Chương 763: Kế sách của Sào Hưng
Phương Tưởng
18/03/2013
Gần đây, có tin tức gì về Lôi Âm tự không?"Lâm Khiêm hỏi.
Sào Hưng lắc đầu: "Không có, gần đây bọn họ rất an phận, Dưỡng Nguyên Hạo đang bận huấn luyện chiến bộ, quy mô Lôi Âm chiến bộ của hắn mở rộng ra gấp ba lần, vì vậy muốn hoàn thành việc huấn luyện cũng phải mất một khoảng thời gian nữa"
Dưỡng Nguyên Hạo, cái tên này làm ánh mắt của Lâm Khiêm trở lên ngưng trọng hơn, hắn hỏi: "Đã điều tra ra lai lịch của Dưỡng Nguyên Hạo chưa?"
"Đã điều tra ra, hắn vốn là đệ tử nhỏ của trưởng lão Lôi Âm tự, nhưng lúc xưa không được coi trọng lắm, sau khi Lôi Âm thần quyết xuất hiện, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh. Con đường quan chức cũng lên nhanh như diều gặp gió, nhanh chóng trở thành đệ nhất chiến tướng của Lôi Âm tự, cũng là đệ nhất chiến tướng của Cửu Đại Thiền Môn. Thế nhưng thành tựu này của hắn cũng có liên quan đến sư phụ hắn, nhị trưởng lão sư phụ hắn chính là đệ đệ của chưởng môn."
Tuy Sào Hưng là lọai người hơi điên cuồng một chút, nhưng hắn làm việc tỉ mỉ, cho lên Lâm Khiêm rất tin cậy hắn.
"Ngoại trừ Lôi Âm tự ra, ở mấy tự khác chúng ta có tiến triển thuận lợi không?" Lâm Khiêm hỏi.
"Tình hình thẩm thấu vào Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự, Liên Tôn tự và Di Lặc tự không mấy thuận lợi. Tâm Diệp thiền môn bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào rất sâu. Còn tình hình thẩm thấu của chúng ta, sâu nhất là Vi Đà môn, còn ở những nơi như Đại Phật Tự, Pháp Duyên tự, Lăng Nghiêm tâm môn, chúng ta đang tranh đấu kịch liệt với Thiên Hoàn." Tình hình của Cửu Đại Thiền Môn bị Sào Hưng nắm rõ như lòng bàn tay của hắn vậy.
"Những tự lớn không dễ thẩm thấu!"Lâm Khiêm cười khổ.
"Điều đó cũng đúng thôi." Sào Hưng nhấp một ngụm rượu ngon, hắn cũng không cho điều đó là chính xác: "Những góc cạnh bên ngoài thì bao giờ cũng dễ dàng, trước dễ sau khó mới là con đường chính xác. Nhưng việc Tâm Diệp Thiền Môn công kích Truyền Tống trận của Mạc Vân Hải lại làm hỏng đại sự của chúng ta. "
"Đúng vậy, đả thảo kinh xà." Lâm Khiêm nhíu mày: "Đúng là một đám ngu xuẩn"
"Tâm Diệp Thiền Môn nóng lòng muốn a dua nịnh nọt Thiên Hoàn. Cũng không biết ai là người nghĩ ra được cái sơ hở này nhỉ. Suy nghĩ thì được, nhưng hành động thì quá kém, làm hỏng bét tất cả mọi chuyện. Thảo nào Tâm Diệp Thiền Môn đứng hàng gần cuối trong Cửu Đại Thiền Môn như vậy"
Sào Hưng lắc lắc đầu rồi nói tiếp: "Đối với Mạc Vân Hải mà nói, một khi Truyền Tống Trận không thể dùng được, đồng nghĩa với việc cổ họng bị bóp chặt. Chúng ta cũng phải đề phòng chiêu này, Truyền Tống Trận của chúng ta cũng có tồn tại nhược điểm này"
Lâm Khiêm gật đầu: "Ngươi đi làm đi"
Sào Hưng đáp ứng: "Được"
Tuy hai người bọn họ cũng không xem trọng việc này lắm.
Tuy nhược điểm của Truyền Tống Trận là điểm yếu mà thế lực nào cũng có, nhưng khác với Mạc Vân Hải quá ỷ lại vào Truyền Tống Trận, đại bộ phận vật tư của Côn Luân đều được vận chuyển qua giới hà, tuy tốn thời gian nhưng giá cả thành phẩm cũng ít hơn. Địa bàn của Côn Luân rộng bao la bát ngát, nếu tất cả các nơi đều sử dụng Truyền Tống Trận thì riêng phí sử dụng thôi cũng khiến Côn Luân đau đầu nhức óc rồi.
Vì vậy đa phần Truyền Tống Trận của Côn Luân đều được thiết lập tập trung ở những nơi trọng yếu, mà hầu hết những địa phuơng này đều có quân đội trú đóng để đảm bảo an toàn cho Truyền Tống Trận, vì vậy bọn họ chỉ cần đề cao việc cảnh giới của quân đội đang trú đóng ở nhưng địa phương đó.
"Việc tổ chức và khoếch trương chiến bộ của Tiết sư đệ đã hoàn thành, có lẽ lên dùng Cửu Đại Thiền Môn làm điểm đột phá?" Lâm Khiêm dùng vẻ mặt hỏi ý kiến, nhìn Sào Hưng.
Sào Hưng không chút khách khí không đồng ý với ý kiến này: "Như thế không ổn!"
Lâm Khiêm chỉ cười, rồi rót cho Sào Hưng một chén rượu, nghiêm túc thỉnh giáo:"Vậy lên làm như thế nào?"
"Cửu Đại Thiền Môn người đông, nhưng mỗi người một ý kiến khác nhau. Nếu như bọn họ cảm thấy mối đe dọa từ bên ngoài, bọn họ sẵn sàng bỏ qua sự bất đồng ý kiến, mà liên hợp lại đối phó với mối nguy bên ngoài trước đã. Lực lượng tập hợp ấy lấy Lôi Âm Tự làm người dẫn đầu, sau khi tất cả tập hợp lại với nhau, cộng thêm vị đỉnh giai chiến tướng Dưỡng Nguyên Hạo thì Cửu Đại Thiền Môn sẽ trở thành một khúc xương khó gặm"
Lâm Khiêm cũng trầm tư suy nghĩ, Sào Hưng cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch làm hứng thú của hắn bộc phát: "Nếu chúng ta dùng thái độ hòa bình đối sử với họ, sẽ không làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm. Khi không phải đối phó với ngoại địch, thì xung đột về lợi ích trong nội bộ bọn họ sẽ càng lúc càng mạnh, chỉ cần chúng ta âm thầm bầy kế, đồng thời lung lạc một số bộ phận, trợ giúp bọn họ tranh đấu kich liệt hơn nữa, như vậy chỉ cần một thời gian hơi lâu một chút thôi, Cửu Đại Thiền Môn sẽ tự sụp đổ"
"Rất chính xác!" Lâm Khiêm cảm thấy rất khâm phục Sào Hưng, hắn hỏi sang một vấn đề khác: "Vậy chúng ta lên khoếch trương về hướng nào?"
"Bách Man Cảnh!" Sào Hưng nói đầy khí phách, trên mặt hắn hiện lên một vùng đỏ hồng, ngón tay chỉ những điểm trên bản đồ: "Minh Cảnh xuất hiện Vương, đó chính là một địch nhân cùng cấp bậc với chúng ta, cho lên không thể dẽ dàng khai chiến với bọn họ. Hơn nữa chúng ta biết rất ít về Minh Cảnh, nếu tùy tiện tấn công hướng đó không phải điều khôn ngoan. Ngược lại, ở Bách Man Cảnh, quần hùng trục lộc, đó mới là nơi chúng ta nhúng tay vào tốt nhất"
Càng nói càng thấy cao hứng, Sào Hưng liên mở vạt áo uống thêm vài chén, làm con mắt của hắn trở lên lờ đờ mông lung, hắn to giọng nói: "Nhìn ra khắp thiên ha, địch nhân đồng cấp với Côn Luân ta có mấy ai, chỉ có Thiên Hoàn, Minh Vương và Yêu tộc là có địa bàn rộng lớn, cao thủ nhiều như mây, danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nhưng trong số bọn họ cũng có sự khác biệt lớn so với chúng ta. Ba thế lực Côn Luân, Thiên Hoàn, Minh Vương đoàn kết một lòng với nhau. Còn nội bộ truỏng lão hội Yêu tộc thì đang đấu đá đoạt quyền, phân tranh không dứt, Minh Nguyệt Dạ cầm đầu thê lực mới âm thầm đối đầu với Đại Trưởng lão cầm đầu thế lực cũ, điều này cũng là một cơ hội tốt của Côn Luân ta"
Hai mắt Lâm Khiêm tỏa sáng: "Chúng ta sẽ ủng hộ Minh Nguyệt Dạ?"
Sào Hưng chỉ cười cười, rồi lắc đầu nói: "Không! Minh Nguyệt Dạ mới chỉ là một thế lực độc lập dần hình thành, cho lên lợi ích của chúng ta khi ủng hộ nàng không lớn. Hơn nữa một khi nàng trở thành người chiến thắng, việc đầu tiên nàng làm chắc chắn là chấn chỉnh lại trưởng lão hội, quy tất cả về một mối, rôi sau đó cắn lại chúng ta một cái"
"Vậy chúng ta chèn ép Minh Nguyệt Dạ?" Lâm Khiêm hỏi lại.
"Không, chúng ta sẽ ủng hộ một thế lực thứ ba đứng lên tranh đoạt" Trong mắt Sào Hưng hiện ra hào quang bức người:"Ba thế lực cùng phân tranh mới là điểm cân bằng tuyệt đối, điều đó sẽ làm phân tranh trong nội bộ bọn họ kéo dài hơn nữa. Hơn nữa, bất kể Đại Trưởng lão hay Minh Nguyệt Dạ đều phải cố gắng lôi kéo thế lực thứ ba này về phía mình. Và điều quan trong nhất là, chúng ta có thể làm chủ và khống chế thế lực nhỏ nhất trong ba thế lực thôi"
"Kế sách hay!" Lâm Khiêm thán phục
Vẻ hứng khởi trên mặt Sào Hưng dần lắng xuống, hắn cười khẽ rồi nói: "Việc này không gấp được, chúng ta cứ chậm rãi bố cục, rồi dần dần hoàn thiện kế hoạch, kế hoach này chỉ sợ phải mất năm đến mười năm mới đem lại kết quả"
Lâm Khiêm cười lớn: "Ta vẫn còn trẻ, đừng nói là mười năm thậm chí là hai mươi năm ta vẫn đợi được"
Sào Hưng gật đầu: "Tâm chí này của đại nhân rất hiếm người có được"
"Mạc Vân Hải tuyên chiến với Ma Soái liên minh, tiên sinh cảm thấy mục đich của họ là gì?" Lâm Khiêm nhắc tới một vấn đề khác.
Không biết tại sao hắn luôn cảm thấy Mạc Vân Hải có tiềm tàng mối nguy hiểm mơ hồ, cảm giác này luôn luôn ám ảnh hắn, trong mắt hắn thì Mạc Vân Hải hiện tại chỉ là tiểu thế lực có vài chục giới, nhưng hắn vẫn có cảm giác một ngày nào đó Mạc Vân Hải sẽ trở thành kẻ thù sinh tử của mình. Cảm giác mơ hồ này làm cho hắn trở lên rất cảnh giác với những hành động của Mạc Vân Hải.
Mạc Vân Hải đột nhiên tuyên chiến với Ma Soái liên minh, điều này nằm ngoài dự tính của vô số người.
Lông mày Sào Hưng cũng nhăn lại: "Việc này cũng có điểm kỳ quái. Chủ tướng xuất chinh lần này là Biệt Hàn, điều này cho thấy bọn họ rất coi trọng cuộc chiến này, cho lên chắc chắn đây là một cuộc chiến rất lớn. Hơn nữa chủ tướng lại là Biệt Hàn mà không phải là Công Tôn Sai, điều này cho thấy ý đồ của hành động lần này không phải là đẩy mạnh tấn công xuyên qua địa bàn, mà giống như thế 'sét đánh lôi đinh', có ý đồ phá hư hoặc tranh đoạt một vật gì đó. Hành động của những chiến bộ dưới trướng Biệt Hàn cũng rất khả nghi. Chắc chắn Biệt Hàn đang che dấu ý đồ thực sự của hắn. Loại cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn, muốn biết ý đồ thục sự của họ chỉ còn cách đợi đến khi chiến dich chấm dứt, thì chúng ta mới có thể nhìn ra được"
Lâm Khiêm im lặng không nói.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
"Ý đồ! Chúng ta phải nắm bắt được ý đồ thực sự của hắn"
Bên trong phòng họp, thanh âm của Hải Kim Vân vang vọng khắp nơi, thân hình của hắn cao gầy, khuôn mặt hơi vàng, hai mắt hẹp dài, hai má hõm vào, ánh mắt sắc như thanh kiếm, dường như có thể đâm thủng tim gan người khác.
Thanh âm của hắn lanh lảnh và cao vút làm cho Kim Thạch cảm thấy hắn đang cực kì tức giận.
Tính khí của Hải Kim Vân táo bạo và dễ giận dữ, vì vậy khi hắn kêu lên, đám thủ hạ đều câm như hến, khiến không khí trầm lắng và im ắng tràn ngập phòng họp.
Hải Kim Vân cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, hắn đưa tay xoa đầu, hắn biết rằng cơn giận của hắn không lên xả lên đầu đám thủ hạ này, hắn biết rõ bọn chúng có trình độ như nào. Điều làm hắn căm giận chính là bản thân hắn, hắn cũng không tìm ra được ý đồ thực sự của Biệt Hàn.
Khi biết được đich nhân lần này có chủ tướng là Biệt Hàn, toàn thân hắn cảm thấy áp lực lớn chưa từng có. Nhưng áp lực này không những không đè bẹp được hắn, mà còn làm cho ý chí chiến đấu của hắn bốc lên ngùn ngụt. Chỉ nghĩ đến việc có thể giao đấu với đỉnh giai chiến tướng như vậy thôi, cũng làm cho toàn thân của hắn sôi trào nhiệt huyết.
Nhưng thời gian càng trôi qua hành động của những chiến bộ dưới tay Biệt Hàn càng trở lên khó phân biệt được.
Nếu như không tìm ra được mục tiêu chính thức của đối phương thì hắn sẽ bị rơi vào thế bị động, đối với cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn, cục diện ở thế bị động đồng nghĩa với nguy hiểm luôn rình rập.
Vài canh giờ trước hắn nhận được tin của lão tướng Quyền Bội, bọn họ đã chạm mặt Biệt Hàn rồi!
Tin tức này cũng không làm hắn quá ngạc nhiên, hắn cũng là chiến tướng cùng cấp với Biệt hàn, cho lên dù đối phương có làm ra hành động gì, hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Hơn nữa nhìn lại địa điểm đụng độ, có thể thấy Biệt Hàn sử dụng chiến thuật 'đánh viện binh' thường thấy trong binh pháp.
Chẳng lẽ mục tiêu của Biệt Hàn chính là Chiêu Sơn giới?
Hắn không tin điều đó!
Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi yên tâm, trong trùng tín (côn trùng đưa thư của Ma giới) của lão tướng Quyền Bội có nói, hắn sẽ cố gắng quấn lấy đối phương, cùng đối phương du đấu để tranh thủ thời gian cho Hải Kim Vân đến chi viện.
Sách lược bảo thủ của lão tướng Quyền Bội rất thích hợp trong trường hợp này, bọn họ tác chiến trên 'sân nhà', vì vậy chỉ cần tranh thủ được thời gian, ưu thế của bọn họ sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn thì càng lớn.
Nhưng đã bốn canh giờ trôi qua, Hải Kim Vân vẫn không thu được bất cứ trùng tín nào của lão tướng Quyền Bội nữa.
Tình huống không bình thường như vậy, làm Hải Kim Vân có dự cảm không lành. Dựa theo tình huống bình thường, cứ cách hai canh giờ, phó tướng của Quyền Bội sẽ truyền trùng tín một lần để báo cáo tình hình chiến đấu. Vậy mà bốn canh giờ rồi chưa có trùng tín, điều này chỉ xảy ra trong hai trường hợp, thứ nhất: Tình hinh chiến đấu rất kịch liệt lên bọn họ không có thời gian phát trùng tín, thứ hai bọn họ đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Nếu theo như bình thường thì trường hợp thứ nhất dễ sảy ra nhất.
Lão tướng Quyền Bội là người am hiểu chiến trận, nếu hắn đã xác đinh là triền đấu, du đấu, thì không dẽ dàng bị tiêu diệt được. Nếu muốn tiêu diệt một chiến bộ có mục tiêu là du đấu thì rất khó khắn, chứ đừng nói gì đến chuyện tiêu diệt trong vòng bốn canh giờ.
Nhưng thời gian cứ trôi qua, thì điềm xấu trong lòng Hải Kim Vân lại càng tăng.
Tâm tình của hắn cũng trở nên nôn nóng hơn, hắn cố gắng di chuyển lực chú ý đến mục đich cuối cùng của Biệt Hàn. Nhiều hành động làm người ta rối mắt như vậy càng chứng minh Biệt Hàn có một mục tiêu chính thức, những điều hắn đang làm chỉ đề che dấu ý đồ thực sự của mình.
"Thưởng đại nhân hành quân đến đâu rồi?" Đột nhiên hắn dừng bước lại hỏi.
"Thưởng đại nhân cũng đã đến Minh Lí Giới, hiện tại đang cách chúng ta chừng ba ngày lộ trình." Thủ hạ vội vàng bẩm báo.
Hải Kim Vân bỗng dừng bước lại, trong ánh mắt đã không còn chút nôn nóng nào, hắn trầm giọng nói: "Đóng quân ngay tại chỗ, chờ Thưởng đại nhân tới!"
Đã năm canh giờ trôi qua...!
Trong lòng Hải Kim Vân cũng hiểu, tình huống ít khả năng nhất đã xảy ra.
