Thế Giới Tu Chân

Chương 403: Va chạm

Phương Tưởng

16/03/2013

“Ngươi nói xem, Tiếu Ma Qua có nhận lệnh chiêu binh không?” Ngọc Tử Châu vừa hỏi vừa lộ vẻ suy ngẫm, ánh mắt hắn đầy vẻ oán độc.

“Hẳn là có.” Bạn tốt của hắn cũng có phần không dám chắc: “Thời điểm này, cự tuyệt lệnh chiêu binh sẽ bị xử theo quân pháp! Cho dù hắn có lợi hại tới đâu cũng không dám chống đối lại cả một quân đoàn.”

“Ha ha!” Ngọc Tử Châu đắc ý cười lớn: “Mặc kệ hắn có tiếp nhận hay không, đều chẳng dễ ăn đâu. Ha ha! Đây là một tử cục! Ta muốn cho hắn biết, chữ tử viết như thế ào!”

“Chiêu này của ngươi cũng quá độc đấy!”

“Ha ha! Lời khích lệ của ngươi thật khiến ta nở gan nở ruột! Ha ha!”

oOo

“Quân đoàn Hậu Thổ phát lệnh cưỡng ép chiêu binh đối với Tiếu Ma Qua?” Cơ Lệ Ngữ kinh ngạc.

“Vâng.” Cơ Thành gật đầu liên tục: “Là do Ngọc Tử Châu làm, quân đoàn trưởng quân đoàn Hậu Thổ là chú của hắn, chuyện này không ít người biết.”

“Ngọc Tử Châu quả nhiên không phải chim tốt.” Cơ Lệ Ngữ cười lạnh nói: “Chiêu này thật hiểm độc!”

“Vậy chúng ta làm gì đây?” Cơ Thành hưng phấn hỏi: “Những ngày lành của Tiếu Ma Qua kết thúc rồi!”

“Chúng ta? Chuyện này liên quan gì tới chúng ta?” Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ lóe sáng: “Ngọc Tử Châu vì cừu hận mà mê muội đầu óc, lúc này rồi hắn mà hắn còn lắm trò vặt vậy, những người ở trên nhìn xuống sẽ thấy ra sao?”

“Tỷ đang nói…” Cơ Thành trầm ngâm, hắn không ngốc, vừa nghe lập tức hiểu ra.

“Chúng đấu đá là chuyện của chúng, ta ngồi xem trò vui là được.” Cơ Lệ Ngữ dứt khoát nói: “Đang giữa thời điểm nhạy cảm, tiền tuyến chiến bại, an phận một chút chẳng có gì là không tốt.” Nàng thay đổi đề tài: “Nghe nói Mộc Hi trở về rồi?”

“Ừ, trở về đã được một thời gian rồi.” Cơ Thành gật đầu, tiếp theo phản ứng lại, có phần kinh ngạc nói: “Tỷ coi trọng nàng sao?”

“Khi nào có thời gian chúng ta tới gặp Mộc Hi một lần.” Ánh mắt Cơ Lệ Ngữ lại lóe lên ánh sáng lạ: “Ta có một dự cảm, Cung Hồ MỘc Thị, có lẽ nàng mới là nhân vật chủ đạo.”

“Không thể nào.” Cơ Thành vẻ mặt không tin tưởng, không cho là dúng nói: “Nàng mới bao tuổi! Lại nói, lần này nàng ra ngoài cũng chẳng có chiến quả gì.”

“Cứ đợi mà xem.” Cơ Lệ Ngữ cười hi hi.

oOo

Mộc Hi nhẹ giọng thuật lại tỉ mỉ toàn bộ quá trình dẫn đội của mình, không quên tới từng chi tiết. Người lớn tuổi trước mắt nàng là người được nàng tôn kính nhất, cũng là tộc trưởng đương đại của Cung Hồ Mộc Thị, người cao tuổi cơ trí nhất trong mắt nàng.

“Ngươi nói là tu giả cũng đang điều tra chuyện này sao?” Tộc trưởng trầm ngâm hỏi.

