Chương 38: Tụ họp (2)
Vô Danh
03/01/2014
Hai người đàn ông cao lớn đi đến quầy lễ tân.
Một cao to đen hôi, cái đầu húi cua nhìn trọc lóc – tất nhiên là ông chủ hiện tại của Seven heaven, người còn lại là một anh chàng râu quai nón màu vàng, mắt nâu hổ phách, sống mũi cao ngạo vểnh cao, chả người sáng chói le lói, độ dáng tươi tốt, trông rất có phí phách.
Hai người sóng vai đi cùng, có cảm giác như vương tử và thổ dân vậy. Rất tương phản.
“Dạo này anh không gặp Candy à !? Không sợ cô ấy phát khùng lên sao !?” Người đàn ông tóc vàng rít một hơi xì gà thật sâu, khàn giọng nói.
“Phụ nữ ấy mà, không nên chiều họ quá, đôi khi mình phải tỏ vẻ mới rõ mặt đàn ông được.” Danny cười hềnh hệch.
Người kia cũng cười có vẻ tán đồng, sau đó quàng vai qua cổ Danny, hoàn toàn không để ý lớp dầu dày đặc trên da bác thợ rèn, nhỏ giọng nói:
“Nghe nói cô ấy có khuynh hướng M, có thật không vậy !?”
Danny cũng nhếch môi cười tà, nói với giọng giảng giải:
“… Phần lớn nữ giới đều như vậy mà, thậm chí có thể nói thế này, nữ giới còn nhỏ từng bị buộc chặt bởi ảo tưởng, lớn lên sẽ xuất hiện nhiều khuynh hướng, thông qua cảm giác trói buộc thân hình và tứ chi hoàn chỉnh, mà thỏa mãn nhu cầu an toàn và ổn định ẩn dưới nô lệ. Bởi vì người bình thường có tự do, cho nên một khi bị trói buộc, sự tôn nghiêm của con người bị cướp đoạt, dưới cảm giác bị lăng nhục và áp bức, rất dễ thỏa mãn tư tưởng mình là phái yếu của họ...”
Tóc vàng giơ lên ngón tay cái, với vẻ mặt “anh đúng là chuyên gia” có vẻ đầy tính sùng bái.
...
“Ừm... Candy, chị có thể thả em ra được không !? Danny mà nhìn thấy thì ổng sẽ vặn cổ em mất !”
Hans khó khăn nói, trong khi đó mặt cậu đang vùi lấp bên trong hai chiếc gối ôm mềm mại của hỏa lồ ly. Cảm giác khá êm, ấm áp lại mềm mại... nhìn chung là cũng không tệ, chỉ tội hơi ngạt thở một chút.
Vú lấp miệng em, có lẽ là ý này đây.
Hỏa hồ ly Candy có vẻ không mấy để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Hans, dường như còn gì chặt vòng tay của mình hơn một chút, vẻ mặt quyến rũ, phong tình vô cùng, đôi mắt đôi môi đều như một trái chín mọng nước, nhỏ giọng thủ thỉ:
“Lâu lắm không gặp, thân thiết một chút cũng có sao. Nếu chị buông tay ra, cậu lại lỉnh mất cho xem. Chồn bạc đâu phải hư danh nhỉ !?”
Hans toát mồ hôi hột.
“Nào có. Lần này em sẽ không chạy nữa đâu. Vẫn còn có việc nhờ mọi người mà !”
“Ah, vậy ra có việc nên cậu mới nhớ đến chị hả !?” Hỏa hồ ly cười nói, nhưng lông tóc của Hans như dựng đứng, vội xua tay đáp.
“Không phải !!! [thực ra là phải] Chỉ là độ này em bận quá...”
Bốp.
Hans ấm ức bưng mồm, nếu thế giới thứ hai có máu mũi thì giờ này chắc cậu đã được thòng lòng tong tỏng hai hàng. Người phụ nữ này thật đáng sợ, nói trở mặt là sẽ trở mặt ngay, ra tay không hề lưu tình chút nào.
Candy xoa xoa bàn tay nõn nà, dường như người vừa ra tay không phải mình vậy.
“Viện cớ bận là lý do tệ nhất đấy chàng trai. Thảo nào cậu chỉ có thể solo từ đó đến giờ.”
Cô ta hời hợt nói, rồi lắc đầu đứng dậy, chìa bàn tay ra với Hans.
Hans cười khổ, nắm lấy bàn tay mềm mại ấy mà đứng dậy, trong lòng với người phụ nữ này càng lúc càng cảm thấy sợ hãi. Giống như người bị M kinh niên gặp phải cao thủ S vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bật mở. Đập vào tai hai người là một âm thanh eo éo:
“Ah ha... bắt quả tang đôi gian phu...Ặc.”
Người phát âm còn chưa kết thúc câu nói đã nghẹn họng, thở dốc vì một sợi roi da dài lạnh lẽo đã quấn qua cổ hắn, sau đó lôi xềnh xệch hắn tới trước mặt Candy.
Hỏa hồ ly mỉm cười quyến rũ nhìn xuống dưới. Đó là một thanh niên mặc áo tennis màu hồng nhạt lòe loẹt, khuôn mặt đàn ông trắng nỏn, vóc dáng không cao lớn, khắp người lộ toát ra một chút hơi nhu mì mà người đàn ông bình thường không có, làm cho cả con người tỏ vẻ có vài phần dịu dàng duyên dáng, nếu không có đặc trưng của hạch cổ hoàn toàn có thể coi như là cách trang điểm trung tính của cô gái trẻ.
“Jonathan, dạo này chú càng lúc càng lớn mật đấy nhỉ !?”
“Ặc...hị....hai...en...ót...ại....!!!!” Cá sấu Jonathan, đội trưởng đội lính đánh thuê đầm lầy khét tiếng cả thế giới thứ hai, lúc này nước mắt nước mũi lưng tròng, giống hệt một chú chó nhỏ, bất lực bị chủ ngược đãi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra tại sao bà cô này lại ở đây vậy trời !? Có đứa gài hàng mình !?
Hiển nhiên chú cá đáng thương đã quên hẳn cái câu họa từ miệng mà ra.
Theo những tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Jonathan, hai người đàn ông vóc dáng cao lớn vừa bước vào cửa, cũng không tự chủ được mà rét run một trận.
Cẩn thận đề phòng nhìn vào trong như gặp đại địch chốn Dungeon, Northnan – sư tử vàng – trùm sò của nửa tây Midgar cũng không kềm được mà giật thót mấy cái.
Trước cảnh chú cá sấu đáng thăng đang bị thòng dây qua cổ, thắt bằng lòi tói, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở, lưỡi thè cả ra ngoài, mắt toán loạn, chổng mông, cong eo, có vẻ rất “hưởng thụ” sự “khoái lạc” từ một ngon roi khác đang không ngừng ban xuống.
Chú cá phát huy hai chữ “thống khoái” đến tận cùng, kêu rên nhịp nhàng, khẽ suýt xoa mỗi khi gót giày nhọn hoắt kia dí lên người mình xoáy xoáy mấy cái.
Ở một bên, Hans nhún vai cười khổ, đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn Candy biểu diễn một màn nghệ thuật xác thịt kịch tính này, không biết nên can ngăn như thế nào khi cả nạn nhân cũng có bộ dáng “hưởng thụ” thế kia.
Cô nàng này chắc chỉ có Danny cao to đen hôi mới chịu đựng được.
...
Northnan huých huých vai Danny nói với giọng dè dặt.
“Anh chắc chắn phụ nữ thích cảm giác bị trói và lăng nhục để thỏa mãn sự yếu ớt !?”
Danny mồ hôi hột đầy đầu.
Một cao to đen hôi, cái đầu húi cua nhìn trọc lóc – tất nhiên là ông chủ hiện tại của Seven heaven, người còn lại là một anh chàng râu quai nón màu vàng, mắt nâu hổ phách, sống mũi cao ngạo vểnh cao, chả người sáng chói le lói, độ dáng tươi tốt, trông rất có phí phách.
Hai người sóng vai đi cùng, có cảm giác như vương tử và thổ dân vậy. Rất tương phản.
“Dạo này anh không gặp Candy à !? Không sợ cô ấy phát khùng lên sao !?” Người đàn ông tóc vàng rít một hơi xì gà thật sâu, khàn giọng nói.
“Phụ nữ ấy mà, không nên chiều họ quá, đôi khi mình phải tỏ vẻ mới rõ mặt đàn ông được.” Danny cười hềnh hệch.
Người kia cũng cười có vẻ tán đồng, sau đó quàng vai qua cổ Danny, hoàn toàn không để ý lớp dầu dày đặc trên da bác thợ rèn, nhỏ giọng nói:
“Nghe nói cô ấy có khuynh hướng M, có thật không vậy !?”
Danny cũng nhếch môi cười tà, nói với giọng giảng giải:
“… Phần lớn nữ giới đều như vậy mà, thậm chí có thể nói thế này, nữ giới còn nhỏ từng bị buộc chặt bởi ảo tưởng, lớn lên sẽ xuất hiện nhiều khuynh hướng, thông qua cảm giác trói buộc thân hình và tứ chi hoàn chỉnh, mà thỏa mãn nhu cầu an toàn và ổn định ẩn dưới nô lệ. Bởi vì người bình thường có tự do, cho nên một khi bị trói buộc, sự tôn nghiêm của con người bị cướp đoạt, dưới cảm giác bị lăng nhục và áp bức, rất dễ thỏa mãn tư tưởng mình là phái yếu của họ...”
Tóc vàng giơ lên ngón tay cái, với vẻ mặt “anh đúng là chuyên gia” có vẻ đầy tính sùng bái.
...
“Ừm... Candy, chị có thể thả em ra được không !? Danny mà nhìn thấy thì ổng sẽ vặn cổ em mất !”
Hans khó khăn nói, trong khi đó mặt cậu đang vùi lấp bên trong hai chiếc gối ôm mềm mại của hỏa lồ ly. Cảm giác khá êm, ấm áp lại mềm mại... nhìn chung là cũng không tệ, chỉ tội hơi ngạt thở một chút.
Vú lấp miệng em, có lẽ là ý này đây.
Hỏa hồ ly Candy có vẻ không mấy để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Hans, dường như còn gì chặt vòng tay của mình hơn một chút, vẻ mặt quyến rũ, phong tình vô cùng, đôi mắt đôi môi đều như một trái chín mọng nước, nhỏ giọng thủ thỉ:
“Lâu lắm không gặp, thân thiết một chút cũng có sao. Nếu chị buông tay ra, cậu lại lỉnh mất cho xem. Chồn bạc đâu phải hư danh nhỉ !?”
Hans toát mồ hôi hột.
“Nào có. Lần này em sẽ không chạy nữa đâu. Vẫn còn có việc nhờ mọi người mà !”
“Ah, vậy ra có việc nên cậu mới nhớ đến chị hả !?” Hỏa hồ ly cười nói, nhưng lông tóc của Hans như dựng đứng, vội xua tay đáp.
“Không phải !!! [thực ra là phải] Chỉ là độ này em bận quá...”
Bốp.
Hans ấm ức bưng mồm, nếu thế giới thứ hai có máu mũi thì giờ này chắc cậu đã được thòng lòng tong tỏng hai hàng. Người phụ nữ này thật đáng sợ, nói trở mặt là sẽ trở mặt ngay, ra tay không hề lưu tình chút nào.
Candy xoa xoa bàn tay nõn nà, dường như người vừa ra tay không phải mình vậy.
“Viện cớ bận là lý do tệ nhất đấy chàng trai. Thảo nào cậu chỉ có thể solo từ đó đến giờ.”
Cô ta hời hợt nói, rồi lắc đầu đứng dậy, chìa bàn tay ra với Hans.
Hans cười khổ, nắm lấy bàn tay mềm mại ấy mà đứng dậy, trong lòng với người phụ nữ này càng lúc càng cảm thấy sợ hãi. Giống như người bị M kinh niên gặp phải cao thủ S vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bật mở. Đập vào tai hai người là một âm thanh eo éo:
“Ah ha... bắt quả tang đôi gian phu...Ặc.”
Người phát âm còn chưa kết thúc câu nói đã nghẹn họng, thở dốc vì một sợi roi da dài lạnh lẽo đã quấn qua cổ hắn, sau đó lôi xềnh xệch hắn tới trước mặt Candy.
Hỏa hồ ly mỉm cười quyến rũ nhìn xuống dưới. Đó là một thanh niên mặc áo tennis màu hồng nhạt lòe loẹt, khuôn mặt đàn ông trắng nỏn, vóc dáng không cao lớn, khắp người lộ toát ra một chút hơi nhu mì mà người đàn ông bình thường không có, làm cho cả con người tỏ vẻ có vài phần dịu dàng duyên dáng, nếu không có đặc trưng của hạch cổ hoàn toàn có thể coi như là cách trang điểm trung tính của cô gái trẻ.
“Jonathan, dạo này chú càng lúc càng lớn mật đấy nhỉ !?”
“Ặc...hị....hai...en...ót...ại....!!!!” Cá sấu Jonathan, đội trưởng đội lính đánh thuê đầm lầy khét tiếng cả thế giới thứ hai, lúc này nước mắt nước mũi lưng tròng, giống hệt một chú chó nhỏ, bất lực bị chủ ngược đãi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ ra tại sao bà cô này lại ở đây vậy trời !? Có đứa gài hàng mình !?
Hiển nhiên chú cá đáng thương đã quên hẳn cái câu họa từ miệng mà ra.
Theo những tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Jonathan, hai người đàn ông vóc dáng cao lớn vừa bước vào cửa, cũng không tự chủ được mà rét run một trận.
Cẩn thận đề phòng nhìn vào trong như gặp đại địch chốn Dungeon, Northnan – sư tử vàng – trùm sò của nửa tây Midgar cũng không kềm được mà giật thót mấy cái.
Trước cảnh chú cá sấu đáng thăng đang bị thòng dây qua cổ, thắt bằng lòi tói, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở, lưỡi thè cả ra ngoài, mắt toán loạn, chổng mông, cong eo, có vẻ rất “hưởng thụ” sự “khoái lạc” từ một ngon roi khác đang không ngừng ban xuống.
Chú cá phát huy hai chữ “thống khoái” đến tận cùng, kêu rên nhịp nhàng, khẽ suýt xoa mỗi khi gót giày nhọn hoắt kia dí lên người mình xoáy xoáy mấy cái.
Ở một bên, Hans nhún vai cười khổ, đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn Candy biểu diễn một màn nghệ thuật xác thịt kịch tính này, không biết nên can ngăn như thế nào khi cả nạn nhân cũng có bộ dáng “hưởng thụ” thế kia.
Cô nàng này chắc chỉ có Danny cao to đen hôi mới chịu đựng được.
...
Northnan huých huých vai Danny nói với giọng dè dặt.
“Anh chắc chắn phụ nữ thích cảm giác bị trói và lăng nhục để thỏa mãn sự yếu ớt !?”
Danny mồ hôi hột đầy đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.