Chương 11: Trùng hợp và phản xạ
Vô Danh
03/01/2014
Trường học là một nơi rất hay ho.
Mỗi khi được nghỉ thì ai cũng thấy sung sướng. Nhưng bảo nghỉ hẳn thì lại chẳng có mấy mấy người muốn.
Đơn giản chỉ cần có chỗ để đến mỗi ngày, ngắm nhìn những khuôn mặt quen thuộc, cười đùa chào hỏi, tán phét trước khi bước vào tiết học nhàm chán rồi ngủ gục, nhiều người cảm thấy nó rất có ý vị. Dù sao cũng vẫn còn khá hơn tự kỉ ở nhà một mình.
Hans là một trong số những người như vậy. Quãng thời gian ở trường của cậu, đa phần là ngồi yên một chỗ, như một ông già trải đời và chán đời ngắm nhìn nhân sinh sống một cái máy vận hành trơn tru, đều đều mà lặp đi lặp lại. Mọi người cũng đã quen với việc này, không có việc thì không có mấy ai chủ động đến trêu chọc ông lão này.
Nhưng ngày hôm nay, lại có thêm một ông già như thế nữa trong lớp.
Học sinh mới chuyển đến – Tường.
Tên này còn lập dị gấp mấy lần Hans. Từ khi đến lớp, chỉ ngồi yên như một pho tượng, ngắm nhìn hết thứ này đến thứ khác. Điểm hay ho là, dường như hắn không hề cảm thấy mệt mỏi gì cả. Sống lưng hắn luôn thẳng tắp, còn cái cần cổ - nói sao nhỉ, Hans cảm thấy đó là một cái cần cổ kiên nghị, khi mà bạn duy trì một tư thế đã lâu, thường thì sẽ phải chống tay cho đỡ mỏi, còn với tên này, dường như trọng lực không tác dụng gì với hắn vậy.
“Cậu cứ ngắm người ta thế, cẩn thận bị cho là gay đấy.” Một giọng nữ từ sau lưng vang lên, đánh thức Hans khỏi cơn tự kỉ.
“Đâu có, chỉ cảm thấy hắn rất thú vị thôi.” Hans quay lại gãi gãi đầu nói.
“Cậu mà cũng có lúc hứng thú với người khác à !?” Linh bĩu môi nói.
“Sao không, mắt nhìn người của thằng này hơi bị chuẩn đấy nhé.”
“Chuẩn như thế nào !?”
“82 – 63 -86 “
“Đi chết đi.”
Bốp Bốp Bốp.
“Ặc, đừng đánh, chính cậu hỏi mà... thấy không, nói chỉ có chuẩn.”
“Dâm tặc.” Linh bực mình nói.
“Nói gì vậy... đó là thưởng thức cái đẹp dưới con mắt nghệ thuật của nhà toán học. Số liệu thật là đẹp a...”
“Còn dám nói tiếp !?”
“Không dám... không dám.” Hans giơ cờ trắng đầu hàng, sáng suốt quay lên, để lại vẻ mặt khó coi của cô gái.
Lần đầu tiên từ khi vào học mới quay đầu xuống bàn dưới một lần, cảm giác cũng không tệ. Cả năm học, khi vào lớp thì ngắm giáo viên, khi rảnh rỗi thì ngắm ra ngoài cửa sổ, Hans thật sự quên béng cô bạn ngồi bàn dưới này. Tự kỉ đến mức độ này thì chính Hans cũng cảm thấy mình bắt đầu giống người ngoài hành tinh rồi.
Đến khi bắt đầu để ý đến thì ngày chuyển chỗ định kỳ mỗi nửa năm học cũng đã đến. Trùng hợp thay, Linh lại bị đổi đến chỗ tên học sinh mới kia – nghe nói vì cả hai đều có gốc Việt Nam từ trái đất, có thể giúp đỡ nhau gì đó. Nhìn mặt cô gái có vẻ không tình nguyện lắm, vì vừa mới thoát khỏi một tên tự kỉ, lại bị đổi đến chỗ một tên tự kỉ còn gấp mấy lần. Dù tính cô thuộc dạng năng động, nhưng liên tục đối mặt với mấy pho tượng cũ kỹ này thì ai cũng ăn không tiêu. Tuy vậy Hans lại thấy như thế rất thú vị, ít ra thì cậu cũng có thể danh ngôn chính thuận ngắm cả hai. Dù sao lớp này cũng chỉ có hai người là gây hứng thú cho Hans.
Buổi chiều, Linh chạy lên phòng giáo vụ kiến nghị đổi chỗ, nhưng nhìn khuôn mặt chằn tinh của giáo viên chủ nhiệm, Hans chắc mẩm cô khó mà thành công được. Thế là cậu lại ngáp ngắn ngáp dài một cái rồi lững thững lên xe điện về nhà.
