Chương 769: Thăm dò
Phương Tưởng
18/03/2013
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên Tả Mạc: "Hay chúng ta điều đến đây một chi chiến bộ, đem bọn họ giết hết?" Giọng nói của đại sư huynh tràn ngập khí phách.
Lao Đức Quang khẽ rùng mình, những lời này rơi vào trong tai hắn thật quá khí phách mà! Đây chính là Lôi Âm Tự, một trong những chi phái của Cửu Đại Thiền Môn đó!
Đám người này có lai lịch như nào ?
Trong lòng Lao Đức Quang không ngừng giật mình lo sợ.
Sau một lúc suy nghĩ Tả Mạc liền nói: "Đánh hạ nơi đây hay đánh cả Lôi Âm Tự cũng không phải là việc khó, dính dáng tới Dưỡng Nguyên Hạo cũng có chút phiền toái. Nhưng sau khi đánh xong nơi này, cũng khá khó khăn trong việc giải quyết hậu quả".
Đại sư huynh cũng chỉ thuận miệng nói, từ trước đến nay hắn không hề nhúng tay vào phương diện chiến lược của Mạc Vân Hải, cho nên những vấn đề như thế này hắn vốn không để trong lòng, hắn chỉ một lòng si mê với kiếm đạo của hắn. Hơn nữa năng lực của Tả Mạc về phương diện này luôn làm hắn tin tưởng, vả lại bên cạnh Tả Mạc còn có một tên yêu nghiệt là Tiểu nương nữa mà.
Lý do để hắn nói lên những lời này vì lo lắng cho sự an toàn của Tả Mạc.
Hắc Hải phi tuyến có nguy hiểm đến cỡ nào hắn cũng không thèm để ý đến, hắn tin rằng dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần hắn có kiếm trong tay thì có thể đi khắp nơi trong thiên hạ. Nhưng Tả Mạc không giống với hắn, mặc dù hắn biết rằng thực lực của Tả sư đệ không hề yếu hơn hắn, thậm chí trên phương diện thần lực Tả sư đệ còn mạnh hơn hắn, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn thấy sư đệ mình đi mạo hiểm.
Ánh mắt của Tả Mạc quét qua quét lại trên người đám chiến bộ của Llôi Âm tự đang canh phòng Truyền trống trận. Tình hình như hiện nay có lẽ chỉ còn cách như đại sư huynh đã nói, ngoại trừ điều động một chi chiến bộ tới, thì không còn biện pháp nào. Đột phá chính diện chiến bộ không khó, nhưng việc mở lại Truyền trống trận đã bị phong bế lại là một chuyện rất phiền phức.
Có một số việc chỉ có thể làm lén lút, không thể công khai làm.
Một khi thực sự trở mặt cùng Lôi Âm tự, thì chiến lược dùng Cửu Đại Thiền Môn để cầm chân Côn Luân và Thiên Hoàn hoàn toàn thất bại. Tuy Thần binh cụ trang là đò hiếm có, nhưng dù sao Mạc Vân Hải cũng đã có ba kiện thần binh cụ trang, việc có thêm một cũng chỉ là dệt hoa lên gấm, không hề ảnh hưởng đến chiến lược phát triển của Mạc Vân Hải. Còn Lôi Âm tự lại là một trong chín phái của Cửu Đại Thiền Môn, thậm chí trong nội bộ của Cửu Đại Thiền Môn, tiếng nói của Lôi Âm tự rất có trọng lượng, thậm chí còn có ảnh hưởng tới quyết sách chung của toàn bộ Cửu Đại Thiền Môn.
Trong giây lát, Tả Mạc đã có quyết định dứt khoát.
Khi đoàn người vừa đến đã thu hút sự chú ý của những đệ tử Lôi Âm tự, sáng nay bọn họ đã nhận được mệnh lệnh đóng cửa Truyền trống trận, để truy tìm những người khả nghi, những người mới đến này cũng rất khả nghi !
Khi Tả Mạc nhìn thấy đối phương định xông tới, hắn cũng không muốn có xích mích không thoải mái với Lôi Âm tự, cho nên thấp giọng nói : "Đi về hướng Hắc Hải phi tuyến!"
Khuôn mặt quản sự tái hẳn, nhưng hắn không nói gì chỉ cắn răng dẫn toàn đội hướng về phía Hắc Hải phi tuyến bay đi. Còn sắc mặt của Lao Đức Quang trắng bêch không còn chút máu, giọng nói run run: "Ta...chúng ta đi Hắc Hải phi tuyến thật sao? Ngàn vạn đừng a, đó là tử lộ a, này..."
Nói xong lời cuối cùng Lao Đức Quang òa lên khóc nức nở.
Nhưng chẳng ai thèm để ý tới hắn, chỉ có Vi Thắng hướng về phía hắn cười rồi nói: "Nếu nơi đó giống như lời nói của ngươi, thì cũng chỉ làm cho ta càng ngày càng hứng thú với Hắc Hải phi tuyến".
Tuy lúc trước Vi Thắng có lo lắng cho an toàn của Tả Mạc, nhưng hiện nay Tả Mạc đã hạ quyết định thì hắn cũng bỏ qua những suy nghĩ khác, nhưng trong lòng vẫn thầm nhủ, phải luôn bảo vệ an toàn cho sư đệ.
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kích động, đối với những thành viên tinh nhuệ đã sống qua ngày tháng chém giết, ai chẳng là người bò ra từ đống xác chết, chuyện đường xá gian nan nguy hiểm không đủ để làm tâm chí bọn họ dao động, thậm chí điều này còn kích động tính hiếu thắng trong tim mỗi người.
"Phản Hư kỳ a! Đến cả cao thủ Phản Hư kỳ cũng phải chết a!" Lao Đức Quang kêu khóc khàn cả giọng.
Phản Hư kỳ !
Mọi người nhìn nhau cười, ngay cả Tông Nhu luôn trầm mặc không màng danh lợi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
"Gào cái gì gào!" Tăng Liên Nhi không chút khách khí, đá Lao Đức Quang một cước: "Đường đường là một nam nhân mà không có một tí khí phách nào".
Ma tộc cạnh tranh nhau vô cùng tàn khốc, cho nên đại đa số nữ tử Ma tộc đều thích những nam nhân hùng mạnh tràn đầy khí phách, vì vậy khi Tằng Liên Nhi thấy bộ dạng của Lao Đức Quang, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khi thấy biểu hiện của những người bên cạnh, trong lòng Tả Mạc cảm thấy một cỗ chí khí mạnh mẽ, hào hùng không ngừng dâng trào, một chút băn khoăn lúc trước bị quét sạch không còn tí gì "Chúng ta sẽ xông vào Hắc Hải phi tuyến nơi vô cùng hung hiểm trong truyền thuyết, để xem cuối cùng nó hung hiểm đến cỡ nào!"
Những đệ tử của Lôi Âm tự nghe được những lời này, tất cả đều há hốc mồm.
Chi thương đội này, không ngờ... không ngờ dám bay về hướng Hắc Hải phi tuyến...
*
* *
Đông Tuyền Giới thất thủ, Quyền Bội toàn quân tiêu diệt!
Hai tin tức này làm chấn động cả Ma Soái liên minh, nếu như lúc trước bọn họ chỉ coi cánh quân kia như một cái gai ở trên phương Bắc, nhưng sau hai trận thắng liện tiếp bọn họ lập tức trở thành một thanh lợi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Ma Soái liên minh, hàn khí từ thanh kiếm tỏa ra làm bọn họ cảm thấy rùng mình rởn gai ốc.
Cuối cùng Hải Kim Vân cũng đợi được Thưởng Vũ Sinh, tin tức này làm tinh thần của Ma Soái liên minh phấn chấn.
Tin tức hai đại chiến tướng tụ hợp, như một liều thuốc trợ tim, mang lại cho bọn họ niềm hy vọng về chiến thắng trong tương lai.
Trận chiến này diễn ra quá bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước, thậm chí đến tận bây giờ Ma Soái liên minh vẫn không biết vì sao Mạc Vân Hải lại phát động cuộc chiến tranh này.
Theo lý thuyết hai bên không hề có xung đột nào đáng nói, trên thực tế, trước khi chiến tranh xảy ra hai bên còn thường xuyên qua lại, buôn bán với nhau.
Vì sao Mạc Vân Hải phát động cuộc chiến này, mục đích của bọn họ là gì?
Những câu hỏi này khiến bản thân bọn họ bị lâm vào thế bị động, không thể đưa ra quyết sách hợp lí, Biệt Hàn quá xảo quyệt, dù chiến tranh đã diễn ra nhưng ý đồ chiến đấu của hắn vẫn chưa lộ diện.
Ma Soai liên minh chỉ còn cách không ngừng phái ra chiến bộ tiến ra tiền tuyến, nhưng vẫn may mắn là, cuộc chiến mà Mạc Vân Hải phát động không phải là cuộc chiến toàn diện. Mặc dù đối phương phái ra rất nhiều chiến bộ, nhưng ưu thế của Ma Soái liên minh chính là số lượng đông đảo những chiến bộ.
Hơn nữa sau khi cẩn thận phân tích bọn họ phát hiện ra Biệt Hàn không phải là người không có nhược điểm.
Chiến bộ dưới tay hắn được phân bố khắp nơi, ngoại trù Đường tự bộ đã công chiếm Đông Tuyền Giới, mục tiêu của những chiến bộ còn lại đều không rõ ràng, nhưng tất cả mọi người trong Ma Soái liên minh đều tin rằng, những chiến bộ còn lại không thể lợi hại như Nghiệt bộ được.
Trong lúc bất tri bất giác, chiến bộ của Biệt hàn đã trở thành một nhánh quân bị cô lập.
Nhánh quân bị cô lập có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là đám quân cô lập mà thôi.
Những cánh đám quân bị cô lập như thế này, một khi bị đich nhân quân lấy, thì đó chính là ngày chết của họ. Nếu đám quân bị cô lập mà bị mất đi tính cơ động, lại không có tiếp viện chỉ giống như cá nằm trên thớt mà thôi.
Ma Soái liên minh có rất nhiều chiến bộ, chỉ cần dựa vào số lượng, bọn họ có thể bao vây và tiêu hao cánh quân của Biệt Hàn tới chết.
Khi phát hiện ra điều này, tất cả thành viên cao tầng của Ma Soái liên minh đều vô cùng vui mừng và phấn khởi. Có thể giết chết vị đỉnh giai chiến tướng như Biệt Hàn, chỉ như vậy thôi cũng đã quá đủ để đền bù lại tổn thất mắt đi Đông Tuyền hay Quyền Bội chiến bộ bị tiêu diệt.
Tất cả mọi người đều tin rằng, chỉ cần hai đại chiến tướng Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh cuốn lấy Biệt Hàn, thì kết quả chờ đợi Biệt Hàn chỉ có một, đó chính là: nuốt hận nơi chiến trường.
Sau khi đánh bại Quyền Bội, Biệt Hàn đột nhiên biến mất không tung tích, không cho mọi người dồn hắn vào thế tiến thoái lưỡng nan (tiến lùi đều không được) Hầu hết mọi người đều cho rằng, Biệt Hàn chọn thời điểm khai chiến không hợp lí, cho nên hắn chỉ còn cách tiêu diệt từng bộ phận. Sau khi hai vị chiến tướng tụ hợp, Ma Soái liên minh lập tức chuyển sang thế chủ động trên chiến trường.
Trước mắt, chỉ cần bọn họ tiến lui thận trọng, không cho Biệt Hàn có cơ hội đánh lén, thì sẽ không mất đi thế chủ động.
Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh cũng tràn ngập tin tưởng.
Biệt Hàn biến mất trong tầm mắt bọn họ chứng tỏ Biệt Hàn không đủ tự tin, hắn muốn tránh đối đầu trực diện mà chuyển sang ẩn nấp đợi chờ cơ hôi đánh lén. Chỉ cần Biệt Hàn xuất hiện ở chỗ khác, ngay lập tức bọn họ sẽ chuyển sang công kích toàn diện về phía Ma Phàm chiến bộ để cắt đứt đường lui của Biẹt Hàn.
Khi đường lui của Biệt Hàn bị cắt đứt, lúc đó hắn chỉ là một con thú bị nhốt trong chuồng, bất kể hắn giẫy dụa như thế nào thì cũng chỉ là một hồi thú đấu mà thôi, chỉ cần điều đến một lượng pháo hôi lớn để vây hãm, thì Nghiệt bộ chỉ là một con sư tử bị trói chân, mặc cho đám sài lang lớp trước chết lớp sau tràn lên rồi cuối cùng xâu sé con sư tử thanh mảnh vụn.
Nhưng Biệt Hàn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn không tìm ra dấu vết cảu Biệt Hàn.
Tính tình của Hải Kim Vân vốn nóng nảy, vây mà trong hoàn cảnh này hắn vẫn không có một điểm nóng vội. Thưởng Vũ Sinh ở trước mặt hắn đang chậm rãi thưởng thức đống mỹ vị trên bàn, khuôn mặt hắn rất chăm chú. Làn da của Thưởng Vũ Sinh trắng nõn, nghe người ta nói rằng :ở Ma tộc đặc biệt là ở trong các chiến bộ, mọi người đều coi trọng sự vũ dũng, cho nên làn da trắng nõn của Thưởng Vũ Sinh bị người ta chế giễu, thậm chí còn có danh hiệu là tiểu bach kiểm. Hơn nữa giọng nói của hắn nhẹ nhàng, điều này có quan hệ tới bệnh cà lăm lúc nhỏ của hắn, cũng khiến cho người ta cười nhạo.
Nhưng hiện tại chẳng ai dám cười nhạo hắn.
Khác với tính nóng nảy không khiên nhẫn của Hải Kim Vân, Thưởng Vũ Sinh là con người trầm tính. Làm việc gì cũng chậm rãi, lúc nào cũng có bộ dáng 'dù trời có sập thì lòng vẫn không động'.
Vì thế khi Hải Kim Vân gặp phải Thưởng Vũ Sinh tính nóng nảy của hắn không thể nào bộc phát, bởi vì dù hắn có tức giận cỡ nào thì Thưởng Vũ Sinh cũng chỉ mỉm cười nhìn hắn, không ồn ào mà cũng không cãi lại, thậm chỉ thỉnh thoảng còn nói một hai câu để phụ họa cho hắn.
Tình cảm của hai người vô cùng tốt, khác với Hi công tử, trước khi thần lực xuất hiện, thanh danh của hai người không lớn, hơn nữa lại ít hòa đồng với người xung quanh. Cả hai đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau cho nên làm cả hai tình thân như thủ túc.
"Ta không tin Biệt Hàn không nhìn ra sơ hở này của hắn!" Hải Kim Vân trầm giọng nói, khuôn mặt màu vàng nhạt của hắn mang theo vài phần nghiêm trọng: "Nhất định hắn còn có kế hoạch khác nếu không hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm này đâu".
Mặc dù thoạt nhìn bọn họ là người nắm giữ thế chủ động trên chiến trường, nhưng bọn họ cũng không có suy nghĩ lạc quan như tầng lớp cao tầng. Phải nhớ rằng đối phương không phải là chiến tướng bình thường, chỉ có bọn họ mới cảm thấy áp lực mà Biệt Hàn mang lại, cho nên bất cứ hành động nào của bọn họ đều lấy thận trọng làm đầu.
Lúc này Thưởng Vũ Sinh cũng vừa ăn xong, sau khi dùng khăn nhẹ nhàng lau đi cơm ở khóe miệng, hắn mới mở miệng nói: "Đương nhiên hắn sẽ không phạm phải sai lầm này!'
"Vậy ý đồ của hắn là gì?" Hải Kim Vân trầm giọng hỏi.
"Không biết" Thưởng Vũ Sinh nhẹ nhàng thở ra hai từ như cá vàng thở bong bóng :"Có lẽ lên đem các đầu mối đảo ngược lại, có khi lại tìm ra mục đích của hắn, mà cũng có khi đó chỉ là kế nghi binh của hắn, là cái nào thì ai mà biết được".
Con mắt của Hải Kim Vân trùng lớn, thanh âm cửa hắn được đề cao lên: "Ngươi có biết việc này quan trọng đến mức nào không?"
"Ta biết việc này rất quan trọng" Thưởng Vũ Sinh vẫn dùng cách nói chuyện như con cá vàng đớp nước làm Hải Kim Vân muốn phát điên, hắn chậm rãi phát ra từng tiếng một: "Nhưng có biết cũng vô dụng, hắn là Biệt Hàn đó, nếu như chúng ta mà đoán ra đựoc tâm tư của hắn, thì người thua cuộc sẽ là chúng ta".
Sự phẫn nộ của Hải Kim Vân nhanh chóng biến mất, hai người bọn họ có giao tình rất sâu, cho nên hắn cũng hiểu đựoc ý tứ của Thưởng Vũ Sinh: "Ý của ngươi, là chúng ta lên dùng bất biến ứng vạn biến?"
"Đúng" Thưởng Vũ Sinh nói ra một chữ, sau đó lại dừng một lát, trong mắt hiện ra vẻ gian xảo, chậm rãi nói: “Nhưng, chúng ta cũng có thể thăm dò hắn một chút".
"Làm thế nào để thăm dò ?" Hai mắt của Hải Kim Vân sáng lên, không tìm thấy Biệt Hàn hắn có cảm giác như khí lực toàn thân không có chỗ phát tiết.
"Ma Phàm chiến bộ" Thưởng Vũ Sinh chậm rãi nói ra bốn chữ.
Hải Kim Vân lập tức phản ứng lại, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng: "Đúng rồi, sao Biệt Hàn lại không biết nếu đường lui bị cắt thì sẽ nguy hiểm đến mức nào? Chắc chắn hắn có mưu đồ khác, đã thế chúng ta cứ trực tiếp đánh thẳng vào. Vừa hay ở đây có hai người đang nhàn rỗi, để cho họ đi đánh cũng tốt".
Lao Đức Quang khẽ rùng mình, những lời này rơi vào trong tai hắn thật quá khí phách mà! Đây chính là Lôi Âm Tự, một trong những chi phái của Cửu Đại Thiền Môn đó!
Đám người này có lai lịch như nào ?
Trong lòng Lao Đức Quang không ngừng giật mình lo sợ.
Sau một lúc suy nghĩ Tả Mạc liền nói: "Đánh hạ nơi đây hay đánh cả Lôi Âm Tự cũng không phải là việc khó, dính dáng tới Dưỡng Nguyên Hạo cũng có chút phiền toái. Nhưng sau khi đánh xong nơi này, cũng khá khó khăn trong việc giải quyết hậu quả".
Đại sư huynh cũng chỉ thuận miệng nói, từ trước đến nay hắn không hề nhúng tay vào phương diện chiến lược của Mạc Vân Hải, cho nên những vấn đề như thế này hắn vốn không để trong lòng, hắn chỉ một lòng si mê với kiếm đạo của hắn. Hơn nữa năng lực của Tả Mạc về phương diện này luôn làm hắn tin tưởng, vả lại bên cạnh Tả Mạc còn có một tên yêu nghiệt là Tiểu nương nữa mà.
Lý do để hắn nói lên những lời này vì lo lắng cho sự an toàn của Tả Mạc.
Hắc Hải phi tuyến có nguy hiểm đến cỡ nào hắn cũng không thèm để ý đến, hắn tin rằng dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần hắn có kiếm trong tay thì có thể đi khắp nơi trong thiên hạ. Nhưng Tả Mạc không giống với hắn, mặc dù hắn biết rằng thực lực của Tả sư đệ không hề yếu hơn hắn, thậm chí trên phương diện thần lực Tả sư đệ còn mạnh hơn hắn, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn thấy sư đệ mình đi mạo hiểm.
Ánh mắt của Tả Mạc quét qua quét lại trên người đám chiến bộ của Llôi Âm tự đang canh phòng Truyền trống trận. Tình hình như hiện nay có lẽ chỉ còn cách như đại sư huynh đã nói, ngoại trừ điều động một chi chiến bộ tới, thì không còn biện pháp nào. Đột phá chính diện chiến bộ không khó, nhưng việc mở lại Truyền trống trận đã bị phong bế lại là một chuyện rất phiền phức.
Có một số việc chỉ có thể làm lén lút, không thể công khai làm.
Một khi thực sự trở mặt cùng Lôi Âm tự, thì chiến lược dùng Cửu Đại Thiền Môn để cầm chân Côn Luân và Thiên Hoàn hoàn toàn thất bại. Tuy Thần binh cụ trang là đò hiếm có, nhưng dù sao Mạc Vân Hải cũng đã có ba kiện thần binh cụ trang, việc có thêm một cũng chỉ là dệt hoa lên gấm, không hề ảnh hưởng đến chiến lược phát triển của Mạc Vân Hải. Còn Lôi Âm tự lại là một trong chín phái của Cửu Đại Thiền Môn, thậm chí trong nội bộ của Cửu Đại Thiền Môn, tiếng nói của Lôi Âm tự rất có trọng lượng, thậm chí còn có ảnh hưởng tới quyết sách chung của toàn bộ Cửu Đại Thiền Môn.
Trong giây lát, Tả Mạc đã có quyết định dứt khoát.
Khi đoàn người vừa đến đã thu hút sự chú ý của những đệ tử Lôi Âm tự, sáng nay bọn họ đã nhận được mệnh lệnh đóng cửa Truyền trống trận, để truy tìm những người khả nghi, những người mới đến này cũng rất khả nghi !
Khi Tả Mạc nhìn thấy đối phương định xông tới, hắn cũng không muốn có xích mích không thoải mái với Lôi Âm tự, cho nên thấp giọng nói : "Đi về hướng Hắc Hải phi tuyến!"
Khuôn mặt quản sự tái hẳn, nhưng hắn không nói gì chỉ cắn răng dẫn toàn đội hướng về phía Hắc Hải phi tuyến bay đi. Còn sắc mặt của Lao Đức Quang trắng bêch không còn chút máu, giọng nói run run: "Ta...chúng ta đi Hắc Hải phi tuyến thật sao? Ngàn vạn đừng a, đó là tử lộ a, này..."
Nói xong lời cuối cùng Lao Đức Quang òa lên khóc nức nở.
Nhưng chẳng ai thèm để ý tới hắn, chỉ có Vi Thắng hướng về phía hắn cười rồi nói: "Nếu nơi đó giống như lời nói của ngươi, thì cũng chỉ làm cho ta càng ngày càng hứng thú với Hắc Hải phi tuyến".
Tuy lúc trước Vi Thắng có lo lắng cho an toàn của Tả Mạc, nhưng hiện nay Tả Mạc đã hạ quyết định thì hắn cũng bỏ qua những suy nghĩ khác, nhưng trong lòng vẫn thầm nhủ, phải luôn bảo vệ an toàn cho sư đệ.
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kích động, đối với những thành viên tinh nhuệ đã sống qua ngày tháng chém giết, ai chẳng là người bò ra từ đống xác chết, chuyện đường xá gian nan nguy hiểm không đủ để làm tâm chí bọn họ dao động, thậm chí điều này còn kích động tính hiếu thắng trong tim mỗi người.
"Phản Hư kỳ a! Đến cả cao thủ Phản Hư kỳ cũng phải chết a!" Lao Đức Quang kêu khóc khàn cả giọng.
Phản Hư kỳ !
Mọi người nhìn nhau cười, ngay cả Tông Nhu luôn trầm mặc không màng danh lợi cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
"Gào cái gì gào!" Tăng Liên Nhi không chút khách khí, đá Lao Đức Quang một cước: "Đường đường là một nam nhân mà không có một tí khí phách nào".
Ma tộc cạnh tranh nhau vô cùng tàn khốc, cho nên đại đa số nữ tử Ma tộc đều thích những nam nhân hùng mạnh tràn đầy khí phách, vì vậy khi Tằng Liên Nhi thấy bộ dạng của Lao Đức Quang, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khi thấy biểu hiện của những người bên cạnh, trong lòng Tả Mạc cảm thấy một cỗ chí khí mạnh mẽ, hào hùng không ngừng dâng trào, một chút băn khoăn lúc trước bị quét sạch không còn tí gì "Chúng ta sẽ xông vào Hắc Hải phi tuyến nơi vô cùng hung hiểm trong truyền thuyết, để xem cuối cùng nó hung hiểm đến cỡ nào!"
Những đệ tử của Lôi Âm tự nghe được những lời này, tất cả đều há hốc mồm.
Chi thương đội này, không ngờ... không ngờ dám bay về hướng Hắc Hải phi tuyến...
*
* *
Đông Tuyền Giới thất thủ, Quyền Bội toàn quân tiêu diệt!
Hai tin tức này làm chấn động cả Ma Soái liên minh, nếu như lúc trước bọn họ chỉ coi cánh quân kia như một cái gai ở trên phương Bắc, nhưng sau hai trận thắng liện tiếp bọn họ lập tức trở thành một thanh lợi kiếm chỉ thẳng vào mi tâm Ma Soái liên minh, hàn khí từ thanh kiếm tỏa ra làm bọn họ cảm thấy rùng mình rởn gai ốc.
Cuối cùng Hải Kim Vân cũng đợi được Thưởng Vũ Sinh, tin tức này làm tinh thần của Ma Soái liên minh phấn chấn.
Tin tức hai đại chiến tướng tụ hợp, như một liều thuốc trợ tim, mang lại cho bọn họ niềm hy vọng về chiến thắng trong tương lai.
Trận chiến này diễn ra quá bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước, thậm chí đến tận bây giờ Ma Soái liên minh vẫn không biết vì sao Mạc Vân Hải lại phát động cuộc chiến tranh này.
Theo lý thuyết hai bên không hề có xung đột nào đáng nói, trên thực tế, trước khi chiến tranh xảy ra hai bên còn thường xuyên qua lại, buôn bán với nhau.
Vì sao Mạc Vân Hải phát động cuộc chiến này, mục đích của bọn họ là gì?
Những câu hỏi này khiến bản thân bọn họ bị lâm vào thế bị động, không thể đưa ra quyết sách hợp lí, Biệt Hàn quá xảo quyệt, dù chiến tranh đã diễn ra nhưng ý đồ chiến đấu của hắn vẫn chưa lộ diện.
Ma Soai liên minh chỉ còn cách không ngừng phái ra chiến bộ tiến ra tiền tuyến, nhưng vẫn may mắn là, cuộc chiến mà Mạc Vân Hải phát động không phải là cuộc chiến toàn diện. Mặc dù đối phương phái ra rất nhiều chiến bộ, nhưng ưu thế của Ma Soái liên minh chính là số lượng đông đảo những chiến bộ.
Hơn nữa sau khi cẩn thận phân tích bọn họ phát hiện ra Biệt Hàn không phải là người không có nhược điểm.
Chiến bộ dưới tay hắn được phân bố khắp nơi, ngoại trù Đường tự bộ đã công chiếm Đông Tuyền Giới, mục tiêu của những chiến bộ còn lại đều không rõ ràng, nhưng tất cả mọi người trong Ma Soái liên minh đều tin rằng, những chiến bộ còn lại không thể lợi hại như Nghiệt bộ được.
Trong lúc bất tri bất giác, chiến bộ của Biệt hàn đã trở thành một nhánh quân bị cô lập.
Nhánh quân bị cô lập có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là đám quân cô lập mà thôi.
Những cánh đám quân bị cô lập như thế này, một khi bị đich nhân quân lấy, thì đó chính là ngày chết của họ. Nếu đám quân bị cô lập mà bị mất đi tính cơ động, lại không có tiếp viện chỉ giống như cá nằm trên thớt mà thôi.
Ma Soái liên minh có rất nhiều chiến bộ, chỉ cần dựa vào số lượng, bọn họ có thể bao vây và tiêu hao cánh quân của Biệt Hàn tới chết.
Khi phát hiện ra điều này, tất cả thành viên cao tầng của Ma Soái liên minh đều vô cùng vui mừng và phấn khởi. Có thể giết chết vị đỉnh giai chiến tướng như Biệt Hàn, chỉ như vậy thôi cũng đã quá đủ để đền bù lại tổn thất mắt đi Đông Tuyền hay Quyền Bội chiến bộ bị tiêu diệt.
Tất cả mọi người đều tin rằng, chỉ cần hai đại chiến tướng Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh cuốn lấy Biệt Hàn, thì kết quả chờ đợi Biệt Hàn chỉ có một, đó chính là: nuốt hận nơi chiến trường.
Sau khi đánh bại Quyền Bội, Biệt Hàn đột nhiên biến mất không tung tích, không cho mọi người dồn hắn vào thế tiến thoái lưỡng nan (tiến lùi đều không được) Hầu hết mọi người đều cho rằng, Biệt Hàn chọn thời điểm khai chiến không hợp lí, cho nên hắn chỉ còn cách tiêu diệt từng bộ phận. Sau khi hai vị chiến tướng tụ hợp, Ma Soái liên minh lập tức chuyển sang thế chủ động trên chiến trường.
Trước mắt, chỉ cần bọn họ tiến lui thận trọng, không cho Biệt Hàn có cơ hội đánh lén, thì sẽ không mất đi thế chủ động.
Hải Kim Vân và Thưởng Vũ Sinh cũng tràn ngập tin tưởng.
Biệt Hàn biến mất trong tầm mắt bọn họ chứng tỏ Biệt Hàn không đủ tự tin, hắn muốn tránh đối đầu trực diện mà chuyển sang ẩn nấp đợi chờ cơ hôi đánh lén. Chỉ cần Biệt Hàn xuất hiện ở chỗ khác, ngay lập tức bọn họ sẽ chuyển sang công kích toàn diện về phía Ma Phàm chiến bộ để cắt đứt đường lui của Biẹt Hàn.
Khi đường lui của Biệt Hàn bị cắt đứt, lúc đó hắn chỉ là một con thú bị nhốt trong chuồng, bất kể hắn giẫy dụa như thế nào thì cũng chỉ là một hồi thú đấu mà thôi, chỉ cần điều đến một lượng pháo hôi lớn để vây hãm, thì Nghiệt bộ chỉ là một con sư tử bị trói chân, mặc cho đám sài lang lớp trước chết lớp sau tràn lên rồi cuối cùng xâu sé con sư tử thanh mảnh vụn.
Nhưng Biệt Hàn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn không tìm ra dấu vết cảu Biệt Hàn.
Tính tình của Hải Kim Vân vốn nóng nảy, vây mà trong hoàn cảnh này hắn vẫn không có một điểm nóng vội. Thưởng Vũ Sinh ở trước mặt hắn đang chậm rãi thưởng thức đống mỹ vị trên bàn, khuôn mặt hắn rất chăm chú. Làn da của Thưởng Vũ Sinh trắng nõn, nghe người ta nói rằng :ở Ma tộc đặc biệt là ở trong các chiến bộ, mọi người đều coi trọng sự vũ dũng, cho nên làn da trắng nõn của Thưởng Vũ Sinh bị người ta chế giễu, thậm chí còn có danh hiệu là tiểu bach kiểm. Hơn nữa giọng nói của hắn nhẹ nhàng, điều này có quan hệ tới bệnh cà lăm lúc nhỏ của hắn, cũng khiến cho người ta cười nhạo.
Nhưng hiện tại chẳng ai dám cười nhạo hắn.
Khác với tính nóng nảy không khiên nhẫn của Hải Kim Vân, Thưởng Vũ Sinh là con người trầm tính. Làm việc gì cũng chậm rãi, lúc nào cũng có bộ dáng 'dù trời có sập thì lòng vẫn không động'.
Vì thế khi Hải Kim Vân gặp phải Thưởng Vũ Sinh tính nóng nảy của hắn không thể nào bộc phát, bởi vì dù hắn có tức giận cỡ nào thì Thưởng Vũ Sinh cũng chỉ mỉm cười nhìn hắn, không ồn ào mà cũng không cãi lại, thậm chỉ thỉnh thoảng còn nói một hai câu để phụ họa cho hắn.
Tình cảm của hai người vô cùng tốt, khác với Hi công tử, trước khi thần lực xuất hiện, thanh danh của hai người không lớn, hơn nữa lại ít hòa đồng với người xung quanh. Cả hai đều gặp phải cảnh ngộ giống nhau cho nên làm cả hai tình thân như thủ túc.
"Ta không tin Biệt Hàn không nhìn ra sơ hở này của hắn!" Hải Kim Vân trầm giọng nói, khuôn mặt màu vàng nhạt của hắn mang theo vài phần nghiêm trọng: "Nhất định hắn còn có kế hoạch khác nếu không hắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm này đâu".
Mặc dù thoạt nhìn bọn họ là người nắm giữ thế chủ động trên chiến trường, nhưng bọn họ cũng không có suy nghĩ lạc quan như tầng lớp cao tầng. Phải nhớ rằng đối phương không phải là chiến tướng bình thường, chỉ có bọn họ mới cảm thấy áp lực mà Biệt Hàn mang lại, cho nên bất cứ hành động nào của bọn họ đều lấy thận trọng làm đầu.
Lúc này Thưởng Vũ Sinh cũng vừa ăn xong, sau khi dùng khăn nhẹ nhàng lau đi cơm ở khóe miệng, hắn mới mở miệng nói: "Đương nhiên hắn sẽ không phạm phải sai lầm này!'
"Vậy ý đồ của hắn là gì?" Hải Kim Vân trầm giọng hỏi.
"Không biết" Thưởng Vũ Sinh nhẹ nhàng thở ra hai từ như cá vàng thở bong bóng :"Có lẽ lên đem các đầu mối đảo ngược lại, có khi lại tìm ra mục đích của hắn, mà cũng có khi đó chỉ là kế nghi binh của hắn, là cái nào thì ai mà biết được".
Con mắt của Hải Kim Vân trùng lớn, thanh âm cửa hắn được đề cao lên: "Ngươi có biết việc này quan trọng đến mức nào không?"
"Ta biết việc này rất quan trọng" Thưởng Vũ Sinh vẫn dùng cách nói chuyện như con cá vàng đớp nước làm Hải Kim Vân muốn phát điên, hắn chậm rãi phát ra từng tiếng một: "Nhưng có biết cũng vô dụng, hắn là Biệt Hàn đó, nếu như chúng ta mà đoán ra đựoc tâm tư của hắn, thì người thua cuộc sẽ là chúng ta".
Sự phẫn nộ của Hải Kim Vân nhanh chóng biến mất, hai người bọn họ có giao tình rất sâu, cho nên hắn cũng hiểu đựoc ý tứ của Thưởng Vũ Sinh: "Ý của ngươi, là chúng ta lên dùng bất biến ứng vạn biến?"
"Đúng" Thưởng Vũ Sinh nói ra một chữ, sau đó lại dừng một lát, trong mắt hiện ra vẻ gian xảo, chậm rãi nói: “Nhưng, chúng ta cũng có thể thăm dò hắn một chút".
"Làm thế nào để thăm dò ?" Hai mắt của Hải Kim Vân sáng lên, không tìm thấy Biệt Hàn hắn có cảm giác như khí lực toàn thân không có chỗ phát tiết.
"Ma Phàm chiến bộ" Thưởng Vũ Sinh chậm rãi nói ra bốn chữ.
Hải Kim Vân lập tức phản ứng lại, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng: "Đúng rồi, sao Biệt Hàn lại không biết nếu đường lui bị cắt thì sẽ nguy hiểm đến mức nào? Chắc chắn hắn có mưu đồ khác, đã thế chúng ta cứ trực tiếp đánh thẳng vào. Vừa hay ở đây có hai người đang nhàn rỗi, để cho họ đi đánh cũng tốt".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.