Chương 151: Ngộ
Phương Tưởng
16/03/2013
Tố bỗng nhiên di động tới bên La Ly, La Ly trong lòng âm thầm cảnh giác.
"Ngươi là sư huynh Tả Mạc?" Tố quyết định tự làm, thằng cương thi cơm mềm kia không ngờ đến bây giờ còn không có nửa điểm phản ứng. Cương thi cơm mềm đối thắng lợi có thể không ảnh hưởng, nhưng nàng không thể.
"Ừm." La Ly có chút bất ngờ ừ một tiếng.
"Mỗi người một đứa." Tố nói cực nhanh: "Ta chọn Quỷ Phong."
La Ly càng thêm bất ngờ, chẳng lẽ là bằng hữu của Tả Mạc? Là thật hay là giả? Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, cân nhắc được mất.
Hắn âm thầm phòng bị, trong miệng lại không chút do dự nói: "Được, ta chọn mặt vàng." Tuy vô pháp phán đoán chân giả, nhưng vô luận theo góc độ nào mà nói, đối hắn cũng không có hại.
Song phương vừa đụng tức mở ra.
Lời thoại của hai người, ba người khác cũng nghe được rõ ràng.
Thường Hoành thờ ơ, nam tử mặt vàng cười cười, Quỷ Phong trực tiếp biến mất tại chỗ.
Mọi người trong lòng rất ăn ý, từng người tìm kiếm nơi từng đôi sống mái với nhau, duy có Thường Hoành lưu lại, ngẩng đầu nhìn những quầng sáng trên đỉnh đầu suy tư.
Tả Mạc không để ý tới trong trận đang phát sinh cái gì, sau khi hạ quyết tâm, hắn lập tức không chút nào dao động.
Thương thế trong cơ thể đối hắn ảnh hưởng rất lớn, linh lực trong cơ thể vận chuyển thì hơn vài phần ngưng trệ, sau khi tu luyện Thai tức luyện thần, hắn đã lâu không bị thống khổ vì thần thức bị thương. Nhưng hai chiến lúc trước, khiến thần thứcn hắn am hiểu nhất, cũng đều không may mắn tránh khỏi.
Đây là kết quả chiến đấu vượt cảnh giới chiến đấu, dù cho mượn lực phù trận, hắn vẫn không thể tránh được bị thương.
Nếu chỉ là đơn độc từ bề ngoài mà xem, không ai nghĩ đến hắn đã thương đến kinh mạch nội phủ. Anh mắt hắn chuyên chú ôn hoà, trong suốt yên lặng, không một tia tạp niệm, chỉ pháp tuy rằng không nhanh như chớp giật như trước, nhưng vẫn giống như mây bay nước chảy, làm ra một loại mỹ cảm khác.
Trên bầu trời, Ngũ Lăng tán nhân nhịn không được cảm khái: "Người này tất thành đại khí!"
Ngụy Phi cũng lộ ra vẻ tán thưởng: "Có thể lấy trúc cơ tu vi, đỡ Nam Môn Dương toàn lực ba kiếm, trọng thương Tông Minh Nhạn, đủ để tự ngạo! Trời già thực sự ưu ái Vô Không Kiếm môn, một Vi Thắng, một Tả Mạc, trăm năm không lo!"
Không biết vì sao, Ngũ Lăng tán nhân đột nhiên thở dài một tiếng: "Chỉ tiếc, sinh không đúng lúc! Dưới cái tổ, há có trứng lành? Thiên phú như vậy, mà chết non, thật là đáng tiếc!"
Ngụy Phi cười ha ha: "Ta lại không cùng ý kiến với tán nhân. Chính bởi bọn họ thiên phú xuất chúng, mới càng cần ma luyện. Loạn thế ra anh hào! Không có loạn thế, cũng khó thấy anh hào!"
Ngũ Lăng tán nhân nghe vậy, ha hả tự giễu: "Ngụy lão đệ nói được có lý, già rồi, ta quả nhiên già rồi."
