Chương 450: Cốc khẩu linh khí
Vô Tội
26/09/2016
Lạc Lôi Cốc mở ra, tất cả mọi người vội vã xông vào, chỉ sợ thiên tài địa bảo bên trong sẽ bị người khác nhanh chân đến trước. Một vài cao thủ vượt qua Kim Đan Cảnh đại kiếp, gần như có thể đụng vào Nguyên Anh Cảnh cũng như thế, ngay khoảnh khắc lôi điện biến mất tại cốc khẩu, lập tức hóa thành quang ảnh bắn vào trong đó.
Diệp Vân không phải người cuối cùng đi về hướng cốc khẩu, nhưng là người duy nhất dừng bước tại cốc khẩu. Phía sau hắn còn có một vài tên đệ tử từ bên cạnh xẹt qua, căn bản không quan tâm việc Diệp Vân còn đứng lại ở cốc khẩu là muốn làm gì. Có lẽ là hắn khiếp đảm, sợ sau khi tiến vào trong cốc thì sau đó không cách nào đi ra, phải kiên trì ở bên trong cốc khẩu mười ngày, nhưng đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sau thời gian chừng nửa nén hương, nơi miệng hang chỉ còn lại duy nhất một mình Diệp Vân, hắn lẳng lặng đứng đấy, tay phải vuốt vuốt vách núi của cốc khẩu, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.
"Lôi linh khí này cùng với Linh khí ở trong miếng Lôi linh thạch mà Vân Thiên Hành cho ta hình như có chút tương tự, mặc dù không được tinh khiết lắm nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhưng mà lôi linh khí nơi đây lại cuồn cuộn như nước thủy triều, trùng trùng điệp điệp không biết có bao nhiêu, nếu như có thể hấp thu hết những lôi linh khí này hoặc là dùng bí pháp nào đó để chứa đựng tất cả, thật là tốt biết bao?"
Diệp Vân vuốt vuốt vách núi, ánh mắt lập loè, đầu óc bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao.
Chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là có thể ngưng luyện lôi linh khí này thành Lôi linh thạch hay không, nếu có thể làm được thì không còn gì tốt hơn.
Bất quá, hắn lập tức bỏ qua ý nghĩ này. Lôi linh thạch không có khả năng hình thành bằng phương thức này, mỗi một viên Lôi linh thạch đều là tinh túy do Lôi Đình trăm ngàn năm cải tạo mà hình thành, trong đó ngoại trừ ẩn chứa lôi linh khí tinh thuần, có vài viên đôi khi còn có thể mang theo một tia lôi hệ pháp tắc.
Bởi vậy trong mấy ngàn năm qua, cũng có người may mắn có thể từ bên trong Lôi linh thạch tìm hiểu được lôi linh khí, trở thành thiên tài tuyệt thế.
Nếu như Lôi linh thạch không có khả năng hình thành bằng cách đó, như vậy chỉ còn có một biện pháp, chính là tu luyện ngay lúc này, nếu dùng lôi linh khí tinh khiết này để tu hành mà nói, có lẽ sẽ làm cho uy lực của thần thông lôi hệ tăng lên thật lớn.
Chẳng qua là theo dò xét của Diệp Vân, ở mọi nơi cho dù bên ngoài hay bên trong vách núi của Lạc Lôi Cốc đều không có lôi linh khí tinh khiết như thế này tồn tại, chỉ có vách núi rộng chưa đầy một tấc kia mà vừa rồi lôi điện đan vào nhau hình thành cấm chế mới có được lôi linh khí tinh thuần như thế. Mà khi một canh giờ vừa đến, Lạc Lôi Cốc sẽ lập tức đóng lại, lôi điện lại hàng lâm một lần nữa ngăn cách vách núi rộng độ một tấc này, thế là không có cách nào từ bên trong hấp thu được dù là nửa phần Linh khí.
Quan trọng là thời gian còn lại của một canh giờ hắn có thể hấp thu được bao nhiêu lôi linh khí? Nếu như có thể chiết xuất được một ít lôi linh khí từ trong cơ thể thì cũng chỉ có hạn, dù sao thì trong cơ thể của Diệp Vân lôi linh khí đã tinh thuần đến mức không thể tưởng tượng nổi, cái hắn đang thiếu chính là số lượng.
