Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Chương 7: Thịt Xiên Nướng
Tiên Trá Tiểu Dương
25/06/2024
Sau khi anh bị thương và trở thành kẻ tàn tật, Bạch Mai vô cùng chán ghét anh, không cho anh đến gần cô ta nửa bước, thái độ xuống dốc không phanh.
Nhưng Thương Nguyên vẫn tự thuyết phục mình hiểu cho Bạch Mai: không có giống cái nào muốn kết đôi với một kẻ vô dụng như anh.
Mặc dù Bạch Mai không phải là một giống cái chăm chỉ lương thiện nhưng cô ta cũng không nên theo một giống đực què chân như anh chịu khổ.
Thương Nguyên cố nhịn sự chênh lệch tâm lý từ việc từ người giỏi nhất toàn tộc trở thành người tàn tật để lấy lòng Bạch Mai, muốn sống tốt với cô ta.
Nhưng tất cả những điều này, xem ra vẫn là anh tham lam.
Trong lòng Bạch Mai, anh chẳng là gì cả.
Bạch Mai nào biết Thương Nguyên đang thoi thóp còn có tâm trạng thương thu buồn xuân, cô vội vàng đi tìm dao xương để cắt đùi cừu, cắt thành những miếng nhỏ có thể nuốt được, rồi xiên vào cành cây mới bẻ được trên đường về.
Theo trí nhớ của Bạch Mai, những thú nhân ở đây đều ăn thịt miếng to, nướng ra đều là từng tảng thịt còn lớn hơn đầu cô, bên ngoài cháy đen thui, bên trong thịt còn sống và có máu.
Đối với thú nhân vừa kết thúc thời kỳ ăn lông uống máu thì thức ăn như vậy đã là rất ngon rồi. Nhưng Bạch Mai nghĩ đến miếng thịt còn rướm máu đó, thực sự không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ điều kiện không đủ, nếu không cô còn muốn có một cái nồi để nấu ăn.
May mắn thay tộc sói Cửu Sơn có mỏ muối của riêng mình và cũng biết cách chiết xuất thô bằng cách hòa tan muối vào nước rồi lọc tạp chất.
Bạch Mai rắc một ít muối lên thịt, vậy là nêm nếm xong.
Mùi thơm của thịt dần dần truyền đến khoang mũi của Thương Nguyên, Thương Nguyên ngửi ngửi, vốn đã ba ngày không ăn gì, anh cảm thấy bụng mình đang kêu gào muốn ăn.
Thương Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là một giống đực vô dụng như vậy, sắp chết rồi mà vẫn nghĩ đến thức ăn trong tay giống cái.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyên vô cùng xấu hổ.
Bạch Mai nướng một lúc năm xiên thịt, mùi thịt tỏa ra khiến cô không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng bây giờ người bệnh được ưu tiên, Bạch Mai gỡ thịt nướng ra để nguội trên chiếc lá bên cạnh, nghĩ đến việc lát nữa sẽ phải nhét vào miệng Thương Nguyên như lúc cô cho uống thuốc…
Bây giờ anh đã tỉnh, hẳn là có thể tự nuốt đồ ăn rồi chứ?
Thịt cắt thành từng miếng nhỏ nên chín nhanh, Bạch Mai làm mười xiên rồi bưng đến trước mặt Thương Nguyên, vừa vuốt ve đầu Thương Nguyên vừa nói:
"Nếu anh không có sức nhai thì nuốt luôn đi, anh to như vậy, miếng thịt này không lớn, hẳn là có thể nuốt được."
"Cô ăn đi..." Thương Nguyên từ kẽ răng thốt ra hai chữ.
Anh đã sắp chết rồi, sao có thể lãng phí thức ăn.
"Tôi vẫn còn, một cái đùi cừu to như vậy mà."
Bạch Mai dỗ dành con chó lớn trước mặt như dỗ trẻ con: "Anh ngoan ngoãn ăn đi, đợi khi cơ thể khoẻ lại, tôi mới có nhiều thịt ăn hơn."
Bạch Mai thật sự quá dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả lúc cô theo đuổi anh.
Thương Nguyên cảm thấy như mình rơi vào bãi cỏ mềm mại, đầu óc choáng váng, theo bản năng nghe lời cô há miệng ra.
Thịt tươi mềm vào miệng, không có vị đắng, cũng không có mùi tanh của máu. Thay vào đó là sự mềm mại và mùi thơm của củi lửa, vị mặn vừa phải, không mặn cũng không nhạt.
Ngon quá!
Thức ăn ngon khiến tinh thần Thương Nguyên phấn chấn hơn một chút, sau đó ăn hết tất cả thịt mà Bạch Mai đưa tới.
Nhưng Thương Nguyên vẫn tự thuyết phục mình hiểu cho Bạch Mai: không có giống cái nào muốn kết đôi với một kẻ vô dụng như anh.
Mặc dù Bạch Mai không phải là một giống cái chăm chỉ lương thiện nhưng cô ta cũng không nên theo một giống đực què chân như anh chịu khổ.
Thương Nguyên cố nhịn sự chênh lệch tâm lý từ việc từ người giỏi nhất toàn tộc trở thành người tàn tật để lấy lòng Bạch Mai, muốn sống tốt với cô ta.
Nhưng tất cả những điều này, xem ra vẫn là anh tham lam.
Trong lòng Bạch Mai, anh chẳng là gì cả.
Bạch Mai nào biết Thương Nguyên đang thoi thóp còn có tâm trạng thương thu buồn xuân, cô vội vàng đi tìm dao xương để cắt đùi cừu, cắt thành những miếng nhỏ có thể nuốt được, rồi xiên vào cành cây mới bẻ được trên đường về.
Theo trí nhớ của Bạch Mai, những thú nhân ở đây đều ăn thịt miếng to, nướng ra đều là từng tảng thịt còn lớn hơn đầu cô, bên ngoài cháy đen thui, bên trong thịt còn sống và có máu.
Đối với thú nhân vừa kết thúc thời kỳ ăn lông uống máu thì thức ăn như vậy đã là rất ngon rồi. Nhưng Bạch Mai nghĩ đến miếng thịt còn rướm máu đó, thực sự không thể chấp nhận nổi.
Bây giờ điều kiện không đủ, nếu không cô còn muốn có một cái nồi để nấu ăn.
May mắn thay tộc sói Cửu Sơn có mỏ muối của riêng mình và cũng biết cách chiết xuất thô bằng cách hòa tan muối vào nước rồi lọc tạp chất.
Bạch Mai rắc một ít muối lên thịt, vậy là nêm nếm xong.
Mùi thơm của thịt dần dần truyền đến khoang mũi của Thương Nguyên, Thương Nguyên ngửi ngửi, vốn đã ba ngày không ăn gì, anh cảm thấy bụng mình đang kêu gào muốn ăn.
Thương Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là một giống đực vô dụng như vậy, sắp chết rồi mà vẫn nghĩ đến thức ăn trong tay giống cái.
Nghĩ đến đây, Thương Nguyên vô cùng xấu hổ.
Bạch Mai nướng một lúc năm xiên thịt, mùi thịt tỏa ra khiến cô không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng bây giờ người bệnh được ưu tiên, Bạch Mai gỡ thịt nướng ra để nguội trên chiếc lá bên cạnh, nghĩ đến việc lát nữa sẽ phải nhét vào miệng Thương Nguyên như lúc cô cho uống thuốc…
Bây giờ anh đã tỉnh, hẳn là có thể tự nuốt đồ ăn rồi chứ?
Thịt cắt thành từng miếng nhỏ nên chín nhanh, Bạch Mai làm mười xiên rồi bưng đến trước mặt Thương Nguyên, vừa vuốt ve đầu Thương Nguyên vừa nói:
"Nếu anh không có sức nhai thì nuốt luôn đi, anh to như vậy, miếng thịt này không lớn, hẳn là có thể nuốt được."
"Cô ăn đi..." Thương Nguyên từ kẽ răng thốt ra hai chữ.
Anh đã sắp chết rồi, sao có thể lãng phí thức ăn.
"Tôi vẫn còn, một cái đùi cừu to như vậy mà."
Bạch Mai dỗ dành con chó lớn trước mặt như dỗ trẻ con: "Anh ngoan ngoãn ăn đi, đợi khi cơ thể khoẻ lại, tôi mới có nhiều thịt ăn hơn."
Bạch Mai thật sự quá dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả lúc cô theo đuổi anh.
Thương Nguyên cảm thấy như mình rơi vào bãi cỏ mềm mại, đầu óc choáng váng, theo bản năng nghe lời cô há miệng ra.
Thịt tươi mềm vào miệng, không có vị đắng, cũng không có mùi tanh của máu. Thay vào đó là sự mềm mại và mùi thơm của củi lửa, vị mặn vừa phải, không mặn cũng không nhạt.
Ngon quá!
Thức ăn ngon khiến tinh thần Thương Nguyên phấn chấn hơn một chút, sau đó ăn hết tất cả thịt mà Bạch Mai đưa tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.