Chương 520: Cự chùy chiến quỷ đao
Vô Tội
21/01/2017
Huống Vô Úy chuyên tu thân thể, một thân công phu khổ luyện đã đạt đến
sự tuyệt hảo, chỉ dựa vào thân thể là đủ để cùng cao thủ Nguyên Anh cảnh sơ kỳ dây dưa, cộng thêm cảnh giới Nguyên Anh cảnh nhị trọng, tu vi như thế kỳ thật phóng nhãn ở trong những Nguyên Anh cảnh nhị trọng, hẳn là
tồn tại vô địch.
Huống Vô Úy căn bản không tin từng tên đệ tử của Thiên Vận Tử đều cường đại giống như là Thư An Thạch. Thư An Thạch là thuộc loại yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm trong những kẻ cùng thế hệ, phóng nhãn Thần Tú Cung nghìn năm qua cũng chỉ có một người như hắn. Khôn Hoa Tử mặc dù cũng coi như thiên tài, nhưng làm thế nào có thể đánh đồng cùng Thư An Thạch? Chỉ là Kim Đan cảnh lục trọng, vừa mới vượt qua thiên địa lôi kiếp đã muốn khiêu chiến Nguyên Anh cảnh nhị trọng, quả thực là không để Nguyên Anh cảnh lão tổ vào trong mắt.
Huống Vô Úy đột nhiên nhảy lên, giống như một ngọn núi rơi vào bên trên Phần Thần Đài, phát ra một tiếng oanh.
Đùng!
Một tiếng vang nhỏ, quần áo nửa thân trên của hắn đều văng tung tóe, từng khối cơ bắp nổi lên, bày ra một sức mạnh đầy tính… bạo lực.
“Đến đây đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút thực lực chân chính của tu sĩ Nguyên Anh cảnh.” Huống Vô Úy chỉ vào Khôn Hoa Tử dưới đài, tức giận quát.
Con mắt Khôn Hoa Tử híp lại, không lập tức nhảy lên đài, ngược lại quay đầu nhìn về phía Diệp Vân chớp chớp mắt: “Tiểu sư đệ, ngươi hãy nhìn cho kỹ nhé, nhìn Nhị sư huynh đánh cho cái tên đại ngốc này thành đầu heo như thế nào.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một sự châm biếm, một điểm mỉa mai, bay vào trong tai mỗi người.
Đánh cho Huống Vô Úy thành đầu heo?
Ở đây ước chừng có bốn mươi năm mươi người, hai mặt nhìn nhau, không biết phải nói gì nữa. Đệ tử của Thiên Vận Tử đều kiêu ngạo như vậy sao? Một người so với một người càng cuồng vọng.
Quả thật tu vi của Thư An Thạch đã ra ngoài tất cả dự kiến của mọi người, chỉ với thực lực bản thân là Kim Đan cảnh đỉnh phong mà đánh trọng thương trưởng lão Lăng Hư Độ Nguyên Anh cảnh tứ trọng. Việc vượt cấp khiêu chiến kinh thế hãi tục như thế này chỉ sợ nghìn năm cũng khó gặp, Khôn Hoa Tử chẳng qua là Kim Đan cảnh lục trọng, nghe nói mấy tháng trước mới qua thiên địa lôi kiếp, khoảng cách Kim Đan cảnh đỉnh phong còn một con đường rất dài phải đi, giờ phút này hắn lại khiêu chiến Huống Vô Úy Nguyên Anh cảnh nhị trọng, tu luyện công phu ngạnh công, làm thế nào để có thể tin đây là sự thật?
Sắc mặt Huống Vô Úy trở nên xanh mét, lạnh lùng nhìn Khôn Hoa Tử vẫn còn ở dưới Phần Thần Đài, tức giận trong lòng đang sôi sục, chỉ chờ hắn đi lên là ngay lập tức hạ sát thủ.
Khôn Hoa Tử chưa vội lên mà còn... khởi động làm nóng thân thể, hắn uốn éo cần cổ, bẻ đốt ngón tay thậm chí còn... ngoáy ngoáy cái mông, sau đó hướng về phía đám người Diệp Vân vẫy vẫy tay và... hôn gió, sau đó thân hình bay vút lên, rơi vào bên trên Phần Thần Đài.
Một vòng bảo hộ trong suốt hiện lên trên không trung, phong ấn Phần Thần Đài lại.
“Huống sư thúc, nghe nói ngươi một thân khổ luyện công phu đã đến cực hạn, đứng ở chỗ này để cho ta đánh cũng chẳng”xi nhê” gì với ngươi phải không?” Khôn Hoa Tử vừa cười vừa nói.
Huống Vô Úy lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn thử một chút?”
Khôn Hoa Tử vỗ tay cười nói: “Nếu như có thể để cho ta thử xem, đương nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn rồi. Nếu để cho ta đánh mười bảy mười tám đạo công kích còn không thể làm bị thương Huống sư thúc mà nói, ta lập tức nhận thua, quay đầu rời đi, tuyệt không kéo dài, Huống sư thúc, ngươi xem coi thế nào?”
Huống Vô Úy hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cảm thấy khi đã bước lên Phần Thần Đài, quay xuống dễ dàng như vậy hay sao?”
Khôn Hoa Tử híp mắt, nói: “Nhận thua thì có thể quay xuống dưới á..., Huống sư thúc ngươi không cần quá để ý thắng bại nha, ngươi nếu bị thua ta cũng sẽ cho ngươi nhận thua xuống dưới đấy, tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ.”
Huống Vô Úy thiếu chút nữa “trào máu họng”, cái gì bảo ta không cần để ý thắng bại? Nếu thua cũng để cho ta xuống dưới? Còn không hạ sát thủ? Thật sự là ngây thơ, kiêu ngạo.
“Ta niệm tình ngươi là tiểu bối môn hạ của Thiên Vận Tử, ngươi xuất thủ trước là được.” Huống Vô Úy bước lên một bước, cơ bắp toàn thân bắt đầu nổi lên, tựa hồ lực lượng ẩn chứa trong đó lúc nào cũng có thể bùng phát ra.
Khôn Hoa Tử cười nói: “Huống sư thúc đối đãi với ta như thế, thật sự là ngại quá đi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn bước ra một bước, tay phải hơi hơi nhoáng một cái, chợt nhìn thấy một cây cự chùy thình lình xuất hiện, ước chừng lớn bằng thân thể của hắn, vung vẩy đập thẳng về phía Huống Vô Úy.
Cự chùy vốn là vô cùng nặng nề, dưới sự thúc giục của chân khí mang theo sóng khí cuồng bạo phía sau, hung hăng nện xuống, mọi người phía dưới đài nhìn thấy kinh hãi không thôi.
Ai cũng không ngờ tới Khôn Hoa Tử lại có thể xuất ra một thanh chiến chùy, hơn nữa không xê xích bao nhiêu so với thân thể của hắn, chỉ khí thế đó đã đủ để cho người hoảng sợ lui bước, nếu là bị vung mạnh đến thoáng một phát, chỉ sợ không chết cũng sẽ trọng thương.
Đám đệ tử phái dưới Phần Thần Đài cũng cảm nhận được uy lực của chiến chùy vô cùng cường đại, chỉ sợ chưa chắc có thể ngăn cản được.
Nhưng mà ở trên Phần Thần Đài, trong mắt Huống Vô Úy lại bắn ra tinh mang mãnh liệt, trên mặt chỉ hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn đang ở trong phạm vi công kích của chiến chùy, có thể cảm nhận rõ ràng được uy lực của một chùy này cường hãn đến tình trạng thế nào.
Công kích của một chùy này đã vượt ra khỏi công kích mà Kim Đan cảnh có thể phát huy được, cho dù cao thủ Nguyên Anh cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Nếu không phải Huống Vô Úy tu luyện thân thể thành công, chỉ sợ cũng không cách nào đón đỡ được một chùy này.
Đám đệ tử của Thiên Vận Tử đệ tử vì sao mà từng tên từng tên lại yêu nghiệt như thế này? Thư An Thạch dùng Đại Hoang Chi Thủ đánh ra liên tiếp không ngừng đã đánh trọng thương Lăng Hư Độ, mà Khôn Hoa Tử thì lại ngoài dự đoán mọi người tế ra một thanh chiến chùy như thế, uy lực tuyệt luân, hoàn toàn có thể làm bị thương Huống Vô Úy.
Bất quá, Huống Vô Úy chỉ là có chút kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại khi hắn nhìn thấy chiến chùy gào thét tới, chiến hỏa trong lòng bốc lên tới cực điểm. Đến thời điểm này trong lòng của hắn mới chính thức minh bạch, bốn tên đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử có lẽ đều có thực lực rất mạnh, ít nhất những tên trong thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong không người nào có thể so sánh cùng.
Trong lòng Huống Vô Úy đã không còn một chút khinh thường nào, chỉ thấy hắn đấm vào ngực liên tục như... King Kong nổi giận. Chỉ nhìn thấy một đạo kim sắc quang ảnh nhanh chóng bắn ra, một thanh quỷ đầu đao thình lình xuất hiện, hai tay của hắn nắm chặt lấy nhắm về phía chiến chùy trên không trung chém thẳng tới.
Chiến chùy chí cương chí mãnh, quỷ đầu đao cũng giống như thế.
Oanh!
Hai kiện bảo vật trên không trung cứng đối cứng, lập tức bắn ra vạn đạo quang mang, sóng khí cuồng bạo hướng về phía bốn phương tám hướng phóng đi, nếu không có vòng bảo hộ của Phần Thần Đài ngăn trở, khí kình cuồng bạo này đủ để cho đệ tử Nguyên Anh cảnh trở xuống khó chịu, thậm chí một ít đệ tử Kim Đan cảnh cũng sẽ “banh xác” trong cỗ sóng khí này.
Cái này chính là lực lượng Nguyên Anh cảnh.
Vầng sáng tản đi, sóng khí yên tĩnh trở lại. Khôn Hoa Tử cùng Huống Vô Úy hai người lẳng lặng đứng đó, ai cũng không lui lại nửa bước.
Phải biết rằng thực lực của Khôn Hoa Tử chỉ là Kim Đan cảnh lục trọng, vừa mới vượt qua thiên địa lôi kiếp, mà Huống Vô Úy thì tại hai năm trước cũng đã là Nguyên Anh cảnh nhị trọng lão tổ, hai người giao thủ lần thứ nhất, rõ ràng cân sức ngang tài, chẳng phân biệt được cao thấp.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Tên Khôn Hoa Tử này đến cùng tu luyện thần thông tiên pháp gì, tại sao lại có lực lượng... dã man à lộn man lực như thế?”
“Đệ tử của Thiên Vận Tử quả nhiên từng người đều là thứ... quái thai, thực lực kinh người a.”
“Ta vẫn cảm thấy Tuyệt Tâm Phong ngoại trừ Thiên Vận Tử ra, đám trẻ tuổi căn bản không đủ để cùng Trấn Yêu phong ta đánh đồng, hiện tại xem ra ta đã sai rồi, quá sai rồi, may mà chưa chọc đến đám đệ tử này chứ nếu không tụi nó đánh thì đến mẹ ta cũng không nhận ra ta luôn.”
“Huống sư thúc là Nguyên Anh cảnh lão tổ đó nha, uy lực một đao kia cũng là toàn lực mà xuất ra, rõ ràng không thể làm cho Khôn Hoa Tử lui về phía sau nửa bước.”
Đinh Thiến cùng đám đệ tử Trấn Yêu phong nhìn trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Thế hệ trẻ tuổi của Tuyệt Tâm Phong, từ lúc nào trở nên cường đại như thế rồi hả?
Nếu như tứ đại đệ tử của Thiên Vận Tử đều có tu vi như thế này, thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong làm thế nào còn ngẩng đầu ở trong Thần Tú Cung nữa đây?
“Yên tâm, hai tên này là dị số, nghìn năm khó gặp.” Thanh âm của Âm Mặc Liên vang lên, nàng một mực ôm Lăng Hư Độ ngồi ở bên cạnh, cũng không hề chú ý đến quyết đấu trên Phần Thần Đài.
Thật là dị số sao?
Đinh Thiến không tự chủ được để cho ánh mắt rơi xuống trên người Chư Cát Xung cùng Diệp Vân. Tại sườn núi của Thần Tú Cung, nàng đã được nhìn thấy tu vi của Diệp Vân, Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong mà thôi, rõ ràng có thể bức bách bọn người Trịnh Thiếu Cường có tu vi Kim Đan cảnh ngũ trọng gần như tan tác.
