Chương 305: Vào cửa sông giới
Phương Tưởng
16/03/2013
Hơn một trăm ngọc giản pháp quyết, kiếm quyết chiếm tới bảy thành, điều này khiến Tả Mạc cảm thấy có phần bất đắc dĩ.
Mặc dù lúc ở núi Vô Không, hắn tu thành kiếm ý từng khiến đám người chưởng môn hai mắt sáng ngời, nhưng cái này chẳng qua là mượn sự thần kỳ của Bồ yêu, mạnh mẽ chém ra. Thiên phú bản thân hắn ở phương diện tu kiếm thực ra rất có hạn, ngược lại ở phương diện pháp quyết ngũ hành lại am hiểu hơn.
Cũng vì vậy nên khi thấy bảy phần kiếm quyết kia hắn cũng cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng hôm nay lời cũng đã nói, nếu không làm nên chuyện chẳng phải sẽ bị Bồ yêu cười cho thối mũi sao?
Đã hạ quyết tâm khiến hai tên Bồ yêu và bia mộ sáng mắt ra, trong lòng Tả Mạc cực ngoan cố, chẳng phải kiếm quyết sao ?
Dứt khoát đem ngọc giản xếp thành một hàng trật tự, lại hạ quyết tâm đem từng bộ từng bộ lật xem, không nói tới nhấm nháp từng từ, trước tiên cứ đảo qua một lần rồi tính tiếp.
Đọc hết hơn một trăm bộ ngọc giản một lượt khiến hắn tốn mất khoảng hai ngày. Việc này khiến hắn váng đầu hoa mắt song cũng có cảm giác được lợi không ít. Tuy hiện giờ tu vi của hắn còn có hạn nhưng trong số tu giả cùng tuổi kiến thức cũng rộng lớn hiếm thấy.
Phép luyện thần của yêu, ma công luyện thể của ma, pháp quyết của tu giả, tuy không thấy qua thứ gì cao cấp nhưng về mặt số lượng lại khá kinh người. Có rất ít người thích lật xem các loại pháp quyết cho dù có tu luyện hay không như hắn.
Chỗ tốt nhất khi mở rộng tầm mắt là có thể khiến hắn xem xét những pháp quyết này trên góc độ càng cao hơn.
Tuy rằng Tả Mạc không cách nào tu luyện những pháp quyết này tới mức thâm sâu nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn tìm kiếm sự liên kết trong đó. Đương nhiên hiểu thì hiểu đấy, nhưng thi triển những pháp quyết này không phải chỉ có hiểu là được.
Những pháp quyết này đủ loại, mười phần hỗn tạp. Tu luyện từng bộ một hiển nhiên là không thực tế.
Hơn nữa những pháp quyết này ngay từ đầu Bồ yêu đã chả để trong mắt, muốn khiến hắn chấn động phải nghĩ cách khác mới được!
Tả Mạc trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời – có rồi!
“Ông chủ gần đây không có việc gì chứ.” Trong sắc mặt Tạ Sơn ẩn ẩn chút lo âu.
Tình trạng của ông chủ rất không bình thường! Chỉ cần người hơi có nhãn lực đều có thể nhìn ra điểm này.
Ông chủ rơi vào trạng thái này đã được vài ngày, không ăn không uống, ngồi trên boong tàu, tình trạng như điên như vại, thường thường lầm bầm lầu bầu cái gì đó trong miệng. Ngược lại, A Quỷ yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn lại càng giống người bình thường.
“Chắc vậy.” Ma Phàm không dám chắc nói.
Ngày hôm qua, ông chủ bỗng dưng thi triển một pháp quyết gì đó không rõ, kết quả là không khí lưu động xung quanh đột nhiên hỗn loạn, đoàn người thiếu chút nữa bị cuốn vào trong đó. Từ đó về sau tất cả mọi người đều đứng cách ông chủ rất xa, chỉ một mình A Quỷ vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn.
“Ha ha, ngươi cho là sáng tạo ra một pháp quyết mới dễ như vậy sao?” Bồ yêu chỉ sợ thiên hạ không loạn châm chích.
Tả Mạc không đáp lại hắn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác đã qua một tháng.
Tả Mạc vẫn mất ăn mất ngũ nhưng vẫn chưa thu được thành quả.
Cửa vào sông ranh giới bên Thiên Thủy giới cực kỳ rộng rãi, nơi đây do tám thế lực cùng quản lý, Bách Hoa minh là một trong số đó. Bách Hoa minh dùng hoa nhập đạo, toàn bộ môn phái đều là nữ tu, chưởng môn Tô Nguyệt thủ đoạn cao siêu, Bách Hoa minh trong tay nàng cực kỳ phát triển.
Có thể góp một chân vào cửa khẩu sông ranh giới đều là môn phái thực lực hùng hậu, thực lực của Bách Hoa minh có thể suy ra.
Bách Hoa minh dựng một phân bộ ở nơi nà, có nơi dừng chân của chính mình, đệ tử các loại có tới hơn năm trăm người, dẫn đầu là một vị trưởng lão kim đan trong minh, Cao Kiếm Đình. Có thể thấy Bách Hoa minh coi trọng nơi này ra sao.
Cao Kiếm Đình tươi đẹp như hoa, Hải Đường Kiếm quyết trên tay đã đạt tới mức kiếm ý hóa hình, khi ra tay bầu trời sẽ phủ kín bởi hoa hải đường bay lượn, cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.
“Thuyền vận nô đi Tiểu Sơn giới lần trước còn chưa trở về? Có tin tức gì hay không?” Cao Kiếm Đình nhíu mày.
“Khởi bẩm sư thúc, vẫn chưa có tin tức gì truyền lại.” Một nữ đệ tử tiến tới trả lời.
Cao Kiếm Đình thì thào tự nói: “Chắc là có biến cố gì rồi?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một nữ đệ tử kinh hãi xông vào: “Sư thúc sư thúc! Người mau ra ngoài nhìn xem!”
Cao Kiếm Đình thần sắc khẽ động, thân hình lập tức biến mất.
Giữa không trung, Cao Kiếm Đình nhìn đại quân trùng trùng điệp điệp trước mắt, không khỏi hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy trên bầu trời giới hà chi chít những tu giả, nhìn không thấy cuối.
“Sư thúc, đó là thuyền vận nô của chúng ta.” Một nữ đệ tử kinh hô.
Con ngươi của Cao Kiếm Đình đột nhiên co rút lại, không sai, năm chiếc thuyền lớn chính giữa đại quân này chính là thuyền vận nô của Bách Hoa minh! Đối phương thậm chí ngay cả biểu tượng Bách Hoa Minh trên thuyền cũng không đổi lại.
Trong lòng nàng càng khẳng định Tiểu Sơn giới nhất định đã xảy ra chuyện!
Đội ngũ khổng lồ này đã kinh động mọi thế lực, trong khoảng thời gian ngắn, kiếm quang lấp lóe, một lượng lớn tu giả bay lên bầu trời. Song khi bọn họ thấy số lượng tu giả đông đảo như vậy, ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.
“Trời ạ! Có chuyện gì vậy?”
Năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ như trời sao tô điểm cho mặt trăng, mang theo uy thế kinh người, chậm rãi bay về phía này.
Thần sắc Cao Kiếm Đình biến đổi, nàng vẫn kiềm chế, không có hành động thiếu suy nghĩ gì. Đối phương nếu đã đột phá tới đây, Minh Tiêu lão tổ tám chín phần mười đã bị giết chết. Cũng là kim đan, Cao Kiếm Đình tự biết thực lực của mình còn xa mới bằng Minh Tiêu lão tổ.
Huống chi đội ngũ đi tuần tra tới lui bốn phía thuyền vận nô kia chỉ nhìn qua đã biết rất không dễ chọc.
Không chỉ là nàng, ánh mắt những người khác đều bị Chu Tước doanh thu hút, đội ngũ chỉ khoảng bảy tám trăm người này mang tới cho họ cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Tinh nhuệ!
Chỉ có đội ngũ tinh nhuệ đã từng thân kinh bách chiến mới có thể có khí chất nguy hiểm như vậy.
Đám tu giả vừa đến Thiên Thủy giới tuy mệt mỏi rã rời nhưng ai nấy đều hưng phấn không thôi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi Tiểu Sơn giới!
Bất quá khi bọn họ chú ý tới những tu giả ở Thiên Thủy giới đang cảnh giác nhìn mình lập tức yên tĩnh lại. Những tu giả may mắn sống sót đều là kẻ phải trải qua vô số khảo nghiệm của máu và lửa, sự cảnh giác của họ đối với nguy hiểm vượt xa tu giả ở Thiên Thủy giới.
Bọn họ vô thức quay đầu nhìn về phía năm chiếc thuyền vận nô, nhiều người còn lấy ra pháp bảo.
Yên tĩnh, yên tĩnh tới dị thường!
Thế cục đột nhiên trở thành giương cung bạt kiếm, đám tu giả ở Thiên Thủy giới ai nấy đều biến sắc, bọn họ cảm giác như có một dây cung vô hình đang từ từ kéo căng ra.
Sắc mặt Cao Kiếm Đình cũng khẽ biến, nhân số của đối phương vượt xa bọn họ, một khi xảy ra xung đột nơi đây nhất định máu chảy thành sông.
Ánh mắt bọn họ dồn dập hướng về năm chiếc thuyền vận nô.
Lúc này rất nhiều người cũng đã chú ý tới dấu hiệu của Bách Hoa Minh trên thuyền vận nô, dồn dập nhìn sang Cao Kiếm Đình, ánh mắt quái dị. Bất quá khi họ thấy vẻ cười khổ trên mặt Cao Kiếm Đình lập tức trong lòng hiểu ra.
Chuyện Bách Hoa minh làm ở Tiểu Sơn giới trong lòng họ đều rõ. Hiện giờ nhìn lại, chỉ sợ Bách Hoa minh cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì.
Bất quá bọn họ càng tò mò về năm chiếc thuyền vận nô kia, từ động tác của những tu giả kia có thể nhìn ra thủ lĩnh của đám người này đang trên năm chiếc thuyền vận nô này.
Ánh mắt Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc, ánh mắt Thúc Long cũng nhìn về phía hắn, bọn họ đều đang chờ lệnh của Tả Mạc.
Tu giả xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía y, đợi lệnh từ thành chủ Kim Ô.
Khi gặp phải nguy hiểm mọi người luôn có thói quen nhìn về phía người có thể giải quyết vấn đề, mang bọn họ tới thắng lợi. Mà Tả Mạc trong cảm nhận của bọn họ chính là người như vậy.
Cao Kiếm Đình cũng chú ý tới biến hóa của ánh mắt mọi người, cũng không tự chủ được chuyển ánh mắt sang nhìn về phía người trẻ tuổi đang ngồi trên boong con thuyền vận nô đi đầu.
Cửa khẩu sông giới lớn như vậy bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tả Mạc mà hắn không chút cảm giác gì, hắn còn đang tranh cãi kịch liệt với Bồ yêu.
“Đây là cái mà ngươi nghĩ ra được đó hả? Sai lầm!” Bồ yêu châm chọc nói: “Ta còn tưởng ngươi có bản lãnh gì đó, kết quả của một tháng dày vò chỉ ra được cái ý nghĩ kì lạ như thế thôi sao?”
“Ý nghĩ kì lạ? Ngươi và mộ bia kia giống nhau, đã chết cả ngàn năm rồi, nếu như có thứ gì đó vượt qua hiểu biết thì đương nhiên không thể giải thích nổi!” Tả Mạc không chút yếu kém mỉa mai trả lời lại.
“Đừng xếp chung ta với tên kia!” Bồ yêu giận dữ nói: “Ta đường đường là Thiên yêu…”
“Thiên yêu thì làm sao?” Tả Mạc liếc xéo, xem thường nói: “Không phải cũng lạc hậu sao?”
Bồ yêu không giận còn cười, lãnh đạm nói: “Suy nghĩ của ngươi đích xác có chỗ độc đáo nhưng kinh nghiệm tu luyện của ngươi còn quá ít, tự nhiên đánh giá thấp độ khó trong đó. Ngươi tiến vào Kim Đan kì, có thể vận dụng được chiêu thức này nhưng trước mắt ngươi tuyệt không có khả năng vận dụng! Không thể vận dụng thì không có giá trị gì hết.”
“Ngươi nói không thể dùng là không thể dùng sao? Khẩu khí thật lớn à!” Tả Mạc hừ lạnh nói: “Ta nếu như có thể dùng thì ngươi tính sao giờ?”
Bồ yêu nheo mắt lại, giọng trầm thấp nói: “Ngươi không cần kích ta, ngươi nếu có thể dùng ta sẽ giúp ngươi sáu loại biến hoá của Đại Nhật ma thể. Nhưng nếu như người không vận dụng được, vậy người phải đáp ứng thủ thệ với mộ bia.”
“Ngươi nói thật chứ?” Tả Mạc nghiêng đầu hỏi.
“Không sai!” Bồ yêu lạnh lùng nói.
“Được, ta đáp ứng!” Tả Mạc cười hắc hắc, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo: “Bồ, ngươi bị lừa rồi!”
Nói xong, hai tay Tả Mạc bắt thành kiếm quyết ở trước mặt.
Một đạo lam sắc kiếm mang xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hai tay không ngừng mà vẽ ra.
Lại xuất hiện thêm một đạo hồng sắc kiếm mang và một đạo kim sắc kiếm mang.
Biểu tình của hắn rất nghiêm túc, khẽ quát một tiếng, hai tay kiếm quyết vừa chuyển, chỉ pháp biến ảo, ba đạo kiếm mang giống như được một lực lượng vô hình dẫn dắt rất nhanh mà biến ảo.
“Bồ, đây là tam tài trận!”
Trước mặt Tả Mạc xuất hiện kiếm trận được hợp thành từ kiếm mang, kiếm trận lưu chuyển không ngừng!”
“Tứ tượng trận!”
Tả Mạc lại đánh thêm một đạo kiếm quyết khác, kiếm trận biến đổi, tam tài hoá tứ tượng, trấn thủ tứ phương, khí tức vừa rồi linh động bỗng nhiên ngưng trọng.
…
“Ngũ hành trận!”
…
“Thiên diệu Thất Tinh kiếm trận!”
…
Hai mắt Cao Kiếm Đình nhìn chằm chằm vào kiếm trận do tên trẻ tuổi trước mặt thi triển, đầy vẻ sợ hãi. Với nhãn lực của nàng, nhìn ra được mỗi đạo kiếm mang người trẻ tuổi đánh ra mới chỉ là nhập môn thôi. Nhưng, tính chất của mỗi một đạo kiếm mang là hoàn toàn bất đồng. Nếu như thế, chỉ có thể nói người này sở học hỗn tạp, nàng tuyệt đối sẽ không kinh ngạc như thế.
Nhưng vị trẻ tuổi này lại làm được hơn thế, đó là mang những kiếm mang bất đồng dung hợp thành kiếm trận!
Kiếm trận trước mặt người trẻ tuổi này nàng xem không hiểu lắm nhưng số kiếm mang lại đạt tới ba mươi sáu loại.
Những kiếm mang này rất phổ thông nhưng hợp thành kiếm trận thì uy lực đại tăng! Đứng xa mà nhìn, nàng cảm thụ được hàn ý nhè nhẹ của kiếm trận.
Thủ đoạn loại này thật quá thần kì!
Lợi hại!
Người trẻ tuổi này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Nàng hồn nhiên không chú ý rằng tình thế giương cung bạt kiếm lúc trước đã dần lắng xuống, mọi người đều bị hấp dẫn bởi kiếm trận trước mặt Tả Mạc! Vô luận là tu giả Thiên Thuỷ giới hay là tu giả Tiểu Sơn giới, tất cả trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên khiếp sợ!
Bỗng dưng Tả Mạc trợn tròn hai mắt, hét lớn một tiếng: “Bồ, nhìn cho kĩ!”
Mặc dù lúc ở núi Vô Không, hắn tu thành kiếm ý từng khiến đám người chưởng môn hai mắt sáng ngời, nhưng cái này chẳng qua là mượn sự thần kỳ của Bồ yêu, mạnh mẽ chém ra. Thiên phú bản thân hắn ở phương diện tu kiếm thực ra rất có hạn, ngược lại ở phương diện pháp quyết ngũ hành lại am hiểu hơn.
Cũng vì vậy nên khi thấy bảy phần kiếm quyết kia hắn cũng cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng hôm nay lời cũng đã nói, nếu không làm nên chuyện chẳng phải sẽ bị Bồ yêu cười cho thối mũi sao?
Đã hạ quyết tâm khiến hai tên Bồ yêu và bia mộ sáng mắt ra, trong lòng Tả Mạc cực ngoan cố, chẳng phải kiếm quyết sao ?
Dứt khoát đem ngọc giản xếp thành một hàng trật tự, lại hạ quyết tâm đem từng bộ từng bộ lật xem, không nói tới nhấm nháp từng từ, trước tiên cứ đảo qua một lần rồi tính tiếp.
Đọc hết hơn một trăm bộ ngọc giản một lượt khiến hắn tốn mất khoảng hai ngày. Việc này khiến hắn váng đầu hoa mắt song cũng có cảm giác được lợi không ít. Tuy hiện giờ tu vi của hắn còn có hạn nhưng trong số tu giả cùng tuổi kiến thức cũng rộng lớn hiếm thấy.
Phép luyện thần của yêu, ma công luyện thể của ma, pháp quyết của tu giả, tuy không thấy qua thứ gì cao cấp nhưng về mặt số lượng lại khá kinh người. Có rất ít người thích lật xem các loại pháp quyết cho dù có tu luyện hay không như hắn.
Chỗ tốt nhất khi mở rộng tầm mắt là có thể khiến hắn xem xét những pháp quyết này trên góc độ càng cao hơn.
Tuy rằng Tả Mạc không cách nào tu luyện những pháp quyết này tới mức thâm sâu nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn tìm kiếm sự liên kết trong đó. Đương nhiên hiểu thì hiểu đấy, nhưng thi triển những pháp quyết này không phải chỉ có hiểu là được.
Những pháp quyết này đủ loại, mười phần hỗn tạp. Tu luyện từng bộ một hiển nhiên là không thực tế.
Hơn nữa những pháp quyết này ngay từ đầu Bồ yêu đã chả để trong mắt, muốn khiến hắn chấn động phải nghĩ cách khác mới được!
Tả Mạc trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời – có rồi!
“Ông chủ gần đây không có việc gì chứ.” Trong sắc mặt Tạ Sơn ẩn ẩn chút lo âu.
Tình trạng của ông chủ rất không bình thường! Chỉ cần người hơi có nhãn lực đều có thể nhìn ra điểm này.
Ông chủ rơi vào trạng thái này đã được vài ngày, không ăn không uống, ngồi trên boong tàu, tình trạng như điên như vại, thường thường lầm bầm lầu bầu cái gì đó trong miệng. Ngược lại, A Quỷ yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn lại càng giống người bình thường.
“Chắc vậy.” Ma Phàm không dám chắc nói.
Ngày hôm qua, ông chủ bỗng dưng thi triển một pháp quyết gì đó không rõ, kết quả là không khí lưu động xung quanh đột nhiên hỗn loạn, đoàn người thiếu chút nữa bị cuốn vào trong đó. Từ đó về sau tất cả mọi người đều đứng cách ông chủ rất xa, chỉ một mình A Quỷ vẫn yên tĩnh ngồi bên cạnh hắn.
“Ha ha, ngươi cho là sáng tạo ra một pháp quyết mới dễ như vậy sao?” Bồ yêu chỉ sợ thiên hạ không loạn châm chích.
Tả Mạc không đáp lại hắn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, bất tri bất giác đã qua một tháng.
Tả Mạc vẫn mất ăn mất ngũ nhưng vẫn chưa thu được thành quả.
Cửa vào sông ranh giới bên Thiên Thủy giới cực kỳ rộng rãi, nơi đây do tám thế lực cùng quản lý, Bách Hoa minh là một trong số đó. Bách Hoa minh dùng hoa nhập đạo, toàn bộ môn phái đều là nữ tu, chưởng môn Tô Nguyệt thủ đoạn cao siêu, Bách Hoa minh trong tay nàng cực kỳ phát triển.
Có thể góp một chân vào cửa khẩu sông ranh giới đều là môn phái thực lực hùng hậu, thực lực của Bách Hoa minh có thể suy ra.
Bách Hoa minh dựng một phân bộ ở nơi nà, có nơi dừng chân của chính mình, đệ tử các loại có tới hơn năm trăm người, dẫn đầu là một vị trưởng lão kim đan trong minh, Cao Kiếm Đình. Có thể thấy Bách Hoa minh coi trọng nơi này ra sao.
Cao Kiếm Đình tươi đẹp như hoa, Hải Đường Kiếm quyết trên tay đã đạt tới mức kiếm ý hóa hình, khi ra tay bầu trời sẽ phủ kín bởi hoa hải đường bay lượn, cảnh tượng cực kỳ đẹp mắt.
“Thuyền vận nô đi Tiểu Sơn giới lần trước còn chưa trở về? Có tin tức gì hay không?” Cao Kiếm Đình nhíu mày.
“Khởi bẩm sư thúc, vẫn chưa có tin tức gì truyền lại.” Một nữ đệ tử tiến tới trả lời.
Cao Kiếm Đình thì thào tự nói: “Chắc là có biến cố gì rồi?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một nữ đệ tử kinh hãi xông vào: “Sư thúc sư thúc! Người mau ra ngoài nhìn xem!”
Cao Kiếm Đình thần sắc khẽ động, thân hình lập tức biến mất.
Giữa không trung, Cao Kiếm Đình nhìn đại quân trùng trùng điệp điệp trước mắt, không khỏi hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy trên bầu trời giới hà chi chít những tu giả, nhìn không thấy cuối.
“Sư thúc, đó là thuyền vận nô của chúng ta.” Một nữ đệ tử kinh hô.
Con ngươi của Cao Kiếm Đình đột nhiên co rút lại, không sai, năm chiếc thuyền lớn chính giữa đại quân này chính là thuyền vận nô của Bách Hoa minh! Đối phương thậm chí ngay cả biểu tượng Bách Hoa Minh trên thuyền cũng không đổi lại.
Trong lòng nàng càng khẳng định Tiểu Sơn giới nhất định đã xảy ra chuyện!
Đội ngũ khổng lồ này đã kinh động mọi thế lực, trong khoảng thời gian ngắn, kiếm quang lấp lóe, một lượng lớn tu giả bay lên bầu trời. Song khi bọn họ thấy số lượng tu giả đông đảo như vậy, ai nấy đều kinh ngạc tới ngây người.
“Trời ạ! Có chuyện gì vậy?”
Năm chiếc thuyền vận nô khổng lồ như trời sao tô điểm cho mặt trăng, mang theo uy thế kinh người, chậm rãi bay về phía này.
Thần sắc Cao Kiếm Đình biến đổi, nàng vẫn kiềm chế, không có hành động thiếu suy nghĩ gì. Đối phương nếu đã đột phá tới đây, Minh Tiêu lão tổ tám chín phần mười đã bị giết chết. Cũng là kim đan, Cao Kiếm Đình tự biết thực lực của mình còn xa mới bằng Minh Tiêu lão tổ.
Huống chi đội ngũ đi tuần tra tới lui bốn phía thuyền vận nô kia chỉ nhìn qua đã biết rất không dễ chọc.
Không chỉ là nàng, ánh mắt những người khác đều bị Chu Tước doanh thu hút, đội ngũ chỉ khoảng bảy tám trăm người này mang tới cho họ cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Tinh nhuệ!
Chỉ có đội ngũ tinh nhuệ đã từng thân kinh bách chiến mới có thể có khí chất nguy hiểm như vậy.
Đám tu giả vừa đến Thiên Thủy giới tuy mệt mỏi rã rời nhưng ai nấy đều hưng phấn không thôi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi Tiểu Sơn giới!
Bất quá khi bọn họ chú ý tới những tu giả ở Thiên Thủy giới đang cảnh giác nhìn mình lập tức yên tĩnh lại. Những tu giả may mắn sống sót đều là kẻ phải trải qua vô số khảo nghiệm của máu và lửa, sự cảnh giác của họ đối với nguy hiểm vượt xa tu giả ở Thiên Thủy giới.
Bọn họ vô thức quay đầu nhìn về phía năm chiếc thuyền vận nô, nhiều người còn lấy ra pháp bảo.
Yên tĩnh, yên tĩnh tới dị thường!
Thế cục đột nhiên trở thành giương cung bạt kiếm, đám tu giả ở Thiên Thủy giới ai nấy đều biến sắc, bọn họ cảm giác như có một dây cung vô hình đang từ từ kéo căng ra.
Sắc mặt Cao Kiếm Đình cũng khẽ biến, nhân số của đối phương vượt xa bọn họ, một khi xảy ra xung đột nơi đây nhất định máu chảy thành sông.
Ánh mắt bọn họ dồn dập hướng về năm chiếc thuyền vận nô.
Lúc này rất nhiều người cũng đã chú ý tới dấu hiệu của Bách Hoa Minh trên thuyền vận nô, dồn dập nhìn sang Cao Kiếm Đình, ánh mắt quái dị. Bất quá khi họ thấy vẻ cười khổ trên mặt Cao Kiếm Đình lập tức trong lòng hiểu ra.
Chuyện Bách Hoa minh làm ở Tiểu Sơn giới trong lòng họ đều rõ. Hiện giờ nhìn lại, chỉ sợ Bách Hoa minh cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì.
Bất quá bọn họ càng tò mò về năm chiếc thuyền vận nô kia, từ động tác của những tu giả kia có thể nhìn ra thủ lĩnh của đám người này đang trên năm chiếc thuyền vận nô này.
Ánh mắt Công Tôn Sai nhìn về phía Tả Mạc, ánh mắt Thúc Long cũng nhìn về phía hắn, bọn họ đều đang chờ lệnh của Tả Mạc.
Tu giả xung quanh cũng đồng loạt nhìn về phía y, đợi lệnh từ thành chủ Kim Ô.
Khi gặp phải nguy hiểm mọi người luôn có thói quen nhìn về phía người có thể giải quyết vấn đề, mang bọn họ tới thắng lợi. Mà Tả Mạc trong cảm nhận của bọn họ chính là người như vậy.
Cao Kiếm Đình cũng chú ý tới biến hóa của ánh mắt mọi người, cũng không tự chủ được chuyển ánh mắt sang nhìn về phía người trẻ tuổi đang ngồi trên boong con thuyền vận nô đi đầu.
Cửa khẩu sông giới lớn như vậy bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tả Mạc mà hắn không chút cảm giác gì, hắn còn đang tranh cãi kịch liệt với Bồ yêu.
“Đây là cái mà ngươi nghĩ ra được đó hả? Sai lầm!” Bồ yêu châm chọc nói: “Ta còn tưởng ngươi có bản lãnh gì đó, kết quả của một tháng dày vò chỉ ra được cái ý nghĩ kì lạ như thế thôi sao?”
“Ý nghĩ kì lạ? Ngươi và mộ bia kia giống nhau, đã chết cả ngàn năm rồi, nếu như có thứ gì đó vượt qua hiểu biết thì đương nhiên không thể giải thích nổi!” Tả Mạc không chút yếu kém mỉa mai trả lời lại.
“Đừng xếp chung ta với tên kia!” Bồ yêu giận dữ nói: “Ta đường đường là Thiên yêu…”
“Thiên yêu thì làm sao?” Tả Mạc liếc xéo, xem thường nói: “Không phải cũng lạc hậu sao?”
Bồ yêu không giận còn cười, lãnh đạm nói: “Suy nghĩ của ngươi đích xác có chỗ độc đáo nhưng kinh nghiệm tu luyện của ngươi còn quá ít, tự nhiên đánh giá thấp độ khó trong đó. Ngươi tiến vào Kim Đan kì, có thể vận dụng được chiêu thức này nhưng trước mắt ngươi tuyệt không có khả năng vận dụng! Không thể vận dụng thì không có giá trị gì hết.”
“Ngươi nói không thể dùng là không thể dùng sao? Khẩu khí thật lớn à!” Tả Mạc hừ lạnh nói: “Ta nếu như có thể dùng thì ngươi tính sao giờ?”
Bồ yêu nheo mắt lại, giọng trầm thấp nói: “Ngươi không cần kích ta, ngươi nếu có thể dùng ta sẽ giúp ngươi sáu loại biến hoá của Đại Nhật ma thể. Nhưng nếu như người không vận dụng được, vậy người phải đáp ứng thủ thệ với mộ bia.”
“Ngươi nói thật chứ?” Tả Mạc nghiêng đầu hỏi.
“Không sai!” Bồ yêu lạnh lùng nói.
“Được, ta đáp ứng!” Tả Mạc cười hắc hắc, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo: “Bồ, ngươi bị lừa rồi!”
Nói xong, hai tay Tả Mạc bắt thành kiếm quyết ở trước mặt.
Một đạo lam sắc kiếm mang xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hai tay không ngừng mà vẽ ra.
Lại xuất hiện thêm một đạo hồng sắc kiếm mang và một đạo kim sắc kiếm mang.
Biểu tình của hắn rất nghiêm túc, khẽ quát một tiếng, hai tay kiếm quyết vừa chuyển, chỉ pháp biến ảo, ba đạo kiếm mang giống như được một lực lượng vô hình dẫn dắt rất nhanh mà biến ảo.
“Bồ, đây là tam tài trận!”
Trước mặt Tả Mạc xuất hiện kiếm trận được hợp thành từ kiếm mang, kiếm trận lưu chuyển không ngừng!”
“Tứ tượng trận!”
Tả Mạc lại đánh thêm một đạo kiếm quyết khác, kiếm trận biến đổi, tam tài hoá tứ tượng, trấn thủ tứ phương, khí tức vừa rồi linh động bỗng nhiên ngưng trọng.
…
“Ngũ hành trận!”
…
“Thiên diệu Thất Tinh kiếm trận!”
…
Hai mắt Cao Kiếm Đình nhìn chằm chằm vào kiếm trận do tên trẻ tuổi trước mặt thi triển, đầy vẻ sợ hãi. Với nhãn lực của nàng, nhìn ra được mỗi đạo kiếm mang người trẻ tuổi đánh ra mới chỉ là nhập môn thôi. Nhưng, tính chất của mỗi một đạo kiếm mang là hoàn toàn bất đồng. Nếu như thế, chỉ có thể nói người này sở học hỗn tạp, nàng tuyệt đối sẽ không kinh ngạc như thế.
Nhưng vị trẻ tuổi này lại làm được hơn thế, đó là mang những kiếm mang bất đồng dung hợp thành kiếm trận!
Kiếm trận trước mặt người trẻ tuổi này nàng xem không hiểu lắm nhưng số kiếm mang lại đạt tới ba mươi sáu loại.
Những kiếm mang này rất phổ thông nhưng hợp thành kiếm trận thì uy lực đại tăng! Đứng xa mà nhìn, nàng cảm thụ được hàn ý nhè nhẹ của kiếm trận.
Thủ đoạn loại này thật quá thần kì!
Lợi hại!
Người trẻ tuổi này rốt cuộc lai lịch như thế nào?
Nàng hồn nhiên không chú ý rằng tình thế giương cung bạt kiếm lúc trước đã dần lắng xuống, mọi người đều bị hấp dẫn bởi kiếm trận trước mặt Tả Mạc! Vô luận là tu giả Thiên Thuỷ giới hay là tu giả Tiểu Sơn giới, tất cả trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên khiếp sợ!
Bỗng dưng Tả Mạc trợn tròn hai mắt, hét lớn một tiếng: “Bồ, nhìn cho kĩ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.