Chương 256: Biến số
Phương Tưởng
16/03/2013
“Ngươi? Mới thành thục mức đầu.” Bồ yêu nhìn Tả Mạc mặt đầy vẻ mong đợi, không chút do dự đả kích: “Cơ bản thì, ngươi thành thục tới mức thứ ba mới có thể tiến giai, tiểu đệ đệ, ngươi còn sớm lắm.”
Tả Mạc nghe thấy vậy không khỏi thất vọng: “Tiến giai khó tới vậy sao?”
“Khó?” Bồ yêu cười nhạt: “Cái này mà gọi là khó? Đồ tốt nào dễ tới tay chứ.”
“Vậy cũng phải.” Tả Mạc suy nghĩ thấy cũng đúng. Hắn nhớ lại kinh nghiệm trồng linh cốc trước đây, đừng nói đồ tốt, cho dù những pháp quyết thậm chí không được xếp hạng, lúc đó hắn cũng phải tốn hết bao nhiêu sức lực mới có được.
Sau khi gặp Bồ yêu, cuộc sống của hắn mới bắt đầu khá giả. Bồ yêu tuy thường dẫn tới vài chuyện xấu nhưng Tả Mạc trước giờ đều không để trong đầu. Không có Bồ yêu, hắn vẫn còn là đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn ấy chứ.
Thái độ của hắn đối với Bồ yêu và bia mộ thần bí kia đều giống nhau. Mọi người trao đổi với nhau, hắn có thể tiếp thụ, nhận được lợi nhuận song cũng phải nỗ lực, phải trả một cái giá, đây là đương nhiên, là chuyện ngươi tình ta nguyện. Nhưng nếu đối phương áp chế, ép buộc, hắn thà không cần.
“Huyết châu này là cái gì?”
“Chẳng là cái gì cả, chỉ là máu huyết của ngươi ngưng tụ thành hạt châu.”
Tả Mạc lập tức giật nảy mình: “Máu huyết của ta ngưng tụ thành? Lúc nào thế? Anh đây sao không biết?” Ánh mắt hắn nhìn về phía Bồ yêu, ngữ khí thay đổi, lộ ra vài phần bất thiện, chẳng lẽ do tên này động tay động chân?
“Quan hệ cái quái gì tới anh?” Bồ yêu đảo mắt, nhái giọng Tả Mạc: “Nữ nhân của ngươi làm đấy.”
“Nữ nhân của anh?” Tả Mạc sửng sốt: “Anh có nữ nhân lúc nào?”
“”Thì mang mặt nạ đấy.” Bồ yêu không thể nghi ngờ, cực có thiên phú lưu manh, chỉ vừa học khí chất bất cần đời đã tự nhiên sinh ra. Hắn nghiễm nhiên có địa vị lưu manh cao cấp, mang theo vẻ biếng nhác và ưu nhã. Ngược lại, Tả Mạc diện mạo dữ tợn, tóc trên đầu dài có một tấc lại rất giống một tên vô lại lén lút đầu đường cuối phố tay cầm theo cục gạch.
“Nàng ta giở trò lúc nào?” Tả Mạc nhíu mày.
“Đừng có nhìn sai lòng tốt của người ta.” Bồ yêu thờ ơ lườm một cái, ngáp một tiếng, lười biếng nói: “Đã chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Ma thể thành thục sẽ lột xác, ừm, ngươi lột xác có mạnh mẽ một chút, không ngờ lại tạo ra máu huyết bạo thể. Người ta có lòng tốt giúp ngươi ngưng tụ thành huyết châu, cũng tính là không lãng phí. Bất quá, đúng là một cô bé mạnh mẽ!”
Sắc mặt Tả Mạc lập tức xấu hổ, đối với nữ tu lai lịch bất minh này trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có cảnh giác.
“Cái thứ này có ích gì?” Kẻ thực tế như Tả Mạc rất nhanh chóng chuyển vấn đề sang huyết châu.
“Rất nhiều tác dụng, nếu ngươi tu luyện các loại ma công như huyết sát nó còn là bảo bối cực tốt hiếm có nữa cơ. Bây giờ thì, ta cũng chưa nghĩ ra.” Bồ yêu chẳng chút trách nhiệm nói.
Chui ra từ trong thức hải, Tả Mạc nhìn nữ tu, không biết có phải vì lời nói của Bồ yêu không, tự nhiên hắn thấy nàng thuận mắt hơn nhiều.
