Chương 43
Duy Kỳ
08/01/2024
Suy xét đến việc mọi người vì tiết mục kỳ này làm tàu ngầm đều rất vất vả, Cố Hoài quyết định mang cả nhóm người tổ chuyên mục “Nơi đây" ra ngoài thư giãn.
Chương trình team buiding* (*xây dựng tinh thần tập thể) được giao cho Doãn Thượng Ý phụ trách tổ chức. Ngoại trừ mấy người bọn Cố Hoài, tổ chuyên mục còn có tổ hậu kỳ, cắt nối biên tập, biên đạo, thêm khoảng hai ba mươi người.
Địa điểm tổ chức thông qua phiếu bầu, quyết định ở trên núi, khoảng cách gần có thể đi về trong ngày, mọi người có thể mang theo người nhà, kinh phí sẽ do đài truyền hình phụ trách.
Đồng Đồng do dự không biết có nên gọi Lục Trần Tây hay không. Từ lần trước gạt anh ta đi điều tra ngầm, anh ta vẫn còn tức giận, sau khi trở về vài ngày vẫn không liên lạc với cô. Chi bằng nhân cơ hội này làm dịu quan hệ? Nghĩ như vậy, cô nhắn wechat cho anh ta, đơn giản nói chuyện này ra.
Lục Trần Tây rất nhanh trả lời: Toàn bộ tổ chuyên mục đều đi? Họ Cố gì đó cũng đi?
Đồng Đồng ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác anh ta đối với Cố Hoài có địch ý: Đúng vậy, toàn bộ chuyên mục tổ đều đi, anh ấy đương nhiên cũng đi.
Lục Trần Tây lập tức gửi 1 cái icon ok.
Vì thế, Đồng Đồng đăng ký thêm cho anh ta. Khi Doãn Thượng Ý thống kê số người, phát hiện cô đăng ký hai người: “Thế nào, muốn mang người nhà sao?”
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, anh thì sao?” Cô biết lão đại và Béo ca là cẩu độc thân, nhưng trạng thái tình cảm của Đinh Đinh ca vẫn chưa từng nghe nói.
Nghe vậy, Doãn Thượng Ý sắc mặt kỳ quái, cười gượng hai tiếng: “Không mang theo.”
*
Bởi vì người tham gia tương đối nhiều, Doãn Thượng Ý liên hệ công ty du lịch, thuê trọn 1 chiếc xe buýt. Người đi có thể lựa chọn tự đi, cũng có thể chọn ngồi xe buýt.
Đồng Đồng cảm thấy chiếc Ferrari của Lục Trần Tây quá chói mắt, mới thương lượng với anh ta ngồi xe buýt, ban đầu tưởng anh ta cao ngạo như vậy sẽ từ chối, không nghĩ tới lại đồng ý ngay.
Cùng ngày xuất phát, anh ta tới dưới lầu nhà cô đón cô, sau đó đến đài truyền hình, đó là địa điểm thống nhất tập hợp.
Lúc bọn họ đến, xe buýt đã chờ ở cửa. Lục Trần Tây đem xe đỗ vào bãi xe của đài truyền hình, sau đó kéo tay Đồng Đồng lên chiếc xe buýt kia.
Trên xe người chưa tới đủ, chỉ ngồi một nửa. Sau khi hai người lên xe, có nữ đồng nghiêph tò mò chào hỏi cô: “Bạn trai à?”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng cười cười: “Vâng.” Nói chuyện thêm một lát, trong lúc lơ đãng thấy Cố Hoài, anh ngồi ở vị trí cửa sổ cuối cùng, đeo tai nghe, ánh mặt trời nhỏ vụn mà chiếu vào trên mặt, đang nhìn cô.
Cô lập tức phất phất tay về phía anh, sau đó kéo Lục Trần Tây đi qua: “Lão đại, sớm vậy.”
Cố Hoài một tay kéo tai nghe màu trắng xuống, tầm mắt dừng ở trên bàn tay hai người đang nắm: “Ừ.”
Bên chỗ ngồi của anh đang trống, Đồng Đồng muốn đi qua, bị Lục Trần Tây dùng sức kéo lại, đẩy mạnh về phía hàng ghế trống phía trước: “Định làm gì vậy? Ngồi ở đây.”
Đồng Đồng ngẩn ra, vẫn ngồi xuống, Lục Trần Tây đặt mông xuống ngồi bên cạnh cô.
Người dần dần đến đủ, xe buýt chậm rãi chạy ra.
Cố Hoài nghiêng đầu, nhìn cảnh vật thành phố bên ngoài cửa sổ đang dần lui về phía sau, âm nhạc trong tai nghe đã mở rất lớn, nhưng không có cách nào khiến anh tập trung, khoé mắt thường rơi xuống cái đầu đen nhánh ở hàng ghế phía trước.
Thật ra anh không nghĩ sẽ đi. Khi phê duyệt kinh phí, thấy cô báo hai người, anh liền đoán được cô muốn mang theo bạn trai.
Tại sao đi, chính anh cũng không rõ, những hoạt động tập thể như thế này, trước kia anh cũng không phải đều tham gia, cho nên lần này dự định không tới, các đồng nghiệp cũng sẽ không thấy lạ.
Có thể, chỉ là muốn đến gặp cô.
Sau khi xe chạy được một đoạn, cái đầu nhỏ phía trước bắt đầu từng chút từng chút một cúi xuống, dường như muốn ngủ rồi, còn Lục Trần Tây thì thì thầm gì đó, cô liền nghiên đầu qua, gối lên vai anh ta ngủ mất.
Cố Hoài nhắm mắt, đầu nghiêng sang một bên.
*
Khoảng chừng 2 giờ sau, xe buýt tới bãi đỗ của khu thắng cảnh, Doãn Thượng Ý đem vé vào cửa phát đến tay mỗi người, đoàn người lục tục kéo nhau theo đường mòn lên núi.
Đi đến giữa sườn núi có một chỗ gọi là động Tiểu Ngư, phía dưới có dòng suối khoảng hai ba mươi mét, nước suối róc rách chaỷ từ trên núi xuống, nước không sâu, chỉ tới mắt cá chân, thật sự rất mát mẻ.
Hiện tại là giữa tháng 8 mùa hè nóng bức, không ít người đều xuống nước chơi. Ven đường có người bán hàng rong, bán đồ chơi bắn súng nước, màu sắc loè loẹt, là loại mà mấy đứa trẻ con thường chơi.
Lục Trần Tây mua hai cây, kéo Đồng Đồng xuống nước. Mới vừa xuống tới, đã bị một đám nhóc con vây lấy. Sau đó một trận hỗn chiến liền bắt đầu.
Cố Hoài ngồi ở trên bờ, dưới cái ô che nắng của nông trại, nhìn hai người dưới kia bị một đám trẻ con đuổi theo đánh, cười đùa hét chói tai.
Khoảng cách không gần, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ, giờ phút này trên mặt cô là nét cười rạng rỡ, là hình ảnh anh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Lão đại, sao không xuống chơi?” Doãn Thượng Ý mang dưa hấu đã cắt xong bước lại.
Cố Hoài nhàn nhạt liếc nhìn: “Đã sớm qua tuổi đó rồi.”
Doãn Thượng Ý ngồi xuống bên cạnh anh, theo tầm mắt anh nhìn qua, Đồng Đồng đang trốn phía sau Lục Trần Tây, tránh né đợt công kích của súng nước. Anh ta ăn dưa hấu, cố ý nói: “Thật ra hai người bọn họ rất xứng đôi.” Ý là, nên từ bỏ hy vọng nhân lúc còn sớm.
Cố Hoài chỉ yên lặng nhìn cô, không nói tiếp.
Một lát sau, cô bị mấy đứa trẻ cầm súng nước vây xung quanh, đánh không lại liền bỏ chạy, sau đó không ngoài dự đoán, dưới chân vừa trượt, mông đã ngồi trong nước.
Cố Hoài cong khoé môi, trọng tâm của cô nhóc này, quả nhiên ở trên đầu.
Lục Trần Tây bước qua đỡ cô lên từ trong nước, thay cô lau nước trên mặt, khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần, giống như chạm vào là nổ ngay.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lục Trần Tây cúi đầu hôn cô.
Cố Hoài theo bản năng dời tầm mắt, thở dài một tiếng trong lòng.
Lúc trước khi chấm bài thi viết của cô, anh chưa bao giờ tưởng tượng mọi việc lại phát triển như hôm nay. Khi đó anh chỉ đơn thuần cảm thấy, phần trình bày của thí sinh này rất giống với suy nghĩ của anh.
Sau đó Trần Dĩ Nam mang lý lịch và bài thi của cô tìm anh, nhờ anh hỗ trợ hướng dẫn cô gái nhỏ này, lý do bởi vì cô là cháu gái của thầy anh ta, Đồng Tùng Niên.
Khi đó anh mới biết cô chính là cháu gái của Đồng giáo sư, cũng chính là cô bé mũm mĩm anh gặp năm đó. Sở dĩ anh đồng ý sắp xếp của Trần Dĩ Nam, một mặt là thấy được cô có tiềm năng, mặt khác cũng muốn xem một chút cô bé mũm mĩm năm đó có thể đi con đường này được bao xa.
Nhưng mà có một số việc không nằm trong khống chế của anh, chính anh cũng không biết đã thích cô từ lúc nào. Cho đến vừa rồi, nhìn hai người kia ôm hôn thân mật mới khiến anh lần đầu tiên biết cái gì gọi là ghen tị, lúc này anh mới phát hiện, dường như anh đã lún quá sâu rồi.
*
Sau khi đi du lịch, tình cảm của Đồng Đồng và Lục Trần Tây có chút tiến triển, hai người hẹn nhau buổi tối đi Thái Cổ ăn cơm, sau đó xem phim điện ảnh mới chiếu.
Rất nhanh đến 6 giờ, lúc này Lục Trần Tây mới gửi wechat cho cô: Đột nhiên có cuộc họp, không biết đến bao giờ, em cứ lái xe qua đó, nếu đói bụng thì ăn trước, không cần chờ anh.
Sau đó còn kèm theo một cái biểu cảm moah moah.
Đồng Đồng trong mắt hiện lên ý cười, trả lời: Được, vậy em đi trước, anh họp xong thì đến.
Thái Cổ là thánh địa mua sắm đứng đầu Dung Thành hiện giờ, tập trung không ít cửa hàng xa hoa.
Cô lái xe đến, đi bộ dạo khắp nơi một lát, cảm thấy có chút nhàm chán, nên mua một ly nước trái cây ở Moka Bros, thuận tiện ngồi nghỉ chân. Cô cũng không thích việc dạo phố, nếu không có đồ vật đặc biệt muốn mua, thì sẽ không có ham muốn đi dạo.
Vừa uống nước trái cây vừa nhìn người đến người đi trên quảng trường, cảm giác tiết tấu chậm lại, lúc trước ở Vĩnh An giống như đánh trận làm cô kiệt sức, hiện tại lại có thể bình an ngồi ở chỗ này, đều là may mắn.
Không biết tại sao cô lại đột nhiên nhớ tới Cố Hoài. Ở Vĩnh An nếu không có anh, chỉ một mình cô sẽ chẳng làm nên chuyện gì, anh quả thật giống như thần hộ mệnh vậy. Có thể nhận anh làm sư phụ, chắc là kiếp trước cô đã cứu trái đất rồi.
Đang nghĩ ngợi, từ xa trong đám người, một bóng dáng có chút quen mắt hấp dẫn cô, cô nheo mắt nhìn nhìn, Đinh Đinh ca?
Vừa muốn chào hỏi, lại thấy phía sau anh ta có một người đàn ông mặc áo sơmi quần tây, dáng người cao gầy đi theo, lôi kéo tay anh ta, sau đó bị anh ngượng ngùng gạt ra.
??? Đồng Đồng có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm hai người kia. Tình huống gì đây???
Nhìn Doãn Thượng Ý cùng người đàn ông kia đi tới chỗ cô ngày càng gần, cô có chút uống cuống tay chân. Tuy rằng hai người đàn ông cũng không phải là không thể nắm tay, nhưng vừa rồi cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, tuyệt đối không giống như tình cảm quan hệ huynh đệ gì đó.
Cô dường như có thể kết luận Doãn Thượng Ý là gay, chỉ là không xác định có nên chào hỏi hay không, lỡ như anh ta không nghĩ tới sẽ bị đồng nghiệp phát hiện thì sao? Cô có phải nên trốn đi, làm bộ không biết thì tốt hơn hay không?
