Chương 314: Thứ Ma Sát
Phương Tưởng
16/03/2013
Pháp bảo cấp bốn trở lên đều có kỹ năng phù trận, mà theo cấp bậc tăng lên, số lượng kỹ năng phù trận mà pháp bảo có được cũng sẽ gia tăng. Tỷ như pháp bảo cấp bốn đa số chỉ có một kỹ năng phù trận, chỉ có pháp bảo tinh phẩm nhất trong cấp bốn mới có hai. Pháp bảo cấp năm sẽ có từ hai đến bốn kỹ năng phù trận, còn pháp bảo cấp sáu sẽ có bốn đến sáu.
Kỹ năng phù trận có thể phát huy được uy lực lớn nhất của pháp bảo, thêm một kỹ năng phù trận cũng đồng nghĩa với thêm một sát chiêu.
Không ai ngại sát chiêu nhiều cả.
Vương trưởng lão lúc này cũng hiểu chiêu thức phổ thông đối mặt với đám người trước mắt sợ là rất khó có hiệu quả.
Đã bao lâu rồi không sử dụng sát chiêu? Vương trưởng lão cũng không nhớ nổi nữa, từ sau khi tu thành kim đan, ngày thường cũng vùi đầu vào đạo luyện khí, chưa từng ra tay với người khác. Thật không ngờ, trận chiến đầu tiên sau khi lên kim đan lại bị bức tới nước này!
Thu liếm tâm thần, đèn lồng Hải Đường bay lên không chung chậm rãi chuyển động, mỗi một cánh hoa đều lấp lánh ánh sáng, Thanh Tâm Trúc viêm nhấp nháy như một trái tim, dẫn động linh khí thiên địa như theo nhịp đập đó.
Thần thức Tả Mạc rất mạnh mẽ, hắn vừa phát hiện di trạng trong lòng lập tức lo lắng.
Phẩm giai của cái đèn lồng Hải Đường này tuyệt đối không dưới cấp sáu. Một món pháp bảo cấp sáu xuất hiện trên tay một kim đan sẽ tạo thành uy lực cực kỳ đáng sợ.
Tiếu trưởng lão cũng cảm nhận được song trong lòng lại hoảng hốt, Vương trưởng lão đang liều mạng!
Không biết vì sao, khi biết Vương trưởng lão định liều mạng, cô ta chẳng những không cảm nhận được chút khích lệ nào mà ngược lại trong lòng lại thầm sợ hãi. Cảm giác áp bức do người trẻ tuổi với cặp cánh vàng kim nửa trong suốt trước mặt dường như trong nháy mắt trở nên mạnh thêm nhiều.
Tả Mạc nhạy cảm cảm nhân được Tiếu trưởng lão đang dao động, cơ hội! Ánh mắt hắn lóe sáng, thân hình chợt biến mất tại chỗ.
Tiếu trưởng lão tim đập loạn nhịp, phi kiếm màu hồng trong tay vung lên, vài đạo kiếm mang bao phủ không gian xung quanh người mình. Còn chưa kịp xem lại kết quả, cô ả đã nhanh chóng lui lại, song trong lòng bỗng có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, trong lúc run sợ, phi kiếm chém ngược về phía sau.
Keng!
Một lực lượng cực lớn từ phi kiếm trong tay truyền tại, toàn bộ cánh tay phải của ả tê rần, phi kiếm bị đánh bay.
Ả cắn chặt môi, không dám dừng lại, thân hình tránh sang.
Một luồng hàn ý xẹt qua lưng ả, mang theo một tia bọt máu.
Ả thở hổn hển, kinh hãi khó hiểu nhìn người trẻ tuổi phía xa, máu tươi không ngừng chảy xuống ở cổ tay phải, trên lưng là một vết thương chéo. Bản thân mình không ngờ lại bị một đòn của tu giả ngưng mạch mà bị thương hai nơi!
Ả nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.
Ánh mắt ả hạ xuống đôi cánh vàng kim nửa trong suốt trên lưng Tả Mạc, trong đầu ráng suy nghĩ, đây rốt cuộc là thần thông gì? Thiền tu tu luyện thần thông, trong mắt ả, đây hẳn cũng là một loại thần thông. Thần thông huyền diệu như vậy, lai lịch người trẻ tuổi này tuyệt đối không phải trò đùa.
Giờ đá phải tấm sắt rồi.