“Đúng vậy.” Mộc Hi cung kính trả lời: “Chúng ta hoàn toàn không phát giác bọn chúng mai phục trong góc tối, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn của chúng, rất có thể âm mưu của chúng đã đạt được.”

“Ban ngày sao hiện…” Tộc trưởng thì thào tự nói: “Là vị đại nhân nào đây?”

Mộc Hi cung kính ngồi xuống, không quấy rầy tộc trưởng suy nghĩ. Thật ra cho tới giờ nàng còn không rõ chuyện sao hiện ban ngày đó là sao.

Một lúc lâu sau, tộc trưởng lắc đầu, khôi phục tinh thần.



Mộc Hi thực sự không nhịn được hỏi: “Tộc trưởng, ban ngày sao hiện là gì?”

Tộc trưởng giải thích: “Cái gọi là ban ngày sao hiện là lợi dụng lực lượng của ngôi sao để chữa trị tổn thương của thân thể. Nếu là ban ngày toàn bộ bầu trời sẽ xuất hiện đầy sao, đó là ban ngày sao hiện. Chỉ có những yêu ma cường đại nhất mới có thủ đoạn nghịch thiên như vậy.” Tiếp đó hắn cười khổ nói: “Thủ đoạn này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ đã không còn nghe được ai biết nữa. Hơn nữa chỉ có thời điểm nguy cấp nhất đại nhân mới có thể thi triển bí kỹ như vậy.”

Mộc Hi lúc này mới hiểu được, bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào!"

“Vậy ngươi cũng hiểu vì sao hội đồng trưởng lão lại nôn nóng như vậy rồi.” Tộc trưởng cười nói: “Nhiệm vụ quan trọng như vậy lại giao cho ngươi, cũng nói nên được hội đồng trưởng lão coi trọng và bồi dưỡng ngươi ra sao. Hiện giờ tiền tuyến liên tục tổn thất, đây là cơ hội hiếm có cho những người trẻ tuổi các ngươi.”

Mộc Hi trầm ổn gật đầu: “Hi Nhi nhất định sẽ nỗ lực.”

Trong mắt tộc trưởng thoáng hiện vẻ vui mừng, tiếp đó thần sắc chuyển thành nghiêm túc nói: “Lâm Khiêm mà ngươi kể, hắn có thể một câu nói ra lai lịch của ngươi, tám chín phần mười là đệ tử Côn Luân. Đệ tử Côn Luân tới giờ đều là người kinh tài tuyệt diễm. Ngày sau nếu ngươi giao chiến với hắn ngàn vạn lần không thể khinh địch!”

“Dạ!” Mộc Hi nhu thuận đáp lời, trong đầu nàng hiện lên thân hình thong donh trấn định, anh khí bừng bừng kia, ý chí triến đấu trong lòng càng thêm dày đặc. Sau khi trở về nàng từng nhiều lần nhớ lại quá trình giao chiến cùng Lâm Khiêm, song tới tận giờ nàng vẫn không tìm được kẽ hở của đối phương.

Nàng không thể không thừa nhận, trình độ chỉ huy của đối phương cao hơn nàng một bậc! Bản thân mình nắm ưu thế về lực lượng song lại không làm gì được đối phương, về mặt chiến tướng mà nói, điều này cũng đủ phán định nàng đã thua.

Quả không hổ là đệ tử Côn Luân!

Cho dù là thủ đoạn hay khí độ đều khiến lòng người suy sụp.

Song nàng cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại, sự xuất hiện của đối phương khiến nàng hiểu ra trước đây tầm mắt của mình chỉ đặt ở phủ Yêu Thuật là ngu ngốc và hạn hẹp tới mức nào. Từ lúc đó trở đi, nàng thực sự hiểu ra, một thế giới rộng lớn hơn đang trải ra trước mặt nàng.

Để ý thấy ý chí chiến đấu mãnh liệt bốc lên trong mắt Mộc Hi, tộc trưởng vốn am hiểu thế sự lập tức hiểu ra suy nghĩ trong lòng nàng, không khỏi mỉm cười.

“Chuyện này sẽ không kết thúc như vậy. Đại nhân có thể dẫn phát sao hiện ban ngày đáng để chúng ta bỏ bất cứ giá nào. Đạo lý này, chúng ta hiểu, các đại nhân trong hội đồng trưởng lão cùng hiểu, song tu giả nhất định cũng sẽ hiểu.” Tộc trưởng vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu hiện giờ mọi manh mối đều chỉ về phía môn phái có tên Vô Không Kiếm môn kia, vậy chúng ta cũng không phải không có phương hướng.”

Mộc Hi có phần nghi hoặc, trong mắt nàng, chuyện tiếp theo đã không cần bọn họ phải tham gia nữa rồi.

Như nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Mộc Hi, tộc trưởng cười nói: “Cung Hồ Mộc Thị chúng ta còn có chút lực lượng, kể cả ở địa bàn của tu giả. Bất quá, có lẽ bên hội trưởng lão cũng đang âm thầm điều tra.”

“Chúng ta chẳng phải đang phí thời gian sao?” Mộc Hi hỏi.

“Ha ha. Nhìn vào thì thấy là phí thời gian.” Tộc trưởng cười ha hả, trong mắt thoáng hiện ánh sáng sắc bén: “Bất quá, nếu vị đại nhân này là tiền bối sống sót từ đại chiến ngàn năm trước thì sao?”

Mộc Hi đầu tiên là sửng sốt, sau đó không chút do dự lắc đầu: “KHông thể nào!”

“Vì sao lại không thể?” Con mắt của tộc trưởng nheo lại: “Ngược lại, ta cảm thấy đây mới là khả năng lớn nhất! Nếu không? Sao vị đại nhân này lại xuất hiện ở địa bàn của tu giả? Đại nhân có thể phát động sao hiện ban ngày, nếu có bí kỹ bảo mệnh gì đó cũng không phải là lạ. Hơn nữa, điều này còn liên quan tới một bí mật ít người biết tới.”

“Bí mật gì?” Mộc Hi vô thức hỏi, song câu hỏi vừa ra khỏi miệng nàng lập tức hối hận, chuyện này dường như không thích hợp để nàng hỏi.

Ngay lúc nàng đang thấp thỏm, tộc trưởng ngược lại lại không giấu diếm, nói thẳng: “Trận đại chiến năm đó, mọi người chỉ biết yêu ma chúng ta chiến bại, song sợ là có rất ít người biết, một ít tiền bối bị bắt giữ! Bọn họ bị nhốt dưới tháp trấn yêu. Nếu ta đoán không sai, vị đại nhân không biết tên này rất có thể là trốn ra từ trong tháp trấn yêu.”

Mộc Hi nghe vậy mà trợn mắt há hốc mồm, như đang nghe lại chuyện cổ.

Thấy vẻ mặt của Mộc Hi, tộc trưởng mỉm cười ôn hòa: “Đừng lấy làm lạ. Nếu vị đại nhân này thực sự trốn ra từ trong tháp trấn yêu, vậy giá trị của người đó tuyệt đối đáng giá để Cung Hồ Mộc Thị chúng ta vận dụng mọi lực lượng.”



Hắn cũng không giải thích nhiều, có những thứ phải đợi Mộc Hi đến tuổi nhất định mới có thể hiểu.

oOo

“Quân đoàn Hậu Thổ?” Trong lòng Tả Mạc chỉ cảm thấy khó hiểu, bất quá khi hắn thấy phong thái bốn người xung quanh, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Lệnh chiêu binh đã phát tới tay tùy tùng của các hạ là Nam Nguyệt, mời trong mười ngày tới nơi đóng quan của quân đoàn Hậu Thổ báo danh!” Một người trong số đó nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trầm giọng nói. Hắn không biết kẻ này đắc tội với ai, nhưng đối với hắn mà nói, đây là mệnh lệnh.

