Chương 838: Ta là vua của Mạc Vân Hải!
Phương Tưởng
18/03/2013
Tả Mạc và Tằng Liên Nhi bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều cảm nhận được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Lĩnh vực của thần đó!
Đã bao năm rồi không xuất hiện cường giả cấp bậc này chứ?
Thực lực mà đại trưởng lão biểu hiện ra không phải sức người có thể chiến thắng được! Trong truyền thuyết, cường giả tiến vào lĩnh vực này có thể dễ dàng phá hủy thậm chí giam cầm một giới.
Rất đáng sợ!
Tả Mạc từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất lúc này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Giờ phút này bóng dáng gầy gò của đại trưởng lão như bao trọn toàn bộ trời đất, tạo cho người ta tầng tầng áp lực, ngay cả khí thế đang không ngừng tăng lên của đại sư huynh vẫn còn thua kém rất xa.
Ngược lại với sự kinh hoảng của đám người Tả Mạc, bên Thiên Hoàn đều lộ ra vẻ mừng rõ. Bọn họ ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão đang đứng giữa trời, tất cả chỉ hận không thể quỳ bái.
Vi Thắng cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương.
Lúc trước hắn vẫn nắm bắt được vị trí của đối phương, bây giờ rõ ràng đại trưởng lão chẳng khác gì lúc nãy nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể nào nắm bắt bóng dáng được đại trưởng lão. Đại trưởng lão giống như tan vào trong thiên địa, không còn chút dấu vết dấu vết nào.
Thí thần huyết kiếm trong tay hắn rung lên mãnh liệt.
Nó rung lên như điên vậy, giống như đang cố gắng liều mạng thoát khỏi bàn tay Vi Thắng.
Tay Vi Thắng vững như bàn thạch, không chút xao động.
Hắn có thể cảm nhận được lúc này biển máu vô biên vô hạn trong thí thần huyết kiếm đang gào rống giận giữ, toàn bộ biển máu như muốn sôi lên, huyết lãng chồm lên cao tới ngàn trượng!
Thế giới bên trong kiếm trở nên vô cùng bạo động.
Bị cường giả thần cấp kích thích, thí thần huyết kiếm tức giận, nó giống như một con hoang thú khát máu hung tàn đang bị trêu tức.
Nó đã uống không biết bao nhiêu máu cường giả lẽ nào lại sợ cao thủ thần cấp!
Sao phải xoắn!
Vi Thắng vung thí thần huyết kiếm trong tay lên, dựng thẳng ở trước mặt, hắn khẽ nói với thân kiếm: “Ngươi cũng không cam lòng sao?”
Ong!
Huyết quang trên thân kiếm đột nhiên tăng vọt!
Tầm mắt của Vi Thắng lập tức bị huyết quang vô biên vô tận bao phủ, huyết quang phóng lên trời cao, xuyên thủng tầng mây.
Trong huyết quang, Vi Thắng nhìn thấy vô số hình ảnh.
Một thanh kiếm bình thường bị máu huyết rơi vãi khắp trời của cường giả nhiễm phải, nó bắt đầu sản sinh ra chút linh tính.
Chiến đấu, giết chóc, uống máu tươi.
Càng ngày nó càng mạnh.
Máu tươi làm nó tham lam, khiến nó tàn bạo. Nó thích cảm nhận sức mạnh trong máu tươi, nó thích cường đại, nó thích chiến thắng, nó thích máu tươi của chiến thắng.
Qua bao đời chủ nhân, nó không ngừng bị phong ấn, bị cố gắng phá hủy.
Nó vẫn không chút e sợ, nó vẫn không cúi đầu, nó vẫn khát máu tàn bạo, nó không để ý tới tất cả, nó kiêu ngạo bất tuân!
Thí Thần Huyết Kiếm!
Cái tên này chính là vinh quang và trách nhiệm, từ nay về sau sứ mệnh của nó là thí thần. Từng người từng người một, cường giả thần cấp cũng bị nó hút khô.
Vạn năm cô đơn, nó giống như mãnh thú đang ngủ say.
Ý chí kinh người của Vi Thắng rốt cuộc cũng đánh thức được nó từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Nhưng, những chiến đấu kia nó đều ngoảnh mặt xem thường.
Ngay khi Côn Luân thái cổ thần kiếm tái hiện hào quang thì nó mới hoàn toàn thức tỉnh.
