vận động GX, cùng tiến vào thị trường Trung Quốc cùng đại gia GoPro. Nhưng mấy năm qua, GoPro chiếm lĩnh thị trường cao hơn hẳn GX, vì vậy Phil muốn ngưng hợp tác với Quảng Địch.
Nghe nói bên Phil chuẩn bị thử hợp tác với một công ty quảng cáo truyền thông mới. Một công ty truyền thông kiểu truyền thống như Quảng Địch khó có thể thực hiện việc quảng cáo theo kiểu mới? Đó đúng là xu hướng suy tàn của những công ty truyền thống trong thời gian qua, rất nhiều công ty quảng cáo truyền thông nhỏ mới phát triển rất nhanh, ví dụ như đơn vị hợp tác với In studio làm video về lưu lượng, là một trong những ngọn gió mới phất trong quá trình startup.
Tân Vãn Thành suy nghĩ, mình là nhiếp ảnh gia, lại mới hợp tác với một đơn vị sản xuất video hot nhất nước. Bản thân Diêm Giai là một người xuất thân từ truyền thông mới, còn có Thương Dao, ba cây hợp lại thì chắc cũng có thể nên non chứ.
Chưa kể cô còn có sư phụ…
Diệp Nam Bình bị cô khuyến khích mấy ngày, nghiên cứu 6 sản phẩm cơ bản của Phil, bao gồm cả GX2, phát hiện GX2 cũng có ưu thế: “Video ngắn đã thành kênh marketing trực tuyến lớn nhất, GX2 lại phù hợp để quay vlog, nó là 1080P, độ chống rung tốt; thứ hai, khẩu độ ống kính của nó rất phù hợp với việc nén hình ảnh các video ngắn. Các em có thể từ những điều này mà nghiên cứu xem nên sử dụng phương án marketing nào phù hợp.”
Tân Vãn Thành nói lại những điều này, ba cô đẩy nhanh tốc độ trong một tuần xây dựng được một phương án, đưa cho Thương Dao trình lên tổ trưởng của cô.
Tổ trưởng lại cảm thấy Thương Dao điên rồi, GX của Phil đã chuẩn bị ra phiên bản 3, Thương Dao lại muốn công ty người ta tiếp tục bỏ tiền quảng cáo cho GX2, không phải bị điên thì là gì?
Phương án vất vả xây dựng ra, mới trình lên đã bị bác bỏ. Diêm Giai luôn không đi theo con đường thông thường: “Nếu không thì vượt cấp? Đem phương án trình thẳng lên cấp trên?”
Tân Vãn Thành bất lực: “Cậu quên Thương Dao bị giám đốc bộ phận mình chơi hả? Cho dù là phương án vượt cấp trình lên được đi thì Thương Dao cũng không vượt qua được giám đốc của cậu ấy.”
Tân Vãn Thành nghĩ tới việc nhờ Linda hỗ trợ.
Linda là bên bộ phận kế hoạch, trước đó Quảng Địch từng có tiền lệ, một phương án từ bộ phận kế hoạch đẩy ngược sang bộ phận khách hàng. Nhưng Linda không muốn lấy chức danh của mình ra để giúp 3 cô mạo hiểm, thêm nữa là thời gian không đủ: “Em cũng biết phương thức làm việc của Quảng Địch, muốn đẩy mạnh một hạng mục cần hai tháng, công ty Phil tháng sau là chấm dứt hợp tác với chúng tôi rồi.”
Thương Dao hơi nản chí, bắt đầu tự an ủi mình sẽ tìm một công việc khác tốt hơn. Tân Vãn Thành lại luôn là người cố chấp, không đụng phải tường chưa quay đầu. Bên phía Linda hỗ trợ không được, chắc chắn phải còn có biện pháp khác.
Thư từ chức Thương Dao đã soạn sẵn, bị Tân Vãn Thành giật lấy máy tính xóa sạch: “Dao Dao, cậu không thể thế này, cậu phải chiến đấu đến cùng.”
Một tuần này Tân Vãn Thành đều ở nhà, Thương Dao đột nhiên muốn đuổi cô đi: “Sao dạo này cậu không đến nhà thầy Diệp nữa?”
