Thế Giới Tu Chân

Chương 298: Điên cuồng

Phương Tưởng

16/03/2013

“Ai đã giết Trác Quang?”

Giọng của Minh Tiêu lão tổ không lớn nhưng vẫn đủ nghe rõ.

Minh Tiêu lão tổ đứng ngoài nhìn vào, Tả Mạc cũng chẳng dám thảnh thơi ngồi trên áng mây như trước nữa, nhưng điều này cũng không ngăn cản hắn khinh bỉ đối phương.

“Anh thật không hiểu, Minh Tiêu phái sao lại lắm lời thừa tới vậy, đúng là trên ngu dưới ngốc.”

Phì, vài người bật cười thành tiếng, bầu không khí khẩn trương cũng giảm đi không ít.

Tả Mạc tuy miệng nói vậy song trong lòng thật ra đang rất khẩn trương. Vô Không Kiếm môn cũng có bốn cao thủ kim đan song hắn chưa từng thấy một cao thủ kim đan nào tỏa ra khí thế không chút cố kỵ. Cho dù trong ngày sư huynh Vi Thắng trúc cơ, sư bá Tân Nham cũng không dùng toàn lực.

Áp lực do Minh Tiêu lão tổ tạo ra như một ngọn núi đè xuống, hắn thậm chí có cảm giác thở không nổi nữa.

Kim đan quả nhiên kinh khủng!

Hắn hoàn toàn không hứng thú nói lời thừa, hai bên đã đánh tới mức này rồi, không cần mượn bất cứ lý do gì nữa. Cái gì mà tiên lễ hậu binh các loại, chẳng phải vô nghĩa sao?

“Lầu phù chiến, tấn công đồng loạt!” Tả Mạc nghiến răng ra lệnh.

Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến đột nhiên tỏa ánh sáng bạc rực rỡ.

Hơn trăm đạo cương lôi như mưa bao phủ lấy Minh Tiêu lão tổ.

“Thú vị đấy.” Minh Tiêu lão tổ mỉm cười một cái, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.

Hơn trăm đạo cương lôi bắn vào khoảng không, biến mất nơi xa xăm.

Hic, Tả Mạc hít một hơi lạnh!

Tốc độ nhanh thật!

Thần thức của hắn không ngờ lại không theo kịp nổi tốc độ của Minh Tiêu lão tổ. Tình huống lần này hắn mới gặp lần đầu. Trong thành Kim Ô, những tu giả khác đều không khỏi ngạc nhiên thất sắc.

Không ai bắt kịp tốc độ của Minh Tiêu lão tổ!

Tốc độ cực nhanh, ngay cả tốc độ của cương lôi cũng kém vài phần.

Tuy lúc trước Tả Mạc cũng đã dự liệu trận chiến này sẽ cực kỳ gian nan song hiện giờ nhìn lại, mức độ khó khăn vẫn vượt ngoài tưởng tượng của hắn.

Không cần Tả Mạc ra lệnh, lớp cương lôi thứ hai nhanh chóng bắn về phía Minh Tiêu lão tổ.

Vô dụng rồi!

Tả Mạc thầm lắc đầu, tốc độ của đối phương quá nhanh, ngay cả tốc độ của cương lôi cũng không theo kịp được.

Minh Tiêu lão tổ quả nhiên lại biến mất lần nữa.

Vẫn không bắt kịp!

Tả Mạc sắc mặt ngưng trọng, con ngươi co rút lại, không đúng!

Minh Tiêu lão tổ bỗng xuất hiện trước một đạo cương lôi, vươn tay ra.

Tê tê tê!

Cương lôi như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không cách nào tiến thêm, dừng giữa không trung cách bàn tay dựng đứng của lão ba tấc. Minh Tiêu lão tổ thong dong trấn định đưa tay ra bắt lấy viên đạn cương lôi.

Ba ba ba!

Tiếng cương lôi nổ vang lên không dứt bên tai, vô số điện mang như rắn nhỏ quấn quanh ngón tay lão.