Khát vọng chiến đấu một lần nữa bùng lên mãnh liệt trong nó.
Mà hôm nay, sau vạn năm nó mới có thể gặp được một vị cường giả thần cấp, nó run rẩy mừng rỡ, nó phẫn nộ, khát vọng và tham lam ngủ say cả ngàn năm hoàn toàn bộc phát.
“Ngươi cũng không cam lòng sao?”
Những lời này của Vi Thắng đã đưa nó quay ngược về thời viễn cổ rộng lớn cường đại kia.
Huy hoàng của nó, vinh quang của nó!
Sức mạnh ngủ say vạn năm, kiêu ngạo ngủ say vạn năm, chiến ý ngủ say vạn năm giống như núi lửa ầm ầm bạo phát!
Cam lòng?
Không!
Nó không cam lòng!
Một tiếng rít gào hung bạo vang vọng trong đầu Vi Thắng.
Thí thần! Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ làm nó kích động!
Cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ trên thân kiếm truyền tới, cảm nhận được sự thèm khát cả vạn năm của huyết kiếm.
Vi Thắng trầm giọng nói: “Đã thế thì cùng nhau chiến đấu đi!”
Máu tươi nóng bỏng giống như dung nham từ chuôi kiếm chui vào trong người Vi Thắng, hắn không cự tuyệt, hắn biết rõ trận chiến này có ý nghĩa sinh tử, không chỉ mình hắn mà còn bao gồm cả đám người Tả Mạc.
Đại trưởng lão cường đại tới cực hạn, bây giờ mục tiêu của hắn chính là giết sạch toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải!
Nếu tất cả cao thủ ở đây đều bị đại trưởng lão giết chết thì Mạc Vân Hải sẽ lập tức sụp đổ.
Lúc này không phải là lúc so đấu nữa mà đã chuyển thành sinh tử chiến rồi!
Máu tươi chui vào trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh vô cùng cuồng bạo, đây là máu tươi của vô số cao thủ thần cấp trộn với nhau, trải qua vạn năm lắng động, sức mạnh trong đó không những không biến mất trái lại còn dung hợp với nhau để trở nên cường đại hơn.
Đối với Vi Thắng, những máu tươi mang theo sức mạnh cuồng bạo mà cường đại này giống như thuốc độc vậy.
Nhưng giờ phút này Vi Thắng không cự tuyệt.
Lúc bình thường, hắn nguyện ý giãy giụa trong biển máu để có thể cảm ngộ kiếm ý của bản thân chứ không nguyện ý hấp thu sức mạnh này. Hắn chỉ quan tâm tới kiếm chứ không quan tâm tới sức mạnh, hắn muốn nhìn thấy cực hạn của kiếm.
Nhưng giờ đây bọn họ đã bị dồn vào bước đường cùng.
Chênh lệch giữa song phương là rất lớn, hắn không thể nào ngờ tới đại trưởng lão lại không màng tất cả mà thiêu đốt thần lực như vậy. Kết quả của việc thiêu đốt này chỉ có một đó chính là bản thân mất hết sức mạnh.
Thế nhưng đại trưởng lão hoàn toàn có thể giết sạch bọn họ trước khi sức mạnh bản thân biến mất.
Máu tươi nóng hổi tùy ý lưu động trong cơ thể hắn, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt như muốn hủy đi ý chí của hắn.
Vi Thắng kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể thẳng tắp của hắn bỗng run lên.
Huyết châu chi chít dày đặc từ trong người hắn tràn ra, toàn bộ thân thể hắn lập tức bị một lớp màng máu bao phủ từ đầu tới chân.
Máu tươi sền sệt chuyển động dọc theo thân thể hắn.
------------------------------
Trong mắt Tả Mạc tràn ngập sự khiếp sợ.
Hắn đã dự đoán được trận chiến này rất gian nan nhưng không ngờ được lại gian nan tới mức này! Thực lực của đại trưởng lão không làm hắn quá khiếp sợ, hắn khiếp sợ chính là quyết tâm của đại trưởng lão.
Đây là điều duy nhất hắn tính sai.
Hắn không ngờ đại trưởng lão lại muốn đồng quy vu tận với bọn họ!
Đúng là một lão giả đánh kính!
Tả Mạc nhìn bóng dáng gầy gò trên trời kia. Trong mắt mọi người, bóng dáng gầy gò kia giờ đây đã trở nên vô cùng cao lớn, con người này có thể vì Thiên Hoàn mà vất bỏ tính mệnh, lão xứng đáng nhận được sự tôn kính của thiên hạ.
Không ai có thể ngờ được, khi mà toàn bộ cường giả trên thế giới đều bị hệ thống sức mạnh mới làm cho suy sụp thì vẫn có một cường giả không bị. Đại trưởng lão chính là cao thủ tuyệt đỉnh duy nhất năm xưa mà đến thời đại thần lực vẫn có thể đứng trên đỉnh cao!
Hắn bỏ ra mấy chục năm bế quan để sáng tạo ra thần văn chi học hiện tại của Thiên Hoàn.
Dù cho lúc này song phương là địch nhưng Tả Mạc vẫn vô cùng tôn trọng đại trưởng lão.
Quá lợi hại!
Nhưng giờ này Tả Mạc không có thời gian để cảm khái. Trước mắt chính là thời khắc sống còn, nhìn về phía bầu trời, ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên dữ tợn! Trở nên vô cùng hung ác!
Nếu không ngăn đại trưởng lão lại, mọi người đều sẽ phải chết, đều sẽ phải chết!
Không ai có thể thoát được!
Sức mạnh giữa song phương không chỉ ở một cấp độ!
Mọi người đều sẽ chết!
Kết luận này không ngừng tấn công tâm trí của Tả Mạc. Mắt hắn thoáng nhìn qua đại sư huynh, thân thể không khỏi run lên, máu tràn lên não! (huyết áp cao ))
Đại sư huynh đang liều mạng!
Không!
Không…
Mắt hắn mờ đi, thoáng nhìn qua A Quỷ, thoáng nhìn qua chim ngốc, Tằng Liên Nhi, Tông Như…
Bản thân từng nói phải bảo vệ A Quỷ, bản thân từng nói phải bảo vệ mọi người…
Kẻ phải liều mạng chính là mình.
Đây là trách nhiệm của mình.
Hai câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Tả Mạc, từng chút một tơ máu lan tràn trong mắt hắn.
Tả Mạc cúi đầu nói như mê: “Phải liều mạng là mình! Đây là trách nhiệm của mình!”
Hắn cố gắng lặp lại: “Không sai, phải liều mạng chính là mình, đây là trách nhiệm của mình!”
“Ta phải bảo vệ A Quỷ! Ta phải bảo vệ mọi người! Ta phải bảo vệ Mạc Vân Hải!”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột!
Tả Mạc ngẩng đầu, tơ máu như màng nhện bao phủ mắt hắn, bỗng hắn dang hai tay, dùng hết khí lực toàn thân rống lên một tiếng.
“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”
…
“Ta là vua của Mạc Vân Hải!” “Ta là vua của Mạc Vân Hải!” “Ta là vua của Mạc Vân Hải!”
…
Tiếng rống đầy giận dữ của Tả Mạc vang vọng khắp tầng mây, quanh quẩn trong không gian.
Hai mắt Tả Mạc đỏ kệch nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão, không chút tôn kính, không chút e sợ, chỉ có quyết tâm và chiến ý đang hừng hực thiêu đốt, sự hung hãn thường ngày vẫn bị che lấp giống như hồng thủy nhanh chóng nhấn chìm lý trí của hắn.
Đi nào!
Lão đầu!
Tả Mạc nhe răng gầm gừ, cả người hắn toát ra vô số ngọn lửa màu vàng, hắn không chỉ điên cuồng thôi động thần lực mà còn điên cuồng thôi động thái dương tinh chủng.
Thái dương tinh chủng vẫn chậm rãi chuyển động, thái dương bổn nguyên từ trong đó ồ ồ chảy ra thấm vào trong cơ thể Tả Mạc. Cơ thể Tả Mạc tràn ngập sức mạnh, thần lực trở nên cuồng bạo rất nguy hiểm!
Lão thất phu, chỉ có ngươi biết thiêu đốt sao!
Tả Mạc bắt đầu thiêu đốt thần lực, giống như hỏa diễm bừng cháy vậy.
“Đi nào! Lão đầu!”
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, gương mặt càng trở nên dữ tợn hơn, hai mắt sung huyết, hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Thần lực ầm ầm thiêu đốt, hỏa diễm khắp người ầm ầm bùng cháy.