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, lại thấy Doãn Thượng Ý nhìn về phía cô, cô không kịp trốn, tầm mắt hai người cứ như vậy giao nhau giữa không trung.
Trong nháy mắt, từ biểu cảm của cô, anh ta gần như hiểu rõ gì đó, sau đó có chút xấu hổ.
Nhưng mà rất nhanh, anh ta bình thường trở lại, mang theo người kia hướng tới chỗ cô, vừa đi vừa cười phất tay: “Hi, Nhị Đồng!”
Đồng Đồng nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, cũng vẫy tay: “Đinh Đinh ca.”
Đợi hai người đi đến trước mặt, Doãn Thượng Ý sảng khoái chỉ vào người bên cạnh nói: “Giới thiệu với em một chút, đây là bạn trai anh, Tạ Ly.” Sau đó nói với Tạ Ly: “Đây là người mà anh đã nói với em, đồng nghiệp mới tới ở tổ anh, Đồng Đồng.”
Tạ Ly cúi đầu, lễ phép mỉm cười: “Thường nghe Đinh Đinh nhắc tới cô, nói cô là đệ tử duy nhất của lão đại sau nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật.”
Đồng Đồng có chút thẹn thùng cười cười.
Doãn Thượng Ý nhìn quanh bốn phía, khó hiểu: “Em ở đây một mình à?”
“Vâng, em đợi bạn trai em cùng ăn cơm, anh ấy còn tăng ca. Các anh thì sao?”
“Bọn anh cũng tới ăn cơm, sẵn tiện mua quần áo.” Doãn Thượng Ý nói với Tạ Ly: “Hay là em đến nhà hàng trước đợi anh, nếu không qua thời gian đặt chỗ sẽ không còn. Anh cùng Nhị Đồng nói chuyện một lát, chờ người tới.”
“Được.” Tạ Ly nói với Đồng Đồng: “Tôi đi trước, rất vui được gặp cô, lần sau có cơ hội thì cùng ăn cơm.”
“Được ạ.” Đồng Đồng vội đồng ý.
Tạ Ly đi rồi, Doãn Thượng Ý kéo cô ngồi xuống: “Chuyện vừa rồi đừng nói với người trong đài, anh sợ bọn họ không hiểu được.”
Đồng Đồng gật đầu như giã tỏi, còn đặc biệt làm động tác kéo khoá miệng: “Anh yên tâm, em chắc chắn giữ kín như bưng.” Dừng một chút, cô nhớ tới cái gì: “Lão đại biết không?”
Doãn Thượng Ý gật gật đầu: “Anh ấy biết từ sớm.”
Đồng Đồng lại hỏi: “Béo ca biết không?”
Doãn Thượng Ý bất đắc dĩ nhìn cô: “Em cảm thấy với chỉ số thông minh của tên mập kia có thể biết được không?”
Đồng Đồng ngừng một chút: “... Cũng đúng, Béo ca thẳng như vậy, chắc sẽ không phát hiện.”
Doãn Thượng Ý nhạy bén phát hiện: “Nói vậy là, em phát hiện được?”
“Đúng vậy.” Đồng Đồng vỗ bàn một cái: “Trước kia em không hiểu vì sao, có cảm giác gần gũi với anh, giống như cái gì cũng có thể nói với anh. Hơn nữa mỗi lần đi công tác, anh đều thu xếp thật chỉnh tề, cái gì cũng mang theo, quần áo anh mặc cũng thật tinh xảo, thẳng nam đâu có ai có thẩm mỹ như vậy.”
Doãn Thượng Ý được khen đến vui vẻ: “Em không có thành kiến với tình yêu đồng giới sao?”
Đồng Đồng cầm lấy nước trái cây uống một ngụm: “Em cảm thấy tình yêu đồng giới hay dị giới đều giống nhau, đều là tình yêu, không có phân biệt cao thấp.”
Doãn Thượng Ý yên lặng một lát, nhẹ nhàng thở dài: “Nếu trên đời có nhiều người nghĩ giống em vậy thì tốt rồi. Ba mẹ anh mà biết anh đồng tính, chắc chắn sẽ cầm dao chém chết, anh cũng không dám nói với họ, sợ bọn họ tức giận đến xuất huyết não.”
Nghe vậy, Đồng Đồng cũng thở dài: “Ai, tư tưởng người già rất cố chấp, nếu anh nói ra, bọn họ hơn phân nửa là không thể tiếp nhận. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có thể giấu cả đời sao?”
Nói tới chỗ này, Doãn Thượng Ý yên lặng, thật lâu sau lắc đầu: “không biết, có lẽ không lừa được cả đời, đến lúc đó nói sau.”
Đồng Đồng cảm thấy lúc anh nói lời này, tâm sự rất nặng nề, thoạt nhìn áp lực rất lớn: “Có lẽ, chúng ta có thể làm một kỳ chuyên đề về tình yêu đồng giới, khiến mọi người nhìn thẳng vào chuyện này. Nếu có nhiều người hiểu cho các anh hơn, ba mẹ anh có lẽ sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn. Anh cảm thấy sao?”
Doãn Thượng Ý ngẩng đầu lên nhìn cô, sau một lúc lâu mới cười: “Em với lão đại thật giống nhau. Rất lâu trước kia, lúc anh ấy lần đầu tiền biết anh đồng tính, cũng nói giống như em vậy. Lúc ấy bọn anh đã làm một kỳ sưu tầm, nhưng hiệu quả không tốt lắm, mức độ tiếp nhận của mọi người đối với tình yêu đồng giới còn rất thấp, cho nên sau này anh không nghĩ tới làm chuyên đề về phương diện này nữa.”
“Có lẽ bây giờ không như vậy đâu, tư tưởng mọi người đều đã tiến bộ, sức ảnh hưởng của “Nơi đây" cũng lớn hơn trước, không thử làm sao biết không hiệu quả.”
Doãn Thượng Ý thoạt nhìn có chút do dự: “Lần trước làm tiết mục, có thể do anh ôm kỳ vọng quá cao, cho nên lúc kết quả không tốt, anh thật sự chịu đả kích, thế nên sau đó rất lâu, anh cũng không nghĩ đến nữa.”
Đồng Đồng yên lặng một lát: “Vốn dĩ muốn thay đổi cái nhìn của mọi người đối với một sự việc, không phải một lần là xong, đòi hỏi rất rất nhiều người phía trước ngã xuống, người sau phải nỗ lực tiến lên. Hiện tại anh có điều kiện tốt như vậy, nếu không đứng lên vì tập thể lên tiếng, không đi tranh thủ quyền lợi, vậy còn ai có thể giúp các anh tranh thủ đây?”
“...” Đại khái là không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn như vậy, Doãn Thượng Ý ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Anh… anh suy nghĩ một chút.”
*
Sau khi nói chuyện với Doãn Thượng Ý xong, Đồng Đồng đến tiệm lẩu Lục Trần Tây đã hẹn, nhân viên sắp xếp cho cô vị trí gần cửa sổ, hỏi cô có muốn gọi món hay không, cô lắc đầu, nói còn chờ người đến.
Khoảng hơn 1 giờ sau, Lục Trần Tây phóng gió ào ào chạy tới, ngượng ngùng xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, lúc nãy bị ba anh gọi lại, lúc đến đây lại là giờ cao điểm, kẹt xe.
Đồng Đồng nhìn bộ dáng anh ta chạy tới thở hổn hển, hẳn là cố gắng chạy tới: “Không có gì không có gì, công việc quan trọng.”
Lục Trần Tây đem áo khoác đặt lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện cô, sau đó một taythaos cà vạt xuống: “Gần đây không biết ba anh bị làm sao, mỗi ngày đều bắt anh làm việc, giống như vội vàng muốn đem mọi thứ giao hết cho anh vậy.”
Đồng Đồng đưa thực đơn cho anh gọi món: “Cũng có sao đâu, ba anh bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được anh tốt nghiệp, hiện tại chính là lúc thu hoạch, có anh tiếp quản, ông mới có thể hưởng phúc mà.”
Lục Trần Tây cười: “Thật đúng là như vậy, nói không chừng ông đã có ý định buông tay từ sớm.”
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, đem thực đơn trả cho người phục vụ, anh ta bắt đầu kể với Đồng Đồng chuyện anh ta làm hôm nay, từ chính sách thuế quốc gia về linh kiện ô tô, cho tới hợp đồng đấu thầu cung ứng, thao thao bất tuyệt hết nửa giờ.
Có thể nói, anh ta chính là loại hô mưa gọi gió trên bàn tiệc, lúc Đồng Đồng và anh ta ở bên nhau, đa số thời gian chỉ là yên lặng nghe anh ta nói, cô cũng đã quen hình thức ở chung như vậy.
Chờ đến lúc anh ta nói xong, tranh thủ khoảng giữa các đề tài, cô mới nói đến chuyện của mình: “Đúng rồi, anh có xem tiết mục của bọn em không?”
“Đương nhiên rồi.” Nói đến cái này, Lục Trần Tây có chút khó chịu: “Vốn là anh muốn xem em, kết quả không nghĩ tới em không có lên hình, lão đại của bọn em có phải xấu tính không, áp bức lao động.”
Đồng Đồng cắt ngang: “Anh không hiểu thì đừng nói bậy, em đang còn trong thời gian thử việc, lão đại cho em cơ hội phỏng vấn đã là tốt lắm rồi, hơn nữa, phỏng vấn của em một chữ cũng không cắt, đã đủ không tệ.”
Nghe thấy cô nói giúp Cố Hoài, trong lòng Lục Trần Tây có chút hụt hẫng. Anh ta không chỉ xem tiết mục, còn chú ý đến weibo “Nơi đây". Sau khi tiết mục phát sóng, bình luận bên dưới Weibo tuy rằng đại đa số đều thảo luận về nội dung tiết mục, nhưng mà cũng có một số người thảo luận gương mặt mới kia là ai, có quan hệ gì với Cố Hoài, dựa vào đâu mà trẻ như vậy có thể được gia nhập “Nơi đây"?
Không biết tại sao, anh ta âm thầm cảm thấy Cố Hoài là một người không thể không phòng bị: “Đúng rồi, lão đại của em có bạn gái chưa?”
Đồng Đồng lắc lắc đầu: “Không có, anh ấy bận quá, không có thời gian.”
Lục Trần Tây nảy ra ý hay, cười hề hề nói: “Muốn anh giới thiệu không? Anh quen biết rất nhiều cô gái tốt, sẽ có người phù hợp với anh ta.”
“Hả?” Đồng Đồng nhíu mày, nhìn anh ta chằm chằm: “Anh lặp lại lần nữa?”
Lục Trần Tây ý thức được mình nói sai, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, cười nịnh nọt: “Không tốt bằng em, không tốt bằng em.”
Đồng Đồng tức giận liếc anh ta một cái: “Anh ấy nói không cần ai giới thiệu, muốn tự mình tìm.”
Lục Trần Tây cân nhắc nếu Cố Hoài độc thân, Đồng Đồng cứ tiếp tục ở bên cạnh như vậy thật nguy hiểm, thời gian mỗi ngày hai người bên nhau còn nhiều hơn so với anh ta, chưa biết chừng ngày nào đó lại cọ ra lửa: “Anh nói này, hiện tại không phải có rất nhiều tin tức về kinh tế, thể thao, giải trí linh tinh, em không nghĩ tới làm việc đó sao?”
Đồng Đồng quyết đoán lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Lục Trần Tây khó hiểu: “Anh cảm thấy khá tốt, lại an toàn, phù hợp lý tưởng phóng viên của em, quả thực là hoàn mỹ. Hay là để anh giúp em khơi thông quan hệ, đổi em sang bộ phận khác.”
“...” Đồng Đồng có chút không nói nên lời: “Sao anh lại luôn có ý kiến với công việc hiện tại của em vậy?”
Lục Trần Tây đúng lý hợp tình: “Anh cảm thấy quá nguy hiểm, một cô gái bình thường sao lại làm những việc đó?”
“Con gái không thể làm những việc như vậy sao? Anh đang kỳ thị nữ giới đấy à?”
“...” Mỗi lần nhắc tới đề tài này, cô đều phản ứng gay gắt, Lục Trần Tây bực bội gãi đầu: “Thôi đi, không nói cái này nữa, nói tới lại đau đầu.”
Chương trình team buiding* (*xây dựng tinh thần tập thể) được giao cho Doãn Thượng Ý phụ trách tổ chức. Ngoại trừ mấy người bọn Cố Hoài, tổ chuyên mục còn có tổ hậu kỳ, cắt nối biên tập, biên đạo, thêm khoảng hai ba mươi người.
Địa điểm tổ chức thông qua phiếu bầu, quyết định ở trên núi, khoảng cách gần có thể đi về trong ngày, mọi người có thể mang theo người nhà, kinh phí sẽ do đài truyền hình phụ trách.
Đồng Đồng do dự không biết có nên gọi Lục Trần Tây hay không. Từ lần trước gạt anh ta đi điều tra ngầm, anh ta vẫn còn tức giận, sau khi trở về vài ngày vẫn không liên lạc với cô. Chi bằng nhân cơ hội này làm dịu quan hệ? Nghĩ như vậy, cô nhắn wechat cho anh ta, đơn giản nói chuyện này ra.
Lục Trần Tây rất nhanh trả lời: Toàn bộ tổ chuyên mục đều đi? Họ Cố gì đó cũng đi?
Đồng Đồng ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác anh ta đối với Cố Hoài có địch ý: Đúng vậy, toàn bộ chuyên mục tổ đều đi, anh ấy đương nhiên cũng đi.
Lục Trần Tây lập tức gửi 1 cái icon ok.
Vì thế, Đồng Đồng đăng ký thêm cho anh ta. Khi Doãn Thượng Ý thống kê số người, phát hiện cô đăng ký hai người: “Thế nào, muốn mang người nhà sao?”
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, anh thì sao?” Cô biết lão đại và Béo ca là cẩu độc thân, nhưng trạng thái tình cảm của Đinh Đinh ca vẫn chưa từng nghe nói.
Nghe vậy, Doãn Thượng Ý sắc mặt kỳ quái, cười gượng hai tiếng: “Không mang theo.”
*
Bởi vì người tham gia tương đối nhiều, Doãn Thượng Ý liên hệ công ty du lịch, thuê trọn 1 chiếc xe buýt. Người đi có thể lựa chọn tự đi, cũng có thể chọn ngồi xe buýt.
Đồng Đồng cảm thấy chiếc Ferrari của Lục Trần Tây quá chói mắt, mới thương lượng với anh ta ngồi xe buýt, ban đầu tưởng anh ta cao ngạo như vậy sẽ từ chối, không nghĩ tới lại đồng ý ngay.
Cùng ngày xuất phát, anh ta tới dưới lầu nhà cô đón cô, sau đó đến đài truyền hình, đó là địa điểm thống nhất tập hợp.
Lúc bọn họ đến, xe buýt đã chờ ở cửa. Lục Trần Tây đem xe đỗ vào bãi xe của đài truyền hình, sau đó kéo tay Đồng Đồng lên chiếc xe buýt kia.
Trên xe người chưa tới đủ, chỉ ngồi một nửa. Sau khi hai người lên xe, có nữ đồng nghiêph tò mò chào hỏi cô: “Bạn trai à?”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng cười cười: “Vâng.” Nói chuyện thêm một lát, trong lúc lơ đãng thấy Cố Hoài, anh ngồi ở vị trí cửa sổ cuối cùng, đeo tai nghe, ánh mặt trời nhỏ vụn mà chiếu vào trên mặt, đang nhìn cô.
Cô lập tức phất phất tay về phía anh, sau đó kéo Lục Trần Tây đi qua: “Lão đại, sớm vậy.”
Cố Hoài một tay kéo tai nghe màu trắng xuống, tầm mắt dừng ở trên bàn tay hai người đang nắm: “Ừ.”
Bên chỗ ngồi của anh đang trống, Đồng Đồng muốn đi qua, bị Lục Trần Tây dùng sức kéo lại, đẩy mạnh về phía hàng ghế trống phía trước: “Định làm gì vậy? Ngồi ở đây.”
Đồng Đồng ngẩn ra, vẫn ngồi xuống, Lục Trần Tây đặt mông xuống ngồi bên cạnh cô.
Người dần dần đến đủ, xe buýt chậm rãi chạy ra.
Cố Hoài nghiêng đầu, nhìn cảnh vật thành phố bên ngoài cửa sổ đang dần lui về phía sau, âm nhạc trong tai nghe đã mở rất lớn, nhưng không có cách nào khiến anh tập trung, khoé mắt thường rơi xuống cái đầu đen nhánh ở hàng ghế phía trước.
Thật ra anh không nghĩ sẽ đi. Khi phê duyệt kinh phí, thấy cô báo hai người, anh liền đoán được cô muốn mang theo bạn trai.
Tại sao đi, chính anh cũng không rõ, những hoạt động tập thể như thế này, trước kia anh cũng không phải đều tham gia, cho nên lần này dự định không tới, các đồng nghiệp cũng sẽ không thấy lạ.
Có thể, chỉ là muốn đến gặp cô.
Sau khi xe chạy được một đoạn, cái đầu nhỏ phía trước bắt đầu từng chút từng chút một cúi xuống, dường như muốn ngủ rồi, còn Lục Trần Tây thì thì thầm gì đó, cô liền nghiên đầu qua, gối lên vai anh ta ngủ mất.
Cố Hoài nhắm mắt, đầu nghiêng sang một bên.
*
Khoảng chừng 2 giờ sau, xe buýt tới bãi đỗ của khu thắng cảnh, Doãn Thượng Ý đem vé vào cửa phát đến tay mỗi người, đoàn người lục tục kéo nhau theo đường mòn lên núi.
Đi đến giữa sườn núi có một chỗ gọi là động Tiểu Ngư, phía dưới có dòng suối khoảng hai ba mươi mét, nước suối róc rách chaỷ từ trên núi xuống, nước không sâu, chỉ tới mắt cá chân, thật sự rất mát mẻ.
Hiện tại là giữa tháng 8 mùa hè nóng bức, không ít người đều xuống nước chơi. Ven đường có người bán hàng rong, bán đồ chơi bắn súng nước, màu sắc loè loẹt, là loại mà mấy đứa trẻ con thường chơi.
Lục Trần Tây mua hai cây, kéo Đồng Đồng xuống nước. Mới vừa xuống tới, đã bị một đám nhóc con vây lấy. Sau đó một trận hỗn chiến liền bắt đầu.
Cố Hoài ngồi ở trên bờ, dưới cái ô che nắng của nông trại, nhìn hai người dưới kia bị một đám trẻ con đuổi theo đánh, cười đùa hét chói tai.
Khoảng cách không gần, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ, giờ phút này trên mặt cô là nét cười rạng rỡ, là hình ảnh anh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Lão đại, sao không xuống chơi?” Doãn Thượng Ý mang dưa hấu đã cắt xong bước lại.
Cố Hoài nhàn nhạt liếc nhìn: “Đã sớm qua tuổi đó rồi.”
Doãn Thượng Ý ngồi xuống bên cạnh anh, theo tầm mắt anh nhìn qua, Đồng Đồng đang trốn phía sau Lục Trần Tây, tránh né đợt công kích của súng nước. Anh ta ăn dưa hấu, cố ý nói: “Thật ra hai người bọn họ rất xứng đôi.” Ý là, nên từ bỏ hy vọng nhân lúc còn sớm.
Cố Hoài chỉ yên lặng nhìn cô, không nói tiếp.
Một lát sau, cô bị mấy đứa trẻ cầm súng nước vây xung quanh, đánh không lại liền bỏ chạy, sau đó không ngoài dự đoán, dưới chân vừa trượt, mông đã ngồi trong nước.
Cố Hoài cong khoé môi, trọng tâm của cô nhóc này, quả nhiên ở trên đầu.
Lục Trần Tây bước qua đỡ cô lên từ trong nước, thay cô lau nước trên mặt, khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần, giống như chạm vào là nổ ngay.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lục Trần Tây cúi đầu hôn cô.
Cố Hoài theo bản năng dời tầm mắt, thở dài một tiếng trong lòng.
Lúc trước khi chấm bài thi viết của cô, anh chưa bao giờ tưởng tượng mọi việc lại phát triển như hôm nay. Khi đó anh chỉ đơn thuần cảm thấy, phần trình bày của thí sinh này rất giống với suy nghĩ của anh.
Sau đó Trần Dĩ Nam mang lý lịch và bài thi của cô tìm anh, nhờ anh hỗ trợ hướng dẫn cô gái nhỏ này, lý do bởi vì cô là cháu gái của thầy anh ta, Đồng Tùng Niên.
Khi đó anh mới biết cô chính là cháu gái của Đồng giáo sư, cũng chính là cô bé mũm mĩm anh gặp năm đó. Sở dĩ anh đồng ý sắp xếp của Trần Dĩ Nam, một mặt là thấy được cô có tiềm năng, mặt khác cũng muốn xem một chút cô bé mũm mĩm năm đó có thể đi con đường này được bao xa.
Nhưng mà có một số việc không nằm trong khống chế của anh, chính anh cũng không biết đã thích cô từ lúc nào. Cho đến vừa rồi, nhìn hai người kia ôm hôn thân mật mới khiến anh lần đầu tiên biết cái gì gọi là ghen tị, lúc này anh mới phát hiện, dường như anh đã lún quá sâu rồi.
*
Sau khi đi du lịch, tình cảm của Đồng Đồng và Lục Trần Tây có chút tiến triển, hai người hẹn nhau buổi tối đi Thái Cổ ăn cơm, sau đó xem phim điện ảnh mới chiếu.
Rất nhanh đến 6 giờ, lúc này Lục Trần Tây mới gửi wechat cho cô: Đột nhiên có cuộc họp, không biết đến bao giờ, em cứ lái xe qua đó, nếu đói bụng thì ăn trước, không cần chờ anh.
Sau đó còn kèm theo một cái biểu cảm moah moah.
Đồng Đồng trong mắt hiện lên ý cười, trả lời: Được, vậy em đi trước, anh họp xong thì đến.
Thái Cổ là thánh địa mua sắm đứng đầu Dung Thành hiện giờ, tập trung không ít cửa hàng xa hoa.
Cô lái xe đến, đi bộ dạo khắp nơi một lát, cảm thấy có chút nhàm chán, nên mua một ly nước trái cây ở Moka Bros, thuận tiện ngồi nghỉ chân. Cô cũng không thích việc dạo phố, nếu không có đồ vật đặc biệt muốn mua, thì sẽ không có ham muốn đi dạo.
Vừa uống nước trái cây vừa nhìn người đến người đi trên quảng trường, cảm giác tiết tấu chậm lại, lúc trước ở Vĩnh An giống như đánh trận làm cô kiệt sức, hiện tại lại có thể bình an ngồi ở chỗ này, đều là may mắn.
Không biết tại sao cô lại đột nhiên nhớ tới Cố Hoài. Ở Vĩnh An nếu không có anh, chỉ một mình cô sẽ chẳng làm nên chuyện gì, anh quả thật giống như thần hộ mệnh vậy. Có thể nhận anh làm sư phụ, chắc là kiếp trước cô đã cứu trái đất rồi.
Đang nghĩ ngợi, từ xa trong đám người, một bóng dáng có chút quen mắt hấp dẫn cô, cô nheo mắt nhìn nhìn, Đinh Đinh ca?
Vừa muốn chào hỏi, lại thấy phía sau anh ta có một người đàn ông mặc áo sơmi quần tây, dáng người cao gầy đi theo, lôi kéo tay anh ta, sau đó bị anh ngượng ngùng gạt ra.
??? Đồng Đồng có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm hai người kia. Tình huống gì đây???
Nhìn Doãn Thượng Ý cùng người đàn ông kia đi tới chỗ cô ngày càng gần, cô có chút uống cuống tay chân. Tuy rằng hai người đàn ông cũng không phải là không thể nắm tay, nhưng vừa rồi cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, tuyệt đối không giống như tình cảm quan hệ huynh đệ gì đó.
Cô dường như có thể kết luận Doãn Thượng Ý là gay, chỉ là không xác định có nên chào hỏi hay không, lỡ như anh ta không nghĩ tới sẽ bị đồng nghiệp phát hiện thì sao? Cô có phải nên trốn đi, làm bộ không biết thì tốt hơn hay không?
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, lại thấy Doãn Thượng Ý nhìn về phía cô, cô không kịp trốn, tầm mắt hai người cứ như vậy giao nhau giữa không trung.
Trong nháy mắt, từ biểu cảm của cô, anh ta gần như hiểu rõ gì đó, sau đó có chút xấu hổ.
Nhưng mà rất nhanh, anh ta bình thường trở lại, mang theo người kia hướng tới chỗ cô, vừa đi vừa cười phất tay: “Hi, Nhị Đồng!”
Đồng Đồng nhanh chóng đứng lên từ chỗ ngồi, cũng vẫy tay: “Đinh Đinh ca.”
Đợi hai người đi đến trước mặt, Doãn Thượng Ý sảng khoái chỉ vào người bên cạnh nói: “Giới thiệu với em một chút, đây là bạn trai anh, Tạ Ly.” Sau đó nói với Tạ Ly: “Đây là người mà anh đã nói với em, đồng nghiệp mới tới ở tổ anh, Đồng Đồng.”
Tạ Ly cúi đầu, lễ phép mỉm cười: “Thường nghe Đinh Đinh nhắc tới cô, nói cô là đệ tử duy nhất của lão đại sau nhiều năm, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy người thật.”
Đồng Đồng có chút thẹn thùng cười cười.
Doãn Thượng Ý nhìn quanh bốn phía, khó hiểu: “Em ở đây một mình à?”
“Vâng, em đợi bạn trai em cùng ăn cơm, anh ấy còn tăng ca. Các anh thì sao?”
“Bọn anh cũng tới ăn cơm, sẵn tiện mua quần áo.” Doãn Thượng Ý nói với Tạ Ly: “Hay là em đến nhà hàng trước đợi anh, nếu không qua thời gian đặt chỗ sẽ không còn. Anh cùng Nhị Đồng nói chuyện một lát, chờ người tới.”
“Được.” Tạ Ly nói với Đồng Đồng: “Tôi đi trước, rất vui được gặp cô, lần sau có cơ hội thì cùng ăn cơm.”
“Được ạ.” Đồng Đồng vội đồng ý.
Tạ Ly đi rồi, Doãn Thượng Ý kéo cô ngồi xuống: “Chuyện vừa rồi đừng nói với người trong đài, anh sợ bọn họ không hiểu được.”
Đồng Đồng gật đầu như giã tỏi, còn đặc biệt làm động tác kéo khoá miệng: “Anh yên tâm, em chắc chắn giữ kín như bưng.” Dừng một chút, cô nhớ tới cái gì: “Lão đại biết không?”
Doãn Thượng Ý gật gật đầu: “Anh ấy biết từ sớm.”
Đồng Đồng lại hỏi: “Béo ca biết không?”
Doãn Thượng Ý bất đắc dĩ nhìn cô: “Em cảm thấy với chỉ số thông minh của tên mập kia có thể biết được không?”
Đồng Đồng ngừng một chút: “... Cũng đúng, Béo ca thẳng như vậy, chắc sẽ không phát hiện.”
Doãn Thượng Ý nhạy bén phát hiện: “Nói vậy là, em phát hiện được?”
“Đúng vậy.” Đồng Đồng vỗ bàn một cái: “Trước kia em không hiểu vì sao, có cảm giác gần gũi với anh, giống như cái gì cũng có thể nói với anh. Hơn nữa mỗi lần đi công tác, anh đều thu xếp thật chỉnh tề, cái gì cũng mang theo, quần áo anh mặc cũng thật tinh xảo, thẳng nam đâu có ai có thẩm mỹ như vậy.”
Doãn Thượng Ý được khen đến vui vẻ: “Em không có thành kiến với tình yêu đồng giới sao?”
Đồng Đồng cầm lấy nước trái cây uống một ngụm: “Em cảm thấy tình yêu đồng giới hay dị giới đều giống nhau, đều là tình yêu, không có phân biệt cao thấp.”
Doãn Thượng Ý yên lặng một lát, nhẹ nhàng thở dài: “Nếu trên đời có nhiều người nghĩ giống em vậy thì tốt rồi. Ba mẹ anh mà biết anh đồng tính, chắc chắn sẽ cầm dao chém chết, anh cũng không dám nói với họ, sợ bọn họ tức giận đến xuất huyết não.”
Nghe vậy, Đồng Đồng cũng thở dài: “Ai, tư tưởng người già rất cố chấp, nếu anh nói ra, bọn họ hơn phân nửa là không thể tiếp nhận. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện này có thể giấu cả đời sao?”
Nói tới chỗ này, Doãn Thượng Ý yên lặng, thật lâu sau lắc đầu: “không biết, có lẽ không lừa được cả đời, đến lúc đó nói sau.”
Đồng Đồng cảm thấy lúc anh nói lời này, tâm sự rất nặng nề, thoạt nhìn áp lực rất lớn: “Có lẽ, chúng ta có thể làm một kỳ chuyên đề về tình yêu đồng giới, khiến mọi người nhìn thẳng vào chuyện này. Nếu có nhiều người hiểu cho các anh hơn, ba mẹ anh có lẽ sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn. Anh cảm thấy sao?”
Doãn Thượng Ý ngẩng đầu lên nhìn cô, sau một lúc lâu mới cười: “Em với lão đại thật giống nhau. Rất lâu trước kia, lúc anh ấy lần đầu tiền biết anh đồng tính, cũng nói giống như em vậy. Lúc ấy bọn anh đã làm một kỳ sưu tầm, nhưng hiệu quả không tốt lắm, mức độ tiếp nhận của mọi người đối với tình yêu đồng giới còn rất thấp, cho nên sau này anh không nghĩ tới làm chuyên đề về phương diện này nữa.”
“Có lẽ bây giờ không như vậy đâu, tư tưởng mọi người đều đã tiến bộ, sức ảnh hưởng của “Nơi đây" cũng lớn hơn trước, không thử làm sao biết không hiệu quả.”
Doãn Thượng Ý thoạt nhìn có chút do dự: “Lần trước làm tiết mục, có thể do anh ôm kỳ vọng quá cao, cho nên lúc kết quả không tốt, anh thật sự chịu đả kích, thế nên sau đó rất lâu, anh cũng không nghĩ đến nữa.”
Đồng Đồng yên lặng một lát: “Vốn dĩ muốn thay đổi cái nhìn của mọi người đối với một sự việc, không phải một lần là xong, đòi hỏi rất rất nhiều người phía trước ngã xuống, người sau phải nỗ lực tiến lên. Hiện tại anh có điều kiện tốt như vậy, nếu không đứng lên vì tập thể lên tiếng, không đi tranh thủ quyền lợi, vậy còn ai có thể giúp các anh tranh thủ đây?”
“...” Đại khái là không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn như vậy, Doãn Thượng Ý ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói: “Anh… anh suy nghĩ một chút.”
*
Sau khi nói chuyện với Doãn Thượng Ý xong, Đồng Đồng đến tiệm lẩu Lục Trần Tây đã hẹn, nhân viên sắp xếp cho cô vị trí gần cửa sổ, hỏi cô có muốn gọi món hay không, cô lắc đầu, nói còn chờ người đến.
Khoảng hơn 1 giờ sau, Lục Trần Tây phóng gió ào ào chạy tới, ngượng ngùng xin lỗi: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, lúc nãy bị ba anh gọi lại, lúc đến đây lại là giờ cao điểm, kẹt xe.
Đồng Đồng nhìn bộ dáng anh ta chạy tới thở hổn hển, hẳn là cố gắng chạy tới: “Không có gì không có gì, công việc quan trọng.”
Lục Trần Tây đem áo khoác đặt lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện cô, sau đó một taythaos cà vạt xuống: “Gần đây không biết ba anh bị làm sao, mỗi ngày đều bắt anh làm việc, giống như vội vàng muốn đem mọi thứ giao hết cho anh vậy.”
Đồng Đồng đưa thực đơn cho anh gọi món: “Cũng có sao đâu, ba anh bồi dưỡng anh nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được anh tốt nghiệp, hiện tại chính là lúc thu hoạch, có anh tiếp quản, ông mới có thể hưởng phúc mà.”
Lục Trần Tây cười: “Thật đúng là như vậy, nói không chừng ông đã có ý định buông tay từ sớm.”
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, đem thực đơn trả cho người phục vụ, anh ta bắt đầu kể với Đồng Đồng chuyện anh ta làm hôm nay, từ chính sách thuế quốc gia về linh kiện ô tô, cho tới hợp đồng đấu thầu cung ứng, thao thao bất tuyệt hết nửa giờ.
Có thể nói, anh ta chính là loại hô mưa gọi gió trên bàn tiệc, lúc Đồng Đồng và anh ta ở bên nhau, đa số thời gian chỉ là yên lặng nghe anh ta nói, cô cũng đã quen hình thức ở chung như vậy.
Chờ đến lúc anh ta nói xong, tranh thủ khoảng giữa các đề tài, cô mới nói đến chuyện của mình: “Đúng rồi, anh có xem tiết mục của bọn em không?”
“Đương nhiên rồi.” Nói đến cái này, Lục Trần Tây có chút khó chịu: “Vốn là anh muốn xem em, kết quả không nghĩ tới em không có lên hình, lão đại của bọn em có phải xấu tính không, áp bức lao động.”
Đồng Đồng cắt ngang: “Anh không hiểu thì đừng nói bậy, em đang còn trong thời gian thử việc, lão đại cho em cơ hội phỏng vấn đã là tốt lắm rồi, hơn nữa, phỏng vấn của em một chữ cũng không cắt, đã đủ không tệ.”
Nghe thấy cô nói giúp Cố Hoài, trong lòng Lục Trần Tây có chút hụt hẫng. Anh ta không chỉ xem tiết mục, còn chú ý đến weibo “Nơi đây". Sau khi tiết mục phát sóng, bình luận bên dưới Weibo tuy rằng đại đa số đều thảo luận về nội dung tiết mục, nhưng mà cũng có một số người thảo luận gương mặt mới kia là ai, có quan hệ gì với Cố Hoài, dựa vào đâu mà trẻ như vậy có thể được gia nhập “Nơi đây"?
Không biết tại sao, anh ta âm thầm cảm thấy Cố Hoài là một người không thể không phòng bị: “Đúng rồi, lão đại của em có bạn gái chưa?”
Đồng Đồng lắc lắc đầu: “Không có, anh ấy bận quá, không có thời gian.”
Lục Trần Tây nảy ra ý hay, cười hề hề nói: “Muốn anh giới thiệu không? Anh quen biết rất nhiều cô gái tốt, sẽ có người phù hợp với anh ta.”
“Hả?” Đồng Đồng nhíu mày, nhìn anh ta chằm chằm: “Anh lặp lại lần nữa?”
Lục Trần Tây ý thức được mình nói sai, cố gắng làm ra vẻ đáng thương, cười nịnh nọt: “Không tốt bằng em, không tốt bằng em.”
Đồng Đồng tức giận liếc anh ta một cái: “Anh ấy nói không cần ai giới thiệu, muốn tự mình tìm.”
Lục Trần Tây cân nhắc nếu Cố Hoài độc thân, Đồng Đồng cứ tiếp tục ở bên cạnh như vậy thật nguy hiểm, thời gian mỗi ngày hai người bên nhau còn nhiều hơn so với anh ta, chưa biết chừng ngày nào đó lại cọ ra lửa: “Anh nói này, hiện tại không phải có rất nhiều tin tức về kinh tế, thể thao, giải trí linh tinh, em không nghĩ tới làm việc đó sao?”
Đồng Đồng quyết đoán lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Lục Trần Tây khó hiểu: “Anh cảm thấy khá tốt, lại an toàn, phù hợp lý tưởng phóng viên của em, quả thực là hoàn mỹ. Hay là để anh giúp em khơi thông quan hệ, đổi em sang bộ phận khác.”
“...” Đồng Đồng có chút không nói nên lời: “Sao anh lại luôn có ý kiến với công việc hiện tại của em vậy?”
Lục Trần Tây đúng lý hợp tình: “Anh cảm thấy quá nguy hiểm, một cô gái bình thường sao lại làm những việc đó?”
“Con gái không thể làm những việc như vậy sao? Anh đang kỳ thị nữ giới đấy à?”
“...” Mỗi lần nhắc tới đề tài này, cô đều phản ứng gay gắt, Lục Trần Tây bực bội gãi đầu: “Thôi đi, không nói cái này nữa, nói tới lại đau đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.