Thế Giới Tu Chân

Chương 185: Kim Ô Hỏa chi uy!

Phương Tưởng

16/03/2013

Song phương không nói một lời.

Tả mạc không hỏi cũng biết địch ý của đối phương, còn Ô Phong tặc căn bản không tất yếu phải nói.

Chỉ một tu giả trúc cơ, cần gì phí nước bọt?

Tuy biết Trâu Hàn nóng lòng báo thù, nhưng Chương Hào vẫn quyết định phái mấy thủ hạ đi dò xét. Vô Không kỳ có thần diệu gì, thử là biết. Chương Hào trải qua vô số đại chiến, rất biết không thể khinh thường. Đệ tử trung tâm của một môn phái, có một hai bảo mệnh pháp bảo cũng rất bình thường.

Những bảo mệnh pháp bảo đại đa số là do trưởng bối trong môn phái ban cho, uy lực cực mạnh. Nếu không cẩn thận, lật thuyền trong mương, cũng không lạ. Nếu đối phương chiếm hết ưu thế, cũng không tất yếu phạm hiểm. Trầu Hàn là ái tướng đắc lực, nếu không cẩn thận bỏ mạng, Chương Hào cũng tiếc.

Ô Phong tặc hiện nay có 70 người, năm tên đạt tới ngưng mạch kỳ, năm người này mới là nòng cốt Ô Phong tặc, mấy người ở đáy, tùy thời có thể bổ sung, đặc biệt là thời buổi ngày càng loạn lạc hiện nay.

Hắn gọi năm trúc cơ kỳ thủ hạ tới. Đối phương có trọng bảo nhưng tu vi hạn chế, dùng một địch năm cũng là yếu thế tuyệt đối.

“Đánh nhanh thắng nhanh.” Hắn thuận miệng nói một câu, lập tức quay sang trấn an Trâu Hàn: “Lão đệ chớ vội, đợi khi bọn hắn bắt tiểu tử này về, rút gân hay lột da là tùy lão đệ.”

Trâu Hàn cảm kích: “Đa tạ lão đại thành toàn.”

Chương hào cười ha hả: “Đừng nói lời này. Lão đệ mấy năm nay lập không ít công lao. Chỉ việc nhỏ nhặt, tự nhiên không cần nói tới.”

Năm người không dám khinh thường, cán cờ trong tay đối phương chớp sáng, vừa nhìn đã biết không phải thứ xoàng. Nếu một chọi một, bọn họ hiển nhiên không phải đối thủ các đệ tử đại môn phái. Nhưng nếu năm đánh một, bọn họ có đầy đủ lòng tin. Tham gia Ô Phong tặc phải biết phối hợp đồng bọn, đặc biệt là tu giả trúc cơ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Ô Phong tặc có thể tiêu dao sống sót mấy năm qua.

Bọn họ phối hợp nhuần nhuyễn, lúc quần chiến sẽ lộ rõ. Lấy nhiều đánh cường, lấy nhiều đánh nhiều, đều là phương thức chiến đấu bọn chúng thiện nghệ.

Đối với đệ tử các đại môn phái, bọn họ để ý tu vi cá nhân. Đây cũng khiến bọn họ không có ưu thế gì trong quần chiến.

Năm tu giả tới gần, bọn họ đứng đan xen, ẩn ẩn hô ứng tương trợ.

Tả Mạc nhìn chằm chằm năm người, không chút vội vàng, kiếm quang ổn định bay múa quanh thân.

Nam tên tu giả, trong đó có ba là kiếm tu, một người tay cầm hắc phan, một người xách liêm câu. Tu vi cảu năm người không khác lắm so với Tả Mạc, đều là trúc cơ hậu kỳ. Tu giả cầm hắc phan hơi rung hắc phan, một đám mây đen như mực trùm tới Tả Mạc.

Ba kiếm tu đồng thời tấn công, ba phi kiếm màu sắc khác nhau hóa thành ba luồng sáng biến ảo bất định, lao tới Tả Mạc.

Tu giả tay cầm l câu cười lạnh, liêm câu đen thui khẽ lay động, tiếng on gong nát vụn vang lên theo tiết tấu. Liên câu đoạn trước là liêm đao câu, dây xích to như ngón cái, một đầu dây xích nối với dùi nhọn hình giọt nước. Liêm câu đen thui ẩn ẩn màu máu, đủ thấy nó uống bao nhiêu máu, là hung khí.

Tả Mạc tự nhiên không dám chậm trễ, Vô Không kỳ rơi vào tay, rung nhẹ cột cờ.

Tê tê tê!

Vô số kiếm mang từ cột cờ bay ra, nhào thẳng tới mây đen.

Kiếm mang không chút phí lực xuyên mây đen, mây đen cuộn trào không ngớt, chớp mắt khôi phục như thường.

Tả Mạc nhìn chắc mây đên, trong năm người, mây đen cùng tu giả cầm liêm đao là có uy hiếp lớn nhất. Ba vị kiếm tu lại có uy hiếp nhỏ nhất, ba tên kiếm tu không hiểu kiếm ý, ba kiếm mang trong mắt Tả Mạc chỉ là biểu diễn hoa mỹ.

Tả Mạc cảm giác mây đen giống như huyết sát trong kiếm động của môn phái, âm trầm bẩn thỉu.

Thần thức thanh minh, ba thanh phi kiếm bắn tới ngực, Tả Mạc dời bước, ba thanh phi kiếm chớp qua. Hắn vẫn nhìn vào mây đen, suy nghĩ làm sao ứng đối. Tên dùng phan, tránh sau mấy người, muốn công kích hắn có chút khó thực hiện.

Tu giả cầm câu liêm không động, như thợ săn lão luyện, đầy kiên nhẫn, chờ Tả Mạc lộ sơ hở.

Tốc độ mây đen không nhanh, nhưng phạm vi cực lớn, không dễ né tránh, kiếm mang lướt qua không thể ngăn trở nó một chút.

Tên khó chơi!

Tả Mạc có chút đau đầu.



Nơi xa, Phó PHong cùng mấy người nhàn rỗi xem xét, nhưng khi Phó Phong nhìn thấy hắc phan, cũng lộ vẻ kinh sợ: ‘Hắc Huyết phan? Còn có người luyện chế nó?” Hắn cẩn thận xem xét, sau đó mới thoải mái nói” ‘Ra là tàn khuyết, không trách.”

“Hắc huyết phan là thứ gì?” Quỷ Phong đột nhiên hỏi, trong “cửu Quỷ Đinh chú” mà Phó Phong cho hắn, cũng từng nói tới Hắc Huyết phan, chỉ là không nói rõ mà thôi.

“Một loại pháp bảo đặc dị, dùng vật cực kỳ bẩn luyện thành, có thể làm bẩn pháp bảo phi kiếm, rất hữu hiệu.” Phó Phong cũng không che dấu, hết sức thoải mái giải đáp: “Loại pháp bảo này đa phần ở trong tay tu giả tu quỷ minh âm thần, nhưng luyện chế khó khăn. Cán phan dùng máu chó đen, phẩm giai thấp, luyện chế tàn khuyết không đủ, uy lực rất hạn chế.”

Quỷ Phong nghe rất chăm chú, hắn tu kiếm quyết cũng là về loại quỷ minh âm thần. Quỷ minh âm thần được nhiều tán tu tu luyện, nhưng trong số kiếm tu lại khó đạt thành tựu, hắn ngày thường cũng không có ai để hỏi.

Phó Phong liếc nhìn, nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua, nếu không biết cách ứng phó, thứ này cũng khó chơi.”

Ô Phong tặc mấy người vô cùng nhàn nhã, bọn họ nghxi trận chiến này không chút hưng phấn.

Chương Hào cười nói với Trâu Hàn: “Huyền Âm phan trong tay tên này quả là thứ tốt. mỗi lần có thể thu công hiệu bất ngờ, đáng tiếc luyện chế khó, nếu không ta đã chế thêm mấy chiếc, thực lực của chúng ta tăng lớn.”

Trâu Hàn vui sướng, mặt cũng hòa hoãn đi, cười nói: “Lão đại quá tham, trong đội ngũ của chúng ta có một chiếc, đã là may mắn. Trừ chúng ta, ta chưa nghe nói trong đồng đạo ai có, lão đại lại còn nghĩ tới việc tạo mấy cái.”

Chương hào cười lớn: “ha ha, nói đúng, ta quá tham.”

Hắn cực đắc ý, nhân số Ô Phong tặc tuy không nhiều, nhưng không thiếu kỳ nhân dị sĩ, thực lực trong số đồng đạo tại thiên nguyetj giới cũng đứng hạng nhất.

Ngay lúc Tả Mạc thúc thủ vô sách, đột nhiên nghe Bồ yêu hừ lạnh: “Ngay cả thứ rách nát này cũng lấy ra dọa người, thật mất mặt.” Lập tức khinh thường Tả Mạc: “Ngươi ngay cả thứ rách nát này cũng không phá được, thật là dọa ta.”

Tả Mạc lập tức khó chịu, lúc này là lúc nào rồi mà còn như vậy, hắn mắng lên: “Nói vô ích nhiều vậy làm gì, mau nói làm sao?”

“Thủ đoạn của thiền tu đều rất công hiệu.”

“Thiền tu?” Nhìn vào mây đen càng lúc càng gần, Tả Mạc không nói, lúc này là lúc nào….

“A, ta quên ngươi không hiểu. Nguwoi chỉ có một nửa “Kim Cương Vi Ngôn” thì dùng cái rắm.” Bồ yêu nói chậm rì.

Cố ý, thằng chó này cố ý! Tả Mạc hận nghiến răng.

“A, ta nhớ ra rồi, thứ đồ chơi này sợ lửa.”

Tả Mạc chấn động, sợ lửa, vậy quá tốt!

Thứ hắn không thiếu là lửa.

Lật tay, một Linh Lung hộp xuất hiện trong tay.

Động tác của Tả Mạc lập tức khiến mọi người chú ý.

Đó là thứ gì?

LÚc mọi người tò mò, Tả Mạc giwo tay lên ném hộp ngọc thẳng tới đám mây.

Tu giả nắm hắc phan hừ lạnh, linh lực tuôn tới hắc phan, mây đen càng nồng đậm đen nhánh, dính sệt như chất lỏng, mùi khiến người khác buồn nôn bốc ra.

Huyền Âm phan của hắn được luyện theo một ngọc giản không trọn vẹn, chuyên làm bẩn pháp bảo người khác.

Thấy đối phương ném ra hộp ngọc, hắn cười lạnh không thôi. Vô Không kỳ phóng ra toàn kiếm mang, không phải vật thực nên không chịu ảnh hưởng.

Không sợ ngươi dùng pháp bảo, chỉ sợ ngươi không dùng pháp bảo..

Hắn lộ vẻ gian kế thành công.

Hộp ngọc nho nhỏ, bay lên không trung, hấp dẫn mọi người.



Tả Mạc ném cực mạnh, chớp mắt, hộp ngọc đã bay vào trong đám mây.

Tu giả cầm liêm câu lắc đầu, tiếc nuối vì mình không có cơ hội ra tay. Hắn rất hiểu pháp bảo của vị đồng bọn, vô luận là pháp bảo gì, chỉ cần bị mây đen dính vào, sẽ như sắt vụn. Không biết bao nhiêu tu giả ngưng mạch kỳ bỏ mạng trong dám mây đen không đáng chú ý này.

Hộp ngọc vừa bay vào mây đen, nhanh chóng bị xâm thực, bề ngoài hộp ngọc đen thùi, xuất hiện vết mục nát.

Tu giả cầm phan cười đắc ý.

Đột nhiên, một kiếm mang chui vào mây đen, chuẩn xác bắn trúng hộp ngọc.

Đây là…

Tu giả cầm phan đột nghiên sững người.

Ba!

Hộp ngọc bị xâm thực vô cùng giòn yếu, lập tức bị đánh tan thành vụn phấn.

Một sợi lửa màu vàng giãy thoát khỏi hộp.

Kim Ô hỏa!

Xèo xèo xèo!

Mây đen nồng nặc như dầu đen, bỗng chốc bị đốt, Kim Ô hỏa thể bạo phát. Thế lửa kinh người, từ trong mây đen lan tràn ra.

Tu giả cầm phan kinh hoàng.

Phó Phong ở xa quan chiến, mắt trợn tròn, kinh hô: “Kim Ô hỏa! không ngờ là Kim Ô hỏa!”

Kim Ô hỏa!

Thường Hoành cùng Quỷ Phong run sợ, mắt nhìn chằm chằm mây đen, không dám bỏ qua. Trúc cơ tu giả thủ hạ không hiểu.

“Di, chuyện gì vậy?” Chương Hào sững sờ, mây đen nồng nặc như mực lộ ra ánh vàng chói lòa.

Chẳng lẽ pháp bảo thằng nhãi con ném ra không chịu ảnh hưởng?

Trâu Hàn nhìn vào mây đen.

Hai người nhìn nhau, phát hiện đối phương mắt sáng rực. Pháp bảo không bị mây đen ảnh hưởng, rất hiếm, tuyệt đối là pháp bảo tốt.

Ánh vàng chói trong mây đen càng lúc càng chói lòa, toàn bộ tu giả đều chú ý tới dị dạng của mây đen. Bọn hắn đều nghĩ giống như Chương Hào Trâu Hàn, ai cũng không chú ý tới vẻ mặt tuyệt vọng của tu giả cầm phan.

Một ngỏn lửa kim haongf, cuối cùng thiêu cháy mây đen hiện ra.

Chớp mắt, bề mặt mây đen bị bọc một tầng lửa đỏ rừng rực.

Trong thiên không, một kim sắc hỏa cầu khổng lồ treo lên, như mặt trời chói cahng.

Ngọn lửa màu vàng thuần chính vô cùng, uy thế bá đạo ầm vang, như gió lốc quét qua.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người giật mình run sợ.

Tu giả cẩm phàn đã trở thành một người lửa.

Chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hoàng, tu giả cầm phan cùng hắc phan hóa thành tro tàn.

Mọi người sợ hãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Tu Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook