Chương 487: Tặng cho ngươi
Vô Tội
20/11/2016
Dịch: aluco
Ba người guồng chân chạy như điên cứ như bị... chó rượt, đẩy tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Nhưng bất kể Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan đuổi theo như thế nào, khoảng cách cùng tiểu cô nương Đồng Đồng luôn là mười trượng, hầu như không có cách nào đến gần hơn.
Trong lòng Diệp Vân chấn động vô cùng, với tốc độ của bọn hắn, chỉ trong khoảnh khắc là có thể đủ để xuyên qua Lạc Lôi Cốc có đường kính chừng mấy trăm dặm.
Thế nhưng cho đến giờ phút này ba người rượt đuổi nhau ước chừng hơn nửa canh giờ, cho dù là ngàn dặm cũng đã vượt qua, nhưng vẫn như cũ không hề cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào từ Lôi Hải ở bốn phía xung quanh.
Trận pháp không gian!
Bảo tàng chi địa này chính là trận pháp không gian do thiên địa tạo ra, thân ở trong đó cũng không biết đến cùng nó rộng bao nhiêu, có lẽ trong vòng ngàn dặm, hay là mấy vạn dặm cũng không chừng.
"Đồng Đồng ngươi đứng lại!"
Diệp Vân cao giọng quát.
"Ta chạy gần chết đây, muốn ta đứng lại thì lập tức đứng lại, bất quá các ngươi không thể tới đây, đặc biệt là cái vị tỷ tỷ nhìn không được đẹp bên cạnh ngươi kia.
Quân Nhược Lan thiếu chút nữa "xì khói" lên vì tức, tỷ tỷ thì gọi là tỷ tỷ, lại còn "khuyến mãi" thêm mấy chữ nhìn không được đẹp, Quân Nhược Lan nàng vốn là thiên sinh lệ chất, dung nhan tú lệ, bất kể như thế nào cũng là mỹ nữ, đã từng đoạt giải hoa hậu trong kỳ thi hoa hậu của Phiêu Miễu Tông, cái chữ "không được đẹp" căn bản không có trong từ điển của nàng.
Nữ nhân chính là như thế, ngươi nói nàng cái gì cũng được nhưng nói nàng béo, nói nàng lớn lên khó coi sẽ làm nàng bùng phát ngay lập tức.
Quân Nhược Lan phẫn nộ quát một tiếng: "Xú nha đầu ngươi đứng lại đó cho ta, đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không lập tức đánh chết ngươi."
Đồng Đồng vừa chạy vừa quay đầu lại làm mặt quỷ, nói một cách thờ ơ: "Có bản lĩnh thì ngươi cứ bắt được ta rồi hãy nói, nếu không có trung phẩm Tiên Khí, ngươi ngay cả hắn cũng đánh không lại."
Quân Nhược Lan tức đến phát điên, thân hình đột nhiên tăng tốc lên một chút, nhắm phía Đồng Đồng vọt tới. Đồng Đồng chấn động, thân hình rõ ràng lập tức tăng tốc lần nữa, lại kéo giãn khoảng cách mười trượng cùng Quân Nhược Lan.
Diệp Vân theo ở phía sau, trong lòng có chút kinh ngạc. Cho tới nay, Quân Nhược Lan cho tới bây giờ đều cực kỳ tỉnh táo, hầu như chưa bao giờ nhìn thấy nàng có nửa điểm phẫn nộ. Nhưng mà Đồng Đồng chỉ nói mấy câu lại có thể làm cho nàng tâm cảnh đại loạn, thậm chí tức giận đến phát điên, cái này quả thật là có chút kỳ quái.
Nếu như không phải cặp mắt của Đồng Đồng và đôi mắt mà hắn nhìn thấy trong ảo cảnh hầu như giống nhau như đúc, Diệp Vân nhất định sẽ hoài nghi tiểu cô nương Đồng Đồng này có phải do Quân Nhược Lan sắp xếp để đưa ra đùa giỡn, bằng không mà nói, làm sao có thể xuất hiện không duyên cớ, lại trộm đi hạt giống Lôi Đình mà không ai phát hiện đây?
HƯU...U...U!
Một đạo kiếm quang từ đằng xa nhanh chóng bắn đến làm cho Diệp Vân cảm thấy kỳ quái. Hắn có thể nhìn thấy kiếm quang nhanh chóng bắn đến, tốc độ vô cùng nhanh chóng, vượt xa tốc độ của hắn và Quân Nhược Lan.
Nhưng mà khi kiếm quang đến phía sau hắn ước chừng bảy tám trượng, đột nhiên chậm lại, thân hình Đỗ Kiếm Ngâm xuất hiện, nhìn thấy hắn gần như bay nhào đến, nhưng vẫn cùng Diệp Vân có bảy tám trượng chênh lệch, bất kể cố gắng như thế nào cũng không thể rút ngắn được sự chênh lệch này.
Chuyện này quả là vô cùng kỳ quái rồi!
Nếu dựa vào tốc độ và thời điểm xuất hiện của đạo kiếm quang kia, chỉ sợ trong mấy hơi thở là có thể đủ để cùng Diệp Vân kề vai sát cánh, sau một khắc sẽ đánh trúng Quân Nhược Lan, xuyên thấu thân thể Đồng Đồng.
Thế nhưng đạo kiếm mang này tựa hồ bị một bức tường vô hình cách Diệp Vân chừng bảy tám trượng ngăn trở, mặc kệ Đỗ Kiếm Ngâm thúc giục như thế nào, cũng không thể vượt qua được khoảng cách này.
Trong lúc nhất thời, Diệp Vân có chút hiểu được. Có lẽ khoảng cách giữa bọn họ cùng Đồng Đồng không phải là bởi vì đuổi không kịp, mà là tại địa phương này thiên địa không để cho bọn họ đuổi theo. Bất kể đuổi theo như thế nào, đều là khoảng cách mười trượng. Tốc độ ngươi nhanh, tốc độ của Đồng Đồng sẽ gia tăng, ngươi chậm lại, có lẽ nàng cũng sẽ chậm lại.
"Quân Nhược Lan, đợi đã nào...!"
Diệp Vân nghĩ đến khả năng đó, cao giọng quát.
Quân Nhược Lan tức giận trả lời: "Hôm nay ta không bắt được con xú nha đầu béo ục ịch này, ta sẽ không lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa."
Diệp Vân hết ý kiến, Quân Nhược Lan vậy mà bị Đồng Đồng làm cho hoàn toàn mất đi tỉnh táo, cái này đúng là ngoài dự kiến.
"Ngươi không cần hao phí chân khí đuổi theo, mặc kệ ngươi đuổi theo như thế nào, cũng không bao giờ đuổi kịp đâu. Không tin ngươi chậm lại thử xem, có phải là vẫn có sự chênh lệch mười trượng." Diệp Vân nhắc nhở.
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, thân hình thoáng chậm lại, sau đó tựa hồ suy nghĩ minh bạch điểm mấu chốt trong đó, lập tức chậm lại.
Quả nhiên, cách đó mười trượng có hơn Đồng Đồng cũng là như thế, Quân Nhược Lan cùng Diệp Vân chậm lại, tốc độ của nàng cũng chậm lại, giữa ba người chính là khoảng cách chênh lệch mười trượng, bất kể đuổi theo như thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Mà Đỗ Kiếm Ngâm sau lưng Diệp Vân cũng là như thế, mặc kệ hắn thúc giục chân khí trong cơ thể như thế nào, khoảng cách với Diệp Vân chính là bảy tám trượng, không cách nào gần hơn mảy may.
Quân Nhược Lan thông minh thế nào, trong khoảnh khắc đã hiểu được mấu chốt trong đó. Tốc độ của nàng lại lần nữa chậm dần, thậm chí chậm chạp đến giống như là...tản bộ.
Quả nhiên, tốc độ của Đồng Đồng cũng trở nên chậm chạp, cho dù vẻ mặt của nàng đầy sốt ruột, không ngừng muốn lao ra, nhưng mà khoảng cách giữa ba người chính là mười trượng.
Quân Nhược Lan cười duyên vài tiếng, sự phẫn nộ cùng sốt ruột triệt để tiêu tán, bình tĩnh trở lại.
"Đồng Đồng, không cần chạy nữa. Nơi đây đều là trận pháp không gian, chạy không ra được." Diệp Vân vẫy vẫy tay về phía Đồng Đồng, vừa cười vừa nói.
"Không chạy thì không chạy, các ngươi không đuổi theo thì ta sẽ không chạy. Hai người các ngươi người lớn ăn hiếp một đứa bé như ta, không cảm thấy xấu hổ à." Đồng Đồng tức giận nói, vừa nói vừa bĩu môi thoạt nhìn rất là bất mãn, chẳng qua là cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia của nàng vẫn như cũ là sạch sẽ đến cực hạn, dường như không thật sự bình thường.
"Ngươi gọi là Đồng Đồng đúng không, vừa rồi tỷ tỷ đuổi theo ngươi là tỷ tỷ không đúng. Chẳng qua là miếng hạt giống mà ngươi đang cầm kia thì tỷ tỷ nhất định phải có được nó, nếu không ngươi đưa cho ta, ta có thể thỏa mãn ngươi một cái tâm nguyện a." Quân Nhược Lan đứng tại chỗ, nhìn Đồng Đồng cười híp mắt nói ra.
Đồng Đồng tròng mắt xoay tròn hai cái, nói: "Tỷ tỷ nhìn không được đẹp kia, ngươi lấy cái gì đổi với ta?"
Sắc mặt Quân Nhược Lan tối sầm, hàm răng ngà ngọc cắn chặt, sau đó lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Ngươi muốn cái gì? Chỉ cần tỷ tỷ có cũng có thể đổi cùng ngươi."
Đồng Đồng híp mắt, nói: "Vậy ngươi đưa cho ta hai kiện trung phẩm Tiên Khí là tốt rồi, cô cô ta nói, chờ cho tu vi của ta cường thịnh trở lại một ít, là có thể sử dụng trung phẩm Tiên Khí rồi."
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, tiểu nha đầu này lại đòi trung phẩm Tiên Khí, còn muốn hai kiện. Trung phẩm Tiên Khí trân quý đến bực nào, ngay cả nàng cũng chỉ có một kiện, nếu là đổi với Đồng Đồng, lại đi đâu mà tìm kiện thứ hai? Hơn nữa, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa tuy rằng trân quý, nhưng mà trong mắt của nàng, nếu so ra vẫn kém hai kiện trung phẩm Tiên Khí đấy."
"Đồng Đồng, tỷ tỷ cho ngươi cái khác được không? Linh Thạch có được hay không? Cực phẩm Linh Thạch?"
Đồng Đồng nghiêng cái đầu, bàn tay nhỏ vừa lộn, chỉ thấy trong tay một quả Tinh Thạch màu ngà sữa xuất hiện ở lòng bàn tay, nói: "Tỷ tỷ ngươi nhận ra cái này không?"
Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan chau lên, trong tiếng nói mang theo một tia kinh ngạc, nói: "Tiên Linh Chi Thạch? Còn là trung phẩm sao?"
Diệp Vân nhìn xem miếng Tinh Thạch màu ngà sữa kia không khỏi lông mày khẽ nhướng lên.
Tiên Linh Chi Thạch?
Lúc hắn ở Đoạn Hồn Sơn Mạch cũng đã nhận được hai quả Tiên Linh Chi Thạch, bất quá hai quả Tiên Linh Chi Thạch kia phẩm chất thoạt nhìn so với cái màu ngà sữa trước mắt này phải kém hơn không ít.
Diệp Vân nhớ đến lúc ấy Tiên Linh Chi Thạch tản mát ra một mảnh hào quang bao phủ bọn hắn, cả người lập tức cảm thấy ấm áp, thương thế khôi phục cực nhanh.
Hai quả Tiên Linh Chi Thạch kia chính là thuộc về tông môn, Diệp Vân chẳng qua là vô tình hấp thu trong đó một bộ phận Linh khí sau đó đã giao lại cho Tô Hạo, về sau đến cùng xử trí như thế nào thì hắn không biết.
Giờ phút này, trong lòng bàn tay Đồng Đồng lại có một quả Tiên Linh Chi Thạch, chỉ là không có Linh khí phóng thích ra, hẳn là bị nàng khóa lại. Nghe được sự kinh ngạc trong tiếng nói của Quân Nhược Lan, Tiên Linh Chi Thạch này đúng là trung phẩm, chắc hẳn vô cùng trân quý.
"Một quả hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch là có thể đổi lấy mười vạn cực phẩm Linh Thạch, quả trung phẩm này có thể đổi một nghìn vạn cực phẩm Linh Thạch, ngươi cảm thấy ta thiếu Linh Thạch sao? Hừ!"
Đồng Đồng nâng miếng Tiên Linh Chi Thạch kia lên, hừ hai tiếng.
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Quân Nhược Lan nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Ngươi đã không xuất ra được hai kiện trung phẩm Tiên Khí, vậy cũng không trách được ta rồi. Dù sao thứ này đối với ta cũng không có tác dụng gì, không bằng như thế này. Vị đại ca ca kia bởi vì ngươi quá "đẹp trai", ta tặng hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cho ngươi, được không?"
Đưa cho ta?
Diệp Vân khẽ giật mình, ngây người tại chỗ!
Ba người guồng chân chạy như điên cứ như bị... chó rượt, đẩy tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Nhưng bất kể Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan đuổi theo như thế nào, khoảng cách cùng tiểu cô nương Đồng Đồng luôn là mười trượng, hầu như không có cách nào đến gần hơn.
Trong lòng Diệp Vân chấn động vô cùng, với tốc độ của bọn hắn, chỉ trong khoảnh khắc là có thể đủ để xuyên qua Lạc Lôi Cốc có đường kính chừng mấy trăm dặm.
Thế nhưng cho đến giờ phút này ba người rượt đuổi nhau ước chừng hơn nửa canh giờ, cho dù là ngàn dặm cũng đã vượt qua, nhưng vẫn như cũ không hề cảm nhận được bất kỳ biến hóa nào từ Lôi Hải ở bốn phía xung quanh.
Trận pháp không gian!
Bảo tàng chi địa này chính là trận pháp không gian do thiên địa tạo ra, thân ở trong đó cũng không biết đến cùng nó rộng bao nhiêu, có lẽ trong vòng ngàn dặm, hay là mấy vạn dặm cũng không chừng.
"Đồng Đồng ngươi đứng lại!"
Diệp Vân cao giọng quát.
"Ta chạy gần chết đây, muốn ta đứng lại thì lập tức đứng lại, bất quá các ngươi không thể tới đây, đặc biệt là cái vị tỷ tỷ nhìn không được đẹp bên cạnh ngươi kia.
Quân Nhược Lan thiếu chút nữa "xì khói" lên vì tức, tỷ tỷ thì gọi là tỷ tỷ, lại còn "khuyến mãi" thêm mấy chữ nhìn không được đẹp, Quân Nhược Lan nàng vốn là thiên sinh lệ chất, dung nhan tú lệ, bất kể như thế nào cũng là mỹ nữ, đã từng đoạt giải hoa hậu trong kỳ thi hoa hậu của Phiêu Miễu Tông, cái chữ "không được đẹp" căn bản không có trong từ điển của nàng.
Nữ nhân chính là như thế, ngươi nói nàng cái gì cũng được nhưng nói nàng béo, nói nàng lớn lên khó coi sẽ làm nàng bùng phát ngay lập tức.
Quân Nhược Lan phẫn nộ quát một tiếng: "Xú nha đầu ngươi đứng lại đó cho ta, đừng để cho ta bắt được ngươi, bằng không lập tức đánh chết ngươi."
Đồng Đồng vừa chạy vừa quay đầu lại làm mặt quỷ, nói một cách thờ ơ: "Có bản lĩnh thì ngươi cứ bắt được ta rồi hãy nói, nếu không có trung phẩm Tiên Khí, ngươi ngay cả hắn cũng đánh không lại."
Quân Nhược Lan tức đến phát điên, thân hình đột nhiên tăng tốc lên một chút, nhắm phía Đồng Đồng vọt tới. Đồng Đồng chấn động, thân hình rõ ràng lập tức tăng tốc lần nữa, lại kéo giãn khoảng cách mười trượng cùng Quân Nhược Lan.
Diệp Vân theo ở phía sau, trong lòng có chút kinh ngạc. Cho tới nay, Quân Nhược Lan cho tới bây giờ đều cực kỳ tỉnh táo, hầu như chưa bao giờ nhìn thấy nàng có nửa điểm phẫn nộ. Nhưng mà Đồng Đồng chỉ nói mấy câu lại có thể làm cho nàng tâm cảnh đại loạn, thậm chí tức giận đến phát điên, cái này quả thật là có chút kỳ quái.
Nếu như không phải cặp mắt của Đồng Đồng và đôi mắt mà hắn nhìn thấy trong ảo cảnh hầu như giống nhau như đúc, Diệp Vân nhất định sẽ hoài nghi tiểu cô nương Đồng Đồng này có phải do Quân Nhược Lan sắp xếp để đưa ra đùa giỡn, bằng không mà nói, làm sao có thể xuất hiện không duyên cớ, lại trộm đi hạt giống Lôi Đình mà không ai phát hiện đây?
HƯU...U...U!
Một đạo kiếm quang từ đằng xa nhanh chóng bắn đến làm cho Diệp Vân cảm thấy kỳ quái. Hắn có thể nhìn thấy kiếm quang nhanh chóng bắn đến, tốc độ vô cùng nhanh chóng, vượt xa tốc độ của hắn và Quân Nhược Lan.
Nhưng mà khi kiếm quang đến phía sau hắn ước chừng bảy tám trượng, đột nhiên chậm lại, thân hình Đỗ Kiếm Ngâm xuất hiện, nhìn thấy hắn gần như bay nhào đến, nhưng vẫn cùng Diệp Vân có bảy tám trượng chênh lệch, bất kể cố gắng như thế nào cũng không thể rút ngắn được sự chênh lệch này.
Chuyện này quả là vô cùng kỳ quái rồi!
Nếu dựa vào tốc độ và thời điểm xuất hiện của đạo kiếm quang kia, chỉ sợ trong mấy hơi thở là có thể đủ để cùng Diệp Vân kề vai sát cánh, sau một khắc sẽ đánh trúng Quân Nhược Lan, xuyên thấu thân thể Đồng Đồng.
Thế nhưng đạo kiếm mang này tựa hồ bị một bức tường vô hình cách Diệp Vân chừng bảy tám trượng ngăn trở, mặc kệ Đỗ Kiếm Ngâm thúc giục như thế nào, cũng không thể vượt qua được khoảng cách này.
Trong lúc nhất thời, Diệp Vân có chút hiểu được. Có lẽ khoảng cách giữa bọn họ cùng Đồng Đồng không phải là bởi vì đuổi không kịp, mà là tại địa phương này thiên địa không để cho bọn họ đuổi theo. Bất kể đuổi theo như thế nào, đều là khoảng cách mười trượng. Tốc độ ngươi nhanh, tốc độ của Đồng Đồng sẽ gia tăng, ngươi chậm lại, có lẽ nàng cũng sẽ chậm lại.