Tân Vãn Thành biết ý định Thương Dao, nói chắc nịch: “Trừ khi cậu đồng ý với mình cậu sẽ không từ chức, nếu không mình sẽ không đi đâu hết. Hơn nữa, cậu nói chuyển công việc thì chuyển được ngay sao? Có gì đảm bảo là giám đốc cậu không dùng thủ đoạn gì đó giở trò gây khó khăn cho cậu trên đường tìm công việc mới?”
Theo tính cách của giám đốc, sợ là sẽ thật sự lợi dụng mối quan hệ trong ngành mà gây khó dễ cho cô… Thương Dao như quả bóng xì hơi, nằm bẹp trên sofa.
…
Đang lúc hết đường xoay sở, Hứa An Bình đột nhiên hẹn Tân Vãn Thành ăn cơm.
Tân Vãn Thành hơi ngây người, tuy cô với Hứa An Bình ăn cơm chung vài lần, nhưng mà hẹn riêng hai người thì đây là lần đầu tiên.
Mấy hôm nay Diệp Nam Bình cho cô nghỉ, cô cũng bận rộn việc của mình. Diêm Giai ở nhà thấy Tân Vãn Thành mang giày cao gót, đứng nhìn mình trước gương, nhiều chuyện hỏi: “Cuối cùng cậu cũng dành thời gian tới nhà thầy Diệp hẹn hò rồi à?”
“Hứa An Bình hẹn mình.”
Diêm Giai xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết, vừa nghe vậy thì đoán: “Cô ấy không phải xem mắt một vòng rồi thấy Diệp Nam Bình vẫn là người phù hợp nhất, tìm cậu ngả bài, bảo cậu nhường Diệp Nam Bình cho cô ấy chứ?”
“Sao có thể?!” Tân Vãn Thành cương quyết phủ nhận.
Diêm Giai nhìn thấu lòng cô: “Tuy rằng ngoài miệng cậu nói không thể, nhưng trong lòng cũng mơ hồ. Nếu không cậu cố tình mang giày cao gót làm gì?” bình thường cô đều mang giày đế bằng…
Tân Vãn Thành bị một lời trúng tim đen, đứng sững người trước gương mấy giây, quần áo đẹp đẽ chuẩn bị để thêm tự tin, cô thở hắt ra. Đúng vậy, cô vẫn luôn là người tự tin, tại sao với việc này lại không giải quyết được?
Tân Vãn Thành lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ trong đầu, đi ra cửa.
…
Hai người hẹn ở một nhà hàng Nhật. Trong phòng chỉ có hai người nên có vẻ trống trải, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đẩy cửa, mang một phần thức ăn shasimi lên. Hứa An Bình giúp cô rót nước chấm, lên tiếng: “Hôm nay chị hẹn em, thật ra là muốn nhờ em một việc.”
“…” Tân Vãn Thành thật sự không nghĩ ra mình có thể giúp được cô ấy việc gì, chỉ có thể cười nhận nước chấm, “Chị cứ nói đi ạ.”
“Chị dự tính thực hiện màn cầu hôn, muốn nhờ em tới chụp ảnh.”
“…” tay Tân Vãn Thành run lên, nước chấm đổ tràn ra. Cô nín thở, nuốt nước miếng lấy lại bình tĩnh rồi mới ngẩng đầu lên, “Cầu hôn? Cầu hôn với ai ạ?”
Phản ứng của cô rơi vào mắt Hứa An Bình, Hứa An Bình ngừng lại một lúc, sau đó mỉm cười: “Người do lão Triệu giới thiệu, nói chung mặt nào cũng tốt cả, tên là Dương Nham.”
“…”
Tân Vãn Thành sợ tên Diệp Nam Bình sẽ được nói ra từ cô ấy, nhưng bây giờ nghe tên là người khác, lại không cười nổi.
“Em nghe anh Triệu nói, hai người mới quen biết hơn một tháng, chị xác định muốn cùng một người đàn ông quen hơn một tháng kết hôn sao?”
Lại còn là nhà gái chủ động cầu hôn…
Tân Vãn Thành nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hứa An Bình lại rất thản nhiên: “Đừng ngạc nhiên, tính cách của chị chính là kiểu nói gió chính là mưa.”
Tân Vãn Thành nghĩ ngợi, cuối cùng không thể kiềm được, hỏi: “Vậy… sao chị không tìm thầy Diệp hỗ trợ?”
Hứa An Bình mỉm cười: “Cậu ta cao giá vậy, chị mời không nổi.”
…
Tân Vãn Thành rất vui lòng làm miễn phí việc này cho cô, nhưng mà…
Nụ cười của cô ấy dừng trong mắt Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Hứa An Bình thấy cô phân tâm, hỏi lại lần nữa: “Thế nào? Có thể giúp chị việc này không?”
Tân Vãn Thành suy nghĩ rất lâu. Mãi tới khi nhân viên phục vụ lại đẩy cửa vào, bưng phần Sukiyaki vào, Tân Vãn Thành mới thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn phục hồi tinh thần lại: “Em có thể yêu cầu một việc không?”
Hứa An Bình nhướng mày, có lẽ không dự đoán được cô lại có yêu cầu. Nhưng cô ấy thu vẻ kinh ngạc lại, hỏi: “Yêu cầu gì?”
…
Có quá nhiều cảm xúc không thể lý giải được, Tân Vãn Thành đơn giản nói đến công việc với cô ấy.
Cô muốn sử dụng GX2 chụp ảnh cầu hôn của Hứa An Bình, làm thành vlog, đăng lên mạng làm thành một bài marketing, hỏi Hứa An Bình có thể đồng ý không.
Cô gửi phương án cho Hứa An Bình, Hứa An Bình xem ngay tại chỗ, xem xong thì vui vẻ đồng ý.
Việc này rất táo bạo, Hứa An Bình lại luôn dũng cảm thử những thứ mới mẻ. Hai người ăn ý với nhau, Tân Vãn Thành rót cho mình một ly rượu, cười kính cô ấy.
Một hơi uống cạn trong nháy mắt, Hứa An Bình qua phút sửng sốt thì bật cười.
Nụ cười đó, qua hơi rượu sake vừa thoải mái mà lại vừa thoáng chút chua xót.
*****
Ghi chú:
KOL: Key Opinion Leader – là những người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng trong một lĩnh vực cụ thể nào đó, được nhiều người biết đến và có sự ảnh hưởng đến nhiều người.
KOL có thể là ngôi sao, hot instagram, beauty blogger, vlogger,… được nhiều người biết đến trên diện rộng. Họ được coi là có tầm quan trọng và mức độ phù hợp hơn so với phương tiện truyền thông đại chúng bởi vì họ có thể kết nối và tương tác với khán giả của họ một cách chân thực nhất.
KOL có ảnh hưởng trên phương tiện truyền thông xã hội, có thể tạo ra một cuộc trò chuyện, làm cho các chiến dịch quảng cáo trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều vì những người này thực sự đang chia sẻ suy nghĩ và ý tưởng về một sản phẩm. Truyền miệng cực kỳ quan trọng về mặt quyết định của người tiêu dùng, khiến cho tất cả các quyết định mua hàng bị ảnh hưởng bởi nó.
Tân Vãn Thành cân nhắc, không biết nên thế nào: “Rốt cuộc thì Triệu Tử Từ này là người có thể tin tưởng được hay không kia chứ?”
Diệp Nam Bình nhún vai: “Chuyện đó em để Thương Dao tự mình phán đoán đi.”
“Đúng là con đường theo đuổi người khác, đều dựa trên kinh nghiệm tích lũy được, không ai có thể học mà không có thầy dạy.” Tân Vãn Thành cảm thán.
Diệp Nam Bình không đồng ý quan điểm này, dựa đầu giường ôm laptop nhìn ảnh chụp tuần lễ thời trang Paris, nói: “Em không thầy dạy mà cũng hiểu đấy.”
Lần này có một tuần san mời anh đến Paris chụp ảnh, anh không đi mà để một nhiếp ảnh gia trong studio đi, anh thì làm một hạng mục khiến người khác mở rộng tầm mắt. Để quảng bá thương hiệu, một nền tảng video có lưu lượng người truy cập lớn nhất mời Diệp Nam Bình chụp ảnh poster cho 8 người có lưu lượng lớn nhất. Trước kia Diệp Nam Bình chụp đều là siêu mẫu, hoa đán, Tân Vãn Thành không nghĩ anh sẽ nhận công việc này, chụp ảnh cho những KOLs*.