...
Hôm nay quả thật có rất nhiều thứ trùng hợp.
Trong con hẻm nhỏ, vắng người qua lại. Hans với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn quanh, điểm qua những gương mặt quen thuộc mới gặp hôm qua.
“Bọn tao đã tha cho mày một lần, mày muốn chết thế cơ à !?”
“À không, chỉ tại trông bà già ấy có vẻ tội nghiệp quá.”
“Nên mày mới ngáng chân thằng Bob !?” Thằng cầm đầu gằn giọng.
“Biết sao được, cơ thể tự phải xạ mà.” Hans thở dài nói. Đúng là không dưng mua việc.
“Mẹ kiếp, thế mà mày cũng nghĩ ra được, hôm nay Linh không về cùng đường với mày. Ngon thì mày phản xạ xem sao này.” Một thằng mất kiên nhẫn, ông tuýp trên tay vung lên, giáng thẳng xuống đầu Hans.
Bốp.
Tên này còn chưa hiểu mô tê gì, đã thấy cằm mình đau nhói, sau đó cơ thể còm nhom chỉ hơn 40kg của hắn nhẹ nhàng bay lên không, sau đó nặng nề tiếp đất và nằm bất động.
Nếu đã đối đầu với mấy sinh vật có thể di chuyển như sấm sét, cùng với công kích hiểm hóc ở nhiều góc độ. Bạn sẽ thấy mấy thằng du côn ở thế giới thực chuyển động chậm rì như thế nào. Dù cơ thể ở thế giới thực có chậm chạp đến thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ phản xạ.
“Ấy, xin lỗi, xin lỗi, phản xạ thôi mà.” Hans cuống quýt xua tay nói.
“Phản xạ cái mẹ mày.” Cả đám du côn trợn tròn mắt, nhưng người đông thế mạnh, rất nhanh đã cùng lấy lại sĩ khí nhào vào.
“Tôi nói thật mà.”
Bốp
Ai ui...
“Xin lỗi, phản xạ, phản xạ đó.”
Bốp bốp bốp.
...
Hans đi ra khỏi con hẻm, phủi phủi mấy vết bụi trên áo, thở dài:
“Phản xạ của tôi bao giờ cũng là vô hiệu hóa khả năng hành động của đối thủ mà.”
Mỗi khi được nghỉ thì ai cũng thấy sung sướng. Nhưng bảo nghỉ hẳn thì lại chẳng có mấy mấy người muốn.
Đơn giản chỉ cần có chỗ để đến mỗi ngày, ngắm nhìn những khuôn mặt quen thuộc, cười đùa chào hỏi, tán phét trước khi bước vào tiết học nhàm chán rồi ngủ gục, nhiều người cảm thấy nó rất có ý vị. Dù sao cũng vẫn còn khá hơn tự kỉ ở nhà một mình.
Hans là một trong số những người như vậy. Quãng thời gian ở trường của cậu, đa phần là ngồi yên một chỗ, như một ông già trải đời và chán đời ngắm nhìn nhân sinh sống một cái máy vận hành trơn tru, đều đều mà lặp đi lặp lại. Mọi người cũng đã quen với việc này, không có việc thì không có mấy ai chủ động đến trêu chọc ông lão này.
Nhưng ngày hôm nay, lại có thêm một ông già như thế nữa trong lớp.
Học sinh mới chuyển đến – Tường.
Tên này còn lập dị gấp mấy lần Hans. Từ khi đến lớp, chỉ ngồi yên như một pho tượng, ngắm nhìn hết thứ này đến thứ khác. Điểm hay ho là, dường như hắn không hề cảm thấy mệt mỏi gì cả. Sống lưng hắn luôn thẳng tắp, còn cái cần cổ - nói sao nhỉ, Hans cảm thấy đó là một cái cần cổ kiên nghị, khi mà bạn duy trì một tư thế đã lâu, thường thì sẽ phải chống tay cho đỡ mỏi, còn với tên này, dường như trọng lực không tác dụng gì với hắn vậy.
“Cậu cứ ngắm người ta thế, cẩn thận bị cho là gay đấy.” Một giọng nữ từ sau lưng vang lên, đánh thức Hans khỏi cơn tự kỉ.
“Đâu có, chỉ cảm thấy hắn rất thú vị thôi.” Hans quay lại gãi gãi đầu nói.
“Cậu mà cũng có lúc hứng thú với người khác à !?” Linh bĩu môi nói.
“Sao không, mắt nhìn người của thằng này hơi bị chuẩn đấy nhé.”
“Chuẩn như thế nào !?”
“82 – 63 -86 “
“Đi chết đi.”
Bốp Bốp Bốp.
“Ặc, đừng đánh, chính cậu hỏi mà... thấy không, nói chỉ có chuẩn.”
“Dâm tặc.” Linh bực mình nói.
“Nói gì vậy... đó là thưởng thức cái đẹp dưới con mắt nghệ thuật của nhà toán học. Số liệu thật là đẹp a...”
“Còn dám nói tiếp !?”
“Không dám... không dám.” Hans giơ cờ trắng đầu hàng, sáng suốt quay lên, để lại vẻ mặt khó coi của cô gái.
Lần đầu tiên từ khi vào học mới quay đầu xuống bàn dưới một lần, cảm giác cũng không tệ. Cả năm học, khi vào lớp thì ngắm giáo viên, khi rảnh rỗi thì ngắm ra ngoài cửa sổ, Hans thật sự quên béng cô bạn ngồi bàn dưới này. Tự kỉ đến mức độ này thì chính Hans cũng cảm thấy mình bắt đầu giống người ngoài hành tinh rồi.
Đến khi bắt đầu để ý đến thì ngày chuyển chỗ định kỳ mỗi nửa năm học cũng đã đến. Trùng hợp thay, Linh lại bị đổi đến chỗ tên học sinh mới kia – nghe nói vì cả hai đều có gốc Việt Nam từ trái đất, có thể giúp đỡ nhau gì đó. Nhìn mặt cô gái có vẻ không tình nguyện lắm, vì vừa mới thoát khỏi một tên tự kỉ, lại bị đổi đến chỗ một tên tự kỉ còn gấp mấy lần. Dù tính cô thuộc dạng năng động, nhưng liên tục đối mặt với mấy pho tượng cũ kỹ này thì ai cũng ăn không tiêu. Tuy vậy Hans lại thấy như thế rất thú vị, ít ra thì cậu cũng có thể danh ngôn chính thuận ngắm cả hai. Dù sao lớp này cũng chỉ có hai người là gây hứng thú cho Hans.
Buổi chiều, Linh chạy lên phòng giáo vụ kiến nghị đổi chỗ, nhưng nhìn khuôn mặt chằn tinh của giáo viên chủ nhiệm, Hans chắc mẩm cô khó mà thành công được. Thế là cậu lại ngáp ngắn ngáp dài một cái rồi lững thững lên xe điện về nhà.
...
Hôm nay quả thật có rất nhiều thứ trùng hợp.
Trong con hẻm nhỏ, vắng người qua lại. Hans với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn quanh, điểm qua những gương mặt quen thuộc mới gặp hôm qua.
“Bọn tao đã tha cho mày một lần, mày muốn chết thế cơ à !?”
“À không, chỉ tại trông bà già ấy có vẻ tội nghiệp quá.”
“Nên mày mới ngáng chân thằng Bob !?” Thằng cầm đầu gằn giọng.
“Biết sao được, cơ thể tự phải xạ mà.” Hans thở dài nói. Đúng là không dưng mua việc.
“Mẹ kiếp, thế mà mày cũng nghĩ ra được, hôm nay Linh không về cùng đường với mày. Ngon thì mày phản xạ xem sao này.” Một thằng mất kiên nhẫn, ông tuýp trên tay vung lên, giáng thẳng xuống đầu Hans.
Bốp.
Tên này còn chưa hiểu mô tê gì, đã thấy cằm mình đau nhói, sau đó cơ thể còm nhom chỉ hơn 40kg của hắn nhẹ nhàng bay lên không, sau đó nặng nề tiếp đất và nằm bất động.
Nếu đã đối đầu với mấy sinh vật có thể di chuyển như sấm sét, cùng với công kích hiểm hóc ở nhiều góc độ. Bạn sẽ thấy mấy thằng du côn ở thế giới thực chuyển động chậm rì như thế nào. Dù cơ thể ở thế giới thực có chậm chạp đến thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến tốc độ phản xạ.
“Ấy, xin lỗi, xin lỗi, phản xạ thôi mà.” Hans cuống quýt xua tay nói.
“Phản xạ cái mẹ mày.” Cả đám du côn trợn tròn mắt, nhưng người đông thế mạnh, rất nhanh đã cùng lấy lại sĩ khí nhào vào.
“Tôi nói thật mà.”
Bốp
Ai ui...
“Xin lỗi, phản xạ, phản xạ đó.”
Bốp bốp bốp.
...
Hans đi ra khỏi con hẻm, phủi phủi mấy vết bụi trên áo, thở dài:
“Phản xạ của tôi bao giờ cũng là vô hiệu hóa khả năng hành động của đối thủ mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.