Chương 676: Sát chiêu âm hiểm
Phương Tưởng
17/03/2013
Công Tôn Sai mỉm cười nhìn chiến bộ đằng xa. Ở bên cạnh hắn, ánh mắt chư tướng thì không hữu hảo như vậy, trên mặt bọn họ đều đằng đằng sát khí.
Giang Triết!
Cái tên mà cả thiên hạ đều biết, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm nơm nớp lo sợ, như lâm đại địch nhưng Công Tôn Sai thì không cảm thấy như vậy. Điều mà Công Tôn Sai liên tưởng tới khi nghe thấy cái tên Giang Triết chính là chiến bộ Phượng Nguyệt bị bọn họ giết, đó cũng là chiến bộ của Huyền Không tự.
Trong mắt hắn, Huyền Không tự từ lâu rồi đã là địch nhân, về phần địch nhân là Phượng Nguyệt hay Giang Triết thì trong mắt hắn cũng không khác biệt quá lớn, dù sao cũng đều là đối tượng cần phải đánh bại. Dù cho hắn biết rõ đối thủ này rất khó xơi nhưng cũng không thấy quá khẩn trương.
Không hề giống các chiến tướng khác, quá trình phát triển của hắn được nuôi dưỡng bằng chiến đấu và máu tanh!
Vô số lần giết chóc tìm ra đường sống, ẩn dưới bề ngoài ngượng ngùng kia là một trái tim đã sớm cứng rắn tựa sắt thép.
Chỉ còn hưng phấn!
Có thể cùng cao thủ loại này giao chiến, cảm giác hưng phấn như tìm được kì phùng địch thủ đang làm hắn vô cùng kích động.
Trận chién này đối thủ sẽ mang lại cho mình niềm vui gì đây?
Như một đứa trẻ với đôi mắt trong suốt, bên trong đó ẩn chứa một chút gì đó điên cuồng.
Phòng tuyến mà Giang Triết bố trí gần như là hoàn hảo, mặc dù có đôi chỗ có dấu vết vội vàng nhưng chỉnh thế toàn bộ phòng tuyến là tương đối hoàn hảo. Những chỗ không được hoàn chỉnh nhìn qua nhìn lại giống như cạm bẫy chứ không phải sơ hở gì, mà mấy chỗ đó cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Đương nhiên, trên đời này không có hoàn hảo tuyệt đối.
Bất luận là Giang Triết hay Công Tôn Sai đều biết rõ điều này.
Công Tôn Sai càng biết rõ ưu thế và hoàn cảnh của mình. Nhân số của bọn họ ít nhưng tính cơ động lại cao, trang bị của Chu Tước doanh luôn là tốt nhất trong những chiến bộ dưới trướng Tả Mạc.
Mà nhân số của Giang Triết thì đông đảo, lại có phòng tuyến kiên cố nhưng bọn họ lại phải trải rộng khắp phòng tuyến, điều này có nghĩa là lực lượng bọn họ sẽ bị mỏng đi, cũng có nghĩa là Công Tôn Sai sẽ có nhiều sự lựa chọn để tấn công hơn.
Thực lực Giang Triết rất mạnh, chiến tướng phòng thủ ở các nơi thì kém hơn nhiều, đối với việc chấp hành kế hoạch của Giang Triết tới mức độ nào thì cần phải thử mới biết được.
Hơn nữa, Giang Triết ở vào một hoàn cảnh cực xấu đó chính là bọn họ hoàn toàn xa lạ với chiến trường, đối địch với ma tộc, bất cứ thứ gì cũng đủ tạo ra nguy hiểm chết người.
Đường nhỏ thông tới Lãnh Sơn giới chính là một trong những thứ đó!
Nắm ưu thế trong tay Công Tôn Sai tuyệt đối không ngại dùng thử một lần.
Hắn không sốt ruột tiến công mà bắt đầu tìm kiếm người dẫn đường quen thuộc với nơi này.
-----------------------------
Giang Triết nghe thủ hạ bẩm báo thì không thể hiện chút cảm xúc nào.