Minh Tiêu lão tổ như không hề cảm thấy, đưa viên đạn cương lôi tới trước mặt xem xét kỹ càng. Điện mang màu bạc lập lòe chiếu lên khuôn mặt lão lúc sáng lúc tối.

“Tâm tư khá xảo diệu, hiếm có, hiếm có.” Minh Tiêu lão tổ lộ vẻ kinh ngạc, ngoài ngạc nhiên ra còn có chút tán thưởng.

Vừa dứt lời, hai ngón tay trắng nõn tinh tế khẽ miết, viên đạn cương lôi giữa ngón tay lập tức bị miết thành vô số mảnh vụn điện mang nhỏ, tiêu tán giữa những ngón tay của lão.

Thành Kim Ô chìm vào tĩnh lặng.

Ai nấy đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, khuôn mặt Tả Mạc cũng lộ vẻ sợ hãi.

Đấy là cương lôi đó…



Dùng tay miết vỡ cương lôi, điều này… điều này không thể!

Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, sự cường đại của Minh Tiêu lão tổ vượt xa sự tưởng tượng của hắn!

Hắn ngơ ngác đứng đó!

Minh Tiêu lão tổ cũng không sốt ruột, lạnh nhạt nói: “Lầu phù chiến này do ai xây? Có thể miễn tội chết.”

Tả Mạc dần dần khôi phục tinh thần, nghĩ lại vừa rồi mình bị dọa đứng ngây ra đó, hắn cũng hơi xấu hổ. Hóa ra mình cũng sợ chết đến vậy! Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, thàn Kim Ô đang bị Minh Tiêu lão tổ áp chế hoàn toàn, một ít người thậm chí đã lộ vẻ tuyệt vọng.

Ánh mắt Tả Mạc vẫn không để ý tới, đảo qua nữ tu bên cạnh. Nữ tu lúc thường ngày vẫn lẳng lặng đứng bên hắn như người gỗ, kể cả đối với Minh Tiêu lão tổ nàng cũng vẫn thờ ơ như vậy.

Trong lòng Tả Mạc càng thêm xấu hổ, không ngờ anh đây lại không bằng một cô gái.

Hắn ngẩng đầu nhìn Minh Tiêu lão tổ đang lơ lửng trên không trung bên ngoài thành, lửa giận trong lòng bốc lên!

Tên này hình người dạng chó, tâm tư ác độc tới cực điểm, tính mệnh các tu giả khác trong mắt gã chẳng bằng một tinh thạch!

Càng nghĩ Tả Mạc càng tức giận, nếu không phải do y mình đã sớm rời khỏi Tiểu Sơn giới, cần gì nơm nớp lo sợ mỗi ngày như bây giờ!

Hôm nay anh sẽ chơi với chú!

Tả Mạc trong lòng tức giận, sợ hãi cũng lập tức không cánh mà bay.

“Bắn tiếp!”

Mệnh lệnh đằng đằng sát khí của Tả Mạc khiến những người khác sửng sốt, vẫn bắn sao? Hoàn toàn vô dụng mà! Nhưng khi bọn họ thấy ánh mắt hung hãn ác độc của Tả Mạc lập tức rùng mình, lão bản muốn liều mạng rồi! Bọn họ dồn dập phấn chấn lại tinh thần, sự sợ hãi đối với Minh Tiêu lão tổ ở trong lòng cũng giảm bớt không ít.

Lầu phù chiến lại lóe sáng!

Khóe mắt Minh Tiêu lão tổ lộ vài phần mỉa mai.

Ánh sáng lại lóe lên, cương lôi bắn ra như mưa về phía Minh Tiêu lão tổ.

“Không được dừng!”

Tả Mạc quát lớn, toàn thành đều nghe được. Tu giả trong lầu phù chiến đồng loạt rùng mình, toàn lực phát động.

Cương lôi như mưa, thanh thế kinh người.

Trong cơn mưa cương lôi truyền tới một tiếng cười khẽ.

Không một viên cương lôi nào chạm được tới góc áo Minh Tiêu lão tổ, lần này lão không biến mất tại chỗ mà nhẹ nhàng né tránh trong cơn mưa. Không hiểu vì sao, tốc độ của lão nhìn rõ không nhanh song không một viên cương lôi nào bắn trúng được lão.

Minh Tiêu lão tổ cười khẩy, tiếng cười rơi vào trong tai đám tu giả lập tức khiến bọn họ nổi giận, ai nấy dốc hết sức lực, điên cuồng truyền linh lực vào lầu phù chiến.

Ba mươi sáu tòa lầu phù chiến lóe sáng chói mắt khiến người khác không cách nào nhìn thẳng vào.

Cương lôi càng thêm dày đặc, như cuồng phong bão táp, kèm theo khí tức uy mãnh, ầm ầm bao phủ!

"Ha ha."

Tiếng cười khẩy của Minh Tiêu lão tổ lại một lần nữa truyền tới tai mọi người.

Tả Mạc nhanh chóng nhếch mép, đột nhiên hơi cong về phía trước.

Đinh!

Trên bầu trời thành Kim Ô, vòng Phạn Âm mạnh mẽ tuôn ra một vòng sáng vàng kim, tiếng vòng du dương lượn lờ vang lên!

Một luồng chấn động vô hình lấy thành Kim Ô làm trung tâm, ầm ầm tản ra!

Sát chiêu của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận – Nguyệt Minh Băng âm.

Minh Tiêu lão tổ vốn đang thong dong chợt cứng người lại, không né kịp, một viên cương lôi đánh ngay giữa mặt lão!

Ba!

Trên khuôn mặt lão rắn điện chạy loạn, thân thể Minh Tiêu lão tổ cứng đờ.

Ba ba ba!

Liên tiếp mấy viên cương lôi đánh vào người lão.



Ầm!

Điện xà va vào nhau trong lúc di chuyển hỗn loạn, nổ thành một quầng sáng chói mắt, Minh Tiêu lão tổ bị ánh sáng bạc bao phủ, khó thấy rõ thân hình.

“Hay!” Tả Mạc vạn phần kích động, hận không thể nhảy dựng lên.

Vừa rồi hắn lệnh cho lầu phù chiến không ngừng tấn công là muốn tạo cho Minh Tiêu lão tổ một ảo giác, lầu phù chiến là thứ bọn họ ỉ vào nhất. Hắn và tháp nhỏ tâm thần tương thông, thời cơ phát động Nguyệt Minh Băng Âm cũng vừa đúng lúc.

Ha ha, kim đan thì sao nào? Chẳng phải cũng bị anh lừa sao?

Tả Mạc trong lòng vô cùng đắc ý, toàn thân như ăn nhân sâm, sảng khoái không nói nên lời.

Hắn cũng không dám trông cậy vào cương lôi có thể giết chết Minh Tiêu lão tổ, hành động bóp nát cương lôi vừa rồi của đối phương chứng tỏ cương lôi trình độ này không cách nào tạo thành thương tổn trí mạng cho y được.

Nhưng lần này bắn thành công trúng Minh Tiêu lão tổ đã làm cho sĩ khí tăng lên rõ rệt. Bầu không khí trong thành lúc trước trầm lắng, giờ đây mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng. Đừng tưởng bên trong thành Kim Ô đa số đều là ngưng mạch tu giả chỉ kém kim đan tu giả một cấp, nhưng chín phần mười nơi đây chưa ai từng cùng kim đan động thủ.

Lúc trước mỗi cử động của Minh Tiêu lão tổ đều thể hiện sự cường đại của lão, làm cho người khác cảm thấy tuyệt vọng. Mà Tả Mạc lại có thể chứng minh cho bọn họ thấy, kim đan cũng có thể bị bắn trúng.

Mọi người được cổ vũ lớn lao, tất cả đều vững tin, trận chiến đấu này có thể gian nan vô cùng nhưng bọn họ không phải là không có cơ hội thắng lợi. Bọn họ không sợ chiến đấu gian nan, chỉ sợ toàn bộ công sức đều bỏ xuống sông xuống biển.