Tứ đại đệ tử của Thiên Vận Tử, đến cùng còn có thể gây ra bao nhiêu kinh ngạc cho mọi người đây?
Huống Vô Úy căn bản không tin từng tên đệ tử của Thiên Vận Tử đều cường đại giống như là Thư An Thạch. Thư An Thạch là thuộc loại yêu nghiệt kinh tài tuyệt diễm trong những kẻ cùng thế hệ, phóng nhãn Thần Tú Cung nghìn năm qua cũng chỉ có một người như hắn. Khôn Hoa Tử mặc dù cũng coi như thiên tài, nhưng làm thế nào có thể đánh đồng cùng Thư An Thạch? Chỉ là Kim Đan cảnh lục trọng, vừa mới vượt qua thiên địa lôi kiếp đã muốn khiêu chiến Nguyên Anh cảnh nhị trọng, quả thực là không để Nguyên Anh cảnh lão tổ vào trong mắt.
Huống Vô Úy đột nhiên nhảy lên, giống như một ngọn núi rơi vào bên trên Phần Thần Đài, phát ra một tiếng oanh.
Đùng!
Một tiếng vang nhỏ, quần áo nửa thân trên của hắn đều văng tung tóe, từng khối cơ bắp nổi lên, bày ra một sức mạnh đầy tính… bạo lực.
“Đến đây đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút thực lực chân chính của tu sĩ Nguyên Anh cảnh.” Huống Vô Úy chỉ vào Khôn Hoa Tử dưới đài, tức giận quát.
Con mắt Khôn Hoa Tử híp lại, không lập tức nhảy lên đài, ngược lại quay đầu nhìn về phía Diệp Vân chớp chớp mắt: “Tiểu sư đệ, ngươi hãy nhìn cho kỹ nhé, nhìn Nhị sư huynh đánh cho cái tên đại ngốc này thành đầu heo như thế nào.”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một sự châm biếm, một điểm mỉa mai, bay vào trong tai mỗi người.
Đánh cho Huống Vô Úy thành đầu heo?
Ở đây ước chừng có bốn mươi năm mươi người, hai mặt nhìn nhau, không biết phải nói gì nữa. Đệ tử của Thiên Vận Tử đều kiêu ngạo như vậy sao? Một người so với một người càng cuồng vọng.
Quả thật tu vi của Thư An Thạch đã ra ngoài tất cả dự kiến của mọi người, chỉ với thực lực bản thân là Kim Đan cảnh đỉnh phong mà đánh trọng thương trưởng lão Lăng Hư Độ Nguyên Anh cảnh tứ trọng. Việc vượt cấp khiêu chiến kinh thế hãi tục như thế này chỉ sợ nghìn năm cũng khó gặp, Khôn Hoa Tử chẳng qua là Kim Đan cảnh lục trọng, nghe nói mấy tháng trước mới qua thiên địa lôi kiếp, khoảng cách Kim Đan cảnh đỉnh phong còn một con đường rất dài phải đi, giờ phút này hắn lại khiêu chiến Huống Vô Úy Nguyên Anh cảnh nhị trọng, tu luyện công phu ngạnh công, làm thế nào để có thể tin đây là sự thật?
Sắc mặt Huống Vô Úy trở nên xanh mét, lạnh lùng nhìn Khôn Hoa Tử vẫn còn ở dưới Phần Thần Đài, tức giận trong lòng đang sôi sục, chỉ chờ hắn đi lên là ngay lập tức hạ sát thủ.
Khôn Hoa Tử chưa vội lên mà còn... khởi động làm nóng thân thể, hắn uốn éo cần cổ, bẻ đốt ngón tay thậm chí còn... ngoáy ngoáy cái mông, sau đó hướng về phía đám người Diệp Vân vẫy vẫy tay và... hôn gió, sau đó thân hình bay vút lên, rơi vào bên trên Phần Thần Đài.
Một vòng bảo hộ trong suốt hiện lên trên không trung, phong ấn Phần Thần Đài lại.
“Huống sư thúc, nghe nói ngươi một thân khổ luyện công phu đã đến cực hạn, đứng ở chỗ này để cho ta đánh cũng chẳng”xi nhê” gì với ngươi phải không?” Khôn Hoa Tử vừa cười vừa nói.
Huống Vô Úy lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn thử một chút?”
Khôn Hoa Tử vỗ tay cười nói: “Nếu như có thể để cho ta thử xem, đương nhiên là chuyện không thể nào tốt hơn rồi. Nếu để cho ta đánh mười bảy mười tám đạo công kích còn không thể làm bị thương Huống sư thúc mà nói, ta lập tức nhận thua, quay đầu rời đi, tuyệt không kéo dài, Huống sư thúc, ngươi xem coi thế nào?”
Huống Vô Úy hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi cảm thấy khi đã bước lên Phần Thần Đài, quay xuống dễ dàng như vậy hay sao?”
Khôn Hoa Tử híp mắt, nói: “Nhận thua thì có thể quay xuống dưới á..., Huống sư thúc ngươi không cần quá để ý thắng bại nha, ngươi nếu bị thua ta cũng sẽ cho ngươi nhận thua xuống dưới đấy, tuyệt đối sẽ không hạ sát thủ.”
Huống Vô Úy thiếu chút nữa “trào máu họng”, cái gì bảo ta không cần để ý thắng bại? Nếu thua cũng để cho ta xuống dưới? Còn không hạ sát thủ? Thật sự là ngây thơ, kiêu ngạo.
“Ta niệm tình ngươi là tiểu bối môn hạ của Thiên Vận Tử, ngươi xuất thủ trước là được.” Huống Vô Úy bước lên một bước, cơ bắp toàn thân bắt đầu nổi lên, tựa hồ lực lượng ẩn chứa trong đó lúc nào cũng có thể bùng phát ra.
Khôn Hoa Tử cười nói: “Huống sư thúc đối đãi với ta như thế, thật sự là ngại quá đi.”
Trong lúc nói chuyện, hắn bước ra một bước, tay phải hơi hơi nhoáng một cái, chợt nhìn thấy một cây cự chùy thình lình xuất hiện, ước chừng lớn bằng thân thể của hắn, vung vẩy đập thẳng về phía Huống Vô Úy.
Cự chùy vốn là vô cùng nặng nề, dưới sự thúc giục của chân khí mang theo sóng khí cuồng bạo phía sau, hung hăng nện xuống, mọi người phía dưới đài nhìn thấy kinh hãi không thôi.
Ai cũng không ngờ tới Khôn Hoa Tử lại có thể xuất ra một thanh chiến chùy, hơn nữa không xê xích bao nhiêu so với thân thể của hắn, chỉ khí thế đó đã đủ để cho người hoảng sợ lui bước, nếu là bị vung mạnh đến thoáng một phát, chỉ sợ không chết cũng sẽ trọng thương.
Đám đệ tử phái dưới Phần Thần Đài cũng cảm nhận được uy lực của chiến chùy vô cùng cường đại, chỉ sợ chưa chắc có thể ngăn cản được.
Nhưng mà ở trên Phần Thần Đài, trong mắt Huống Vô Úy lại bắn ra tinh mang mãnh liệt, trên mặt chỉ hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn đang ở trong phạm vi công kích của chiến chùy, có thể cảm nhận rõ ràng được uy lực của một chùy này cường hãn đến tình trạng thế nào.
Công kích của một chùy này đã vượt ra khỏi công kích mà Kim Đan cảnh có thể phát huy được, cho dù cao thủ Nguyên Anh cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được. Nếu không phải Huống Vô Úy tu luyện thân thể thành công, chỉ sợ cũng không cách nào đón đỡ được một chùy này.
Đám đệ tử của Thiên Vận Tử đệ tử vì sao mà từng tên từng tên lại yêu nghiệt như thế này? Thư An Thạch dùng Đại Hoang Chi Thủ đánh ra liên tiếp không ngừng đã đánh trọng thương Lăng Hư Độ, mà Khôn Hoa Tử thì lại ngoài dự đoán mọi người tế ra một thanh chiến chùy như thế, uy lực tuyệt luân, hoàn toàn có thể làm bị thương Huống Vô Úy.
Bất quá, Huống Vô Úy chỉ là có chút kinh ngạc nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại khi hắn nhìn thấy chiến chùy gào thét tới, chiến hỏa trong lòng bốc lên tới cực điểm. Đến thời điểm này trong lòng của hắn mới chính thức minh bạch, bốn tên đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử có lẽ đều có thực lực rất mạnh, ít nhất những tên trong thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong không người nào có thể so sánh cùng.
Trong lòng Huống Vô Úy đã không còn một chút khinh thường nào, chỉ thấy hắn đấm vào ngực liên tục như... King Kong nổi giận. Chỉ nhìn thấy một đạo kim sắc quang ảnh nhanh chóng bắn ra, một thanh quỷ đầu đao thình lình xuất hiện, hai tay của hắn nắm chặt lấy nhắm về phía chiến chùy trên không trung chém thẳng tới.
Chiến chùy chí cương chí mãnh, quỷ đầu đao cũng giống như thế.
Oanh!
Hai kiện bảo vật trên không trung cứng đối cứng, lập tức bắn ra vạn đạo quang mang, sóng khí cuồng bạo hướng về phía bốn phương tám hướng phóng đi, nếu không có vòng bảo hộ của Phần Thần Đài ngăn trở, khí kình cuồng bạo này đủ để cho đệ tử Nguyên Anh cảnh trở xuống khó chịu, thậm chí một ít đệ tử Kim Đan cảnh cũng sẽ “banh xác” trong cỗ sóng khí này.
Cái này chính là lực lượng Nguyên Anh cảnh.
Vầng sáng tản đi, sóng khí yên tĩnh trở lại. Khôn Hoa Tử cùng Huống Vô Úy hai người lẳng lặng đứng đó, ai cũng không lui lại nửa bước.
Phải biết rằng thực lực của Khôn Hoa Tử chỉ là Kim Đan cảnh lục trọng, vừa mới vượt qua thiên địa lôi kiếp, mà Huống Vô Úy thì tại hai năm trước cũng đã là Nguyên Anh cảnh nhị trọng lão tổ, hai người giao thủ lần thứ nhất, rõ ràng cân sức ngang tài, chẳng phân biệt được cao thấp.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Tên Khôn Hoa Tử này đến cùng tu luyện thần thông tiên pháp gì, tại sao lại có lực lượng... dã man à lộn man lực như thế?”
“Đệ tử của Thiên Vận Tử quả nhiên từng người đều là thứ... quái thai, thực lực kinh người a.”
“Ta vẫn cảm thấy Tuyệt Tâm Phong ngoại trừ Thiên Vận Tử ra, đám trẻ tuổi căn bản không đủ để cùng Trấn Yêu phong ta đánh đồng, hiện tại xem ra ta đã sai rồi, quá sai rồi, may mà chưa chọc đến đám đệ tử này chứ nếu không tụi nó đánh thì đến mẹ ta cũng không nhận ra ta luôn.”
“Huống sư thúc là Nguyên Anh cảnh lão tổ đó nha, uy lực một đao kia cũng là toàn lực mà xuất ra, rõ ràng không thể làm cho Khôn Hoa Tử lui về phía sau nửa bước.”
Đinh Thiến cùng đám đệ tử Trấn Yêu phong nhìn trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Thế hệ trẻ tuổi của Tuyệt Tâm Phong, từ lúc nào trở nên cường đại như thế rồi hả?
Nếu như tứ đại đệ tử của Thiên Vận Tử đều có tu vi như thế này, thế hệ trẻ tuổi của Trấn Yêu phong làm thế nào còn ngẩng đầu ở trong Thần Tú Cung nữa đây?
“Yên tâm, hai tên này là dị số, nghìn năm khó gặp.” Thanh âm của Âm Mặc Liên vang lên, nàng một mực ôm Lăng Hư Độ ngồi ở bên cạnh, cũng không hề chú ý đến quyết đấu trên Phần Thần Đài.
Thật là dị số sao?
Đinh Thiến không tự chủ được để cho ánh mắt rơi xuống trên người Chư Cát Xung cùng Diệp Vân. Tại sườn núi của Thần Tú Cung, nàng đã được nhìn thấy tu vi của Diệp Vân, Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong mà thôi, rõ ràng có thể bức bách bọn người Trịnh Thiếu Cường có tu vi Kim Đan cảnh ngũ trọng gần như tan tác.
Tứ đại đệ tử của Thiên Vận Tử, đến cùng còn có thể gây ra bao nhiêu kinh ngạc cho mọi người đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.