Từ khi có bàn tay ở phía sau âm thầm tạo ra thế cục như này, Giang Triết đã hiểu rắng, trận chiến này so với tưởng tượng của hắn sẽ càng thêm gian nan vất vả. Bàn tay ở phía sau kia đã nắm được nhược điểm của bọn họ, hơn nữa nhược điểm này là không thể tránh khỏi được.
Nếu như cho hắn mười năm thì nhược điểm này chắc chắn sẽ không còn tồn tại nữa.
Nhưng chiến tranh thì không có chữ “nếu”.
Đối với chính sách thù địch với ma tộc của Huyền Không tự, Giang Triết không tán đồng chút nào nhưng hắn lại không có quyền để lên tiếng. Mặc dù trong môn phái địa vị của hắn cũng cao nhưng sức ảnh hưởng của hắn còn chưa đủ đạt tới mức có thể ảnh hưởng tới quyết sách tầm cỡ như này.
Việc hắn có thể làm chính là thực hiện tốt công việc của mình.
“Truyền lệnh, mỗi bộ bảo vệ tốt vị trí của mình, không được vọng động.” Không có bất cứ do dự gì, Giang Triết liền hạ lệnh.
Bất luận đối phương đang cố bố trí nghi trận hay thực sự là như thế, Giang Triết đều bất động, bởi vì hắn có lòng tin tuyệt đối vào đạo phòng tuyến mà mình bố trí.
Lúc Giang Triết bố trí phòng tuyến này, rất nhiều người trong Huyền Không tự phản đối, trong mắt bọn họ, đường đường là Huyền không tự đối mặt với một thế lực ma tộc bé nhỏ mà cũng phải dùng tới phòng thủ, điều này bọn họ rất khó có thể chấp nhận được. Mặc dù bên trong đó có Biệt Hàn và Nghiệt bộ nhưng đối với bọn họ thì Giang Triết và Giang tự bộ phải mạnh hơn mới đúng.
Nhưng Giang Triết vẫn quyết định bố trí phòng tuyến.
Cũng may ở đây, uy danh của Giang Triết không ai có thể sáng nổi, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của hắn. Mặc dù trong lòng mọi người vẫn còn khúc mắc nhưng đối với mệnh lệnh của Giang Triết thì toàn bộ chiến bộ đều chấp hành một cách cẩn thận.
Công Tôn Sai trắng trợn chiêu mộ người chỉ đường không khiến mọi người hốt hoảng.
Vì để xây dựng phòng tuyến này, một số khu vực có vấn đề đều đã bị bọn họ cày lên không biết bao nhiêu lần, bất cứ chỗ nào bí ẩn đều không bỏ qua.
Bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào phòng tuyến này, nó không có góc chết.
Trận chiến này thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, không giống như trong tưởng tượng của nhiều người rằng ngay từ đầu đã có va chạm kịch liệt, trái lại nó còn có chút yên tĩnh.
------------------------------
Tả Mạc cứ lặp đi lặp lại như thế, đùa giỡn với hai đại lão phản hư kỳ, hèn mọn, âm hiểm, không biết xấu hổ, không có chút khách khí nào.
Sau vài lần bị thế, Tịch Chính và Đái Đào rốt cuộc cũng hiểu ra, đối phương đã nhận ra ý đồ của bọn họ.
Hai người thương lượng một chút rồi vẫn quyết định tiếp tục dây dưa với Tiếu Ma Qua, nhưng trong lòng bọn họ đã bỏ qua ý định thông qua chiến đấu để lĩnh ngộ được thần lực, giờ đây họ chỉ trông chờ môn phái tới trợ giúp.
Một khi cao thủ trong môn phái tới đây liền có thể một mẻ bắt hết ba tên gia hỏa chết tiệt này!
Trong lòng hai người thầm hạ quyết tâm, nếu như ba người rơi vào trong tay bọn họ nhất định phải trả hết những uất ức mấy ngày nay, nhất là con hàng chết tiệt Tiếu Ma Qua kia!
Bọn họ không còn tâm chí đâu để bồi luyện nữa, nhìn thấy Tả Mạc đùa cợt thì đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bọn họ cũng không biết, Tả Mạc lại đang có chủ ý với hai người.
Mặc dù tu giả phản hư kỳ rất đáng sợ nhưng hai người này lại đang bị thương, trong mắt loại kiến hôi nhỏ bé như Tả Mạc thì đây chính là hai con thiên nga gãy cánh. Mấy ngày qua đùa giỡn tới lui, hắn cũng đã nắm được bảy tám phần chiêu số của hai người.
Cóc mà không muốn ăn thịt thiên nga thì không phải là con cóc tốt, cóc mà thiên nga gãy cánh cũng bỏ qua thì con cóc đó thật quá ngu ngốc.
Tả Mạc đang thầm tính toán trong đầu.
Nếu có thể giết một gã, gã còn lại tuyệt đối sẽ bỏ trốn mất dạng. Nguy cơ của bọn họ tự nhiên sẽ biến mất, “thịt” một gã phản hư kỳ thì sẽ mang lại lợi ích lớn tới mức nào chứ, chỉ nghĩ thôi mà tim Tả Mạc đã đập thình thịch rồi.
Mấy ngày nay Tả Mạc cố ý đùa bỡn cũng là vì điều này, hắn tựa như một thợ săn lão luyện, không ngừng lặp lại những hành động nhìn qua thì không có chút nguy hiểm nào cốt để khiến đối phương lơ là cảnh giác.
Bây giờ nhìn lại hắn đã làm rất tốt, tính cảnh giác của Tịch Chính và Đái Đào rõ ràng không còn như lúc trước.
Vẫn như thường ngày, Tả Mạc bắt đầu đùa giỡn tiếp.
Ứng chiến chính là Tịch Chính, nhưng hắn đã sớm không còn nhiệt tình như trước, liên tục bồi luyện mấy ngày, mặc dù thương thế đã bị hắn đè xuống nhưng cũng không có cơ hội để tĩnh dưỡng.
Tịch Chính tùy tiện ứng phó, chỉ cần Tiếu Ma Qua không sử dụng thần lực thì ba lực kia căn bản không thể tạo nên uy hiếp gì đối với hắn.
Tiếu Ma Qua sẽ dùng thần lực sao?
Không đâu!
Hắn đã sớm vứt cái suy nghĩ này lên chín tầng trời rồi.
Vừa giao thủ trong lòng Tịch Chính liền giật nảy mình, mặt mày đang ủ dột đột nhiên trở nên tươi tỉnh hẳn, thần lực!
Tịch Chính đang bị dày vò bỗng trở nên vô cùng khoan khoái, mừng tới nỗi suýt khóc!
Ông trời mở mắt!
Tịch Chính mừng như điên, tinh thần phấn chấn hắn lên, không giữ lại chút gì, thái độ qua loa mấy ngày nay biến mất thay vào đó là chủ động công kích.
Quả nhiên là thần lực!
Trước mặt hắn, Tiếu Ma Qua đang vô cùng hăng máu, xuất thủ không chút giữ sức, thần lực cuộn trào mãnh liệt.
Tịch Chính không những không sợ hãi, trái lại còn vui mừng khôn xiết, điều duy nhất cần để ý chính là kiện pháp bảo kia của Tiếu Ma Qua, nếu Tiếu Ma Qua lấy nó ra thì lập tức hắn sẽ té thẳng.
Hắn vô cùng kiêng dè kiện pháp bảo kia của Tả Mạc. Không dùng tiểu mạc bảo trản Tiếu Ma Qua chỉ là con hổ không có móng vuốt, không thể làm được gì.
Song phương đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Một bên có tu vi phản hư kỳ, mặc dù thụ thương nhưng giơ tay nhấc chân vẫn phát ra uy lực kinh người. Một bên là thần lực bá đạo, mặc dù tu vi không thâm hậu như đối phương nhưng bằng vào uy lực vô cùng lớn của thần lực cũng có thể đánh ngang tay với Tịch Chính.
