Chương 94: Cánh cổng chân lý.
Vô Danh
25/09/2015
Hans chống tay khom gối, nhìn cánh cửa trước mặt với vẻ hoang mang tột độ.
Cậu ta muốn chạy theo Lilith, kéo cô ấy lại, nhưng vừa với tay qua bên kia cánh cửa, một cơn lũ thông tin tràn vào đầu khiến cho bộ não đau đớn muốn nứt ra vì quá tải.
“Cánh cổng này là thứ quỷ gì vậy !?”
King đứng bên cạnh, trên thực tế vừa rồi Hans nhào qua cánh cổng, vốn dĩ không thể an toàn mà quay lại. Nếu không phải trong thời khắc mấu chốt được King kéo về, hẳn là cậu ta đã chết gục bên thềm cánh cửa. Đối với câu hỏi của Hans, King rất nhanh chóng đưa ra đáp án:
“Cánh cổng chân lý, lối thông đến kho tàng dữ liệu của cả vũ trụ.”
“Chân lý !?”
King không đáp, thay vào đó, trong không gian màu vàng với những số liệu chuyển động liên tục này, một bài thơ cổ vang lên. Thật kỳ lạ là Hans có thể hiểu được những từ này, có vẻ chúng đã được truyền vào trong đầu cậu theo một phương thức nào đó. Bài thơ như sau:
Khi chúng ta còn sống, nó là mỗi người.
Nhưng khi chúng ta chết, nó chỉ quay về một nơi duy nhất.
Đó là chân lý.
Khi người ta chết, thân thể xác thịt sẽ tan biến đi.
Còn linh hồn quay về với chân lý.
Ngôi nhà của những linh hồn.
“Ngôi nhà của những linh hồn !?”
King giơ tay lên, một điểm quang cầu nho nhỏ hình thành, sau đó diễn hóa ra thành một đống những ký tự khó hiểu. Những ký tự ấy lại lắp ráp, tổ hợp với nhau thành một con người hoàn chỉnh. Khuôn mặt người này có chút quen quen, nhưng Hans không thể nhớ ra được đó là ai.
“Như đã nói, linh hồn con người sau khi chết, đều sẽ quay trở về một nơi duy nhất. Tất cả những ký ức một người có được sẽ được diễn hóa, ghi chép lại trong chân lý với dung lượng nặng khoảng vài TB, tùy vào lịch duyệt của mỗi người. Hệ thống chủ đạo của chân lý sẽ căn cứ vào những dữ liệu đó, tách lọc ra những tinh hoa kiến thức, lưu trữ lại. Còn những dữ liệu liên quan đến cảm xúc, quan hệ cá nhân sẽ gửi trả linh hồn đó, trước khi để chúng tiếp tục quay vòng, trở lại nhân giới dưới vỏ bọc hữu cơ mới – đó là trẻ sơ sinh.”
“Cảm xúc của người đó trước khi trở về chân lý đều được giữ lại, điều này giải thích cho những hiện tượng như Deja vu - luân hồi – trẻ sơ sinh mang ký ức của người khác. Đó là khi chân lý xảy ra sự cố do lượng linh hồn tràn vào trong một thời điểm bị quá tải, dẫn đến việc tách kiến thức và lịch duyệt bị gián đoạn.”
Hans gật đầu, cũng không phản bác, vì cũng chẳng biết phải phản bác ra sao. Khoa học về linh hồn luôn là một thứ thâm ảo, đến mấy nhà khoa học cũng chẳng thể giải thích hết được, cậu cố gắng đú đởn cũng chỉ phí công. Nhưng có thể suy ra được một điều từ những gì mà King nói: “Mỗi khi có đại thảm họa nào đó dẫn đến việc người chết trong một thời điểm tăng mạnh – lượng linh hồn tràn vào chân lý đột biến – vậy cỗ máy chủ già nua của nó có thể xảy ra sự cố, và một vài “cá lọt lưới” được tái sinh trong thân xác mới mà vẫn may mắn, giữ được ký ức của kiếp trước. “ Ôi... cái này mà là luân hồn cái nỗi gì !? Thuần túy là trọng sinh rồi còn đâu, vậy ra nó có thật, thảo nào mấy tay tiểu thuyết gia thích cái đề tài này như vậy. Đầu óc Hans quay mòng mòng bắt đầu cảm thán.
Chờ một chút để Hans tiêu hóa thông tin, hình người trên bàn tay King chớp động, diễn hóa lại toàn bộ những gì mà hắn vừa nói.
Ánh sáng trở thành một người đàn ông khỏe mạnh. Sống – học hỏi – làm việc – cưới vợ - sinh con – chăm sóc gia đình – già nua – rồi chết.
Từ cái hình ảnh người già nằm trên giường bệnh được ánh sáng nhỏ đó diễn hóa ra, một khối sáng lấp lóe bay ra khỏi người đàn ông đó. Khối sáng lưu luyến xoay vòng quanh những người thân của ông ta, trước khi bay lên trời, gia nhập vào một quả cầu thật lớn màu vàng, với những số liệu chuyển động không ngừng bên trong.
Khối sáng đó trải qua sự phân tích của hàng ngàn hàng vạn sợi duy băng hình thành từ những giải số liệu, không còn chập chờn, lấp lóe nữa, mà trở thành một màu trắng sáng, thuần khiết vô cùng. Tách khỏi khối cầu lớn màu vàng kia, lại quay lại trái đất – kéo theo một vệt sáng nhỏ, như sao băng ngang trời. Sau khi chui vào bụng một thai phụ trẻ, vệt sáng liên kết giữa nó và khối cầu lớn kia mờ dần và biến mất. Khối sáng lại tiếp tục vòng đời của thân xác mới, khoảng 60-70 năm trước khi quay trở lại khối cầu lớn màu vàng kia, sau đó lại luân hồi.
“Nói cách khác, linh hồn con người có một vòng chuyển hóa vĩnh cửu cho tới ngày trái đất này tận diệt. Con người – dù không tự ý thức được. Nhưng linh hồn mỗi người đều là bất diệt – mỗi người đều có thể trường sinh.” King nhạt giọng kết luận.
“Nhưng linh hồn và sinh mệnh, lại là thứ mà khoa học không thể chạm tới nổi.”
“Cánh cổng này là thứ duy nhất có thể phá vỡ giới hạn đó, nó cũng chính là lõi của thế giới thứ hai. Nơi Lilith đến từ.”
Cậu ta muốn chạy theo Lilith, kéo cô ấy lại, nhưng vừa với tay qua bên kia cánh cửa, một cơn lũ thông tin tràn vào đầu khiến cho bộ não đau đớn muốn nứt ra vì quá tải.
“Cánh cổng này là thứ quỷ gì vậy !?”
King đứng bên cạnh, trên thực tế vừa rồi Hans nhào qua cánh cổng, vốn dĩ không thể an toàn mà quay lại. Nếu không phải trong thời khắc mấu chốt được King kéo về, hẳn là cậu ta đã chết gục bên thềm cánh cửa. Đối với câu hỏi của Hans, King rất nhanh chóng đưa ra đáp án:
“Cánh cổng chân lý, lối thông đến kho tàng dữ liệu của cả vũ trụ.”
“Chân lý !?”
King không đáp, thay vào đó, trong không gian màu vàng với những số liệu chuyển động liên tục này, một bài thơ cổ vang lên. Thật kỳ lạ là Hans có thể hiểu được những từ này, có vẻ chúng đã được truyền vào trong đầu cậu theo một phương thức nào đó. Bài thơ như sau:
Khi chúng ta còn sống, nó là mỗi người.
Nhưng khi chúng ta chết, nó chỉ quay về một nơi duy nhất.
Đó là chân lý.
Khi người ta chết, thân thể xác thịt sẽ tan biến đi.
Còn linh hồn quay về với chân lý.
Ngôi nhà của những linh hồn.
“Ngôi nhà của những linh hồn !?”
King giơ tay lên, một điểm quang cầu nho nhỏ hình thành, sau đó diễn hóa ra thành một đống những ký tự khó hiểu. Những ký tự ấy lại lắp ráp, tổ hợp với nhau thành một con người hoàn chỉnh. Khuôn mặt người này có chút quen quen, nhưng Hans không thể nhớ ra được đó là ai.