“Cám ơn ngươi nhé.” Hắn giơ huyết châu lên, nói cám ơn với nữ tu.
Hắn biết nữ tu chắc chắn sẽ không phản ứng lại, nói cám ơn xong bèn xoay người tiếp tục việc xây thành.
Tả Mạc không biết, lúc hắn xoay người, con mắt phía sau mặt nạ lóe lên một luồng sáng tím rồi biến mất.
Công Tôn Sai chăm chú nhìn biến hóa của trận chiến, hắn không ngừng thủ chiến thuật mới. Bất cứ chiến thuật nào từ bước thấy đến quen thuộc rồi lĩnh ngộ, cả quá trình tốn tâm lực rất lớn. Mà quan trọng nhất là thực tiễn và thí nghiệm.
Trong cờ Dịch Chiến, Bồ yêu biểu hiện qua rất nhiều loại chiến thuật với Công Tôn Sai, mỗi loại chiến thuật đều có cái thần diệu của mình. Nhưng cũng không phải loại nào cũng như xung kích kiểu ba gợn sóng, chỉ cần hơi biến đổi là có thể dùng. Cái này liên quan tới kết hợp giữa các đội viên, kết cấu của đội ngũ, vân vân.
Trong cờ Dịch Chiến, đều sử dụng yêu ma. Cái khác không nói, phương thức chiến đấu của yêu ma và tu giả đã muôn hình vạn trạng rồi, bắt chước cứng nhắc hiển nhiên không được.
Nhưng không ngừng bị cường bạo, bị các loại chiến thuật khác nhau đè ép, tầm mắt của Công Tôn Sai cũng tăng lên không biết bao nhiêu. Không ai chỉ dẫn cho hắn phải làm ra sao. Hắn chỉ có thể thông qua thí nghiệm không ngừng, để mình kiên trì được càng lâu dưới tay Bồ yêu.
Mô phỏng, tổng kết, thí nghiệm.
Nếu là người bình thường sau khi hiểu được điểm lợi sắc bén vô song của xung kích kiểu ba gợn sóng tất nhiên sẽ tôn sùng nó như sách vàng giấy ngọc, binh khí vô thượng. Nhưng Công Tôn sai lại đang không ngừng thí nghiệm, thử những chiến thuật khác nhau. Vì rất khó tìm được ngọc giản về chiến trận, hắn thậm chí hỏi cả Tả Mạc, hy vọng có thể tìm được chiến trận phong phú hơn.
Từ lúc nào không hay, hắn đã đi lên một con đường vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Cách bọn họ hai mươi dặm, có hai tu giả đang đi tới đi lui tuần tra, quan sát biến hóa của chiến trường từ xa. Đám người Công Tôn Sai cũng chẳng hề để ý, mỗi trận chiến đều thấy lính trinh sát của thế lực khác tới thăm dò. Đám lính trinh sát này cực giỏi về phi hành, chỉ cần thấy tình hình hơi không đúng là lập tức điều khiển kiếm bay xa, căn bản không làm gì được.
Vì vậy cho dù phát hiện có người quan sát Công Tôn Sai cũng chẳng buồn để ý. Ngoại trừ cần cảnh giác, chủ yếu là đề phòng đám tu giả trinh sát này tham gia chiến đấu.
Song lần này, hai người đứng quan sát đều không phải lính trinh sát. Tương Duy là lão đại của một thế lục, lúc trước cũng không chú ý tới đám người Công Tôn Sai, mãi tới khi Công Tôn Sai liên tục nhổ đi vài thế lực nhỏ hắn mới bắt đầu cảnh giác.
Những thế lục này cũng chẳng xa lạ, còn thi thoảng giao tiếp với nhau. Tuy rằng Công Tôn Sai còn cách mình một quãng nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an nên không tiếc đem theo thủ hạ, giả mạo lính trinh sát tới tận mắt thấy đội ngũ thần bí này.
“Lão đại, chính là bọn họ.” Thủ hạ chỉ vào đám người Công Tôn Sai ở phía xa nói.
Tương Duy ừ một tiếng, song khi nhìn vào lại hết hồn, sắc mặt khẽ biến. Chiến trường nhìn qua tụa hồ rất hỗn loạn, nhưng Tương Duy có thể làm lão đại, sao không nhìn ra được đôi chút?
Đám người thần bí này rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, giờ chẳng qua chỉ chơi trò mèo vờn chuột với đối phương mà thôi.
