Chương 25: Người yêu khó có được
美人赠我糖葫芦
26/11/2021
Bầu trời tháng năm có màu giống hoa hồng, cũng là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong năm. Triệu Khải Bình đã tận dụng ngày 1 tháng 5 để sắp xếp cho dượng chuyển về bệnh viện số Sáu. Cả gia đình bày thế trận chờ quân địch, giống như một sự thay đổi lớn trong chiến lược, Dương Dương dứt khoát từ chức về nước chăm sóc cha, giọng nói của dượng vẫn còn rất yếu: “Làm phiền mọi người như vậy, dượng cảm thấy ngại quá.” Cả đời ông sợ nhất là làm phiền người khác.
Người thân và đồng nghiệp ở đơn vị trước của dượng đều đến thăm, mặc dù lấy cớ té ngã trong khi đi du lịch nghe có vẻ vô cùng gượng ép, nhưng mọi người vẫn giả vờ tin tưởng, đơn vị còn đến thăm hỏi và tặng một lẵng trái cây lớn, dặn dò dượng phải dưỡng bệnh thật tốt, mọi người đều mong ông sớm trở lại làm việc. Dượng mỉm cười gật đầu, thật ra thì trong lòng ai cũng biết ông ấy sẽ không đi làm nữa.
Hầu như cả gia đình Triệu Khải Bình đều đóng quân cắm trại trong bệnh viện. Lúc đầu, cha Triệu và mẹ Triệu còn lo lắng Dương Dương và cô gặp nhau thì sẽ náo loạn liên tục, nhưng điều kỳ lạ là lần này cả hai rất bình tĩnh, một người ở lại chăm sóc, còn người kia đến căn tin mua cơm, lúc ở cùng nhau thì cả hai sẽ tách ra mỗi người đứng một chỗ, hoàn toàn không có dáng vẻ giương nanh múa vuốt giống như lần trước.
Triệu Khải Bình đích thân kiểm tra cho dượng, nhận định ông có thể tiến vào giai đoạn phục hồi chức năng, phải có người đi bộ với ông mỗi ngày để rèn luyện các chức năng của cơ thể. Dương Dương đồng ý rất dứt khoát, Triệu Khải Bình quay đầu nhìn về phía cô đang đứng ở phía xa, nói: “Đợi lát nữa cô đi với cháu đến gặp y tá trưởng, cô ấy sẽ dạy cô cách xoa bóp cho dượng.”
Cô không nói chuyện, ngược lại là cha Triệu lên tiếng: “Bình Bình à, hay là để Dương Dương học đi, người trẻ học nhanh hơn.”
Dương Dương nâng túi lên, sửa lại tóc: “Ừ, để em đi.”
Cô quay mặt sang chỗ khác, bóng cây râm mát kéo dài ngoài cửa sổ.
Đàm Tông Minh bắt đầu chế độ làm việc sau khi bước sang tháng năm, anh bận đến mức không thể về nhà, chỉ có thể gọi điện cho Triệu Khải Bình trong thời gian chờ chuyến bay. Hết cách rồi, Triệu Khải Bình cũng đang bận rộn, trung bình mỗi ngày được xếp hai cuộc phẫu thuật, chờ đến khi cậu nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại rồi gọi lại thì tín hiệu của đối phương luôn báo bận.
“Em cảm thấy nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này thì sẽ thành Ngưu Lang Chức Nữ đấy.” Triệu Khải Bình gửi tin nhắn cho Đàm Tông Minh.
“Bác sĩ Tiểu Triệu, nhưng anh không ăn trộm quần áo của em khi em tắm, anh thề đấy.” Đàm Tông Minh trả lời cậu.
“Nói thế nào thì anh suốt ngày bay trên trời như vậy, làm Chức Nữ cũng rất thích hợp, đúng không?” Triệu Khải Bình không cam lòng yếu thế.
“Được, vậy bác sĩ Tiểu Triệu làm Ngưu Lang đi.” Gần đây Đàm Tông Minh đùa giỡn với bác sĩ Tiểu Triệu càng ngày càng thành thạo hơn.
“…” Lúc này bác sĩ Tiểu Triệu mới nhận ra mình tự rơi vào hố rồi: “Anh ngây thơ quá đấy, em không chơi với anh nữa.”
Đàm Tông Minh hỏi cậu: “Có chuyện gấp à?”
“Bận đi đóng cọc.” Triệu Khải Bình trả lời anh: “Buổi chiều còn có một cuộc phẫu thuật thay khớp hông nữa.”
Phẫu thuật chỉnh hình thường phải sử dụng một số thiết bị thần kỳ, mỗi khi nghe thấy âm thanh rợn người trong phòng phẫu thuật, tiếng lốp bốp giống như công trường xây dựng, tiếng mũi khoan quay cuồng chấn động cả tòa nhà, khiến ai nghe được cũng cảm thấy sợ hãi. Các bác sĩ trong khoa chỉnh hình thường cười tự nhận mình là người có tay nghề chuyển gạch cao nhất trong giới y học, nếu nghỉ việc thì có thể trực tiếp đến công trường làm việc. Có lần khoa ngoại tim mạch ở bên cạnh tiếp nhận một bệnh nhân chuẩn bị lắp van giả, vừa chuyển vào phòng mổ đã nghe thấy tiếng mũi khoan ê răng bên cạnh truyền đến, bệnh nhân bị dọa sợ đến mức các chỉ số đều tăng lên, khiến bác sĩ phẫu thuật chính phải dỗ dành: “Không sao đâu, gần đây bệnh viện chúng tôi đang sửa sang lại.” Kể từ đó, khoa chỉnh hình có biệt danh là “Đội trang trí.”
Khi Vương Hải Châu nhìn thấy Đàm Tông Minh đang mỉm cười với điện thoại, trong lòng cô đã hiểu rõ. Cô vốn là người có tâm tư nhạy cảm, đã sớm nhận ra mạch nước ngầm chuyển động giữa Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình, dường như Đàm Tông Minh cũng không có ý định che giấu cô, còn hào phóng nhờ cô tư vấn về món quà sinh nhật tặng cho mẹ Triệu. Vương Hải Châu đã giới thiệu cho anh một sợi dây chuyền của một thương hiệu thiết kế riêng, vừa cao cấp vừa sang trọng, mà điều thú vị nhất là mặt dây chuyền được làm theo công nghệ RNA chuyển giao, rất độc đáo, và cũng phù hợp với nghề nghiệp của mẹ Triệu.
Đối với Đàm Tông Minh, cuộc sống không chỉ có kim cương và tình yêu, mà còn có mẹ vợ ở phương xa.
Khoảng thời gian nửa năm, đủ để Đàm Tông Minh bẻ cong mình và Triệu Khải Bình, cũng đủ để Vương Hải Châu trở thành bà chủ thực sự của Vũ Hạ. Giờ đây, mọi người ở Bến Thượng Hải đều biết Vũ Hạ và Thịnh Huyên cùng một phe, dự án cơ sở hạ tầng ở Giang Tây mà hai nhà hoàn thành đang trên đà phát triển, nhưng nửa đường lại thay đổi, bận rộn đi thu mua các công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm. Lúc này, mọi người mới chợt nhận ra vị thần này đã tính toán như thế nào khi vung tiền làm Bồ Tát cho nhiều bệnh viện khác nhau ở Thượng Hải vào năm ngoái, cùng với những tín hiệu liên tục được đưa ra từ các biện pháp cải cách y tế đã được áp dụng trong suốt cả năm, khi mọi người vẫn còn thèm thuồng thị trường dược phẩm béo bở thì Đàm Tông Minh đã sớm chuẩn bị tốt, muốn chiếm núi xưng vương rồi.
Một miếng mỡ rơi xuống biển, không có lý do gì lại không bị lũ cá mập đuổi theo. Đàm Tông Minh được đánh giá là có phản ứng nhanh, nhưng người mạnh còn có người mạnh hơn, từ trước đến nay miếng bánh dược phẩm này vẫn luôn nằm chắc trong tay tập đoàn Khang Nhuận. Mặc dù nói Khang Nhuận là người quen cũ của Đàm Tông Minh, thậm chí còn có ơn dẫn dắt anh, lúc Đàm Tông Minh còn non nớt đã được ông ấy giúp đỡ mấy lần, sau này ý tưởng đầu tư khác nhau, ngành nghề tập trung vào cũng khác nên cả hai dần có chút xa lạ. Ông ấy cũng có xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp như Đàm Tông Minh, nhờ ô dù của cha mình ở bộ y tế, ông ấy bắt đầu tham gia thị trường dược phẩm vào đầu những năm 1990. Sau khi ông cụ nhà họ Khang nghỉ hưu, con trai ông cũng rút khỏi công ty dược kiểm soát cổ phần trực tiếp, thành lập công ty đầu tư, tiếp tục kiểm soát cổ phần của thị trường thông qua những mắc xích xếp chồng lên nhau, đó chính là cách người chiến thắng cuộc sống tăng thêm những con số không trong tài khoản của mình khi họ tỉnh dậy.
Cổ đông lớn của công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm mà Đàm Tông Minh muốn thâu tóm là một công ty phụ thuộc nào đó do tập đoàn Khang Nhuận kiểm soát. Ban đầu hai cổ đông đã bán tháo cổ phần trong tay họ do sự thất bại trong đầu tư của công ty mẹ, đúng lúc được Thịnh Huyên và Vũ Hạ tiếp quản. Đàm Tông Minh đã tuyên bố tại cuộc họp cổ đông đầu tiên rằng sau khi anh trở thành cổ đông, công ty phải chuyển từ tập trung vào sản xuất thuốc phỏng chế sang nghiên cứu và phát triển độc lập, các thành viên trong hội đồng quản trị được cổ đông lớn phái đến liếc mắt nhìn nhau, bọn họ kiên quyết muốn cắt giảm kinh phí cho R&D. Hai bên không thống nhất được chiến lược phát triển của công ty, Đàm Tông Minh phải bay tới bay lui, nhất định không chịu nhượng bộ trong vấn đề này, đương nhiên cũng làm kinh động đến chủ tịch Khang. Ông lớn này đã phải từ bỏ việc ở bên con trai trong kỳ nghỉ hè, việc đầu tiên ông ấy làm sau khi bay về nước chính là hẹn Đàm Tông Minh và Vương Hải Châu đi ăn cơm.
Kết quả đương nhiên là bữa tiệc Hồng Môn Yến này tan rã trong không vui. Đàm Tông Minh không còn là chàng trai chỉ biết nhìn nhận sự việc qua lời nói của người khác của năm đó nữa, bây giờ anh đã sắc bén không hề thua kém Khang Nhuận, lại cắn chặt vấn đề kinh phí R&D không buông, cuối cùng Khang Nhuận cũng cầm ly rượu cười: “Cũng chỉ là một công ty mà thôi, không cần phải ồn ào qua lại làm gì, cứ làm theo ý của Tông Minh đi.” Hàm ý là ông ấy vẫn kiểm soát phần còn lại của thị trường, Đàm Tông Minh có thể rời xa ông ấy bất cứ lúc nào.
Đàm Tông Minh nắm quyền trong ban giám đốc, nhưng cũng đắc tội với Khang Nhuận. Trong lòng Vương Hải Châu mơ hồ cảm thấy bất an, hiện tại người ta là dao thớt, còn mình là cá thịt, bước tiếp theo cũng không dễ dàng như vậy. Ngược lại Đàm Tông Minh trông có vẻ khá thoải mái, nếu anh muốn bước vào ngành nghề này, vậy thì nhất định phải đấu với Khang Nhuận một trận. Anh đã nghiên cứu các trường hợp thu mua của tập đoàn Khang Nhuận trong nhiều năm qua, trên thực tế, đây chính là cách tiếp cận từng bước gộp lợi nhỏ để thu được lợi lớn từ công ty nhỏ, các công ty được Khang Nhuận bỏ vốn hoặc mua lại cuối cùng đều không tránh khỏi kết cục bị xóa sổ và sáp nhập. Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, cuối cùng dưới biển chỉ còn lại con cá mập lớn là Khang Nhuận. Ngoài ra, Khang Nhuận còn có mánh khóe thấu trời, giá thuốc tăng cao theo từng năm, thế độc quyền mạnh mẽ, kinh doanh hoàn toàn chỉ có lời không lỗ. Bến Thượng Hải là nơi rộng lớn như vậy, người khác phải cho nhà họ Khang mặt mũi, mặc dù rất thèm thuồng miếng thịt mỡ này nhưng nó đã có chủ rồi, ai cũng chỉ có thể lau nước miếng, dụi đỏ mắt mà nhìn, làm sao có thể nghĩ đến Đàm Tông Minh gan to như vậy, dám làm người đầu tiên phá vỡ thế cân bằng mỏng manh này, đến giành một chén canh đâu chứ.
Sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, Khang Nhuận đã thay đổi tất cả giám đốc đã được bổ nhiệm trước đó, để Đàm Tông Minh trở thành lãnh đạo thực sự, không còn ý kiến phản đối việc đề xuất tăng kinh phí nghiên cứu, đồng thời đại hội cổ đông cũng đưa ra quyết định mở rộng quy mô viện nghiên cứu. Trận giằng co hơn một tháng này đã khiến Vương Hải Châu mệt mỏi gần chết, dù đã từng là vận động viên chuyên nghiệp, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy mình giống như chiếc áo len cũ bị quấn thành một cục, nằm trên ghế ngồi không dậy nổi, còn Đàm Tông Minh vẫn có thể nhiệt tình trò chuyện với bác sĩ Tiểu Triệu nhà anh, đúng là người được tình yêu nuôi dưỡng có khác.
Nhìn thấy sân bay càng ngày càng gần, Vương Hải Châu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: “Chủ tịch Đàm, thực ra việc anh mua lại công ty dược là vì có dụng ý khác có đúng không?”
Đàm Tông Minh nhướng mày, anh không nhận ra gần đây vẻ mặt của anh ngày càng giống bác sĩ Tiểu Triệu: “Ngoài kiếm tiền ra thì tôi còn có thể có dụng ý gì?”
Tôi đoán là anh đang muốn “phu xướng phu tùy”, chờ lấy danh thiếp mới sau đó đưa đến trước mặt anh bác sĩ thân yêu của anh để bày tỏ: “Bác sĩ Tiểu Triệu, em nhìn xem, đây chính là giang sơn mà anh đã giành lấy vì em.” Chẳng hạn như vậy. Đương nhiên, Vương Hải Châu không nói ra những phỏng đoán vớ vẩn này, cô chỉ thử thăm dò Đàm Tông Minh: “Tôi còn tưởng là có liên quan đến bác sĩ Triệu.”
“Có liên quan.” Vậy mà Đàm Tông Minh lại thừa nhận không chút xấu hổ: “Nếu không phải vì cậu ấy thì cần gì phải nỗ lực nhiều như vậy làm gì?”
Vương Hải Châu lập tức nghẹn lời, Đàm Tông Minh bật cười: “Lừa cô thôi, câu ấy hoàn toàn không biết. Cậu ấy mà biết có khi lại không vui, chê tôi không có lương tâm, kiếm tiền từ quần thể yếu thế.”
“Chuyện đó anh không cần phải lo.” Vương Hải Châu cũng cười: “Tôi sẽ làm chứng giúp anh với bác sĩ Triệu, chủ tịch Đàm, anh so với ông trùm người ta hung ác hơn rất nhiều.”
Thời tiết vẫn luôn tốt, dượng cũng đã có thể xuống giường đi lại một chút. Chiều nào Dương Dương cũng đẩy cha xuống lầu, dìu ông đứng dậy đi vài bước trong khu vườn nhỏ, để ông hít thở không khí trong lành, khi Triệu Khải Bình rảnh rỗi cũng sẽ đi qua đó. Thế giới thực sự rất kỳ diệu, mấy tháng trước, cậu cũng cùng Đàm Tông Minh đẩy ông cụ đi trên con đường tương tự. Nay hoa quế đã tàn, hoa bằng lăng xẻ nở, thời gian nhẹ nhàng trôi qua trong chớp mắt, rất nhiều việc cũng đã thay đổi. Dương Dương nhắc mấy ngày sau là sinh nhật của mợ, đúng lúc cô ấy cũng làm thủ tục xuất viện cho cha mình, dù sao ở nhà của mình cũng thoải mái hơn. Sau ca phẫu thuật, dượng hơi khó khăn trong việc nói chuyện, nhưng ông vẫn luôn nói mình không sao, không cần lãng phí tài nguyên y tế. Một chấn thương có thể biến cuộc sống thành một mớ hỗn độn, hoặc cũng có thể đưa cuộc sống lộn xộn ban đầu trở lại trật tự. Bây giờ không còn ai trong số họ đề cập đến việc dượng đã bỏ nhà đi một cách khó hiểu, như thể đây chỉ là một trò đùa không quan trọng trong cuộc sống.
Khi điện thoại di động vang lên, khóe miệng Triệu Khải Bình không nhịn được nhếch lên khi nghe thấy nhạc chuông, cậu vỗ vỗ vai dượng, đi tới phía sau cây bằng lăng xẻ, nghe điện thoại.
Đàm Tông Minh nói anh vừa hạ cánh, lát nữa sẽ đến đón Triệu Khải Bình tan làm.
“Anh không cần đến đón em, về nhà ngủ trước đi.” Triệu Khải Bình biết gần đây anh vất vả như thế nào.
Giọng của Đàm Tông Minh vẫn còn rất có tinh thần: “Anh nhớ em đến mức không ngủ được, chỉ muốn gặp em sớm hơn.”
“Tùy anh đấy.” Triệu Khải Bình bị lời nói của anh làm đỏ mặt. “Gần đây mẹ em làm rất nhiều ba ba, em mang về nhà rồi, buổi tối anh bảo dì hầm một ít cho anh bồi bổ.”
Nghe thấy Đàm Tông Minh ở đầu dây bên kia mơ hồ cười mấy tiếng, mặt Triệu Khải Bình càng đỏ hơn: “Anh đang nghĩ cái gì đấy!”
Đàm Tông Minh không cười nữa, dường như anh đang kề sát vào chiếc điện thoại, giọng nói cọ qua tai Triệu Khải Bình: “Anh không nghĩ gì hết, chỉ là anh vừa nghe thấy em nhắc đến từ “Nhà” nên rất hạnh phúc thôi, thật đấy.”
Triệu Khải Bình mỉm cười, trong lòng dịu dàng như có đóa hoa rơi xuống. Có người đứng phía sau vỗ lưng của cậu, Triệu Khải Bình vội vàng cúp điện thoại, cha Triệu cười với cậu: “Bình Bình, ba đói rồi, đi ra ngoài ăn chút gì đó với ba được không?”
Không hiểu sao Triệu Khải Bình luôn có cảm giác bị bắt tại trận, cậu không rõ cha mình đã nghe được bao nhiêu. Thực ra, cậu hoàn toàn có thể để cho cha mình tin rằng cuộc gọi này là của bạn gái cậu, có khi nói như vậy còn có thể làm cho cha mẹ vui vẻ hơn sau hai lần đả kích liên tiếp gần đây, nhưng cậu cảm thấy làm như vậy quá bất công với Đàm Tông Minh.
Trên đường đi, bước chân của cậu rất nặng nề, Triệu Khải Bình đi theo cha vào quán, trong lòng có chút bất an. Cha Triệu bình tĩnh gọi một đĩa bánh bao chiên và hai ly sữa đậu nành, đưa đĩa bánh bao chiên nóng hổi cho con trai: “Buổi chiều phải làm phẫu thuật chắc là đói rồi, con ăn một cái đi.”
Triệu Khải Bình miễn cưỡng cắn một miếng, sau đó không ăn được nữa, cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả đều tắc ở cổ họng.
Cha Triệu ăn hai cái rồi bỏ đũa xuống. “Bình Bình, con còn nhớ không, trước đây lúc ba đưa con đi học, hai chúng ta vẫn luôn ăn bánh bao chiên ở cổng trường con.”
“Đương nhiên là con nhớ.” Triệu Khải Bình khẽ gật đầu, cậu luôn cố chấp cho rằng bánh bao chiên ở cổng trường tiểu học là ngon nhất thế giới.
Khi đó nhà cậu còn chưa mua xe, Triệu Khải Bình được cha Triệu cõng ở phía sau, sáng nào hai cha con cũng phải vội vã chạy đến trường. Cha Triệu quen đi ngủ muộn, cho nên buổi sáng không dậy nổi, chỉ có thể đưa con trai đi ăn sáng bên ngoài, sau khi bị mẹ Triệu phát hiện thì mắng một trận: “Anh có biết thịt lợn ở bên ngoài có bao nhiêu con sán dây không?” Sau đó lấy những bức ảnh của nhiều loại ký sinh trùng khác nhau ra để dọa hai cha con. Thế nhưng mỗi lần Triệu Khải Bình và cha cậu đi đến cổng trường thì vẫn sẽ bị mùi thơm của bánh bao chiên bốc lên dẫn dụ. Sau này Triệu Khải Bình rất thích dùng các loại ký sinh để hù dọa các đồng nghiệp thích ăn quán ven đường, đồng thời bản thân cũng có tật thích ăn uống kinh khủng, đa phần đã kế thừa truyền thống vẻ vang của mẹ mình.
Tất cả đều là những chuyện rất lâu rồi, giờ nhớ lại, Triệu Khải Bình không nhịn được mỉm cười.
“Đón sinh nhật lần này là mẹ con sẽ tròn năm mươi lăm tuổi, phải nghỉ hưu rồi.” Cha Triệu nói: “Mẹ con đã phải chịu đựng rất nhiều vất vả khi sống với ba, cho nên ba hy vọng bà ấy có thể vui vẻ khi về già.”
Triệu Khải Bình nhìn cha cậu, gật đầu một cách nặng nề.
“Tối hôm qua, cô của con nói cô muốn ly hôn với dượng, mẹ con rất buồn, cả đêm cứ xoay qua xoay lại không ngủ được.” Cha Triệu thở dài: “Con cũng biết, mẹ con là một người nhiệt tình.”
Triệu Khải Bình mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Bình Bình, nếu con có điều gì muốn nói, con cứ nói với ba. Thật ra mẹ con là một người rất truyền thống và giản dị, có nhiều điều có lẽ cả đời bà ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến, cho nên nhất thời không thể chấp nhận được.” Cha Triệu nói xong, lặng lẽ nhìn con trai. Đôi mắt khoan dung và bình tĩnh đó lập tức xuyên qua lớp vỏ bọc của Triệu Khải Bình, khiến lồng ngực cậu khó chịu như lửa đốt.
“Ba.” Triệu Khải Bình chưa bao giờ biết hóa ra mở miệng nói chuyện lại khó khăn như vậy.
“Con thích một người.”
“Ừ.”
“Là một người đàn ông.”
Cha Triệu trầm mặc không nói. Còn chưa đến giờ ăn nên trong quán buôn bán vắng lặng, chỉ có vài thực khách, bà chủ quán ở phía xa dựa vào quầy cắn hạt dưa, lách tách lách tách.
Trời tháng năm ửng hồng, hai cha con ngồi dưới ánh hoàng hôn. Giống như mơ một giấc mộng, nhưng mơ cũng có lúc phải tỉnh dậy.
Cha Triệu đứng dậy, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng con trai. Ba đi đây, con trả tiền đi.
Hơi nóng trên bàn tan đi, chuông điện thoại lại vang lên.
“Anh tới đón em.” Đàm Tông Minh cười nói.
Khoảnh khắc đẹp trong năm chỉ nằm trong lời nói của anh.
Người thân và đồng nghiệp ở đơn vị trước của dượng đều đến thăm, mặc dù lấy cớ té ngã trong khi đi du lịch nghe có vẻ vô cùng gượng ép, nhưng mọi người vẫn giả vờ tin tưởng, đơn vị còn đến thăm hỏi và tặng một lẵng trái cây lớn, dặn dò dượng phải dưỡng bệnh thật tốt, mọi người đều mong ông sớm trở lại làm việc. Dượng mỉm cười gật đầu, thật ra thì trong lòng ai cũng biết ông ấy sẽ không đi làm nữa.
Hầu như cả gia đình Triệu Khải Bình đều đóng quân cắm trại trong bệnh viện. Lúc đầu, cha Triệu và mẹ Triệu còn lo lắng Dương Dương và cô gặp nhau thì sẽ náo loạn liên tục, nhưng điều kỳ lạ là lần này cả hai rất bình tĩnh, một người ở lại chăm sóc, còn người kia đến căn tin mua cơm, lúc ở cùng nhau thì cả hai sẽ tách ra mỗi người đứng một chỗ, hoàn toàn không có dáng vẻ giương nanh múa vuốt giống như lần trước.
Triệu Khải Bình đích thân kiểm tra cho dượng, nhận định ông có thể tiến vào giai đoạn phục hồi chức năng, phải có người đi bộ với ông mỗi ngày để rèn luyện các chức năng của cơ thể. Dương Dương đồng ý rất dứt khoát, Triệu Khải Bình quay đầu nhìn về phía cô đang đứng ở phía xa, nói: “Đợi lát nữa cô đi với cháu đến gặp y tá trưởng, cô ấy sẽ dạy cô cách xoa bóp cho dượng.”
Cô không nói chuyện, ngược lại là cha Triệu lên tiếng: “Bình Bình à, hay là để Dương Dương học đi, người trẻ học nhanh hơn.”
Dương Dương nâng túi lên, sửa lại tóc: “Ừ, để em đi.”
Cô quay mặt sang chỗ khác, bóng cây râm mát kéo dài ngoài cửa sổ.
Đàm Tông Minh bắt đầu chế độ làm việc sau khi bước sang tháng năm, anh bận đến mức không thể về nhà, chỉ có thể gọi điện cho Triệu Khải Bình trong thời gian chờ chuyến bay. Hết cách rồi, Triệu Khải Bình cũng đang bận rộn, trung bình mỗi ngày được xếp hai cuộc phẫu thuật, chờ đến khi cậu nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại rồi gọi lại thì tín hiệu của đối phương luôn báo bận.
“Em cảm thấy nếu chúng ta cứ tiếp tục như thế này thì sẽ thành Ngưu Lang Chức Nữ đấy.” Triệu Khải Bình gửi tin nhắn cho Đàm Tông Minh.
“Bác sĩ Tiểu Triệu, nhưng anh không ăn trộm quần áo của em khi em tắm, anh thề đấy.” Đàm Tông Minh trả lời cậu.
“Nói thế nào thì anh suốt ngày bay trên trời như vậy, làm Chức Nữ cũng rất thích hợp, đúng không?” Triệu Khải Bình không cam lòng yếu thế.
“Được, vậy bác sĩ Tiểu Triệu làm Ngưu Lang đi.” Gần đây Đàm Tông Minh đùa giỡn với bác sĩ Tiểu Triệu càng ngày càng thành thạo hơn.
“…” Lúc này bác sĩ Tiểu Triệu mới nhận ra mình tự rơi vào hố rồi: “Anh ngây thơ quá đấy, em không chơi với anh nữa.”
Đàm Tông Minh hỏi cậu: “Có chuyện gấp à?”
“Bận đi đóng cọc.” Triệu Khải Bình trả lời anh: “Buổi chiều còn có một cuộc phẫu thuật thay khớp hông nữa.”
Phẫu thuật chỉnh hình thường phải sử dụng một số thiết bị thần kỳ, mỗi khi nghe thấy âm thanh rợn người trong phòng phẫu thuật, tiếng lốp bốp giống như công trường xây dựng, tiếng mũi khoan quay cuồng chấn động cả tòa nhà, khiến ai nghe được cũng cảm thấy sợ hãi. Các bác sĩ trong khoa chỉnh hình thường cười tự nhận mình là người có tay nghề chuyển gạch cao nhất trong giới y học, nếu nghỉ việc thì có thể trực tiếp đến công trường làm việc. Có lần khoa ngoại tim mạch ở bên cạnh tiếp nhận một bệnh nhân chuẩn bị lắp van giả, vừa chuyển vào phòng mổ đã nghe thấy tiếng mũi khoan ê răng bên cạnh truyền đến, bệnh nhân bị dọa sợ đến mức các chỉ số đều tăng lên, khiến bác sĩ phẫu thuật chính phải dỗ dành: “Không sao đâu, gần đây bệnh viện chúng tôi đang sửa sang lại.” Kể từ đó, khoa chỉnh hình có biệt danh là “Đội trang trí.”
Khi Vương Hải Châu nhìn thấy Đàm Tông Minh đang mỉm cười với điện thoại, trong lòng cô đã hiểu rõ. Cô vốn là người có tâm tư nhạy cảm, đã sớm nhận ra mạch nước ngầm chuyển động giữa Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình, dường như Đàm Tông Minh cũng không có ý định che giấu cô, còn hào phóng nhờ cô tư vấn về món quà sinh nhật tặng cho mẹ Triệu. Vương Hải Châu đã giới thiệu cho anh một sợi dây chuyền của một thương hiệu thiết kế riêng, vừa cao cấp vừa sang trọng, mà điều thú vị nhất là mặt dây chuyền được làm theo công nghệ RNA chuyển giao, rất độc đáo, và cũng phù hợp với nghề nghiệp của mẹ Triệu.
Đối với Đàm Tông Minh, cuộc sống không chỉ có kim cương và tình yêu, mà còn có mẹ vợ ở phương xa.
Khoảng thời gian nửa năm, đủ để Đàm Tông Minh bẻ cong mình và Triệu Khải Bình, cũng đủ để Vương Hải Châu trở thành bà chủ thực sự của Vũ Hạ. Giờ đây, mọi người ở Bến Thượng Hải đều biết Vũ Hạ và Thịnh Huyên cùng một phe, dự án cơ sở hạ tầng ở Giang Tây mà hai nhà hoàn thành đang trên đà phát triển, nhưng nửa đường lại thay đổi, bận rộn đi thu mua các công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm. Lúc này, mọi người mới chợt nhận ra vị thần này đã tính toán như thế nào khi vung tiền làm Bồ Tát cho nhiều bệnh viện khác nhau ở Thượng Hải vào năm ngoái, cùng với những tín hiệu liên tục được đưa ra từ các biện pháp cải cách y tế đã được áp dụng trong suốt cả năm, khi mọi người vẫn còn thèm thuồng thị trường dược phẩm béo bở thì Đàm Tông Minh đã sớm chuẩn bị tốt, muốn chiếm núi xưng vương rồi.
Một miếng mỡ rơi xuống biển, không có lý do gì lại không bị lũ cá mập đuổi theo. Đàm Tông Minh được đánh giá là có phản ứng nhanh, nhưng người mạnh còn có người mạnh hơn, từ trước đến nay miếng bánh dược phẩm này vẫn luôn nằm chắc trong tay tập đoàn Khang Nhuận. Mặc dù nói Khang Nhuận là người quen cũ của Đàm Tông Minh, thậm chí còn có ơn dẫn dắt anh, lúc Đàm Tông Minh còn non nớt đã được ông ấy giúp đỡ mấy lần, sau này ý tưởng đầu tư khác nhau, ngành nghề tập trung vào cũng khác nên cả hai dần có chút xa lạ. Ông ấy cũng có xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp như Đàm Tông Minh, nhờ ô dù của cha mình ở bộ y tế, ông ấy bắt đầu tham gia thị trường dược phẩm vào đầu những năm 1990. Sau khi ông cụ nhà họ Khang nghỉ hưu, con trai ông cũng rút khỏi công ty dược kiểm soát cổ phần trực tiếp, thành lập công ty đầu tư, tiếp tục kiểm soát cổ phần của thị trường thông qua những mắc xích xếp chồng lên nhau, đó chính là cách người chiến thắng cuộc sống tăng thêm những con số không trong tài khoản của mình khi họ tỉnh dậy.
Cổ đông lớn của công ty nghiên cứu và phát triển dược phẩm mà Đàm Tông Minh muốn thâu tóm là một công ty phụ thuộc nào đó do tập đoàn Khang Nhuận kiểm soát. Ban đầu hai cổ đông đã bán tháo cổ phần trong tay họ do sự thất bại trong đầu tư của công ty mẹ, đúng lúc được Thịnh Huyên và Vũ Hạ tiếp quản. Đàm Tông Minh đã tuyên bố tại cuộc họp cổ đông đầu tiên rằng sau khi anh trở thành cổ đông, công ty phải chuyển từ tập trung vào sản xuất thuốc phỏng chế sang nghiên cứu và phát triển độc lập, các thành viên trong hội đồng quản trị được cổ đông lớn phái đến liếc mắt nhìn nhau, bọn họ kiên quyết muốn cắt giảm kinh phí cho R&D. Hai bên không thống nhất được chiến lược phát triển của công ty, Đàm Tông Minh phải bay tới bay lui, nhất định không chịu nhượng bộ trong vấn đề này, đương nhiên cũng làm kinh động đến chủ tịch Khang. Ông lớn này đã phải từ bỏ việc ở bên con trai trong kỳ nghỉ hè, việc đầu tiên ông ấy làm sau khi bay về nước chính là hẹn Đàm Tông Minh và Vương Hải Châu đi ăn cơm.
Kết quả đương nhiên là bữa tiệc Hồng Môn Yến này tan rã trong không vui. Đàm Tông Minh không còn là chàng trai chỉ biết nhìn nhận sự việc qua lời nói của người khác của năm đó nữa, bây giờ anh đã sắc bén không hề thua kém Khang Nhuận, lại cắn chặt vấn đề kinh phí R&D không buông, cuối cùng Khang Nhuận cũng cầm ly rượu cười: “Cũng chỉ là một công ty mà thôi, không cần phải ồn ào qua lại làm gì, cứ làm theo ý của Tông Minh đi.” Hàm ý là ông ấy vẫn kiểm soát phần còn lại của thị trường, Đàm Tông Minh có thể rời xa ông ấy bất cứ lúc nào.
Đàm Tông Minh nắm quyền trong ban giám đốc, nhưng cũng đắc tội với Khang Nhuận. Trong lòng Vương Hải Châu mơ hồ cảm thấy bất an, hiện tại người ta là dao thớt, còn mình là cá thịt, bước tiếp theo cũng không dễ dàng như vậy. Ngược lại Đàm Tông Minh trông có vẻ khá thoải mái, nếu anh muốn bước vào ngành nghề này, vậy thì nhất định phải đấu với Khang Nhuận một trận. Anh đã nghiên cứu các trường hợp thu mua của tập đoàn Khang Nhuận trong nhiều năm qua, trên thực tế, đây chính là cách tiếp cận từng bước gộp lợi nhỏ để thu được lợi lớn từ công ty nhỏ, các công ty được Khang Nhuận bỏ vốn hoặc mua lại cuối cùng đều không tránh khỏi kết cục bị xóa sổ và sáp nhập. Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, cuối cùng dưới biển chỉ còn lại con cá mập lớn là Khang Nhuận. Ngoài ra, Khang Nhuận còn có mánh khóe thấu trời, giá thuốc tăng cao theo từng năm, thế độc quyền mạnh mẽ, kinh doanh hoàn toàn chỉ có lời không lỗ. Bến Thượng Hải là nơi rộng lớn như vậy, người khác phải cho nhà họ Khang mặt mũi, mặc dù rất thèm thuồng miếng thịt mỡ này nhưng nó đã có chủ rồi, ai cũng chỉ có thể lau nước miếng, dụi đỏ mắt mà nhìn, làm sao có thể nghĩ đến Đàm Tông Minh gan to như vậy, dám làm người đầu tiên phá vỡ thế cân bằng mỏng manh này, đến giành một chén canh đâu chứ.
Sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc, Khang Nhuận đã thay đổi tất cả giám đốc đã được bổ nhiệm trước đó, để Đàm Tông Minh trở thành lãnh đạo thực sự, không còn ý kiến phản đối việc đề xuất tăng kinh phí nghiên cứu, đồng thời đại hội cổ đông cũng đưa ra quyết định mở rộng quy mô viện nghiên cứu. Trận giằng co hơn một tháng này đã khiến Vương Hải Châu mệt mỏi gần chết, dù đã từng là vận động viên chuyên nghiệp, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy mình giống như chiếc áo len cũ bị quấn thành một cục, nằm trên ghế ngồi không dậy nổi, còn Đàm Tông Minh vẫn có thể nhiệt tình trò chuyện với bác sĩ Tiểu Triệu nhà anh, đúng là người được tình yêu nuôi dưỡng có khác.
Nhìn thấy sân bay càng ngày càng gần, Vương Hải Châu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: “Chủ tịch Đàm, thực ra việc anh mua lại công ty dược là vì có dụng ý khác có đúng không?”
Đàm Tông Minh nhướng mày, anh không nhận ra gần đây vẻ mặt của anh ngày càng giống bác sĩ Tiểu Triệu: “Ngoài kiếm tiền ra thì tôi còn có thể có dụng ý gì?”
Tôi đoán là anh đang muốn “phu xướng phu tùy”, chờ lấy danh thiếp mới sau đó đưa đến trước mặt anh bác sĩ thân yêu của anh để bày tỏ: “Bác sĩ Tiểu Triệu, em nhìn xem, đây chính là giang sơn mà anh đã giành lấy vì em.” Chẳng hạn như vậy. Đương nhiên, Vương Hải Châu không nói ra những phỏng đoán vớ vẩn này, cô chỉ thử thăm dò Đàm Tông Minh: “Tôi còn tưởng là có liên quan đến bác sĩ Triệu.”
“Có liên quan.” Vậy mà Đàm Tông Minh lại thừa nhận không chút xấu hổ: “Nếu không phải vì cậu ấy thì cần gì phải nỗ lực nhiều như vậy làm gì?”
Vương Hải Châu lập tức nghẹn lời, Đàm Tông Minh bật cười: “Lừa cô thôi, câu ấy hoàn toàn không biết. Cậu ấy mà biết có khi lại không vui, chê tôi không có lương tâm, kiếm tiền từ quần thể yếu thế.”
“Chuyện đó anh không cần phải lo.” Vương Hải Châu cũng cười: “Tôi sẽ làm chứng giúp anh với bác sĩ Triệu, chủ tịch Đàm, anh so với ông trùm người ta hung ác hơn rất nhiều.”
Thời tiết vẫn luôn tốt, dượng cũng đã có thể xuống giường đi lại một chút. Chiều nào Dương Dương cũng đẩy cha xuống lầu, dìu ông đứng dậy đi vài bước trong khu vườn nhỏ, để ông hít thở không khí trong lành, khi Triệu Khải Bình rảnh rỗi cũng sẽ đi qua đó. Thế giới thực sự rất kỳ diệu, mấy tháng trước, cậu cũng cùng Đàm Tông Minh đẩy ông cụ đi trên con đường tương tự. Nay hoa quế đã tàn, hoa bằng lăng xẻ nở, thời gian nhẹ nhàng trôi qua trong chớp mắt, rất nhiều việc cũng đã thay đổi. Dương Dương nhắc mấy ngày sau là sinh nhật của mợ, đúng lúc cô ấy cũng làm thủ tục xuất viện cho cha mình, dù sao ở nhà của mình cũng thoải mái hơn. Sau ca phẫu thuật, dượng hơi khó khăn trong việc nói chuyện, nhưng ông vẫn luôn nói mình không sao, không cần lãng phí tài nguyên y tế. Một chấn thương có thể biến cuộc sống thành một mớ hỗn độn, hoặc cũng có thể đưa cuộc sống lộn xộn ban đầu trở lại trật tự. Bây giờ không còn ai trong số họ đề cập đến việc dượng đã bỏ nhà đi một cách khó hiểu, như thể đây chỉ là một trò đùa không quan trọng trong cuộc sống.
Khi điện thoại di động vang lên, khóe miệng Triệu Khải Bình không nhịn được nhếch lên khi nghe thấy nhạc chuông, cậu vỗ vỗ vai dượng, đi tới phía sau cây bằng lăng xẻ, nghe điện thoại.
Đàm Tông Minh nói anh vừa hạ cánh, lát nữa sẽ đến đón Triệu Khải Bình tan làm.
“Anh không cần đến đón em, về nhà ngủ trước đi.” Triệu Khải Bình biết gần đây anh vất vả như thế nào.
Giọng của Đàm Tông Minh vẫn còn rất có tinh thần: “Anh nhớ em đến mức không ngủ được, chỉ muốn gặp em sớm hơn.”
“Tùy anh đấy.” Triệu Khải Bình bị lời nói của anh làm đỏ mặt. “Gần đây mẹ em làm rất nhiều ba ba, em mang về nhà rồi, buổi tối anh bảo dì hầm một ít cho anh bồi bổ.”
Nghe thấy Đàm Tông Minh ở đầu dây bên kia mơ hồ cười mấy tiếng, mặt Triệu Khải Bình càng đỏ hơn: “Anh đang nghĩ cái gì đấy!”
Đàm Tông Minh không cười nữa, dường như anh đang kề sát vào chiếc điện thoại, giọng nói cọ qua tai Triệu Khải Bình: “Anh không nghĩ gì hết, chỉ là anh vừa nghe thấy em nhắc đến từ “Nhà” nên rất hạnh phúc thôi, thật đấy.”
Triệu Khải Bình mỉm cười, trong lòng dịu dàng như có đóa hoa rơi xuống. Có người đứng phía sau vỗ lưng của cậu, Triệu Khải Bình vội vàng cúp điện thoại, cha Triệu cười với cậu: “Bình Bình, ba đói rồi, đi ra ngoài ăn chút gì đó với ba được không?”
Không hiểu sao Triệu Khải Bình luôn có cảm giác bị bắt tại trận, cậu không rõ cha mình đã nghe được bao nhiêu. Thực ra, cậu hoàn toàn có thể để cho cha mình tin rằng cuộc gọi này là của bạn gái cậu, có khi nói như vậy còn có thể làm cho cha mẹ vui vẻ hơn sau hai lần đả kích liên tiếp gần đây, nhưng cậu cảm thấy làm như vậy quá bất công với Đàm Tông Minh.
Trên đường đi, bước chân của cậu rất nặng nề, Triệu Khải Bình đi theo cha vào quán, trong lòng có chút bất an. Cha Triệu bình tĩnh gọi một đĩa bánh bao chiên và hai ly sữa đậu nành, đưa đĩa bánh bao chiên nóng hổi cho con trai: “Buổi chiều phải làm phẫu thuật chắc là đói rồi, con ăn một cái đi.”
Triệu Khải Bình miễn cưỡng cắn một miếng, sau đó không ăn được nữa, cậu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả đều tắc ở cổ họng.
Cha Triệu ăn hai cái rồi bỏ đũa xuống. “Bình Bình, con còn nhớ không, trước đây lúc ba đưa con đi học, hai chúng ta vẫn luôn ăn bánh bao chiên ở cổng trường con.”
“Đương nhiên là con nhớ.” Triệu Khải Bình khẽ gật đầu, cậu luôn cố chấp cho rằng bánh bao chiên ở cổng trường tiểu học là ngon nhất thế giới.
Khi đó nhà cậu còn chưa mua xe, Triệu Khải Bình được cha Triệu cõng ở phía sau, sáng nào hai cha con cũng phải vội vã chạy đến trường. Cha Triệu quen đi ngủ muộn, cho nên buổi sáng không dậy nổi, chỉ có thể đưa con trai đi ăn sáng bên ngoài, sau khi bị mẹ Triệu phát hiện thì mắng một trận: “Anh có biết thịt lợn ở bên ngoài có bao nhiêu con sán dây không?” Sau đó lấy những bức ảnh của nhiều loại ký sinh trùng khác nhau ra để dọa hai cha con. Thế nhưng mỗi lần Triệu Khải Bình và cha cậu đi đến cổng trường thì vẫn sẽ bị mùi thơm của bánh bao chiên bốc lên dẫn dụ. Sau này Triệu Khải Bình rất thích dùng các loại ký sinh để hù dọa các đồng nghiệp thích ăn quán ven đường, đồng thời bản thân cũng có tật thích ăn uống kinh khủng, đa phần đã kế thừa truyền thống vẻ vang của mẹ mình.
Tất cả đều là những chuyện rất lâu rồi, giờ nhớ lại, Triệu Khải Bình không nhịn được mỉm cười.
“Đón sinh nhật lần này là mẹ con sẽ tròn năm mươi lăm tuổi, phải nghỉ hưu rồi.” Cha Triệu nói: “Mẹ con đã phải chịu đựng rất nhiều vất vả khi sống với ba, cho nên ba hy vọng bà ấy có thể vui vẻ khi về già.”
Triệu Khải Bình nhìn cha cậu, gật đầu một cách nặng nề.
“Tối hôm qua, cô của con nói cô muốn ly hôn với dượng, mẹ con rất buồn, cả đêm cứ xoay qua xoay lại không ngủ được.” Cha Triệu thở dài: “Con cũng biết, mẹ con là một người nhiệt tình.”
Triệu Khải Bình mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Bình Bình, nếu con có điều gì muốn nói, con cứ nói với ba. Thật ra mẹ con là một người rất truyền thống và giản dị, có nhiều điều có lẽ cả đời bà ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến, cho nên nhất thời không thể chấp nhận được.” Cha Triệu nói xong, lặng lẽ nhìn con trai. Đôi mắt khoan dung và bình tĩnh đó lập tức xuyên qua lớp vỏ bọc của Triệu Khải Bình, khiến lồng ngực cậu khó chịu như lửa đốt.
“Ba.” Triệu Khải Bình chưa bao giờ biết hóa ra mở miệng nói chuyện lại khó khăn như vậy.
“Con thích một người.”
“Ừ.”
“Là một người đàn ông.”
Cha Triệu trầm mặc không nói. Còn chưa đến giờ ăn nên trong quán buôn bán vắng lặng, chỉ có vài thực khách, bà chủ quán ở phía xa dựa vào quầy cắn hạt dưa, lách tách lách tách.
Trời tháng năm ửng hồng, hai cha con ngồi dưới ánh hoàng hôn. Giống như mơ một giấc mộng, nhưng mơ cũng có lúc phải tỉnh dậy.
Cha Triệu đứng dậy, vươn tay vỗ nhẹ vào lưng con trai. Ba đi đây, con trả tiền đi.
Hơi nóng trên bàn tan đi, chuông điện thoại lại vang lên.
“Anh tới đón em.” Đàm Tông Minh cười nói.
Khoảnh khắc đẹp trong năm chỉ nằm trong lời nói của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.