Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Chương 19: Không Tin Tưởng
Tiên Trá Tiểu Dương
27/06/2024
Con sói nhỏ nhìn Bạch Mai với vẻ nghi hoặc, nó còn chưa biết ‘năm’ là gì. Nhưng ngay sau đó nó lại lao đầu vào một chỗ khác để đào.
Thương Nguyên đứng bên cạnh nhìn, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Một loại cảm giác ấm áp và thỏa mãn không thể hiểu nổi dâng trào trong lòng anh.
Bạch Mai trồng cây ớt xong lại tưới đẫm nước, cô bế con sói con dính đầy đất lên: "Nhìn này, 'một, hai, ba, bốn, năm, sáu', đây là sáu cây ớt."
"Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!" Con sói nhỏ bắt chước.
"Đúng rồi." Bạch Mai vui vẻ xoa đầu nó.
[Hoàn thành Phúc lợi – dạy dỗ, +10 điểm tích phân.]
Bạch Mai kinh ngạc, cô dạy con sói nhỏ học đếm, vậy mà lại có thể nhận được mười điểm!
Vấn đề là thú nhân cũng biết đếm, thậm chí cô còn không được coi là sáng tạo, tại sao lại có điểm thưởng cao như vậy?
Quả nhiên học tập là trên hết!
Bạch Mai vui vẻ xoa đầu con sói nhỏ, xoa đến mức đầu nó choáng váng.
Cô đã tìm ra cách kiếm điểm nhanh chóng rồi!
…
Ba ngày sau, Thành Dương dẫn người mang mười con mồi mà anh ta dùng bẫy bắt được về bộ lạc.
Vì không có tảng đá che chắn nên một số con mồi bị thương do bẫy đã bị những kẻ săn mồi khác lấy mất, nhưng cũng có một số bẫy trực tiếp xiên cả kẻ đến cướp.
Mặc dù một số con mồi bị mất chân tay nhưng một thú nhân có thể bắt được nhiều con mồi như vậy quả thực là một điều đáng mừng.
"Thành Dương, rốt cuộc anh nghĩ ra cách gì hay vậy! Lợi hại quá! Có cách tốt như vậy sao anh không dạy tôi sớm hơn?"
Những thú nhân tụ tập ở cửa hang của Thành Dương, hỏi anh ta về phương pháp làm bẫy.
"Không phải tôi nghĩ ra đâu." Thành Dương nói thật:
"Là Bạch Mai đó. Cô ấy nói với tôi cách làm, chúng tôi đã hẹn là đợi tôi thử nghiệm xem sao, nếu hiệu quả rõ rệt thì sẽ để mọi người trong bộ lạc dùng cách này để săn bắt."
"Bạch Mai? Giống cái của Thương Nguyên? Là cô ta nghĩ ra sao?"
"Không thể nào! Bạch Mai chỉ là một giống cái, cô ta chưa bao giờ đi săn, làm sao có thể nghĩ ra cách tốt như vậy được!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Bạch Mai là một giống cái chẳng biết làm gì cả, chỉ biết chiếm lợi của bộ tộc, làm sao có thể do cô ta nghĩ ra được. Tôi đoán là Thương Nguyên nghĩ ra. Anh ta nói chuyện cái bẫy với Bạch Mai, rồi Bạch Mai nói là do cô ta nghĩ ra!"
"Đúng! Nhất định là như vậy!"
Mọi người bàn tán xôn xao, không tin rằng bẫy là do Bạch Mai nghĩ ra, cuối cùng đi đến kết luận: nhất định là Thương Nguyên nói với Bạch Mai.
Thành Dương nghe vậy cũng không chắc chắn lắm.
Biết đâu là vì Thương Nguyên bây giờ không có sức đi săn mới nghĩ ra cách này để Bạch Mai săn thú, hai người mới có thể sống sót.
Nhưng mà...
"Thôi đi! Nếu là Thương Nguyên nghĩ ra, cậu ta sao có thể nói với Bạch Mai mà không nói với tôi?!"
Vân Dực gào lên khản cả giọng.
Anh ta và Thương Nguyên là bạn thân nhất, nếu Thương Nguyên có cách tốt như vậy, cho dù không nói với Vân Dực đầu tiên nhưng ít nhất sau khi nói với Bạch Mai thì cũng sẽ nói cho Vân Dực biết.
Không thể nào đợi đến khi Thành Dương bắt được con mồi rồi mà Vân Dực vẫn chẳng hay biết gì.