Tả Mạc cảm thấy toàn thân sung mãnh lực lượng cường đại, dồi dào tới mức khiến người ta muốn rên lên. Đại Nhật ma thể, quả nhiên danh bất hư truyền! Tả Mạc lúc này mới cảm thụ sâu sắc, chỉ có đạo biến hóa của ma thể mới có thể phát huy ra lực lượng thực sự của ma thể.
Cánh Minh Hư trên lưng như mọc rễ trên cơ thể hắn. Thân thể cũng không có biến hóa căn bản gì, rất nhiều cơ nhục, máu, xương đều như tỉnh lại từ giấc ngủ say. Lực lượng dồi dào không phải từ cánh Minh Hư truyền tới mà là từ trong bản thân hắn truyền ra.
Lợi hại!
Lực lượng thức tỉnh trong cơ thể hắn lưu chuyển, gần như muốn nổ tung.
Trong khoảnh khắc, Tả Mạc lĩnh ngộ được vài phần ý nghĩ chân thực của việc tu luyện ma thể. Thân thể tựa như một kho báu, một kho báu sâu không lường được, chỉ có điều gần như mọi thời điểm cái kho báu này đều chìm trong giấc ngủ say. Ma thể như một cái thùng chứa, không ngừng lớn mạnh, không ngừng tiến bước, càng lúc càng mạnh mẽ, cũng có thể phát ra cùng chứa đựng càng lúc càng nhiều lực lượng.
Nhìn Tiếu trưởng lão lung lay sắp đổ, trong lòng Tả Mạc đột nhiên đầy ắp tự tin, sự tự tin bắt nguồn từ lực lượng cường đại.
Đối mặt với kim đan, hắn không còn kẻ không có sức đánh trả nữa!
Liếc mắt nhìn đèn lồng Hải Đường sáng rực trên bầu trời, hắn quyết định giải quyết trận chiến này bằng tốc độ nhanh nhất.
Đôi cánh Minh Hư trên lưng khẽ vỗ, lực lượng cường đại truyền tới, thân hình hắn lại một lần nữa biến mất giữa không trung!
Trên bầu trời, đèn lồng Hải Đường bốc cháy, hóa thành một luồng lửa xanh trắng, lung lay với tần suất kỳ lạ. Vương trưởng lão cau mày ngâm khẽ: “Thanh Tâm Đường Hải!”
Ầm!
Bầu trời trống không lúc này như một thanh củi cực khô, ầm ầm bốc cháy.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Vương trưởng lão hoàn toàn biến thành một biển lửa, biển lửa màu xanh trắng che phủ cả bầu trời.
Thúc Long ngửa mặt, ánh nắng như bị biển lửa ngăn cản, trước mắt tối sầm, bóng râm lớn phủ xuống mắt hắn. Biển lửa mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại khiến người ta trong lòng kinh hãi. Biển lửa màu xanh trắng điên cuồng lan ra, vô số tia lửa màu xanh trắng từ trên bầu trời phủ xuống, như hàng vạn hàng nghìn bàn tay lửa màu xanh trắng, cuốn lấy năm chiếc thuyền vận nô.
Đám người bộ luyện khí trên thuyền vận nô sắc mặt đại biến, biển lửa cuồn cuộn trào dâng trên đỉnh đầu, phô thiên cái địa, khiến người khác ngay cả ý tránh cũng không có.
Chỉ có đám người Thúc Long vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích. Trong lòng họ tràn đầy chiến ý, bị biển lửa cuồn cuộn trào dâng kia kích động, luồng khí đen quanh người càng thêm nồng nặc.
Khí đen trên đỉnh đầu họ bốc lên, sau đó hóa thành hình rắn, thân rắn khổng lồ dưới biển lửa cũng không chút thua kém. Mà ngay lúc này, Thúc Long vung tay trái, tay phải đang bị khí đen nồng nặc bao phủ. Mỗi người trong Vệ doanh đồng thời vung cánh tay trái lượn lờ khí đen lên.
Hắc xà mở miệng giống như bồn máu, hút vào một hơi.
Hắc khí như lửa, từng điểm nhỏ, thoát ra từ trong tay mọi người, bay lên bầu trời.
Thanh bạch sắc hoả diễm từ trên trời giáng xuống như hắc khí nghịch thế mà lên, giống như một đen một trắng bám trên thân thể khổng lồ của hắc xà. Một màn trước mắt giống như có một cánh tay vô hình hung hăng nắm lấy tim mọi người. Vận nô trên thuyền ngơ ngác ngửa mặt nhìn, lặng ngắt như tờ, trong nháy mắt bọn họ quên mất sự sợ hãi.
Trên bầu trời điểm điểm hắc hoả, lấy tốc độ kinh người nhập vào trong miện hắc xà.
Miệng hắc xà giống như bồn máu không đáy, hắc khí bay lên bầu trời bị nó hút vào không thiếu một giọt. Hắc khí của bọn Thúc Long mỏng dần đi, hắc giáp sáng bóng trên người bọn họ trở nên ảm đạm.
Xà đồng tử băng lãnh lộ ra mấy phần đau đơn, hai cái lồi lên trên trán bên trong giống như đang có cái gì đó rục rịch muốn chui ra. Xà đồng tử bỗng nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, dương đầu kêu gào.
Ô hào!
Hoả tuyến ầm ầm hạ xuống, thế tới rào rạt nhất thời khó ngăn cản, đứng ở trên không trung cũng không có biện pháp tiến thêm.
Trong lúc đó hắc xà cùng biển lửa thanh bạch giống như được một lá chắn vô hình ngăn cản hàng ngàn hàng vạn đạo hoả tuyến.
Vương trưởng lão biến sắc, nàng hồn nhiên không biết môi bị cắn nát, vết máu đỏ thẫm chảy ra. Nàng bị dồn tới chân tường! Ngay cả đường lui vô tình cũng bị phong kín, lúc này nàng lựa chọn lui về phía sau thì bầu trời lửa ầm ầm bạo liệt, nàng khó lòng thoát chết.
Rắc, trâm cài tóc của nàng gãy, tóc dài hạ xuống bị gió thổi bay, ngổn ngang giống như ma vũ.
Lập tức không hề do dự, một tia linh lực cuối cùng điên cuồng hướng bầu trởi lửa.
“Hoả sinh thanh đường”!
Biển lửa mênh mông biến hoá, từng đoá hải đường màu xanh ở trong biển lửa mọc ra, nở ra, héo rũ.
Cánh hoa héo rũ rơi vào biển lửa hoá thành tro bụi. Đột nhiên biển lửa hướng trung tập co cụm lại, toàn bộ linh khí của Bách Hoa cốc bị co rút, linh hoa trồng trọt trong cốc bị lực hấp dẫn nhanh chóng thoát ly cành hoa bay vào trong biển lửa.
Tô Nguyệt tận mắt thấy màn này trong lòng không ngừng chảy máu. Những linh hoa này đều là nơi sản xuất ra tinh thạch của Bách Hoa Minh, trong chốc lát bị huỷ hoại, ngày sau muốn khôi phục lại cũng phải mất ít nhất mười năm.
Trải qua trận đánh này, bất luận là ai thắng, thực lực của Bách Hoa Minh đều rơi xuống vực thẳm, khả năng rất lớn là Bách Hoa Cốc không được bảo đảm.
“Chúng ta có phải trợ giúp Vệ Doanh không?” Trong mắt Tông Như hiện lên vẻ sợ hãi, bầu trời lửa kia khiến hắn mặc dù bình tĩnh có thừa nhưng cũng cảm thấy hết hồn.
Công Tôn Sai cười cười: “Không cần phải lo lắng. Thực lực của bọn Thúc Long cũng không yếu.”
Tuy rằng sư huynh chưa từng nói ai quản lý Vệ Doanh nhưng trong lòng hắn biết rất rõ. Thần bí nhân ở trong Dịch Chiến kì có thể đem quân lính của hắn đánh cho tan tác thì chỗ này đâu tới phiên hắn phải lo lắng?
Ngay cả hắn cũng có chút hiếu kì, thực lực của Vệ Doanh rốt cuộc cường đại đến đâu.
Kiềm chế sự hiếu kì trong lòng, ánh mắt Công Tôn Sai nhìn về phía chiến trường. Nhìn thấy Chu Tước doanh từng lớp từng lớp trùng kích đối phương, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh chiến ý mãnh liệt. Mặc dù thần bí nhân ở trong Dịch Chiến kì có thể dánh cho hắn thảm bại, hắn cũng không phải giờ chịu thua.
Bọn họ đấu từ trong Dịch Chiến kì đã chuyển thành hiện thực.
Có điều gì so với điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn chứ?
Không biết có phải do phấn khích hay không, bỗng gương mặt hắn trở nên hồng hơn, điều này làm hắn càng trở nên thẹn thùng xấu hổ.
“Thu lưới đi.”
Biển lửa xảy ra biến háo mà hắc xà trên trởi cũng đến thời điểm mấu chốt của lột xác. Hai cái lồi lên trên đỉnh đầu nó không ngừng trướng lớn lên, đã thành hai cái phao thật lớn.
Ô hào!
Hắc xà một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân rắn giống như núi nhỏ điên cuồng giãy dụa, nhất thời làm cho người khác cảm thấy da đầu tê dại đi. Phốc, chỗ lồi lên trên trán nó rốt cuộc cũng bị chọc thủng, hai cái sừng màu đen chui ra.
Hai chi hắc giác, càng vươn càng lớn, đến tận lúc dài hai xích mới thôi.
Hoá giao!
Con hắc xà này cuối cùng cũng hoàn thành trọng yếu nhất của lột xác, từ hôm nay trở đi, nó có thể xưng là hắc giao.
Một uy thế kinh khủng giống như một cơn lốc quét ngang toàn bộ bầu trời.
Mọi người, bất luận là bên Tả Mạc hay là bên Bách Hoa Minh động tác đều trở nên cứng ngắc.
Duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Tả Mạc, minh hư dực trên lưng hắn đang run lên, tán đi cái uy thế khiếp người kia. Nhưng Tả Mạc cũng bị khí thế cường đại của hắc giao làm cho khiếp sợ, thân giao dài hai mươi trượng ở trong không trung du tẩu.
Cặp con ngươi kia không hề băng lãnh không chút hơi ấm giống như trước, giờ đây đã có chút uy nghiêm cùng kiêu ngạo, thâm thuý không lường được.
Giao thủ vung lên, bầu trời lửa hoá thành một đoá hoa hải đường thật lớn, hải đường đối diện với hắc giao, chậm rãi chuyển động.
Trên mặt Thúc Long hiện ra ý cười, hắc khí cả người hắn mỏng đi rất nhiều, cho nên nụ cười của hắn nhìn qua có chút mệt mỏi. Không ngoại lệ, sắc mặt của các doanh vệ khác đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ô sát ma sát trận” giai đoạn thứ hai, cuối cùng bọn họ cũng luyện thành!
Ô sát ma sát trận đệ nhị sát, Thứ Ma Sát !
Kỹ năng phù trận có thể phát huy được uy lực lớn nhất của pháp bảo, thêm một kỹ năng phù trận cũng đồng nghĩa với thêm một sát chiêu.
Không ai ngại sát chiêu nhiều cả.
Vương trưởng lão lúc này cũng hiểu chiêu thức phổ thông đối mặt với đám người trước mắt sợ là rất khó có hiệu quả.
Đã bao lâu rồi không sử dụng sát chiêu? Vương trưởng lão cũng không nhớ nổi nữa, từ sau khi tu thành kim đan, ngày thường cũng vùi đầu vào đạo luyện khí, chưa từng ra tay với người khác. Thật không ngờ, trận chiến đầu tiên sau khi lên kim đan lại bị bức tới nước này!
Thu liếm tâm thần, đèn lồng Hải Đường bay lên không chung chậm rãi chuyển động, mỗi một cánh hoa đều lấp lánh ánh sáng, Thanh Tâm Trúc viêm nhấp nháy như một trái tim, dẫn động linh khí thiên địa như theo nhịp đập đó.
Thần thức Tả Mạc rất mạnh mẽ, hắn vừa phát hiện di trạng trong lòng lập tức lo lắng.
Phẩm giai của cái đèn lồng Hải Đường này tuyệt đối không dưới cấp sáu. Một món pháp bảo cấp sáu xuất hiện trên tay một kim đan sẽ tạo thành uy lực cực kỳ đáng sợ.
Tiếu trưởng lão cũng cảm nhận được song trong lòng lại hoảng hốt, Vương trưởng lão đang liều mạng!
Không biết vì sao, khi biết Vương trưởng lão định liều mạng, cô ta chẳng những không cảm nhận được chút khích lệ nào mà ngược lại trong lòng lại thầm sợ hãi. Cảm giác áp bức do người trẻ tuổi với cặp cánh vàng kim nửa trong suốt trước mặt dường như trong nháy mắt trở nên mạnh thêm nhiều.
Tả Mạc nhạy cảm cảm nhân được Tiếu trưởng lão đang dao động, cơ hội! Ánh mắt hắn lóe sáng, thân hình chợt biến mất tại chỗ.
Tiếu trưởng lão tim đập loạn nhịp, phi kiếm màu hồng trong tay vung lên, vài đạo kiếm mang bao phủ không gian xung quanh người mình. Còn chưa kịp xem lại kết quả, cô ả đã nhanh chóng lui lại, song trong lòng bỗng có cảm giác cực kỳ nguy hiểm, trong lúc run sợ, phi kiếm chém ngược về phía sau.
Keng!
Một lực lượng cực lớn từ phi kiếm trong tay truyền tại, toàn bộ cánh tay phải của ả tê rần, phi kiếm bị đánh bay.
Ả cắn chặt môi, không dám dừng lại, thân hình tránh sang.
Một luồng hàn ý xẹt qua lưng ả, mang theo một tia bọt máu.
Ả thở hổn hển, kinh hãi khó hiểu nhìn người trẻ tuổi phía xa, máu tươi không ngừng chảy xuống ở cổ tay phải, trên lưng là một vết thương chéo. Bản thân mình không ngờ lại bị một đòn của tu giả ngưng mạch mà bị thương hai nơi!
Ả nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.
Ánh mắt ả hạ xuống đôi cánh vàng kim nửa trong suốt trên lưng Tả Mạc, trong đầu ráng suy nghĩ, đây rốt cuộc là thần thông gì? Thiền tu tu luyện thần thông, trong mắt ả, đây hẳn cũng là một loại thần thông. Thần thông huyền diệu như vậy, lai lịch người trẻ tuổi này tuyệt đối không phải trò đùa.
Giờ đá phải tấm sắt rồi.
Tả Mạc cảm thấy toàn thân sung mãnh lực lượng cường đại, dồi dào tới mức khiến người ta muốn rên lên. Đại Nhật ma thể, quả nhiên danh bất hư truyền! Tả Mạc lúc này mới cảm thụ sâu sắc, chỉ có đạo biến hóa của ma thể mới có thể phát huy ra lực lượng thực sự của ma thể.
Cánh Minh Hư trên lưng như mọc rễ trên cơ thể hắn. Thân thể cũng không có biến hóa căn bản gì, rất nhiều cơ nhục, máu, xương đều như tỉnh lại từ giấc ngủ say. Lực lượng dồi dào không phải từ cánh Minh Hư truyền tới mà là từ trong bản thân hắn truyền ra.
Lợi hại!
Lực lượng thức tỉnh trong cơ thể hắn lưu chuyển, gần như muốn nổ tung.
Trong khoảnh khắc, Tả Mạc lĩnh ngộ được vài phần ý nghĩ chân thực của việc tu luyện ma thể. Thân thể tựa như một kho báu, một kho báu sâu không lường được, chỉ có điều gần như mọi thời điểm cái kho báu này đều chìm trong giấc ngủ say. Ma thể như một cái thùng chứa, không ngừng lớn mạnh, không ngừng tiến bước, càng lúc càng mạnh mẽ, cũng có thể phát ra cùng chứa đựng càng lúc càng nhiều lực lượng.
Nhìn Tiếu trưởng lão lung lay sắp đổ, trong lòng Tả Mạc đột nhiên đầy ắp tự tin, sự tự tin bắt nguồn từ lực lượng cường đại.
Đối mặt với kim đan, hắn không còn kẻ không có sức đánh trả nữa!
Liếc mắt nhìn đèn lồng Hải Đường sáng rực trên bầu trời, hắn quyết định giải quyết trận chiến này bằng tốc độ nhanh nhất.
Đôi cánh Minh Hư trên lưng khẽ vỗ, lực lượng cường đại truyền tới, thân hình hắn lại một lần nữa biến mất giữa không trung!
Trên bầu trời, đèn lồng Hải Đường bốc cháy, hóa thành một luồng lửa xanh trắng, lung lay với tần suất kỳ lạ. Vương trưởng lão cau mày ngâm khẽ: “Thanh Tâm Đường Hải!”
Ầm!
Bầu trời trống không lúc này như một thanh củi cực khô, ầm ầm bốc cháy.
Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Vương trưởng lão hoàn toàn biến thành một biển lửa, biển lửa màu xanh trắng che phủ cả bầu trời.
Thúc Long ngửa mặt, ánh nắng như bị biển lửa ngăn cản, trước mắt tối sầm, bóng râm lớn phủ xuống mắt hắn. Biển lửa mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại khiến người ta trong lòng kinh hãi. Biển lửa màu xanh trắng điên cuồng lan ra, vô số tia lửa màu xanh trắng từ trên bầu trời phủ xuống, như hàng vạn hàng nghìn bàn tay lửa màu xanh trắng, cuốn lấy năm chiếc thuyền vận nô.
Đám người bộ luyện khí trên thuyền vận nô sắc mặt đại biến, biển lửa cuồn cuộn trào dâng trên đỉnh đầu, phô thiên cái địa, khiến người khác ngay cả ý tránh cũng không có.
Chỉ có đám người Thúc Long vẫn vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích. Trong lòng họ tràn đầy chiến ý, bị biển lửa cuồn cuộn trào dâng kia kích động, luồng khí đen quanh người càng thêm nồng nặc.
Khí đen trên đỉnh đầu họ bốc lên, sau đó hóa thành hình rắn, thân rắn khổng lồ dưới biển lửa cũng không chút thua kém. Mà ngay lúc này, Thúc Long vung tay trái, tay phải đang bị khí đen nồng nặc bao phủ. Mỗi người trong Vệ doanh đồng thời vung cánh tay trái lượn lờ khí đen lên.
Hắc xà mở miệng giống như bồn máu, hút vào một hơi.
Hắc khí như lửa, từng điểm nhỏ, thoát ra từ trong tay mọi người, bay lên bầu trời.
Thanh bạch sắc hoả diễm từ trên trời giáng xuống như hắc khí nghịch thế mà lên, giống như một đen một trắng bám trên thân thể khổng lồ của hắc xà. Một màn trước mắt giống như có một cánh tay vô hình hung hăng nắm lấy tim mọi người. Vận nô trên thuyền ngơ ngác ngửa mặt nhìn, lặng ngắt như tờ, trong nháy mắt bọn họ quên mất sự sợ hãi.
Trên bầu trời điểm điểm hắc hoả, lấy tốc độ kinh người nhập vào trong miện hắc xà.
Miệng hắc xà giống như bồn máu không đáy, hắc khí bay lên bầu trời bị nó hút vào không thiếu một giọt. Hắc khí của bọn Thúc Long mỏng dần đi, hắc giáp sáng bóng trên người bọn họ trở nên ảm đạm.
Xà đồng tử băng lãnh lộ ra mấy phần đau đơn, hai cái lồi lên trên trán bên trong giống như đang có cái gì đó rục rịch muốn chui ra. Xà đồng tử bỗng nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, dương đầu kêu gào.
Ô hào!
Hoả tuyến ầm ầm hạ xuống, thế tới rào rạt nhất thời khó ngăn cản, đứng ở trên không trung cũng không có biện pháp tiến thêm.
Trong lúc đó hắc xà cùng biển lửa thanh bạch giống như được một lá chắn vô hình ngăn cản hàng ngàn hàng vạn đạo hoả tuyến.
Vương trưởng lão biến sắc, nàng hồn nhiên không biết môi bị cắn nát, vết máu đỏ thẫm chảy ra. Nàng bị dồn tới chân tường! Ngay cả đường lui vô tình cũng bị phong kín, lúc này nàng lựa chọn lui về phía sau thì bầu trời lửa ầm ầm bạo liệt, nàng khó lòng thoát chết.
Rắc, trâm cài tóc của nàng gãy, tóc dài hạ xuống bị gió thổi bay, ngổn ngang giống như ma vũ.
Lập tức không hề do dự, một tia linh lực cuối cùng điên cuồng hướng bầu trởi lửa.
“Hoả sinh thanh đường”!
Biển lửa mênh mông biến hoá, từng đoá hải đường màu xanh ở trong biển lửa mọc ra, nở ra, héo rũ.
Cánh hoa héo rũ rơi vào biển lửa hoá thành tro bụi. Đột nhiên biển lửa hướng trung tập co cụm lại, toàn bộ linh khí của Bách Hoa cốc bị co rút, linh hoa trồng trọt trong cốc bị lực hấp dẫn nhanh chóng thoát ly cành hoa bay vào trong biển lửa.
Tô Nguyệt tận mắt thấy màn này trong lòng không ngừng chảy máu. Những linh hoa này đều là nơi sản xuất ra tinh thạch của Bách Hoa Minh, trong chốc lát bị huỷ hoại, ngày sau muốn khôi phục lại cũng phải mất ít nhất mười năm.
Trải qua trận đánh này, bất luận là ai thắng, thực lực của Bách Hoa Minh đều rơi xuống vực thẳm, khả năng rất lớn là Bách Hoa Cốc không được bảo đảm.
“Chúng ta có phải trợ giúp Vệ Doanh không?” Trong mắt Tông Như hiện lên vẻ sợ hãi, bầu trời lửa kia khiến hắn mặc dù bình tĩnh có thừa nhưng cũng cảm thấy hết hồn.
Công Tôn Sai cười cười: “Không cần phải lo lắng. Thực lực của bọn Thúc Long cũng không yếu.”
Tuy rằng sư huynh chưa từng nói ai quản lý Vệ Doanh nhưng trong lòng hắn biết rất rõ. Thần bí nhân ở trong Dịch Chiến kì có thể đem quân lính của hắn đánh cho tan tác thì chỗ này đâu tới phiên hắn phải lo lắng?
Ngay cả hắn cũng có chút hiếu kì, thực lực của Vệ Doanh rốt cuộc cường đại đến đâu.
Kiềm chế sự hiếu kì trong lòng, ánh mắt Công Tôn Sai nhìn về phía chiến trường. Nhìn thấy Chu Tước doanh từng lớp từng lớp trùng kích đối phương, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh chiến ý mãnh liệt. Mặc dù thần bí nhân ở trong Dịch Chiến kì có thể dánh cho hắn thảm bại, hắn cũng không phải giờ chịu thua.
Bọn họ đấu từ trong Dịch Chiến kì đã chuyển thành hiện thực.
Có điều gì so với điều này khiến hắn cảm thấy hưng phấn chứ?
Không biết có phải do phấn khích hay không, bỗng gương mặt hắn trở nên hồng hơn, điều này làm hắn càng trở nên thẹn thùng xấu hổ.
“Thu lưới đi.”
Biển lửa xảy ra biến háo mà hắc xà trên trởi cũng đến thời điểm mấu chốt của lột xác. Hai cái lồi lên trên đỉnh đầu nó không ngừng trướng lớn lên, đã thành hai cái phao thật lớn.
Ô hào!
Hắc xà một lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân rắn giống như núi nhỏ điên cuồng giãy dụa, nhất thời làm cho người khác cảm thấy da đầu tê dại đi. Phốc, chỗ lồi lên trên trán nó rốt cuộc cũng bị chọc thủng, hai cái sừng màu đen chui ra.
Hai chi hắc giác, càng vươn càng lớn, đến tận lúc dài hai xích mới thôi.
Hoá giao!
Con hắc xà này cuối cùng cũng hoàn thành trọng yếu nhất của lột xác, từ hôm nay trở đi, nó có thể xưng là hắc giao.
Một uy thế kinh khủng giống như một cơn lốc quét ngang toàn bộ bầu trời.
Mọi người, bất luận là bên Tả Mạc hay là bên Bách Hoa Minh động tác đều trở nên cứng ngắc.
Duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Tả Mạc, minh hư dực trên lưng hắn đang run lên, tán đi cái uy thế khiếp người kia. Nhưng Tả Mạc cũng bị khí thế cường đại của hắc giao làm cho khiếp sợ, thân giao dài hai mươi trượng ở trong không trung du tẩu.
Cặp con ngươi kia không hề băng lãnh không chút hơi ấm giống như trước, giờ đây đã có chút uy nghiêm cùng kiêu ngạo, thâm thuý không lường được.
Giao thủ vung lên, bầu trời lửa hoá thành một đoá hoa hải đường thật lớn, hải đường đối diện với hắc giao, chậm rãi chuyển động.
Trên mặt Thúc Long hiện ra ý cười, hắc khí cả người hắn mỏng đi rất nhiều, cho nên nụ cười của hắn nhìn qua có chút mệt mỏi. Không ngoại lệ, sắc mặt của các doanh vệ khác đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ô sát ma sát trận” giai đoạn thứ hai, cuối cùng bọn họ cũng luyện thành!
Ô sát ma sát trận đệ nhị sát, Thứ Ma Sát !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.