"Quân Nhược Lan, đợi đã nào...!"
Diệp Vân nghĩ đến khả năng đó, cao giọng quát.
Quân Nhược Lan tức giận trả lời: "Hôm nay ta không bắt được con xú nha đầu béo ục ịch này, ta sẽ không lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa."
Diệp Vân hết ý kiến, Quân Nhược Lan vậy mà bị Đồng Đồng làm cho hoàn toàn mất đi tỉnh táo, cái này đúng là ngoài dự kiến.
"Ngươi không cần hao phí chân khí đuổi theo, mặc kệ ngươi đuổi theo như thế nào, cũng không bao giờ đuổi kịp đâu. Không tin ngươi chậm lại thử xem, có phải là vẫn có sự chênh lệch mười trượng." Diệp Vân nhắc nhở.
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, thân hình thoáng chậm lại, sau đó tựa hồ suy nghĩ minh bạch điểm mấu chốt trong đó, lập tức chậm lại.
Quả nhiên, cách đó mười trượng có hơn Đồng Đồng cũng là như thế, Quân Nhược Lan cùng Diệp Vân chậm lại, tốc độ của nàng cũng chậm lại, giữa ba người chính là khoảng cách chênh lệch mười trượng, bất kể đuổi theo như thế nào cũng sẽ không thay đổi.
Mà Đỗ Kiếm Ngâm sau lưng Diệp Vân cũng là như thế, mặc kệ hắn thúc giục chân khí trong cơ thể như thế nào, khoảng cách với Diệp Vân chính là bảy tám trượng, không cách nào gần hơn mảy may.
Quân Nhược Lan thông minh thế nào, trong khoảnh khắc đã hiểu được mấu chốt trong đó. Tốc độ của nàng lại lần nữa chậm dần, thậm chí chậm chạp đến giống như là...tản bộ.
Quả nhiên, tốc độ của Đồng Đồng cũng trở nên chậm chạp, cho dù vẻ mặt của nàng đầy sốt ruột, không ngừng muốn lao ra, nhưng mà khoảng cách giữa ba người chính là mười trượng.
Quân Nhược Lan cười duyên vài tiếng, sự phẫn nộ cùng sốt ruột triệt để tiêu tán, bình tĩnh trở lại.
"Đồng Đồng, không cần chạy nữa. Nơi đây đều là trận pháp không gian, chạy không ra được." Diệp Vân vẫy vẫy tay về phía Đồng Đồng, vừa cười vừa nói.
"Không chạy thì không chạy, các ngươi không đuổi theo thì ta sẽ không chạy. Hai người các ngươi người lớn ăn hiếp một đứa bé như ta, không cảm thấy xấu hổ à." Đồng Đồng tức giận nói, vừa nói vừa bĩu môi thoạt nhìn rất là bất mãn, chẳng qua là cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia của nàng vẫn như cũ là sạch sẽ đến cực hạn, dường như không thật sự bình thường.
"Ngươi gọi là Đồng Đồng đúng không, vừa rồi tỷ tỷ đuổi theo ngươi là tỷ tỷ không đúng. Chẳng qua là miếng hạt giống mà ngươi đang cầm kia thì tỷ tỷ nhất định phải có được nó, nếu không ngươi đưa cho ta, ta có thể thỏa mãn ngươi một cái tâm nguyện a." Quân Nhược Lan đứng tại chỗ, nhìn Đồng Đồng cười híp mắt nói ra.
Đồng Đồng tròng mắt xoay tròn hai cái, nói: "Tỷ tỷ nhìn không được đẹp kia, ngươi lấy cái gì đổi với ta?"
Sắc mặt Quân Nhược Lan tối sầm, hàm răng ngà ngọc cắn chặt, sau đó lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười: "Ngươi muốn cái gì? Chỉ cần tỷ tỷ có cũng có thể đổi cùng ngươi."
Đồng Đồng híp mắt, nói: "Vậy ngươi đưa cho ta hai kiện trung phẩm Tiên Khí là tốt rồi, cô cô ta nói, chờ cho tu vi của ta cường thịnh trở lại một ít, là có thể sử dụng trung phẩm Tiên Khí rồi."
Quân Nhược Lan khẽ giật mình, tiểu nha đầu này lại đòi trung phẩm Tiên Khí, còn muốn hai kiện. Trung phẩm Tiên Khí trân quý đến bực nào, ngay cả nàng cũng chỉ có một kiện, nếu là đổi với Đồng Đồng, lại đi đâu mà tìm kiện thứ hai? Hơn nữa, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa tuy rằng trân quý, nhưng mà trong mắt của nàng, nếu so ra vẫn kém hai kiện trung phẩm Tiên Khí đấy."
"Đồng Đồng, tỷ tỷ cho ngươi cái khác được không? Linh Thạch có được hay không? Cực phẩm Linh Thạch?"
Đồng Đồng nghiêng cái đầu, bàn tay nhỏ vừa lộn, chỉ thấy trong tay một quả Tinh Thạch màu ngà sữa xuất hiện ở lòng bàn tay, nói: "Tỷ tỷ ngươi nhận ra cái này không?"
Đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan chau lên, trong tiếng nói mang theo một tia kinh ngạc, nói: "Tiên Linh Chi Thạch? Còn là trung phẩm sao?"
Diệp Vân nhìn xem miếng Tinh Thạch màu ngà sữa kia không khỏi lông mày khẽ nhướng lên.
Tiên Linh Chi Thạch?
Lúc hắn ở Đoạn Hồn Sơn Mạch cũng đã nhận được hai quả Tiên Linh Chi Thạch, bất quá hai quả Tiên Linh Chi Thạch kia phẩm chất thoạt nhìn so với cái màu ngà sữa trước mắt này phải kém hơn không ít.
Diệp Vân nhớ đến lúc ấy Tiên Linh Chi Thạch tản mát ra một mảnh hào quang bao phủ bọn hắn, cả người lập tức cảm thấy ấm áp, thương thế khôi phục cực nhanh.
Hai quả Tiên Linh Chi Thạch kia chính là thuộc về tông môn, Diệp Vân chẳng qua là vô tình hấp thu trong đó một bộ phận Linh khí sau đó đã giao lại cho Tô Hạo, về sau đến cùng xử trí như thế nào thì hắn không biết.
Giờ phút này, trong lòng bàn tay Đồng Đồng lại có một quả Tiên Linh Chi Thạch, chỉ là không có Linh khí phóng thích ra, hẳn là bị nàng khóa lại. Nghe được sự kinh ngạc trong tiếng nói của Quân Nhược Lan, Tiên Linh Chi Thạch này đúng là trung phẩm, chắc hẳn vô cùng trân quý.
"Một quả hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch là có thể đổi lấy mười vạn cực phẩm Linh Thạch, quả trung phẩm này có thể đổi một nghìn vạn cực phẩm Linh Thạch, ngươi cảm thấy ta thiếu Linh Thạch sao? Hừ!"
Đồng Đồng nâng miếng Tiên Linh Chi Thạch kia lên, hừ hai tiếng.
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Quân Nhược Lan nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Ngươi đã không xuất ra được hai kiện trung phẩm Tiên Khí, vậy cũng không trách được ta rồi. Dù sao thứ này đối với ta cũng không có tác dụng gì, không bằng như thế này. Vị đại ca ca kia bởi vì ngươi quá "đẹp trai", ta tặng hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cho ngươi, được không?"
Đưa cho ta?
Diệp Vân khẽ giật mình, ngây người tại chỗ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.