Thành Dương cảm thấy không quan trọng là Bạch Mai hay Thương Nguyên nghĩ ra, anh ta cho rằng nhiệm vụ trước mắt là phải cùng mọi người báo tin này cho tộc trưởng, để ông ta tổ chức cho tộc nhân dùng cách này để săn bắt.
Thương Nguyên đứng bên cạnh nhìn, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Một loại cảm giác ấm áp và thỏa mãn không thể hiểu nổi dâng trào trong lòng anh.
Bạch Mai trồng cây ớt xong lại tưới đẫm nước, cô bế con sói con dính đầy đất lên: "Nhìn này, 'một, hai, ba, bốn, năm, sáu', đây là sáu cây ớt."
"Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng!" Con sói nhỏ bắt chước.
"Đúng rồi." Bạch Mai vui vẻ xoa đầu nó.
[Hoàn thành Phúc lợi – dạy dỗ, +10 điểm tích phân.]
Bạch Mai kinh ngạc, cô dạy con sói nhỏ học đếm, vậy mà lại có thể nhận được mười điểm!
Vấn đề là thú nhân cũng biết đếm, thậm chí cô còn không được coi là sáng tạo, tại sao lại có điểm thưởng cao như vậy?
Quả nhiên học tập là trên hết!
Bạch Mai vui vẻ xoa đầu con sói nhỏ, xoa đến mức đầu nó choáng váng.
Cô đã tìm ra cách kiếm điểm nhanh chóng rồi!
…
Ba ngày sau, Thành Dương dẫn người mang mười con mồi mà anh ta dùng bẫy bắt được về bộ lạc.
Vì không có tảng đá che chắn nên một số con mồi bị thương do bẫy đã bị những kẻ săn mồi khác lấy mất, nhưng cũng có một số bẫy trực tiếp xiên cả kẻ đến cướp.
Mặc dù một số con mồi bị mất chân tay nhưng một thú nhân có thể bắt được nhiều con mồi như vậy quả thực là một điều đáng mừng.
"Thành Dương, rốt cuộc anh nghĩ ra cách gì hay vậy! Lợi hại quá! Có cách tốt như vậy sao anh không dạy tôi sớm hơn?"
Những thú nhân tụ tập ở cửa hang của Thành Dương, hỏi anh ta về phương pháp làm bẫy.
"Không phải tôi nghĩ ra đâu." Thành Dương nói thật:
"Là Bạch Mai đó. Cô ấy nói với tôi cách làm, chúng tôi đã hẹn là đợi tôi thử nghiệm xem sao, nếu hiệu quả rõ rệt thì sẽ để mọi người trong bộ lạc dùng cách này để săn bắt."
"Bạch Mai? Giống cái của Thương Nguyên? Là cô ta nghĩ ra sao?"
"Không thể nào! Bạch Mai chỉ là một giống cái, cô ta chưa bao giờ đi săn, làm sao có thể nghĩ ra cách tốt như vậy được!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Bạch Mai là một giống cái chẳng biết làm gì cả, chỉ biết chiếm lợi của bộ tộc, làm sao có thể do cô ta nghĩ ra được. Tôi đoán là Thương Nguyên nghĩ ra. Anh ta nói chuyện cái bẫy với Bạch Mai, rồi Bạch Mai nói là do cô ta nghĩ ra!"
"Đúng! Nhất định là như vậy!"
Mọi người bàn tán xôn xao, không tin rằng bẫy là do Bạch Mai nghĩ ra, cuối cùng đi đến kết luận: nhất định là Thương Nguyên nói với Bạch Mai.
Thành Dương nghe vậy cũng không chắc chắn lắm.
Biết đâu là vì Thương Nguyên bây giờ không có sức đi săn mới nghĩ ra cách này để Bạch Mai săn thú, hai người mới có thể sống sót.
Nhưng mà...
"Thôi đi! Nếu là Thương Nguyên nghĩ ra, cậu ta sao có thể nói với Bạch Mai mà không nói với tôi?!"
Vân Dực gào lên khản cả giọng.
Anh ta và Thương Nguyên là bạn thân nhất, nếu Thương Nguyên có cách tốt như vậy, cho dù không nói với Vân Dực đầu tiên nhưng ít nhất sau khi nói với Bạch Mai thì cũng sẽ nói cho Vân Dực biết.
Không thể nào đợi đến khi Thành Dương bắt được con mồi rồi mà Vân Dực vẫn chẳng hay biết gì.
Thành Dương cảm thấy không quan trọng là Bạch Mai hay Thương Nguyên nghĩ ra, anh ta cho rằng nhiệm vụ trước mắt là phải cùng mọi người báo tin này cho tộc trưởng, để ông ta tổ chức cho tộc nhân dùng cách này để săn bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.