Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 31: Đêm kinh hoàng tại rừng : Trại Lính
Yuuchiro
15/01/2020
Con licker vừa lao tới thì lập tức hai người cũng nhảy sang hai bên,
con zombie vồ hụt nó quay lại gầm gừ. Cái vết cào của nó hằn sâu vào sàn gạch của ngôi nhà. Mồ hôi chảy dài trên trán Thiên, nhưng tay giữ chặt
súng thì Thiên không cho phép mình có một phần trăm sợ hãi nào trong có
thể. Con zombie chưa kịp phản ứng thì một loạt đạn đã cắm vào da thịt
nó. Giữ chặt khẩu MP5, Thiên sấy băng đạn 40 viên vào con Licker. Phía
sau Ellie cũng đáp trả lại bằng những viên đạn súng ngắn, những viên đạn liên tiếp cắm vào hộp sọ của con Licker. Nó chỉ kịp cố đưa tay táp lấy
một đường nhưng nhận lại là một cú chém hụt. Một cú đạp của Thiên vào
thẳng mặt con Licker. Con zombie ngã xuống, Thiên dí khẩu tiểu liên vào
thẳng đầu con Licker. Sấy một đạn, đầu con zombie bể ra, máu chảy xuống
thấm khắp sàn nhà. Và một con zombie cấp C ra đi cũng là lúc một băng
đạn nữa ra đi. Ellie cũng mới hết bất ngờ ra mặt, những phát đạn vừa nãy có lẽ là phản ứng mà thôi.
- Anh ổn chứ ? - Ellie hỏi Thiên.
- Ừ. Không sao cả.
Cơ mà nói không sao vẫn không hẳn là đúng. Vừa nãy né sang hai bên, móng của con Licker vẫn xẹt một đường xượt qua bắp tay Thiên. Không sao, móng nó cào qua ko nhiễm virus được. Nhưng không băng cái vết này lại thì sẽ có cả đống vẫn đề xảy ra đấy. Tuy vậy chỉ cần cái băng cá nhân là đủ rồi, vết thương cũng chỉ ngoài da, không vào thịt. May thật đấy, cái vết chém đó đủ bay cánh tay một con người rồi. Thiên lôi cuộn băng cá nhân từ ba lô ra, băng lại vết thương vừa nãy. Dừng lại, Thiên băng bó xong, nhìn xuống cái xác bị con zombie nhả xuống. Bị đâm một phát xuyên tim, đây chính là cái xác bị đâm ở ngoài kia. Và cái áo mà cái xác mặc chính là bộ đồng phục của lũ "Việt Nam Cộng Hòa"(ba que). Vết đâm ở giữa ngực cũng rất ngọt, qua nhiều năm dùng kiếm Thiên chắc chắn tên này bị đâm bởi mã tấu hoặc kiếm dài mới để lại vết như này. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn. Còn cái đầu bị nhi nham nhở, cồ có vết răng thì chắc chắn là do con Licker làm sau khi tha được cái xác vài trong đây. Việc có zombie ở đây không quan trọng, quan trọng là ai là kẻ đã giết tên "ba que" này ? Cái xác còn rất mới, xem chừng chỉ mới bị giết chư tới hai ngày thôi.
- Anh Thiên ?
- Hả ? Có chuyện gì vậy ?
- Nãy giờ anh đăm chiêu cái gì đấy.
- À, anh đang suy nghĩ chút.
- Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy ? Chúng ta cần kiểm tra nhanh rồi rời đi. Tình hình không ổn rồi.
- Có người đã đến chúng ta trước đây và hạ sát lũ ba que.
- Điều đấy em biết rồi.
- Biết rồi ?
- Phải. Quá nhiều điều đã chứng tỏ điều đó.
-....! Em thông minh hơn anh tưởng nhiều đấy.
- Tốt nhất nên đi khỏi đây.
Thiên và Ellie nhanb chóng rời đi khỏi dãy nhà đầu tiên. Hướng tới dãy nhà số hai. Đi ra sân, một khoảng trời đêm bao trùm lấy khu rừng âm u lạnh lẽo. Một sự hòa trộn ghê rợn đến khó tả. Cánh cửa dãy nhà thứ hai được đẩy ra. Thiên cũng kiểm tra lạo một lượt, không có gì, trong đây chủ yếu là những phương tiện liên lạc của quân Pháp thế kỉ trước trưng bày trong đây. Một vài cáu radio cũ kĩ, vài cái đài liên lạc đeo lưng. Không có gì đặc biệt cho lắm, phòng thứ hai trong dãy nhà cũng vậy, căn phòng thứ hai cũng chỉ có vài cái điện thoại ổ quay. Vài cái băng cát xét thêm vài đồ vật linh tinh. Thiên nhìn xung quanh. Ellie lại đi đâu rồi ? Cố bé này đi không thấy hình về không thấy bóng. Thật đáng sợ, mặc dù Thiên vẫn để tâm cho mọi thứ xung quanh thì Thiên vẫn chẳng rõ nổi Ellie ở đâu. Chạy khỏi dãy nhà, Thiên thấy Ellie cũng đi khỏi dãy nhà số ba. Nhìn thẳng vào Thiên, Ellie nói với một gương mặt vô cảm :
- Ba cái xác của đám Việt Nam Cộng Hòa, đều bị đâm nhưng không có con zombie này cả. Anh tới dãy nhà số bốn đi.