Trong lòng không tạp niệm, không tâm thắng bại, ôn hoà như một, tốc độ bày trận của Tả Mạc tất nhiên trong bất tri bất giác đề cao hết sức. Bớt dùng suy nghĩ, tài liệu liền theo những ngón tay lướt qua, pháp quyết tự nhiên thành hình, đầy đặn như thường.
Không bao lâu, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con đã hoàn thành!
Hắn kinh ngạc mà nhìn toàn bộ đại trận hoàn thành trước mặt, có chút không thể tin được, lại có chút như đăm chiêu.
Khổ chiến trọng thương, hôn mê tỉnh dậy, nỗi lòng từ kích động đến ôn hoà. Ngay từ đầu tràn ngập mong đợi, cường liệt cầu thắng, đến hy vọng tan biến chỉ cầu đả thương địch thủ, lại trải qua đến giờ chuyên chú không phân tâm, không niệm ý thắng thua, trong khoảng thời gian ngắn, hắn tựa như đã trải qua rất lâu.
Hắn ngơ ngác đứng ở trong trận, giống như con tò te, vẫn không nhúc nhích.
Đỉnh ngọn núi cao nhất, cuộc chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình vẫn đang duy trì liên tục.
Chỉ thấy Vi Thắng trong một mảnh đầy máu, mơ hồ không rõ. Cả người hắn vô số kiếm thương, máu tươi chảy ra đã thấm ướt xiêm y, không rõ khuôn mặt, nghiễm nhiên trở thành một người máu!
Rất nhiều khán giả quan chiến lúc này đều không đành lòng nhìn tiếp, đến cả Thiên Tùng Tử cũng nhịn không được chạy tới, hỏi có muốn dừng tỷ thí hay không. Bùi Nguyên Nhiên không định dừng tỷ thí, nhưng lão nắm chặt nắm tay, móng tay cắm thật sâu vào thịt mà không tự biết.
Cổ Dung Bình cũng không khá hơn, trên người hắn có ba vết kiếm, ba vết kiếm cũng không sâu, nhưng máu tươi huyết còn đang ướt ngực hắn một tảng lớn. Kiếm ý của hắn vẫn thiên mã hành không như trước, không vết để tìm, nhưng người bàng quan có thể dễ dàng phát hiện hắn đã đuối.
Không ai không hiểu thực lực của Cổ Dung Bình, khổ chiến thời gian dài như thế, đuối chẳng qua là chuyện tự nhiên.
Cổ Dung Bình cũng biết tình huống bản thân càng ngày càng không tốt, nhưng hắn không có biện pháp. Một cái canh giờ trước, Vi Thắng đã mình đầy thương tích, lảo đảo sắp đổ, nhưng một canh giờ qua đi, Vi Thắng vẫn là đau khổ chống đỡ. Hắn tựa như tùy thời có thể ngã xuống, nhưng lại chưa ngã. Mỗi lần Cổ Dung Bình hiểu chỉ cần tăng thêm lực, là có thể đánh gục đối phương, nhưng sau khi hắn phát lực, lại phát hiện ngoại trừ lưu lại trên người đối phương một đạo kiếm thương, không có bất luận thu hoạch gì, đối phương y nguyên có thể ngăn cản lại.
Vi Thắng chưa ngã xuống, Cổ Dung Bình lại phát hiện chính mình trong bất tri bất giác rơi vào khốn cảnh.
Ba đạo kiếm thương trên người hắn, là bằng chứng.
Kiếm quyết của hắn tựa như kéo tơ bóc kén, bố một cái lưới lớn vây khốn đối thủ, sau đó chậm rãi tiêu trừ lực lượng đối phương, làm đối thủ mất đi không gian khiến hít thở không thông mà chết. Hắn đã thành công vây khốn đối thủ, nhưng mà, đối thủ nhưng không ngừng giãy dụa.
Song phương lâm vào giằng co. Đối phương ngoan cường xa xa vượt qua dự liệu của hắn, linh lực của hắn nhanh chóng bị xói mòn, ánh kiếm cũng dần dần mất đi sắc nhọn, động tác của hắn bắt đầu trở nên chậm chạp, đối thủ bắt được kẽ hở của hắn phản kích!
Thời gian càng dài, sợ hãi trong lòng Cổ Dung Bình càng nặng.
Vi Thắng tựa như một con dã thu không biết mệt mỏi, càng giống phù binh không có sinh mệnh không biết đau nhức. Kiếm quang cắt qua người hắn, ngoại trừ có thể nghe được tiếng hắn rên, ngoại trừ có thể thấy máu tươi vẩy ra, cũng nhìn không thấy có bất kể ảnh hưởng gì đối với hắn.
Trong cuộc chiến giữa thợ săn cùng dã thú, thợ săn dần dần mất đi ưu thế.
Phù trận lưu của Tả Mạc, làm mọi người cảm thấy hoa lệ hoa mắt, cảm thấy bất ngờ. Còn trận chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, lại khiến mọi người thấy chấn động, chấn động đến từ sâu trong linh hồn!
Thời gian từng chút trôi qua, tiếng nghị luận càng ngày càng nhỏ, vẻ không đành lòng trong mắt rất nhiều người cũng càng ngày càng đậm.
Nhìn một huyết nhân cả người đều là máu tươi không rên một tiếng, chật vật mà chiến đấu, đau khổ giãy dụa. Thân hình bay trên không trung lảo đảo sắp quỵ, cả người máu tươi chảy từng giọt từng giọt từ không trung rơi xuống.
Không ai còn có tâm tình nói chuyện.
Tuy rằng Vi Thắng còn chưa thắng lợi, nhưng trong mắt mọi người, chỉ có thân ảnh kẻ cả người máu tươi này.
Cuộc chiến Tùng Đào các còn đang tiến hành. Thiên hoàn nguyệt minh trận đã hấp dẫn tuyệt đại đa số cao thủ, làm rất nhiều người hoan hô cổ vũ, rất nhiều người cho rằng, cuộc chiến bọn họ tiến nhập top10 dễ hơn nhiều. Nhưng mà, sự tình phát triển, cùng bọn họ tưởng tượng hoàn toàn trái ngược.
Đã không còn cao thủ đáng sợ, rất nhiều tu giả nguyên bản dự định ẩn nấp mất đi áp lực cũng mất đi kiên trì, bọn họ không còn trốn ở góc, chém giết ngược lại trở nên càng thêm kịch liệt.
Nhưng mà, không người dám tới gần Thiên hoàn nguyệt minh trận, cũng không ai dám tới gần ngọn núi cao nhất.
Thiên hoàn nguyệt minh trận tựa như một yêu thú thần bí, giương miệng máu lớn, không người biết rõ bên trong đến tột cùng là cái tình huống gì. Mà cuộc chiến thảm liệt của hai người trên ngọn núi cao nhất kia, làm phàm là tu giả ở trong Tùng Đào các thấy tận mắt, cảm thấy sợ hãi, sợ hãi thật sâu!
Đến cả các giám khảo trong Tùng Đào các, sự chú ý của bọn họ tất cả cũng đều ở hai nơi, hận không thể đem các cuộc chiến khác tất cả đều lập tức kết thúc.
Tả Mạc cảm giác mình như rơi vào một cái bọt khí màu tro thật lớn, trên dưới trái phải hắn, tràn ngập vật chất màu xám tro kỳ lạ.
Tuy mặc linh giáp, nhưng mà linh giáp lại không cho hắn bất luận cảm giác cách ly gì, hắn tựa như người trần truồng mà ngâm trong vật chất xám tro. Không thể nói rõ ấm áp, cũng không thể nói rõ băng lạnh, cảm giác rất kỳ quái, duy nhất hắn có thể chuẩn xác miêu tả, đó là quen thuộc. Hắn giống như đối loại vật chất xám tro này mười phần quen thuộc, một điểm đều không xa lạ.
Vật chất xám tro này là cái gì? Hắn giống như cái gì cũng minh bạch, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Hắn tự tay bắt chụp, cái gì cũng không tóm được.
Đây là chỗ nào? Đây là cái gì?
Hắn hiểu mình phải biết rõ, thế nhưng vô luận hắn nghĩ cách nào, cũng không hiểu nổi. Hắn hơi chút mờ mịt, tất cả xung quanh không có gì gợi mở cho hắn, đầu mối duy nhất đó là loại cảm giác quen thuộc này.
Đây rốt cuộc là cái gì? Tả Mạc không khỏi nhíu mày đau khổ suy nghĩ, hắn hiểu chính mình phải tìm ra cái đáp án này.
Hắn vô thức mà thọc tay vào vật chất xám tro tóm một cái, đồng dạng cái gì cũng không vớ được.
Thứ này tựa như không khí, vô hình vô chất, Tả Mạc trong lòng thầm nghĩ.
Đợi đã, vô hình vô chất...
Tả Mạc rồi đột nhiên rung lên, hắn biết rõ đây là cái gì!
Thần thức! Đây là thần thức!
Ngay trong nháy mắt khi hắn nói với chính mình đây là thần thức, loại cảm giác quen thuộc trong cơ thể đột nhiên mạnh mẽ vô cùng, mà cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hóa.
Chỗ rất xa dưới chân đồng dạng có một tiểu đảo, trên đảo nhỏ một mảnh biển lửa, vô số ngọn lửa đỏ tươi đang múa. Một bia mộ, bên trên một nam tử áo đen đang ngồi. Còn có một con sông thẳng tắp, trong sông rất đục, chỉ có thể mơ hồ thấy được có hai màu sắc khác nhau.
Ý thức hải! Đây là ý thức hải!
Khi Tả Mạc thấy Bồ yêu trên mộ bia thần tình rất giật mình, hắn không khỏi mở miệng gọi, nhưng mà vô luận hắn gọi lớn đến thế nào, Bồ yêu đều nghe không được.
Hắn phải bỏ đi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Toàn bộ ý thức hải, đều bị loại vật chất xám tro này bao vây, cái đó và lúc trước Tả Mạc tưởng tượng hoàn toàn khác nhau. Hắn nhớ kỹ trong ý thức hải, xung quanh tất cả đều là một mảnh hư không tối đen, ngoại trừ bầu trời tinh thần.
Được rồi!
Hắn nhớ kỹ trên bầu trời, treo bốn viên tinh thần!
Quả nhiên, khi hắn ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lên, thấy viên tinh thần.
Bầu trời tổng cộng có bốn viên tinh thần, trong đó một viên rất sáng, ba viên khác hơi tối.
Trước đây mỗi lần tiến ý thức hải, hắn đều thấy bốn viên tinh thần mười phần xa xôi, lúc này mới phát hiện, nguyên lai bốn viên tinh như bốn cái thuyền nhỏ, bập bềnh ở vách ngoài thần thức.
Hắn như có điểm ngộ.
Nhưng vào lúc này, bốn viên tinh thần đột nhiên bắt đầu rơi một chút tinh quang. Tinh quang giống như ngân sa, chậm rãi rơi vào trong thần thức xám tro, chỉ là thần thức xám tro quá lớn, số tinh quang này, ít đến thương cảm. Nhưng mà bốn viên tinh thần, cuồn cuộn không ngừng mà phun ra tinh quang, tốc độ cũng không nhanh.
Tả Mạc không biết chút tinh quang bất ngờ giống như ngân sa này có công dụng gì, nhưng rất hiển nhiên, thần thức của hắn tựa hồ bắt đầu phát sinh biến hóa.
Ngụy Phi cùng Ngũ Lăng tán nhân nhập thần mà nhìn Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đối chiến, không riêng gì bọn họ, toàn bộ giám khảo Tùng Đào các tất cả đều đang quan tâm trận chiến đấu thảm liệt này. Bỗng nhiên, Ngũ Lăng tán nhân tựa hồ nhận thấy cái gì, không khỏi quay sang, vô ý mà nhìn thoáng qua đại trận dưới chân. Cái liếc mắt này, ánh mắt lão đính chặt.
Trong phù trận, Tả Mạc mở hai tay, như muốn ôm cái gì, như con rối ngơ ngác đứng tại chỗ, nhãn thần trống không.
Xung quanh hắn, không khí như củi bị đốt, thỉnh thoảng phát sinh tiếng lốp bốp rất nhỏ!
"Ngươi là sư huynh Tả Mạc?" Tố quyết định tự làm, thằng cương thi cơm mềm kia không ngờ đến bây giờ còn không có nửa điểm phản ứng. Cương thi cơm mềm đối thắng lợi có thể không ảnh hưởng, nhưng nàng không thể.
"Ừm." La Ly có chút bất ngờ ừ một tiếng.
"Mỗi người một đứa." Tố nói cực nhanh: "Ta chọn Quỷ Phong."
La Ly càng thêm bất ngờ, chẳng lẽ là bằng hữu của Tả Mạc? Là thật hay là giả? Đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, cân nhắc được mất.
Hắn âm thầm phòng bị, trong miệng lại không chút do dự nói: "Được, ta chọn mặt vàng." Tuy vô pháp phán đoán chân giả, nhưng vô luận theo góc độ nào mà nói, đối hắn cũng không có hại.
Song phương vừa đụng tức mở ra.
Lời thoại của hai người, ba người khác cũng nghe được rõ ràng.
Thường Hoành thờ ơ, nam tử mặt vàng cười cười, Quỷ Phong trực tiếp biến mất tại chỗ.
Mọi người trong lòng rất ăn ý, từng người tìm kiếm nơi từng đôi sống mái với nhau, duy có Thường Hoành lưu lại, ngẩng đầu nhìn những quầng sáng trên đỉnh đầu suy tư.
Tả Mạc không để ý tới trong trận đang phát sinh cái gì, sau khi hạ quyết tâm, hắn lập tức không chút nào dao động.
Thương thế trong cơ thể đối hắn ảnh hưởng rất lớn, linh lực trong cơ thể vận chuyển thì hơn vài phần ngưng trệ, sau khi tu luyện Thai tức luyện thần, hắn đã lâu không bị thống khổ vì thần thức bị thương. Nhưng hai chiến lúc trước, khiến thần thứcn hắn am hiểu nhất, cũng đều không may mắn tránh khỏi.
Đây là kết quả chiến đấu vượt cảnh giới chiến đấu, dù cho mượn lực phù trận, hắn vẫn không thể tránh được bị thương.
Nếu chỉ là đơn độc từ bề ngoài mà xem, không ai nghĩ đến hắn đã thương đến kinh mạch nội phủ. Anh mắt hắn chuyên chú ôn hoà, trong suốt yên lặng, không một tia tạp niệm, chỉ pháp tuy rằng không nhanh như chớp giật như trước, nhưng vẫn giống như mây bay nước chảy, làm ra một loại mỹ cảm khác.
Trên bầu trời, Ngũ Lăng tán nhân nhịn không được cảm khái: "Người này tất thành đại khí!"
Ngụy Phi cũng lộ ra vẻ tán thưởng: "Có thể lấy trúc cơ tu vi, đỡ Nam Môn Dương toàn lực ba kiếm, trọng thương Tông Minh Nhạn, đủ để tự ngạo! Trời già thực sự ưu ái Vô Không Kiếm môn, một Vi Thắng, một Tả Mạc, trăm năm không lo!"
Không biết vì sao, Ngũ Lăng tán nhân đột nhiên thở dài một tiếng: "Chỉ tiếc, sinh không đúng lúc! Dưới cái tổ, há có trứng lành? Thiên phú như vậy, mà chết non, thật là đáng tiếc!"
Ngụy Phi cười ha ha: "Ta lại không cùng ý kiến với tán nhân. Chính bởi bọn họ thiên phú xuất chúng, mới càng cần ma luyện. Loạn thế ra anh hào! Không có loạn thế, cũng khó thấy anh hào!"
Ngũ Lăng tán nhân nghe vậy, ha hả tự giễu: "Ngụy lão đệ nói được có lý, già rồi, ta quả nhiên già rồi."
Trong lòng không tạp niệm, không tâm thắng bại, ôn hoà như một, tốc độ bày trận của Tả Mạc tất nhiên trong bất tri bất giác đề cao hết sức. Bớt dùng suy nghĩ, tài liệu liền theo những ngón tay lướt qua, pháp quyết tự nhiên thành hình, đầy đặn như thường.
Không bao lâu, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con đã hoàn thành!
Hắn kinh ngạc mà nhìn toàn bộ đại trận hoàn thành trước mặt, có chút không thể tin được, lại có chút như đăm chiêu.
Khổ chiến trọng thương, hôn mê tỉnh dậy, nỗi lòng từ kích động đến ôn hoà. Ngay từ đầu tràn ngập mong đợi, cường liệt cầu thắng, đến hy vọng tan biến chỉ cầu đả thương địch thủ, lại trải qua đến giờ chuyên chú không phân tâm, không niệm ý thắng thua, trong khoảng thời gian ngắn, hắn tựa như đã trải qua rất lâu.
Hắn ngơ ngác đứng ở trong trận, giống như con tò te, vẫn không nhúc nhích.
Đỉnh ngọn núi cao nhất, cuộc chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình vẫn đang duy trì liên tục.
Chỉ thấy Vi Thắng trong một mảnh đầy máu, mơ hồ không rõ. Cả người hắn vô số kiếm thương, máu tươi chảy ra đã thấm ướt xiêm y, không rõ khuôn mặt, nghiễm nhiên trở thành một người máu!
Rất nhiều khán giả quan chiến lúc này đều không đành lòng nhìn tiếp, đến cả Thiên Tùng Tử cũng nhịn không được chạy tới, hỏi có muốn dừng tỷ thí hay không. Bùi Nguyên Nhiên không định dừng tỷ thí, nhưng lão nắm chặt nắm tay, móng tay cắm thật sâu vào thịt mà không tự biết.
Cổ Dung Bình cũng không khá hơn, trên người hắn có ba vết kiếm, ba vết kiếm cũng không sâu, nhưng máu tươi huyết còn đang ướt ngực hắn một tảng lớn. Kiếm ý của hắn vẫn thiên mã hành không như trước, không vết để tìm, nhưng người bàng quan có thể dễ dàng phát hiện hắn đã đuối.
Không ai không hiểu thực lực của Cổ Dung Bình, khổ chiến thời gian dài như thế, đuối chẳng qua là chuyện tự nhiên.
Cổ Dung Bình cũng biết tình huống bản thân càng ngày càng không tốt, nhưng hắn không có biện pháp. Một cái canh giờ trước, Vi Thắng đã mình đầy thương tích, lảo đảo sắp đổ, nhưng một canh giờ qua đi, Vi Thắng vẫn là đau khổ chống đỡ. Hắn tựa như tùy thời có thể ngã xuống, nhưng lại chưa ngã. Mỗi lần Cổ Dung Bình hiểu chỉ cần tăng thêm lực, là có thể đánh gục đối phương, nhưng sau khi hắn phát lực, lại phát hiện ngoại trừ lưu lại trên người đối phương một đạo kiếm thương, không có bất luận thu hoạch gì, đối phương y nguyên có thể ngăn cản lại.
Vi Thắng chưa ngã xuống, Cổ Dung Bình lại phát hiện chính mình trong bất tri bất giác rơi vào khốn cảnh.
Ba đạo kiếm thương trên người hắn, là bằng chứng.
Kiếm quyết của hắn tựa như kéo tơ bóc kén, bố một cái lưới lớn vây khốn đối thủ, sau đó chậm rãi tiêu trừ lực lượng đối phương, làm đối thủ mất đi không gian khiến hít thở không thông mà chết. Hắn đã thành công vây khốn đối thủ, nhưng mà, đối thủ nhưng không ngừng giãy dụa.
Song phương lâm vào giằng co. Đối phương ngoan cường xa xa vượt qua dự liệu của hắn, linh lực của hắn nhanh chóng bị xói mòn, ánh kiếm cũng dần dần mất đi sắc nhọn, động tác của hắn bắt đầu trở nên chậm chạp, đối thủ bắt được kẽ hở của hắn phản kích!
Thời gian càng dài, sợ hãi trong lòng Cổ Dung Bình càng nặng.
