Chương 47
Duy Kỳ
08/01/2024
Vài ngày sau, nhóm người Diêm Ngôn cử đi phỏng vấn xung quanh rút lui không công, nhưng thật ra lại không ngoài ý muốn, tâm tư của hung thủ kín đáo, sẽ không lưu lại dấu vết, để lại chứng cứ. Huống hồ thời gian gây án cụ thể không rõ ràng lắm, có thể là gần mấy tháng, cũng có thể là một hai năm trước, phỏng vấn người dân xung quanh không nhớ rõ chuyện đã lâu như vậy, cũng là bình thường.
Nhóm điều tra nơi xuất xứ của mấy xilanh thủy tinh vẫn còn đang tiến hành, bọn họ dựa theo phẩm chất của xilanh thủy tinh tra ra được nhà sản xuất, nhưng xưởng ở nước ngoài, có điều có không ít thương nhân của Dung Thành mua của nhà sản xuất này, chẳng hạn như bán thú cưng, hoa, chim, cá, còn có tiểu thương thị trường hải sản, tôm cá tươi, đều phải dùng tới xilanh cực đại như vậy, cho nên còn đang điều tra từng cái một.
Đồng Đồng theo dõi hệ thống giám sát 3 đêm liền, cảm giác bản thân sắp đột tử, Cố Hoài mạnh mẽ túm cô rời khỏi Cục Công an, đưa về nhà nghỉ ngơi. Nhưng nằm xuống không bao lâu, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi tới của bà nội La Tiểu Vũ, mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Vũ tiếp nhận tư vấn tâm lý, trước đó cô đã đồng ý đi đón.
Cô đấu tranh đứng dậy khỏi giường, gọi xe đi đến bến xe dẫn Tiểu Vũ đến văn phòng cố vấn tâm lý, kỳ lạ là không thấy Thẩm Kiến Sinh, cô gái ở quầy tiếp tân nói cho cô biết là Giáo sư Thẩm tạm thời có việc gấp, đã quay trở lại Mỹ.
Tiểu Vũ làm tư vấn tâm lý thì cô và bà nội cô bé đợi ở phòng tiếp khách. Dựa vào trên ghế sa lon, cô nhìn vô định về phía trước, trong đầu buồn ngủ thành tương hồ, tầm mắt dần dần tan rã.
Bỗng nhiên, trước mắt cô có một cái gì đó bơi lội bắt được ánh mắt của cô, cô dần dần tỉnh táo, lúc này mới ý thức được thì ra bức tường đối diện của phòng tiếp khách có khảm một bể cá cực lớn bằng thủy tinh, bên trong có mấy chú cá kim long đang an nhàn bơi qua bơi lại. Trước giờ sao cô lại không chú ý đến chứ?
Oa, bể cá này thật lớn nha, cô cũng có thể nằm vào được.
-
Sau khi làm xong tư vấn tâm lý, Đồng Đồng đưa Tiểu Vũ cùng bà nội cô bé đến bến xe, nhìn hai người lên ô tô đường dài trở về xong, cô mới trở về nhà, vào cửa vừa ngã đầu xuống đã ngủ ngay. Dù cô có trẻ thế nào, chịu đựng qua mấy đêm vẫn là chịu không nổi.
Chờ khi cô tỉnh ngủ đã gần 8 giờ tối. Choáng váng đầu óc cô ngồi dậy từ trên giường, bụng đói từng trận, cô đi đến phòng bếp mở ngăn đông tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch, lúc này mới nhớ sủi cảo mẹ gói lần trước đã ăn hết rồi.
Cô xoay người qua ngăn tủ, còn một ly mì, thế là cô cầm lấy ấm đun siêu tốc, đến hệ thống cấp nước uống, nhấn van mở. Trong thời gian chờ đợi nước, cô xé màng plastic của ly mì, mở nắp, đổ gia vị, sau đó dựa tường chờ, theo thói quen định lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Trên mạng vẫn còn đang bình luận về vụ án:
“Lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường vụ án, muốn nôn ra.”
“Liệu người giết chết những cô gái này, hiện tại có tình cờ xem tin tức hay không?”
“Thực không dám giấu diếm, mọi người là tôi giết, có bản lĩnh tới bắt tôi a~~”
“Xilanh thủy tinh này, giống như bể cá thủy cung của nhà cách vách của tôi, hung thủ sẽ không phải mua ở chỗ này chứ? Không nói, tôi đi cung cấp manh mối cho cảnh sát.”
“Sao hung thủ lại lột da mấy cô gái này? Da này đi đâu rồi?”
…
Có đủ loại bình luận, có người sắm vai Sherlock Holmes, suy luận về vụ án dựa trên đoạn video ngắn đó; có người mắng chính phủ vô năng, bệnh viện tâm thần hoang phế sao không dỡ bỏ kịp thời, tạo cơ hội cho phần tử phạm tội có cơ hội sử dụng; còn có người thân trong gia đình của người phụ nữ mất tích sau khi biết tin đã phải đến đồn cảnh sát để xác nhận.
Dưới Weibo chính thức của Cục Công an Thiên Hà cũng bị các loại bình luận thúc giục phá án càn quét.
Áp lực dồn dập, Đồng Đồng thở dài thườn thượt. Qua vài ngày tra xét hệ thống theo dõi, cảm giác như mò kim đáy bể, ai biết hung thủ lái xe chở thi thể đến bệnh viện vào ngày nào?
Đang nghĩ tới, ấm đun siêu tốc phát ra âm báo, nước xong rồi. Cô cất điện thoại di động, rót nước vào ly mì ăn liền, cầm một cái chén chặn trên miệng ly, sau đó nhìn chằm chú vô định ra phía ngoài cửa sổ.
Cô đột nhiên nghĩ tới Lục Trần Tây. Từ lần trước cô không cùng đi ăn cơm với ba anh ta, người này đã vài ngày không liên hệ với cô, có thời gian cập nhật vòng kết nối bạn bè, lại không có thời gian gửi Wechat cho cô.
Đột nhiên có một cuộc gọi, cô theo bản năng nghĩ là Lục Trần Tây, cầm điện thoại lên mới phát hiện ra là Đinh Hiện.
Cô sửng sốt một chút, nhận điện thoại: “A lô?”
Đinh Hiện nói: “Vừa đúng lúc tôi đi ngang qua tiểu khu của cô, cô đang ở nhà chứ, ăn cơm cùng nhé?”
Đồng Đồng ngẩn ra: “Làm sao anh biết tôi ở đâu hả?”
“Trước đó cô có nói cho tôi biết, không nhớ rõ sao?”
Đồng Đồng lộ ra nét mặt bối rối, cô không thể nhớ rõ mình đã từng nói với chuyện với ai, nói những gì, cho nên cũng không biết rốt cuộc có nói qua với hắn ta chưa, không chừng là có nói qua đi, nghĩ như vậy, cô a lên một tiếng.
Đinh Hiện cười rộ lên, có chút hài hước nói: “Cô còn nợ tôi một bữa cơm, là không phải là không muốn mời chứ?”
Đồng Đồng nhìn ly mì vừa nở kia, cắn răng một cái: “Không thể nào, đã nói mời anh vậy nhất định là muốn mời.”
“Tôi ở cửa tiểu khu nhà cô chờ cô.”
“Ừm, tôi lập tức đến ngay.” Gác điện thoại, Đồng Đồng xốc ba lô lên đi ra cửa.
*
Sau khoảng 10 giờ, Diêm Ngôn bóp chặt bản báo cáo pháp y quay trở lại. Bảy người chết là bị tiêm thuốc trợ tử đến chết. Nhưng bởi vì thân thể bị lột da, lại bị ngâm trong dung dịch chống phân hủy trong thời gian dài, làm cho anbumin thay đổi tính chất, phán đoán thời gian tử vong cũng không chính xác, hơn nữa đặc thù bên ngoài thi thể bị phá hư, tin tức có thể lấy ra được cực kỳ hữu hạn, do đó tình huống cũng không lạc quan.
Diêm Ngôn ngay lập tức sắp xếp cho cấp dưới của mình tiến hành một cuộc điều tra chéo giữa những người đã mua lọ thủy tinh và những người có khả năng chứa "thuốc trợ tử", để xem có thể thu hẹp phạm vi của nghi phạm hay không. Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, anh ta thở dài với Cố Hoài: “Theo dõi không thu hoạch được gì, hiện tại sẽ chờ kết quả xây dựng lại khuôn mặt người tử vong. Nếu như có thể biết rõ thân phận người bị hại, có thể điều tra được tung tích lúc còn sống của các cô gái này, đây là một phần rất quan trọng để chúng ta truy bắt tội phạm.”
Cố Hoài gật đầu: “Khi nào có kết quả?”
“Sáng ngày mai.”
Cố Hoài hơi suy nghĩ, lấy di động ra, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại.
Diêm Ngôn mắt sắc, nhìn thoáng qua thấy là giao diện Wechat: “Phát tin nhắn cho ai đó?”
Cố Hoài lạnh nhạt đáp lại: “Chuyện không liên quan tới ông.” Nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi màn hình điện thoại.
Diêm Ngôn đảo mắt: “Có phải gửi tin nhắn cho cô nhóc béo kia không?”
Cố Hoài không lên tiếng, gửi xong tin tức thì cất điện thoại lại, mặt lạnh nói: “Tôi về trước, sáng mai lại đến.”
Rời khỏi Cục Công an Thiên Hà, anh lái xe về nhà, phát hiện điện thoại còn chưa nhận được tin đáp lại của Đồng Đồng. Bởi vì biết cô quan tâm đến tiến triển vụ án này, cho nên anh nói cho cô biết tình huống trước mắt, cùng với việc ngày mai có thể sẽ tra ra được thân phận của người bị hại, đối với vụ án này mà nói, là một đột phá to lớn.
Thực ra, từ sau khi hai người thêm Wechat của nhau, cơ bản không có nói qua chuyện gì, tất cả các cuộc trò chuyện đều được thực hiện bên nhóm chat , tất cả đều nói việc chung. Lần này bởi vì tin tức tạm thời chưa thể công khai trên nhóm chat chung, nên đây là lần đầu tiên anh gửi tin nhắn riêng cho cô.
Trong lòng anh âm thầm mong đợi phản ứng của cô sau khi nhận được tin tức này, không biết cô sẽ trả lời gì cho anh. Nhưng đã 1 tiếng trôi qua, bên kia vẫn không có động tĩnh. Có lẽ là quá mệt mỏi rồi, chịu đựng suốt 3 đêm, phỏng chừng còn đang ngủ…
Thả di động lên bàn trà trong phòng khách, anh xoay người đi đến phòng tắm. Từ hôm thứ 7 xảy ra vụ án đến nay, anh còn chưa có tắm sạch sẽ một lần, sáng nay sau khi đưa Đồng Đồng về nhà, anh lại quay trở lại Cục Công an canh giữ đợi tiến triển của vụ án, thật sự không chịu nổi mới trở về ngủ một đêm.
Nhớ tới cô, anh không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ, tùy ý để vòi sen xả nước trên người mình. Biết rõ cô có bạn trai, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng cho cô. Bất kể ở nơi nào, bất kể có bao nhiêu người, chỉ cần có cô ở đó, dư quang trong mắt anh vẫn luôn âm thầm đuổi theo cô.
Anh khống chế không được.
Cũng đã không muốn khống chế.
Sau khi tắm xong, anh tiện tay cầm khăn tắm màu xám tro trên kệ quấn ngang eo, cơ bụng săn chắc vẫn còn đọng bọt nước trong suốt, bên trái gần tuyến nhân ngư, có một vết sẹo dài mấy cm, lồi lõm, trên bề mặt da có màu rất nhạt, thoạt nhìn đã có lâu rồi.
Vén mái tóc ướt sũng đi ra, anh đi đến bên bàn trà cầm điện thoại di động lên nhìn, vẫn không có tin nào đáp lại, không khỏi khẽ thở dài.
*
Ngày hôm sau.
Khi Cố Hoài tới Cục Công an Thiên Hà, trời vừa hửng sáng. Thời tiết sắp vào thu, trong không khí buổi sáng sớm xen lẫn cái se lạnh sảng khoái, anh vén cổ áo sơ mi bước nhanh vào.
Đi ngang qua chỗ cảnh sát viên làm việc, anh theo tiềm thức nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện bóng dáng cô, đoán chừng cô còn chưa thức dậy.
Anh đi tìm Diêm Ngôn hỏi về tiến triển vụ án trước. Gõ cửa văn phòng, anh bước vào phát hiện Diêm Ngôn đang ghé vào trên bàn công tác của anh ta-- mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cố Hoài không gọi anh ta, mà ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh ta, mở laptop cầm theo viết bản thảo. ngôn tình sủng
Cứ như vậy qua một thời gian ngắn, Diêm Ngôn giật giật đầu, chậm rãi ngồi dậy, thấy anh ngồi ở đối diện, nhịn không được ách xì một cái: “Đến đây lúc nào, sao không gọi tôi.”
“Cái này không quan trọng.” Cố Hoài dừng lại tay đang đánh chữ: “Vụ án có tiến triển gì mới không?”
Diêm Ngôn day day đôi mắt đỏ ngầu bởi vì thức đêm trường kỳ: “Sau khi trải qua kiểm tra chéo tối qua, bước đầu đã thu nhỏ phạm vi của đối tượng tình nghi còn 17 người, nhưng không loại trừ khả năng hung thủ mua thuốc trợ tử từ chợ đen.”
“Tôi xem danh sách người tình nghi một chút.”
Diêm Ngôn thao tác trên máy tính, sau đó chuyển màn hình về hướng Cố Hoài.
Cố Hoài cầm lấy chuột máy tính, trượt trên màn hình xem diện mạo của 17 người kia, tên và chức nghiệp, sau đó ngừng lại chỗ của một người. Thẩm Kiến Sinh?
Diêm Ngôn: “Người này chính là giáo sư tâm lý mà ông mời tới trong tiết mục lần trước đúng không? Dường như hắn ta đang nghiên cứu giới tính học?”
Cố Hoài nhìn chăm chú tên của người kia, gật đầu.
“Hiện tại hắn ta là kẻ tình nghi rất lớn, từng có ghi chép lại việc mua bể cá, là cùng một hãng sản xuất với mấy xilanh thủy tinh chứa xác, còn là bác sĩ tâm lý, có quyền kê đơn thuốc, so với người bình thường hắn ta cũng có đường đi tiếp xúc với các loại thuốc quản chế. Hắn ta có độ phù hợp cao với miêu tả của người làm hồ sơ bên chúng tôi,” Diêm Ngôn nói đến đây thì dừng một chút: “Khả nghi hơn là, hắn ta đột nhiên bay đi Mỹ, quả thực giống như chạy tội.”
Đầu ngón tay của Cố Hoài gõ nhẹ trên mặt bàn hai cái: “Động cơ?”
“Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, tôi đã cho người đi thăm dò, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Lúc này cửa văn phòng bỗng nhiên bị gõ vang, một viên cảnh sát đẩy cửa bước vào, nôn nóng la lên: “Đội trưởng Diêm, kết quả của việc tái tạo khuôn mặt đã có.”
Diêm Ngôn vừa nghe, lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi theo cảnh sát viên ra ngoài.
Cố Hoài cũng đứng lên theo.
Ra khỏi phòng làm việc, anh theo bản năng quét một vòng chỗ làm việc, vẫn không thấy bóng dáng Đồng Đồng, anh không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Cô ấy bị sao vậy, nếu không tới nữa sẽ bỏ qua công bố thân phận người bị chết.
Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại di động lên, bấm ra dãy số của cô gọi qua, một lúc sau, trong ống nghe truyền đến lời nhắc nhẹ nhàng: “Số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy.”
…
*
Căn cứ kết quả tái tạo khuôn mặt của 7 nạn nhân, thông tin nhận dạng tương ứng đã được tìm thấy trong cơ sở dữ liệu, chứng thực cả 7 người đều là người đến từ nơi khác,. Sau khi xác minh danh tính, Diêm Ngôn đã cử người liên hệ với đồn cảnh sát địa phương, mặt khác, cử người đi điều tra tung tích của họ ở Dung Thành.
Lúc này thời gian đã gần đến giữa trưa.
Cố Hoài ngồi trong văn phòng của Diêm Ngôn, nhìn di động vẫn không có tin trả lời, mi tâm anh nhíu lại. Anh mơ hồ cảm giác được sự tình có chút không bình thường, cho dù cô rất mệt đi, ngủ thẳng đến trưa còn chưa dậy nổi sao? Huống chi cô còn quan tâm đến tiển triển của vụ án như vậy, theo lý thuyết sẽ không ngủ lâu như vậy.
Diêm Ngôn liếc bạn tốt của mình. Hai người bọn họ từ nhỏ đã quen nhau, tuy rằng năm mười mấy tuổi đó cha mẹ anh qua đời, sau đó được ông nội đón tới Bắc Kinh nuôi dưỡng, nhưng nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm đều sẽ quay về Dung Thành, cho nên việc liên hệ chưa từng bị đứt đoạn. Quen nhau hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ mất hồn như vậy của anh: “Thế nào, ông đang suy nghĩ vì sao em gái béo của ông còn chưa tới đúng không?”
Nói xong, anh ta đã chuẩn bị tâm lý nhận lại một cái liếc mắt của anh, nhưng Cố Hoài hiển nhiên không có tâm trạng nói giỡn, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Đến giờ cô ấy còn chưa mở máy, một người không để điện thoại di động rời khỏi người, pin còn ít hơn 50% đã đi sạc, sẽ tắt máy trong thời gian dài như vậy sao?”
“...” Diêm Ngôn gãi đầu: “Không chừng là ngủ quên, người trẻ tuổi bây giờ ai không ngủ nướng, ông cho là ai cũng giống người cao tuổi như tôi với ông chắc, nửa đêm rời giường không có chút áp lực nào. Tôi thấy ông đây là căng thẳng quá độ đó.”
Cố Hoài đình trệ một lúc. Anh ta nói không phải không có lý, nhưng trực giác của anh bảo không phải như vậy. Cho dù trước đó Đồng Đồng có một lần ngủ quên thiếu chút nữa chậm trễ phải hoãn phỏng vấn, nhưng đó là dưới tác dụng của cồn và thất tình gây ra, hơn nữa lúc ấy đến lâm thời anh mới thông báo với cô có phỏng vấn.
Giống như hôm nay có vụ án lớn bên người, với tinh thần trách nhiệm của cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ không xuất hiện. Nghĩ đến đây, anh đứng lên, nắm lấy chìa khóa xe: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”
Nhóm điều tra nơi xuất xứ của mấy xilanh thủy tinh vẫn còn đang tiến hành, bọn họ dựa theo phẩm chất của xilanh thủy tinh tra ra được nhà sản xuất, nhưng xưởng ở nước ngoài, có điều có không ít thương nhân của Dung Thành mua của nhà sản xuất này, chẳng hạn như bán thú cưng, hoa, chim, cá, còn có tiểu thương thị trường hải sản, tôm cá tươi, đều phải dùng tới xilanh cực đại như vậy, cho nên còn đang điều tra từng cái một.
Đồng Đồng theo dõi hệ thống giám sát 3 đêm liền, cảm giác bản thân sắp đột tử, Cố Hoài mạnh mẽ túm cô rời khỏi Cục Công an, đưa về nhà nghỉ ngơi. Nhưng nằm xuống không bao lâu, cô đột nhiên nhận được cuộc gọi tới của bà nội La Tiểu Vũ, mới nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Vũ tiếp nhận tư vấn tâm lý, trước đó cô đã đồng ý đi đón.
Cô đấu tranh đứng dậy khỏi giường, gọi xe đi đến bến xe dẫn Tiểu Vũ đến văn phòng cố vấn tâm lý, kỳ lạ là không thấy Thẩm Kiến Sinh, cô gái ở quầy tiếp tân nói cho cô biết là Giáo sư Thẩm tạm thời có việc gấp, đã quay trở lại Mỹ.
Tiểu Vũ làm tư vấn tâm lý thì cô và bà nội cô bé đợi ở phòng tiếp khách. Dựa vào trên ghế sa lon, cô nhìn vô định về phía trước, trong đầu buồn ngủ thành tương hồ, tầm mắt dần dần tan rã.
Bỗng nhiên, trước mắt cô có một cái gì đó bơi lội bắt được ánh mắt của cô, cô dần dần tỉnh táo, lúc này mới ý thức được thì ra bức tường đối diện của phòng tiếp khách có khảm một bể cá cực lớn bằng thủy tinh, bên trong có mấy chú cá kim long đang an nhàn bơi qua bơi lại. Trước giờ sao cô lại không chú ý đến chứ?
Oa, bể cá này thật lớn nha, cô cũng có thể nằm vào được.
-
Sau khi làm xong tư vấn tâm lý, Đồng Đồng đưa Tiểu Vũ cùng bà nội cô bé đến bến xe, nhìn hai người lên ô tô đường dài trở về xong, cô mới trở về nhà, vào cửa vừa ngã đầu xuống đã ngủ ngay. Dù cô có trẻ thế nào, chịu đựng qua mấy đêm vẫn là chịu không nổi.
Chờ khi cô tỉnh ngủ đã gần 8 giờ tối. Choáng váng đầu óc cô ngồi dậy từ trên giường, bụng đói từng trận, cô đi đến phòng bếp mở ngăn đông tủ lạnh, bên trong rỗng tuếch, lúc này mới nhớ sủi cảo mẹ gói lần trước đã ăn hết rồi.
Cô xoay người qua ngăn tủ, còn một ly mì, thế là cô cầm lấy ấm đun siêu tốc, đến hệ thống cấp nước uống, nhấn van mở. Trong thời gian chờ đợi nước, cô xé màng plastic của ly mì, mở nắp, đổ gia vị, sau đó dựa tường chờ, theo thói quen định lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Trên mạng vẫn còn đang bình luận về vụ án:
“Lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường vụ án, muốn nôn ra.”
“Liệu người giết chết những cô gái này, hiện tại có tình cờ xem tin tức hay không?”
“Thực không dám giấu diếm, mọi người là tôi giết, có bản lĩnh tới bắt tôi a~~”
“Xilanh thủy tinh này, giống như bể cá thủy cung của nhà cách vách của tôi, hung thủ sẽ không phải mua ở chỗ này chứ? Không nói, tôi đi cung cấp manh mối cho cảnh sát.”
“Sao hung thủ lại lột da mấy cô gái này? Da này đi đâu rồi?”
…
Có đủ loại bình luận, có người sắm vai Sherlock Holmes, suy luận về vụ án dựa trên đoạn video ngắn đó; có người mắng chính phủ vô năng, bệnh viện tâm thần hoang phế sao không dỡ bỏ kịp thời, tạo cơ hội cho phần tử phạm tội có cơ hội sử dụng; còn có người thân trong gia đình của người phụ nữ mất tích sau khi biết tin đã phải đến đồn cảnh sát để xác nhận.
Dưới Weibo chính thức của Cục Công an Thiên Hà cũng bị các loại bình luận thúc giục phá án càn quét.
Áp lực dồn dập, Đồng Đồng thở dài thườn thượt. Qua vài ngày tra xét hệ thống theo dõi, cảm giác như mò kim đáy bể, ai biết hung thủ lái xe chở thi thể đến bệnh viện vào ngày nào?
Đang nghĩ tới, ấm đun siêu tốc phát ra âm báo, nước xong rồi. Cô cất điện thoại di động, rót nước vào ly mì ăn liền, cầm một cái chén chặn trên miệng ly, sau đó nhìn chằm chú vô định ra phía ngoài cửa sổ.
Cô đột nhiên nghĩ tới Lục Trần Tây. Từ lần trước cô không cùng đi ăn cơm với ba anh ta, người này đã vài ngày không liên hệ với cô, có thời gian cập nhật vòng kết nối bạn bè, lại không có thời gian gửi Wechat cho cô.
Đột nhiên có một cuộc gọi, cô theo bản năng nghĩ là Lục Trần Tây, cầm điện thoại lên mới phát hiện ra là Đinh Hiện.
Cô sửng sốt một chút, nhận điện thoại: “A lô?”
Đinh Hiện nói: “Vừa đúng lúc tôi đi ngang qua tiểu khu của cô, cô đang ở nhà chứ, ăn cơm cùng nhé?”
Đồng Đồng ngẩn ra: “Làm sao anh biết tôi ở đâu hả?”
“Trước đó cô có nói cho tôi biết, không nhớ rõ sao?”
Đồng Đồng lộ ra nét mặt bối rối, cô không thể nhớ rõ mình đã từng nói với chuyện với ai, nói những gì, cho nên cũng không biết rốt cuộc có nói qua với hắn ta chưa, không chừng là có nói qua đi, nghĩ như vậy, cô a lên một tiếng.
Đinh Hiện cười rộ lên, có chút hài hước nói: “Cô còn nợ tôi một bữa cơm, là không phải là không muốn mời chứ?”
Đồng Đồng nhìn ly mì vừa nở kia, cắn răng một cái: “Không thể nào, đã nói mời anh vậy nhất định là muốn mời.”
“Tôi ở cửa tiểu khu nhà cô chờ cô.”
“Ừm, tôi lập tức đến ngay.” Gác điện thoại, Đồng Đồng xốc ba lô lên đi ra cửa.
*
Sau khoảng 10 giờ, Diêm Ngôn bóp chặt bản báo cáo pháp y quay trở lại. Bảy người chết là bị tiêm thuốc trợ tử đến chết. Nhưng bởi vì thân thể bị lột da, lại bị ngâm trong dung dịch chống phân hủy trong thời gian dài, làm cho anbumin thay đổi tính chất, phán đoán thời gian tử vong cũng không chính xác, hơn nữa đặc thù bên ngoài thi thể bị phá hư, tin tức có thể lấy ra được cực kỳ hữu hạn, do đó tình huống cũng không lạc quan.
Diêm Ngôn ngay lập tức sắp xếp cho cấp dưới của mình tiến hành một cuộc điều tra chéo giữa những người đã mua lọ thủy tinh và những người có khả năng chứa "thuốc trợ tử", để xem có thể thu hẹp phạm vi của nghi phạm hay không. Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, anh ta thở dài với Cố Hoài: “Theo dõi không thu hoạch được gì, hiện tại sẽ chờ kết quả xây dựng lại khuôn mặt người tử vong. Nếu như có thể biết rõ thân phận người bị hại, có thể điều tra được tung tích lúc còn sống của các cô gái này, đây là một phần rất quan trọng để chúng ta truy bắt tội phạm.”
Cố Hoài gật đầu: “Khi nào có kết quả?”
“Sáng ngày mai.”
Cố Hoài hơi suy nghĩ, lấy di động ra, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại.
Diêm Ngôn mắt sắc, nhìn thoáng qua thấy là giao diện Wechat: “Phát tin nhắn cho ai đó?”
Cố Hoài lạnh nhạt đáp lại: “Chuyện không liên quan tới ông.” Nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi màn hình điện thoại.
Diêm Ngôn đảo mắt: “Có phải gửi tin nhắn cho cô nhóc béo kia không?”
Cố Hoài không lên tiếng, gửi xong tin tức thì cất điện thoại lại, mặt lạnh nói: “Tôi về trước, sáng mai lại đến.”
Rời khỏi Cục Công an Thiên Hà, anh lái xe về nhà, phát hiện điện thoại còn chưa nhận được tin đáp lại của Đồng Đồng. Bởi vì biết cô quan tâm đến tiến triển vụ án này, cho nên anh nói cho cô biết tình huống trước mắt, cùng với việc ngày mai có thể sẽ tra ra được thân phận của người bị hại, đối với vụ án này mà nói, là một đột phá to lớn.
Thực ra, từ sau khi hai người thêm Wechat của nhau, cơ bản không có nói qua chuyện gì, tất cả các cuộc trò chuyện đều được thực hiện bên nhóm chat , tất cả đều nói việc chung. Lần này bởi vì tin tức tạm thời chưa thể công khai trên nhóm chat chung, nên đây là lần đầu tiên anh gửi tin nhắn riêng cho cô.
Trong lòng anh âm thầm mong đợi phản ứng của cô sau khi nhận được tin tức này, không biết cô sẽ trả lời gì cho anh. Nhưng đã 1 tiếng trôi qua, bên kia vẫn không có động tĩnh. Có lẽ là quá mệt mỏi rồi, chịu đựng suốt 3 đêm, phỏng chừng còn đang ngủ…
Thả di động lên bàn trà trong phòng khách, anh xoay người đi đến phòng tắm. Từ hôm thứ 7 xảy ra vụ án đến nay, anh còn chưa có tắm sạch sẽ một lần, sáng nay sau khi đưa Đồng Đồng về nhà, anh lại quay trở lại Cục Công an canh giữ đợi tiến triển của vụ án, thật sự không chịu nổi mới trở về ngủ một đêm.
Nhớ tới cô, anh không khỏi phát ra một tiếng than nhẹ, tùy ý để vòi sen xả nước trên người mình. Biết rõ cô có bạn trai, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng cho cô. Bất kể ở nơi nào, bất kể có bao nhiêu người, chỉ cần có cô ở đó, dư quang trong mắt anh vẫn luôn âm thầm đuổi theo cô.
Anh khống chế không được.
Cũng đã không muốn khống chế.
Sau khi tắm xong, anh tiện tay cầm khăn tắm màu xám tro trên kệ quấn ngang eo, cơ bụng săn chắc vẫn còn đọng bọt nước trong suốt, bên trái gần tuyến nhân ngư, có một vết sẹo dài mấy cm, lồi lõm, trên bề mặt da có màu rất nhạt, thoạt nhìn đã có lâu rồi.
Vén mái tóc ướt sũng đi ra, anh đi đến bên bàn trà cầm điện thoại di động lên nhìn, vẫn không có tin nào đáp lại, không khỏi khẽ thở dài.
*
Ngày hôm sau.
Khi Cố Hoài tới Cục Công an Thiên Hà, trời vừa hửng sáng. Thời tiết sắp vào thu, trong không khí buổi sáng sớm xen lẫn cái se lạnh sảng khoái, anh vén cổ áo sơ mi bước nhanh vào.
Đi ngang qua chỗ cảnh sát viên làm việc, anh theo tiềm thức nhìn bốn phía xung quanh, không phát hiện bóng dáng cô, đoán chừng cô còn chưa thức dậy.
Anh đi tìm Diêm Ngôn hỏi về tiến triển vụ án trước. Gõ cửa văn phòng, anh bước vào phát hiện Diêm Ngôn đang ghé vào trên bàn công tác của anh ta-- mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cố Hoài không gọi anh ta, mà ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh ta, mở laptop cầm theo viết bản thảo. ngôn tình sủng
Cứ như vậy qua một thời gian ngắn, Diêm Ngôn giật giật đầu, chậm rãi ngồi dậy, thấy anh ngồi ở đối diện, nhịn không được ách xì một cái: “Đến đây lúc nào, sao không gọi tôi.”
“Cái này không quan trọng.” Cố Hoài dừng lại tay đang đánh chữ: “Vụ án có tiến triển gì mới không?”
Diêm Ngôn day day đôi mắt đỏ ngầu bởi vì thức đêm trường kỳ: “Sau khi trải qua kiểm tra chéo tối qua, bước đầu đã thu nhỏ phạm vi của đối tượng tình nghi còn 17 người, nhưng không loại trừ khả năng hung thủ mua thuốc trợ tử từ chợ đen.”
“Tôi xem danh sách người tình nghi một chút.”
Diêm Ngôn thao tác trên máy tính, sau đó chuyển màn hình về hướng Cố Hoài.
Cố Hoài cầm lấy chuột máy tính, trượt trên màn hình xem diện mạo của 17 người kia, tên và chức nghiệp, sau đó ngừng lại chỗ của một người. Thẩm Kiến Sinh?
Diêm Ngôn: “Người này chính là giáo sư tâm lý mà ông mời tới trong tiết mục lần trước đúng không? Dường như hắn ta đang nghiên cứu giới tính học?”
Cố Hoài nhìn chăm chú tên của người kia, gật đầu.
“Hiện tại hắn ta là kẻ tình nghi rất lớn, từng có ghi chép lại việc mua bể cá, là cùng một hãng sản xuất với mấy xilanh thủy tinh chứa xác, còn là bác sĩ tâm lý, có quyền kê đơn thuốc, so với người bình thường hắn ta cũng có đường đi tiếp xúc với các loại thuốc quản chế. Hắn ta có độ phù hợp cao với miêu tả của người làm hồ sơ bên chúng tôi,” Diêm Ngôn nói đến đây thì dừng một chút: “Khả nghi hơn là, hắn ta đột nhiên bay đi Mỹ, quả thực giống như chạy tội.”
Đầu ngón tay của Cố Hoài gõ nhẹ trên mặt bàn hai cái: “Động cơ?”
“Tạm thời còn chưa rõ ràng lắm, tôi đã cho người đi thăm dò, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Lúc này cửa văn phòng bỗng nhiên bị gõ vang, một viên cảnh sát đẩy cửa bước vào, nôn nóng la lên: “Đội trưởng Diêm, kết quả của việc tái tạo khuôn mặt đã có.”
Diêm Ngôn vừa nghe, lập tức đứng dậy khỏi ghế ngồi, đi theo cảnh sát viên ra ngoài.
Cố Hoài cũng đứng lên theo.
Ra khỏi phòng làm việc, anh theo bản năng quét một vòng chỗ làm việc, vẫn không thấy bóng dáng Đồng Đồng, anh không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Cô ấy bị sao vậy, nếu không tới nữa sẽ bỏ qua công bố thân phận người bị chết.
Nghĩ đến đây, anh cầm điện thoại di động lên, bấm ra dãy số của cô gọi qua, một lúc sau, trong ống nghe truyền đến lời nhắc nhẹ nhàng: “Số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy.”
…
*
Căn cứ kết quả tái tạo khuôn mặt của 7 nạn nhân, thông tin nhận dạng tương ứng đã được tìm thấy trong cơ sở dữ liệu, chứng thực cả 7 người đều là người đến từ nơi khác,. Sau khi xác minh danh tính, Diêm Ngôn đã cử người liên hệ với đồn cảnh sát địa phương, mặt khác, cử người đi điều tra tung tích của họ ở Dung Thành.
Lúc này thời gian đã gần đến giữa trưa.
Cố Hoài ngồi trong văn phòng của Diêm Ngôn, nhìn di động vẫn không có tin trả lời, mi tâm anh nhíu lại. Anh mơ hồ cảm giác được sự tình có chút không bình thường, cho dù cô rất mệt đi, ngủ thẳng đến trưa còn chưa dậy nổi sao? Huống chi cô còn quan tâm đến tiển triển của vụ án như vậy, theo lý thuyết sẽ không ngủ lâu như vậy.
Diêm Ngôn liếc bạn tốt của mình. Hai người bọn họ từ nhỏ đã quen nhau, tuy rằng năm mười mấy tuổi đó cha mẹ anh qua đời, sau đó được ông nội đón tới Bắc Kinh nuôi dưỡng, nhưng nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm đều sẽ quay về Dung Thành, cho nên việc liên hệ chưa từng bị đứt đoạn. Quen nhau hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ mất hồn như vậy của anh: “Thế nào, ông đang suy nghĩ vì sao em gái béo của ông còn chưa tới đúng không?”
Nói xong, anh ta đã chuẩn bị tâm lý nhận lại một cái liếc mắt của anh, nhưng Cố Hoài hiển nhiên không có tâm trạng nói giỡn, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Đến giờ cô ấy còn chưa mở máy, một người không để điện thoại di động rời khỏi người, pin còn ít hơn 50% đã đi sạc, sẽ tắt máy trong thời gian dài như vậy sao?”
“...” Diêm Ngôn gãi đầu: “Không chừng là ngủ quên, người trẻ tuổi bây giờ ai không ngủ nướng, ông cho là ai cũng giống người cao tuổi như tôi với ông chắc, nửa đêm rời giường không có chút áp lực nào. Tôi thấy ông đây là căng thẳng quá độ đó.”
Cố Hoài đình trệ một lúc. Anh ta nói không phải không có lý, nhưng trực giác của anh bảo không phải như vậy. Cho dù trước đó Đồng Đồng có một lần ngủ quên thiếu chút nữa chậm trễ phải hoãn phỏng vấn, nhưng đó là dưới tác dụng của cồn và thất tình gây ra, hơn nữa lúc ấy đến lâm thời anh mới thông báo với cô có phỏng vấn.
Giống như hôm nay có vụ án lớn bên người, với tinh thần trách nhiệm của cô tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ không xuất hiện. Nghĩ đến đây, anh đứng lên, nắm lấy chìa khóa xe: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.