Trong lòng Đái Đào vừa mừng vừa sợ.
Lo chính là Tiểu Ma Qua thay đổi hoàn toàn phong cách lúc trước, hẳn là có mưu kế gì đó? Vui là do Tiếu Ma Qua đã chịu dùng thần lực, vậy là mưu kế lúc trước của bọn họ sẽ có khả năng thành công!
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì một thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên cạnh hắn, Đái Đào cả kinh vội vàng phòng bị.
A Quỷ!
Đái Đào cũng biết lợi hại, thần lực của nữ nhân xấu xí này rất cổ quái, nàng cũng là mục tiêu lần này của môn phái. Bỗng trong lòng Đái Đào chợt động, nếu bản thân có thể bắt được nàng thì…
Tiếu Ma Qua có trọng bảo hộ thân, Đái Đào thấy bản thân không có hi vọng nhưng nữ nhân này mặc dù thần lực có chút cổ quái nhưng cũng không có pháp bảo gì quá lợi hại, Đái Đào cảm thấy có chút cơ hội thắng!
Tâm niệm vừa động, hắn không chút do dự xông lên.
Ngay lập tức song phương xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Thần lực của A Quỷ rất quỷ dị khó lường, Đái Đào không quen suýt chút nữa còn bị ăn quả đắng. Nhưng bằng vào ngũ hành pháp tướng luân, rất nhanh hắn đã ổn định trở lại, khi đã bắtd dầu quen với loại thần lực cổ quái này, uy lực của ngũ hành pháp tướng luân cũng được phát huy.
Hắn bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Ngay từ đầu Đái Đào vẫn có chút để ý tới Tằng Liên Nhi, nhưng chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, hắn không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với A Quỷ. Nếu không chỉ cần hơi vô ý một chút thì hắn sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
Mặc dù thần lực của A Quỷ vô cùng quỷ dị nhưng vẫn khiến hắn có được rất nhiều cảm ngộ.
Tịch Chính đã sớm đánh nhau tới không biết gì nữa, chờ đợi nhiều ngày như vậy, lúc này mới có thể đánh một trận, hưng phấn trong lòng hắn không nghĩ cũng biết. Khát vọng mãnh liệt với thần lực càng khiến hắn tập trung hơn nữa.
Thậm chí hắn còn không nhận ra A Quỷ và Đái Đào đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Tất cả tinh thần hắn đều đang tập trung vào mỗi kích của Tả Mạc.
Mỗi lần va chạm với thần lực đều khiến trong lòng hắn có chút cảm ngộ. Từ sau khi bước vào phản hư kỳ, đã bao lâu rồi hắn chưa có được giác ngộ như này?
Hắn không nhớ rõ nữa!
Nhưng chắc chắn một điều rằng cảm giác này thật quá tuyệt vời, hắn không ngừng hưởng thụ, không muốn dừng lại chút nào, hắn như đang “phê” vậy.
Hắn chỉ hận không thể chiến đấu như này mãi.
Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng hắn bỗng hiện ra cảm giác vô cùng nguy hiểm, trong nháy mắt lông tóc cả người hắn dựng đứng hết cả lên!
Một vệt sáng màu bạc đã bay tới trước mũi hắn, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.
Thậm chí hắn có thể cảm nhận được vệt sáng màu bạc kia còn mang theo khí tức lạnh lẽo, giống như kim châm vậy, đâm vào chóp mũi khiến hắn đau nhức!
Vệt sáng màu bạc khuếch tán che khuất toàn bộ tầm mắt của hắn!
Giữa trán Tịch Chính bỗng hiện ra một vết máu cực nhỏ.
Ngay sau đó, lôi điện bạo liệt bao phủ toàn bộ đầu hắn.
Ở cách đó không xa, Tằng Liên Nhi cầm tiểu mạc bảo trản trong tay, sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay như muốn ngã, thần lực tiêu hao hầu như không còn.
Giang Triết!
Cái tên mà cả thiên hạ đều biết, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm nơm nớp lo sợ, như lâm đại địch nhưng Công Tôn Sai thì không cảm thấy như vậy. Điều mà Công Tôn Sai liên tưởng tới khi nghe thấy cái tên Giang Triết chính là chiến bộ Phượng Nguyệt bị bọn họ giết, đó cũng là chiến bộ của Huyền Không tự.
Trong mắt hắn, Huyền Không tự từ lâu rồi đã là địch nhân, về phần địch nhân là Phượng Nguyệt hay Giang Triết thì trong mắt hắn cũng không khác biệt quá lớn, dù sao cũng đều là đối tượng cần phải đánh bại. Dù cho hắn biết rõ đối thủ này rất khó xơi nhưng cũng không thấy quá khẩn trương.
Không hề giống các chiến tướng khác, quá trình phát triển của hắn được nuôi dưỡng bằng chiến đấu và máu tanh!
Vô số lần giết chóc tìm ra đường sống, ẩn dưới bề ngoài ngượng ngùng kia là một trái tim đã sớm cứng rắn tựa sắt thép.
Chỉ còn hưng phấn!
Có thể cùng cao thủ loại này giao chiến, cảm giác hưng phấn như tìm được kì phùng địch thủ đang làm hắn vô cùng kích động.
Trận chién này đối thủ sẽ mang lại cho mình niềm vui gì đây?
Như một đứa trẻ với đôi mắt trong suốt, bên trong đó ẩn chứa một chút gì đó điên cuồng.
Phòng tuyến mà Giang Triết bố trí gần như là hoàn hảo, mặc dù có đôi chỗ có dấu vết vội vàng nhưng chỉnh thế toàn bộ phòng tuyến là tương đối hoàn hảo. Những chỗ không được hoàn chỉnh nhìn qua nhìn lại giống như cạm bẫy chứ không phải sơ hở gì, mà mấy chỗ đó cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Đương nhiên, trên đời này không có hoàn hảo tuyệt đối.
Bất luận là Giang Triết hay Công Tôn Sai đều biết rõ điều này.
Công Tôn Sai càng biết rõ ưu thế và hoàn cảnh của mình. Nhân số của bọn họ ít nhưng tính cơ động lại cao, trang bị của Chu Tước doanh luôn là tốt nhất trong những chiến bộ dưới trướng Tả Mạc.
Mà nhân số của Giang Triết thì đông đảo, lại có phòng tuyến kiên cố nhưng bọn họ lại phải trải rộng khắp phòng tuyến, điều này có nghĩa là lực lượng bọn họ sẽ bị mỏng đi, cũng có nghĩa là Công Tôn Sai sẽ có nhiều sự lựa chọn để tấn công hơn.
Thực lực Giang Triết rất mạnh, chiến tướng phòng thủ ở các nơi thì kém hơn nhiều, đối với việc chấp hành kế hoạch của Giang Triết tới mức độ nào thì cần phải thử mới biết được.
Hơn nữa, Giang Triết ở vào một hoàn cảnh cực xấu đó chính là bọn họ hoàn toàn xa lạ với chiến trường, đối địch với ma tộc, bất cứ thứ gì cũng đủ tạo ra nguy hiểm chết người.
Đường nhỏ thông tới Lãnh Sơn giới chính là một trong những thứ đó!
Nắm ưu thế trong tay Công Tôn Sai tuyệt đối không ngại dùng thử một lần.
Hắn không sốt ruột tiến công mà bắt đầu tìm kiếm người dẫn đường quen thuộc với nơi này.
-----------------------------
Giang Triết nghe thủ hạ bẩm báo thì không thể hiện chút cảm xúc nào.
Từ khi có bàn tay ở phía sau âm thầm tạo ra thế cục như này, Giang Triết đã hiểu rắng, trận chiến này so với tưởng tượng của hắn sẽ càng thêm gian nan vất vả. Bàn tay ở phía sau kia đã nắm được nhược điểm của bọn họ, hơn nữa nhược điểm này là không thể tránh khỏi được.
Nếu như cho hắn mười năm thì nhược điểm này chắc chắn sẽ không còn tồn tại nữa.
Nhưng chiến tranh thì không có chữ “nếu”.
Đối với chính sách thù địch với ma tộc của Huyền Không tự, Giang Triết không tán đồng chút nào nhưng hắn lại không có quyền để lên tiếng. Mặc dù trong môn phái địa vị của hắn cũng cao nhưng sức ảnh hưởng của hắn còn chưa đủ đạt tới mức có thể ảnh hưởng tới quyết sách tầm cỡ như này.
Việc hắn có thể làm chính là thực hiện tốt công việc của mình.
“Truyền lệnh, mỗi bộ bảo vệ tốt vị trí của mình, không được vọng động.” Không có bất cứ do dự gì, Giang Triết liền hạ lệnh.
Bất luận đối phương đang cố bố trí nghi trận hay thực sự là như thế, Giang Triết đều bất động, bởi vì hắn có lòng tin tuyệt đối vào đạo phòng tuyến mà mình bố trí.
Lúc Giang Triết bố trí phòng tuyến này, rất nhiều người trong Huyền Không tự phản đối, trong mắt bọn họ, đường đường là Huyền không tự đối mặt với một thế lực ma tộc bé nhỏ mà cũng phải dùng tới phòng thủ, điều này bọn họ rất khó có thể chấp nhận được. Mặc dù bên trong đó có Biệt Hàn và Nghiệt bộ nhưng đối với bọn họ thì Giang Triết và Giang tự bộ phải mạnh hơn mới đúng.
Nhưng Giang Triết vẫn quyết định bố trí phòng tuyến.
Cũng may ở đây, uy danh của Giang Triết không ai có thể sáng nổi, không ai dám vi phạm mệnh lệnh của hắn. Mặc dù trong lòng mọi người vẫn còn khúc mắc nhưng đối với mệnh lệnh của Giang Triết thì toàn bộ chiến bộ đều chấp hành một cách cẩn thận.
Công Tôn Sai trắng trợn chiêu mộ người chỉ đường không khiến mọi người hốt hoảng.
Vì để xây dựng phòng tuyến này, một số khu vực có vấn đề đều đã bị bọn họ cày lên không biết bao nhiêu lần, bất cứ chỗ nào bí ẩn đều không bỏ qua.
Bọn họ tin tưởng tuyệt đối vào phòng tuyến này, nó không có góc chết.
Trận chiến này thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, không giống như trong tưởng tượng của nhiều người rằng ngay từ đầu đã có va chạm kịch liệt, trái lại nó còn có chút yên tĩnh.
------------------------------
Tả Mạc cứ lặp đi lặp lại như thế, đùa giỡn với hai đại lão phản hư kỳ, hèn mọn, âm hiểm, không biết xấu hổ, không có chút khách khí nào.
Sau vài lần bị thế, Tịch Chính và Đái Đào rốt cuộc cũng hiểu ra, đối phương đã nhận ra ý đồ của bọn họ.
Hai người thương lượng một chút rồi vẫn quyết định tiếp tục dây dưa với Tiếu Ma Qua, nhưng trong lòng bọn họ đã bỏ qua ý định thông qua chiến đấu để lĩnh ngộ được thần lực, giờ đây họ chỉ trông chờ môn phái tới trợ giúp.
Một khi cao thủ trong môn phái tới đây liền có thể một mẻ bắt hết ba tên gia hỏa chết tiệt này!
Trong lòng hai người thầm hạ quyết tâm, nếu như ba người rơi vào trong tay bọn họ nhất định phải trả hết những uất ức mấy ngày nay, nhất là con hàng chết tiệt Tiếu Ma Qua kia!
Bọn họ không còn tâm chí đâu để bồi luyện nữa, nhìn thấy Tả Mạc đùa cợt thì đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bọn họ cũng không biết, Tả Mạc lại đang có chủ ý với hai người.
Mặc dù tu giả phản hư kỳ rất đáng sợ nhưng hai người này lại đang bị thương, trong mắt loại kiến hôi nhỏ bé như Tả Mạc thì đây chính là hai con thiên nga gãy cánh. Mấy ngày qua đùa giỡn tới lui, hắn cũng đã nắm được bảy tám phần chiêu số của hai người.
Cóc mà không muốn ăn thịt thiên nga thì không phải là con cóc tốt, cóc mà thiên nga gãy cánh cũng bỏ qua thì con cóc đó thật quá ngu ngốc.
Tả Mạc đang thầm tính toán trong đầu.
Nếu có thể giết một gã, gã còn lại tuyệt đối sẽ bỏ trốn mất dạng. Nguy cơ của bọn họ tự nhiên sẽ biến mất, “thịt” một gã phản hư kỳ thì sẽ mang lại lợi ích lớn tới mức nào chứ, chỉ nghĩ thôi mà tim Tả Mạc đã đập thình thịch rồi.
Mấy ngày nay Tả Mạc cố ý đùa bỡn cũng là vì điều này, hắn tựa như một thợ săn lão luyện, không ngừng lặp lại những hành động nhìn qua thì không có chút nguy hiểm nào cốt để khiến đối phương lơ là cảnh giác.
Bây giờ nhìn lại hắn đã làm rất tốt, tính cảnh giác của Tịch Chính và Đái Đào rõ ràng không còn như lúc trước.
Vẫn như thường ngày, Tả Mạc bắt đầu đùa giỡn tiếp.
Ứng chiến chính là Tịch Chính, nhưng hắn đã sớm không còn nhiệt tình như trước, liên tục bồi luyện mấy ngày, mặc dù thương thế đã bị hắn đè xuống nhưng cũng không có cơ hội để tĩnh dưỡng.
Tịch Chính tùy tiện ứng phó, chỉ cần Tiếu Ma Qua không sử dụng thần lực thì ba lực kia căn bản không thể tạo nên uy hiếp gì đối với hắn.
Tiếu Ma Qua sẽ dùng thần lực sao?
Không đâu!
Hắn đã sớm vứt cái suy nghĩ này lên chín tầng trời rồi.
Vừa giao thủ trong lòng Tịch Chính liền giật nảy mình, mặt mày đang ủ dột đột nhiên trở nên tươi tỉnh hẳn, thần lực!
Tịch Chính đang bị dày vò bỗng trở nên vô cùng khoan khoái, mừng tới nỗi suýt khóc!
Ông trời mở mắt!
Tịch Chính mừng như điên, tinh thần phấn chấn hắn lên, không giữ lại chút gì, thái độ qua loa mấy ngày nay biến mất thay vào đó là chủ động công kích.
Quả nhiên là thần lực!
Trước mặt hắn, Tiếu Ma Qua đang vô cùng hăng máu, xuất thủ không chút giữ sức, thần lực cuộn trào mãnh liệt.
Tịch Chính không những không sợ hãi, trái lại còn vui mừng khôn xiết, điều duy nhất cần để ý chính là kiện pháp bảo kia của Tiếu Ma Qua, nếu Tiếu Ma Qua lấy nó ra thì lập tức hắn sẽ té thẳng.
Hắn vô cùng kiêng dè kiện pháp bảo kia của Tả Mạc. Không dùng tiểu mạc bảo trản Tiếu Ma Qua chỉ là con hổ không có móng vuốt, không thể làm được gì.
Song phương đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Một bên có tu vi phản hư kỳ, mặc dù thụ thương nhưng giơ tay nhấc chân vẫn phát ra uy lực kinh người. Một bên là thần lực bá đạo, mặc dù tu vi không thâm hậu như đối phương nhưng bằng vào uy lực vô cùng lớn của thần lực cũng có thể đánh ngang tay với Tịch Chính.
Trong lòng Đái Đào vừa mừng vừa sợ.
Lo chính là Tiểu Ma Qua thay đổi hoàn toàn phong cách lúc trước, hẳn là có mưu kế gì đó? Vui là do Tiếu Ma Qua đã chịu dùng thần lực, vậy là mưu kế lúc trước của bọn họ sẽ có khả năng thành công!
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong thì một thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên cạnh hắn, Đái Đào cả kinh vội vàng phòng bị.
A Quỷ!
Đái Đào cũng biết lợi hại, thần lực của nữ nhân xấu xí này rất cổ quái, nàng cũng là mục tiêu lần này của môn phái. Bỗng trong lòng Đái Đào chợt động, nếu bản thân có thể bắt được nàng thì…
Tiếu Ma Qua có trọng bảo hộ thân, Đái Đào thấy bản thân không có hi vọng nhưng nữ nhân này mặc dù thần lực có chút cổ quái nhưng cũng không có pháp bảo gì quá lợi hại, Đái Đào cảm thấy có chút cơ hội thắng!
Tâm niệm vừa động, hắn không chút do dự xông lên.
Ngay lập tức song phương xảy ra chiến đấu kịch liệt.
Thần lực của A Quỷ rất quỷ dị khó lường, Đái Đào không quen suýt chút nữa còn bị ăn quả đắng. Nhưng bằng vào ngũ hành pháp tướng luân, rất nhanh hắn đã ổn định trở lại, khi đã bắtd dầu quen với loại thần lực cổ quái này, uy lực của ngũ hành pháp tướng luân cũng được phát huy.
Hắn bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Ngay từ đầu Đái Đào vẫn có chút để ý tới Tằng Liên Nhi, nhưng chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, hắn không thể không tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với A Quỷ. Nếu không chỉ cần hơi vô ý một chút thì hắn sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
Mặc dù thần lực của A Quỷ vô cùng quỷ dị nhưng vẫn khiến hắn có được rất nhiều cảm ngộ.
Tịch Chính đã sớm đánh nhau tới không biết gì nữa, chờ đợi nhiều ngày như vậy, lúc này mới có thể đánh một trận, hưng phấn trong lòng hắn không nghĩ cũng biết. Khát vọng mãnh liệt với thần lực càng khiến hắn tập trung hơn nữa.
Thậm chí hắn còn không nhận ra A Quỷ và Đái Đào đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Tất cả tinh thần hắn đều đang tập trung vào mỗi kích của Tả Mạc.
Mỗi lần va chạm với thần lực đều khiến trong lòng hắn có chút cảm ngộ. Từ sau khi bước vào phản hư kỳ, đã bao lâu rồi hắn chưa có được giác ngộ như này?
Hắn không nhớ rõ nữa!
Nhưng chắc chắn một điều rằng cảm giác này thật quá tuyệt vời, hắn không ngừng hưởng thụ, không muốn dừng lại chút nào, hắn như đang “phê” vậy.
Hắn chỉ hận không thể chiến đấu như này mãi.
Nhưng đúng vào lúc này, trong lòng hắn bỗng hiện ra cảm giác vô cùng nguy hiểm, trong nháy mắt lông tóc cả người hắn dựng đứng hết cả lên!
Một vệt sáng màu bạc đã bay tới trước mũi hắn, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào.
Thậm chí hắn có thể cảm nhận được vệt sáng màu bạc kia còn mang theo khí tức lạnh lẽo, giống như kim châm vậy, đâm vào chóp mũi khiến hắn đau nhức!
Vệt sáng màu bạc khuếch tán che khuất toàn bộ tầm mắt của hắn!
Giữa trán Tịch Chính bỗng hiện ra một vết máu cực nhỏ.
Ngay sau đó, lôi điện bạo liệt bao phủ toàn bộ đầu hắn.
Ở cách đó không xa, Tằng Liên Nhi cầm tiểu mạc bảo trản trong tay, sắc mặt trắng bệch, cả người lung lay như muốn ngã, thần lực tiêu hao hầu như không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.