Nhưng hắn nhìn một lúc nữa lại đội nhiên kinh hãi.
Không đúng! Không phải vờn!
Trận chiến hỗn loạn dần dần rõ ràng bởi đám người này bắt đầu có trật tự, kết cấu đội ngũ bắt đầu tốt hơn.
Càng xem sắc mặt Tương Duy càng trắng bệch, lòng cũng trầm xuống. Kỷ luật và chiến thuật của đám người này, vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Đám người này đang thử nghiệm loại chiến thuật mới. Chiến trường hỗn loạn không phải do bọn họ tạo thành mà là do bọn họ dẫn dắt. Mà một khi bọn họ bắt đầu quen với chiến thuật mới, triến trường cũng từ hỗn loạn chuyển thành rõ ràng.
Phe đang chiến đấu kịch liệt kia, hắn cũng biết, là Vương Hồ Tử, tác phong của Vương Hồ tử cực kỳ nhanh nhẹn, dũng mãnh thiện chiến, dưới tay hắn tập hợp một đám thủ hạ liều mạng. Cho dù là hắn gặp cũng phải gọi Vương ca.
Song nhanh nhẹn dũng mãnh như Vương Hồ Tử cũng bị đối phương dùng để thí nghiệm chiến thuật! Thậm chí còn giãy dụa không được!
Nhìn Vương Hồ Tử mang theo thủ hạ tả xung hữu đột nhưng đã như rơi vào trong đầm lầy, tới bước đường cùng rồi, trong lòng Tương Duy không khỏi bi ai.
Đội ngũ này quá mạnh mẽ!
Bọn họ phối hợp thực quá ăn ý, cũng không phải chiến thuật bọn họ lưu loát, hoa lệ bao nhiêu. Trên thực tế, hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra chiến thuật bọn họ phối hợp rất mới lạ, hẳn là một chiến thuật chưa từng dùng qua. Vương Hồ Tử cũng là người có năng lực, vài lần nắm được kẽ hở của đội ngũ này. Song mỗi lần chiến đến ranh giới nghịch chuyển, đội ngũ này sẽ lại sử dụng một chiến thuật khác.
Chiến thuật họ dùng lúc này rất thành thạo, sắc bén kinh người, Vương Hồ Tử liều mạng phản kích nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị phá tan.
Mà sau đó, đám người này lại tiếp tục đổi thành chiến thuật mà mình xa lạ, bắt đầu trúc trắc tìm kiếm phối hợp.
Cứ tếh lặp đi lặp lại.
"Thật đáng sợ!" Tương Duy thì thào tự nói.
Thủ hạ có đôi chút không hiểu, sao lão đại lại nói đáng sợ, trong mắt hắn hai bên giao chiến lâu như vậy mà nhóm người này mới chỉ có đôi chút ưu thế, kém xa sự lợi hại trong lời đồn.
Tương Duy không giải thích, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay đã tới đây.
Khóe miệng Công Tôn Sai nhếch lên thành một nụ cười, tu giả phía dưới bắt đầu từ từ tìm được tiết tấu của chiến thuật mới. Bất cứ chiến thuật gì, cho dù huấn luyện tốt nhưng không trải qua thực chiến thì uy lực cũng giảm mạnh. Dù sao tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa, hoàn toàn khác với khi huấn luyện, cứ cứng nhắc sẽ không hữu dụng.
Tu giả bên cạnh thấy mẹ trẻ cuối cùng cũng nở nụ cười, mới buông xuống tảng đá trong lòng.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc, khoảng một trăm năm mươi tu giả bị bắt làm tù binh.
Thấy xung quanh tu giả đông nghịt, hắn không khỏi nhíu mày: “Giờ chúng ta có bao nhiêu tu giả bị bắt làm tù binh rồi?”
“Một nghìn một trăm mười lăm người.” Thủ hạ đưa ra số liệu chính xác.
Suy nghĩ một chút, Công Tôn Sai ra lệnh: “Chuyển họ về đi. Mỗi lần chiến đấu đều mang theo họ cũng không an toàn, phái một bộ tới áp giải.”
Tả Mạc không ở đây nên cũng không cách nào hạ cấm chế lên đám tù binh, vì vậy cũng chỉ có thể đoạt pháp bảo của bọn họ, phái người trông giữ. Cũng có vài tu giả được đưa thẳng vào trong đội ngũ, ngoại trừ đám phù tu kia còn có ba kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, cả Vương Hồ Tử cũng nằm trong số đó.