“Như đã nói, linh hồn con người sau khi chết, đều sẽ quay trở về một nơi duy nhất. Tất cả những ký ức một người có được sẽ được diễn hóa, ghi chép lại trong chân lý với dung lượng nặng khoảng vài TB, tùy vào lịch duyệt của mỗi người. Hệ thống chủ đạo của chân lý sẽ căn cứ vào những dữ liệu đó, tách lọc ra những tinh hoa kiến thức, lưu trữ lại. Còn những dữ liệu liên quan đến cảm xúc, quan hệ cá nhân sẽ gửi trả linh hồn đó, trước khi để chúng tiếp tục quay vòng, trở lại nhân giới dưới vỏ bọc hữu cơ mới – đó là trẻ sơ sinh.”
“Cảm xúc của người đó trước khi trở về chân lý đều được giữ lại, điều này giải thích cho những hiện tượng như Deja vu - luân hồi – trẻ sơ sinh mang ký ức của người khác. Đó là khi chân lý xảy ra sự cố do lượng linh hồn tràn vào trong một thời điểm bị quá tải, dẫn đến việc tách kiến thức và lịch duyệt bị gián đoạn.”
Hans gật đầu, cũng không phản bác, vì cũng chẳng biết phải phản bác ra sao. Khoa học về linh hồn luôn là một thứ thâm ảo, đến mấy nhà khoa học cũng chẳng thể giải thích hết được, cậu cố gắng đú đởn cũng chỉ phí công. Nhưng có thể suy ra được một điều từ những gì mà King nói: “Mỗi khi có đại thảm họa nào đó dẫn đến việc người chết trong một thời điểm tăng mạnh – lượng linh hồn tràn vào chân lý đột biến – vậy cỗ máy chủ già nua của nó có thể xảy ra sự cố, và một vài “cá lọt lưới” được tái sinh trong thân xác mới mà vẫn may mắn, giữ được ký ức của kiếp trước. “ Ôi... cái này mà là luân hồn cái nỗi gì !? Thuần túy là trọng sinh rồi còn đâu, vậy ra nó có thật, thảo nào mấy tay tiểu thuyết gia thích cái đề tài này như vậy. Đầu óc Hans quay mòng mòng bắt đầu cảm thán.
Chờ một chút để Hans tiêu hóa thông tin, hình người trên bàn tay King chớp động, diễn hóa lại toàn bộ những gì mà hắn vừa nói.
Ánh sáng trở thành một người đàn ông khỏe mạnh. Sống – học hỏi – làm việc – cưới vợ - sinh con – chăm sóc gia đình – già nua – rồi chết.
Từ cái hình ảnh người già nằm trên giường bệnh được ánh sáng nhỏ đó diễn hóa ra, một khối sáng lấp lóe bay ra khỏi người đàn ông đó. Khối sáng lưu luyến xoay vòng quanh những người thân của ông ta, trước khi bay lên trời, gia nhập vào một quả cầu thật lớn màu vàng, với những số liệu chuyển động không ngừng bên trong.
Khối sáng đó trải qua sự phân tích của hàng ngàn hàng vạn sợi duy băng hình thành từ những giải số liệu, không còn chập chờn, lấp lóe nữa, mà trở thành một màu trắng sáng, thuần khiết vô cùng. Tách khỏi khối cầu lớn màu vàng kia, lại quay lại trái đất – kéo theo một vệt sáng nhỏ, như sao băng ngang trời. Sau khi chui vào bụng một thai phụ trẻ, vệt sáng liên kết giữa nó và khối cầu lớn kia mờ dần và biến mất. Khối sáng lại tiếp tục vòng đời của thân xác mới, khoảng 60-70 năm trước khi quay trở lại khối cầu lớn màu vàng kia, sau đó lại luân hồi.
“Nói cách khác, linh hồn con người có một vòng chuyển hóa vĩnh cửu cho tới ngày trái đất này tận diệt. Con người – dù không tự ý thức được. Nhưng linh hồn mỗi người đều là bất diệt – mỗi người đều có thể trường sinh.” King nhạt giọng kết luận.
“Nhưng linh hồn và sinh mệnh, lại là thứ mà khoa học không thể chạm tới nổi.”
“Cánh cổng này là thứ duy nhất có thể phá vỡ giới hạn đó, nó cũng chính là lõi của thế giới thứ hai. Nơi Lilith đến từ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.