Diệp Vân nhíu mày, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra những biện pháp khác.
Bất quá, bảo hắn cứ như vậy buông tha thì đúng là không cam tâm. Dù sao thì mười ngày nữa Lạc Lôi Cốc mới có thể mở ra lần nữa, một canh giờ thì một canh giờ, hấp thụ được bao nhiêu thì hấp thụ, tóm lại chỉ có lời chứ không lỗ.
Diệp Vân sau khi quyết định lập tức thi hành, khoanh chân ngồi xuống, tay phải nhẹ nhàng áp vào thạch bích của cốc khẩu, cảm thụ được lôi linh khí nhè nhẹ trong đó, sau đó dẫn dắt nhập vào cơ thể.
Kỳ thật Diệp Vân cũng không biết, người đầutiên phát hiện lôi linh khí nơi miệng hang cũng không phải là hắn, thời điểm trước đây lúc Lạc Lôi Cốc mở ra thì đã có người phát hiện, chẳng qua những lôi linh khí này đối với bọn hắn cực kỳ yếu ớt không đáng để bỏ công hấp thu luyện hóa, bởi vì bọn họ không giống Diệp Vân đã tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, có thể cảm thụ từ trong đó lôi linh khí cực kỳ tinh khiết, nếu so với lôi linh khí bình thường trong cốc thì tinh khiết hơn gấp trăm lần, nếu có thể dẫn nhập vào trong cơ thể để tu luyện thì tu luyện ở đây một canh giờ còn có hiệu quả hơn tu luyện trong cốc gần một trăm canh giờ.
Theo sự dẫn dắt của Diệp Vân, lôi linh khí cực kỳ tinh khiết kia từ trong lòng bàn tay chậm rãi rót vào, sau đó cùng lôi linh khí trong cơ thể gặp nhau. Nếu là tu sĩ bình thường tìm hiểu được lôi linh khí, khi hai cỗ lôi linh khí gặp nhau, nếu muốn luyện hóa hấp thu thì cần phải có thời gian nhất định.
Nhưng mà Diệp Vân thì khác, hắn tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, hay nói chính xác là lôi hệ căn bản, ngọn nguồn, pháp tắc đơn giản đã đến cực hạn, không có nửa điểm độ lệch. Điều này làm cho hắn hấp thu lôi linh khí sau khi nhập vào cơ thể hầu như không cần luyện hóa, trực tiếp cùng lôi linh khí trong cơ thể dung hợp, sau đó căn cứ vào cường độ thân thể, tự hành ngưng luyện, thần kỳ vô cùng.
Theo tốc độ hấp thu nhanh hơn, lôi linh khí trong vách núi cốc khẩu tiến vào trong cơ thể Diệp Vân với tốc độ càng lúc càng nhanh, chẳng qua chỉ một lát công phu đã hấp thu được không ít, có chút vượt quá dự kiến của Diệp Vân.
Với tốc độ hấp thu như thế thì chỉ cần từ hai đến ba ngày thì lôi linh khí trong cơ thể Diệp Vân sẽ tăng gấp bội, hơn nữa còn có thể đề cao độ tinh thuần. Đáng tiếc thời gian chỉ còn lại chưa tới một canh giờ, quả là có chút đáng tiếc.
Ngay lúc Diệp Vân đang hấp thu rất nhanh khoảng được nửa nén hương, đột nhiên Hắc Bạch quang ảnh tại chỗ mi tâm hơi hơi lóe lên, sau đó đột nhiên từ trong mi tâm chìm xuống, Tiên Ma Chi Tâm lần nữa về tới vị trí huyệt Thiên Trung trước ngực Diệp Vân.
Bỗng nhiên, tất cả lôi linh khí đang tiến vào trong cơ thể đều hướng về phía Tiên Ma Chi Tâm bay nhanh đến, bị nó hấp thu sạch sẽ.
Diệp Vân khẽ giật mình, hành động của Tiên Ma Chi Tâm hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn, nhưng trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng. Tuy rằng Tiên Ma Chi Tâm thường xuyên cướp đoạt Linh khí mà hắn hấp thu, nhưng mà chỉ cần cho nó hấp thu được đủ số lượng, nó sẽ mang những Linh khí này chuyển hóa làm Linh khí tinh khiết nhất chuyển ngược đi ra, có lợi vô cùng.
"Hình như tốc độ hấp thu có hơi chậm." Lông mày Diệp Vân chau lên, tốc độ hấp thu cùng chuyển hóa của hắn vừa rồi hầu như giống nhau, nếu mau hơn nữa sẽ gặp tình trạng số lượng hấp thu khi nhập vào cơ thể không kịp chuyển hóa sẽ lãng phí.
Nhưng mà tốc độ hấp thu của Tiên Ma Chi Tâm so với hắn mau hơn rất nhiều, hơn nữa Tiên Ma Chi Tâm chính là cái động không đáy, cho tới bây giờ Diệp Vân chưa từng thấy qua nó thỏa mãn được việc hấp thu.
"Đúng rồi, dùng Tiểu Hấp Tinh Quyết để trợ giúp nó." Trong đầu Diệp Vân bỗng nhiên hiện lên một tia Linh quang.
Hắn hầu như không do dự chút nào, lập tức triển khai Tiểu Hấp Tinh Quyết.
Diệp Vân chỉ cảm thấy lôi linh khí trong vách núi giống như nước lũ cuồn cuộn, nhằm về phía hắn mà tuôn đến sau đó tập hợp lại cùng một chỗ, từ trong lòng bàn tay phải bay thẳng vào thân thể. Nếu không phải kinh mạch của Diệp Vân cực kỳ cứng cỏi cùng rộng lớn, chỉ sợ lôi linh khí tuôn vào một cách mãnh liệt như thế, không bao lâu sau sẽ làm cho kinh mạch không cách nào chống đỡ nổi.
Đã có được sự trợ giúp của Tiểu Hấp Tinh Quyết, tốc độ của lôi linh khí tiến vào trong cơ thể hầu như tăng lên gấp mấy lần, Linh khí giống như sông lớn, cuồn cuộn tuôn vào, rót vào chính giữa vòng xoáy Hắc Bạch của Tiên Ma Chi Tâm.
Ngay tại thời điểm Diệp Vân đang hấp thu lôi linh khí, cách đó mấy trăm trượng Nhạc Hoài Xương nhìn Diệp Vân đang khoanh chân ngồi trước cốc khẩu, lão nhíu mày không biết tiểu tử này đang làm gì ở đó.
"Chẳng lẽ hắn đang tu luyện? Chính xác mà nói thì cốc khẩu có lôi linh khí, nhưng mà Linh khí trong vách núi vô cùng yếu ớt, căn bản không đáng hấp thu. Tiểu tử này chẳng lẽ không biết bên trong Lạc Lôi Cốc khắp nơi đều là Lôi Đình, khắp nơi đều là lôi linh khí, nếu như muốn tu luyện thì tiến vào trong cốc tìm chỗ nào kín đáo hảo hảo hấp thu tu luyện không phải hay hơn sao."
Nhạc Hoài Xương chần chừ một chút, dựa theo đạo lý thì hắn không thể đến gần Lạc Lôi Cốc, càng không thể bước vào dù nửa bước. Nếu không sẽ bị Lôi Đình cảm ứng, Lôi Kiếp đánh xuống càng cường đại hơn, đánh cho hắn banh xác.
Bất quá, Diệp Vân cùng Tăng Huyền chính là hai người mà hắn ký thác hy vọng lớn nhất, Lôi Mộc có lẽ đệ tử khác có thể có được, nhưng mà Băng Linh Tiên Thảo thì lại vô cùng khó khăn để có thể ngắt lấy, mà chỉ có Diệp Vân cùng Tăng Huyền mới có được lôi linh khí, mới có hi vọng tiến vào chỗ sâu nhất trong Lạc Lôi Cốc, tiến vào chỗ hạch tâm nơi Lôi Đình dầy đặc nhất, thu thập lấy Băng Linh Tiên Thảo.
Nhạc Hoài Xương sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định tiến đến nhắc nhở Diệp Vân một chút.
Ngay khoảnh khắc hắn muốn bước chân ra, một thanh âm già nua truyền đến bên tai hắn.
"Lão Tam, không nên đi quấy rầy hắn. Sau khi khảo hạch bắt đầu, hắn có bao nhiêu cơ duyên, có thể có được cái gì, đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn."
