Chương 340: Bạch Yên Thác Thiên
Vô Tội
29/03/2016
Bàn tay màu đen che phủ thiên địa, gần như có thể
nhìn thấy rõ ràng vân tay trong lòng bàn tay. Mỗi một đạo vân tay xuất
hiện ra quang nhận màu đen, hung hăng chụp xuống.
Lực lượng như thế đã hoàn toàn vượt quá thực lực của Trúc Cơ Cảnh, sau khi cùng với Yêu Tộc đại năng tàn hồn hòa thành một thể, thực lực của Thi trưởng lão tại thời khắc này tạm thời tăng lên đến Kim Đan Cảnh.
Đối mặt với tuyệt chiêu như thế, trên mặt Tô Hạo ngoại trừ vẻ ngưng trọng còn lại cũng không có nửa phần hoảng sợ, cũng không có chút nào bối rối.
Tư!
Ánh sáng màu đen lóng lánh đầy trời, cự chưởng bao phủ cả bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu trắng, trắng noãn đến mức tận cùng, cực kỳ nhỏ yếu nhưng lại lóe sáng quang diễm, dường như giữa cơn sóng gió màu đen động trời trên đại dương có một chiếc thuyền con màu trắng, mặc cho gió táp mưa sa vẫn kiên định thủy chung di chuyển.
Đột nhiên, quang diễm màu trắng bắn ra hào quang sáng chói, quang diễm nhanh chóng khuếch tán ra, rõ ràng đem cự chưởng ngăn lại, dù cự chưởng cố gắng thế nào cũng không cách nào hạ xuống nửa phần.
‘Thần Phù?”
Trong thanh âm của Thi trưởng lão mang theo một tia kinh hãi, một điểm phẫn nộ.
“Như thế nào? Ngươi có được Thần Phù, ta không có được hay sao?” Tô Hạo cười lành lạnh nói.
“Làm sao có thể? Toàn bộ tấn Quốc cũng không có Thần Phù, mặc dù là có cũng chỉ có thể giấu trong mật thất của Vương tộc, ngươi như thế nào lại có được?” Thi trưởng lão quát lớn.
“Chính xác mà nói thì ở Tấn Quốc Thần Phù thưa thớt, bất quá may mắn ta có được một trương. Dù sao thì cũng không cách nào cùng với Thi trưởng lão ngươi so sánh, dù sao ngươi tư thông với Yêu Tộc, dâng ra thọ nguyên chi lực, có thể có được vài đạo Thần Phù, đương nhiên đây chỉ là phán đoán của ta, ngươi không cần để ở trong lòng.” Giọng nói Tô Hạo nhàn nhạt, thân hình bắt đầu di động, hướng về phía Thi trưởng lão chậm rãi đi tới.
Sau khi Thi trưởng lão thi triển ra yêu chưởng, tất cả lực lượng đều phải tập trung để tiến hành chèo chống cho yêu chưởng, hiện tại cự chưởng màu đen đã bị Tô Hạo dùng Thần Phù ngăn cản, nếu như muốn thi triển thần thông khác nhất định phải triệt tiêu yêu chưởng.
Chẳng qua là, nếu như giờ phút này muốn thu tay lại, với thực lực của Tô Hạo chỉ sợ cũng không cho hắn có cơ hội để làm điều đó. Yêu chưởng màu đen này đã là cực hạn của hắn, dù cho trong tay còn có hai đạo Thần Phù, nhưng mà uy lực cũng không cách nào cùng yêu chưởng đánh đồng.
Thi trưởng lão trong lòng vô cùng kinh hãi, uy lực của yêu chưởng hắn cực kỳ rõ ràng, vượt qua tất cả thần thông của hắn, cũng vượt qua Thần Phù của hắn.
Nhưng mà, chính là cái yêu chưởng màu đen uy lực cực lớn này, lại bị Tô Hạo dùng một đạo Thần Phù liền đem yêu chưởng màu đen ngăn cản được, bởi vậy có thể thấy được cấp bậc của Thần Phù này đã vượt xa phù văn của Thi trưởng lão.
Điều này làm cho trong lòng của Thi trưởng lão tràn đầy khiếp sợ, trách không được Tô Hạo vì thế mà thong dong, rõ ràng có được loại Thần Phù đẳng cấp như thế, điều này thật sự đã vượt quá dự liệu của hắn.
Tô Hạo tiến lên thật chậm rãi, từng bước một đi tới. Mỗi một bước thoạt nhìn đều hết sức thong dong, không có nửa điểm sát ý.
Nhưng mà, mỗi một bước này trong mắt Thi trưởng lão đều là Sát Thần đòi mạng, loại cảm giác nhìn tử thần từng bước đi tới thật sự quá chân thật, một cỗ cảm giác tuyệt vọng cùng sợ hãi chưa từng có đột nhiên xuất hiện trong lòng, trong khoảnh khắc Thi trưởng lão mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Tô Hạo, ta không tin ngươi còn có Thần Phù khác.”
Thi trưởng lão bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tất cả chân khí đột nhiên thu hồi, cự chưởng màu đen trên bầu trời hơi hơi lóe lên, sau đó đùng một phát tiêu tán sạch sẽ.
Quang mang màu trắng phóng lên trời, đem cả tòa núi đều chiếu sáng. Rõ ràng rành mạch.
Bất quá, đạo bạch sắc Thần Phù này tựa hồ cũng không có lực sát thương, chẳng qua chỉ là một đạo Thần Phù phòng ngự, ngay khi cự chưởng màu đen biến mất, bạch quang đại thịnh, lại một lần nữa hóa thành một đạo quang diễm màu trắng, cuối cùng rơi vào bàn tay Tô Hạo, chợt lóe lên rồi biến mất.
“Phiên Thiên Ấn Phù!”
Thi trưởng lão hét lớn một tiếng, trong tay hiện lên một đạo phù văn màu đen, Thần Phù đột nhiên lóe lên, hóa thành một đại ấn màu đen nhàn nhạt, lơ lửng phía trên lòng bàn tay của hắn.
“Phiên Thiên Ấn Phù?”
Dưới Tài Quyết Đài mọi người chấn động, chưa biết uy lực thế nào, chỉ nghe cái tên cũng đã cực kỳ khí phách, phàm là có thể lấy danh tiếng Thần Phù bá đạo như thế, chắc hẳn uy lực tuyệt đối sẽ không quá yếu.
“Tốt, Phiên Thiên Ấn Phù, không thể tưởng được Thi trưởng lão còn có thể xuất ra thần vật như thế này, chắc hẳn tất nhiên có thể chiến thắng.” Đoàn Hồng Trình trong mắt tinh mang lập lòe, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
“Phiên Thiên Ấn Phù? Có quá đáng hay không?” Đoàn Uân Sa nhíu mày, thấp giọng nói ra.
“Uân Thân Vương quá lo rồi, đến bây giờ chắc hẵn mọi người đều biết Thần Phù trong tay Thi trưởng lão là đến từ nơi nào, nếu như đến từ Yêu Tộc, như vậy uy lực chắc chắn không thể yếu. Phù này có tên là Phiên Thiên chắc hẳn có chỗ hơn người.” Đỗ Thuần Thiên đứng ở bên cạnh, nghe vậy vừa cười vừa nói.
“Chuyện đó tất nhiên là có lý, đúng là Đỗ gia chủ kiến thức hơn người.” Đoàn Uân Sa gật gật đầu, lông mày giãn ra.
Đỗ Thuần Thiên mỉm cười, thoạt nhìn có chút đắc ý.
“Cực kỳ ngây thơ, đồ con nít ngu ngốc.”
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo là tiếng quát mắng.
Ba người lập tức giương mắt nhìn quanh, xem ai mà ngứa miệng như thế để giáo huấn một phen, dám nói với bọn họ như vậy.
Nhưng mà lúc ánh mắt của cả ba người đồng thời rơi vào người vừa mở miệng, không khỏi co rụt cổ lại, vội vàng đem ánh mắt thu về, người bọn hắn thấy là …Thất trưởng lão.
“Phiên Thiên Ấn Phù, tất nhiên là long trời lỡ đất. Các ngươi cho rằng nghiêng trời lệch đất là cái gì? Là tiểu hài tử gặp gia gia? Phiên Thiên Ấn Phù này chắc chắn là đồ giả, lấy thực lực của Thi Chính Vinh, dù cho hiến tế hết thảy, cũng không có khả năng từ Yêu Tộc lấy được Phiên Thiên Ấn Phù loại Thần Phù cấp bậc này.” Thất trưởng lão khinh thường nói, ánh mắt của lão sau khi đảo qua ba người liền rơi vào Tài Quyết Đài, trên mặt không có chút nào lo lắng.
Ba người Đổ Thuần Thiên hai mặt nhìn nhau, không dám nói nửa câu.
Diệp Vân có chút lo lắng, lời nói của Thất trưởng lão hắn cũng có nghe qua, bất quá cũng có chút bận tâm, dù sao cũng là một đạo Thần Phù, nếu đã mang tên Phiên Thiên thì dù cho có là “hàng dỏm” cũng có uy lực tuyệt cường.
“Mẹ, phụ thân có thể ngăn cản được sao?” Tô Linh liên tục hỏi không ngừng.
“Đúng vậy, phụ thân có lẽ không sao chứ.” Tô Ngâm Tuyết cũng đầy vẻ lo lắng.
“Không cần lo lắng, Hi Linh Yêu Tộc chưa từng có loại Phiên Thiên Ấn Phù này. Nếu quả thật có loại Thần Phù này thì hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp xúc đến, mặc dù là Nguyên Anh Cảnh cao thủ cũng không có khả năng nghiêng trời lệch đất.” Thanh âm của Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt vang lên, vẫn như trước dễ nghe êm tai, không có chút nào tâm tình chấn động.
Hai nữ gật gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn đầy vẻ khẩn trương như trước.
“Lão tổ, Phiên Thiên Ấn Phù này rốt cuộc là cái gì? Nghe qua rất là lợi hại đó.” Diệp Vân vẫn còn có chút lo lắng, liền muốn tìm Kiếm Đạo lão tổ để hỏi thăm rõ ràng.
“Phiên Thiên Ấn Phù? Đúng như vừa rồi tiểu nha đầu kia đã nói, ngươi cho rằng người nào cũng tùy tiện có khả năng nghiêng trời lệch đất? Nói cho ngươi biết, đừng nói là Nguyên Anh Cảnh, ngay cả Thần Tiên cũng đừng nghĩ là có thể nghiêng trời lệch đất. Ta nhổ vào, một đạo phù văn vớ vẫn lại còn kêu là Phiên Thiên Ấn Phù, ngươi tạm thời xem trọng nó rồi, đợi lát nữa tên tiểu gia hỏa Tô Hạo kia sẽ cho hắn đẹp mặt.” Kiếm Đạo lão tổ khinh thường trả lời.
Diệp Vân lúc này mới yên tâm, Kiếm Đạo lão tổ kiến thức so với tất cả mọi người ở đây cộng lại còn muốn mạnh mẽ hơn, nếu như lão đã nói không có việc gì thì nhất định sẽ không sao.
Trên Tài Quyết Đài, đối mặt với Phiên Thiên Ấn Phù, bước chân Tô Hạo không có nửa phần biến hóa, tốc độ vẫn trì hoãn như cũ, chẳng qua chỉ là sau mỗi bước khí thế trên người của hắn lại tăng lên một phần.
Đến thời điểm lúc hắn cách Thi trưởng lão chưa đầy ba trượng, uy thế như sóng to, phóng lên trời.
“Một kiếm này của ta, gọi là trảm tinh! Nhìn xem là ngươi có thể nghiêng trời lệch đất hay là kiếm của ta có thể trảm tinh!”
Bước chân Tô Hạo dừng lại, trường kiếm trong tay khẽ rung lên, quang ảnh màu trắng bay múa đầy trời.
Bên trong quang ảnh, Tô Hạo mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng thong dong.
Lực lượng như thế đã hoàn toàn vượt quá thực lực của Trúc Cơ Cảnh, sau khi cùng với Yêu Tộc đại năng tàn hồn hòa thành một thể, thực lực của Thi trưởng lão tại thời khắc này tạm thời tăng lên đến Kim Đan Cảnh.
Đối mặt với tuyệt chiêu như thế, trên mặt Tô Hạo ngoại trừ vẻ ngưng trọng còn lại cũng không có nửa phần hoảng sợ, cũng không có chút nào bối rối.
Tư!
Ánh sáng màu đen lóng lánh đầy trời, cự chưởng bao phủ cả bầu trời, bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu trắng, trắng noãn đến mức tận cùng, cực kỳ nhỏ yếu nhưng lại lóe sáng quang diễm, dường như giữa cơn sóng gió màu đen động trời trên đại dương có một chiếc thuyền con màu trắng, mặc cho gió táp mưa sa vẫn kiên định thủy chung di chuyển.
Đột nhiên, quang diễm màu trắng bắn ra hào quang sáng chói, quang diễm nhanh chóng khuếch tán ra, rõ ràng đem cự chưởng ngăn lại, dù cự chưởng cố gắng thế nào cũng không cách nào hạ xuống nửa phần.
‘Thần Phù?”
Trong thanh âm của Thi trưởng lão mang theo một tia kinh hãi, một điểm phẫn nộ.
“Như thế nào? Ngươi có được Thần Phù, ta không có được hay sao?” Tô Hạo cười lành lạnh nói.
“Làm sao có thể? Toàn bộ tấn Quốc cũng không có Thần Phù, mặc dù là có cũng chỉ có thể giấu trong mật thất của Vương tộc, ngươi như thế nào lại có được?” Thi trưởng lão quát lớn.
“Chính xác mà nói thì ở Tấn Quốc Thần Phù thưa thớt, bất quá may mắn ta có được một trương. Dù sao thì cũng không cách nào cùng với Thi trưởng lão ngươi so sánh, dù sao ngươi tư thông với Yêu Tộc, dâng ra thọ nguyên chi lực, có thể có được vài đạo Thần Phù, đương nhiên đây chỉ là phán đoán của ta, ngươi không cần để ở trong lòng.” Giọng nói Tô Hạo nhàn nhạt, thân hình bắt đầu di động, hướng về phía Thi trưởng lão chậm rãi đi tới.
Sau khi Thi trưởng lão thi triển ra yêu chưởng, tất cả lực lượng đều phải tập trung để tiến hành chèo chống cho yêu chưởng, hiện tại cự chưởng màu đen đã bị Tô Hạo dùng Thần Phù ngăn cản, nếu như muốn thi triển thần thông khác nhất định phải triệt tiêu yêu chưởng.
Chẳng qua là, nếu như giờ phút này muốn thu tay lại, với thực lực của Tô Hạo chỉ sợ cũng không cho hắn có cơ hội để làm điều đó. Yêu chưởng màu đen này đã là cực hạn của hắn, dù cho trong tay còn có hai đạo Thần Phù, nhưng mà uy lực cũng không cách nào cùng yêu chưởng đánh đồng.
Thi trưởng lão trong lòng vô cùng kinh hãi, uy lực của yêu chưởng hắn cực kỳ rõ ràng, vượt qua tất cả thần thông của hắn, cũng vượt qua Thần Phù của hắn.
Nhưng mà, chính là cái yêu chưởng màu đen uy lực cực lớn này, lại bị Tô Hạo dùng một đạo Thần Phù liền đem yêu chưởng màu đen ngăn cản được, bởi vậy có thể thấy được cấp bậc của Thần Phù này đã vượt xa phù văn của Thi trưởng lão.
Điều này làm cho trong lòng của Thi trưởng lão tràn đầy khiếp sợ, trách không được Tô Hạo vì thế mà thong dong, rõ ràng có được loại Thần Phù đẳng cấp như thế, điều này thật sự đã vượt quá dự liệu của hắn.
Tô Hạo tiến lên thật chậm rãi, từng bước một đi tới. Mỗi một bước thoạt nhìn đều hết sức thong dong, không có nửa điểm sát ý.
Nhưng mà, mỗi một bước này trong mắt Thi trưởng lão đều là Sát Thần đòi mạng, loại cảm giác nhìn tử thần từng bước đi tới thật sự quá chân thật, một cỗ cảm giác tuyệt vọng cùng sợ hãi chưa từng có đột nhiên xuất hiện trong lòng, trong khoảnh khắc Thi trưởng lão mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Tô Hạo, ta không tin ngươi còn có Thần Phù khác.”
Thi trưởng lão bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tất cả chân khí đột nhiên thu hồi, cự chưởng màu đen trên bầu trời hơi hơi lóe lên, sau đó đùng một phát tiêu tán sạch sẽ.
Quang mang màu trắng phóng lên trời, đem cả tòa núi đều chiếu sáng. Rõ ràng rành mạch.
Bất quá, đạo bạch sắc Thần Phù này tựa hồ cũng không có lực sát thương, chẳng qua chỉ là một đạo Thần Phù phòng ngự, ngay khi cự chưởng màu đen biến mất, bạch quang đại thịnh, lại một lần nữa hóa thành một đạo quang diễm màu trắng, cuối cùng rơi vào bàn tay Tô Hạo, chợt lóe lên rồi biến mất.
“Phiên Thiên Ấn Phù!”
Thi trưởng lão hét lớn một tiếng, trong tay hiện lên một đạo phù văn màu đen, Thần Phù đột nhiên lóe lên, hóa thành một đại ấn màu đen nhàn nhạt, lơ lửng phía trên lòng bàn tay của hắn.
“Phiên Thiên Ấn Phù?”
Dưới Tài Quyết Đài mọi người chấn động, chưa biết uy lực thế nào, chỉ nghe cái tên cũng đã cực kỳ khí phách, phàm là có thể lấy danh tiếng Thần Phù bá đạo như thế, chắc hẳn uy lực tuyệt đối sẽ không quá yếu.
“Tốt, Phiên Thiên Ấn Phù, không thể tưởng được Thi trưởng lão còn có thể xuất ra thần vật như thế này, chắc hẳn tất nhiên có thể chiến thắng.” Đoàn Hồng Trình trong mắt tinh mang lập lòe, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
“Phiên Thiên Ấn Phù? Có quá đáng hay không?” Đoàn Uân Sa nhíu mày, thấp giọng nói ra.
“Uân Thân Vương quá lo rồi, đến bây giờ chắc hẵn mọi người đều biết Thần Phù trong tay Thi trưởng lão là đến từ nơi nào, nếu như đến từ Yêu Tộc, như vậy uy lực chắc chắn không thể yếu. Phù này có tên là Phiên Thiên chắc hẳn có chỗ hơn người.” Đỗ Thuần Thiên đứng ở bên cạnh, nghe vậy vừa cười vừa nói.
“Chuyện đó tất nhiên là có lý, đúng là Đỗ gia chủ kiến thức hơn người.” Đoàn Uân Sa gật gật đầu, lông mày giãn ra.
Đỗ Thuần Thiên mỉm cười, thoạt nhìn có chút đắc ý.
“Cực kỳ ngây thơ, đồ con nít ngu ngốc.”
Bỗng nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo là tiếng quát mắng.
Ba người lập tức giương mắt nhìn quanh, xem ai mà ngứa miệng như thế để giáo huấn một phen, dám nói với bọn họ như vậy.
Nhưng mà lúc ánh mắt của cả ba người đồng thời rơi vào người vừa mở miệng, không khỏi co rụt cổ lại, vội vàng đem ánh mắt thu về, người bọn hắn thấy là …Thất trưởng lão.
“Phiên Thiên Ấn Phù, tất nhiên là long trời lỡ đất. Các ngươi cho rằng nghiêng trời lệch đất là cái gì? Là tiểu hài tử gặp gia gia? Phiên Thiên Ấn Phù này chắc chắn là đồ giả, lấy thực lực của Thi Chính Vinh, dù cho hiến tế hết thảy, cũng không có khả năng từ Yêu Tộc lấy được Phiên Thiên Ấn Phù loại Thần Phù cấp bậc này.” Thất trưởng lão khinh thường nói, ánh mắt của lão sau khi đảo qua ba người liền rơi vào Tài Quyết Đài, trên mặt không có chút nào lo lắng.
Ba người Đổ Thuần Thiên hai mặt nhìn nhau, không dám nói nửa câu.
Diệp Vân có chút lo lắng, lời nói của Thất trưởng lão hắn cũng có nghe qua, bất quá cũng có chút bận tâm, dù sao cũng là một đạo Thần Phù, nếu đã mang tên Phiên Thiên thì dù cho có là “hàng dỏm” cũng có uy lực tuyệt cường.
“Mẹ, phụ thân có thể ngăn cản được sao?” Tô Linh liên tục hỏi không ngừng.
“Đúng vậy, phụ thân có lẽ không sao chứ.” Tô Ngâm Tuyết cũng đầy vẻ lo lắng.
“Không cần lo lắng, Hi Linh Yêu Tộc chưa từng có loại Phiên Thiên Ấn Phù này. Nếu quả thật có loại Thần Phù này thì hắn cũng tuyệt đối không thể tiếp xúc đến, mặc dù là Nguyên Anh Cảnh cao thủ cũng không có khả năng nghiêng trời lệch đất.” Thanh âm của Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt vang lên, vẫn như trước dễ nghe êm tai, không có chút nào tâm tình chấn động.
Hai nữ gật gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn đầy vẻ khẩn trương như trước.
“Lão tổ, Phiên Thiên Ấn Phù này rốt cuộc là cái gì? Nghe qua rất là lợi hại đó.” Diệp Vân vẫn còn có chút lo lắng, liền muốn tìm Kiếm Đạo lão tổ để hỏi thăm rõ ràng.
“Phiên Thiên Ấn Phù? Đúng như vừa rồi tiểu nha đầu kia đã nói, ngươi cho rằng người nào cũng tùy tiện có khả năng nghiêng trời lệch đất? Nói cho ngươi biết, đừng nói là Nguyên Anh Cảnh, ngay cả Thần Tiên cũng đừng nghĩ là có thể nghiêng trời lệch đất. Ta nhổ vào, một đạo phù văn vớ vẫn lại còn kêu là Phiên Thiên Ấn Phù, ngươi tạm thời xem trọng nó rồi, đợi lát nữa tên tiểu gia hỏa Tô Hạo kia sẽ cho hắn đẹp mặt.” Kiếm Đạo lão tổ khinh thường trả lời.
Diệp Vân lúc này mới yên tâm, Kiếm Đạo lão tổ kiến thức so với tất cả mọi người ở đây cộng lại còn muốn mạnh mẽ hơn, nếu như lão đã nói không có việc gì thì nhất định sẽ không sao.
Trên Tài Quyết Đài, đối mặt với Phiên Thiên Ấn Phù, bước chân Tô Hạo không có nửa phần biến hóa, tốc độ vẫn trì hoãn như cũ, chẳng qua chỉ là sau mỗi bước khí thế trên người của hắn lại tăng lên một phần.
Đến thời điểm lúc hắn cách Thi trưởng lão chưa đầy ba trượng, uy thế như sóng to, phóng lên trời.
“Một kiếm này của ta, gọi là trảm tinh! Nhìn xem là ngươi có thể nghiêng trời lệch đất hay là kiếm của ta có thể trảm tinh!”
Bước chân Tô Hạo dừng lại, trường kiếm trong tay khẽ rung lên, quang ảnh màu trắng bay múa đầy trời.
Bên trong quang ảnh, Tô Hạo mặt mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng thong dong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.