Thái dương thần hỏa nóng bỏng hừng hực thiêu đốt, hắn giống như mặt trời trên cao phát ra quang mang vạn trượng!
Không! Không đủ! Như vậy vẫn còn chưa đủ!
Toàn bộ thần lực trong cơ thể đều bị thiêu đốt tới cực hạn, sức mạnh duy nhất hắn có thể hấp thu được chính là từ thái dương tinh chủng nhưng bất luận Tả Mạc thôi động như nào thì thái dương tinh chủng vẫn chuyển động một cách chậm rãi!
Con bà ngươi!
Nhanh hơn chút đi…
Chết tiệt!
Chút lý trí còn sót lại của Tả Mạc nói cho hắn biết bản thân lúc này vẫn không thể mạnh bằng đại trưởng lão!
Không đủ! Vẫn chưa đủ!
Sự lo lắng khiến Tả Mạc rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn điên cuồng thôi động thần lực xung kích thái dương tinh chủng.
Không thể để A Quỷ chết! Không thể để mọi người chết!
Không thể!
Chết cũng không thể!
Tả Mạc liều mạng không còn chút cố kị nào nữa, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.
Thái dương tinh chủng vẫn chậm rãi chuyển động, tốc độ chuyển động của nó có tăng lên đôi chút nhưng vẫn không thể làm Tả Mạc thỏa mãn. Bị bức tới đường cùng, Tả Mạc giống như một con sư tử đang phẫn nộ, hắn không dùng thần lực thôi thái dương tinh chủng mà lại dùng thần lực thiêu đốt điên cuồng va chạm với thái dương tinh chủng!
Sức mạnh! Ta muốn sức mạnh!
Thần lực trong cơ thể hắn với tần suất kinh người không ngừng xung kích thái dương tinh chủng, rốt cuộc phía ngoài thái dương tinh chủng đã có vết rạn!
Tả Mạc phát điên không những không ngừng lại mà càng thêm điên cuồng thôi động thần lực va chạm với thái dương tinh chủng.
Vết rạn từng chút một mở rộng.
Rắc!
Thái dương tinh chủng ầm ầm sụp đổ!
Lĩnh vực của thần đó!
Đã bao năm rồi không xuất hiện cường giả cấp bậc này chứ?
Thực lực mà đại trưởng lão biểu hiện ra không phải sức người có thể chiến thắng được! Trong truyền thuyết, cường giả tiến vào lĩnh vực này có thể dễ dàng phá hủy thậm chí giam cầm một giới.
Rất đáng sợ!
Tả Mạc từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất lúc này cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Giờ phút này bóng dáng gầy gò của đại trưởng lão như bao trọn toàn bộ trời đất, tạo cho người ta tầng tầng áp lực, ngay cả khí thế đang không ngừng tăng lên của đại sư huynh vẫn còn thua kém rất xa.
Ngược lại với sự kinh hoảng của đám người Tả Mạc, bên Thiên Hoàn đều lộ ra vẻ mừng rõ. Bọn họ ngẩng đầu nhìn đại trưởng lão đang đứng giữa trời, tất cả chỉ hận không thể quỳ bái.
Vi Thắng cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương.
Lúc trước hắn vẫn nắm bắt được vị trí của đối phương, bây giờ rõ ràng đại trưởng lão chẳng khác gì lúc nãy nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra bất luận bản thân cố gắng thế nào cũng không thể nào nắm bắt bóng dáng được đại trưởng lão. Đại trưởng lão giống như tan vào trong thiên địa, không còn chút dấu vết dấu vết nào.
Thí thần huyết kiếm trong tay hắn rung lên mãnh liệt.
Nó rung lên như điên vậy, giống như đang cố gắng liều mạng thoát khỏi bàn tay Vi Thắng.
Tay Vi Thắng vững như bàn thạch, không chút xao động.
Hắn có thể cảm nhận được lúc này biển máu vô biên vô hạn trong thí thần huyết kiếm đang gào rống giận giữ, toàn bộ biển máu như muốn sôi lên, huyết lãng chồm lên cao tới ngàn trượng!
Thế giới bên trong kiếm trở nên vô cùng bạo động.
Bị cường giả thần cấp kích thích, thí thần huyết kiếm tức giận, nó giống như một con hoang thú khát máu hung tàn đang bị trêu tức.
Nó đã uống không biết bao nhiêu máu cường giả lẽ nào lại sợ cao thủ thần cấp!
Sao phải xoắn!
Vi Thắng vung thí thần huyết kiếm trong tay lên, dựng thẳng ở trước mặt, hắn khẽ nói với thân kiếm: “Ngươi cũng không cam lòng sao?”
Ong!
Huyết quang trên thân kiếm đột nhiên tăng vọt!
Tầm mắt của Vi Thắng lập tức bị huyết quang vô biên vô tận bao phủ, huyết quang phóng lên trời cao, xuyên thủng tầng mây.
Trong huyết quang, Vi Thắng nhìn thấy vô số hình ảnh.
Một thanh kiếm bình thường bị máu huyết rơi vãi khắp trời của cường giả nhiễm phải, nó bắt đầu sản sinh ra chút linh tính.
Chiến đấu, giết chóc, uống máu tươi.
Càng ngày nó càng mạnh.
Máu tươi làm nó tham lam, khiến nó tàn bạo. Nó thích cảm nhận sức mạnh trong máu tươi, nó thích cường đại, nó thích chiến thắng, nó thích máu tươi của chiến thắng.
Qua bao đời chủ nhân, nó không ngừng bị phong ấn, bị cố gắng phá hủy.
Nó vẫn không chút e sợ, nó vẫn không cúi đầu, nó vẫn khát máu tàn bạo, nó không để ý tới tất cả, nó kiêu ngạo bất tuân!
Thí Thần Huyết Kiếm!
Cái tên này chính là vinh quang và trách nhiệm, từ nay về sau sứ mệnh của nó là thí thần. Từng người từng người một, cường giả thần cấp cũng bị nó hút khô.
Vạn năm cô đơn, nó giống như mãnh thú đang ngủ say.
Ý chí kinh người của Vi Thắng rốt cuộc cũng đánh thức được nó từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Nhưng, những chiến đấu kia nó đều ngoảnh mặt xem thường.
Ngay khi Côn Luân thái cổ thần kiếm tái hiện hào quang thì nó mới hoàn toàn thức tỉnh.
Khát vọng chiến đấu một lần nữa bùng lên mãnh liệt trong nó.
Mà hôm nay, sau vạn năm nó mới có thể gặp được một vị cường giả thần cấp, nó run rẩy mừng rỡ, nó phẫn nộ, khát vọng và tham lam ngủ say cả ngàn năm hoàn toàn bộc phát.
“Ngươi cũng không cam lòng sao?”
Những lời này của Vi Thắng đã đưa nó quay ngược về thời viễn cổ rộng lớn cường đại kia.
Huy hoàng của nó, vinh quang của nó!
Sức mạnh ngủ say vạn năm, kiêu ngạo ngủ say vạn năm, chiến ý ngủ say vạn năm giống như núi lửa ầm ầm bạo phát!
Cam lòng?
Không!
Nó không cam lòng!
Một tiếng rít gào hung bạo vang vọng trong đầu Vi Thắng.
Thí thần! Chỉ hai chữ này thôi cũng đủ làm nó kích động!
Cảm nhận được sát ý mãnh liệt từ trên thân kiếm truyền tới, cảm nhận được sự thèm khát cả vạn năm của huyết kiếm.
Vi Thắng trầm giọng nói: “Đã thế thì cùng nhau chiến đấu đi!”
Máu tươi nóng bỏng giống như dung nham từ chuôi kiếm chui vào trong người Vi Thắng, hắn không cự tuyệt, hắn biết rõ trận chiến này có ý nghĩa sinh tử, không chỉ mình hắn mà còn bao gồm cả đám người Tả Mạc.
Đại trưởng lão cường đại tới cực hạn, bây giờ mục tiêu của hắn chính là giết sạch toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải!
Nếu tất cả cao thủ ở đây đều bị đại trưởng lão giết chết thì Mạc Vân Hải sẽ lập tức sụp đổ.
Lúc này không phải là lúc so đấu nữa mà đã chuyển thành sinh tử chiến rồi!
Máu tươi chui vào trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh vô cùng cuồng bạo, đây là máu tươi của vô số cao thủ thần cấp trộn với nhau, trải qua vạn năm lắng động, sức mạnh trong đó không những không biến mất trái lại còn dung hợp với nhau để trở nên cường đại hơn.
Đối với Vi Thắng, những máu tươi mang theo sức mạnh cuồng bạo mà cường đại này giống như thuốc độc vậy.
Nhưng giờ phút này Vi Thắng không cự tuyệt.
Lúc bình thường, hắn nguyện ý giãy giụa trong biển máu để có thể cảm ngộ kiếm ý của bản thân chứ không nguyện ý hấp thu sức mạnh này. Hắn chỉ quan tâm tới kiếm chứ không quan tâm tới sức mạnh, hắn muốn nhìn thấy cực hạn của kiếm.
Nhưng giờ đây bọn họ đã bị dồn vào bước đường cùng.
Chênh lệch giữa song phương là rất lớn, hắn không thể nào ngờ tới đại trưởng lão lại không màng tất cả mà thiêu đốt thần lực như vậy. Kết quả của việc thiêu đốt này chỉ có một đó chính là bản thân mất hết sức mạnh.
Thế nhưng đại trưởng lão hoàn toàn có thể giết sạch bọn họ trước khi sức mạnh bản thân biến mất.
Máu tươi nóng hổi tùy ý lưu động trong cơ thể hắn, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt như muốn hủy đi ý chí của hắn.
Vi Thắng kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể thẳng tắp của hắn bỗng run lên.
Huyết châu chi chít dày đặc từ trong người hắn tràn ra, toàn bộ thân thể hắn lập tức bị một lớp màng máu bao phủ từ đầu tới chân.
Máu tươi sền sệt chuyển động dọc theo thân thể hắn.
------------------------------
Trong mắt Tả Mạc tràn ngập sự khiếp sợ.
Hắn đã dự đoán được trận chiến này rất gian nan nhưng không ngờ được lại gian nan tới mức này! Thực lực của đại trưởng lão không làm hắn quá khiếp sợ, hắn khiếp sợ chính là quyết tâm của đại trưởng lão.
Đây là điều duy nhất hắn tính sai.
Hắn không ngờ đại trưởng lão lại muốn đồng quy vu tận với bọn họ!
Đúng là một lão giả đánh kính!
Tả Mạc nhìn bóng dáng gầy gò trên trời kia. Trong mắt mọi người, bóng dáng gầy gò kia giờ đây đã trở nên vô cùng cao lớn, con người này có thể vì Thiên Hoàn mà vất bỏ tính mệnh, lão xứng đáng nhận được sự tôn kính của thiên hạ.
Không ai có thể ngờ được, khi mà toàn bộ cường giả trên thế giới đều bị hệ thống sức mạnh mới làm cho suy sụp thì vẫn có một cường giả không bị. Đại trưởng lão chính là cao thủ tuyệt đỉnh duy nhất năm xưa mà đến thời đại thần lực vẫn có thể đứng trên đỉnh cao!
Hắn bỏ ra mấy chục năm bế quan để sáng tạo ra thần văn chi học hiện tại của Thiên Hoàn.
Dù cho lúc này song phương là địch nhưng Tả Mạc vẫn vô cùng tôn trọng đại trưởng lão.
Quá lợi hại!
Nhưng giờ này Tả Mạc không có thời gian để cảm khái. Trước mắt chính là thời khắc sống còn, nhìn về phía bầu trời, ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên dữ tợn! Trở nên vô cùng hung ác!
Nếu không ngăn đại trưởng lão lại, mọi người đều sẽ phải chết, đều sẽ phải chết!
Không ai có thể thoát được!
Sức mạnh giữa song phương không chỉ ở một cấp độ!
Mọi người đều sẽ chết!
Kết luận này không ngừng tấn công tâm trí của Tả Mạc. Mắt hắn thoáng nhìn qua đại sư huynh, thân thể không khỏi run lên, máu tràn lên não! (huyết áp cao ))
Đại sư huynh đang liều mạng!
Không!
Không…
Mắt hắn mờ đi, thoáng nhìn qua A Quỷ, thoáng nhìn qua chim ngốc, Tằng Liên Nhi, Tông Như…
Bản thân từng nói phải bảo vệ A Quỷ, bản thân từng nói phải bảo vệ mọi người…
Kẻ phải liều mạng chính là mình.
Đây là trách nhiệm của mình.
Hai câu nói này lặp đi lặp lại trong đầu Tả Mạc, từng chút một tơ máu lan tràn trong mắt hắn.
Tả Mạc cúi đầu nói như mê: “Phải liều mạng là mình! Đây là trách nhiệm của mình!”
Hắn cố gắng lặp lại: “Không sai, phải liều mạng chính là mình, đây là trách nhiệm của mình!”
“Ta phải bảo vệ A Quỷ! Ta phải bảo vệ mọi người! Ta phải bảo vệ Mạc Vân Hải!”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột!
Tả Mạc ngẩng đầu, tơ máu như màng nhện bao phủ mắt hắn, bỗng hắn dang hai tay, dùng hết khí lực toàn thân rống lên một tiếng.
“Ta là vua của Mạc Vân Hải!”
…
“Ta là vua của Mạc Vân Hải!” “Ta là vua của Mạc Vân Hải!” “Ta là vua của Mạc Vân Hải!”
…
Tiếng rống đầy giận dữ của Tả Mạc vang vọng khắp tầng mây, quanh quẩn trong không gian.
Hai mắt Tả Mạc đỏ kệch nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão, không chút tôn kính, không chút e sợ, chỉ có quyết tâm và chiến ý đang hừng hực thiêu đốt, sự hung hãn thường ngày vẫn bị che lấp giống như hồng thủy nhanh chóng nhấn chìm lý trí của hắn.
Đi nào!
Lão đầu!
Tả Mạc nhe răng gầm gừ, cả người hắn toát ra vô số ngọn lửa màu vàng, hắn không chỉ điên cuồng thôi động thần lực mà còn điên cuồng thôi động thái dương tinh chủng.
Thái dương tinh chủng vẫn chậm rãi chuyển động, thái dương bổn nguyên từ trong đó ồ ồ chảy ra thấm vào trong cơ thể Tả Mạc. Cơ thể Tả Mạc tràn ngập sức mạnh, thần lực trở nên cuồng bạo rất nguy hiểm!
Lão thất phu, chỉ có ngươi biết thiêu đốt sao!
Tả Mạc bắt đầu thiêu đốt thần lực, giống như hỏa diễm bừng cháy vậy.
“Đi nào! Lão đầu!”
Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi, gương mặt càng trở nên dữ tợn hơn, hai mắt sung huyết, hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Thần lực ầm ầm thiêu đốt, hỏa diễm khắp người ầm ầm bùng cháy.
Thái dương thần hỏa nóng bỏng hừng hực thiêu đốt, hắn giống như mặt trời trên cao phát ra quang mang vạn trượng!
Không! Không đủ! Như vậy vẫn còn chưa đủ!
Toàn bộ thần lực trong cơ thể đều bị thiêu đốt tới cực hạn, sức mạnh duy nhất hắn có thể hấp thu được chính là từ thái dương tinh chủng nhưng bất luận Tả Mạc thôi động như nào thì thái dương tinh chủng vẫn chuyển động một cách chậm rãi!
Con bà ngươi!
Nhanh hơn chút đi…
Chết tiệt!
Chút lý trí còn sót lại của Tả Mạc nói cho hắn biết bản thân lúc này vẫn không thể mạnh bằng đại trưởng lão!
Không đủ! Vẫn chưa đủ!
Sự lo lắng khiến Tả Mạc rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn điên cuồng thôi động thần lực xung kích thái dương tinh chủng.
Không thể để A Quỷ chết! Không thể để mọi người chết!
Không thể!
Chết cũng không thể!
Tả Mạc liều mạng không còn chút cố kị nào nữa, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.
Thái dương tinh chủng vẫn chậm rãi chuyển động, tốc độ chuyển động của nó có tăng lên đôi chút nhưng vẫn không thể làm Tả Mạc thỏa mãn. Bị bức tới đường cùng, Tả Mạc giống như một con sư tử đang phẫn nộ, hắn không dùng thần lực thôi thái dương tinh chủng mà lại dùng thần lực thiêu đốt điên cuồng va chạm với thái dương tinh chủng!
Sức mạnh! Ta muốn sức mạnh!
Thần lực trong cơ thể hắn với tần suất kinh người không ngừng xung kích thái dương tinh chủng, rốt cuộc phía ngoài thái dương tinh chủng đã có vết rạn!
Tả Mạc phát điên không những không ngừng lại mà càng thêm điên cuồng thôi động thần lực va chạm với thái dương tinh chủng.
Vết rạn từng chút một mở rộng.
Rắc!
Thái dương tinh chủng ầm ầm sụp đổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.