- Ừ. Nhưng mà...
- Đừng nói gì. Chúng ta nên hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cái rừng này không đơn giản như suy nghĩ ban đầu rồi.
- Ừ. Anb hiểu rồi.
Mọi lời nói của Ellie đều có phần giống tự thuật, điều này làm Thiên nhớ về "con người lúc trước" của mình. Tuy vậy, những điều Ellie nói là đúng. Thiên đã hiểu ra một phần chuyện ở đây rồi. Sau khi kiểm tra tất cả xong, Thiên sẽ báo cáo với nhóm của Đạt, một điều quan trọng cần nói.
"Đi thôi", Thiên tự nhủ với bản thân mình. Cánh cửa dãy nhà số bốn đẩy ra. Bên trong, lỉnh kỉnh nhiều đồ đạc, chủ yếu là các hòm đạn nhưng bên trong không có lấy một viên, đây là đồ trưng bày, ai lại lấy đồ thật chứ ? Trong phòng cũng có vài bức tượng của các chiến sĩ Việt Minh được đúc lại, nhìn vào bảng giới thiệu. họ là những người lập công trong trận đánh chiếm trại lính này. Bước sang căn phòng thứ hai, căn phòng này chứa vũ khí trong cuộc chiến tranh Việt Nam với Pháp. Cũng có thể điểm ra vài khẩu súng như : Tiểu liên Mat 49, súng trường bán tự động Mas 44, Bazoka Việt Nam, súng trường lên đạn từng viên Mosin-Nagant,...
Chúng đều đã rỉ sét và được bảo quản trong lồng kính. Một sự bào mòn của thời gian. Vậy là còn dãy nhà cuối cùng. Thiên bước sang, cửa mở, đèn sáng, Ellie vẫn ở đó. Bước vào, Thiên cũng không bất ngờ, bản đồ, bàn ghế, tủ đựng đồ, tất cả đã tôn lên rằng, đây chính là phòng chỉ huy. Ellie cũng quan sát xung quanh. Có vẻ chưa phát hiện ra thứ gì, thấy Thiên bước vào. Ellie quau sang nói :
- Anh có tìm ra thứ gì ở đó không ?
- Không. Mọi thứ khá bình thường. Ở đây có gì không ?
- Có. Nhưng nó hơi kinh khủng đấy.
Bước theo Ellie đến cửa căn phòng thứ hai, một mùi hôi nồng nặc bốc lên, một mùi quen thuộc :
- Mùi xác chết.
- Phải. Nhưng anh cũng nên bình tĩnh đấy.
Ellie nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, và như Ellie đã nói, thứ sau cửa không nhẹ nhàng như cách mà cô bé đẩy cửa.
Một khung cảnh đập vào mắt Thiên. Xác zombie có, xác người có, chất đống vào nhau, máu chảy lênh láng, mắt mấy cái xác người thì mở thô lố ra, cộng với cái ánh sáng lập lòe cùa đèn trông vô cùng ghê rợn.
- Có vẻ là cũng do "kẻ đó" làm nhỉ ?
- Phải. Sự thật chỉ có một mà.
-.... Em không thấy cảnh tượng này ghê sao ?
- Cũng không ghê lắm, em quen rồi.
-.....
- Nhưng em cho là vẫn còn thứ gì đó ở đây.
- Đây là dãy cuối rồi. Đâu còn thứ gì nữa ?
- Cứ tìm đi. Em chắc chắn trực giác mình là đúng.
- Ừ. - Thiên đáp.
Đi xung quanh, Thiên vẫn không thấy có gì. Chợt, đi qua một miếng gạch trên sàn nhà. Thiên thấy nó phát lại tiếng, vậy tức là...
Đưa tay xuống, Thiên nhấc viên gạch một cách dễ dàng lên. Quả nhiên, một cái hầm.
- Ellie. Nơi này có một cái hầm.
- Em biết mà.
Thiên nhanh chóng leo xuống và Ellie cũng vậy. Căn hầm cũ kĩ này có lẽ là do quân Pháp xây dựng phòng trường hợp nguy cấp. Nó được chống đỡ bằng các cột gỗ và thêm vài cái đèn điện. Cũng không rộng nhưng vừa đủ cho một trung đội. Ellie đi trước Thiên, vào các phòng được xây trong hầm. Chúng vẫn là phòng chỉ huy, phòng chứa vũ khí, phòng nghỉ, không khác bên trên, nhưng có điều là chật và thiếu không khí. Đi từng phòng, phòng chỉ huy không có gì, phòng vũ khí không có gì ngoài mấy đồ vật đựng trong lồng kính, mở cửa phòng nghỉ ra. Thiên giật mình, một kẻ chĩa thẳng súng vào hai người :
- Giơ tay lên, bỏ súng xuống !
- !!!
- Anh ổn chứ ? - Ellie hỏi Thiên.
- Ừ. Không sao cả.
Cơ mà nói không sao vẫn không hẳn là đúng. Vừa nãy né sang hai bên, móng của con Licker vẫn xẹt một đường xượt qua bắp tay Thiên. Không sao, móng nó cào qua ko nhiễm virus được. Nhưng không băng cái vết này lại thì sẽ có cả đống vẫn đề xảy ra đấy. Tuy vậy chỉ cần cái băng cá nhân là đủ rồi, vết thương cũng chỉ ngoài da, không vào thịt. May thật đấy, cái vết chém đó đủ bay cánh tay một con người rồi. Thiên lôi cuộn băng cá nhân từ ba lô ra, băng lại vết thương vừa nãy. Dừng lại, Thiên băng bó xong, nhìn xuống cái xác bị con zombie nhả xuống. Bị đâm một phát xuyên tim, đây chính là cái xác bị đâm ở ngoài kia. Và cái áo mà cái xác mặc chính là bộ đồng phục của lũ "Việt Nam Cộng Hòa"(ba que). Vết đâm ở giữa ngực cũng rất ngọt, qua nhiều năm dùng kiếm Thiên chắc chắn tên này bị đâm bởi mã tấu hoặc kiếm dài mới để lại vết như này. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn. Còn cái đầu bị nhi nham nhở, cồ có vết răng thì chắc chắn là do con Licker làm sau khi tha được cái xác vài trong đây. Việc có zombie ở đây không quan trọng, quan trọng là ai là kẻ đã giết tên "ba que" này ? Cái xác còn rất mới, xem chừng chỉ mới bị giết chư tới hai ngày thôi.
- Anh Thiên ?
- Hả ? Có chuyện gì vậy ?
- Nãy giờ anh đăm chiêu cái gì đấy.
- À, anh đang suy nghĩ chút.
- Rốt cuộc anh nghĩ gì vậy ? Chúng ta cần kiểm tra nhanh rồi rời đi. Tình hình không ổn rồi.
- Có người đã đến chúng ta trước đây và hạ sát lũ ba que.
- Điều đấy em biết rồi.
- Biết rồi ?
- Phải. Quá nhiều điều đã chứng tỏ điều đó.
-....! Em thông minh hơn anh tưởng nhiều đấy.
- Tốt nhất nên đi khỏi đây.
Thiên và Ellie nhanb chóng rời đi khỏi dãy nhà đầu tiên. Hướng tới dãy nhà số hai. Đi ra sân, một khoảng trời đêm bao trùm lấy khu rừng âm u lạnh lẽo. Một sự hòa trộn ghê rợn đến khó tả. Cánh cửa dãy nhà thứ hai được đẩy ra. Thiên cũng kiểm tra lạo một lượt, không có gì, trong đây chủ yếu là những phương tiện liên lạc của quân Pháp thế kỉ trước trưng bày trong đây. Một vài cáu radio cũ kĩ, vài cái đài liên lạc đeo lưng. Không có gì đặc biệt cho lắm, phòng thứ hai trong dãy nhà cũng vậy, căn phòng thứ hai cũng chỉ có vài cái điện thoại ổ quay. Vài cái băng cát xét thêm vài đồ vật linh tinh. Thiên nhìn xung quanh. Ellie lại đi đâu rồi ? Cố bé này đi không thấy hình về không thấy bóng. Thật đáng sợ, mặc dù Thiên vẫn để tâm cho mọi thứ xung quanh thì Thiên vẫn chẳng rõ nổi Ellie ở đâu. Chạy khỏi dãy nhà, Thiên thấy Ellie cũng đi khỏi dãy nhà số ba. Nhìn thẳng vào Thiên, Ellie nói với một gương mặt vô cảm :
- Ba cái xác của đám Việt Nam Cộng Hòa, đều bị đâm nhưng không có con zombie này cả. Anh tới dãy nhà số bốn đi.
- Ừ. Nhưng mà...
- Đừng nói gì. Chúng ta nên hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cái rừng này không đơn giản như suy nghĩ ban đầu rồi.
- Ừ. Anb hiểu rồi.
Mọi lời nói của Ellie đều có phần giống tự thuật, điều này làm Thiên nhớ về "con người lúc trước" của mình. Tuy vậy, những điều Ellie nói là đúng. Thiên đã hiểu ra một phần chuyện ở đây rồi. Sau khi kiểm tra tất cả xong, Thiên sẽ báo cáo với nhóm của Đạt, một điều quan trọng cần nói.
"Đi thôi", Thiên tự nhủ với bản thân mình. Cánh cửa dãy nhà số bốn đẩy ra. Bên trong, lỉnh kỉnh nhiều đồ đạc, chủ yếu là các hòm đạn nhưng bên trong không có lấy một viên, đây là đồ trưng bày, ai lại lấy đồ thật chứ ? Trong phòng cũng có vài bức tượng của các chiến sĩ Việt Minh được đúc lại, nhìn vào bảng giới thiệu. họ là những người lập công trong trận đánh chiếm trại lính này. Bước sang căn phòng thứ hai, căn phòng này chứa vũ khí trong cuộc chiến tranh Việt Nam với Pháp. Cũng có thể điểm ra vài khẩu súng như : Tiểu liên Mat 49, súng trường bán tự động Mas 44, Bazoka Việt Nam, súng trường lên đạn từng viên Mosin-Nagant,...
Chúng đều đã rỉ sét và được bảo quản trong lồng kính. Một sự bào mòn của thời gian. Vậy là còn dãy nhà cuối cùng. Thiên bước sang, cửa mở, đèn sáng, Ellie vẫn ở đó. Bước vào, Thiên cũng không bất ngờ, bản đồ, bàn ghế, tủ đựng đồ, tất cả đã tôn lên rằng, đây chính là phòng chỉ huy. Ellie cũng quan sát xung quanh. Có vẻ chưa phát hiện ra thứ gì, thấy Thiên bước vào. Ellie quau sang nói :
- Anh có tìm ra thứ gì ở đó không ?
- Không. Mọi thứ khá bình thường. Ở đây có gì không ?
- Có. Nhưng nó hơi kinh khủng đấy.
Bước theo Ellie đến cửa căn phòng thứ hai, một mùi hôi nồng nặc bốc lên, một mùi quen thuộc :
- Mùi xác chết.
- Phải. Nhưng anh cũng nên bình tĩnh đấy.
Ellie nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, và như Ellie đã nói, thứ sau cửa không nhẹ nhàng như cách mà cô bé đẩy cửa.
Một khung cảnh đập vào mắt Thiên. Xác zombie có, xác người có, chất đống vào nhau, máu chảy lênh láng, mắt mấy cái xác người thì mở thô lố ra, cộng với cái ánh sáng lập lòe cùa đèn trông vô cùng ghê rợn.
- Có vẻ là cũng do "kẻ đó" làm nhỉ ?
- Phải. Sự thật chỉ có một mà.
-.... Em không thấy cảnh tượng này ghê sao ?
- Cũng không ghê lắm, em quen rồi.
-.....
- Nhưng em cho là vẫn còn thứ gì đó ở đây.
- Đây là dãy cuối rồi. Đâu còn thứ gì nữa ?
- Cứ tìm đi. Em chắc chắn trực giác mình là đúng.
- Ừ. - Thiên đáp.
Đi xung quanh, Thiên vẫn không thấy có gì. Chợt, đi qua một miếng gạch trên sàn nhà. Thiên thấy nó phát lại tiếng, vậy tức là...
Đưa tay xuống, Thiên nhấc viên gạch một cách dễ dàng lên. Quả nhiên, một cái hầm.
- Ellie. Nơi này có một cái hầm.
- Em biết mà.
Thiên nhanh chóng leo xuống và Ellie cũng vậy. Căn hầm cũ kĩ này có lẽ là do quân Pháp xây dựng phòng trường hợp nguy cấp. Nó được chống đỡ bằng các cột gỗ và thêm vài cái đèn điện. Cũng không rộng nhưng vừa đủ cho một trung đội. Ellie đi trước Thiên, vào các phòng được xây trong hầm. Chúng vẫn là phòng chỉ huy, phòng chứa vũ khí, phòng nghỉ, không khác bên trên, nhưng có điều là chật và thiếu không khí. Đi từng phòng, phòng chỉ huy không có gì, phòng vũ khí không có gì ngoài mấy đồ vật đựng trong lồng kính, mở cửa phòng nghỉ ra. Thiên giật mình, một kẻ chĩa thẳng súng vào hai người :
- Giơ tay lên, bỏ súng xuống !
- !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.