Ánh sáng bạc tản đi, Minh Tiêu lão tổ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

Khi nhìn thấy bộ dáng của lão, mọi người không khỏi cười to.

Chỉ thấy quần áo trên người Minh Tiêu lão tổ bây giờ thủng lỗ chỗ, giống như một tên ăn mày, mà làm cho người ta cảm thấy buồn cười chính là mặt của lão bị cháy đen xì.

Tả Mạc cười ha ha, đột nhiên bay lên trời, tay phải giơ lên cao, lớn tiếng nói với những người bên trong thành: “Mọi người nghe rõ, hô lớn theo ta!”

Mọi người đều ngừng cười, nhất thời ngẩng cao đầu, không khỏi điên cuồng khởi động linh lực, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kích động.

Tả Mạc xoay người, mặt hướng về phía Minh Tiêu lão tổ. Hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ vươn tay chỉ thẳng vào lão tổ, gào to: “Thằng già!”

Toàn thành bảy tám ngàn người dùng hết khí lực, đồng thời gào to: “Thằng già!”

Bảy tám ngàn người cùng gào, thanh âm cực lớn, ngay cả ngọn núi cũng khẽ rung lên, sơn cốc vang vọng không dứt.

Tròng mắt Tả Mạc trợn tròn, dùng hết khí lực toàn thân lại một lần nữa bạo phát: “Chớ cậy mạnh!”

Thành Kim Ô từ trên xuống dưới, theo đó mà gào: “Chớ cậy mạnh!”

Tả Mạc rướn cổ họng, tiếp tục gọi: “Cậy mạnh bị sét đánh!”

Mọi người chỉ cảm thấy máu trong người vọt lên đỉnh đầu, gần như muốn nổ tung, không chút nghĩ ngợi, toàn thân linh lực vận đến cực hạn, bảy tám ngàn người tức giận gào thét: “Cậy mạnh bị sét đánh!”

Tiếng gào truyền khắp nơi, một tiếng gần lấy trung tâm là thành Kim Ô ầm ầm tản ra, thanh thế không kém Nguyệt Minh Băng Âm lúc trước.

Sơn cốc vang vọng: “Bị sét đánh…”

Tả Mạc chỉ cảm thấy vui sướng nói không nên lời, chống nạnh ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha ha ha!”

Trên mặt mọi người phấn khích đỏ cả lên, nhất thời học theo Tả Mạc chống nạnh ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha ha!”

Có thể thấy được tiếng cười to của bảy tám ngàn người tràn ngập sự hưng phấn, Dung Vi nghe được mà trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng.

Gã trung niên ngạc nhiên, còn gã to lớn thì hưng phấn vô cùng, trong miệng lặp đi lặp lại: “Thống khoái! Thống khoái! Thật sự là thống khoái!”

Minh Tiêu lão tổ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, sự lãnh đạm thong dong, phong phạm của cao thủ đều bị lão quăng đi hết sạch.

Tóc tai bù xù, ánh mắt loé lên hung quang, như độc xà lúc muốn cắn người!

Tả Mạc lúc này hoàn toàn không để ý, hắn một lần vung tay lên, mọi người thấy tư thế lập tức tất cả đều kìm nén âm thanh của mình, thành Kim Ô lập tức trở nên yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Tả Mạc hai mắt đỏ bừng, đằng đằng sát khí: “Các huynh đệ!”

Hơi dừng lại, mạnh mẽ mà quát to: “Thịt hắn!”

Phía dưới mấy ngàn người, không chút nghĩ ngợi đồng thời gào to: “Thịt hắn!”

Tả Mạc chỉ cảm thấy tinh lực toàn thân như đạt tới cực hạnh, mạnh mẽ một lần nữa đề cao âm lượng, gào lên một tiếng nữa: “Giết hắn!”

Vành mắt mọi người như muốn nứt ra, cùng gào to: “Giết hắn!”

Sát khí đậm đặc, đất trời biến sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Tu Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook