Chương 142: Thất Mai kiếm
Phương Tưởng
16/03/2013
Tả Mạc trong lòng kỳ thực không có lòng tin.
Thiên hoàn nguyệt minh trận mới bày bố đến bốn mươi lăm trận con, cách bảy mươi hai trận con là hai mươi bảy trận con. Loại tử mẫu trận như Thiên hoàn nguyệt minh trận này, thường có một đặc điểm, trận con của nó số lượng càng nhiều, uy lực càng lớn. Mà mức độ tăng trưởng uy lực, cũng không phải tính theo đơn vị trận con thêm vào, mà phần lớn lấy sáu, mười hai, ba mươi sáu làm đơn vị.
Uy lực của bốn mươi lăm trận con, bất quá chỉ hơi lớn hơn ba mươi sáu trận con, nếu có thể hoàn thành bảy mươi hai trận con, uy lực của phù trận lúc đó cùng ba mươi sáu trận con một trời một vực, hoàn toàn bước lên một bậc. Tả Mạc dự tính, uy lực của bảy mươi hai trận con gấp hơn bốn lần ba mươi sáu trận con. Đương nhiên, độ khó bố trận, cũng khác nhau cực đại. Khi số lượng trận con đạt tới mức nhất định, lại thêm vào một trận con, độ khó cơ hồ tăng bội.
Chẳng qua, lúc này đã không phải lúc suy xét những cái này, hắn không có lựa chọn khác.
Tông Minh Nhạn không có nửa điểm ý tứ dừng lại, trực tiếp từng bước tới gần Tả Mạc.
Tả Mạc lúc này không do dự nữa, giương tay xuất ra tòa bảo tháp linh lung năm tầng màu sắc.
Tháp ngũ sắc vừa bay tới không trung, gặp gió biến lớn, trong chớp mắt hóa thành cao bằng người. Tháp ngũ sắc bay tới phía trên hồ nước, hồ nước phía dưới tức thì sương khí tràn khắp, hơi nước cuồn cuộn. Hơi nước cuồn cuộn nhanh chóng bốc lên, thẳng đến chạm đến đáy tháp ngũ sắc, xa xa nhìn tới, thật giống như hơi nước nâng tháp ngũ sắc.
Tháp ngũ sắc tỏa sáng chói lòa, tháp thân ùn ùn không ngừng bay ra vô số tia ngũ sắc mảnh như tơ, tia ngũ sắc chui vào trong các phù trận.
Những mảnh ngọc, đinh sắt, lò đồng, của chừng mười mẫu phù trận mang, thật như phù đăng chi chít, theo tơ ngũ sắc không ngừng rót vào, lấy hồ nước làm trung tâm, tầng tầng thắp sáng.
Nếu nói mười mẫu lớn nhỏ phù trận mang vừa rồi lòe lòe phát quang, trông thật giống trên mũ dưa hấu địa chủ nạm một khối vàng ròng lớn, đủ mười bộ mặt trọc phú, tự nhiên mọi người nhất trí xem thường.
Nhưng khi trọn mười mẫu phù trận mang được phát động, trong búng tay thắp sáng toàn bộ, trường cảnh quang hoa rực rỡ, có bao người từng thấy?
Không người từng thấy.
Phù trận mang quy mô như thế, chỉ có thể hiện tại cấm địa chí bảo môn phái, mà cũng không phải cấm địa môn phái quy mô bình thường. Xung quanh kiếm động của Vô Không kiếm môn không có, xung quanh Đông Phù điện cũng không có. Tâm Hồ kiếm phái thì có, nhưng trước nay chưa từng phát động, lần phát động trước, không biết là chuyện mấy trăm năm trước.
Tu giả như ong dày đặc bu quanh Đông Phù, tất cả đều bị trường cảnh tráng lệ như thế rúng động hoàn toàn!
Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình tranh đấu không nghi ngờ rất có độ sâu, rất có kỹ thuật, nhưng là trước phù trận mang to lớn như thế, trở nên nhỏ như không có. Tu vi trong giai đoạn ngưng mạch kỳ của Vi Thắng và Cổ Dung Bình, một đạo ánh kiếm bất quá bảy tám trượng, dài nhất cũng chỉ mười trượng, vô luận chúng lăng lệ thế nào, cũng không cách nào so cùng quang hoa lóng lánh của mười mẫu phù trận khi phát động.
Chỉ trong nháy mắt, cả Đông Phù không ngờ đều một mảnh tĩnh lặng.
Một lát, mới có người bắt đầu từ trong chấn động mà dần dần hồi thần trở lại, Đông Phù tức thì nổ tung. Vài chục vạn tu giả đồng thời lên tiếng, từ cực tĩnh đột nhiên ầm vang sóng thanh cuốn chiếu, tai một vài tu giả tu vi khá yếu chỉ thấy ông một cái, cái gì cũng đều không nghe thấy.
Một lát sau, thính lực bọn họ mới khôi phục bình thường.
Nhưng nghị luận của mọi người không một chút ngừng nghỉ, ngược lại, càng thêm nhiệt liệt.
"Đáng giá! Không uổng đi xa như vậy!"
"Quá tráng lệ! Ngươi xem Tả Mạc này quả nhiên có chút kỹ năng, có thể làm ra chút chuyện!"
"Cái gì là trận phù lưu chứ? Đơn giản là cấm chế a!"
...
Trong lúc mọi người còn đang kinh thán, phù trận đã hoàn toàn phát động. Mười mẫu phù trận mang đã hơi biến.
Một vành cong sáng, treo cao trên hồ nước trên cao, sáng vằng vặc, trong trận dâng lên hơi khí màu lam, một mảnh mông lung. Trong sương mù, vô số quầng sáng có lớn có nhỏ bay lên, phiêu phù không trung, chúng chợt tụ chợt tán, như bầy cá, linh động chí cực.
Nóc nhà một thường dân Đông Phù, ba người dàn hàng mà đứng.
"Tả Mạc quả nhiên là thiên tài phù trận, trong thời gian ngắn như thế, đã tham ngộ hiểu được Thiên hoàn nguyệt minh trận, thật lợi hại! May mà ngày đó chúng ta không đắc tội với hắn." Một nam tử bào đỏ mắt không đảo tròng dính vào thần ảnh, tán thán nói.
Ba người này rõ là đám khách ngày trước yêu cầu Tả Mạc luyện hóa hạt sen đen.
"Hừ, hắn một gã tu giả trúc cơ kỳ, cũng chỉ có thể bằng vào ngoại lực, sao thành được cái gì chứ?" Nam tử mặt đầy thịt ngang hừ nói.
"Tu vi thấp mới tốt." Nam tử mũi ưng âm trầm nói.
"Ngươi tính khá nhỉ? Đừng quên hắn còn một sư huynh lợi hại!" Nam tử mặt đầy thịt ngang lắc đầu nói, Vi Thắng biểu hiện cường hoành chí cực khiến ba người đại dè chừng.
"Chúng ta nhân thủ vừa lúc không đủ. Sư huynh hắn là bổ sung không tệ." Nam tử mũi ưng nói.
Nam tử mặt đầy thịt ngang vẫn lắc đầu: "Hắn chẳng qua là trúc cơ kỳ, phù trận dẫu lợi hại, cũng rất có hạn."
"Chỉ cần có thiên phú ắt thành." Nam tử bào đỏ đột nhiên mở miệng: "Đây không phải Thiên Hoàn cảnh, tu giả tinh thông phù trận không dễ tìm. Vi Thắng thực lực cường kình, nhưng hắn rốt cuộc chỉ một người, chúng ta ba huynh đệ, cũng không sợ."
Trong ba người nam tử bào đỏ cực có uy tín, hắn nói như vậy, hai người khác đều không dị nghị. Mà nam tử bào đỏ nói là tình thực, tu giả thông hiểu phù trận tịnh không ít, nhưng nếu được gọi là tinh thông, vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Người hơi có chút thanh danh, hoặc ra giá quá cao, hoặc không chịu tự thân mạo hiểm.
Nam tử mặt đầy thịt ngang cười nói: "Cũng đúng, nếu hắn dám có lòng, mặc liên âm phiến chúng ta mới luyện chế được dịp mở hàng."
Nam tử mũi ưng nhíu mày: "Cách nào có thể thuyết phục Tả Mạc? Thằng này không dễ lừa gạt, lại không thể dùng cứng."
Nam tử bào đỏ đối với điểm này ngược lại khá tự tin, cười lạnh nói: "Lợi dụ! Tả Mạc hẳn không cần nói, loại si tâm với kiếm như Vi Thắng, muốn đánh động cũng không phải không có cách."
Trong khi ba người nói chuyện, Tông Minh Nhạn đã tới biên Thiên hoàn nguyệt minh trận.
Trong chớp mắt phù trận phát động, Tông Minh Nhạn thất thần hoảng hốt cực ngắn, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại, bước chân lần nữa khôi phục không nhanh không chậm, một thân thong dong trấn định phong phạm cao thủ. Chỉ là toàn thân phóng thích khí thế kinh người, mới tỏ rõ chiến ý trong lòng hắn cấu thăng tới cực điểm.
Thân ảnh Tả Mạc tan biến trong trận.
Sương khí màu lam lan tràn, tựa như tự thành một giới, vô số quầng sáng lớn nhỏ, linh động hoạt bát, ngẫu nhiên hai quầng sáng đụng phải nhau, lập tức phát ra tiếng leng keng như pha lê va chạm, trong trẻo rõ ràng. Tiếng leng keng xuyên thoa trong sương mù, tinh tinh tế tế, mà lại có cảm giác tha thướt bất tuyệt.
Chỗ thấy được, toàn là sương khí màu lam cùng quầng sáng như cá bơi, không chỉ Tả Mạc, cả ngọc phiến đinh sắt bố thiết trên đất, đều tan biến không thấy.
Leng keng leng keng!
Tông Minh Nhạn không kìm được hừ lạnh một tiếng. Hắn thân là đệ nhất đệ tử trẻ tuổi của Đông Kỳ kiếm môn, theo sư phụ tu kiếm, hiểu biết về phù trận chỉ có thể tính là hời hợt.
Nhưng, vậy thì sao?
Hắn không sợ chút nào.
Nhất kiếm phá vạn pháp, mục tiêu của kiếm tu! Hắn xa chưa đạt tới bước thần kỳ này, nhưng đối thủ đối diện chỉ là một tu giả trúc cơ. Một tu giả trúc cơ kỳ, có thể chặn kiếm của mình được?
Hắn không tin!
Còn về ân oán cùng Tả Mạc, hắn sớm đã quên. Hắn xưa nay không coi chuyện kia là chuyện, đệ tử bản môn bị trục xuất, đó là bản sự không bằng người, hắn lười quản. Hắn cũng không ác cảm đặc biệt với Tả Mạc, đương nhiên, cũng tuyệt không hảo cảm.
Đáng tiếc, Du Bạch cùng Nam Dương Bình đối chiến.
Hắn càng tiếc nuối liếc hai người Du Bạch Nam Dương Bình kịch chiến phía sau, lại nhìn Tả Mạc trước mặt, cảm giác buồn tẻ vô vị trong lòng hắn càng phát.
Dẫu không phải Du Bạch, Nam Dương Bình hắn cũng cảm thấy ngang cơ, vì sao là Tả Mạc chứ?
Vừa thương tiếc trong lòng, vừa gọi ra phi kiếm.
Đây là một thanh phi kiếm cực kỳ độc đặc, hình rất giống một cành mai già. Cành mai nhiều đốt, như đồng cốt, cổ kính thương kình. Trên cành mai, điểm xuyết bảy đóa hoa mai nở tung rực rỡ, tươi mới như vừa hái xuống, một xíu hương mai như có như không phiêu trong không khí.
"Thất Mai kiếm! Tả Mai Thiên không ngờ đem Thất Mai kiếm truyền cho hắn! Xem ra kỳ vọng đối với Tông Minh Nhạn không nhỏ a!"
"Đây là Thất Mai kiếm đệ nhất kiếm của Đông Kỳ kiếm môn? Quả thật bất phàm! Tả Mai Thiên cũng thật lớn mật, một thanh phi kiếm tốt như vậy, không ngờ ban cho một đệ tử trúc cơ kỳ!"
Tiếng nghị luận của bảy tám cái miệng nổ tung, trong thần sắc mọi người tràn đầy kinh thán.
Thất Mai kiếm là phi kiếm nổi danh nhất Đông Kỳ kiếm môn, nó xếp cấp bốn, thích hợp nhất với Chiết Mai kiếm quyết của Đông Kỳ kiếm môn. Nhưng, thanh phi kiếm này sở dĩ có danh, còn bởi vì chủ nhân Tả Mai Thiên của nó.
Tại Thiên Nguyệt giới, Tả Mai Thiên là một nhân vật vang danh, đặc biệt là lão được mệnh danh tâm ngoan thủ lạt, ai cũng kiêng dè. Mấy năm nay lão thâm cư ít xuất, lời đồn lão hết lòng dạy dỗ đệ tử, giờ xem ra, quả không giả. Đến cả chí bảo là Thất Mai kiếm cũng truyền cho Tông Minh Nhạn, có thể thấy ưu ái hắn sâu thế nào.
Những kẻ vốn nhìn vào Thất Mai kiếm mà chảy ròng nước miếng, vội dẹp tan tham niệm của mình. Nhóc thì thịt được, nhưng đánh thằng con, thằng bố sẽ đi ra, ấy là chuyện nuốt không nổi.
Vô Không kiếm môn bốn người thần sắc ngưng trọng, tuy bọn họ hy vọng Tả Mạc sớm bị loại, nhưng khi thấy Tông Minh Nhạn lấy ra Thất Mai kiếm, sắc mặt bọn họ không nhịn được khẽ biến.
Tả Mai Thiên ngoan độc đã thành danh, mà đồ đệ Tông Minh Nhạn xem ra, cũng không phải hạng mềm lòng nương tay. Bọn họ không chút bận lòng Tả Mạc thua trắng, bởi chuyện là ván sắt đóng đinh, bọn họ lo là Tả Mạc bị thương. Nếu tính tình Tông Minh Nhạn thật như sư phụ Tả Mai Thiên của hắn, hôm nay Tả Mạc hẳn nguy hiểm!
Chẳng qua, lúc này đại trận của Tả Mạc đã toàn lực vận chuyển, thông qua thần ảnh, bọn họ cũng khó có thể nhìn rõ trạng huống trong trận.
Đại trận xanh lam, quầng sáng quần vũ, trăng khuyết treo cao!
Không như lâm đại địch như mọi người tưởng tượng, Tả Mạc mười phần bận rộn. Nương theo yểm hộ của đại trận, hắn lặng lẽ mò tới đầu khác của đại trận, tiếp tục bố thiết trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận!
Thêm một trận con, uy lực Thiên hoàn nguyệt minh trận sẽ mạnh hơn một phần.
Động tác hắn nhanh chóng, liên tục bố thiết bốn mươi lăm trận con, hắn đã cực kỳ thành thục.
Hắn dự tính Tông Minh Nhạn vừa bắt đầu hẳn là thăm dò, hắn bèn tính toán lợi dụng đoạn thời gian này cho tốt.
Ngươi phá, ta xây!
Không phải là so tốc độ sao?
Xem là ngươi phá trận trước, hay là ta hoàn trận trước!
Tả Mạc trong lòng âm thầm phát ngoan, động tác lại nhanh mấy phần.
Ai cũng không nghĩ ra, trong lúc khẩn bách thế này, Tả Mạc không ngờ vẫn kiên quyết không bỏ bố trận.
Thiên hoàn nguyệt minh trận mới bày bố đến bốn mươi lăm trận con, cách bảy mươi hai trận con là hai mươi bảy trận con. Loại tử mẫu trận như Thiên hoàn nguyệt minh trận này, thường có một đặc điểm, trận con của nó số lượng càng nhiều, uy lực càng lớn. Mà mức độ tăng trưởng uy lực, cũng không phải tính theo đơn vị trận con thêm vào, mà phần lớn lấy sáu, mười hai, ba mươi sáu làm đơn vị.
Uy lực của bốn mươi lăm trận con, bất quá chỉ hơi lớn hơn ba mươi sáu trận con, nếu có thể hoàn thành bảy mươi hai trận con, uy lực của phù trận lúc đó cùng ba mươi sáu trận con một trời một vực, hoàn toàn bước lên một bậc. Tả Mạc dự tính, uy lực của bảy mươi hai trận con gấp hơn bốn lần ba mươi sáu trận con. Đương nhiên, độ khó bố trận, cũng khác nhau cực đại. Khi số lượng trận con đạt tới mức nhất định, lại thêm vào một trận con, độ khó cơ hồ tăng bội.
Chẳng qua, lúc này đã không phải lúc suy xét những cái này, hắn không có lựa chọn khác.
Tông Minh Nhạn không có nửa điểm ý tứ dừng lại, trực tiếp từng bước tới gần Tả Mạc.
Tả Mạc lúc này không do dự nữa, giương tay xuất ra tòa bảo tháp linh lung năm tầng màu sắc.
Tháp ngũ sắc vừa bay tới không trung, gặp gió biến lớn, trong chớp mắt hóa thành cao bằng người. Tháp ngũ sắc bay tới phía trên hồ nước, hồ nước phía dưới tức thì sương khí tràn khắp, hơi nước cuồn cuộn. Hơi nước cuồn cuộn nhanh chóng bốc lên, thẳng đến chạm đến đáy tháp ngũ sắc, xa xa nhìn tới, thật giống như hơi nước nâng tháp ngũ sắc.
Tháp ngũ sắc tỏa sáng chói lòa, tháp thân ùn ùn không ngừng bay ra vô số tia ngũ sắc mảnh như tơ, tia ngũ sắc chui vào trong các phù trận.
Những mảnh ngọc, đinh sắt, lò đồng, của chừng mười mẫu phù trận mang, thật như phù đăng chi chít, theo tơ ngũ sắc không ngừng rót vào, lấy hồ nước làm trung tâm, tầng tầng thắp sáng.
Nếu nói mười mẫu lớn nhỏ phù trận mang vừa rồi lòe lòe phát quang, trông thật giống trên mũ dưa hấu địa chủ nạm một khối vàng ròng lớn, đủ mười bộ mặt trọc phú, tự nhiên mọi người nhất trí xem thường.
Nhưng khi trọn mười mẫu phù trận mang được phát động, trong búng tay thắp sáng toàn bộ, trường cảnh quang hoa rực rỡ, có bao người từng thấy?
Không người từng thấy.
Phù trận mang quy mô như thế, chỉ có thể hiện tại cấm địa chí bảo môn phái, mà cũng không phải cấm địa môn phái quy mô bình thường. Xung quanh kiếm động của Vô Không kiếm môn không có, xung quanh Đông Phù điện cũng không có. Tâm Hồ kiếm phái thì có, nhưng trước nay chưa từng phát động, lần phát động trước, không biết là chuyện mấy trăm năm trước.
Tu giả như ong dày đặc bu quanh Đông Phù, tất cả đều bị trường cảnh tráng lệ như thế rúng động hoàn toàn!
Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình tranh đấu không nghi ngờ rất có độ sâu, rất có kỹ thuật, nhưng là trước phù trận mang to lớn như thế, trở nên nhỏ như không có. Tu vi trong giai đoạn ngưng mạch kỳ của Vi Thắng và Cổ Dung Bình, một đạo ánh kiếm bất quá bảy tám trượng, dài nhất cũng chỉ mười trượng, vô luận chúng lăng lệ thế nào, cũng không cách nào so cùng quang hoa lóng lánh của mười mẫu phù trận khi phát động.
Chỉ trong nháy mắt, cả Đông Phù không ngờ đều một mảnh tĩnh lặng.
Một lát, mới có người bắt đầu từ trong chấn động mà dần dần hồi thần trở lại, Đông Phù tức thì nổ tung. Vài chục vạn tu giả đồng thời lên tiếng, từ cực tĩnh đột nhiên ầm vang sóng thanh cuốn chiếu, tai một vài tu giả tu vi khá yếu chỉ thấy ông một cái, cái gì cũng đều không nghe thấy.
Một lát sau, thính lực bọn họ mới khôi phục bình thường.
Nhưng nghị luận của mọi người không một chút ngừng nghỉ, ngược lại, càng thêm nhiệt liệt.
"Đáng giá! Không uổng đi xa như vậy!"
"Quá tráng lệ! Ngươi xem Tả Mạc này quả nhiên có chút kỹ năng, có thể làm ra chút chuyện!"
"Cái gì là trận phù lưu chứ? Đơn giản là cấm chế a!"
...
Trong lúc mọi người còn đang kinh thán, phù trận đã hoàn toàn phát động. Mười mẫu phù trận mang đã hơi biến.
Một vành cong sáng, treo cao trên hồ nước trên cao, sáng vằng vặc, trong trận dâng lên hơi khí màu lam, một mảnh mông lung. Trong sương mù, vô số quầng sáng có lớn có nhỏ bay lên, phiêu phù không trung, chúng chợt tụ chợt tán, như bầy cá, linh động chí cực.
Nóc nhà một thường dân Đông Phù, ba người dàn hàng mà đứng.
"Tả Mạc quả nhiên là thiên tài phù trận, trong thời gian ngắn như thế, đã tham ngộ hiểu được Thiên hoàn nguyệt minh trận, thật lợi hại! May mà ngày đó chúng ta không đắc tội với hắn." Một nam tử bào đỏ mắt không đảo tròng dính vào thần ảnh, tán thán nói.
Ba người này rõ là đám khách ngày trước yêu cầu Tả Mạc luyện hóa hạt sen đen.
"Hừ, hắn một gã tu giả trúc cơ kỳ, cũng chỉ có thể bằng vào ngoại lực, sao thành được cái gì chứ?" Nam tử mặt đầy thịt ngang hừ nói.
"Tu vi thấp mới tốt." Nam tử mũi ưng âm trầm nói.
"Ngươi tính khá nhỉ? Đừng quên hắn còn một sư huynh lợi hại!" Nam tử mặt đầy thịt ngang lắc đầu nói, Vi Thắng biểu hiện cường hoành chí cực khiến ba người đại dè chừng.
"Chúng ta nhân thủ vừa lúc không đủ. Sư huynh hắn là bổ sung không tệ." Nam tử mũi ưng nói.
Nam tử mặt đầy thịt ngang vẫn lắc đầu: "Hắn chẳng qua là trúc cơ kỳ, phù trận dẫu lợi hại, cũng rất có hạn."
"Chỉ cần có thiên phú ắt thành." Nam tử bào đỏ đột nhiên mở miệng: "Đây không phải Thiên Hoàn cảnh, tu giả tinh thông phù trận không dễ tìm. Vi Thắng thực lực cường kình, nhưng hắn rốt cuộc chỉ một người, chúng ta ba huynh đệ, cũng không sợ."
Trong ba người nam tử bào đỏ cực có uy tín, hắn nói như vậy, hai người khác đều không dị nghị. Mà nam tử bào đỏ nói là tình thực, tu giả thông hiểu phù trận tịnh không ít, nhưng nếu được gọi là tinh thông, vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Người hơi có chút thanh danh, hoặc ra giá quá cao, hoặc không chịu tự thân mạo hiểm.
Nam tử mặt đầy thịt ngang cười nói: "Cũng đúng, nếu hắn dám có lòng, mặc liên âm phiến chúng ta mới luyện chế được dịp mở hàng."
Nam tử mũi ưng nhíu mày: "Cách nào có thể thuyết phục Tả Mạc? Thằng này không dễ lừa gạt, lại không thể dùng cứng."
Nam tử bào đỏ đối với điểm này ngược lại khá tự tin, cười lạnh nói: "Lợi dụ! Tả Mạc hẳn không cần nói, loại si tâm với kiếm như Vi Thắng, muốn đánh động cũng không phải không có cách."
Trong khi ba người nói chuyện, Tông Minh Nhạn đã tới biên Thiên hoàn nguyệt minh trận.
Trong chớp mắt phù trận phát động, Tông Minh Nhạn thất thần hoảng hốt cực ngắn, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại, bước chân lần nữa khôi phục không nhanh không chậm, một thân thong dong trấn định phong phạm cao thủ. Chỉ là toàn thân phóng thích khí thế kinh người, mới tỏ rõ chiến ý trong lòng hắn cấu thăng tới cực điểm.
Thân ảnh Tả Mạc tan biến trong trận.
Sương khí màu lam lan tràn, tựa như tự thành một giới, vô số quầng sáng lớn nhỏ, linh động hoạt bát, ngẫu nhiên hai quầng sáng đụng phải nhau, lập tức phát ra tiếng leng keng như pha lê va chạm, trong trẻo rõ ràng. Tiếng leng keng xuyên thoa trong sương mù, tinh tinh tế tế, mà lại có cảm giác tha thướt bất tuyệt.
Chỗ thấy được, toàn là sương khí màu lam cùng quầng sáng như cá bơi, không chỉ Tả Mạc, cả ngọc phiến đinh sắt bố thiết trên đất, đều tan biến không thấy.
Leng keng leng keng!
Tông Minh Nhạn không kìm được hừ lạnh một tiếng. Hắn thân là đệ nhất đệ tử trẻ tuổi của Đông Kỳ kiếm môn, theo sư phụ tu kiếm, hiểu biết về phù trận chỉ có thể tính là hời hợt.
Nhưng, vậy thì sao?
Hắn không sợ chút nào.
Nhất kiếm phá vạn pháp, mục tiêu của kiếm tu! Hắn xa chưa đạt tới bước thần kỳ này, nhưng đối thủ đối diện chỉ là một tu giả trúc cơ. Một tu giả trúc cơ kỳ, có thể chặn kiếm của mình được?
Hắn không tin!
Còn về ân oán cùng Tả Mạc, hắn sớm đã quên. Hắn xưa nay không coi chuyện kia là chuyện, đệ tử bản môn bị trục xuất, đó là bản sự không bằng người, hắn lười quản. Hắn cũng không ác cảm đặc biệt với Tả Mạc, đương nhiên, cũng tuyệt không hảo cảm.
Đáng tiếc, Du Bạch cùng Nam Dương Bình đối chiến.
Hắn càng tiếc nuối liếc hai người Du Bạch Nam Dương Bình kịch chiến phía sau, lại nhìn Tả Mạc trước mặt, cảm giác buồn tẻ vô vị trong lòng hắn càng phát.
Dẫu không phải Du Bạch, Nam Dương Bình hắn cũng cảm thấy ngang cơ, vì sao là Tả Mạc chứ?
Vừa thương tiếc trong lòng, vừa gọi ra phi kiếm.
Đây là một thanh phi kiếm cực kỳ độc đặc, hình rất giống một cành mai già. Cành mai nhiều đốt, như đồng cốt, cổ kính thương kình. Trên cành mai, điểm xuyết bảy đóa hoa mai nở tung rực rỡ, tươi mới như vừa hái xuống, một xíu hương mai như có như không phiêu trong không khí.
"Thất Mai kiếm! Tả Mai Thiên không ngờ đem Thất Mai kiếm truyền cho hắn! Xem ra kỳ vọng đối với Tông Minh Nhạn không nhỏ a!"
"Đây là Thất Mai kiếm đệ nhất kiếm của Đông Kỳ kiếm môn? Quả thật bất phàm! Tả Mai Thiên cũng thật lớn mật, một thanh phi kiếm tốt như vậy, không ngờ ban cho một đệ tử trúc cơ kỳ!"
Tiếng nghị luận của bảy tám cái miệng nổ tung, trong thần sắc mọi người tràn đầy kinh thán.
Thất Mai kiếm là phi kiếm nổi danh nhất Đông Kỳ kiếm môn, nó xếp cấp bốn, thích hợp nhất với Chiết Mai kiếm quyết của Đông Kỳ kiếm môn. Nhưng, thanh phi kiếm này sở dĩ có danh, còn bởi vì chủ nhân Tả Mai Thiên của nó.
Tại Thiên Nguyệt giới, Tả Mai Thiên là một nhân vật vang danh, đặc biệt là lão được mệnh danh tâm ngoan thủ lạt, ai cũng kiêng dè. Mấy năm nay lão thâm cư ít xuất, lời đồn lão hết lòng dạy dỗ đệ tử, giờ xem ra, quả không giả. Đến cả chí bảo là Thất Mai kiếm cũng truyền cho Tông Minh Nhạn, có thể thấy ưu ái hắn sâu thế nào.
Những kẻ vốn nhìn vào Thất Mai kiếm mà chảy ròng nước miếng, vội dẹp tan tham niệm của mình. Nhóc thì thịt được, nhưng đánh thằng con, thằng bố sẽ đi ra, ấy là chuyện nuốt không nổi.
Vô Không kiếm môn bốn người thần sắc ngưng trọng, tuy bọn họ hy vọng Tả Mạc sớm bị loại, nhưng khi thấy Tông Minh Nhạn lấy ra Thất Mai kiếm, sắc mặt bọn họ không nhịn được khẽ biến.
Tả Mai Thiên ngoan độc đã thành danh, mà đồ đệ Tông Minh Nhạn xem ra, cũng không phải hạng mềm lòng nương tay. Bọn họ không chút bận lòng Tả Mạc thua trắng, bởi chuyện là ván sắt đóng đinh, bọn họ lo là Tả Mạc bị thương. Nếu tính tình Tông Minh Nhạn thật như sư phụ Tả Mai Thiên của hắn, hôm nay Tả Mạc hẳn nguy hiểm!
Chẳng qua, lúc này đại trận của Tả Mạc đã toàn lực vận chuyển, thông qua thần ảnh, bọn họ cũng khó có thể nhìn rõ trạng huống trong trận.
Đại trận xanh lam, quầng sáng quần vũ, trăng khuyết treo cao!
Không như lâm đại địch như mọi người tưởng tượng, Tả Mạc mười phần bận rộn. Nương theo yểm hộ của đại trận, hắn lặng lẽ mò tới đầu khác của đại trận, tiếp tục bố thiết trận con của Thiên hoàn nguyệt minh trận!
Thêm một trận con, uy lực Thiên hoàn nguyệt minh trận sẽ mạnh hơn một phần.
Động tác hắn nhanh chóng, liên tục bố thiết bốn mươi lăm trận con, hắn đã cực kỳ thành thục.
Hắn dự tính Tông Minh Nhạn vừa bắt đầu hẳn là thăm dò, hắn bèn tính toán lợi dụng đoạn thời gian này cho tốt.
Ngươi phá, ta xây!
Không phải là so tốc độ sao?
Xem là ngươi phá trận trước, hay là ta hoàn trận trước!
Tả Mạc trong lòng âm thầm phát ngoan, động tác lại nhanh mấy phần.
Ai cũng không nghĩ ra, trong lúc khẩn bách thế này, Tả Mạc không ngờ vẫn kiên quyết không bỏ bố trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.