Chương 286: Tới rồi
Phương Tưởng
16/03/2013
Dung Vi nhìn chăm chú vào đội ngũ biến mất phía chân trời kia, trong lòng chấn động không nói nên lời.
Tận mắt nhìn thấy trận chiến vừa rồi, đội ngũ chỉ bất quá sáu bảy trăm người này lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với nàng. Công kích sắc bén như dao, thậm chí khiến nàng trong nháy mắt sinh ra ý muốn xoay người bỏ trốn.
Quá trình chiến đấu hoàn toàn không chút hồi hộp, chỉ trong thời gian ngắn đã kết thúc. Đội ngũ này tựa như một lưỡi đao bén nhọn, trong chớp mắt đã cắt nhỏ đối phương. Không sai, ngoại trừ từ cắt nhỏ này nàng không nghĩ ra cái gì khác chính xác hơn để miêu tả cảnh tượng mình vừa thấy.
Đội ngũ kia có tới một ngàn người!
Đám phủ vệ bên người Dung Vi ai nấy há hốc miệng, không dám tin tưởng nhìn bầu trời trống không. Cảnh tượng vừa rồi đem tới cho bọn hắn chấn động quá mãnh liệt, tấn công sắc bén khôn thể chống lại, tựa như một tia chớp đâm thẳng vào lòng bọn họ!
Đội ngũ đối phương như một tờ giấy, vừa va chạm đã tan thành từng mảnh. Dung Vi chưa từng nghĩ tới khi kiếm khí thê lương khắp bầu trời tụ lại một chỗ lại tạo ra tiếng rít đồ sộ như vậy, oanh động lòng người như thế. Ngay cả những người đứng xem như bọn họ cũng cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo, vậy những kẻ trực tiếp đối đầu với đợt tấn công kia sẽ gặp phải cảnh tượng kinh khủng tới mức nào?
Không ai cười nhạo đội ngũ bị đánh tan kia.
Tiểu Sơn giới sao lại có đội ngũ lợi hại đến vậy?
Ngay cả ở Thiên Thủy giới, đội ngũ có thể đạt được trình độ như vậy đại khái chỉ có một hai cái trong lời đồn mà thôi.
“Lão đại, phía sau có người bám theo.” Tạ Sơn nói khẽ với Công Tôn Sai.
Trong đội rất nhiều người chú ý tới đội ngũ đi theo phía sau bọn họ, bất quá mọi người đều không lo lắng, chỉ cảm thấy đôi chút hiếu kỳ. Bọn họ đánh nhau lâu như vậy, phàm là kẻ thấy qua trận chiến của họ đều không ngoại lệ mà sợ hãi quá mức. Đi theo như thế này là lần đầu gặp phải.
Công Tôn sai lườm một cái: “Ừm, ngươi đi hỏi xem.”
Tạ Sơn chỉ hận mình lắm mồm, đây chẳng phải mua thêm việc vào người sao. Nhưng nếu mẹ trẻ đã lên tiếng hắn cũng chỉ đành bay về phía đội ngũ kia.
Dung Vi thực ra trong lòng cũng có đôi chút sợ hãi, vạn nhất đối phương không phân biệt tốt xấu, đánh lại đây bọn họ cũng chỉ có nước chạy trốn. Nhưng xem ra đối phương cũng không quyết ý giết người, địch nhân chạy trốn lúc trước bọn họ đều không truy sát.
Nàng thực sự rất tò mò về đội ngũ này, với kiến thức uyên bác tất nhiên nàng có thể thấy được đội ngũ này đã bắt đầu có bóng dáng cơ bản của quân đội. Nàng biết thành lập một cánh quân đội không phải chuyện đơn giản, nhân viên phân phối phải được tuyển chọn tinh tế, phải có nhân thủ đắc lực, tổn hao rất lớn…
Thiên Thủy giới, môn phái đông đảo, song có được quân đội lại chỉ có hai nhà.
Nàng theo Hậu gia nhiều năm, biết rõ Hậu gia đã có ý này tương đối lâu rồi, chỉ là bị vây khốn ở chuyện nhân thủ. Có năng lực xây dựng quân đội chỉ có chiến tướng. Song có thể bồi dưỡng ra chiến tướng chỉ có những môn phái lớn.
Thủ hạ phủ vệ lúc thường nhìn qua cũng có phần tinh nhuệ, nhưng nếu đem ra so sánh lập tức thấy rõ khoảng cách. Nhãn lực của Dung Vi cũng không tầm thường, nàng có thể nhìn ra đội ngũ tu giả này có thực lực bình quân không bằng thủ hạ phủ vệ của nàng.
Nhưng nếu chiến đấu với nhau với cùng số người, phe chết nhất định là phủ vệ. Nàng thật rất muốn chiêu mộ vị chiến tướng này, hay nếu có thể chiêu mộ cả đội ngũ càng hay. Nhưng nàng biết rõ đó cũng chỉ là mong muốn của mình thôi, đội ngũ này hiển nhiên đã thành lập được một quãng thời gian. Không phải môn phái có thực lực căn bản không nuôi nổi. Nhưng nếu đã huấn luyện thành vậy chắc chắn là có thực lực.
Khả năng chiêu nạp có thể nói là cực nhỏ.
Nàng hạ lệnh theo dõi từ xa một mặt là hiếu kỳ, còn mặt khác, nàng cũng hiểu đội ngũ cường đại như vậy đặt ở Tiểu Sơn giới tuyệt đối là một lực lượng quan trọng.
Cho dù không chiêu nạp được thì hợp tác với đối phương cũng là lựa chọn không tồi.
Chẳng phải mình đang phát sầu không biết nên làm sao để điều tra chuyện sao hiện ban ngày sao? Hợp tác với thế lực cường đại như vậy chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.
Nhưng đám phủ vệ đương nhiên không hiểu tâm tư của Dung Vi, bọn họ ai nấy kinh hồn táng đảm, chân tay run lẩy bẩy, chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời đem Dung Vi bỏ trốn.
Bỗng dưng, đội ngũ phía trước có một người bay về phía bọn họ.
Đám phủ vệ lập tức khẩn trương hẳn lên.
Dung Vi trái lại trong lòng trấn tĩnh, nàng lo nhất là đối phương ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi trực tiếp tấn công. Giờ nếu đối phương đã phái một người tới vậy nàng vẫn còn có chỗ để nói.
“Các ngươi là ai? Sao lại theo chúng ta?” Tạ Sơn hỏi.
Dung Vi hành lễ nói: “Bọn ta là đệ tử phủ Ô Hậu ở Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra chuyện sao hiện ban ngày. Không biết có thể kết bạn cùng đi với quý bộ hay không? Chúng ta cũng chỉ cầu được an toàn, đây là tâm ý, thực chưa đủ thành kính nhưng cũng xin vui lòng nhận cho.”
Nàng lấy ra mấy khối tinh thạch cấp bốn.
Tạ Sơn nhìn thoáng qua tinh thạch trên tay nàng, cũng không nhận mà gật đầu nói: “Ta thay ngươi bẩm báo một tiếng.”
Nói xong, hắn liền xoay người trở lại đội ngũ.
"Kết bạn cùng đi với chúng ta sao ?" Công Tôn Sai hơi ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ cô nàng nhìn trúng ai trong số chúng ta rồi?" Lôi Bằng vừa cười he he, Niên Lục vừa lắc lắc mái tóc dài vừa tiếp lời nói: "Ngoại trừ ta ra còn có thể là ai chứ?"
Không ai thèm để ý tới hai tên này, ngay cả Tông Như cũng lộ vẻ vô cùng thê thảm, mình trước đây sao lại ở cùng tiểu đội với hai tên dở hơi này chứ? Thật quá mất mặt!
“Nàng ta nói vậy, hơn nữa bọn họ còn là người của phủ Ô Hậu ở Thiên Thủy giới.” Tạ Sơn nói tiếp.
“Các ngươi ai đã nghe qua?” Công Tôn Sai hỏi.
“Chúng ta đều là nhà quê, nào có ai đi qua Thiên Thủy giới.” Ma Phàm đùa một câu.
“Làm sao đây?” Tạ Sơn nhìn Công Tôn Sai.
“Không có thời gian dây dưa với bọn họ.” Công Tôn Sai lắc đầu.
“Thực đáng tiếc, cô nàng cũng là một đại mỹ nữ đấy.” Giọng điệu Tạ Sơn cũng mang vài phần cợt nhả.
Công Tôn Sai lườm mắt, Tạ Sơn lập tức im miệng. Ngàn vạn lần đừng có làm mẹ trẻ tức giận, bằng không kết quả sẽ rất thảm.
Đột nhiên, một con hạc giấy từ phía xa bay tới, rơi vào tay Công Tôn Sai. Mở hạc giấc ra, vừa liếc mắt nhìn vào, Công Tôn Sai lập tức biến sắc. Hạc giấy nhanh chóng chuyền qua tay những người khác, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ ngưng trọng.
“Đi!”
Không ai cười đùa, không ai nói lời thừa, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương. Đội ngũ Chu Tước doanh lập tức dùng tốc độ cao nhất bay về phía đỉnh Thiên Tinh.
Dung Vi vẻ mặt ngây dại nhìn đội ngũ biến mất nơi xa xăm. Có chuyện gì vậy?
Đám phủ vệ lúc này mới buông lỏng một hơi, vừa rồi bọn họ sợ tới chết khiếp. Một gã phủ vệ cẩn thận nói với Dung Vi: "Tiểu thư, bọn họ đi xa rồi."
Dung Vi từ trong ngây dại tỉnh lại, ừm, một tiếng rồi nói tiếp: “Theo sau.”
Đám phủ vệ vừa thở phào một hơi sắc mặt lập tức xanh lét, Dung Vi cũng chẳng hề để ý, bay đi trước tiên, những người khác cũng chỉ đành bất đắc dĩ theo sát.
Tả Mạc giơ tay lên, lôi đạn liền xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, đây là Dương Sát Cương Lôi mà hắn thành thạo tới không thể thành thạo hơn. Dương Sát Cương Lôi là dùng thần thức điều động lôi nguyên cực mỏng trong không gian, từ đó hình thành cương lôi. Vì phương pháp đặc biệt này nên cương lôi hình thành có tính chất chí cương chí dương.
Giờ Tả Mạc đã thuần thục chiêu này tới không thể thuần thục hơn, gần như tâm niệm kẽ động cương lôi đã thành hình.
Hắn không ngừng ngưng tụ cương lôi rồi lại không ngừng đánh tan nó, hắn đang thử nghiệm. Quá trình luyện hóa hạt đào lôi âm mười phần thành công, hắn ngộ ra đôi chút pháp môn về cương lôi, vì vậy hy vọng có thể dung nhập những thể ngộ này vào pháp quyết mà mình biết.
Dương Sát Cương Lôi là thủ đoạn công kích chủ yếu của hắn, tấn công nhanh hơn Thiên Ba quyền, uy lực cũng khá mạnh, khuyết điểm duy nhất là thiếu biến hóa. Tả Mạc vừa ngộ ra những phù trận cương lôi kia, nghĩ tới đầu tiên là Dương Sát Cương Lôi.
Không ngừng đem những gì mình cảm nhận được dung hòa vào trong pháp quyết là điều bất cứ tu giả nào cũng phải làm. Đây cũng là lý do vì sao sư huynh đệ đồng môn thường tu luyện cùng một loại pháp quyết mà khi sử dụng lại thường hoàn toàn khác nhau. Mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, tất nhiên cũng sẽ đi theo những con đường khác nhau.
Lôi đạn không ngừng biến hóa trong lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên hóa thành một cái lưới điện tinh xảo, bao phủ lấy toàn bộ bàn tay Tả Mạc, lại bỗng dưng hóa thành một mũi lôi tiễn, lôi tiễn trong phút chốc tan vỡ hóa thành vô số lôi xà rất nhỏ, lôi xà bỗng dưng tụ tập, hóa thành một con lôi điểu…
Dần dần, Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, cương lôi trên tay như một bộ phận thân thể hắn, có thể tùy ý biến hóa.
Tả Mạc nhanh chóng phán đoán ra ưu điểm nhược điểm của các loại biến hóa.
Cương lôi trọng công kích nhẹ về phòng thủ, biến hóa thành lôi thuẫn gần như không có lực phòng ngự, nhưng biến hóa thành lôi tiễn với lôi thương lại có sức mạnh vô địch. Một đặc điểm của cương lôi là tốc độ cực nhanh, nó là một trong số những pháp quyết có tốc độ nhanh nhất.
Cương lôi có tính cương mãnh dữ dằn, rất khó nén lại, Tả Mạc nghĩ hết cách cũng không thể nén lôi nguyên lại dày đặc hơn. Từ đó cũng có thể thấy được mức độ quý giá của hạt đào lôi âm, trong hạt đào lôi âm ẩn chứa số lượng lôi nguyên cực nhiều, quả thực khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
Sau khi luyện hóa, uy lực của hạt đào lôi âm càng thêm mạnh mẽ, cũng khiến Tả Mạc càng thêm mong chờ vào nó. Bất quá Tả Mạc cũng không thí nghiệm, thực sự không bỏ được.
Tả Mạc bỗng mở mắt, nhìn về phương xa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Điều khiển áng mây chậm rãi hạ xuống thành Kim Ô, vừa chạm đất lập tức thu hồi áng mây lại. Tả Mạc dù bận bịu vẫn giữ vẻ ung dung, khiến tu tâm tình tu giả hai doanh vốn đang có chút khản trương giờ cũng giảm đi không ít.
“Tất cả chú ý, đối phương tới.” Tả Mạc tùy tiện thông báo một câu.
Đám người đồng loạt rùng mình, nhưng bọn họ đã sớm làm công tác chuẩn bị chiến đấu, chỉ thấy mỗi lầu canh phù chiến đều sáng bừng lên.
Cửa thành chậm rãi đóng lại, mọi tạp âm trong thành đều biến mất.
Tu giả sau thành Kim Ô cũng nhận ra dị trạng này, lập tức trở nên rối loạn.
“Ngoại đường tới! Ngoại đường tới! Sắp bắt đầu rồi!”
“Tất cả cẩn thận! Vừa thấy tình huống không tốt thì chạy ngay đấy!”
“Ha ha! Cảnh tượng lớn như vậy ta tới giờ còn chưa từng thấy, đây có thể tính là mở rộng tầm mắt đấy.”
...
Tiếng bàn tán hỗn loạn truyền tới khắp xung quanh, đám người của người trung niên và gã to lớn cũng bay lên trời. Bị ảnh hưởng của mọi người xung quanh, trong mắt nam tử đột nhiên bắn ra chiến ý hừng hực, còn người trung niên khuôn mặt cũng ửng hồng. Trước đó đã khi nào bọn họ gặp qua trận chiến có quy mô lớn như thế?
“Các ngươi đều phải chú ý xem kỹ, cơ hội hiếm có đấy, học được một chút cũng đủ khiến các ngươi sau này được lợi không ít.” Người trung niên nhắc nhở đám hộ vệ xung quanh.
Gã to cao biết người trung niên thực ra đang nhắc nhở mình, nhưng lúc này hắn cũng nhanh chóng chú ý tới phía xa xa, trên bầu trời.
Một loạt điểm đen dầy đặc, như một áng mây đen xuất hiện ở phía xa, chậm rãi bay tới.
Đám tu giả vốn đang ầm ĩ đồng loạt hít một hơi lạnh, bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
Theo ngoại đường không ngừng tới gần, sắc mặt mọi người cũng đều trắng bệch.
Bảy ngàn tu giả tụ tập trên bầu trời như một cơn lũ không thể chống đỡ, cuồn cuộn đổ tới. Tốc độ của nó không nhanh nhưng lại mang theo cảm giác áp bức khiến người khác hít thở không thông. Nó tựa như dùng cách thức đó để công khai biểu lộ mình có đủ lực lượng để đánh tan tất cả!
Tận mắt nhìn thấy trận chiến vừa rồi, đội ngũ chỉ bất quá sáu bảy trăm người này lưu lại ấn tượng sâu sắc đối với nàng. Công kích sắc bén như dao, thậm chí khiến nàng trong nháy mắt sinh ra ý muốn xoay người bỏ trốn.
Quá trình chiến đấu hoàn toàn không chút hồi hộp, chỉ trong thời gian ngắn đã kết thúc. Đội ngũ này tựa như một lưỡi đao bén nhọn, trong chớp mắt đã cắt nhỏ đối phương. Không sai, ngoại trừ từ cắt nhỏ này nàng không nghĩ ra cái gì khác chính xác hơn để miêu tả cảnh tượng mình vừa thấy.
Đội ngũ kia có tới một ngàn người!
Đám phủ vệ bên người Dung Vi ai nấy há hốc miệng, không dám tin tưởng nhìn bầu trời trống không. Cảnh tượng vừa rồi đem tới cho bọn hắn chấn động quá mãnh liệt, tấn công sắc bén khôn thể chống lại, tựa như một tia chớp đâm thẳng vào lòng bọn họ!
Đội ngũ đối phương như một tờ giấy, vừa va chạm đã tan thành từng mảnh. Dung Vi chưa từng nghĩ tới khi kiếm khí thê lương khắp bầu trời tụ lại một chỗ lại tạo ra tiếng rít đồ sộ như vậy, oanh động lòng người như thế. Ngay cả những người đứng xem như bọn họ cũng cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh lẽo, vậy những kẻ trực tiếp đối đầu với đợt tấn công kia sẽ gặp phải cảnh tượng kinh khủng tới mức nào?
Không ai cười nhạo đội ngũ bị đánh tan kia.
Tiểu Sơn giới sao lại có đội ngũ lợi hại đến vậy?
Ngay cả ở Thiên Thủy giới, đội ngũ có thể đạt được trình độ như vậy đại khái chỉ có một hai cái trong lời đồn mà thôi.
“Lão đại, phía sau có người bám theo.” Tạ Sơn nói khẽ với Công Tôn Sai.
Trong đội rất nhiều người chú ý tới đội ngũ đi theo phía sau bọn họ, bất quá mọi người đều không lo lắng, chỉ cảm thấy đôi chút hiếu kỳ. Bọn họ đánh nhau lâu như vậy, phàm là kẻ thấy qua trận chiến của họ đều không ngoại lệ mà sợ hãi quá mức. Đi theo như thế này là lần đầu gặp phải.
Công Tôn sai lườm một cái: “Ừm, ngươi đi hỏi xem.”
Tạ Sơn chỉ hận mình lắm mồm, đây chẳng phải mua thêm việc vào người sao. Nhưng nếu mẹ trẻ đã lên tiếng hắn cũng chỉ đành bay về phía đội ngũ kia.
Dung Vi thực ra trong lòng cũng có đôi chút sợ hãi, vạn nhất đối phương không phân biệt tốt xấu, đánh lại đây bọn họ cũng chỉ có nước chạy trốn. Nhưng xem ra đối phương cũng không quyết ý giết người, địch nhân chạy trốn lúc trước bọn họ đều không truy sát.
Nàng thực sự rất tò mò về đội ngũ này, với kiến thức uyên bác tất nhiên nàng có thể thấy được đội ngũ này đã bắt đầu có bóng dáng cơ bản của quân đội. Nàng biết thành lập một cánh quân đội không phải chuyện đơn giản, nhân viên phân phối phải được tuyển chọn tinh tế, phải có nhân thủ đắc lực, tổn hao rất lớn…
Thiên Thủy giới, môn phái đông đảo, song có được quân đội lại chỉ có hai nhà.
Nàng theo Hậu gia nhiều năm, biết rõ Hậu gia đã có ý này tương đối lâu rồi, chỉ là bị vây khốn ở chuyện nhân thủ. Có năng lực xây dựng quân đội chỉ có chiến tướng. Song có thể bồi dưỡng ra chiến tướng chỉ có những môn phái lớn.
Thủ hạ phủ vệ lúc thường nhìn qua cũng có phần tinh nhuệ, nhưng nếu đem ra so sánh lập tức thấy rõ khoảng cách. Nhãn lực của Dung Vi cũng không tầm thường, nàng có thể nhìn ra đội ngũ tu giả này có thực lực bình quân không bằng thủ hạ phủ vệ của nàng.
Nhưng nếu chiến đấu với nhau với cùng số người, phe chết nhất định là phủ vệ. Nàng thật rất muốn chiêu mộ vị chiến tướng này, hay nếu có thể chiêu mộ cả đội ngũ càng hay. Nhưng nàng biết rõ đó cũng chỉ là mong muốn của mình thôi, đội ngũ này hiển nhiên đã thành lập được một quãng thời gian. Không phải môn phái có thực lực căn bản không nuôi nổi. Nhưng nếu đã huấn luyện thành vậy chắc chắn là có thực lực.
Khả năng chiêu nạp có thể nói là cực nhỏ.
Nàng hạ lệnh theo dõi từ xa một mặt là hiếu kỳ, còn mặt khác, nàng cũng hiểu đội ngũ cường đại như vậy đặt ở Tiểu Sơn giới tuyệt đối là một lực lượng quan trọng.
Cho dù không chiêu nạp được thì hợp tác với đối phương cũng là lựa chọn không tồi.
Chẳng phải mình đang phát sầu không biết nên làm sao để điều tra chuyện sao hiện ban ngày sao? Hợp tác với thế lực cường đại như vậy chắc chắn sẽ làm ít được nhiều.
Nhưng đám phủ vệ đương nhiên không hiểu tâm tư của Dung Vi, bọn họ ai nấy kinh hồn táng đảm, chân tay run lẩy bẩy, chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời đem Dung Vi bỏ trốn.
Bỗng dưng, đội ngũ phía trước có một người bay về phía bọn họ.
Đám phủ vệ lập tức khẩn trương hẳn lên.
Dung Vi trái lại trong lòng trấn tĩnh, nàng lo nhất là đối phương ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi trực tiếp tấn công. Giờ nếu đối phương đã phái một người tới vậy nàng vẫn còn có chỗ để nói.
“Các ngươi là ai? Sao lại theo chúng ta?” Tạ Sơn hỏi.
Dung Vi hành lễ nói: “Bọn ta là đệ tử phủ Ô Hậu ở Thiên Thủy giới, phụng mệnh tới Tiểu Sơn giới điều tra chuyện sao hiện ban ngày. Không biết có thể kết bạn cùng đi với quý bộ hay không? Chúng ta cũng chỉ cầu được an toàn, đây là tâm ý, thực chưa đủ thành kính nhưng cũng xin vui lòng nhận cho.”
Nàng lấy ra mấy khối tinh thạch cấp bốn.
Tạ Sơn nhìn thoáng qua tinh thạch trên tay nàng, cũng không nhận mà gật đầu nói: “Ta thay ngươi bẩm báo một tiếng.”
Nói xong, hắn liền xoay người trở lại đội ngũ.
"Kết bạn cùng đi với chúng ta sao ?" Công Tôn Sai hơi ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ cô nàng nhìn trúng ai trong số chúng ta rồi?" Lôi Bằng vừa cười he he, Niên Lục vừa lắc lắc mái tóc dài vừa tiếp lời nói: "Ngoại trừ ta ra còn có thể là ai chứ?"
Không ai thèm để ý tới hai tên này, ngay cả Tông Như cũng lộ vẻ vô cùng thê thảm, mình trước đây sao lại ở cùng tiểu đội với hai tên dở hơi này chứ? Thật quá mất mặt!
“Nàng ta nói vậy, hơn nữa bọn họ còn là người của phủ Ô Hậu ở Thiên Thủy giới.” Tạ Sơn nói tiếp.
“Các ngươi ai đã nghe qua?” Công Tôn Sai hỏi.
“Chúng ta đều là nhà quê, nào có ai đi qua Thiên Thủy giới.” Ma Phàm đùa một câu.
“Làm sao đây?” Tạ Sơn nhìn Công Tôn Sai.
“Không có thời gian dây dưa với bọn họ.” Công Tôn Sai lắc đầu.
“Thực đáng tiếc, cô nàng cũng là một đại mỹ nữ đấy.” Giọng điệu Tạ Sơn cũng mang vài phần cợt nhả.
Công Tôn Sai lườm mắt, Tạ Sơn lập tức im miệng. Ngàn vạn lần đừng có làm mẹ trẻ tức giận, bằng không kết quả sẽ rất thảm.
Đột nhiên, một con hạc giấy từ phía xa bay tới, rơi vào tay Công Tôn Sai. Mở hạc giấc ra, vừa liếc mắt nhìn vào, Công Tôn Sai lập tức biến sắc. Hạc giấy nhanh chóng chuyền qua tay những người khác, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ ngưng trọng.
“Đi!”
Không ai cười đùa, không ai nói lời thừa, bầu không khí đột nhiên trở nên khẩn trương. Đội ngũ Chu Tước doanh lập tức dùng tốc độ cao nhất bay về phía đỉnh Thiên Tinh.
Dung Vi vẻ mặt ngây dại nhìn đội ngũ biến mất nơi xa xăm. Có chuyện gì vậy?
Đám phủ vệ lúc này mới buông lỏng một hơi, vừa rồi bọn họ sợ tới chết khiếp. Một gã phủ vệ cẩn thận nói với Dung Vi: "Tiểu thư, bọn họ đi xa rồi."
Dung Vi từ trong ngây dại tỉnh lại, ừm, một tiếng rồi nói tiếp: “Theo sau.”
Đám phủ vệ vừa thở phào một hơi sắc mặt lập tức xanh lét, Dung Vi cũng chẳng hề để ý, bay đi trước tiên, những người khác cũng chỉ đành bất đắc dĩ theo sát.
Tả Mạc giơ tay lên, lôi đạn liền xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, đây là Dương Sát Cương Lôi mà hắn thành thạo tới không thể thành thạo hơn. Dương Sát Cương Lôi là dùng thần thức điều động lôi nguyên cực mỏng trong không gian, từ đó hình thành cương lôi. Vì phương pháp đặc biệt này nên cương lôi hình thành có tính chất chí cương chí dương.
Giờ Tả Mạc đã thuần thục chiêu này tới không thể thuần thục hơn, gần như tâm niệm kẽ động cương lôi đã thành hình.
Hắn không ngừng ngưng tụ cương lôi rồi lại không ngừng đánh tan nó, hắn đang thử nghiệm. Quá trình luyện hóa hạt đào lôi âm mười phần thành công, hắn ngộ ra đôi chút pháp môn về cương lôi, vì vậy hy vọng có thể dung nhập những thể ngộ này vào pháp quyết mà mình biết.
Dương Sát Cương Lôi là thủ đoạn công kích chủ yếu của hắn, tấn công nhanh hơn Thiên Ba quyền, uy lực cũng khá mạnh, khuyết điểm duy nhất là thiếu biến hóa. Tả Mạc vừa ngộ ra những phù trận cương lôi kia, nghĩ tới đầu tiên là Dương Sát Cương Lôi.
Không ngừng đem những gì mình cảm nhận được dung hòa vào trong pháp quyết là điều bất cứ tu giả nào cũng phải làm. Đây cũng là lý do vì sao sư huynh đệ đồng môn thường tu luyện cùng một loại pháp quyết mà khi sử dụng lại thường hoàn toàn khác nhau. Mỗi người đều có cảm nhận khác nhau, tất nhiên cũng sẽ đi theo những con đường khác nhau.
Lôi đạn không ngừng biến hóa trong lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên hóa thành một cái lưới điện tinh xảo, bao phủ lấy toàn bộ bàn tay Tả Mạc, lại bỗng dưng hóa thành một mũi lôi tiễn, lôi tiễn trong phút chốc tan vỡ hóa thành vô số lôi xà rất nhỏ, lôi xà bỗng dưng tụ tập, hóa thành một con lôi điểu…
Dần dần, Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy thuận buồm xuôi gió, cương lôi trên tay như một bộ phận thân thể hắn, có thể tùy ý biến hóa.
Tả Mạc nhanh chóng phán đoán ra ưu điểm nhược điểm của các loại biến hóa.
Cương lôi trọng công kích nhẹ về phòng thủ, biến hóa thành lôi thuẫn gần như không có lực phòng ngự, nhưng biến hóa thành lôi tiễn với lôi thương lại có sức mạnh vô địch. Một đặc điểm của cương lôi là tốc độ cực nhanh, nó là một trong số những pháp quyết có tốc độ nhanh nhất.
Cương lôi có tính cương mãnh dữ dằn, rất khó nén lại, Tả Mạc nghĩ hết cách cũng không thể nén lôi nguyên lại dày đặc hơn. Từ đó cũng có thể thấy được mức độ quý giá của hạt đào lôi âm, trong hạt đào lôi âm ẩn chứa số lượng lôi nguyên cực nhiều, quả thực khiến người ta không cách nào tưởng tượng.
Sau khi luyện hóa, uy lực của hạt đào lôi âm càng thêm mạnh mẽ, cũng khiến Tả Mạc càng thêm mong chờ vào nó. Bất quá Tả Mạc cũng không thí nghiệm, thực sự không bỏ được.
Tả Mạc bỗng mở mắt, nhìn về phương xa, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Điều khiển áng mây chậm rãi hạ xuống thành Kim Ô, vừa chạm đất lập tức thu hồi áng mây lại. Tả Mạc dù bận bịu vẫn giữ vẻ ung dung, khiến tu tâm tình tu giả hai doanh vốn đang có chút khản trương giờ cũng giảm đi không ít.
“Tất cả chú ý, đối phương tới.” Tả Mạc tùy tiện thông báo một câu.
Đám người đồng loạt rùng mình, nhưng bọn họ đã sớm làm công tác chuẩn bị chiến đấu, chỉ thấy mỗi lầu canh phù chiến đều sáng bừng lên.
Cửa thành chậm rãi đóng lại, mọi tạp âm trong thành đều biến mất.
Tu giả sau thành Kim Ô cũng nhận ra dị trạng này, lập tức trở nên rối loạn.
“Ngoại đường tới! Ngoại đường tới! Sắp bắt đầu rồi!”
“Tất cả cẩn thận! Vừa thấy tình huống không tốt thì chạy ngay đấy!”
“Ha ha! Cảnh tượng lớn như vậy ta tới giờ còn chưa từng thấy, đây có thể tính là mở rộng tầm mắt đấy.”
...
Tiếng bàn tán hỗn loạn truyền tới khắp xung quanh, đám người của người trung niên và gã to lớn cũng bay lên trời. Bị ảnh hưởng của mọi người xung quanh, trong mắt nam tử đột nhiên bắn ra chiến ý hừng hực, còn người trung niên khuôn mặt cũng ửng hồng. Trước đó đã khi nào bọn họ gặp qua trận chiến có quy mô lớn như thế?
“Các ngươi đều phải chú ý xem kỹ, cơ hội hiếm có đấy, học được một chút cũng đủ khiến các ngươi sau này được lợi không ít.” Người trung niên nhắc nhở đám hộ vệ xung quanh.
Gã to cao biết người trung niên thực ra đang nhắc nhở mình, nhưng lúc này hắn cũng nhanh chóng chú ý tới phía xa xa, trên bầu trời.
Một loạt điểm đen dầy đặc, như một áng mây đen xuất hiện ở phía xa, chậm rãi bay tới.
Đám tu giả vốn đang ầm ĩ đồng loạt hít một hơi lạnh, bầu không khí lạnh ngắt như tờ.
Theo ngoại đường không ngừng tới gần, sắc mặt mọi người cũng đều trắng bệch.
Bảy ngàn tu giả tụ tập trên bầu trời như một cơn lũ không thể chống đỡ, cuồn cuộn đổ tới. Tốc độ của nó không nhanh nhưng lại mang theo cảm giác áp bức khiến người khác hít thở không thông. Nó tựa như dùng cách thức đó để công khai biểu lộ mình có đủ lực lượng để đánh tan tất cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.