Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 250: Như Thực Như Ảo

Vô Tội

03/11/2015

"Kinh hỉ?"

Tô Hạo sững sờ, lập tức nở nụ cười: "Đúng vậy, có lẽ xem cứ xem như là kinh hỉ đi."

Diệp Vân cũng không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.

Tô Hạo tiến lên phía trước cũng không nói việc kinh hỉ kia là việc gì.

Giữa thanh sơn lục thủy, đập vào mắt mọi người là một tòa đại điện xa hoa cao trăm trượng, vàng son lộng lẫy. Nếu không có thân núi che chắn, chắc kim quang huy hoàng cực kì chói mắt của tòa đại điện đã bắn ra khắp bốn phía.

"Đây là?" Diệp Vân tò mò hỏi.

"Ngươi cảm thấy đây là cái gì?" Tô Hạo cười cười, không đáp lại.

Diệp Vân sững sờ, đây hiển nhiên là một tòa kim sắc đại điện xa hoa, còn có thể là cái gì? Chợt hắn nghĩ, vậy cái đia phương trống trải kia hẳn là do không gian pháp trận bố trí mà thành, như vậy cái đại điện xa hoa này cũng không nhất định là thật.

Hắn tập trung tư tưởng nhìn, tinh tế quan sát. Kim sắc đại điện tỏa ra vầng sáng mang khí thế bức người, thoạt nhìn căn bản không có nửa điểm hư ảo, giả tạo, giữa kim quang, quảng trường phía trước đại điện với những trụ ngọc vững chắc được chạm trổ Long Phượng đang giương cánh như muốn bay lên trông rất sống động, đẹp đẽ hoa lệ đến cực hạn.

"Đây là một tòa đại điện giả? Nhưng mà ta lại không nhìn ra được." Diệp Vân lắc đầu thấp giọng nói ra.

Tô Hạo nhìn hắn một cái, nói:"Nửa thật nửa giả, ngươi nói nó là thật, nó lại chính là giả, ngươi nói nó là giả thì nó lại chính là thật."

Diệp Vân sững sờ, nói:" Trên đời này lại có vật như vậy tồn tại sao?"

Tô Hạo cười ha ha:"Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ. Chắc hẳn ngươi cũng biết, nơi này là trong một cấm địa có bố trí một pháp trận không gian cực kì cao minh, nơi đây giống như ảo như thật, nếu như tu vi ngươi chưa đủ, chưa tìm hiểu đủ Không Gian Pháp Tắc, thì thoạt nhìn hết thảy mọi thứ nơi đây đều biến thành thật, còn nếu như lĩnh ngộ của ngươi đối với Không Gian Pháp Tắc đạt tới cảnh giới nhất định thì tự nhiên có thể nhìn ra manh mối trong đó, biết được chỗ giả tạo. Cho nên nơi đây giống như thực giống như ảo, thật giả giao hòa."

Diệp Vân kinh ngạc cảm khái:"Trên đời này lại có chỗ thần kỳ như thế, không gian pháp trận này cũng quá mức kì diệu rồi."

Tô Hạo gật gật đầu, nói :"Đó là tự nhiên, Không Gian Pháp Tắc chính là một trong những pháp tắc thần kỳ nhất trên đời, chỉ có tìm hiểu chính xác được Không Gian Pháp Tắc, có lý giải tương đối mới có thể đem chân khí quanh thân ngưng tụ thành đan, đạt tới Kim Đan cảnh giới. Nhưng mà ngươi cho rằng Kim Đan tu sĩ thì đã là tồn tại vô đch chân chính sao ? Không, Kim Đan Cảnh chẳng qua là bước khởi đầu, chỉ có chính thức tìm hiểu hoàn tất Không Gian Pháp Tắc, tu sĩ mới có thể xưng là Vương Giả, mới có thể từ trong kim đan thai nghén ra Nguyên Anh, đạt tới Nguyên Anh Cảnh tối cao. Chỉ giơ tay nhấc chân là bài sơn đảo hải, tung hoành thiên hạ."

Diệp Vân híp mắt lại, hắn đối với những cảnh giới này đã có những nhận thức rất sâu sắc, kiếm đạo lão tổ đã từng giới thiệu kỹ càng cho hắn,có lẽ Tô Hạo cũng không hiểu rõ các cảnh giới này bằng hắn.

Nhưng về chi tiết trong đó thì Diệp Vân quả là còn thiếu sót rất nhiều, Trúc Cơ như thế nào, ngưng kết Kim Đan như thế nào hắn cũng không biết, mà trên phương diện này hiển nhiên là Tô Hạo đã thấu hiểu cả mười phần, sớm muộn gì hắn cũng ngưng kết Kim Đan, có lẽ hiện chỉ còn một bước ngắn. Trong lòng Diệp Vân thầm nghĩ, nếu như có cơ hội sẽ gặp Tô Hạo và Thất trưởng lão để thỉnh giáo,một bên tu luyện, một bên thỉnh giáo, kể từ đó việc tu luyện của hắn sẽ giống như làm chơi ăn thật, dù sao tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp mỗi bước đều cực kỳ khó khăn, muốn Trúc Cơ thành công, thậm chí ngưng kết Kim Đan, với mức độ khó khăn đó mà muốn vượt qua, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào tưởng tượng là có thể tìm tòi ra.

Lúc bốn người còn đang nói chuyện thì đã đến gần tòa kim sắc đại điện xa hoa. Khi đám bốn người Diệp Vân đi đến dưới đại điện, Diệp Vân kinh ngạc phát hiện, đại điện rõ ràng có phát sinh biến hóa, ánh sáng màu vàng kim chói mắt đã biến mất hầu như không còn, cứ như là từ trước tới giờ chưa từng tồn tại. Hắn thấy tòa đại điện này dùng bạch ngọc mà xây thành, mỗi chỗ đều trắng noãn đến trong suốt như mặt nước óng ánh.

"Đây là chuyện gì vậy?"Diệp Vân theo bản năng hỏi.

"Giống như thật giống như ảo, nếu như không có thực cũng không có giả, nói như vậy, cái trạng thái xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi cho nó là dạng gì thì cũng hợp lý cả." Trần Vinh Hoa thản nhiên nói ra.



"Thật là thần kỳ quá, trước đây ta cùng phụ thân tới đây hai lần, một lần thấy đại điện màu vàng, một lần thấy đại điện màu đỏ, hôm nay thấy lại càng thêm kỳ diệu, xa xa trông lại là màu vàng kim óng ánh, đi đến gần rõ ràng là toàn thân một màu trắng noãn, óng ánh sáng long lanh." Tô Linh trong thanh âm mang theo vẻ kinh ngạc, quanh quẩn bên tai Diệp Vân.

"Kể từ hôm nay hai người các ngươi phải học kiến thức căn bản của Không Gian Pháp Tắc cho thật giỏi, nếu không về sao mà nói,nếu không có ai dẫn đường mà tiến vào nơi đây thì sẽ bị lạc trong đó ngay. Quan trọng nhất là không lâu sau có thể các ngươi sẽ đối mặt với không gian pháp trận khổng lồ giống thế này , đến lúc đó sẽ không ai có thể dẫn cho các ngươi."Tô Hạo thoáng nhìn qua hai người thản nhiên nói ra.

Diệp Vân nhíu mày lại, trầm giọng hỏi:"Theo sư tôn nói, có phải muốn nhắc nhở chúng ta, không lâu về sau sẽ tham gia một lần rèn luyện? hay vẫn là một vấn đề khác?"

Tô Hạo vẫy vẫy tay nói:" Bây giờ còn không phải lúc, các ngươi chỉ cần tu luyện thật tốt, thời gian rỗi thì tìm hiểu kiến thức căn bản của Không Gian Pháp Tắc, đến lúc đó sẽ biết."

Bốn người xuyên qua một quảng trường cực lớn, bước qua nghìn bậc thang, đi đến dưới đại điện.

Ngọc Môn đại diện trắng noãn cao mười trượng, ngẩng đầu lên nhìn, chứng kiến bên trên tấm biển cực lớn viết ba chữ to.

Huyễn thực điện!

Giống như hư giống như thật_ một tòa Thần Điện.

"Cung nghênh Phong chủ đại nhân!"

Lúc Tô Hạo mang theo ba người Diệp Vân bước qua cửa của đại điện, liền nghe âm thanh vang dội này vang lên.

Diệp Vân chỉ thấy phía trước đại điện có ước chừng hơn hai mươi đệ tử quỳ một chân trên mặt đất, đồng thanh hô lên.

"Tất cả đứng lên đi."Tô Hạo gật gật đầu, cánh tay khẽ nâng.

Hơn hai mươi đệ tử đứng dậy, lúc này Diệp Vân mới có thể nhìn rõ ràng bọn hắn. Hơn hai mươi đệ tử này tuổi xấp xỉ nhau chừng hơn hai mươi đến ba mươi tuổi đều mặc áo quần trắng, chỉ hơi khác nơi ngực áo, có người thêu một đó tử sắc tiểu Hoa, tức thì cũng có thêu hai đóa, tối đa một người là ba đóa. Nhưng đại bộ phận đều chỉ là đệ tử thêu một đóa tử sắc Tiểu Hoa.

"Những người này đều là đệ tử tinh nhuệ của Vô Ảnh Phong, mỗi người đến đều đạt tu vi Trúc Cơ Cảnh." Tô Hạo nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Vân nói ra.

"Vị này chính là Diệp Vân, ta mới thu làm ký danh đệ tử, không lâu sau chắc hẳn sẽ tiến vào chiếm giữ nơi đây, trở thành một trong mười Đại đệ tử ."Tô Hạo chỉ vào Diệp Vân, cao giọng giới thiệu.

Diệp Vân tiến lên hai bước, ôm quyền hành lễ:"Diệp Vân bái kiến các vị sư huynh sư tỷ."

Hắn là người cẩn thận, tuy rằng hơn hai mươi người mặc quần áo giống nhau nhưng trong đó có hai vị nữ đệ tử.

Chúng đệ tử ôm quyền đáp lễ, nhưng cũng không có nói lời nào.

Chỉ thấy trong đám đệ tử có một vị đệ tử áo trắng đi ra, hơi hơi cúi đầu nói:"Phong chủ đại nhân, bọn sư huynh đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ sư tôn tới."



Tô Hạo gật gật đầu, quay người nhìn thoáng qua Diệp Vân, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên:"Diệp Vân cùng Vinh Hoa các ngươi theo ta, Linh Nhi ngươi tự đi dạo một mình đi ,không cần theo tới."

Tô Linh sững sờ, bỉu môi rồi nói:"Các người đi nơi nào? Ta cũng muốn đi."

Nhưng mà đợi đến lúc nàng nói xong thì lại phát hiện Diệp Vân ở phía trước cùng Tô Hạo ba người đã biến mất vô ảnh vô tung thậm chí nàng còn không phát hiện bọn họ rời đi như thế nào.

Diệp Vân chỉ cảm thấy thân hình lóe lên, không gian bốn phía lập tức trở nên mơ hồ, bắt đầu vặn vẹo. Trong lòng hắn kinh hãi, trên người Tô Hạo vừa truyền ra một lực lượng đem hắn và Trần Vinh Hoa bao phủ lại, sau đó không gian liền trở nên vặn vẹo. Chẳng lẻ đây chính là dịch chuyển chi thuật trong truyền thuyết, chỉ có tu sĩ Kim Đan Cảnh tìm hiểu hoàn tất Không Gian Pháp Tắc mới có thể thi triển?

Thế nhưng dịch chuyển chi thuật cần có lý giải chính thức đối với Không Gian Pháp Tắc mới có thể thi triển,hơn nữa một thân một mình di chuyển đã cực kì khó khăn, mang theo hai người dịch chuyển thì đã khó lại càng thêm khó. Tô Hạo chỉ với tu vi Trúc Cơ hậu kì, dù cho đối với Không Gian Pháp Tắc có những lý giải nhất định nhưng làm sao có thể thi triển dẫn người dịch chuyển chi thuật đây?

Diệp Vân trong lòng nghi hoặc, bỗng nhiên trước mắt chợt sáng lên, xuất hiện một đạo quang ảnh lam sắc, lập tức trong đầu hắn lóe lên linh quang, rõ ràng vừa rồi Tô Hạo thi triển ra cũng không phải dịch chuyển chi thuật, hoặc là nói căn bản không có năng lực thi triển dịch chuyển chi thuật, hắn chính là mượn lực lượng không gian pháp trận đem ba người lập tức dịch chuyển rời đi mà thôi.

Vầng sáng màu lam chợt lóe lên rồi biến mất, Diệp Vân thấy được tám đạo vầng sáng màu lam phóng lên trời, hợp lại trên không trung mấy trăm trượng tạo nên một thứ ký hiệu kì lạ.

Diệp Vân tập trung tinh thần nhìn lại, phía dưới tám đạo vầng sáng là tám đệ tử ngồi xếp bằng, bọn họ mặc quần áo màu lam nhạt, trước ngực thêu một đóa hoa màu vàng , khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn hướng lên bầu trời.

Bảy nam một nữ!

Trong mắt Diệp Vân hiện lên một đạo tinh quang,lập tức hiểu rõ tám người này là ai, bọn họ chính là tám trong mười Đại đệ tử của Tô Hạo, cộng thêm Trần Vinh Hoa và hắn thì vừa vặn mười người.

"Sư tôn, sư huynh bọn họ đang tu luyện Thập Sát Trận sao ?"Diệp Vân thấp giọng hỏi.

trong mắt Tô Hạo hiện lên một tia tán thưởng, gật đầu nói:" Đây chính là Thập Sát trận,tuy rằng bọn chúng không cách nào tu luyện thành công,nhưng lại có thể bồi dưỡng ăn ý về tốc độ, hôm nay ta nói kinh hỉ, chính là cái Thập Sát Trận này, ta sẽ cho ngươi sớm tự nghiệm thấy chỗ kỳ diệu của Thập Sát Trận, điều này đối với sự lĩnh ngộ của ngươi về Không Gian Pháp Tắc sau này sẽ mang lại điểm rất tốt."

Diệp Vân chau mày, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ.

Cái này quả nhiên là kinh hỉ, lúc trước Tô Hạo nói cho hắn biết, tốt nhất là phải đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Cảnh mới để hắn tham dự hợp luyện Thập Sát Trận, không biết là vì cái gì khiến Tô Hạo đổi ý. Nhưng mà đối với Diệp Vân mà nói, có thể cùng các sư huynh sư tỷ Trúc Cơ Cảnh tu luyện cùng một chỗ, đối với việc tìm hiểu Thiên Đạo của hắn thật là có điểm rất tốt.

Hắn hiện tại cần tăng nhanh cảnh giới, mà mỗi một lần tăng lên đều cần chân khí cùng thân thể đạt tới một sự cân bằng kỳ diệu. Để làm được điều này thì càng cần có sự khắc sâu lĩnh ngộ đối với Thiên Đạo, rất hiển nhiên, trước mắt, Thập Sát Trận sẽ là một cơ hội tốt vô cùng.

"Tu luyện Thập Sát Trận cần mười người đạt tới tình trạng tâm thần tương liên, như vậy mới có thể bồi dưỡng được sự ăn ý chính thức, cho nên ngươi có thể từ trong đó cảm ngộ cảnh giới và lực lượng của Trúc Cơ cảnh, tuy rằng không thể trực tiếp mang cảnh giới ngươi tăng lên nhưng cũng mang lại nhiều chỗ rất tốt."Tô Hạo tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Vân thản nhiên nói.

Diệp Vân thở sâu, quay người lại khom người cúi chào đến cùng:"Đa tạ sư tôn."

Tô Hạo vẫy vẫy tay, nói:"Ta bây giờ sẽ đem một bộ phận phương pháp tu luyện Thập Sát Trận truyền thụ cho ngươi, đi trước gia nhập vào bọn chúng, thoáng cảm ứng một chút cảnh giới cùng lực lượng."

Trong mắt hắn chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ thấy một đạo quang ảnh từ mi tâm Tô Hạo lập tức bắn ra, chui vào chỗ mi tâm của Diệp Vân.

Trong khoảnh khắc, Diệp Vân chỉ cảm thấy một luồng tin tức mênh mông tiến vào trong óc, đầu hắn lập tức muốn nổ tung ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Tiên Hiệp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook