Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 26: DeadEyes !
Yuuchiro
07/12/2019
Cuối cùng, đám băng đảng kia đã bị xử xong. À, Nam đâu hả ? Nãy giờ
vẫn đang đánh nhau thôi. Cậu ta đã hạ gần hết đám du côn rồi. Với kĩ
năng của một trong những người đứng đầu trường AOH 1 thì chuyện này
không khó cho lắm.
Bất kì tên nào đến gần Nam thì đều bị cậu ta cho một gậy thẳng mặt. Phải nói, vũ khí của nam là một cây gậy trấn áp của cảnh sát, tuy nhiên của Nam thì làm bằng hợp kim siêu nhẹ và có thể gắn với các vũ khí khác.
"Bốp ! Bốp !.."
Hai tên lập tức gục xuống, đưa hai cây gậy ra đằng sau, Nam tung một cú đánh thẳng vào mặt tên đang lao tới. Hết rồi, không còn tên nào nữa.
"Đoàng...đoàng...đoàng,..."
Tiếng súng nổ lên, theo phản xạ Nam liền né sang một bên. Núp sau cái cột, tiếng súng vẫn dồn dập vang lên, đạn liên tục cắm vào cái cột nơi Nam đứng.
"Đúng rồi ! Còn bọn cầm súng !" Nam nghĩ thầm. Có năm tên đang cầm tiểu liên bắn tới chỗ Nam. Tình hình này....
Yến Nhi trên cao đã thấy hết, cô gài mũi tên điện vào và ngắm bắn. Một đường bắn chuẩn xác.
"Phiu..!"
Mũi tên cắm thẳng vào chỗ năm tên kia đang đứng. Một dòng điện lóe lên. Sẹt...sẹt...sẹt... Năm tên xã hội đen bị điện giật cháy cả tóc liền ngã xuống, miệng bốc khói. Yến Nhi thở phào, Nam cũng vậy. Nhiệm vụ này hoàn thành rồi.
Thiên cũng hạ luôn hai kẻ kia. Có lẽ là mọi việc sẽ xong, nếu không có sự xuất hiện của hắn.
"Đoàng !" Một tiếng súng vang lên. Tiếng súng này, là súng bắn tỉa. Viên đạn cắm xuống mặt đường. May mắn là Thiên đã đẩy hai kẻ kia kịp lúc, nếu không thì có lẽ hai "đại ca" kia sẽ đi rồi.
- Chết tiệt ! Bắn tỉa ! - Nam giật mình.
Thiên nhanh chóng kéo hai "đại ca" đang bất tỉnh vào trong một cái ngõ gần đó. Xa xa, ánh sáng phản chiếu với ống ngắm vẫn phát ra. Đó là tên bắn tỉa.
Xong xuôi kéo hai người kia, Thiên nói vào radio chung :
- Yến Nhi ! Tìm tên bắn tỉa đi. Nam, cậu với tôi sẽ đánh lạc hướng tên đó. Hiểu không ?
(Từ giờ xưng hô giữa Yến Nhi, Nam và Thiên sẽ là tôi, cậu, em nhé.)
- Được rồi. - Nam nói khe khẽ.
- Vâng. Được rồi. - Yến Nhi nói.
Cả ba người vẫn bình tĩnh, trong trường hợp này nên bình tĩnh. Vì họ đang đối mặt với một tên bắn tỉa. Chưa đợi cả ba hành động, tên bắn tỉa đã làm trước.
"Đoàng !" Lại một viên đạn nữa bay tới. Viên đạn xoáy qua bức tường, cắm thẳng vào tay Thiên.
- Hự !
Thiên bị lực đẩy của viên đạn làm ngã. Chết tiệt, tay Thiên chảy máu đầm đìa, viên đạn đã cắm trúng bắp tay.
"Đoàng !" Một viên đạn nữa bay tới, Thiên né người sang một bên, viên đạn cắm sát ngay cạnh cổ. Bụi bay lên, tên bắn tỉa này định giết tất cả, không chừa một ai. Hẳn hắn dưới trướng bọn "ba que".
Rút một quả bom khói từ bên hông, Thiên ném ra, khói bốc lên, che khuất ba người. Bấy giờ, Yến Nhi vẫn loay hoay tìm vị trí tên bắn tỉa. Hắn bắn từ nơi nào. Nếu nghe được tiếng đạn thì là gần đây nhưng cô không hề nghe được gì, Nam cũng vậy. Riêng chỉ có Thiên là nghe rõ.
Khói tan dần đi. Lao từ trong ngõ ra là chiếc xe van của đội đặc nhiệm. Chiếc xe khoác một màu đen và người lái xe không ai khác ngoài Đạt. Chiếc xe lướt qua chỗ Nam. Cửa thùng xe mở ra. Một bàn tay kéo Nam vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Nhanh như chớp, một viên đạn nữa cắm vào ổ khóa chỉ đúng một giây sau khi bàn tay kia rụt vào.
Thiên ngồi trong thùng xe vẫn giữ chặt vết thương. May là Đạt đã chuẩn bị từ trước nếu không thì tình hình sẽ rất nguy hiểm.
Cầm chiếc radio lên, Nam thét :
- Yến Nhi, rút đi ! Nhanh lên ! Tên bắn tỉa không phải dạng vừa đâu.
Yến Nhi không cần nghe anh cô nói đã rút vào bên trong tòa nhà cao tầng kia rồi. Mặc dù chạy từ tầng này xuống tầng khác nhưng những viên đạn luôn bắn tới Yến Nhi. Có những lúc Yến Nhi nghĩ rằng mình đã trúng đạn rồi. Nhưng sự may mắn của cô đã không để nó xảy ra.
Bụp, viên đạn xoáy thẳng vào tới Yến Nhi, ngay cổ, cô chỉ kịp phản ứng đưa chiếc cung lên đỡ. Viên đạn xuyên qua chiếc cung rồi cắm vào tường, ngay trên đầu Yến Nhi một chút. Chỉ một chút thôi cô đã về với đất mẹ rồi.
Chưa kịp hoàn hồn, cơ thể thúc đẩy Yến Nhi chạy tiếp, cô liên tục chạy. Chạy cho đến khi xuống hẳn tầng một tòa nhà. Những chỗ Yến Nhi đi qua đều có lỗ đạn. Tường bị đục từng mảng, gạch vụn rơi ra. Chiếc xe đen đâm thẳng vào tiền sảnh, Yến Nhi được kéo vào. Sau đó, chiếc xe tiếp tục chạy trên khung đường. Vừa chạy vừa né đạn. Những viên đạn cắm vào thân xe vang lên từng tiếng kim loại.
Có viên lại cắm sát ngay cửa xe. Đạt thở phào, may đây là xe chống đạn.
Rẽ vào một khu phố nhỏ. Xe Đạt len lỏi qua từng con ngõ. Thiên ở bên trong đã băng bó vết thương lại. Ngồi tựa vào hàng ghế bên trong, tai chăm chú nghe.
Tiếng đạn bắn phát cuối rồi dừng hẳn.
- Dừng lại rồi. - Thiên nói.
Đạt vẫn lái chiếc xe đi sâu vào khu phố.
Từ xa, tên bắn tỉa đứng cười thầm. Hắn cười cho sự yếu đuối của con mồi. Một nụ cười nham hiểm và độc ác.
- Không bắn nữa à ? - Một kẻ mặc quân phục "ba que" đứng sau tên bắn tỉa hỏi.
- Phải. - Tên bắn tỉa lên tiếng.
- Cậu không hạ nổi chúng à ?
- Không. Muốn chúng chết. Dễ thôi. Chỉ là tôi đang đợi xem chúng còn kĩ năng nào không thôi. Để con mồi thể hiện hết kĩ năng rồi mới giết chúng...
-...
- Đó mới là một cuộc đi săn.
- Cậu không sợ "hắn" à ?
- Quên tên tôi à ?
- Hừm. Quên sao được. Tên cậu là "DeadEyes".
- Ha ha ha ! Đúng rồi đó. Ha ha ha. Cưa chờ đi, lũ con mồi yếu đuối.
Nói rồi, DeadEyes cầm cây súng ngắm lên và đi vào màn đêm.
Bất kì tên nào đến gần Nam thì đều bị cậu ta cho một gậy thẳng mặt. Phải nói, vũ khí của nam là một cây gậy trấn áp của cảnh sát, tuy nhiên của Nam thì làm bằng hợp kim siêu nhẹ và có thể gắn với các vũ khí khác.
"Bốp ! Bốp !.."
Hai tên lập tức gục xuống, đưa hai cây gậy ra đằng sau, Nam tung một cú đánh thẳng vào mặt tên đang lao tới. Hết rồi, không còn tên nào nữa.
"Đoàng...đoàng...đoàng,..."
Tiếng súng nổ lên, theo phản xạ Nam liền né sang một bên. Núp sau cái cột, tiếng súng vẫn dồn dập vang lên, đạn liên tục cắm vào cái cột nơi Nam đứng.
"Đúng rồi ! Còn bọn cầm súng !" Nam nghĩ thầm. Có năm tên đang cầm tiểu liên bắn tới chỗ Nam. Tình hình này....
Yến Nhi trên cao đã thấy hết, cô gài mũi tên điện vào và ngắm bắn. Một đường bắn chuẩn xác.
"Phiu..!"
Mũi tên cắm thẳng vào chỗ năm tên kia đang đứng. Một dòng điện lóe lên. Sẹt...sẹt...sẹt... Năm tên xã hội đen bị điện giật cháy cả tóc liền ngã xuống, miệng bốc khói. Yến Nhi thở phào, Nam cũng vậy. Nhiệm vụ này hoàn thành rồi.
Thiên cũng hạ luôn hai kẻ kia. Có lẽ là mọi việc sẽ xong, nếu không có sự xuất hiện của hắn.
"Đoàng !" Một tiếng súng vang lên. Tiếng súng này, là súng bắn tỉa. Viên đạn cắm xuống mặt đường. May mắn là Thiên đã đẩy hai kẻ kia kịp lúc, nếu không thì có lẽ hai "đại ca" kia sẽ đi rồi.
- Chết tiệt ! Bắn tỉa ! - Nam giật mình.
Thiên nhanh chóng kéo hai "đại ca" đang bất tỉnh vào trong một cái ngõ gần đó. Xa xa, ánh sáng phản chiếu với ống ngắm vẫn phát ra. Đó là tên bắn tỉa.
Xong xuôi kéo hai người kia, Thiên nói vào radio chung :
- Yến Nhi ! Tìm tên bắn tỉa đi. Nam, cậu với tôi sẽ đánh lạc hướng tên đó. Hiểu không ?
(Từ giờ xưng hô giữa Yến Nhi, Nam và Thiên sẽ là tôi, cậu, em nhé.)
- Được rồi. - Nam nói khe khẽ.
- Vâng. Được rồi. - Yến Nhi nói.
Cả ba người vẫn bình tĩnh, trong trường hợp này nên bình tĩnh. Vì họ đang đối mặt với một tên bắn tỉa. Chưa đợi cả ba hành động, tên bắn tỉa đã làm trước.
"Đoàng !" Lại một viên đạn nữa bay tới. Viên đạn xoáy qua bức tường, cắm thẳng vào tay Thiên.
- Hự !
Thiên bị lực đẩy của viên đạn làm ngã. Chết tiệt, tay Thiên chảy máu đầm đìa, viên đạn đã cắm trúng bắp tay.
"Đoàng !" Một viên đạn nữa bay tới, Thiên né người sang một bên, viên đạn cắm sát ngay cạnh cổ. Bụi bay lên, tên bắn tỉa này định giết tất cả, không chừa một ai. Hẳn hắn dưới trướng bọn "ba que".
Rút một quả bom khói từ bên hông, Thiên ném ra, khói bốc lên, che khuất ba người. Bấy giờ, Yến Nhi vẫn loay hoay tìm vị trí tên bắn tỉa. Hắn bắn từ nơi nào. Nếu nghe được tiếng đạn thì là gần đây nhưng cô không hề nghe được gì, Nam cũng vậy. Riêng chỉ có Thiên là nghe rõ.
Khói tan dần đi. Lao từ trong ngõ ra là chiếc xe van của đội đặc nhiệm. Chiếc xe khoác một màu đen và người lái xe không ai khác ngoài Đạt. Chiếc xe lướt qua chỗ Nam. Cửa thùng xe mở ra. Một bàn tay kéo Nam vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Nhanh như chớp, một viên đạn nữa cắm vào ổ khóa chỉ đúng một giây sau khi bàn tay kia rụt vào.
Thiên ngồi trong thùng xe vẫn giữ chặt vết thương. May là Đạt đã chuẩn bị từ trước nếu không thì tình hình sẽ rất nguy hiểm.
Cầm chiếc radio lên, Nam thét :
- Yến Nhi, rút đi ! Nhanh lên ! Tên bắn tỉa không phải dạng vừa đâu.
Yến Nhi không cần nghe anh cô nói đã rút vào bên trong tòa nhà cao tầng kia rồi. Mặc dù chạy từ tầng này xuống tầng khác nhưng những viên đạn luôn bắn tới Yến Nhi. Có những lúc Yến Nhi nghĩ rằng mình đã trúng đạn rồi. Nhưng sự may mắn của cô đã không để nó xảy ra.
Bụp, viên đạn xoáy thẳng vào tới Yến Nhi, ngay cổ, cô chỉ kịp phản ứng đưa chiếc cung lên đỡ. Viên đạn xuyên qua chiếc cung rồi cắm vào tường, ngay trên đầu Yến Nhi một chút. Chỉ một chút thôi cô đã về với đất mẹ rồi.
Chưa kịp hoàn hồn, cơ thể thúc đẩy Yến Nhi chạy tiếp, cô liên tục chạy. Chạy cho đến khi xuống hẳn tầng một tòa nhà. Những chỗ Yến Nhi đi qua đều có lỗ đạn. Tường bị đục từng mảng, gạch vụn rơi ra. Chiếc xe đen đâm thẳng vào tiền sảnh, Yến Nhi được kéo vào. Sau đó, chiếc xe tiếp tục chạy trên khung đường. Vừa chạy vừa né đạn. Những viên đạn cắm vào thân xe vang lên từng tiếng kim loại.
Có viên lại cắm sát ngay cửa xe. Đạt thở phào, may đây là xe chống đạn.
Rẽ vào một khu phố nhỏ. Xe Đạt len lỏi qua từng con ngõ. Thiên ở bên trong đã băng bó vết thương lại. Ngồi tựa vào hàng ghế bên trong, tai chăm chú nghe.
Tiếng đạn bắn phát cuối rồi dừng hẳn.
- Dừng lại rồi. - Thiên nói.
Đạt vẫn lái chiếc xe đi sâu vào khu phố.
Từ xa, tên bắn tỉa đứng cười thầm. Hắn cười cho sự yếu đuối của con mồi. Một nụ cười nham hiểm và độc ác.
- Không bắn nữa à ? - Một kẻ mặc quân phục "ba que" đứng sau tên bắn tỉa hỏi.
- Phải. - Tên bắn tỉa lên tiếng.
- Cậu không hạ nổi chúng à ?
- Không. Muốn chúng chết. Dễ thôi. Chỉ là tôi đang đợi xem chúng còn kĩ năng nào không thôi. Để con mồi thể hiện hết kĩ năng rồi mới giết chúng...
-...
- Đó mới là một cuộc đi săn.
- Cậu không sợ "hắn" à ?
- Quên tên tôi à ?
- Hừm. Quên sao được. Tên cậu là "DeadEyes".
- Ha ha ha ! Đúng rồi đó. Ha ha ha. Cưa chờ đi, lũ con mồi yếu đuối.
Nói rồi, DeadEyes cầm cây súng ngắm lên và đi vào màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.