Nhạc Hoài Xương quay đầu nhìn lại, Thiên Vận Tử đang đứng ở phía sau, đạo bào màu đen hắn đang mặc trên người hầu như hòa lẫn vào bóng đêm, nếu như không quay đầu nhìn lại, dùng cảnh giới của Nhạc Hoài Xương cũng rất khó cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
"Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?" Nhạc Hoài Xương khẽ giật mình, trong trí nhớ của lão thì những kỳ khảo hạch ký danh đệ tử cho tới bây giờ hắn chưa từng xuất hiện qua, Thiên Vận Tử chỉ chú ý tới kết quả, còn quá trình khảo hạch không có hứng thú chút nào.
Theo như Thiên Vận Tử đã nói, quá trình khảo hạch tuy tốt đẹp, kết quả không tốt cũng là vô dụng. Tựa như ngàn vạn năm qua có vô số thiên tài xuất hiện, nhưng mà thiên tài bị vẫn lạc cũng nhiều vô số, mà có vài tu sĩ thiên phú bình thường chịu khổ chịu khó tu luyện, một đường kiên trì, cuối cùng lại trở thành tuyệt thế cao thủ, quá trình tu luyện của bọn hắn cũng không gây chú ý cho ai, chỉ khi tu vi của bọn hắn đến một độ cao nào đó, chừng đó mới khiến cho mọi người chú ý đến.
"Để ta quan sát một chút, ta rất chờ mong đối với tên tiểu tử này." Thiên Vận Tử thản nhiên nói ra.
Nhạc Hoài Xương không khỏi hơi khẽ chấn động, hắn chưa từng thấy Thiên Vận Tử xem trọng một người đệ tử nào như thế, hay nói cho đúng hơn chỉ là một tên đệ tử ký danh. Nhạc Hoài Xương không khỏi để ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân, tiểu tử này chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tứ trọng lại có thể làm đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, lại có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc tham gia khảo hạch, trên người hắn đến cùng có chỗ nào làm cho Thiên Vận Tử chú ý như vậy?
Trong khoảnh khắc, Nhạc Hoài Xương từ lúc đầu đã rất có lòng tin đối với Diệp vân, giờ phút này lại càng rất mong chờ đối với người thanh niên đang ngồi đối diện với cốc khẩu để tu luyện.
Diệp Vân không phải người cuối cùng đi về hướng cốc khẩu, nhưng là người duy nhất dừng bước tại cốc khẩu. Phía sau hắn còn có một vài tên đệ tử từ bên cạnh xẹt qua, căn bản không quan tâm việc Diệp Vân còn đứng lại ở cốc khẩu là muốn làm gì. Có lẽ là hắn khiếp đảm, sợ sau khi tiến vào trong cốc thì sau đó không cách nào đi ra, phải kiên trì ở bên trong cốc khẩu mười ngày, nhưng đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Sau thời gian chừng nửa nén hương, nơi miệng hang chỉ còn lại duy nhất một mình Diệp Vân, hắn lẳng lặng đứng đấy, tay phải vuốt vuốt vách núi của cốc khẩu, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.
"Lôi linh khí này cùng với Linh khí ở trong miếng Lôi linh thạch mà Vân Thiên Hành cho ta hình như có chút tương tự, mặc dù không được tinh khiết lắm nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nhưng mà lôi linh khí nơi đây lại cuồn cuộn như nước thủy triều, trùng trùng điệp điệp không biết có bao nhiêu, nếu như có thể hấp thu hết những lôi linh khí này hoặc là dùng bí pháp nào đó để chứa đựng tất cả, thật là tốt biết bao?"
Diệp Vân vuốt vuốt vách núi, ánh mắt lập loè, đầu óc bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao.
Chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là có thể ngưng luyện lôi linh khí này thành Lôi linh thạch hay không, nếu có thể làm được thì không còn gì tốt hơn.
Bất quá, hắn lập tức bỏ qua ý nghĩ này. Lôi linh thạch không có khả năng hình thành bằng phương thức này, mỗi một viên Lôi linh thạch đều là tinh túy do Lôi Đình trăm ngàn năm cải tạo mà hình thành, trong đó ngoại trừ ẩn chứa lôi linh khí tinh thuần, có vài viên đôi khi còn có thể mang theo một tia lôi hệ pháp tắc.
Bởi vậy trong mấy ngàn năm qua, cũng có người may mắn có thể từ bên trong Lôi linh thạch tìm hiểu được lôi linh khí, trở thành thiên tài tuyệt thế.
Nếu như Lôi linh thạch không có khả năng hình thành bằng cách đó, như vậy chỉ còn có một biện pháp, chính là tu luyện ngay lúc này, nếu dùng lôi linh khí tinh khiết này để tu hành mà nói, có lẽ sẽ làm cho uy lực của thần thông lôi hệ tăng lên thật lớn.
Chẳng qua là theo dò xét của Diệp Vân, ở mọi nơi cho dù bên ngoài hay bên trong vách núi của Lạc Lôi Cốc đều không có lôi linh khí tinh khiết như thế này tồn tại, chỉ có vách núi rộng chưa đầy một tấc kia mà vừa rồi lôi điện đan vào nhau hình thành cấm chế mới có được lôi linh khí tinh thuần như thế. Mà khi một canh giờ vừa đến, Lạc Lôi Cốc sẽ lập tức đóng lại, lôi điện lại hàng lâm một lần nữa ngăn cách vách núi rộng độ một tấc này, thế là không có cách nào từ bên trong hấp thu được dù là nửa phần Linh khí.
Quan trọng là thời gian còn lại của một canh giờ hắn có thể hấp thu được bao nhiêu lôi linh khí? Nếu như có thể chiết xuất được một ít lôi linh khí từ trong cơ thể thì cũng chỉ có hạn, dù sao thì trong cơ thể của Diệp Vân lôi linh khí đã tinh thuần đến mức không thể tưởng tượng nổi, cái hắn đang thiếu chính là số lượng.
Diệp Vân nhíu mày, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra những biện pháp khác.
Bất quá, bảo hắn cứ như vậy buông tha thì đúng là không cam tâm. Dù sao thì mười ngày nữa Lạc Lôi Cốc mới có thể mở ra lần nữa, một canh giờ thì một canh giờ, hấp thụ được bao nhiêu thì hấp thụ, tóm lại chỉ có lời chứ không lỗ.
Diệp Vân sau khi quyết định lập tức thi hành, khoanh chân ngồi xuống, tay phải nhẹ nhàng áp vào thạch bích của cốc khẩu, cảm thụ được lôi linh khí nhè nhẹ trong đó, sau đó dẫn dắt nhập vào cơ thể.
Kỳ thật Diệp Vân cũng không biết, người đầutiên phát hiện lôi linh khí nơi miệng hang cũng không phải là hắn, thời điểm trước đây lúc Lạc Lôi Cốc mở ra thì đã có người phát hiện, chẳng qua những lôi linh khí này đối với bọn hắn cực kỳ yếu ớt không đáng để bỏ công hấp thu luyện hóa, bởi vì bọn họ không giống Diệp Vân đã tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, có thể cảm thụ từ trong đó lôi linh khí cực kỳ tinh khiết, nếu so với lôi linh khí bình thường trong cốc thì tinh khiết hơn gấp trăm lần, nếu có thể dẫn nhập vào trong cơ thể để tu luyện thì tu luyện ở đây một canh giờ còn có hiệu quả hơn tu luyện trong cốc gần một trăm canh giờ.
Theo sự dẫn dắt của Diệp Vân, lôi linh khí cực kỳ tinh khiết kia từ trong lòng bàn tay chậm rãi rót vào, sau đó cùng lôi linh khí trong cơ thể gặp nhau. Nếu là tu sĩ bình thường tìm hiểu được lôi linh khí, khi hai cỗ lôi linh khí gặp nhau, nếu muốn luyện hóa hấp thu thì cần phải có thời gian nhất định.
Nhưng mà Diệp Vân thì khác, hắn tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, hay nói chính xác là lôi hệ căn bản, ngọn nguồn, pháp tắc đơn giản đã đến cực hạn, không có nửa điểm độ lệch. Điều này làm cho hắn hấp thu lôi linh khí sau khi nhập vào cơ thể hầu như không cần luyện hóa, trực tiếp cùng lôi linh khí trong cơ thể dung hợp, sau đó căn cứ vào cường độ thân thể, tự hành ngưng luyện, thần kỳ vô cùng.
Theo tốc độ hấp thu nhanh hơn, lôi linh khí trong vách núi cốc khẩu tiến vào trong cơ thể Diệp Vân với tốc độ càng lúc càng nhanh, chẳng qua chỉ một lát công phu đã hấp thu được không ít, có chút vượt quá dự kiến của Diệp Vân.
Với tốc độ hấp thu như thế thì chỉ cần từ hai đến ba ngày thì lôi linh khí trong cơ thể Diệp Vân sẽ tăng gấp bội, hơn nữa còn có thể đề cao độ tinh thuần. Đáng tiếc thời gian chỉ còn lại chưa tới một canh giờ, quả là có chút đáng tiếc.
Ngay lúc Diệp Vân đang hấp thu rất nhanh khoảng được nửa nén hương, đột nhiên Hắc Bạch quang ảnh tại chỗ mi tâm hơi hơi lóe lên, sau đó đột nhiên từ trong mi tâm chìm xuống, Tiên Ma Chi Tâm lần nữa về tới vị trí huyệt Thiên Trung trước ngực Diệp Vân.
Bỗng nhiên, tất cả lôi linh khí đang tiến vào trong cơ thể đều hướng về phía Tiên Ma Chi Tâm bay nhanh đến, bị nó hấp thu sạch sẽ.
Diệp Vân khẽ giật mình, hành động của Tiên Ma Chi Tâm hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn, nhưng trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng. Tuy rằng Tiên Ma Chi Tâm thường xuyên cướp đoạt Linh khí mà hắn hấp thu, nhưng mà chỉ cần cho nó hấp thu được đủ số lượng, nó sẽ mang những Linh khí này chuyển hóa làm Linh khí tinh khiết nhất chuyển ngược đi ra, có lợi vô cùng.
"Hình như tốc độ hấp thu có hơi chậm." Lông mày Diệp Vân chau lên, tốc độ hấp thu cùng chuyển hóa của hắn vừa rồi hầu như giống nhau, nếu mau hơn nữa sẽ gặp tình trạng số lượng hấp thu khi nhập vào cơ thể không kịp chuyển hóa sẽ lãng phí.
Nhưng mà tốc độ hấp thu của Tiên Ma Chi Tâm so với hắn mau hơn rất nhiều, hơn nữa Tiên Ma Chi Tâm chính là cái động không đáy, cho tới bây giờ Diệp Vân chưa từng thấy qua nó thỏa mãn được việc hấp thu.
"Đúng rồi, dùng Tiểu Hấp Tinh Quyết để trợ giúp nó." Trong đầu Diệp Vân bỗng nhiên hiện lên một tia Linh quang.
Hắn hầu như không do dự chút nào, lập tức triển khai Tiểu Hấp Tinh Quyết.
Diệp Vân chỉ cảm thấy lôi linh khí trong vách núi giống như nước lũ cuồn cuộn, nhằm về phía hắn mà tuôn đến sau đó tập hợp lại cùng một chỗ, từ trong lòng bàn tay phải bay thẳng vào thân thể. Nếu không phải kinh mạch của Diệp Vân cực kỳ cứng cỏi cùng rộng lớn, chỉ sợ lôi linh khí tuôn vào một cách mãnh liệt như thế, không bao lâu sau sẽ làm cho kinh mạch không cách nào chống đỡ nổi.
Đã có được sự trợ giúp của Tiểu Hấp Tinh Quyết, tốc độ của lôi linh khí tiến vào trong cơ thể hầu như tăng lên gấp mấy lần, Linh khí giống như sông lớn, cuồn cuộn tuôn vào, rót vào chính giữa vòng xoáy Hắc Bạch của Tiên Ma Chi Tâm.
Ngay tại thời điểm Diệp Vân đang hấp thu lôi linh khí, cách đó mấy trăm trượng Nhạc Hoài Xương nhìn Diệp Vân đang khoanh chân ngồi trước cốc khẩu, lão nhíu mày không biết tiểu tử này đang làm gì ở đó.