Sào Hưng lắc đầu: "Không có, gần đây bọn họ rất an phận, Dưỡng Nguyên Hạo đang bận huấn luyện chiến bộ, quy mô Lôi Âm chiến bộ của hắn mở rộng ra gấp ba lần, vì vậy muốn hoàn thành việc huấn luyện cũng phải mất một khoảng thời gian nữa"
Dưỡng Nguyên Hạo, cái tên này làm ánh mắt của Lâm Khiêm trở lên ngưng trọng hơn, hắn hỏi: "Đã điều tra ra lai lịch của Dưỡng Nguyên Hạo chưa?"
"Đã điều tra ra, hắn vốn là đệ tử nhỏ của trưởng lão Lôi Âm tự, nhưng lúc xưa không được coi trọng lắm, sau khi Lôi Âm thần quyết xuất hiện, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh. Con đường quan chức cũng lên nhanh như diều gặp gió, nhanh chóng trở thành đệ nhất chiến tướng của Lôi Âm tự, cũng là đệ nhất chiến tướng của Cửu Đại Thiền Môn. Thế nhưng thành tựu này của hắn cũng có liên quan đến sư phụ hắn, nhị trưởng lão sư phụ hắn chính là đệ đệ của chưởng môn."
Tuy Sào Hưng là lọai người hơi điên cuồng một chút, nhưng hắn làm việc tỉ mỉ, cho lên Lâm Khiêm rất tin cậy hắn.
"Ngoại trừ Lôi Âm tự ra, ở mấy tự khác chúng ta có tiến triển thuận lợi không?" Lâm Khiêm hỏi.
"Tình hình thẩm thấu vào Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự, Liên Tôn tự và Di Lặc tự không mấy thuận lợi. Tâm Diệp thiền môn bị Thiên Hoàn thẩm thấu vào rất sâu. Còn tình hình thẩm thấu của chúng ta, sâu nhất là Vi Đà môn, còn ở những nơi như Đại Phật Tự, Pháp Duyên tự, Lăng Nghiêm tâm môn, chúng ta đang tranh đấu kịch liệt với Thiên Hoàn." Tình hình của Cửu Đại Thiền Môn bị Sào Hưng nắm rõ như lòng bàn tay của hắn vậy.
"Những tự lớn không dễ thẩm thấu!"Lâm Khiêm cười khổ.
"Điều đó cũng đúng thôi." Sào Hưng nhấp một ngụm rượu ngon, hắn cũng không cho điều đó là chính xác: "Những góc cạnh bên ngoài thì bao giờ cũng dễ dàng, trước dễ sau khó mới là con đường chính xác. Nhưng việc Tâm Diệp Thiền Môn công kích Truyền Tống trận của Mạc Vân Hải lại làm hỏng đại sự của chúng ta. "
"Đúng vậy, đả thảo kinh xà." Lâm Khiêm nhíu mày: "Đúng là một đám ngu xuẩn"
"Tâm Diệp Thiền Môn nóng lòng muốn a dua nịnh nọt Thiên Hoàn. Cũng không biết ai là người nghĩ ra được cái sơ hở này nhỉ. Suy nghĩ thì được, nhưng hành động thì quá kém, làm hỏng bét tất cả mọi chuyện. Thảo nào Tâm Diệp Thiền Môn đứng hàng gần cuối trong Cửu Đại Thiền Môn như vậy"
Sào Hưng lắc lắc đầu rồi nói tiếp: "Đối với Mạc Vân Hải mà nói, một khi Truyền Tống Trận không thể dùng được, đồng nghĩa với việc cổ họng bị bóp chặt. Chúng ta cũng phải đề phòng chiêu này, Truyền Tống Trận của chúng ta cũng có tồn tại nhược điểm này"
Lâm Khiêm gật đầu: "Ngươi đi làm đi"
Sào Hưng đáp ứng: "Được"
Tuy hai người bọn họ cũng không xem trọng việc này lắm.
Tuy nhược điểm của Truyền Tống Trận là điểm yếu mà thế lực nào cũng có, nhưng khác với Mạc Vân Hải quá ỷ lại vào Truyền Tống Trận, đại bộ phận vật tư của Côn Luân đều được vận chuyển qua giới hà, tuy tốn thời gian nhưng giá cả thành phẩm cũng ít hơn. Địa bàn của Côn Luân rộng bao la bát ngát, nếu tất cả các nơi đều sử dụng Truyền Tống Trận thì riêng phí sử dụng thôi cũng khiến Côn Luân đau đầu nhức óc rồi.
Vì vậy đa phần Truyền Tống Trận của Côn Luân đều được thiết lập tập trung ở những nơi trọng yếu, mà hầu hết những địa phuơng này đều có quân đội trú đóng để đảm bảo an toàn cho Truyền Tống Trận, vì vậy bọn họ chỉ cần đề cao việc cảnh giới của quân đội đang trú đóng ở nhưng địa phương đó.
"Việc tổ chức và khoếch trương chiến bộ của Tiết sư đệ đã hoàn thành, có lẽ lên dùng Cửu Đại Thiền Môn làm điểm đột phá?" Lâm Khiêm dùng vẻ mặt hỏi ý kiến, nhìn Sào Hưng.
Sào Hưng không chút khách khí không đồng ý với ý kiến này: "Như thế không ổn!"
Lâm Khiêm chỉ cười, rồi rót cho Sào Hưng một chén rượu, nghiêm túc thỉnh giáo:"Vậy lên làm như thế nào?"
"Cửu Đại Thiền Môn người đông, nhưng mỗi người một ý kiến khác nhau. Nếu như bọn họ cảm thấy mối đe dọa từ bên ngoài, bọn họ sẵn sàng bỏ qua sự bất đồng ý kiến, mà liên hợp lại đối phó với mối nguy bên ngoài trước đã. Lực lượng tập hợp ấy lấy Lôi Âm Tự làm người dẫn đầu, sau khi tất cả tập hợp lại với nhau, cộng thêm vị đỉnh giai chiến tướng Dưỡng Nguyên Hạo thì Cửu Đại Thiền Môn sẽ trở thành một khúc xương khó gặm"
Lâm Khiêm cũng trầm tư suy nghĩ, Sào Hưng cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch làm hứng thú của hắn bộc phát: "Nếu chúng ta dùng thái độ hòa bình đối sử với họ, sẽ không làm bọn họ cảm thấy nguy hiểm. Khi không phải đối phó với ngoại địch, thì xung đột về lợi ích trong nội bộ bọn họ sẽ càng lúc càng mạnh, chỉ cần chúng ta âm thầm bầy kế, đồng thời lung lạc một số bộ phận, trợ giúp bọn họ tranh đấu kich liệt hơn nữa, như vậy chỉ cần một thời gian hơi lâu một chút thôi, Cửu Đại Thiền Môn sẽ tự sụp đổ"
"Rất chính xác!" Lâm Khiêm cảm thấy rất khâm phục Sào Hưng, hắn hỏi sang một vấn đề khác: "Vậy chúng ta lên khoếch trương về hướng nào?"
"Bách Man Cảnh!" Sào Hưng nói đầy khí phách, trên mặt hắn hiện lên một vùng đỏ hồng, ngón tay chỉ những điểm trên bản đồ: "Minh Cảnh xuất hiện Vương, đó chính là một địch nhân cùng cấp bậc với chúng ta, cho lên không thể dẽ dàng khai chiến với bọn họ. Hơn nữa chúng ta biết rất ít về Minh Cảnh, nếu tùy tiện tấn công hướng đó không phải điều khôn ngoan. Ngược lại, ở Bách Man Cảnh, quần hùng trục lộc, đó mới là nơi chúng ta nhúng tay vào tốt nhất"
Càng nói càng thấy cao hứng, Sào Hưng liên mở vạt áo uống thêm vài chén, làm con mắt của hắn trở lên lờ đờ mông lung, hắn to giọng nói: "Nhìn ra khắp thiên ha, địch nhân đồng cấp với Côn Luân ta có mấy ai, chỉ có Thiên Hoàn, Minh Vương và Yêu tộc là có địa bàn rộng lớn, cao thủ nhiều như mây, danh tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nhưng trong số bọn họ cũng có sự khác biệt lớn so với chúng ta. Ba thế lực Côn Luân, Thiên Hoàn, Minh Vương đoàn kết một lòng với nhau. Còn nội bộ truỏng lão hội Yêu tộc thì đang đấu đá đoạt quyền, phân tranh không dứt, Minh Nguyệt Dạ cầm đầu thê lực mới âm thầm đối đầu với Đại Trưởng lão cầm đầu thế lực cũ, điều này cũng là một cơ hội tốt của Côn Luân ta"
Hai mắt Lâm Khiêm tỏa sáng: "Chúng ta sẽ ủng hộ Minh Nguyệt Dạ?"
Sào Hưng chỉ cười cười, rồi lắc đầu nói: "Không! Minh Nguyệt Dạ mới chỉ là một thế lực độc lập dần hình thành, cho lên lợi ích của chúng ta khi ủng hộ nàng không lớn. Hơn nữa một khi nàng trở thành người chiến thắng, việc đầu tiên nàng làm chắc chắn là chấn chỉnh lại trưởng lão hội, quy tất cả về một mối, rôi sau đó cắn lại chúng ta một cái"
"Vậy chúng ta chèn ép Minh Nguyệt Dạ?" Lâm Khiêm hỏi lại.
"Không, chúng ta sẽ ủng hộ một thế lực thứ ba đứng lên tranh đoạt" Trong mắt Sào Hưng hiện ra hào quang bức người:"Ba thế lực cùng phân tranh mới là điểm cân bằng tuyệt đối, điều đó sẽ làm phân tranh trong nội bộ bọn họ kéo dài hơn nữa. Hơn nữa, bất kể Đại Trưởng lão hay Minh Nguyệt Dạ đều phải cố gắng lôi kéo thế lực thứ ba này về phía mình. Và điều quan trong nhất là, chúng ta có thể làm chủ và khống chế thế lực nhỏ nhất trong ba thế lực thôi"
"Kế sách hay!" Lâm Khiêm thán phục
Vẻ hứng khởi trên mặt Sào Hưng dần lắng xuống, hắn cười khẽ rồi nói: "Việc này không gấp được, chúng ta cứ chậm rãi bố cục, rồi dần dần hoàn thiện kế hoạch, kế hoach này chỉ sợ phải mất năm đến mười năm mới đem lại kết quả"
Lâm Khiêm cười lớn: "Ta vẫn còn trẻ, đừng nói là mười năm thậm chí là hai mươi năm ta vẫn đợi được"
Sào Hưng gật đầu: "Tâm chí này của đại nhân rất hiếm người có được"
"Mạc Vân Hải tuyên chiến với Ma Soái liên minh, tiên sinh cảm thấy mục đich của họ là gì?" Lâm Khiêm nhắc tới một vấn đề khác.
Không biết tại sao hắn luôn cảm thấy Mạc Vân Hải có tiềm tàng mối nguy hiểm mơ hồ, cảm giác này luôn luôn ám ảnh hắn, trong mắt hắn thì Mạc Vân Hải hiện tại chỉ là tiểu thế lực có vài chục giới, nhưng hắn vẫn có cảm giác một ngày nào đó Mạc Vân Hải sẽ trở thành kẻ thù sinh tử của mình. Cảm giác mơ hồ này làm cho hắn trở lên rất cảnh giác với những hành động của Mạc Vân Hải.
Mạc Vân Hải đột nhiên tuyên chiến với Ma Soái liên minh, điều này nằm ngoài dự tính của vô số người.
Lông mày Sào Hưng cũng nhăn lại: "Việc này cũng có điểm kỳ quái. Chủ tướng xuất chinh lần này là Biệt Hàn, điều này cho thấy bọn họ rất coi trọng cuộc chiến này, cho lên chắc chắn đây là một cuộc chiến rất lớn. Hơn nữa chủ tướng lại là Biệt Hàn mà không phải là Công Tôn Sai, điều này cho thấy ý đồ của hành động lần này không phải là đẩy mạnh tấn công xuyên qua địa bàn, mà giống như thế 'sét đánh lôi đinh', có ý đồ phá hư hoặc tranh đoạt một vật gì đó. Hành động của những chiến bộ dưới trướng Biệt Hàn cũng rất khả nghi. Chắc chắn Biệt Hàn đang che dấu ý đồ thực sự của hắn. Loại cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn, muốn biết ý đồ thục sự của họ chỉ còn cách đợi đến khi chiến dich chấm dứt, thì chúng ta mới có thể nhìn ra được"
Lâm Khiêm im lặng không nói.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
"Ý đồ! Chúng ta phải nắm bắt được ý đồ thực sự của hắn"
Bên trong phòng họp, thanh âm của Hải Kim Vân vang vọng khắp nơi, thân hình của hắn cao gầy, khuôn mặt hơi vàng, hai mắt hẹp dài, hai má hõm vào, ánh mắt sắc như thanh kiếm, dường như có thể đâm thủng tim gan người khác.
Thanh âm của hắn lanh lảnh và cao vút làm cho Kim Thạch cảm thấy hắn đang cực kì tức giận.
Tính khí của Hải Kim Vân táo bạo và dễ giận dữ, vì vậy khi hắn kêu lên, đám thủ hạ đều câm như hến, khiến không khí trầm lắng và im ắng tràn ngập phòng họp.
Hải Kim Vân cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, hắn đưa tay xoa đầu, hắn biết rằng cơn giận của hắn không lên xả lên đầu đám thủ hạ này, hắn biết rõ bọn chúng có trình độ như nào. Điều làm hắn căm giận chính là bản thân hắn, hắn cũng không tìm ra được ý đồ thực sự của Biệt Hàn.
Khi biết được đich nhân lần này có chủ tướng là Biệt Hàn, toàn thân hắn cảm thấy áp lực lớn chưa từng có. Nhưng áp lực này không những không đè bẹp được hắn, mà còn làm cho ý chí chiến đấu của hắn bốc lên ngùn ngụt. Chỉ nghĩ đến việc có thể giao đấu với đỉnh giai chiến tướng như vậy thôi, cũng làm cho toàn thân của hắn sôi trào nhiệt huyết.
Nhưng thời gian càng trôi qua hành động của những chiến bộ dưới tay Biệt Hàn càng trở lên khó phân biệt được.
Nếu như không tìm ra được mục tiêu chính thức của đối phương thì hắn sẽ bị rơi vào thế bị động, đối với cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn, cục diện ở thế bị động đồng nghĩa với nguy hiểm luôn rình rập.
Vài canh giờ trước hắn nhận được tin của lão tướng Quyền Bội, bọn họ đã chạm mặt Biệt Hàn rồi!
Tin tức này cũng không làm hắn quá ngạc nhiên, hắn cũng là chiến tướng cùng cấp với Biệt hàn, cho lên dù đối phương có làm ra hành động gì, hắn cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Hơn nữa nhìn lại địa điểm đụng độ, có thể thấy Biệt Hàn sử dụng chiến thuật 'đánh viện binh' thường thấy trong binh pháp.
Chẳng lẽ mục tiêu của Biệt Hàn chính là Chiêu Sơn giới?
Hắn không tin điều đó!
Nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi yên tâm, trong trùng tín (côn trùng đưa thư của Ma giới) của lão tướng Quyền Bội có nói, hắn sẽ cố gắng quấn lấy đối phương, cùng đối phương du đấu để tranh thủ thời gian cho Hải Kim Vân đến chi viện.
Sách lược bảo thủ của lão tướng Quyền Bội rất thích hợp trong trường hợp này, bọn họ tác chiến trên 'sân nhà', vì vậy chỉ cần tranh thủ được thời gian, ưu thế của bọn họ sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn thì càng lớn.
Nhưng đã bốn canh giờ trôi qua, Hải Kim Vân vẫn không thu được bất cứ trùng tín nào của lão tướng Quyền Bội nữa.
Tình huống không bình thường như vậy, làm Hải Kim Vân có dự cảm không lành. Dựa theo tình huống bình thường, cứ cách hai canh giờ, phó tướng của Quyền Bội sẽ truyền trùng tín một lần để báo cáo tình hình chiến đấu. Vậy mà bốn canh giờ rồi chưa có trùng tín, điều này chỉ xảy ra trong hai trường hợp, thứ nhất: Tình hinh chiến đấu rất kịch liệt lên bọn họ không có thời gian phát trùng tín, thứ hai bọn họ đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Nếu theo như bình thường thì trường hợp thứ nhất dễ sảy ra nhất.
Lão tướng Quyền Bội là người am hiểu chiến trận, nếu hắn đã xác đinh là triền đấu, du đấu, thì không dẽ dàng bị tiêu diệt được. Nếu muốn tiêu diệt một chiến bộ có mục tiêu là du đấu thì rất khó khắn, chứ đừng nói gì đến chuyện tiêu diệt trong vòng bốn canh giờ.
Nhưng thời gian cứ trôi qua, thì điềm xấu trong lòng Hải Kim Vân lại càng tăng.
Tâm tình của hắn cũng trở nên nôn nóng hơn, hắn cố gắng di chuyển lực chú ý đến mục đich cuối cùng của Biệt Hàn. Nhiều hành động làm người ta rối mắt như vậy càng chứng minh Biệt Hàn có một mục tiêu chính thức, những điều hắn đang làm chỉ đề che dấu ý đồ thực sự của mình.
"Thưởng đại nhân hành quân đến đâu rồi?" Đột nhiên hắn dừng bước lại hỏi.
"Thưởng đại nhân cũng đã đến Minh Lí Giới, hiện tại đang cách chúng ta chừng ba ngày lộ trình." Thủ hạ vội vàng bẩm báo.
Hải Kim Vân bỗng dừng bước lại, trong ánh mắt đã không còn chút nôn nóng nào, hắn trầm giọng nói: "Đóng quân ngay tại chỗ, chờ Thưởng đại nhân tới!"
Đã năm canh giờ trôi qua...!
Trong lòng Hải Kim Vân cũng hiểu, tình huống ít khả năng nhất đã xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.