Chương 466: Chung Hóa Lê khiếp sợ mọi người
Vô Tội
28/10/2016
Chung Hóa Lê bước lên một bước, rõ ràng cũng muốn xông vào thần lôi sát trận.
Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, hắn đúng là không ngờ Chung Hóa Lê lại kiên quyết như thế, lúc trước ở trên Tuyệt Tâm Phong, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy gia hỏa này tâm kế thâm trầm, tu vi cao tuyệt, nhưng quả thật không ngờ hắn lại có sự quyết đoán cùng dũng khí như thế.
Tu vi của Chung Hóa Lê nhìn qua chỉ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, kỳ thật kết quả này chính là do hắn áp chế lại từ lâu, nếu như hắn muốn là có thể cởi bỏ lập tức, trùng kích đến Kim Đan Cảnh.
Chẳng qua làm Diệp Vân cảm thấy kinh ngạc chính là tên gia hỏa này sắp tới sẽ tiến vào chỗ trận địa của Tử Phủ thần lôi, vậy mà vẫn như trước không hề giải khai cấm chế, vẫn dùng tu vi của bản thân là Trúc Cơ Cảnh để đi đối mặt.
Đây là dạng tự tin cùng ngạo khí như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, cái nhìn của Diệp Vân đối với hắn cũng có một ít cải biến.
“Tiểu tử kia là ai? Ta như thế nào chưa thấy qua?”
“Trúc Cơ Cảnh tu vi đỉnh phong? Ta không nhìn lầm a?”
“Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong? Không thể nào đâu, thần hồn yếu ớt như thế làm sao có thể chịu đựng được uy áp của Lôi Đình nơi hạch tâm chi địa? Tị Lôi Phù chỉ có thể đủ để tránh đi Lôi Đình, nhưng không cách nào chống lại uy áp.”
“Có lẽ trên người tiểu tử này có bảo vật gì có thể trợ giúp hắn ngăn cản uy thế. Thế nhưng đây chính là Tử Phủ thần lôi, làm sao có thể giống như Lôi Đình bình thường, chắc là hắn chán sống rồi.”
“Chỉ là một tên Trúc Cơ Cảnh ‘”cùi bắp”, có chết thì cũng chết rồi. Mấu chốt là chúng ta phải làm cách nào mới có thể thông qua mảnh không gian này, tiến vào bảo tàng chi địa, đã có bốn người tiến vào rồi, còn chậm trễ nữa chỉ sợ không còn “cháo” mà húp.”
“Ngươi tới đây cũng vì những bảo vật quý giá trong bảo tàng chi địa, Lạc Lôi cốc này sẽ còn bao nhiêu người đến nữa đây?”
“Vậy cũng không phải, Lạc Lôi Cốc tồn tại mấy nghìn năm, mở ra cũng đã nhiều lần, cũng chưa từng nghe nói ai ở bên trong đạt được vô số bảo vật.”
“Nói những thứ này đều là vô dụng, xem trước một chút tiểu tử này đến cùng sẽ có bao nhiêu kết cục. Nếu như hắn dám khiêu chiến, chắc chắn có một chút thủ đoạn.”
Khi thấy Chung Hóa Lê vẫn còn đứng tại chỗ, ánh mắt của mười mấy tên tu sĩ đều tập trung rơi vào trên người của hắn.
Chung Hóa Lê đối với tiếng nghị luận bốn phía ngoảnh mặt làm ngơ, khuôn mặt hắn kiên nghị, trong ánh mắt mang theo một tia dứt khoát, cất bước mà vào.
Từ chỗ bước vào đến không gian thông đạo, khoảng cách bất quá chỉ là hai trăm ba trăm trượng, nếu như bình thường thì chỉ cần một tên đệ tử bình thường có tu vi Trúc Cơ Cảnh, cũng chỉ cần nhảy lên là vượt qua.
Nhưng mà giờ phút này, dưới uy áp của Tử Phủ thần lôi, nếu muốn bước ra một bước thì cần có dũng khí thật lớn.
Oanh!
Ngay tại thời điểm Chung Hóa Lê bước ra bước thứ ba, một đạo Lôi Đình từ trên bầu trời đột nhiên giáng xuống, thoạt nhìn cũng không to lắm, chỉ lớn bằng ngón cái.
Nhưng mà, cái này chính là Tử Phủ thần lôi, uy lực trong đó mọi người đều biết, chỉ một đạo lớn bằng ngón cái cũng đủ làm cho một gã tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan Cảnh lục trọng tan thành mây khói, huống chi là Chung Hóa Lê chỉ có tu vi là Trúc Cơ Cảnh?
Trong lòng Diệp Vân cũng chờ mong, muốn nhìn xem Chung Hóa Lê đến cùng có biện pháp nào có thể ngăn cản thần lôi vô cùng cường hãn này.
Thời điểm mọi người ở đây đều có tâm tư khác nhau cùng nhìn chằm chằm vào Chung Hóa Lê, chỉ thấy đầu hắn cũng không hề ngước lên, bỗng nhiên tay phải vung lên, lập tức nhìn thấy một mặt Ngọc Bài xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, tản mát ra một đạo ánh sáng màu xanh lạnh lùng.
Oanh!
Thần lôi giáng xuống, hung hăng oanh kích phía trên Thanh Quang Ngọc Bài, chẳng qua là chỉ giữ vững được thoáng một phát, Thanh Quang Ngọc Bài kia lập tức hóa thành mây khói, tiêu tán vô tận, thần lôi giáng xuống, nhưng không đánh trúng Chung Hóa Lê, mà là đánh vào mặt đất phía sau hắn không đến nửa xích.
Chung Hóa Lê lợi dụng khoảng khắc Ngọc Bài ngăn cản thần lôi, lập tức đi về phía trước nửa bước, tránh được thần lôi.
“Tránh được? Hắn lợi dụng Thanh Quang Ngọc Bài ngăn cản thần lôi và trong sát na đó đi về phía trước nửa bước, tránh được thần lôi.”
“Lại có loại phương pháp này sao, nếu như bảo vật đủ nhiều mà nói, đây chẳng phải là có thể dễ dàng đi đến không gian thông đạo trước mặt.”
“Đó cũng là một biện pháp, chẳng qua nếu như mỗi lần chỉ có thể đủ để tránh đi nửa bước, như vậy năm nào tháng nào mới có thể thông qua?”
“Ngươi sai rồi. Ngươi xem Tử Phủ thần lôi kia cũng không phải không có lúc ngưng lại, một đạo tiếp theo một đạo ngay lập tức hạ xuống, mỗi một đạo giáng xuống sau đó sẽ có một khoảng thời gian ngưng lại cho ngươi đi về phía trước, chỉ với tu vi của tiểu tử này mà dưới uy áp cường đại cũng đi về phía trước được hai bước, tính toán như thế, nếu như hắn có mấy trăm kiện bảo vật mà nói, là có thể đủ để tiến vào bảo tàng chi địa.”
“Vậy cũng được, nếu chỉ có vậy mà nói thì như vậy cũng rất dễ dàng rồi, tu vi của chúng ta so với hắn cao hơn rất nhiều, hắn có thể thừa dịp thần lôi ngưng lại đi lên phía trước hai bước, chúng ta tối thiểu có thể đi năm bước hoặc là mười bước, nói như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.”
“Các ngươi nghĩ quá đơn giản, tại sao không nhìn xem phẩm chất của Thanh Quang Ngọc Bài, đạo ánh sáng màu xanh kia tinh khiết vô cùng, mặc dù không phải là Tiên linh khí, cũng đã là cực phẩm Huyền Khí nằm trong số những bảo vật tuyệt hảo, các ngươi có được sao?”
“Đúng vậy, cho dù các ngươi có bảo vật như vậy, lại có được vài chục đến hơn trăm kiện hay sao? Cho dù là có, các ngươi cảm thấy hao phí nhiều như vậy bảo vật để đổi lấy việc tiến vào bảo tàng chi địa, đi tranh đoạt cái gì đó hư vô mờ mịt, không biết sẽ gặp nguy hiểm thế nào chờ đợi mình ở phía trước hay sao?”
Những tên tu sĩ đang đắm chìm trong vui mừng đột nhiên “tắt đài”, lập tức hiểu được một điều. Bảo vật như vậy, đừng nói trên trăm kiện, ngay cả mười món đều không có, cho dù là bọn họ đã là cao thủ Kim Đan Cảnh trung kỳ hậu kỳ, nhưng mà đồ vật như cực phẩm Huyền Khí cũng không phải là mỗi người đều dễ dàng có được, về phần Tiên Khí, vậy lại càng rất hiếm.
Diệp Vân lắng nghe những tiếng nghị luận nhao nhao này, quả đúng là như thế, cực phẩm Huyền Khí vẫn tương đối trân quý, cho dù có vài chục kiện mà tiêu hao như thế cũng không phải là khôn ngoan.
Uy lực to lớn của Tử Phủ thần lôi thì tất cả đã chứng kiến, cực phẩm Huyền Khí tuyệt hảo như Thanh Quang Ngọc Bài cũng chỉ có thể ngăn cản trong tích tắc công phu, bảo vật có phẩm chất thấp kém, chỉ sợ căn bản không có tác dụng. Chỉ có Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân thi triển ra Tiên Khí, mới có thể thông qua rất nhanh, cho dù vậy Tiên Khí Lưu Ly Tán kia cũng cơ hồ bị hủy diệt.
Ánh mắt của mọi người lại ngưng tụ lần nữa trên người Chung Hóa Lê, trong khoảng khắc mọi người ở đây “chém gió”, tay phải của Chung Hóa Lê đã vung lên lần thứ tư, một cái gương phát ra quang ảnh lập lòe lập tức để ngang trên đỉnh đầu.
Tử Phủ thần lôi ầm ầm giáng xuống, tấm gương chỉ có hơi hơi chèo chống được một chút đã nứt vỡ, hóa thành bụi bặm. Thần lôi giáng xuống, oanh kích xuống mặt đất cứng rắn vô cùng phát ra thanh âm như kim loại va chạm, Chung Hóa Lê lại một lần nữa tránh đi thần lôi, lần này khoảng cách của thần lôi cùng hắn đã được một xích.
Trên mặt mọi người tràn đầy kinh ngạc, Chung Hóa Lê tổng cộng đã tế ra bốn kiện tuyệt phẩm Linh Khí, ba kiện đầu tiên đều có phẩm chất không sai biệt lắm so với Thanh Quang Ngọc Bài, để cho hắn bước ra nửa xích tả hữu. Nhưng mà, cái gương vừa rồi rõ ràng làm cho hắn sau khi tránh đi thần lôi bước ra hơn một xích, có thể thấy được tấm gương này mang đến cho hắn nhiều thời gian hơn, hiển nhiên phẩm chất càng tốt.
“Tiểu tử này đến cùng đến từ nơi nào? Lại có tuyệt phẩm Linh Khí phẩm chất như thế, cứ như vậy bị đánh nát rồi, thật sự là lãng phí a.”
“Phá gia chi tử, thật sự là phá gia chi tử a.”
“Hắn có tuyệt phẩm Linh Khí nhiều như vậy, có thể có Tiên Khí hay không đây?”
“Chắc là không có, nếu hắn quả thật có Tiên Khí chắc đã sớm tế ra, đã thông qua rất nhanh rồi.”
“Thế nhưng Tiên Khí dù sao cũng quá trân quý, một trăm kiện tuyệt phẩm Linh Khí cũng so ra kém một kiện Tiên Khí a.”
“Không biết hắn còn có bao nhiêu tuyệt phẩm Linh Khí.”
Thời điểm mọi người ở đây còn đang kinh ngạc một mảnh, Chung Hóa Lê bước ra vài bước lần nữa, thần lôi từ không trung xuất hiện, hung hăng đánh xuống dưới.
Chung Hóa Lê không tỏ ra bối rối chút nào, hắn giống như đã đắm chìm trong đó, đối với tiết tấu cùng thời gian đã khống chế cực kỳ tinh chuẩn, khoảnh khắc thần lôi rơi xuống tay phải hắn hơi hơi ném đi, lại là một kiện tuyệt phẩm Linh Khí.
Oanh!
Thần lôi rơi xuống, Huyền Khí nứt vỡ.
Chung Hóa Lê lại đi về phía trước một bước, hiển nhiên phẩm chất của Huyền Khí cũng vượt qua Thanh Quang Ngọc Bài.
Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mắt chữ A mồm chữ O, Chung Hóa Lê cứ chậm chạp từng bước từng bước một tiến lên, chẳng qua chỉ một lát công phu cũng đã tiêu hao mấy chục kiện tuyệt phẩm Linh Khí, trên mặt của hắn nhìn không tới nửa điểm đau lòng, chỉ có kiên quyết.
Một đám tu sĩ Kim Đan Cảnh nhìn xem hắn đã chết lặng, đây rốt cuộc là cái loại quái vật dạng gì, lại có được quá nhiều tuyệt phẩm Linh Khí có phẩm chất tuyệt hảo, nếu như đám người ở đây có vài chục kiện Huyền Khí có phẩm chất như thế, như vậy cần gì phải vào Lạc Lôi Cốc tìm bảo vật đây?
Trong lòng của Diệp Vân cũng kinh sợ đến cực hạn, Chung Hóa Lê đến cùng đến từ phương nào, thân gia rõ ràng phong phú đến loại tình trạng này, tuyệt phẩm Linh Khí mà hắn coi như phế liệu không đáng tiền cứ thế mà vãi đi ra, mấy chục kiện tuyệt phẩm Linh Khí hóa thành bụi bặm hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn, không hề tỏ ra đau lòng chút nào.
Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, Chung Hóa Lê từng bước một đi tới, sau khi hao tốn hơn một trăm kiện bảo vật nữa, đã đi đến nơi cách không gian thông đạo chỉ có ba thước, chỉ cần ngăn cản được một đạo Lôi Đình cuối cùng, lập tức có thể bước vào bảo tàng chi địa.
Tất cả mọi ánh mắt lần nữa ngưng tụ đến trên người của hắn, uy lực một đạo thần lôi cuối cùng so với Lôi Đình lúc trước chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn gấp mười lần, tuyệt phẩm Huyền Khí còn có thể ngăn cản sao? Có thể hay không có kinh hỉ xuất hiện đây?
Thần lôi ngưng tụ, to lớn như cột trụ, không hề dừng lại chút nào ầm ầm giáng xuống.
Chung Hóa Lê rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt hắn giờ đây ngưng trọng đã đến cực hạn, trong mắt lập loè tinh mang, đầy vẻ dứt khoát.
Bỗng nhiên, nhìn thấy trên người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, bốn phía mơ hồ xuất hiện tiếng rồng ngâm tiếng hổ gầm, sau đó một thanh trường thương thình lình xuất hiện, ánh sáng bảy màu lượn quanh thân thương, nhắm về phía một đạo thần lôi cuối cùng to như cột trụ đâm thẳng tới.
Chiến Thương Thứ Thần Lôi!
Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, hắn đúng là không ngờ Chung Hóa Lê lại kiên quyết như thế, lúc trước ở trên Tuyệt Tâm Phong, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy gia hỏa này tâm kế thâm trầm, tu vi cao tuyệt, nhưng quả thật không ngờ hắn lại có sự quyết đoán cùng dũng khí như thế.
Tu vi của Chung Hóa Lê nhìn qua chỉ là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, kỳ thật kết quả này chính là do hắn áp chế lại từ lâu, nếu như hắn muốn là có thể cởi bỏ lập tức, trùng kích đến Kim Đan Cảnh.
Chẳng qua làm Diệp Vân cảm thấy kinh ngạc chính là tên gia hỏa này sắp tới sẽ tiến vào chỗ trận địa của Tử Phủ thần lôi, vậy mà vẫn như trước không hề giải khai cấm chế, vẫn dùng tu vi của bản thân là Trúc Cơ Cảnh để đi đối mặt.
Đây là dạng tự tin cùng ngạo khí như thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, cái nhìn của Diệp Vân đối với hắn cũng có một ít cải biến.
“Tiểu tử kia là ai? Ta như thế nào chưa thấy qua?”
“Trúc Cơ Cảnh tu vi đỉnh phong? Ta không nhìn lầm a?”
“Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong? Không thể nào đâu, thần hồn yếu ớt như thế làm sao có thể chịu đựng được uy áp của Lôi Đình nơi hạch tâm chi địa? Tị Lôi Phù chỉ có thể đủ để tránh đi Lôi Đình, nhưng không cách nào chống lại uy áp.”
“Có lẽ trên người tiểu tử này có bảo vật gì có thể trợ giúp hắn ngăn cản uy thế. Thế nhưng đây chính là Tử Phủ thần lôi, làm sao có thể giống như Lôi Đình bình thường, chắc là hắn chán sống rồi.”
“Chỉ là một tên Trúc Cơ Cảnh ‘”cùi bắp”, có chết thì cũng chết rồi. Mấu chốt là chúng ta phải làm cách nào mới có thể thông qua mảnh không gian này, tiến vào bảo tàng chi địa, đã có bốn người tiến vào rồi, còn chậm trễ nữa chỉ sợ không còn “cháo” mà húp.”
“Ngươi tới đây cũng vì những bảo vật quý giá trong bảo tàng chi địa, Lạc Lôi cốc này sẽ còn bao nhiêu người đến nữa đây?”
“Vậy cũng không phải, Lạc Lôi Cốc tồn tại mấy nghìn năm, mở ra cũng đã nhiều lần, cũng chưa từng nghe nói ai ở bên trong đạt được vô số bảo vật.”
“Nói những thứ này đều là vô dụng, xem trước một chút tiểu tử này đến cùng sẽ có bao nhiêu kết cục. Nếu như hắn dám khiêu chiến, chắc chắn có một chút thủ đoạn.”
Khi thấy Chung Hóa Lê vẫn còn đứng tại chỗ, ánh mắt của mười mấy tên tu sĩ đều tập trung rơi vào trên người của hắn.
Chung Hóa Lê đối với tiếng nghị luận bốn phía ngoảnh mặt làm ngơ, khuôn mặt hắn kiên nghị, trong ánh mắt mang theo một tia dứt khoát, cất bước mà vào.
Từ chỗ bước vào đến không gian thông đạo, khoảng cách bất quá chỉ là hai trăm ba trăm trượng, nếu như bình thường thì chỉ cần một tên đệ tử bình thường có tu vi Trúc Cơ Cảnh, cũng chỉ cần nhảy lên là vượt qua.
Nhưng mà giờ phút này, dưới uy áp của Tử Phủ thần lôi, nếu muốn bước ra một bước thì cần có dũng khí thật lớn.
Oanh!
Ngay tại thời điểm Chung Hóa Lê bước ra bước thứ ba, một đạo Lôi Đình từ trên bầu trời đột nhiên giáng xuống, thoạt nhìn cũng không to lắm, chỉ lớn bằng ngón cái.
Nhưng mà, cái này chính là Tử Phủ thần lôi, uy lực trong đó mọi người đều biết, chỉ một đạo lớn bằng ngón cái cũng đủ làm cho một gã tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan Cảnh lục trọng tan thành mây khói, huống chi là Chung Hóa Lê chỉ có tu vi là Trúc Cơ Cảnh?
Trong lòng Diệp Vân cũng chờ mong, muốn nhìn xem Chung Hóa Lê đến cùng có biện pháp nào có thể ngăn cản thần lôi vô cùng cường hãn này.
Thời điểm mọi người ở đây đều có tâm tư khác nhau cùng nhìn chằm chằm vào Chung Hóa Lê, chỉ thấy đầu hắn cũng không hề ngước lên, bỗng nhiên tay phải vung lên, lập tức nhìn thấy một mặt Ngọc Bài xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, tản mát ra một đạo ánh sáng màu xanh lạnh lùng.
Oanh!
Thần lôi giáng xuống, hung hăng oanh kích phía trên Thanh Quang Ngọc Bài, chẳng qua là chỉ giữ vững được thoáng một phát, Thanh Quang Ngọc Bài kia lập tức hóa thành mây khói, tiêu tán vô tận, thần lôi giáng xuống, nhưng không đánh trúng Chung Hóa Lê, mà là đánh vào mặt đất phía sau hắn không đến nửa xích.
Chung Hóa Lê lợi dụng khoảng khắc Ngọc Bài ngăn cản thần lôi, lập tức đi về phía trước nửa bước, tránh được thần lôi.
“Tránh được? Hắn lợi dụng Thanh Quang Ngọc Bài ngăn cản thần lôi và trong sát na đó đi về phía trước nửa bước, tránh được thần lôi.”
“Lại có loại phương pháp này sao, nếu như bảo vật đủ nhiều mà nói, đây chẳng phải là có thể dễ dàng đi đến không gian thông đạo trước mặt.”
“Đó cũng là một biện pháp, chẳng qua nếu như mỗi lần chỉ có thể đủ để tránh đi nửa bước, như vậy năm nào tháng nào mới có thể thông qua?”
“Ngươi sai rồi. Ngươi xem Tử Phủ thần lôi kia cũng không phải không có lúc ngưng lại, một đạo tiếp theo một đạo ngay lập tức hạ xuống, mỗi một đạo giáng xuống sau đó sẽ có một khoảng thời gian ngưng lại cho ngươi đi về phía trước, chỉ với tu vi của tiểu tử này mà dưới uy áp cường đại cũng đi về phía trước được hai bước, tính toán như thế, nếu như hắn có mấy trăm kiện bảo vật mà nói, là có thể đủ để tiến vào bảo tàng chi địa.”
“Vậy cũng được, nếu chỉ có vậy mà nói thì như vậy cũng rất dễ dàng rồi, tu vi của chúng ta so với hắn cao hơn rất nhiều, hắn có thể thừa dịp thần lôi ngưng lại đi lên phía trước hai bước, chúng ta tối thiểu có thể đi năm bước hoặc là mười bước, nói như vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.”
“Các ngươi nghĩ quá đơn giản, tại sao không nhìn xem phẩm chất của Thanh Quang Ngọc Bài, đạo ánh sáng màu xanh kia tinh khiết vô cùng, mặc dù không phải là Tiên linh khí, cũng đã là cực phẩm Huyền Khí nằm trong số những bảo vật tuyệt hảo, các ngươi có được sao?”
“Đúng vậy, cho dù các ngươi có bảo vật như vậy, lại có được vài chục đến hơn trăm kiện hay sao? Cho dù là có, các ngươi cảm thấy hao phí nhiều như vậy bảo vật để đổi lấy việc tiến vào bảo tàng chi địa, đi tranh đoạt cái gì đó hư vô mờ mịt, không biết sẽ gặp nguy hiểm thế nào chờ đợi mình ở phía trước hay sao?”
Những tên tu sĩ đang đắm chìm trong vui mừng đột nhiên “tắt đài”, lập tức hiểu được một điều. Bảo vật như vậy, đừng nói trên trăm kiện, ngay cả mười món đều không có, cho dù là bọn họ đã là cao thủ Kim Đan Cảnh trung kỳ hậu kỳ, nhưng mà đồ vật như cực phẩm Huyền Khí cũng không phải là mỗi người đều dễ dàng có được, về phần Tiên Khí, vậy lại càng rất hiếm.
Diệp Vân lắng nghe những tiếng nghị luận nhao nhao này, quả đúng là như thế, cực phẩm Huyền Khí vẫn tương đối trân quý, cho dù có vài chục kiện mà tiêu hao như thế cũng không phải là khôn ngoan.
Uy lực to lớn của Tử Phủ thần lôi thì tất cả đã chứng kiến, cực phẩm Huyền Khí tuyệt hảo như Thanh Quang Ngọc Bài cũng chỉ có thể ngăn cản trong tích tắc công phu, bảo vật có phẩm chất thấp kém, chỉ sợ căn bản không có tác dụng. Chỉ có Ứng Vô Quân cùng Tô Tinh Vân thi triển ra Tiên Khí, mới có thể thông qua rất nhanh, cho dù vậy Tiên Khí Lưu Ly Tán kia cũng cơ hồ bị hủy diệt.
Ánh mắt của mọi người lại ngưng tụ lần nữa trên người Chung Hóa Lê, trong khoảng khắc mọi người ở đây “chém gió”, tay phải của Chung Hóa Lê đã vung lên lần thứ tư, một cái gương phát ra quang ảnh lập lòe lập tức để ngang trên đỉnh đầu.
Tử Phủ thần lôi ầm ầm giáng xuống, tấm gương chỉ có hơi hơi chèo chống được một chút đã nứt vỡ, hóa thành bụi bặm. Thần lôi giáng xuống, oanh kích xuống mặt đất cứng rắn vô cùng phát ra thanh âm như kim loại va chạm, Chung Hóa Lê lại một lần nữa tránh đi thần lôi, lần này khoảng cách của thần lôi cùng hắn đã được một xích.
Trên mặt mọi người tràn đầy kinh ngạc, Chung Hóa Lê tổng cộng đã tế ra bốn kiện tuyệt phẩm Linh Khí, ba kiện đầu tiên đều có phẩm chất không sai biệt lắm so với Thanh Quang Ngọc Bài, để cho hắn bước ra nửa xích tả hữu. Nhưng mà, cái gương vừa rồi rõ ràng làm cho hắn sau khi tránh đi thần lôi bước ra hơn một xích, có thể thấy được tấm gương này mang đến cho hắn nhiều thời gian hơn, hiển nhiên phẩm chất càng tốt.
“Tiểu tử này đến cùng đến từ nơi nào? Lại có tuyệt phẩm Linh Khí phẩm chất như thế, cứ như vậy bị đánh nát rồi, thật sự là lãng phí a.”
“Phá gia chi tử, thật sự là phá gia chi tử a.”
“Hắn có tuyệt phẩm Linh Khí nhiều như vậy, có thể có Tiên Khí hay không đây?”
“Chắc là không có, nếu hắn quả thật có Tiên Khí chắc đã sớm tế ra, đã thông qua rất nhanh rồi.”
“Thế nhưng Tiên Khí dù sao cũng quá trân quý, một trăm kiện tuyệt phẩm Linh Khí cũng so ra kém một kiện Tiên Khí a.”
“Không biết hắn còn có bao nhiêu tuyệt phẩm Linh Khí.”
Thời điểm mọi người ở đây còn đang kinh ngạc một mảnh, Chung Hóa Lê bước ra vài bước lần nữa, thần lôi từ không trung xuất hiện, hung hăng đánh xuống dưới.
Chung Hóa Lê không tỏ ra bối rối chút nào, hắn giống như đã đắm chìm trong đó, đối với tiết tấu cùng thời gian đã khống chế cực kỳ tinh chuẩn, khoảnh khắc thần lôi rơi xuống tay phải hắn hơi hơi ném đi, lại là một kiện tuyệt phẩm Linh Khí.
Oanh!
Thần lôi rơi xuống, Huyền Khí nứt vỡ.
Chung Hóa Lê lại đi về phía trước một bước, hiển nhiên phẩm chất của Huyền Khí cũng vượt qua Thanh Quang Ngọc Bài.
Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mắt chữ A mồm chữ O, Chung Hóa Lê cứ chậm chạp từng bước từng bước một tiến lên, chẳng qua chỉ một lát công phu cũng đã tiêu hao mấy chục kiện tuyệt phẩm Linh Khí, trên mặt của hắn nhìn không tới nửa điểm đau lòng, chỉ có kiên quyết.
Một đám tu sĩ Kim Đan Cảnh nhìn xem hắn đã chết lặng, đây rốt cuộc là cái loại quái vật dạng gì, lại có được quá nhiều tuyệt phẩm Linh Khí có phẩm chất tuyệt hảo, nếu như đám người ở đây có vài chục kiện Huyền Khí có phẩm chất như thế, như vậy cần gì phải vào Lạc Lôi Cốc tìm bảo vật đây?
Trong lòng của Diệp Vân cũng kinh sợ đến cực hạn, Chung Hóa Lê đến cùng đến từ phương nào, thân gia rõ ràng phong phú đến loại tình trạng này, tuyệt phẩm Linh Khí mà hắn coi như phế liệu không đáng tiền cứ thế mà vãi đi ra, mấy chục kiện tuyệt phẩm Linh Khí hóa thành bụi bặm hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn, không hề tỏ ra đau lòng chút nào.
Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, Chung Hóa Lê từng bước một đi tới, sau khi hao tốn hơn một trăm kiện bảo vật nữa, đã đi đến nơi cách không gian thông đạo chỉ có ba thước, chỉ cần ngăn cản được một đạo Lôi Đình cuối cùng, lập tức có thể bước vào bảo tàng chi địa.
Tất cả mọi ánh mắt lần nữa ngưng tụ đến trên người của hắn, uy lực một đạo thần lôi cuối cùng so với Lôi Đình lúc trước chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn gấp mười lần, tuyệt phẩm Huyền Khí còn có thể ngăn cản sao? Có thể hay không có kinh hỉ xuất hiện đây?
Thần lôi ngưng tụ, to lớn như cột trụ, không hề dừng lại chút nào ầm ầm giáng xuống.
Chung Hóa Lê rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt hắn giờ đây ngưng trọng đã đến cực hạn, trong mắt lập loè tinh mang, đầy vẻ dứt khoát.
Bỗng nhiên, nhìn thấy trên người hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, bốn phía mơ hồ xuất hiện tiếng rồng ngâm tiếng hổ gầm, sau đó một thanh trường thương thình lình xuất hiện, ánh sáng bảy màu lượn quanh thân thương, nhắm về phía một đạo thần lôi cuối cùng to như cột trụ đâm thẳng tới.
Chiến Thương Thứ Thần Lôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.