Tân Vãn Thành hỏi anh sao lại muốn nhận công việc này, anh cũng không giấu cô. In studio muốn làm một app thị giác (Application – ứng dụng). Nhà đầu tư chính Pre-A có khả năng làm nền tảng video, đây là suy xét từ việc hợp tác tiếp theo.
Lợi hại của việc này trước mắt, Tân Vãn Thành không dám lơ là. Từ khi Lục Miểu từ chức, cô trở thành trợ lý duy nhất của anh, toàn bộ lịch trình cho hạng mục bom tấn này cuối cùng được đặt tên “Phong cảnh thành phố”, bối cảnh từ 8 thành phố khác nhau, ngõ nhỏ Bắc Kinh, đường phố Thượng Hải, hang động Trùng Khánh, những con hẻm nhỏ Dương Châu… Ý tưởng phong cảnh Trung Quốc này là do hai người họ… ở trên giường nghĩ ra.
Mọi người ở studio rất ngạc nhiên trước phương án của cô, cô cũng không độc chiếm công lao, khiêm tốn nói: “Tôi với thầy Diệp bàn bạc ra được ý tưởng này.”
Đồng nghiệp tự hỏi, “Thầy Diệp gần đây không tới studio, cô bàn với anh ấy lúc nào?”
Tân Vãn Thành mới ý thức được mình lỡ miệng, mặt tỉnh bơ đáp: “Dĩ nhiên là nhắn wechat, nếu không thì còn cách nào khác?”
Đúng vậy, ai mà tưởng tượng được Diệp đại lão sư là dáng vẻ này? Mặc áo ngủ, đeo kính, ngồi trên giường bàn công việc, thỉnh thoảng còn trêu chọc cô?
Nghe anh kéo đề tài Triệu Tử Từ tới mình, Tân Vãn Thành lẩm bẩm không phục: “Em không thầy dạy cũng hiểu khi nào chứ?”
Anh chọn hai tấm ảnh bìa dự phòng, đánh dấu đỏ lên đó: “Con đường em theo đuổi anh khiến không dưới một lần anh nghi ngờ là em chính là cao thủ tình trường.”
Tân Vãn Thành cố ý khoa trương lên: “Dạ dạ dạ! Là em theo đuổi ngài! Nhưng rõ ràng là ngài quyến rũ em trước!”
Anh nghe vậy thì không nhìn màn hình nữa, cong cong đuôi mắt, quay lại nhìn cô, thật sự tò mò: “Anh quyến rũ em khi nào?”
Tân Vãn Thành đang nửa nằm nửa ngồi, nâng người lên bắt đầu lý luận với anh: “Anh nói xem, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh cố ý hỏng xe đậu trước mặt em…”
Loại chuyện hỏng xe này cũng bị coi là cố ý à? Diệp Nam Bình im lặng không nói, nghe xem cô còn nói được những lý do gì nữa.
“Lần thứ hai gặp mặt ở sân bay, anh đã ôm em—”
“Đó là do em ăn vạ trước chứ.” Diệp Nam Bình sửa lại cho đúng.
“Thôi được! Lần đó đúng là em ăn vạ trước, lần đó tạm không tính. Nhưng lần thứ ba gặp mặt, trong bữa tiệc đó anh xoa đầu em, cái đó anh giải thích thế nào?”
“…” mới đầu Diệp Nam Bình không ấn tượng nhưng nhớ lại một hồi, đúng thật là có chuyện đó. Lúc đó thấy cô bị cửa đập vào ngơ cả người, anh thật sự chỉ là theo bản năng mà vươn tay xoa nhẹ cho cô một chút.
Tân Vãn Thành thấy anh không phản bác, đắc ý cong môi: “Chưa kể lần đầu tiên em tới nhà anh, anh đã quật em xuống giường rồi còn tập kích em nữa—”
Cái gọi là quật ngã ôm vào lòng, Diệp Nam Bình mất cả phút mới nhớ ra, lần đó anh tưởng cô là Triệu Tử Từ, suýt nữa quăng cô qua vai quật xuống.
Diệp Nam Bình không biết nên cười hay khóc, nghiêm mặt giả vờ hoang mang: “Quật ngã… ôm vào lòng? Quật ngã thế nào? Ôm vào lòng thế nào?”
Thấy anh giả bộ ngớ ngẩn, Tân Vãn Thành chống tay lên, ngồi quỳ thẳng lên, muốn kéo anh ngã xuống để chứng minh. Tuy anh bị cô túm chặt tay, lại cố gắng dùng sức kéo nhưng kéo 2 lần, anh vẫn lù lù bất động như cũ, chỉ có cánh tay không bị cô giữ kia thì yên lặng khép máy tính lại. Chờ Tân Vãn Thành lại dùng sức cố gắng kéo lần nữa, anh trực tiếp kéo cô lại, đảo người kéo cô ngã xuống. Đồng thời anh để máy tính lên tủ đầu giường, xoay người đè cô dưới người mình, mỉm cười nhìn cô: “Là quật ngã em thế này sao?”
“…”
Không đợi cô trả lời, anh vươn tay—
“Là ôm thế này sao?”
Hơi thở Tân Vãn Thành dần dần dồn dập, muốn ngăn tay anh lại: “Sao lại thế này?”
Lúc đó anh là chính nhân quân tử, sao có thể giống như vầy…
Anh yên lặng dịch tay tới chỗ khác: “Em xem cả đêm toàn nói về Triệu Tử Từ, khi nào thì nói tới chuyện chúng ta?”
Tân Vãn Thành nháy mắt hiểu ra. Nhưng dáng vẻ này của anh, “nói” chuyện của họ thế nào?
Rõ ràng là chỉ làm không nói…
Tân Vãn Thành nở nụ cười gian xảo, tay dò xuống dưới, gậy ông đập lưng ông: “Thương Dao đang từ từ quan tâm tới Triệu Tử Từ, nếu Triệu Tử Từ dám không xem trọng Thương Dao, em sẽ…”
Tân Vãn Thành nói, tay hơi dùng sức một chút, Diệp Nam Bình cứng người.
Nếu đã nhận được cảnh cáo của cô, cô có thể dừng tay. Diệp Nam Bình nắm tay cô từ trên người mình xuống, nắm chặt trong tay anh, đừng tưởng mười ngón tay cô thon dài, vừa nãy dùng sức, lực không hề nhỏ, “Anh sẽ nói lão Triệu cẩn thận.” Diệp Nam Bình hết sức nghiêm túc nói.
…
Tân Vãn Thành theo anh đi qua 8 thành phố, chụp xong “Phong cảnh thành phố” thì không cần đi công tác nữa. Vừa lúc vòng loại cuộc thi nhiếp ảnh của Hướng Duyên Khanh sắp bắt đầu, Tân Vãn Thành ghi danh xong thì yên lặng chờ thi đấu, nhân tiện trông chừng Thương Dao.
Tiếc là tình cảm Thương Dao có sự biến chuyển thì công việc lại gặp vấn đề — Cô bị giám đốc điều đến tổ có thành tích kém nhất.
Năm trước tình hình kinh tế không tốt, năm nay dự toán ngân sách các bộ phận ở Quảng Địch đều bị cắt giảm, ngay cả Linda cũng nói tổ Thương Dao có thể bị cắt giảm nhân sự.
Trong công ty không ít đồng nghiệp chờ để cười cợt Thương Dao, mọi người biết Thương Dao từng là người của giám đốc, không lẽ vì hầu hạ không tốt nên mới rơi vào kết cục thế này?
Cảm xúc Thương Dao xuống thấp, Linda là người từng trải, dẫn Tân Vãn Thành, Thương Dao về nhà liên hoan, khai thông đầu óc cho Thương Dao: “Phụ nữ là người làm khó phụ nữ nhất, nếu em có năng lực, họ sẽ nói là em đi lên bằng con đường không đứng đắn, năm đó chị bị đám bà tám đó nói còn khó nghe hơn cả em. Cách duy nhất để trị họ chính là em càng mạnh hơn họ càng tốt.”
Thương Dao nghe càng suy sụp: “Em sắp bị sa thải, còn làm sao để mạnh hơn họ được?”
Linda đưa ra đề nghị cho Thương Dao. Tổ Thương Dao đã từng có những khách hàng lớn, ví dụ như thương hiệu máy ảnh nổi tiếng Phil, họ đã hợp tác với Quảng Địch nhiều năm, vẫn do tổ của Thương Dao phụ trách. Tiếc là từ quý này, Phil chuẩn bị ngưng hợp tác với Quảng Địch. Nếu Thương Dao có thể giữ lại được họ, chắc chắn sẽ có đường sống sót.
Linda nói vậy, Thương Dao chỉ nghe rồi thôi, nhưng Tân Vãn Thành lại cân nhắc tính khả thi của nó.
Mấy năm trước bên Phil trình làng dòng sản phẩm máy ảnh vận động GX, cùng tiến vào thị trường Trung Quốc cùng đại gia GoPro. Nhưng mấy năm qua, GoPro chiếm lĩnh thị trường cao hơn hẳn GX, vì vậy Phil muốn ngưng hợp tác với Quảng Địch.
Nghe nói bên Phil chuẩn bị thử hợp tác với một công ty quảng cáo truyền thông mới. Một công ty truyền thông kiểu truyền thống như Quảng Địch khó có thể thực hiện việc quảng cáo theo kiểu mới? Đó đúng là xu hướng suy tàn của những công ty truyền thống trong thời gian qua, rất nhiều công ty quảng cáo truyền thông nhỏ mới phát triển rất nhanh, ví dụ như đơn vị hợp tác với In studio làm video về lưu lượng, là một trong những ngọn gió mới phất trong quá trình startup.
Tân Vãn Thành suy nghĩ, mình là nhiếp ảnh gia, lại mới hợp tác với một đơn vị sản xuất video hot nhất nước. Bản thân Diêm Giai là một người xuất thân từ truyền thông mới, còn có Thương Dao, ba cây hợp lại thì chắc cũng có thể nên non chứ.
Chưa kể cô còn có sư phụ…
Diệp Nam Bình bị cô khuyến khích mấy ngày, nghiên cứu 6 sản phẩm cơ bản của Phil, bao gồm cả GX2, phát hiện GX2 cũng có ưu thế: “Video ngắn đã thành kênh marketing trực tuyến lớn nhất, GX2 lại phù hợp để quay vlog, nó là 1080P, độ chống rung tốt; thứ hai, khẩu độ ống kính của nó rất phù hợp với việc nén hình ảnh các video ngắn. Các em có thể từ những điều này mà nghiên cứu xem nên sử dụng phương án marketing nào phù hợp.”
Tân Vãn Thành nói lại những điều này, ba cô đẩy nhanh tốc độ trong một tuần xây dựng được một phương án, đưa cho Thương Dao trình lên tổ trưởng của cô.
Tổ trưởng lại cảm thấy Thương Dao điên rồi, GX của Phil đã chuẩn bị ra phiên bản 3, Thương Dao lại muốn công ty người ta tiếp tục bỏ tiền quảng cáo cho GX2, không phải bị điên thì là gì?
Phương án vất vả xây dựng ra, mới trình lên đã bị bác bỏ. Diêm Giai luôn không đi theo con đường thông thường: “Nếu không thì vượt cấp? Đem phương án trình thẳng lên cấp trên?”
Tân Vãn Thành bất lực: “Cậu quên Thương Dao bị giám đốc bộ phận mình chơi hả? Cho dù là phương án vượt cấp trình lên được đi thì Thương Dao cũng không vượt qua được giám đốc của cậu ấy.”
Tân Vãn Thành nghĩ tới việc nhờ Linda hỗ trợ.
Linda là bên bộ phận kế hoạch, trước đó Quảng Địch từng có tiền lệ, một phương án từ bộ phận kế hoạch đẩy ngược sang bộ phận khách hàng. Nhưng Linda không muốn lấy chức danh của mình ra để giúp 3 cô mạo hiểm, thêm nữa là thời gian không đủ: “Em cũng biết phương thức làm việc của Quảng Địch, muốn đẩy mạnh một hạng mục cần hai tháng, công ty Phil tháng sau là chấm dứt hợp tác với chúng tôi rồi.”
Thương Dao hơi nản chí, bắt đầu tự an ủi mình sẽ tìm một công việc khác tốt hơn. Tân Vãn Thành lại luôn là người cố chấp, không đụng phải tường chưa quay đầu. Bên phía Linda hỗ trợ không được, chắc chắn phải còn có biện pháp khác.
Thư từ chức Thương Dao đã soạn sẵn, bị Tân Vãn Thành giật lấy máy tính xóa sạch: “Dao Dao, cậu không thể thế này, cậu phải chiến đấu đến cùng.”
Một tuần này Tân Vãn Thành đều ở nhà, Thương Dao đột nhiên muốn đuổi cô đi: “Sao dạo này cậu không đến nhà thầy Diệp nữa?”
Tân Vãn Thành biết ý định Thương Dao, nói chắc nịch: “Trừ khi cậu đồng ý với mình cậu sẽ không từ chức, nếu không mình sẽ không đi đâu hết. Hơn nữa, cậu nói chuyển công việc thì chuyển được ngay sao? Có gì đảm bảo là giám đốc cậu không dùng thủ đoạn gì đó giở trò gây khó khăn cho cậu trên đường tìm công việc mới?”
Theo tính cách của giám đốc, sợ là sẽ thật sự lợi dụng mối quan hệ trong ngành mà gây khó dễ cho cô… Thương Dao như quả bóng xì hơi, nằm bẹp trên sofa.
…
Đang lúc hết đường xoay sở, Hứa An Bình đột nhiên hẹn Tân Vãn Thành ăn cơm.
Tân Vãn Thành hơi ngây người, tuy cô với Hứa An Bình ăn cơm chung vài lần, nhưng mà hẹn riêng hai người thì đây là lần đầu tiên.
Mấy hôm nay Diệp Nam Bình cho cô nghỉ, cô cũng bận rộn việc của mình. Diêm Giai ở nhà thấy Tân Vãn Thành mang giày cao gót, đứng nhìn mình trước gương, nhiều chuyện hỏi: “Cuối cùng cậu cũng dành thời gian tới nhà thầy Diệp hẹn hò rồi à?”
“Hứa An Bình hẹn mình.”
Diêm Giai xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết, vừa nghe vậy thì đoán: “Cô ấy không phải xem mắt một vòng rồi thấy Diệp Nam Bình vẫn là người phù hợp nhất, tìm cậu ngả bài, bảo cậu nhường Diệp Nam Bình cho cô ấy chứ?”
“Sao có thể?!” Tân Vãn Thành cương quyết phủ nhận.
Diêm Giai nhìn thấu lòng cô: “Tuy rằng ngoài miệng cậu nói không thể, nhưng trong lòng cũng mơ hồ. Nếu không cậu cố tình mang giày cao gót làm gì?” bình thường cô đều mang giày đế bằng…
Tân Vãn Thành bị một lời trúng tim đen, đứng sững người trước gương mấy giây, quần áo đẹp đẽ chuẩn bị để thêm tự tin, cô thở hắt ra. Đúng vậy, cô vẫn luôn là người tự tin, tại sao với việc này lại không giải quyết được?
Tân Vãn Thành lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ trong đầu, đi ra cửa.
…
Hai người hẹn ở một nhà hàng Nhật. Trong phòng chỉ có hai người nên có vẻ trống trải, nhân viên phục vụ mặc đồng phục đẩy cửa, mang một phần thức ăn shasimi lên. Hứa An Bình giúp cô rót nước chấm, lên tiếng: “Hôm nay chị hẹn em, thật ra là muốn nhờ em một việc.”
“…” Tân Vãn Thành thật sự không nghĩ ra mình có thể giúp được cô ấy việc gì, chỉ có thể cười nhận nước chấm, “Chị cứ nói đi ạ.”
“Chị dự tính thực hiện màn cầu hôn, muốn nhờ em tới chụp ảnh.”
“…” tay Tân Vãn Thành run lên, nước chấm đổ tràn ra. Cô nín thở, nuốt nước miếng lấy lại bình tĩnh rồi mới ngẩng đầu lên, “Cầu hôn? Cầu hôn với ai ạ?”
Phản ứng của cô rơi vào mắt Hứa An Bình, Hứa An Bình ngừng lại một lúc, sau đó mỉm cười: “Người do lão Triệu giới thiệu, nói chung mặt nào cũng tốt cả, tên là Dương Nham.”
“…”
Tân Vãn Thành sợ tên Diệp Nam Bình sẽ được nói ra từ cô ấy, nhưng bây giờ nghe tên là người khác, lại không cười nổi.
“Em nghe anh Triệu nói, hai người mới quen biết hơn một tháng, chị xác định muốn cùng một người đàn ông quen hơn một tháng kết hôn sao?”
Lại còn là nhà gái chủ động cầu hôn…
Tân Vãn Thành nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Hứa An Bình lại rất thản nhiên: “Đừng ngạc nhiên, tính cách của chị chính là kiểu nói gió chính là mưa.”
Tân Vãn Thành nghĩ ngợi, cuối cùng không thể kiềm được, hỏi: “Vậy… sao chị không tìm thầy Diệp hỗ trợ?”
Hứa An Bình mỉm cười: “Cậu ta cao giá vậy, chị mời không nổi.”
…
Tân Vãn Thành rất vui lòng làm miễn phí việc này cho cô, nhưng mà…
Nụ cười của cô ấy dừng trong mắt Tân Vãn Thành, Tân Vãn Thành cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Hứa An Bình thấy cô phân tâm, hỏi lại lần nữa: “Thế nào? Có thể giúp chị việc này không?”
Tân Vãn Thành suy nghĩ rất lâu. Mãi tới khi nhân viên phục vụ lại đẩy cửa vào, bưng phần Sukiyaki vào, Tân Vãn Thành mới thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn phục hồi tinh thần lại: “Em có thể yêu cầu một việc không?”
Hứa An Bình nhướng mày, có lẽ không dự đoán được cô lại có yêu cầu. Nhưng cô ấy thu vẻ kinh ngạc lại, hỏi: “Yêu cầu gì?”
…
Có quá nhiều cảm xúc không thể lý giải được, Tân Vãn Thành đơn giản nói đến công việc với cô ấy.
Cô muốn sử dụng GX2 chụp ảnh cầu hôn của Hứa An Bình, làm thành vlog, đăng lên mạng làm thành một bài marketing, hỏi Hứa An Bình có thể đồng ý không.
Cô gửi phương án cho Hứa An Bình, Hứa An Bình xem ngay tại chỗ, xem xong thì vui vẻ đồng ý.
Việc này rất táo bạo, Hứa An Bình lại luôn dũng cảm thử những thứ mới mẻ. Hai người ăn ý với nhau, Tân Vãn Thành rót cho mình một ly rượu, cười kính cô ấy.
Một hơi uống cạn trong nháy mắt, Hứa An Bình qua phút sửng sốt thì bật cười.
Nụ cười đó, qua hơi rượu sake vừa thoải mái mà lại vừa thoáng chút chua xót.
*****
Ghi chú:
KOL: Key Opinion Leader – là những người nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng trong một lĩnh vực cụ thể nào đó, được nhiều người biết đến và có sự ảnh hưởng đến nhiều người.
KOL có thể là ngôi sao, hot instagram, beauty blogger, vlogger,… được nhiều người biết đến trên diện rộng. Họ được coi là có tầm quan trọng và mức độ phù hợp hơn so với phương tiện truyền thông đại chúng bởi vì họ có thể kết nối và tương tác với khán giả của họ một cách chân thực nhất.
KOL có ảnh hưởng trên phương tiện truyền thông xã hội, có thể tạo ra một cuộc trò chuyện, làm cho các chiến dịch quảng cáo trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều vì những người này thực sự đang chia sẻ suy nghĩ và ý tưởng về một sản phẩm. Truyền miệng cực kỳ quan trọng về mặt quyết định của người tiêu dùng, khiến cho tất cả các quyết định mua hàng bị ảnh hưởng bởi nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.