Những tù binh bị bắt đều rất thành thật.
Hai ba ngày lại một lần tận mắt thấy Công Tôn Sai làm thế nào đánh bại một thế lực, tất nhiên đám người đều thành thật hẳn lên. Bọn họ kính nể nhìn hơn ba trăm tu giả này, tuy rằng nhân số gấp ba lần đám người của mẹ trẻ nhưng không ai dám dựa vào điểm này mà không an phận.
Trước đay họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một đội ngũ kinh khủng như vậy. Đương nhiên, những tiu giả đã từng tận mắt thấy yêu quân phản bác yêu quân mới thực sự lợi hại. Nhưng cho dù là những người này cũng không thể không thừa nhận, đội ngũ này là đội ngũ lợi hại nhất bọn họ từng thấy ngoại trừ yêu quân.
Đám thủ hạ sớm đã kiến nghị tiểu nương đem tù binh vận chuyển về.
Hơm một trăm người áp giải hơn một ngàn tù binh, không ai cho rằng binh lực quá ít.
Nhiệm vụ này rơi xuống đầu Ngụy Nhiên, mẹ trẻ cho rằng thực lực bản thân Ngụy Nhiên tuy cũng thường thường nhưng đầu óc tốt, thái độ trầm tĩnh, đáng để bồi dưỡng. Ngụy Nhiên thực ra rất không nguyện ý, đang lúc đánh đấm dễ chịu, áp giải tù binh trở lại chẳng phải sẽ tụt lại phía sau người khác sao? Chiến thuật mới hắn cũng vừa ngẫm ra đôi chút.
Thế nhưng lệnh của mẹ trẻ, ai dám cãi đây? Hắn đành suất lĩnh đám thủ hạ, trong lòng khó chịu, áp giải tù binh trở về.
Thấy một bộ phận đội ngũ ấp giải một đám tu giả đông nghịt, Tương Duy đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, trong mắt hắn nếu đem đám tù binh này nhét vào đội ngũ ngược lại sẽ khiến sức chiến đấu kinh khủng của đội giảm xuống. Chỉ cần có ba trăm người này, muốn đi đâu chẳng được?
Có lẽ người khác sẽ nghĩ khác, Tương Duy thầm nghĩ, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời.
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện.
Tả Mạc nghe thấy vậy không khỏi thất vọng: “Tiến giai khó tới vậy sao?”
“Khó?” Bồ yêu cười nhạt: “Cái này mà gọi là khó? Đồ tốt nào dễ tới tay chứ.”
“Vậy cũng phải.” Tả Mạc suy nghĩ thấy cũng đúng. Hắn nhớ lại kinh nghiệm trồng linh cốc trước đây, đừng nói đồ tốt, cho dù những pháp quyết thậm chí không được xếp hạng, lúc đó hắn cũng phải tốn hết bao nhiêu sức lực mới có được.
Sau khi gặp Bồ yêu, cuộc sống của hắn mới bắt đầu khá giả. Bồ yêu tuy thường dẫn tới vài chuyện xấu nhưng Tả Mạc trước giờ đều không để trong đầu. Không có Bồ yêu, hắn vẫn còn là đệ tử ngoại môn của Vô Không kiếm môn ấy chứ.
Thái độ của hắn đối với Bồ yêu và bia mộ thần bí kia đều giống nhau. Mọi người trao đổi với nhau, hắn có thể tiếp thụ, nhận được lợi nhuận song cũng phải nỗ lực, phải trả một cái giá, đây là đương nhiên, là chuyện ngươi tình ta nguyện. Nhưng nếu đối phương áp chế, ép buộc, hắn thà không cần.
“Huyết châu này là cái gì?”
“Chẳng là cái gì cả, chỉ là máu huyết của ngươi ngưng tụ thành hạt châu.”
Tả Mạc lập tức giật nảy mình: “Máu huyết của ta ngưng tụ thành? Lúc nào thế? Anh đây sao không biết?” Ánh mắt hắn nhìn về phía Bồ yêu, ngữ khí thay đổi, lộ ra vài phần bất thiện, chẳng lẽ do tên này động tay động chân?
“Quan hệ cái quái gì tới anh?” Bồ yêu đảo mắt, nhái giọng Tả Mạc: “Nữ nhân của ngươi làm đấy.”