Vi Thắng tựa như một con dã thu không biết mệt mỏi, càng giống phù binh không có sinh mệnh không biết đau nhức. Kiếm quang cắt qua người hắn, ngoại trừ có thể nghe được tiếng hắn rên, ngoại trừ có thể thấy máu tươi vẩy ra, cũng nhìn không thấy có bất kể ảnh hưởng gì đối với hắn.
Trong cuộc chiến giữa thợ săn cùng dã thú, thợ săn dần dần mất đi ưu thế.
Phù trận lưu của Tả Mạc, làm mọi người cảm thấy hoa lệ hoa mắt, cảm thấy bất ngờ. Còn trận chiến giữa Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình, lại khiến mọi người thấy chấn động, chấn động đến từ sâu trong linh hồn!
Thời gian từng chút trôi qua, tiếng nghị luận càng ngày càng nhỏ, vẻ không đành lòng trong mắt rất nhiều người cũng càng ngày càng đậm.
Nhìn một huyết nhân cả người đều là máu tươi không rên một tiếng, chật vật mà chiến đấu, đau khổ giãy dụa. Thân hình bay trên không trung lảo đảo sắp quỵ, cả người máu tươi chảy từng giọt từng giọt từ không trung rơi xuống.
Không ai còn có tâm tình nói chuyện.
Tuy rằng Vi Thắng còn chưa thắng lợi, nhưng trong mắt mọi người, chỉ có thân ảnh kẻ cả người máu tươi này.
Cuộc chiến Tùng Đào các còn đang tiến hành. Thiên hoàn nguyệt minh trận đã hấp dẫn tuyệt đại đa số cao thủ, làm rất nhiều người hoan hô cổ vũ, rất nhiều người cho rằng, cuộc chiến bọn họ tiến nhập top10 dễ hơn nhiều. Nhưng mà, sự tình phát triển, cùng bọn họ tưởng tượng hoàn toàn trái ngược.
Đã không còn cao thủ đáng sợ, rất nhiều tu giả nguyên bản dự định ẩn nấp mất đi áp lực cũng mất đi kiên trì, bọn họ không còn trốn ở góc, chém giết ngược lại trở nên càng thêm kịch liệt.
Nhưng mà, không người dám tới gần Thiên hoàn nguyệt minh trận, cũng không ai dám tới gần ngọn núi cao nhất.
Thiên hoàn nguyệt minh trận tựa như một yêu thú thần bí, giương miệng máu lớn, không người biết rõ bên trong đến tột cùng là cái tình huống gì. Mà cuộc chiến thảm liệt của hai người trên ngọn núi cao nhất kia, làm phàm là tu giả ở trong Tùng Đào các thấy tận mắt, cảm thấy sợ hãi, sợ hãi thật sâu!
Đến cả các giám khảo trong Tùng Đào các, sự chú ý của bọn họ tất cả cũng đều ở hai nơi, hận không thể đem các cuộc chiến khác tất cả đều lập tức kết thúc.
Tả Mạc cảm giác mình như rơi vào một cái bọt khí màu tro thật lớn, trên dưới trái phải hắn, tràn ngập vật chất màu xám tro kỳ lạ.
Tuy mặc linh giáp, nhưng mà linh giáp lại không cho hắn bất luận cảm giác cách ly gì, hắn tựa như người trần truồng mà ngâm trong vật chất xám tro. Không thể nói rõ ấm áp, cũng không thể nói rõ băng lạnh, cảm giác rất kỳ quái, duy nhất hắn có thể chuẩn xác miêu tả, đó là quen thuộc. Hắn giống như đối loại vật chất xám tro này mười phần quen thuộc, một điểm đều không xa lạ.
Vật chất xám tro này là cái gì? Hắn giống như cái gì cũng minh bạch, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Hắn tự tay bắt chụp, cái gì cũng không tóm được.
Đây là chỗ nào? Đây là cái gì?
Hắn hiểu mình phải biết rõ, thế nhưng vô luận hắn nghĩ cách nào, cũng không hiểu nổi. Hắn hơi chút mờ mịt, tất cả xung quanh không có gì gợi mở cho hắn, đầu mối duy nhất đó là loại cảm giác quen thuộc này.
Đây rốt cuộc là cái gì? Tả Mạc không khỏi nhíu mày đau khổ suy nghĩ, hắn hiểu chính mình phải tìm ra cái đáp án này.
Hắn vô thức mà thọc tay vào vật chất xám tro tóm một cái, đồng dạng cái gì cũng không vớ được.
Thứ này tựa như không khí, vô hình vô chất, Tả Mạc trong lòng thầm nghĩ.
Đợi đã, vô hình vô chất...
Tả Mạc rồi đột nhiên rung lên, hắn biết rõ đây là cái gì!
Thần thức! Đây là thần thức!
Ngay trong nháy mắt khi hắn nói với chính mình đây là thần thức, loại cảm giác quen thuộc trong cơ thể đột nhiên mạnh mẽ vô cùng, mà cùng lúc đó, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hóa.
Chỗ rất xa dưới chân đồng dạng có một tiểu đảo, trên đảo nhỏ một mảnh biển lửa, vô số ngọn lửa đỏ tươi đang múa. Một bia mộ, bên trên một nam tử áo đen đang ngồi. Còn có một con sông thẳng tắp, trong sông rất đục, chỉ có thể mơ hồ thấy được có hai màu sắc khác nhau.
Ý thức hải! Đây là ý thức hải!
Khi Tả Mạc thấy Bồ yêu trên mộ bia thần tình rất giật mình, hắn không khỏi mở miệng gọi, nhưng mà vô luận hắn gọi lớn đến thế nào, Bồ yêu đều nghe không được.
Hắn phải bỏ đi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Toàn bộ ý thức hải, đều bị loại vật chất xám tro này bao vây, cái đó và lúc trước Tả Mạc tưởng tượng hoàn toàn khác nhau. Hắn nhớ kỹ trong ý thức hải, xung quanh tất cả đều là một mảnh hư không tối đen, ngoại trừ bầu trời tinh thần.
Được rồi!
Hắn nhớ kỹ trên bầu trời, treo bốn viên tinh thần!
Quả nhiên, khi hắn ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn lên, thấy viên tinh thần.
Bầu trời tổng cộng có bốn viên tinh thần, trong đó một viên rất sáng, ba viên khác hơi tối.
Trước đây mỗi lần tiến ý thức hải, hắn đều thấy bốn viên tinh thần mười phần xa xôi, lúc này mới phát hiện, nguyên lai bốn viên tinh như bốn cái thuyền nhỏ, bập bềnh ở vách ngoài thần thức.
Hắn như có điểm ngộ.
Nhưng vào lúc này, bốn viên tinh thần đột nhiên bắt đầu rơi một chút tinh quang. Tinh quang giống như ngân sa, chậm rãi rơi vào trong thần thức xám tro, chỉ là thần thức xám tro quá lớn, số tinh quang này, ít đến thương cảm. Nhưng mà bốn viên tinh thần, cuồn cuộn không ngừng mà phun ra tinh quang, tốc độ cũng không nhanh.
Tả Mạc không biết chút tinh quang bất ngờ giống như ngân sa này có công dụng gì, nhưng rất hiển nhiên, thần thức của hắn tựa hồ bắt đầu phát sinh biến hóa.
Ngụy Phi cùng Ngũ Lăng tán nhân nhập thần mà nhìn Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đối chiến, không riêng gì bọn họ, toàn bộ giám khảo Tùng Đào các tất cả đều đang quan tâm trận chiến đấu thảm liệt này. Bỗng nhiên, Ngũ Lăng tán nhân tựa hồ nhận thấy cái gì, không khỏi quay sang, vô ý mà nhìn thoáng qua đại trận dưới chân. Cái liếc mắt này, ánh mắt lão đính chặt.
Trong phù trận, Tả Mạc mở hai tay, như muốn ôm cái gì, như con rối ngơ ngác đứng tại chỗ, nhãn thần trống không.
Xung quanh hắn, không khí như củi bị đốt, thỉnh thoảng phát sinh tiếng lốp bốp rất nhỏ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.