Thế Giới Thú Nhân: Lang Phu Nhà Ta Quá Đáng Yêu
Chương 13: Vân Dực
Tiên Trá Tiểu Dương
25/06/2024
Mặc dù Thương Nguyên toàn thân đều là cơ bắp nhưng lông lại rất mềm mại, Bạch Mai giống như đang dựa vào một cục bông vậy.
Không có cảm giác lạ giường như trong tưởng tượng, Bạch Mai đã mệt mỏi cả ngày nên không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.
Trăng sáng sao thưa.
Thương Nguyên mở mắt trong bóng tối, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Bạch Mai bên cạnh, anh cẩn thận đứng dậy.
Bạch Mai ngủ say nên không bị đánh thức.
Tứ chi vẫn còn vô lực, Thương Nguyên cố gắng chống đỡ đi đến bờ suối trước núi, uống từng ngụm nước lớn.
"Thương Nguyên?"
Đêm nay Vân Dực phụ trách tuần tra, nhìn thấy bóng người bên bờ suối, dáng vẻ chân trái hơi khập khiễng khiến anh nhận ra đó là Thương Nguyên.
Hai người từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau, khi Thương Nguyên nói với Vân Dực rằng anh sẽ đến đầm lầy phương Nam, Vân Dực còn suýt nữa đánh Thương Nguyên một trận.
Thương Nguyên trở về từ đầm lầy, Vân Dực nghe tin anh bị trúng độc nhưng không đến thăm, không chỉ vì tức giận mà còn vì không đành lòng nhìn Thương Nguyên chết.
Vân Dực nhìn thấy Thương Nguyên bên bờ suối, còn tưởng mình hoa mắt, ai ngờ lại nghe thấy tiếng Thương Nguyên đáp lại.
"Vân Dực."
"Cậu không sao chứ? Tôi nghe bọn họ nói cậu bị trúng độc!"
Vân Dực tính tình thô lỗ ngang ngược, trên sống mũi có một vết sẹo chạy ngang cả khuôn mặt trông rất dữ tợn, lúc không cười thì cực kỳ đáng sợ, lúc cười thì lại đáng sợ theo một nghĩa khác.
Vân Dực nói giọng khàn khàn nhưng không che giấu được sự vui mừng của mình.
Người trúng độc nào mà còn có thể chạy ra bờ sông uống nước vào lúc nửa đêm!
"Đúng là bị trúng độc nhưng đã vượt qua rồi." Thương Nguyên bước đến trước mặt Vân Dực: "May mà gặp được cậu, tôi không đủ sức về lại hang động."
Vân Dực nghe xong liền cõng người bạn yếu ớt của mình đi:
"Lúc đó tôi đã nói cậu đừng nghe lời giống cái kia, đến đầm lầy phương Nam nguy hiểm như vậy làm chi! Cậu có thể qua khỏi hoàn toàn là nhờ thần thú phù hộ! Xem ra thần thú vẫn chiếu cố cậu..."
Vân Dực định nói mặc dù Thương Nguyên xui xẻo gãy chân nhưng lần này trúng độc của nhện khổng lồ mà không chết, cũng không phải là người xui xẻo.
Nói được nửa chừng, anh nhận ra điều gì đó liền vội vàng ngậm miệng.
Nghĩ đến lúc trước Thương Nguyên là một con sói kiêu ngạo như thế nào, trong số những người sói cùng thời, anh là người nhanh nhẹn và mạnh mẽ nhất.
Nếu như mùa đông năm ngoái không xảy ra chuyện gì thì bây giờ anh có lẽ đã là sói vương rồi.
Vân Dực thần kinh thô nhưng cũng cảm thấy trong tình huống hiện tại, nói rằng Thương Nguyên có thể kéo dài hơi tàn để nhặt lại một mạng sống, Thương Nguyên sẽ không vui.
Ít nhất nếu đổi lại là anh, anh tuyệt đối sẽ không vui và còn đạp người nói câu đó xuống suối cho cá gai ăn.
Hai người im lặng suốt đường đi, Vân Dực cõng Thương Nguyên về đến cửa hang, nhỏ giọng tạm biệt.
"Chờ khi cậu khoẻ lại, tôi sẽ cùng cậu đi săn."
"Ừ."
Sau khi Thương Nguyên bị thương, Vân Dực nào nỡ để anh trở thành một kẻ vô dụng, liền chủ động đề nghị cùng Thương Nguyên kết bạn đi vào rừng.
Thương Nguyên biết rằng làm như vậy là chiếm tiện nghi của Vân Dực, lúc đầu anh không đồng ý nhưng sau đó vì kết đôi với Bạch Mai, dưới áp lực của Bạch Mai và sự thúc đẩy về trách nhiệm của một giống đực, anh chỉ có thể đồng ý.
"Cậu mau đuổi giống cái kia ra khỏi hang đi, bệnh thành thế này rồi mà cô ta còn không cho cậu uống nước!"
Không có cảm giác lạ giường như trong tưởng tượng, Bạch Mai đã mệt mỏi cả ngày nên không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.
Trăng sáng sao thưa.
Thương Nguyên mở mắt trong bóng tối, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Bạch Mai bên cạnh, anh cẩn thận đứng dậy.
Bạch Mai ngủ say nên không bị đánh thức.
Tứ chi vẫn còn vô lực, Thương Nguyên cố gắng chống đỡ đi đến bờ suối trước núi, uống từng ngụm nước lớn.
"Thương Nguyên?"
Đêm nay Vân Dực phụ trách tuần tra, nhìn thấy bóng người bên bờ suối, dáng vẻ chân trái hơi khập khiễng khiến anh nhận ra đó là Thương Nguyên.
Hai người từ nhỏ đã là bạn tốt của nhau, khi Thương Nguyên nói với Vân Dực rằng anh sẽ đến đầm lầy phương Nam, Vân Dực còn suýt nữa đánh Thương Nguyên một trận.
Thương Nguyên trở về từ đầm lầy, Vân Dực nghe tin anh bị trúng độc nhưng không đến thăm, không chỉ vì tức giận mà còn vì không đành lòng nhìn Thương Nguyên chết.
Vân Dực nhìn thấy Thương Nguyên bên bờ suối, còn tưởng mình hoa mắt, ai ngờ lại nghe thấy tiếng Thương Nguyên đáp lại.
"Vân Dực."
"Cậu không sao chứ? Tôi nghe bọn họ nói cậu bị trúng độc!"
Vân Dực tính tình thô lỗ ngang ngược, trên sống mũi có một vết sẹo chạy ngang cả khuôn mặt trông rất dữ tợn, lúc không cười thì cực kỳ đáng sợ, lúc cười thì lại đáng sợ theo một nghĩa khác.
Vân Dực nói giọng khàn khàn nhưng không che giấu được sự vui mừng của mình.
Người trúng độc nào mà còn có thể chạy ra bờ sông uống nước vào lúc nửa đêm!
"Đúng là bị trúng độc nhưng đã vượt qua rồi." Thương Nguyên bước đến trước mặt Vân Dực: "May mà gặp được cậu, tôi không đủ sức về lại hang động."
Vân Dực nghe xong liền cõng người bạn yếu ớt của mình đi:
"Lúc đó tôi đã nói cậu đừng nghe lời giống cái kia, đến đầm lầy phương Nam nguy hiểm như vậy làm chi! Cậu có thể qua khỏi hoàn toàn là nhờ thần thú phù hộ! Xem ra thần thú vẫn chiếu cố cậu..."
Vân Dực định nói mặc dù Thương Nguyên xui xẻo gãy chân nhưng lần này trúng độc của nhện khổng lồ mà không chết, cũng không phải là người xui xẻo.
Nói được nửa chừng, anh nhận ra điều gì đó liền vội vàng ngậm miệng.
Nghĩ đến lúc trước Thương Nguyên là một con sói kiêu ngạo như thế nào, trong số những người sói cùng thời, anh là người nhanh nhẹn và mạnh mẽ nhất.
Nếu như mùa đông năm ngoái không xảy ra chuyện gì thì bây giờ anh có lẽ đã là sói vương rồi.
Vân Dực thần kinh thô nhưng cũng cảm thấy trong tình huống hiện tại, nói rằng Thương Nguyên có thể kéo dài hơi tàn để nhặt lại một mạng sống, Thương Nguyên sẽ không vui.
Ít nhất nếu đổi lại là anh, anh tuyệt đối sẽ không vui và còn đạp người nói câu đó xuống suối cho cá gai ăn.
Hai người im lặng suốt đường đi, Vân Dực cõng Thương Nguyên về đến cửa hang, nhỏ giọng tạm biệt.
"Chờ khi cậu khoẻ lại, tôi sẽ cùng cậu đi săn."
"Ừ."
Sau khi Thương Nguyên bị thương, Vân Dực nào nỡ để anh trở thành một kẻ vô dụng, liền chủ động đề nghị cùng Thương Nguyên kết bạn đi vào rừng.
Thương Nguyên biết rằng làm như vậy là chiếm tiện nghi của Vân Dực, lúc đầu anh không đồng ý nhưng sau đó vì kết đôi với Bạch Mai, dưới áp lực của Bạch Mai và sự thúc đẩy về trách nhiệm của một giống đực, anh chỉ có thể đồng ý.
"Cậu mau đuổi giống cái kia ra khỏi hang đi, bệnh thành thế này rồi mà cô ta còn không cho cậu uống nước!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.