“Nữ nhân của anh?” Tả Mạc sửng sốt: “Anh có nữ nhân lúc nào?”
“”Thì mang mặt nạ đấy.” Bồ yêu không thể nghi ngờ, cực có thiên phú lưu manh, chỉ vừa học khí chất bất cần đời đã tự nhiên sinh ra. Hắn nghiễm nhiên có địa vị lưu manh cao cấp, mang theo vẻ biếng nhác và ưu nhã. Ngược lại, Tả Mạc diện mạo dữ tợn, tóc trên đầu dài có một tấc lại rất giống một tên vô lại lén lút đầu đường cuối phố tay cầm theo cục gạch.
“Nàng ta giở trò lúc nào?” Tả Mạc nhíu mày.
“Đừng có nhìn sai lòng tốt của người ta.” Bồ yêu thờ ơ lườm một cái, ngáp một tiếng, lười biếng nói: “Đã chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Ma thể thành thục sẽ lột xác, ừm, ngươi lột xác có mạnh mẽ một chút, không ngờ lại tạo ra máu huyết bạo thể. Người ta có lòng tốt giúp ngươi ngưng tụ thành huyết châu, cũng tính là không lãng phí. Bất quá, đúng là một cô bé mạnh mẽ!”
Sắc mặt Tả Mạc lập tức xấu hổ, đối với nữ tu lai lịch bất minh này trong lòng hắn từ đầu đến cuối chỉ có cảnh giác.
“Cái thứ này có ích gì?” Kẻ thực tế như Tả Mạc rất nhanh chóng chuyển vấn đề sang huyết châu.
“Rất nhiều tác dụng, nếu ngươi tu luyện các loại ma công như huyết sát nó còn là bảo bối cực tốt hiếm có nữa cơ. Bây giờ thì, ta cũng chưa nghĩ ra.” Bồ yêu chẳng chút trách nhiệm nói.
Chui ra từ trong thức hải, Tả Mạc nhìn nữ tu, không biết có phải vì lời nói của Bồ yêu không, tự nhiên hắn thấy nàng thuận mắt hơn nhiều.
“Cám ơn ngươi nhé.” Hắn giơ huyết châu lên, nói cám ơn với nữ tu.
Hắn biết nữ tu chắc chắn sẽ không phản ứng lại, nói cám ơn xong bèn xoay người tiếp tục việc xây thành.
Tả Mạc không biết, lúc hắn xoay người, con mắt phía sau mặt nạ lóe lên một luồng sáng tím rồi biến mất.
Công Tôn Sai chăm chú nhìn biến hóa của trận chiến, hắn không ngừng thủ chiến thuật mới. Bất cứ chiến thuật nào từ bước thấy đến quen thuộc rồi lĩnh ngộ, cả quá trình tốn tâm lực rất lớn. Mà quan trọng nhất là thực tiễn và thí nghiệm.
Trong cờ Dịch Chiến, Bồ yêu biểu hiện qua rất nhiều loại chiến thuật với Công Tôn Sai, mỗi loại chiến thuật đều có cái thần diệu của mình. Nhưng cũng không phải loại nào cũng như xung kích kiểu ba gợn sóng, chỉ cần hơi biến đổi là có thể dùng. Cái này liên quan tới kết hợp giữa các đội viên, kết cấu của đội ngũ, vân vân.
Trong cờ Dịch Chiến, đều sử dụng yêu ma. Cái khác không nói, phương thức chiến đấu của yêu ma và tu giả đã muôn hình vạn trạng rồi, bắt chước cứng nhắc hiển nhiên không được.
Nhưng không ngừng bị cường bạo, bị các loại chiến thuật khác nhau đè ép, tầm mắt của Công Tôn Sai cũng tăng lên không biết bao nhiêu. Không ai chỉ dẫn cho hắn phải làm ra sao. Hắn chỉ có thể thông qua thí nghiệm không ngừng, để mình kiên trì được càng lâu dưới tay Bồ yêu.
Mô phỏng, tổng kết, thí nghiệm.
Nếu là người bình thường sau khi hiểu được điểm lợi sắc bén vô song của xung kích kiểu ba gợn sóng tất nhiên sẽ tôn sùng nó như sách vàng giấy ngọc, binh khí vô thượng. Nhưng Công Tôn sai lại đang không ngừng thí nghiệm, thử những chiến thuật khác nhau. Vì rất khó tìm được ngọc giản về chiến trận, hắn thậm chí hỏi cả Tả Mạc, hy vọng có thể tìm được chiến trận phong phú hơn.
Từ lúc nào không hay, hắn đã đi lên một con đường vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Cách bọn họ hai mươi dặm, có hai tu giả đang đi tới đi lui tuần tra, quan sát biến hóa của chiến trường từ xa. Đám người Công Tôn Sai cũng chẳng hề để ý, mỗi trận chiến đều thấy lính trinh sát của thế lực khác tới thăm dò. Đám lính trinh sát này cực giỏi về phi hành, chỉ cần thấy tình hình hơi không đúng là lập tức điều khiển kiếm bay xa, căn bản không làm gì được.
Vì vậy cho dù phát hiện có người quan sát Công Tôn Sai cũng chẳng buồn để ý. Ngoại trừ cần cảnh giác, chủ yếu là đề phòng đám tu giả trinh sát này tham gia chiến đấu.
Song lần này, hai người đứng quan sát đều không phải lính trinh sát. Tương Duy là lão đại của một thế lục, lúc trước cũng không chú ý tới đám người Công Tôn Sai, mãi tới khi Công Tôn Sai liên tục nhổ đi vài thế lực nhỏ hắn mới bắt đầu cảnh giác.
Những thế lục này cũng chẳng xa lạ, còn thi thoảng giao tiếp với nhau. Tuy rằng Công Tôn Sai còn cách mình một quãng nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an nên không tiếc đem theo thủ hạ, giả mạo lính trinh sát tới tận mắt thấy đội ngũ thần bí này.
“Lão đại, chính là bọn họ.” Thủ hạ chỉ vào đám người Công Tôn Sai ở phía xa nói.
Tương Duy ừ một tiếng, song khi nhìn vào lại hết hồn, sắc mặt khẽ biến. Chiến trường nhìn qua tụa hồ rất hỗn loạn, nhưng Tương Duy có thể làm lão đại, sao không nhìn ra được đôi chút?
Đám người thần bí này rõ ràng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, giờ chẳng qua chỉ chơi trò mèo vờn chuột với đối phương mà thôi.
Nhưng hắn nhìn một lúc nữa lại đội nhiên kinh hãi.
Không đúng! Không phải vờn!
Trận chiến hỗn loạn dần dần rõ ràng bởi đám người này bắt đầu có trật tự, kết cấu đội ngũ bắt đầu tốt hơn.
Càng xem sắc mặt Tương Duy càng trắng bệch, lòng cũng trầm xuống. Kỷ luật và chiến thuật của đám người này, vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Đám người này đang thử nghiệm loại chiến thuật mới. Chiến trường hỗn loạn không phải do bọn họ tạo thành mà là do bọn họ dẫn dắt. Mà một khi bọn họ bắt đầu quen với chiến thuật mới, triến trường cũng từ hỗn loạn chuyển thành rõ ràng.
Phe đang chiến đấu kịch liệt kia, hắn cũng biết, là Vương Hồ Tử, tác phong của Vương Hồ tử cực kỳ nhanh nhẹn, dũng mãnh thiện chiến, dưới tay hắn tập hợp một đám thủ hạ liều mạng. Cho dù là hắn gặp cũng phải gọi Vương ca.
Song nhanh nhẹn dũng mãnh như Vương Hồ Tử cũng bị đối phương dùng để thí nghiệm chiến thuật! Thậm chí còn giãy dụa không được!
Nhìn Vương Hồ Tử mang theo thủ hạ tả xung hữu đột nhưng đã như rơi vào trong đầm lầy, tới bước đường cùng rồi, trong lòng Tương Duy không khỏi bi ai.
Đội ngũ này quá mạnh mẽ!
Bọn họ phối hợp thực quá ăn ý, cũng không phải chiến thuật bọn họ lưu loát, hoa lệ bao nhiêu. Trên thực tế, hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra chiến thuật bọn họ phối hợp rất mới lạ, hẳn là một chiến thuật chưa từng dùng qua. Vương Hồ Tử cũng là người có năng lực, vài lần nắm được kẽ hở của đội ngũ này. Song mỗi lần chiến đến ranh giới nghịch chuyển, đội ngũ này sẽ lại sử dụng một chiến thuật khác.
Chiến thuật họ dùng lúc này rất thành thạo, sắc bén kinh người, Vương Hồ Tử liều mạng phản kích nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị phá tan.
Mà sau đó, đám người này lại tiếp tục đổi thành chiến thuật mà mình xa lạ, bắt đầu trúc trắc tìm kiếm phối hợp.
Cứ tếh lặp đi lặp lại.
"Thật đáng sợ!" Tương Duy thì thào tự nói.
Thủ hạ có đôi chút không hiểu, sao lão đại lại nói đáng sợ, trong mắt hắn hai bên giao chiến lâu như vậy mà nhóm người này mới chỉ có đôi chút ưu thế, kém xa sự lợi hại trong lời đồn.
Tương Duy không giải thích, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay đã tới đây.
Khóe miệng Công Tôn Sai nhếch lên thành một nụ cười, tu giả phía dưới bắt đầu từ từ tìm được tiết tấu của chiến thuật mới. Bất cứ chiến thuật gì, cho dù huấn luyện tốt nhưng không trải qua thực chiến thì uy lực cũng giảm mạnh. Dù sao tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa, hoàn toàn khác với khi huấn luyện, cứ cứng nhắc sẽ không hữu dụng.
Tu giả bên cạnh thấy mẹ trẻ cuối cùng cũng nở nụ cười, mới buông xuống tảng đá trong lòng.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc, khoảng một trăm năm mươi tu giả bị bắt làm tù binh.
Thấy xung quanh tu giả đông nghịt, hắn không khỏi nhíu mày: “Giờ chúng ta có bao nhiêu tu giả bị bắt làm tù binh rồi?”
“Một nghìn một trăm mười lăm người.” Thủ hạ đưa ra số liệu chính xác.
Suy nghĩ một chút, Công Tôn Sai ra lệnh: “Chuyển họ về đi. Mỗi lần chiến đấu đều mang theo họ cũng không an toàn, phái một bộ tới áp giải.”
Tả Mạc không ở đây nên cũng không cách nào hạ cấm chế lên đám tù binh, vì vậy cũng chỉ có thể đoạt pháp bảo của bọn họ, phái người trông giữ. Cũng có vài tu giả được đưa thẳng vào trong đội ngũ, ngoại trừ đám phù tu kia còn có ba kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý, cả Vương Hồ Tử cũng nằm trong số đó.
Những tù binh bị bắt đều rất thành thật.
Hai ba ngày lại một lần tận mắt thấy Công Tôn Sai làm thế nào đánh bại một thế lực, tất nhiên đám người đều thành thật hẳn lên. Bọn họ kính nể nhìn hơn ba trăm tu giả này, tuy rằng nhân số gấp ba lần đám người của mẹ trẻ nhưng không ai dám dựa vào điểm này mà không an phận.
Trước đay họ chưa từng nghĩ tới sẽ có một đội ngũ kinh khủng như vậy. Đương nhiên, những tiu giả đã từng tận mắt thấy yêu quân phản bác yêu quân mới thực sự lợi hại. Nhưng cho dù là những người này cũng không thể không thừa nhận, đội ngũ này là đội ngũ lợi hại nhất bọn họ từng thấy ngoại trừ yêu quân.
Đám thủ hạ sớm đã kiến nghị tiểu nương đem tù binh vận chuyển về.
Hơm một trăm người áp giải hơn một ngàn tù binh, không ai cho rằng binh lực quá ít.
Nhiệm vụ này rơi xuống đầu Ngụy Nhiên, mẹ trẻ cho rằng thực lực bản thân Ngụy Nhiên tuy cũng thường thường nhưng đầu óc tốt, thái độ trầm tĩnh, đáng để bồi dưỡng. Ngụy Nhiên thực ra rất không nguyện ý, đang lúc đánh đấm dễ chịu, áp giải tù binh trở lại chẳng phải sẽ tụt lại phía sau người khác sao? Chiến thuật mới hắn cũng vừa ngẫm ra đôi chút.
Thế nhưng lệnh của mẹ trẻ, ai dám cãi đây? Hắn đành suất lĩnh đám thủ hạ, trong lòng khó chịu, áp giải tù binh trở về.
Thấy một bộ phận đội ngũ ấp giải một đám tu giả đông nghịt, Tương Duy đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, trong mắt hắn nếu đem đám tù binh này nhét vào đội ngũ ngược lại sẽ khiến sức chiến đấu kinh khủng của đội giảm xuống. Chỉ cần có ba trăm người này, muốn đi đâu chẳng được?
Có lẽ người khác sẽ nghĩ khác, Tương Duy thầm nghĩ, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời.
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.