"Chẳng lẽ hắn đang tu luyện? Chính xác mà nói thì cốc khẩu có lôi linh khí, nhưng mà Linh khí trong vách núi vô cùng yếu ớt, căn bản không đáng hấp thu. Tiểu tử này chẳng lẽ không biết bên trong Lạc Lôi Cốc khắp nơi đều là Lôi Đình, khắp nơi đều là lôi linh khí, nếu như muốn tu luyện thì tiến vào trong cốc tìm chỗ nào kín đáo hảo hảo hấp thu tu luyện không phải hay hơn sao."
Nhạc Hoài Xương chần chừ một chút, dựa theo đạo lý thì hắn không thể đến gần Lạc Lôi Cốc, càng không thể bước vào dù nửa bước. Nếu không sẽ bị Lôi Đình cảm ứng, Lôi Kiếp đánh xuống càng cường đại hơn, đánh cho hắn banh xác.
Bất quá, Diệp Vân cùng Tăng Huyền chính là hai người mà hắn ký thác hy vọng lớn nhất, Lôi Mộc có lẽ đệ tử khác có thể có được, nhưng mà Băng Linh Tiên Thảo thì lại vô cùng khó khăn để có thể ngắt lấy, mà chỉ có Diệp Vân cùng Tăng Huyền mới có được lôi linh khí, mới có hi vọng tiến vào chỗ sâu nhất trong Lạc Lôi Cốc, tiến vào chỗ hạch tâm nơi Lôi Đình dầy đặc nhất, thu thập lấy Băng Linh Tiên Thảo.
Nhạc Hoài Xương sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định tiến đến nhắc nhở Diệp Vân một chút.
Ngay khoảnh khắc hắn muốn bước chân ra, một thanh âm già nua truyền đến bên tai hắn.
"Lão Tam, không nên đi quấy rầy hắn. Sau khi khảo hạch bắt đầu, hắn có bao nhiêu cơ duyên, có thể có được cái gì, đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn."
Nhạc Hoài Xương quay đầu nhìn lại, Thiên Vận Tử đang đứng ở phía sau, đạo bào màu đen hắn đang mặc trên người hầu như hòa lẫn vào bóng đêm, nếu như không quay đầu nhìn lại, dùng cảnh giới của Nhạc Hoài Xương cũng rất khó cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
"Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?" Nhạc Hoài Xương khẽ giật mình, trong trí nhớ của lão thì những kỳ khảo hạch ký danh đệ tử cho tới bây giờ hắn chưa từng xuất hiện qua, Thiên Vận Tử chỉ chú ý tới kết quả, còn quá trình khảo hạch không có hứng thú chút nào.
Theo như Thiên Vận Tử đã nói, quá trình khảo hạch tuy tốt đẹp, kết quả không tốt cũng là vô dụng. Tựa như ngàn vạn năm qua có vô số thiên tài xuất hiện, nhưng mà thiên tài bị vẫn lạc cũng nhiều vô số, mà có vài tu sĩ thiên phú bình thường chịu khổ chịu khó tu luyện, một đường kiên trì, cuối cùng lại trở thành tuyệt thế cao thủ, quá trình tu luyện của bọn hắn cũng không gây chú ý cho ai, chỉ khi tu vi của bọn hắn đến một độ cao nào đó, chừng đó mới khiến cho mọi người chú ý đến.
"Để ta quan sát một chút, ta rất chờ mong đối với tên tiểu tử này." Thiên Vận Tử thản nhiên nói ra.
Nhạc Hoài Xương không khỏi hơi khẽ chấn động, hắn chưa từng thấy Thiên Vận Tử xem trọng một người đệ tử nào như thế, hay nói cho đúng hơn chỉ là một tên đệ tử ký danh. Nhạc Hoài Xương không khỏi để ánh mắt rơi vào trên người Diệp Vân, tiểu tử này chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tứ trọng lại có thể làm đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, lại có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc tham gia khảo hạch, trên người hắn đến cùng có chỗ nào làm cho Thiên Vận Tử chú ý như vậy?
Trong khoảnh khắc, Nhạc Hoài Xương từ lúc đầu đã rất có lòng tin đối với Diệp vân, giờ phút này lại càng rất mong chờ đối với người thanh niên đang ngồi đối diện với cốc khẩu để tu luyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.