“Ta chưa từng nghe nói tới quân đoàn Hậu Thổ gì cả, cũng chẳng có hứng!” Tả Mạc thần sắc lạnh lùng.

Tuy rằng hắn không hiểu đối phương vì sao lại tới tìm mình, nhưng theo hắn thấy, thái độ của đối phương đã đủ nói nên có vấn đề. Bị bốn người vây ở chính giữa nhưng hắn không hề sợ hãi.

“Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng quân lệnh?” Người này sắc mặt trầm xuống, mắt lộ vẻ hung ác.

Ba người khác trong mắt cũng lộ vẻ hung tợn, thân thể đồng loạt nghiêng về khía trước, khí tức sát phạt đột nhiên khóa chặt Tả Mạc. Tuy rằng nghe nói Tiếu Ma Qua lập ra Bàn Cờ Hoang Thú, nhưng những chiến yêu trong quân đội chẳng hề để vào mắt. Những thiên tài được đồn thổi lợi hại, vừa tới chiến trường đã như bọt khí, đâm cái là bể.

Chiến yêu dẫn đầu cười nhạt không thôi, ánh mắt hắn nhìn về phía Tả Mạc như đang nhìn một con dê béo. Hắn hoàn toàn không ngại giáo huấn đối phương trong Thập Chỉ Ngục một chút. Đám thiếu gia ngang ngược kiêu ngạo kia, kẻ nào chẳng ngoan ngoãn nghe lời trong tay hắn.

Con mắt Tả Mạc hơi nhíu lại, ánh lạnh chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, nửa người trên như đồng hồ quả lắc khẽ nhoáng lên.

Con ngươi của chiến yêu dẫn đầu đột nhiên co rụt lại, trong tầm mắt của hắn, đối phương không ngờ lại biến mất! Càng khiến hắn kinh sợ là sự quả quyết của đối phương, không nói một lời, chủ động tấn công!

Hắn vừa sợ vừa giận, phẫn nộ quát lên: “To gan…”

Động tác trên tay còn nhanh hơn tiếng gần của hắn, dưới kinh nghiệm được huấn luyện, vừa gặp phải nguy hiểm gần như đã có phản ứng bản năng. Một luồng sáng vàng đất lóe lên trên tay hắn, trong phút chốc bên ngoài hắn như nhiều thêm một lớp vỏ màu vàng đất.

Đây là yêu thuật trung giai phổ biến nhất được lưu truyền trong quân – Thổ Phòng Thuật, trải qua thực chiến kiểm nghiệm, nó có lực phòng ngự cực kỳ xuất sắc.

Có thể tiến vào ngục thứ ba, thực lực của hắn tất nhiên không phải giỡn chơi. Là chiến yêu nổi bật trong quân đoàn, hắn tuyệt đối tự tin về thực lực của mình, huống chi bên cạnh hắn còn có ba đồng đội với thực lực không tầm thường.

Bốn đấu một, khiến hắn có cảm giác giết gà dùng dao mổ trâu.

Keng!

Từng tiếng vỡ vụn khiến tiếng gầm của hắn tắc nghẽn lại, một bàn tay màu vàng óng nhanh chóng biến lớn trong tầm mắt hắn.

Không thể nào!

Vẻ mặt hắn cứng lại, Thổ Phòng Thuật mà mình luôn tin cậy không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng phá giải?

Trung giai yêu thuật trong quân đội, mình lại toàn lực thi triển…

Vậy mà lại… vậy mà lại bị một quyền của đối phương đánh nát…

THời gian trong lúc này như đột nhiên chậm lại, nắm tay của đối phương từ từ phóng lớn trong mắt hắn, tất cả đều rõ ràng như vậy, hắn thậm chí thấy rõ hoa văn phức tạp màu trên lớp giáp vàng kim bao phủ nắm tay.

Sự sợ hãi như mãnh thú trong cũi, ầm ầm tàn phá cơ thể hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Giới Tu Chân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook