Chương 88: Thiên Nhân Cảnh
Vô Tội
15/07/2015
“Đỗ Kiếm Minh, Tôn môn chủ, ân oán của các người ta mặc kệ, nhưng nếu ai làm trễ nải việc mở ra bí tàng thì đừng trách thần kiếm trong tay Âu Dương Vấn Thiên ta không nể tình.” Âu Dương Vấn Thiên nhìn thấy cột sáng ngút trời kia thì vui mừng quá đỗi, lập tức quay đầu nhìn về phía Đỗ Kiếm Minh, lạnh lùng quát.
“Âu Dương Vấn Thiên, ngươi dám ra lệnh cho ta?” Đỗ Kiếm Minh như con chó điên, nghe vậy thì vặc lại.
Âu Dương Vấn Thiên cũng không trả lời, chỉ thấy từ trên người hắn phóng ra một luồng ánh sáng tím, bắn thẳng lên trời. Hào quang màu tím trên không ngưng tụ thành một luồng uy thế khó tin, mơ hồ lộ ra dáng dấp của một thanh thần kiếm.
Uy thế khổng lồ, mênh mông tràn ra, phạm vi mấy ngàn thước xung quanh đều cảm thấy như có một thanh thần kiếm xuất vỏ, sát ý cuồn cuộn.
Con ngươi Đỗ Kiếm Minh co rụt lại, khuôn mặt hiện ra thần sắc khó có thể tin: “Thiên Nhân, đây là Thiên Nhân Cảnh! Âu Dương Vấn Thiên ngươi lại có thể vượt qua Nhân Kiếp, đạt đến Thiên Nhân Cảnh, hơn nữa thì dường như đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong.”
Tôn Nhất Đao và Ân bà bà đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Thiên Nhân Cảnh là cái gì? Chính là Trúc Cơ tầng sáu, thiếu chút nữa là đan dịch trong đan khiếu ngưng tụ đến mức tận cùng, bắt đầu quay lại củng cố đan khiếu. Nễu có thể hoàn toàn ngưng luyện thì chính là Giả Đan phá khong, thành tựu Kim Đan Cảnh.
Tu vi Ân bà bà hơn mười năm trước cũng đã vượt qua một kiếp trong Tam Tai Cửu Nạn, tu vi đạt đến Trúc Cơ tầng năm Nhân Kiếp. Thế nhưng dù vậy, mười mấy năm qua vẫn không có biện pháp tìm hiểu thiên địa, thành tựu Thiên Nhân Cảnh.
Thiên Nhân Thiên Nhân, chính là người và trời khác biệt. Hai cái mặc dù chênh lệch chỉ một cảnh giới nhỏ, thế nhưng tu vi chân chính, chênh lệch đâu chỉ mười lần.
Đám người nhìn về phía Âu Dương Vấn Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Ánh mắt Âu Dương Vấn Thiên lạnh lùng đảo qua mọi người. Giờ khắc này, hắn không còn nửa điểm nho nhã, một luồng khí tức của kẻ mạnh tự nhiên sinh ra. Lúc này đây, tu vi thật sự của người đứng đầu Tuyệt Kiếm Phong Thiên Kiếm Tông hoàn toàn được thể hiện.
Thiên Kiếm Tông thân là đại tông đứng thứ nhất Tấn quốc, ngoại trừ Tông chủ và vài vị Thái Thượng trưởng lão, tu vi cao nhất chính là tứ đại phong chủ, tu vi ngang ngửa nhau. Bọn họ vốn là người có thực lực cạnh tranh chức tông chủ đời sau, nhưng năm năm trước lại xuất hiện một tên Mộ Dung Vô Tình, hai mươi tuổi đã Trúc Cơ thành công, trở thành đệ nhất nhân trong lịch sử mấy nghìn năm của Thiên Kiếm Tông.
Bởi vậy cho nên, Mộ Dung Vô Tình có khả năng lớn nhất tranh giành chức tông chủ đời sau, sau đó mới đến lượt tứ đại phong chủ. Huống hồ những năm gần đây, Thiên Kiếm Tông một mực bồi dưỡng Mộ Dung Vô Tình trở thành tông chủ đời sau, tài nguyên tu luyện cuồn cuộn không ngừng, chính là muốn hắn nhanh chóng ngưng tụ Kim Đan, thành tựu Kim Đan Cảnh vô thượng.
Nhưng có điều là, Mô Dung Vô TÌnh còn quá trẻ tuổi, tu vi cũng kém hơn so với tứ đại phong chủ. Mà lần này dẫn đội chính là người đứng đầu Tuyệt Kiếm Phong Âu Dương Vấn Thiên, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu Thiên Nhân Cảnh, phóng mắt ra toàn bộ Tấn quốc thì cũng là cao thủ hàng đầu.
Âu Dương Vấn Thiên thể hiện ra uy thế của mình, khiến cho Đỗ Kiếm Minh cũng không dám nói lại. Mặc dù tu vi của hắn cũng đã đạt đến Trúc Cơ tầng năm Nhân Kiếp, thế nhưng người và trời vẫn có khác biệt rất lớn. Nếu mà chọc cho Âu Dương Vấn Thiên tức giận, rồi giao thủ với hắn thì đúng là không khôn ngoan.
“Tôn Nhất Đao, nếu như Âu Dương Vấn Thiên đã lên tiếng thì hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng, ngày sau sẽ đến Bá Đao Môn của ngươi, chó gà trên dưới đều giết sạch.” Đỗ Kiếm Minh thu lại kim thương trong tay, lạnh lùng quát.
Râu tóc hoa râm của Tôn Nhất Đao từng chiếc dựng đứng lên, tức giận quát: “Được, lão phu ngược lại muốn xem xem ngươi làm thế nào để tàn sát tông ta.”
Đỗ Kiếm Minh hừ lạnh một tiếng, đang muốn đáp lại thì lại thấy ánh mắt lạnh lẽo như trường kiếm đâm đến của Âu Dương Vấn Thiên thì đành ngậm miệng lại.
“Nếu như thông đạo tiến vào tầng hai đã mở ra thì chúng ta cũng nên thương lượng một chút, xem tiến vào như thế nào.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên vang vọng trên không trung, kéo dài không ngừng.
“Dựa theo ước định trước kia, nếu như đệ tử Thiên Kiếm Tông mở ra thông đạo thì Thiên Kiếm Tông sẽ tiến vào trước, sau đó chúng ta sẽ chia ra mà vào.” Tôn Nhất Đao phía xa chắp tay nói, tiếp đó, mang theo môn hạ đệ tử tiến đến.
“Không sai, lão bà tử cũng có ý này.” Ân bà bà, dáng vẻ run rẩy chống chiếc quải trượng bay đến, nhìn như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Âu Dương Vấn Thiên nhìn mọi người một cái, cười nói: “Như vậy sao được, hay là chúng ta cứ nên thương lượng một chút, hợp thành tổ đội tiến vào. Dù sao thì lợi ích đã được phân chia thỏa đáng, chúng ta tiến vào cùng nhau, dù cho người nào có ý đồ cất giấu thì cũng không dám xuống tay. Nếu để cho một tông tiến vào trước thì chỉ sợ sẽ có những đệ tử có lòng tham tàng tư.”
“Âu Dương phong chủ nói gì vậy. Thiên Kiếm Tông chính là đại tông lớn nhất Tấn quốc, mà Âu Dương phong chủ lại chính là cao thủ Thiên Nhân Cảnh, chúng ta sao có thể nghi ngờ đệ tử tinh nhuệ của quý tông chứ.” Tôn Nhất Đao đặt thanh chiến đao màu bạc của mình sau lưng, vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy.” Ân bà bà gần như cũng đồng thanh phụ họa.
Vẻ mặt hai người vô cùng chân thành, tuy Âu Dương Vấn Thiên vẫn luôn lộ ra vẻ cười, nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Ba người đều là lão hồ ly. Mặc dù thông đạo đã mở ra, nhưng mà ai có thể đảm bảo đó chính là thông đạo dẫn đến tầng hai? Hay là thông đạo dẫn đến một tử địa nào đó?
Nếu như không suy xét cẩn thận mà phái đệ tử tinh nhuệ vào đó, nếu xảy ra vấn đề thì ai có thể chịu nổi trách nhiệm này? Bí tàng của Kim Đan đại tu sĩ nếu dễ dàng đoạt được như vậy thì cũng đâu cần phí công như vậy.
Thiên Kiếm Tông nhà to nghiệp lớn, đệ tử vô số, cao nhủ như mây mà còn cẩn thận như vậy, Tôn Nhất Đao và Ân bà bà tự nhiên càng cẩn thận từng li từng tí, không ai chịu phái đệ tử của mình vào trước cả.
“Thật là dây dưa lề mề. Các ngươi cũng coi như hào kiệt một phương, người đứng đầu tông môn. Nếu như các ngươi đã không muốn vào trước thì để cho Đỗ gia ta, nhưng có điều, nếu bảo vật ít đi một phần thì cũng đừng trách ta không nói trước.” Đỗ Kiến Minh nhìn ba người đẩy qua đẩy lại như thế thì không khỏi cười lạnh, nói.
Âu Dương Vấn Thiên ba người hai mặt nhìn nhau, Đỗ gia sao lại phái một thằng ngu như vậy đến đây chứ? Nếu thông đạo này không phải là dẫn đến tầng hai, mà thông đến một tuyệt địa, chẳng phải toàn bộ đệ tử tinh nhuệ của Đỗ gia đều sẽ bỏ mạng tại đây hay sao?
Có điều là, nếu như Đỗ Kiến Minh hắn đã nguyện ý ra mặt thì tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.
“Như vậy có vẻ không ổn cho lắm. Tốt hơn hết là mọi người tại đây cứ hợp thành từng đội rồi tiến vào.” Âu Dương Vấn Thiên lạt mềm buộc chặt, cố ý nhíu mày nói.
“Ta nghĩ thì hãy để Thiên Kiếm Tông tiến vào trước, dù sao cũng là tông môn đệ nhất Tấn quốc ta mà.” Tôn Nhất Đao trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
“Tôn môn chủ nói đúng a.” Ân bà bà gật đầu, cố ý đề cao địa vị của Thiên Kiếm Tông, như vậy tự nhiên là hạ thấp Đỗ gia thêm một phần.
Đỗ Kiến Minh giận dữ: “Các ngươi đã không muốn vào trước thì để Đỗ gia ta dẫn đầu, các ngươi còn muốn cản thì chính là chống đối với Đỗ gia ta, đừng trách sau này Đỗ gia ta tìm tới cửa.”
“Cái này…”
Âu Dương Vấn Thiên ba người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ chần chờ, nhưng thực ra trong lòng sớm đã nở hoa.
“Xem ra Đỗ Tam tộc trưởng đã tính toán kỹ càng, vậy làm phiền ngươi đi trước một bước, ta cùng Tôn môn chủ, Ân bà bà sẽ theo sau.” Âu Dương Vấn Thiên cố ý trầm ngâm một lát, sau đó làm ra vẻ thật vất vả mới đưa ra được quyết định này, cho Đỗ gia tiến vào trước tiên.
“Đỗ Tam tộc trưởng xin nhớ rõ ước định của chúng ta lúc trước, ước thúc môn hạ, không nên tham lam bảo vật trong mộ địa a.” Ân bà bà chống gậy, ho sặc sụa vài tiếng, bộ dáng thở không ra hơi nói ra.
Tôn Nhất Đao không nói gì, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ không cam lòng.
Đỗ Kiến Minh cười ha ha, quay đầu hô lên một tiếng, mang theo mười mấy tên đệ tử, vọt về phía đại môn.
Sau một khắc, toàn bộ số đệ tử Luyện Khí Cảnh, thậm chí còn có hai tên trưởng lão Trúc Cơ sơ kỳ, đồng thời tiến vào bên trong.
Gợn nước dập dờn, mười mấy tên đệ tử trong nháy mắt liền bị nuốt hết, biến mất vô ảnh vô tung.
Khóe miệng của ba người Âu Dương Vấn Thiên đều lộ ra ý cười. Sau đó, mỗi người riêng phần mình điều động đệ tử đến cửa thông đạo, lặng nhìn trong chốc lát, sau đó tuần tự tiến vào.
Hoa Vận bí tàng, bên trong mộ địa.
Hai tay Diệp Vân và Tô Linh nắm chặt lấy nhau, trong lòng hai người đều khẩn trương, có thể cảm thụ được mồ hôi tuôn ra trong lòng bàn tay của đối phương.
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, thời gian giống như dừng lại, không có cách nào có thể tính toán được một cách chính xác.
Trong lòng Diệp Vân thầm tính toán, muốn đếm xem cuối cùng phải tốn bao lâu mới có thể đi ra khỏi mảnh không gian đen nhánh này. Thế nhưng khi hắn mới đếm được từ ba đến năm thì lại phát hiện chỉ số thông minh của mình dường như trong nháy mắt liền trở nên cực thấp, căn bản không thể dùng được.
Cũng không thể nào dùng lời nói mà mô ta được cảm giác này, nhưng hắn cảm thấy, dường như mảnh không gian, thời gian ở đây dường như đã bị khống chế, tách biệt hoàn toàn với ngoại giới.
Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt một mảnh tối đen đột nhiên thu lại, mà khoảng không trước mắt bỗng nhiên sáng lên đến mức chói lòa.
Khi hai mắt đã hoạt động trở lại thì điều đầu tiên Diệp Vân phát hiện ra là có hai vầng mặt trời.
Không sai, chính là hai vầng mặt trời đang không ngừng tỏa ra hào quang thiêu đốt, nhiệt độ nóng đến mức không gian cũng trở nên vặn vẹo.
Cảm giác nóng nực khó có thể miêu tả, không ngừng đập vào mặt khiến cho hắn cảm thấy khá đau rát.
Đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy một mảnh cát vàng cuồn cuộn, bụi mù cuốn lên.
“Âu Dương Vấn Thiên, ngươi dám ra lệnh cho ta?” Đỗ Kiếm Minh như con chó điên, nghe vậy thì vặc lại.
Âu Dương Vấn Thiên cũng không trả lời, chỉ thấy từ trên người hắn phóng ra một luồng ánh sáng tím, bắn thẳng lên trời. Hào quang màu tím trên không ngưng tụ thành một luồng uy thế khó tin, mơ hồ lộ ra dáng dấp của một thanh thần kiếm.
Uy thế khổng lồ, mênh mông tràn ra, phạm vi mấy ngàn thước xung quanh đều cảm thấy như có một thanh thần kiếm xuất vỏ, sát ý cuồn cuộn.
Con ngươi Đỗ Kiếm Minh co rụt lại, khuôn mặt hiện ra thần sắc khó có thể tin: “Thiên Nhân, đây là Thiên Nhân Cảnh! Âu Dương Vấn Thiên ngươi lại có thể vượt qua Nhân Kiếp, đạt đến Thiên Nhân Cảnh, hơn nữa thì dường như đã đạt đến Thiên Nhân Cảnh đỉnh phong.”
Tôn Nhất Đao và Ân bà bà đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Thiên Nhân Cảnh là cái gì? Chính là Trúc Cơ tầng sáu, thiếu chút nữa là đan dịch trong đan khiếu ngưng tụ đến mức tận cùng, bắt đầu quay lại củng cố đan khiếu. Nễu có thể hoàn toàn ngưng luyện thì chính là Giả Đan phá khong, thành tựu Kim Đan Cảnh.
Tu vi Ân bà bà hơn mười năm trước cũng đã vượt qua một kiếp trong Tam Tai Cửu Nạn, tu vi đạt đến Trúc Cơ tầng năm Nhân Kiếp. Thế nhưng dù vậy, mười mấy năm qua vẫn không có biện pháp tìm hiểu thiên địa, thành tựu Thiên Nhân Cảnh.
Thiên Nhân Thiên Nhân, chính là người và trời khác biệt. Hai cái mặc dù chênh lệch chỉ một cảnh giới nhỏ, thế nhưng tu vi chân chính, chênh lệch đâu chỉ mười lần.
Đám người nhìn về phía Âu Dương Vấn Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể.
Ánh mắt Âu Dương Vấn Thiên lạnh lùng đảo qua mọi người. Giờ khắc này, hắn không còn nửa điểm nho nhã, một luồng khí tức của kẻ mạnh tự nhiên sinh ra. Lúc này đây, tu vi thật sự của người đứng đầu Tuyệt Kiếm Phong Thiên Kiếm Tông hoàn toàn được thể hiện.
Thiên Kiếm Tông thân là đại tông đứng thứ nhất Tấn quốc, ngoại trừ Tông chủ và vài vị Thái Thượng trưởng lão, tu vi cao nhất chính là tứ đại phong chủ, tu vi ngang ngửa nhau. Bọn họ vốn là người có thực lực cạnh tranh chức tông chủ đời sau, nhưng năm năm trước lại xuất hiện một tên Mộ Dung Vô Tình, hai mươi tuổi đã Trúc Cơ thành công, trở thành đệ nhất nhân trong lịch sử mấy nghìn năm của Thiên Kiếm Tông.
Bởi vậy cho nên, Mộ Dung Vô Tình có khả năng lớn nhất tranh giành chức tông chủ đời sau, sau đó mới đến lượt tứ đại phong chủ. Huống hồ những năm gần đây, Thiên Kiếm Tông một mực bồi dưỡng Mộ Dung Vô Tình trở thành tông chủ đời sau, tài nguyên tu luyện cuồn cuộn không ngừng, chính là muốn hắn nhanh chóng ngưng tụ Kim Đan, thành tựu Kim Đan Cảnh vô thượng.
Nhưng có điều là, Mô Dung Vô TÌnh còn quá trẻ tuổi, tu vi cũng kém hơn so với tứ đại phong chủ. Mà lần này dẫn đội chính là người đứng đầu Tuyệt Kiếm Phong Âu Dương Vấn Thiên, tu vi đã đạt đến Trúc Cơ tầng sáu Thiên Nhân Cảnh, phóng mắt ra toàn bộ Tấn quốc thì cũng là cao thủ hàng đầu.
Âu Dương Vấn Thiên thể hiện ra uy thế của mình, khiến cho Đỗ Kiếm Minh cũng không dám nói lại. Mặc dù tu vi của hắn cũng đã đạt đến Trúc Cơ tầng năm Nhân Kiếp, thế nhưng người và trời vẫn có khác biệt rất lớn. Nếu mà chọc cho Âu Dương Vấn Thiên tức giận, rồi giao thủ với hắn thì đúng là không khôn ngoan.
“Tôn Nhất Đao, nếu như Âu Dương Vấn Thiên đã lên tiếng thì hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng, ngày sau sẽ đến Bá Đao Môn của ngươi, chó gà trên dưới đều giết sạch.” Đỗ Kiếm Minh thu lại kim thương trong tay, lạnh lùng quát.
Râu tóc hoa râm của Tôn Nhất Đao từng chiếc dựng đứng lên, tức giận quát: “Được, lão phu ngược lại muốn xem xem ngươi làm thế nào để tàn sát tông ta.”
Đỗ Kiếm Minh hừ lạnh một tiếng, đang muốn đáp lại thì lại thấy ánh mắt lạnh lẽo như trường kiếm đâm đến của Âu Dương Vấn Thiên thì đành ngậm miệng lại.
“Nếu như thông đạo tiến vào tầng hai đã mở ra thì chúng ta cũng nên thương lượng một chút, xem tiến vào như thế nào.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên vang vọng trên không trung, kéo dài không ngừng.
“Dựa theo ước định trước kia, nếu như đệ tử Thiên Kiếm Tông mở ra thông đạo thì Thiên Kiếm Tông sẽ tiến vào trước, sau đó chúng ta sẽ chia ra mà vào.” Tôn Nhất Đao phía xa chắp tay nói, tiếp đó, mang theo môn hạ đệ tử tiến đến.
“Không sai, lão bà tử cũng có ý này.” Ân bà bà, dáng vẻ run rẩy chống chiếc quải trượng bay đến, nhìn như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Âu Dương Vấn Thiên nhìn mọi người một cái, cười nói: “Như vậy sao được, hay là chúng ta cứ nên thương lượng một chút, hợp thành tổ đội tiến vào. Dù sao thì lợi ích đã được phân chia thỏa đáng, chúng ta tiến vào cùng nhau, dù cho người nào có ý đồ cất giấu thì cũng không dám xuống tay. Nếu để cho một tông tiến vào trước thì chỉ sợ sẽ có những đệ tử có lòng tham tàng tư.”
“Âu Dương phong chủ nói gì vậy. Thiên Kiếm Tông chính là đại tông lớn nhất Tấn quốc, mà Âu Dương phong chủ lại chính là cao thủ Thiên Nhân Cảnh, chúng ta sao có thể nghi ngờ đệ tử tinh nhuệ của quý tông chứ.” Tôn Nhất Đao đặt thanh chiến đao màu bạc của mình sau lưng, vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy.” Ân bà bà gần như cũng đồng thanh phụ họa.
Vẻ mặt hai người vô cùng chân thành, tuy Âu Dương Vấn Thiên vẫn luôn lộ ra vẻ cười, nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Ba người đều là lão hồ ly. Mặc dù thông đạo đã mở ra, nhưng mà ai có thể đảm bảo đó chính là thông đạo dẫn đến tầng hai? Hay là thông đạo dẫn đến một tử địa nào đó?
Nếu như không suy xét cẩn thận mà phái đệ tử tinh nhuệ vào đó, nếu xảy ra vấn đề thì ai có thể chịu nổi trách nhiệm này? Bí tàng của Kim Đan đại tu sĩ nếu dễ dàng đoạt được như vậy thì cũng đâu cần phí công như vậy.
Thiên Kiếm Tông nhà to nghiệp lớn, đệ tử vô số, cao nhủ như mây mà còn cẩn thận như vậy, Tôn Nhất Đao và Ân bà bà tự nhiên càng cẩn thận từng li từng tí, không ai chịu phái đệ tử của mình vào trước cả.
“Thật là dây dưa lề mề. Các ngươi cũng coi như hào kiệt một phương, người đứng đầu tông môn. Nếu như các ngươi đã không muốn vào trước thì để cho Đỗ gia ta, nhưng có điều, nếu bảo vật ít đi một phần thì cũng đừng trách ta không nói trước.” Đỗ Kiến Minh nhìn ba người đẩy qua đẩy lại như thế thì không khỏi cười lạnh, nói.
Âu Dương Vấn Thiên ba người hai mặt nhìn nhau, Đỗ gia sao lại phái một thằng ngu như vậy đến đây chứ? Nếu thông đạo này không phải là dẫn đến tầng hai, mà thông đến một tuyệt địa, chẳng phải toàn bộ đệ tử tinh nhuệ của Đỗ gia đều sẽ bỏ mạng tại đây hay sao?
Có điều là, nếu như Đỗ Kiến Minh hắn đã nguyện ý ra mặt thì tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.
“Như vậy có vẻ không ổn cho lắm. Tốt hơn hết là mọi người tại đây cứ hợp thành từng đội rồi tiến vào.” Âu Dương Vấn Thiên lạt mềm buộc chặt, cố ý nhíu mày nói.
“Ta nghĩ thì hãy để Thiên Kiếm Tông tiến vào trước, dù sao cũng là tông môn đệ nhất Tấn quốc ta mà.” Tôn Nhất Đao trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
“Tôn môn chủ nói đúng a.” Ân bà bà gật đầu, cố ý đề cao địa vị của Thiên Kiếm Tông, như vậy tự nhiên là hạ thấp Đỗ gia thêm một phần.
Đỗ Kiến Minh giận dữ: “Các ngươi đã không muốn vào trước thì để Đỗ gia ta dẫn đầu, các ngươi còn muốn cản thì chính là chống đối với Đỗ gia ta, đừng trách sau này Đỗ gia ta tìm tới cửa.”
“Cái này…”
Âu Dương Vấn Thiên ba người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ chần chờ, nhưng thực ra trong lòng sớm đã nở hoa.
“Xem ra Đỗ Tam tộc trưởng đã tính toán kỹ càng, vậy làm phiền ngươi đi trước một bước, ta cùng Tôn môn chủ, Ân bà bà sẽ theo sau.” Âu Dương Vấn Thiên cố ý trầm ngâm một lát, sau đó làm ra vẻ thật vất vả mới đưa ra được quyết định này, cho Đỗ gia tiến vào trước tiên.
“Đỗ Tam tộc trưởng xin nhớ rõ ước định của chúng ta lúc trước, ước thúc môn hạ, không nên tham lam bảo vật trong mộ địa a.” Ân bà bà chống gậy, ho sặc sụa vài tiếng, bộ dáng thở không ra hơi nói ra.
Tôn Nhất Đao không nói gì, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ không cam lòng.
Đỗ Kiến Minh cười ha ha, quay đầu hô lên một tiếng, mang theo mười mấy tên đệ tử, vọt về phía đại môn.
Sau một khắc, toàn bộ số đệ tử Luyện Khí Cảnh, thậm chí còn có hai tên trưởng lão Trúc Cơ sơ kỳ, đồng thời tiến vào bên trong.
Gợn nước dập dờn, mười mấy tên đệ tử trong nháy mắt liền bị nuốt hết, biến mất vô ảnh vô tung.
Khóe miệng của ba người Âu Dương Vấn Thiên đều lộ ra ý cười. Sau đó, mỗi người riêng phần mình điều động đệ tử đến cửa thông đạo, lặng nhìn trong chốc lát, sau đó tuần tự tiến vào.
Hoa Vận bí tàng, bên trong mộ địa.
Hai tay Diệp Vân và Tô Linh nắm chặt lấy nhau, trong lòng hai người đều khẩn trương, có thể cảm thụ được mồ hôi tuôn ra trong lòng bàn tay của đối phương.
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, thời gian giống như dừng lại, không có cách nào có thể tính toán được một cách chính xác.
Trong lòng Diệp Vân thầm tính toán, muốn đếm xem cuối cùng phải tốn bao lâu mới có thể đi ra khỏi mảnh không gian đen nhánh này. Thế nhưng khi hắn mới đếm được từ ba đến năm thì lại phát hiện chỉ số thông minh của mình dường như trong nháy mắt liền trở nên cực thấp, căn bản không thể dùng được.
Cũng không thể nào dùng lời nói mà mô ta được cảm giác này, nhưng hắn cảm thấy, dường như mảnh không gian, thời gian ở đây dường như đã bị khống chế, tách biệt hoàn toàn với ngoại giới.
Cũng không biết qua bao lâu, trước mắt một mảnh tối đen đột nhiên thu lại, mà khoảng không trước mắt bỗng nhiên sáng lên đến mức chói lòa.
Khi hai mắt đã hoạt động trở lại thì điều đầu tiên Diệp Vân phát hiện ra là có hai vầng mặt trời.
Không sai, chính là hai vầng mặt trời đang không ngừng tỏa ra hào quang thiêu đốt, nhiệt độ nóng đến mức không gian cũng trở nên vặn vẹo.
Cảm giác nóng nực khó có thể miêu tả, không ngừng đập vào mặt khiến cho hắn cảm thấy khá đau rát.
Đưa mắt nhìn lại thì chỉ thấy một mảnh cát vàng cuồn cuộn, bụi mù cuốn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.