Thế Giới Tu Chân

Chương 791: Sức mạnh của ăn hàng

Phương Tưởng

18/03/2013

Đột nhiên đoàn sương mù nổ tung!

Vô số tiếng thét chói tai giống như thủy triều nuốt hết mọi người, vô số bóng trắng nhỏ bé phô thiên cái địa đánh xuống.

Da đầu Tả Mạc run lên. Đột nhiên Thanh Ti trên tay bỗng dưng dựng lên ngăn những bóng trắng như thuỷ triều xông tới. Bóng trắng đánh lên Thanh Ti lập tức nổ tung.

Rầm rầm rầm!

Mỗi lần nổ tung thì một luồng sức mạnh quỉ dị chạy dọc theo Thanh Ti truyền đến cổ tay Tả Mạc, sức mạnh dày đặc mà quỷ dị giống như thủy triều không ngừng mà đánh thẳng vào Tả Mạc.

Trong lòng Tả Mạc rét lạnh, thân thể của hắn hiện thời mạnh mẽ biết bao, thế mà thậm chí có cảm giác không thể cầm nổi Thanh Ti một cách vững vàng!

Những này bóng trắng lớn chừng đầu ngón tay, giống như con nòng nọc, cái đầu lớn dị thường. Nó há miệng nhe ra hai hàng răng nanh nho nhỏ lởm chởm làm ai nhìn cũng hoảng sợ.

Số lượng của chúng nó rất nhiều, ùn ùn chen nhau không dưới mấy vạn. Chúng điên cuồng đánh về phía mọi người.

Thập Phẩm thần sắc lạnh lẽo, Nguyệt Nha Đao của nó bay lượn vờn quanh trước hắn bay múa, bỗng dưng phóng ra!

Nó bây giờ không bốc cháy nhảy múa đẹp mắt như vừa rồi mà tản ra một vị khát máu khó tả!

"Bách Tế Hồn Thí Kiếm"!

Được vinh danh là loại kiếm quyết hung tàn nhất, quả nhiên danh bất hư truyền. Nó vừa mới ra khỏi tay thì khí chất khát máu hung lệ lập tức theo kiếm mà sinh! Nguyệt Nha Đao nhỏ bé đột nhiên hiện lên một vòng đỏ sậm.

Nguyệt nha kích không!

Nguyệt Nha màu đỏ sậm kéo theo tàn ảnh màu huyết sắc như tấm sa mỏng vậy. Bên trong huyết sa, vô số hư ảnh không ngừng chớp hiện. Những hư ảnh màu xám này biến ảo bất định, phảng phất đang chạy tới chạy lui, cái này diệt cái kia sinh. Từng hư ảnh đều tràn đầy sát khí nồng đậm tới cực điểm.

Theo hư ảnh sinh sinh diệt diệt, màu đỏ sậm Nguyệt Nha Đao đầy chất hung lệ cũng đột nhiên tăng lên tới cực hạn.

Ô ô ô!

Như bách quỷ khóc đêm, như vạn thú cùng gầm gào!

Thập Phẩm lấy khí thế hung lệ kinh người hù doạ bóng trắng, bóng trắng đang tập trung đông đặc rít lên lại càng chói tai như muốn đâm rách người màng tai, chúng nó hốt hoảng tản ra bốn phía, liều mạng chạy trốn.

Nguyệt Nha Đao màu đỏ sậm thoải mái xuyên thấu tầng tầng bóng trắng như không có gì ngăn cản được.

Tàn ảnh như huyết sa này vừa chạm vào bóng trắng, bóng trắng còn chưa kịp kêu lên thảm thiết thì đã hoá thành giọt nước nhỏ.

Trong nháy mắt, không gian đầy bóng trắng trước mặt Thập Phẩm hễ quét là sạch, chúng trở thành những hạt mưa rơi vãi lả tả.

Tiểu Tháp theo sau lưng Thập Phẩm, nó thò đầu ra nhất tề hút hết những giọt nước mưa kia vào bên trong.

Cuối cùng những bóng trắng trước mặt Tả Mạc lúc cũng bị quét sạch không còn. Cổ tay hắn nhức mỏi, trong nội tâm không thể không run sợ.

Sương trắng xung quanh vẫn y nguyên như vậy, vừa rồi cứ như thể chỉ là một giấc mộng.

Đột nhiên, không chờ Tả Mạc hít được một hơi, từ trong sương trắng bắn ra vài chục mũi tên màu trắng, cổ tay Tả Mạc rung lên theo bản năng, Thanh Ti lại trổ lên hướng những mũi tên màu trắng kia.

Thanh Ti chuẩn xác đánh trúng mũi tên màu trắng, nhưng Tả Mạc dự đoán nó nổ tung thì không thấy xảy ra. Cái mũi tên thẳng tắp đột nhiên há miệng cắn Thanh Ti!

Bây giờ Tả Mạc mới nhìn ra những thứ này căn bản không phải mũi tên màu trắng mà là xà!

Vụ xà (con rắn huyễn hoá từ trong sương mù) cắn chặt Thanh Ti không chịu nhả ra.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, đuôi rắn nổ mạnh. Bắt đầu từ đuôi nó lan dần lên, từng khúc nổ tung! Đến khi đầu rắn nổ tung thì một luồng sức mạnh kinh người truyền vào Thanh Ti.

Cả cổ tay Tả Mạc tê rần!



Sức mạnh kia thật kinh khủng!

Sắc mặt Tả Mạc ngưng trọng, theo luồng sức mạnh vừa rồi Thanh Ti nhẹ nhàng rung lên. Xoạt xoạt xoạt, hơn mười luồng sóng hình Nguyệt Nha bắn tới những con vụ xà khác.

Có hơn phân nửa luồng sóng Nguyệt Nha bắn trúng, bảy con vụ xà linh hoạt né tránh. Trong nháy mắt, bảy con vụ xà cùng nổ!

Sắc mặt Tả Mạc đại biến!

Vừa rồi chỉ một con vụ xà nổ tung mà sức mạnh truyền đến đã như thế, giờ đây bảy con vụ xà cùng nổ, luồng sức mạnh này chỉ sợ. . .

Hắn phản ứng cực nhanh, thần lực toàn sôi trào tụ lại bên phải tay.

Rầm!

Một luồng sức mạnh khổng lồ hung hăng như con sóng dữ theo Thanh Ti đập vào.

Trên người Tả Mạc kim quang đột nhiên đại thịnh. Ầm. Hắn bị đẩy lui về phía sau một bước.

Tê tê tê!

Tiếng kêu gào trong sương trắng mãi không chịu ngừng.

Tả Mạc hoảng sợ, bối rối!

Quái vật trong sương mù trắng, thực lực lợi hại như thế. Hơn nữa nhìn vào bên trong dường như bát ngát vô tận. Sương trắng vẫn không ngừng tiến tới. Tả Mạc biết rõ, nếu để cho sương trắng bao phủ hoàn toàn bọn hắn thì tình cảnh lại càng thêm bi đát.

Phải làm sao bây giờ?

Quái vật biến ảo thành sương trắng nhưng dường như nó không thể thoát ly sương trắng một khoảng cách xa, nhiều lắm thì vươn ra khỏi sương trắng khoảng hai trượng.

Tả Mạc nhớ tới vừa rồi có dùng Từ Nguyên Bình hấp sương trắng. Hắn vội vàng tìm lại trong giới chỉ, Từ Nguyên Bình đã bị hắn dùng gần như hết, còn lại vài cái thì chỉ như muối bỏ biển.

Không được, nhất định được tìm cách mới mới được!

Tả Mạc quay mặt lại vừa hay nhìn thấy Hắc Kim Phù Binh. Hắn vỗ vào đầu một cái, sao tự nhiên lại quên cái tên gia hỏa này nhỉ!

Tả Mạc vỗ tay một cái rồi kéo tay Hắc Kim Phù Binh nịnh nọt tràn ngập tình cảm: "Hắc a, ngươi xem, tình huống của chúng ta không ổn a!"

Hắc Kim Phù Binh nghe vậy, lập tức phấn khởi. Tay nó đấm rầm rầm vào bộ ngực: "Đại ca, muốn ta tiến lên hả? Không thành vấn đề! Nhìn xem ta tẩn chúng như thế nào đi!"

"Đánh bại chúng nó hả?" Tả Mạc lắc đầu, hắn bắt chước mấy tên lưu manh thần bí nói ra: "Có cái biện pháp này có thể thoải mái giải quyết chúng nó!"

"Biện pháp gì?" Vẻ mặt Hắc Kim Phù Binh ngu ngơ, tò mò hỏi lại.

Tả Mạc phóng khoáng vỗ vỗ vào bụng Hắc Kim Phù Binh: "Hắc a, ăn sạch tụi nó! Ăn nó như người bình thường ăn cơm ấy, chỉ cần ngươi ăn hết những sương trắng này thì chẳng phải tụi nó đều coi như được giải quyết hết sao?"

Đến lượt Hắc Kim Phù Binh trợn tròn mắt. Nửa ngày sau mới nói với giọng lười biếng, ngại việc: "Đại ca, sương trắng ăn không ngon. . ."

"Hắc a! Ngươi xem, hiện giờ đúng là lúc ngươi cần ra sức. Chỉ cần ngươi làm cho thật tốt, chúng ta đều phải lau mắt nhìn lại ngươi với cặp mắt khác xưa, A Quỷ tỷ của ngươi cũng sẽ dẫn ngươi đi tìm thứ tốt, không phải là ngươi vẫn thích ăn vân kỵ sao? Nếu ngươi hút hết được đám sương trắng này thì không phải là không thể cân nhắc. . ." Vẻ mặt Tả Mạc trầm xuống.

"Thật vậy không?" Đại não đơn giản của Hắc Kim Phù Binh động đậy, con mắt lập tức trợn tròn, không thể không kích động, hào khí vạn trượng: "Được lắm! Hãy xem ta như thế nào hút khô nó!"

Nói xong, nó há mồm khẽ hấp. Quả nhiên, sương trắng chui vào như cá voi hút nước, tất cả ngoan ngoãn chui vào trong miệng của nó.

Tả Mạc chớp mắt, mới một đứa thì chưa được. Ánh mắt của hắn đảo qua mấy đứa nhỏ kia, mấy đứa nhỏ sợ tới mức đều lui về phía sau. Ánh mắt của Tả Mạc rơi vào trên thân Tiểu Tháp, hai mắt tỏa sáng.

Trong nội tâm đắc ý vô cùng. Khá tốt, ca mang bọn ăn hàng đủ nhiều!

"Tiểu Tháp, tới!"



Tiểu Tháp mang vẻ sợ hãi dịch tới.

"Con ngoan a, ngươi cũng đi hấp đi. Cái sương trắng này chính là thứ tốt đấy. Thử nghĩ mà xem, vụ khí Viễn cổ chỉ cần hấp một ngụm thì bách bệnh không sinh, hấp hai ngụm thì ngươi thanh xuân vĩnh bảo, hấp ba ngụm. . . A, tóm lại, đây là thứ tốt! Viễn cổ a, sương mù có thể mang đến cho những cường giả Đồ Đằng kia những phiền toái, hiện tại hẳn vẫn còn phải chịu đựng lũ này, chắc chắn phải dốc sức! Con ngoan, tận dụng thời cơ, mất là không còn cơ hội nữa đâu!"

Tả Mạc mồm miệng trơn tuột.

Tiểu Tháp cụp con mắt xuống ra vẻ bị bắt nạt, từng bước một lê cái thân thể mập mạp của nó về phía trước.

Chỉ thấy âm dương ngư trên đỉnh đầu của nó bắt đầu chuyển động. Ahhh, sương trắng xung quanh lập tức ồ ạt chui vào bên trong âm dương ngư với tốc độ cực nhanh. Tốc độ này vậy mà so với Hắc Kim Phù Binh nhanh hơn vài phần.

Tròng mắt của Hắc Kim Phù Binh quay tròn, nó liếc nhìn về phía Tiểu Tháp, lổ mũi vang lên một tiếng hừ lạnh không phục. Miệng nó há to hơn, con mắt trợn thêm tròn, tốc độ hấp sương trắng đột nhiên tăng nhiều!

Tả Mạc ngó nghiêng tứ phía, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Ánh mắt những người kia thiển cận sao hiểu được. Để chinh phục thế giới, vĩnh viễn là ăn hàng a!

Tay cầm hai đứa mồm to bụng lớn chuyên ăn hàng, thiên hạ chỗ nào cũng có thể đến được!

※※※※※※※※※※※※※※※※� � � �※※※※※※※※※※※※※

Vũ Điện.

Thần sắc của Đàm Húc lạnh lùng kiểm tra thi thể trên đất một lần, mãi sau vẫn chưa thấy ngẩng lên: "Là người của Pháp Duyên Tự, không cần phải động chân tay."

Giọng điệu của hắn tràn ngập vẻ khinh thị, hắn có đầy đủ lý do để làm như thế. Từ lúc phát hiện đến khi xử lý đối phương, hắn chỉ dùng hai chiêu. Trong lòng hắn còn có mấy phần thất vọng, thần lực của Pháp Duyên Tự theo hắn thấy thì thật sự là không đáng kể. Loại thần lực như vậy mà cũng có thể là thần lực trấn phái của một đại phái.

Đối với nhiệm vụ lần này Đàm Húc tràn ngập chờ mong, ngoại trừ nhiệm vụ bản thân rất trọng yếu ra thì, hắn thấy thú vị khi nghĩ tới những đối thủ sắp sửa đụng độ trên đường đi.

Thực lực của Đàm Húc trong đám đệ tử của Côn Luân là phi thường xuất sắc, nếu không có thực lực thế thì vô pháp trúng cử Côn Luân Tử. Bên trong Côn Luân cũng không phải là không có đệ tử có thực lực đồng cân đồng lạng với hắn. Có thể ví dụ như Nhiếp Thần và Chân Mộng Lăng không yếu hơn hắn tẹo nào. Nhưng mà nội môn tỉ thí không thể phóng tay như khi chính thức chém giết được.

Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa gặp được đối thủ có thể chiến với hắn quá ba chiêu, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ vô vị.

Trên tay Nhiếp Thần cầm một cái la bàn tinh xảo, nếu có người biết nhìn hàng chứng kiến nhất định sẽ hô lên nghẹn ngào kinh hãi "Văn Định La Bàn"!

"Văn Định La Bàn" là một trong những pháp bảo cực kỳ nổi tiếng của Côn Luân, phẩm giai của nó là hàng cửu phẩm. Chẳng thế mà trong một thời gian rất dài nó đã đứng ở vị trí rất cao trên bảng danh bảo.

Tuy nhiên bây giờ thần binh trở thành bảo bối cường đại hơn, nhưng pháp bảo cửu phẩm vẫn là vô cùng hiếm thấy, có năng lực vô cùng thần kỳ.

Nhiếp Thần ngẩng đầu: "Bên trái, ba người."

Ngay lập tức, khuôn mặt Đàm Húc lộ ra sát khí. Rắc rắc rắc, hắn nắm tay lại làm các khớp xương rung động: "Các ngươi đừng nhúng tay!"

Nhiếp Thần không để ý đến hắn mà chỉ bảo: "Lăng Mộng, ngươi cũng ra tay đi. Phải tốc chiến tốc thắng, thời gian của chúng ta không nhiều lắm." Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời. Trên trời, mưa bụi liên miên dày đặc, hắn tự nhủ: "Đồ Đằng khôi trường, có chút ý tứ."

Khuôn mặt Đàm Húc tỏ vẻ khó chịu, nhưng hắn cũng không lên tiếng. Bình thường hắn đối Nhiếp Thần đều tỏ thái độ không ra sao cả, nhưng nhiệm vụ lần này Nhiếp Thần lại là đội trưởng. Đàm Húc tuy kiệt ngạo, nhưng cũng là người tuân theo kỷ luật. Đây là do ở Côn Luân, Lâm Khiêm không ngừng sửa trị, kỷ luật của Côn Luân ngày càng sâm nghiêm. Mọi người ngày bình thường như thế nào đều được, nhưng là một khi ở trạng thái chiến đấu, phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh kỷ luật.

Đàm Húc một lòng hạ quyết tâm, lần ra tay này phải nhanh hơn lần trước.

Ba người lặng yên không một tiếng động, khí tức ẩn dấu bên trong màn mưa, không phát lộ chút nào.

Không ai biết, bọn họ hiểu rõ chỗ di chỉ này vượt xa những người khác. Côn Luân giàu có phong phú làm cho người ta không thể không thán phục. Côn Luân nhanh chóng từ trong đống điển tịch mênh mông bể sở của mình tìm ra được chỗ này là di chỉ đời trước, Đồ Đằng khôi trường.

Điển tịch của Côn Luân thật sự quá nhiều. Bọn họ ở địa vị bá chủ đã đã ngoài ngàn năm há chẳng phải không vơ vét nhiều điển tịch quý hiếm, trong đó nhiều bí mật không muốn người biết như thiên không không tinh hải muốn đếm cũng đếm không xuể.

Bọn họ tìm được đại lượng thông tin về Đồ Đằng khôi trường nên chuẩn bị chu đáo. Bọn hắn đối với mỗi một cửa ải đều rõ như lòng bàn tay. Bọn hắn mang theo đều là những loại như chìa khoá mở ải, pháp bảo có tác dụng lớn, tỷ như có thể ẩn núp trong màn mưa "Yểm Vũ Phi".

Lại thêm ba gã thực lực cường hãn Côn Luân Tử, Côn Luân nhất định phải được.

Trong màn mưa, ba bóng người xuất hiện. Bọn kia thập phần chú ý, nhưng mà chúng không phát giác có người giấu ở bên trong màn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Tu Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook