Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 28: Rừng Sà Lu #2
Yuuchiro
01/01/2020
Thiên, lúc này trên người đã là một bộ quần áo rằn ri. Đi một quãng
trên khi rừng ẩm ướt, tiết trời lạnh lẽo của mùa đông đang bao quanh nơi đây. Một cơn mưa của mùa đông ngang qua cũng khiến cho người ta có cảm
giác cực kỳ khó chịu. Cũng may, trời hôm nay đã hửng nắng, Thiên không
quên đi đôi giày leo núi không thấm nước. Đây là loại giày tốt nhất cho
việc này rồi.
Trên người Thiên lúc này có khẩu súng ngắn M1911 gắn giảm thanh, hai quả bom khói và một con dao đi rừng. Trong người thì mặc thêm một bộ vest chống đạn và zombie.
Bây giờ nhiệm vụ đơn giản là trinh sát. Và khi đến một địa điểm nhất định sẽ dừng lại để hội quân với hai người kia.
Tóm lại, giờ phải tiếp tục đi sâu vào khu rừng. Điểm tập hợp cách đây khoảng 3km. Mất khoảng 1 tiếng đi là cùng. Thiên nhấc bước chân đi, gió thổi xì xào. Mặt đất vẫn còn ẩm ướt và trơn trượt sau cơn mưa buổi sáng. Mặt trời ẩn lấp sau tầng mây...
Mùa đông tới, rừng cây gần như trụi hết lá. Khung cảnh trông thật đến ảm đạm.
Không khí luôn đem lại cho Thiên một cảm giác rừng rợn, lạ thường. Phải thôi, theo lời khai của đám kia. Bọn chúng bắt cóc người rồi giao đến cho bọn "ba que" mà. Với số ít người bị bắt như thế, chỉ có thể làm 1 điều...thí nghiệm lên con người.
Khi rừng này thuộc sự kiểm soát của quân đội quốc gia mà. Ấy vậy họ chẳng nhận ra chuyện này. Quả là "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất".
Trên đường đi, Thiên còn thấy có các dấu dao khắc trên thân cây, kiểu như một dạng đánh dấu vậy, cứ 10m lại có một cây được khắc chữ "L". Thật kỳ lạ, ai khắc đây, lũ Việt Nam Cộng Hòa(ba que) hay là bộ đội hoặc cũng có thể là trò đùa của kẻ nào đó từng lẻn vào rừng sao ? Thôi, bây giờ nó chưa quan trọng. Mà quan trọng là dấu dao còn rất mới, chứng tỏ kẻ khắc vừa ở đây không lâu. Thiên rút khẩu M1911 ra, mở khóa an toàn.
Đi thêm vài bước nữa, nhìn về phía xa, rất nhiều cây bị khắc, kẻ đó bỏ đi xa rồi sao ? Trên mặt đất còn in nhiều dấu giày kéo về phía xa. Kẻ đó đã chạy rất nhanh về phía trước. Còn 1km nữa là đến điểm hội quân. "Không nên mạo hiểm đuổi theo." Thiên nghĩ.
- Đi tiếp thôi. - Thiên tự nhủ.
Cầm chiếc bản đồ từ chiếc ba lô sau lưng ra. Thiên đi tiếp. Khung cảnh vẫn không thay đổi nhiều, im lặng, lạnh lẽo, âm u, thỉnh thoảng lắm mới có tiếng kêu của ch chóc. Đến điểm tập kết, bất ngờ, một bóng người nhảy từ trên cây xuống.
- Ai ?!? - Thiên quay về phía sau đồng thời rút khẩu súng đeo bên hông ra.
- Bình tĩnh. Em đây mà.
- Ellie ? Thật là...
Không đáp lại Thiên, Ellie nhanh chóng cất chiếc ống nhòm trên tay vào cái túi đeo bên hông. Sau khi cất xong, cô bê mới quay ra noid với Thiên :
- Em vừa trèo lên cây để quan sát địa hình xung quanh. Không có gì đặc biệt ở đây cho lắm.
- Ừ. Thế nên nhiệm vụ của chúng ta mới là điều tra mà. Mà Đạt đâu ?
- Anh ta sẽ không đi cùng chúng ta. Tên sĩ quan đó đi cùng với một đội đặc công rồi.
- Họ đi trước rồi sao ?
- Phải. Tới nhà thờ.
- Nhà thờ ?
- Uhm, nơi đây có ba điểm khả nghi. Đó là một chiếc nhà thờ bỏ hoang, một nơi khai thác vàng đã dừng hoạt động và một trại lính từ hồi Kháng chiến chống Pháp bỏ lại.
-....Mà khoan...
- ?
- Tên Đạt lúc ở bìa rừng nói là sẽ đi tìm em mà ?
- Vậy ư ? Em đã ở đây từ lúc sáng sớm rồi. Cái mà tên sĩ quan đó nói là đi tìm mấy tay đặc công thì có. Ngay khi có tin báo thì em đã đi ngay.
- Hả ?
- Có gì bất ngờ sao ?
-....Haiz, sao không ai nói cho mình vậy ? Dù sao cũng khá khen cho anh khi đã bắt được đám kia và có thông tin. Chỉ có việc là chúng ta có tin được chúng không ? Liệu bọn chúng có bị tẩy não không ?
- Không. Ta có thể tin. Bởi vì bọn bị tẩy não bởi lũ "ba que" có 1 đặc điểm nhận diện rất đặc biệt.
- Vậy à ?... Vậy em sẽ tin anh một lần vậy.
"Vậy là mình không đáng tin ư ?...Tôi lương thiện mà ?" Thiên thầm nghĩ.
- Được rồi. Lấy đồ rồi đi thôi. Anh lấy đồ ở cái ba lô cạnh chiếc cây kia kìa. Tên Đạt nói rằng đó là súng mà hắn để lại cho anh.
- Ừ, được rồi. Vậy ta đi đâu trước ?
-...Có lẽ là trại lính đi. Nó gần nhất mà.
- Được rồi.
Thiên lôi chiếc ba lô bên cây ra, một khẩu MP5 gắn giảm thanh và ống ngắm Scout (Ống ngắm Scout hay còn gọi là ống ngắm 2x), sáu cái băng đạn 9x19mm loại 40 viên và một cái radio cầm tay để tiện liên lạc. Thiên đang định nhấc cái radio ra để gọi cho Đạt nhưng chợt nhận ra cái gì đó, anh lại đeo cái radio vào cạnh ba lô.
- Sao không anh gọi vậy ? - Ellie hỏi.
- Trên chiến trường thông tin liên lạc rất dễ bị rò rỉ ra, nhất là thông tin trao đổi của mấy cái radio này. Bọn "ba que" nhất định có lắp máy thu và dò sóng. Vì vậy không nên gọi.
- Tưởng anh không biết ?
- Ha ha. Anh quên thôi.
-...Đi thôi.
- Được rồi.
Thiên và Ellie bước đi, à, cái ba lô Đạt để lại, Thiên đã giấu nó đi rồi. Có vẻ khác với Thiên, Ellie quen mấy việc này hơn, và đồ đạc mà cô bé mang theo cũng rất đơn giản, một bộ áo rằn ri quân đội giống Thiên, một chiếc mũ lưỡi trai rằn ri luôn, một túi đựng đồ nhỏ đeo bên hông phải, một khẩu súng lục ổ quay Model 17 bên hông trái. Kể ra nhìn Ellie cũng khá ra dáng một nữ chiến binh, tiếc là cái chiều cao 1m57 không hợp với vai diễn đó.
Địa điểm tiếp theo họ hướng tới, trại quân đội bỏ hoang, cách đây khoảng chừng 17 cây số. Có bản đồ cũng giúp tiện hơn cho việc đi rừng này. Trên đường đi, các thân cây cũng có các vết khắc chữ "L".
Ellie cũng có dừng lại sờ vào thân cây bị khắc nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Đường đi cũng không khó, mặt đất chỉ hơi dốc một chút, đất cũng khá khô, đi không bị sình lầy. Song, không có lấy một con bọ, con kiến, hay bất cứ động vật nào trên đường cả. Mùa đông rồi nên chúng đi trú ẩn hết rồi ư ?
Các cây thì bị dựng hết lá, cành cây khô khốc, bẻ nhẹ cái là đã gãy đánh "rốp !" rồi.
Không khí nặng nề cứ thế bao quanh, để giải tỏa nó, Thiên nói :
- Ellie, sao anh thấy em không đi cùng Supporter của mình vậy ?
- Vậy, tại sao anh không đi cùng Markman của mình ?
- Tại vì nhiệm vụ này khá nguy hiểm và kĩ năng của Tố Uyên không phù hợp với nhiệm vụ này chăng ?
- Đó cũng là câu trả lời của em đấy. Dù sao, chúng ta mới gặp nhau chưa đến 5 lần, không nên thân thiết như vậy. Hãy nói khi cần thiết thôi.
-.... Nhìn anh giống tội phạm lắm sao ?
- Không giống mới lạ đó. Đi thôi.
-....
Cuộc nói chuyện kết thúc chóng vánh, nhanh quá.... Dù sao, Ellie nói đúng, nên tập trung nhiệm vụ đi, đây không phải là đi cắm trại mà là một cuộc đối đầu với bọn ba que.
Bỗng, từ xa, một tiếng hét của con vật nào đó vang lên, liền ngay sau đó là những tiếng chạy hướng về Thiên và Tố Uyên, cái gì vậy ?
Từ trong bụi, một con chó lao ra, miệng nó dính đầy máu, răng sắc nhọn, đôi mắt không tròng, thân thể lở loét, vài chỗ còn thủng ra để lộ lớp thịt đỏ và vài cái xương sườn trông thật gớm. Kết hợp với cái màu lông đen xì của nó quả là ghê rợn. Trên hết, không chỉ một con, mà là 5,6 con.
- Mẹ kiếp ! Chó thây ma ! Eliie, bắn !
Trên người Thiên lúc này có khẩu súng ngắn M1911 gắn giảm thanh, hai quả bom khói và một con dao đi rừng. Trong người thì mặc thêm một bộ vest chống đạn và zombie.
Bây giờ nhiệm vụ đơn giản là trinh sát. Và khi đến một địa điểm nhất định sẽ dừng lại để hội quân với hai người kia.
Tóm lại, giờ phải tiếp tục đi sâu vào khu rừng. Điểm tập hợp cách đây khoảng 3km. Mất khoảng 1 tiếng đi là cùng. Thiên nhấc bước chân đi, gió thổi xì xào. Mặt đất vẫn còn ẩm ướt và trơn trượt sau cơn mưa buổi sáng. Mặt trời ẩn lấp sau tầng mây...
Mùa đông tới, rừng cây gần như trụi hết lá. Khung cảnh trông thật đến ảm đạm.
Không khí luôn đem lại cho Thiên một cảm giác rừng rợn, lạ thường. Phải thôi, theo lời khai của đám kia. Bọn chúng bắt cóc người rồi giao đến cho bọn "ba que" mà. Với số ít người bị bắt như thế, chỉ có thể làm 1 điều...thí nghiệm lên con người.
Khi rừng này thuộc sự kiểm soát của quân đội quốc gia mà. Ấy vậy họ chẳng nhận ra chuyện này. Quả là "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất".
Trên đường đi, Thiên còn thấy có các dấu dao khắc trên thân cây, kiểu như một dạng đánh dấu vậy, cứ 10m lại có một cây được khắc chữ "L". Thật kỳ lạ, ai khắc đây, lũ Việt Nam Cộng Hòa(ba que) hay là bộ đội hoặc cũng có thể là trò đùa của kẻ nào đó từng lẻn vào rừng sao ? Thôi, bây giờ nó chưa quan trọng. Mà quan trọng là dấu dao còn rất mới, chứng tỏ kẻ khắc vừa ở đây không lâu. Thiên rút khẩu M1911 ra, mở khóa an toàn.
Đi thêm vài bước nữa, nhìn về phía xa, rất nhiều cây bị khắc, kẻ đó bỏ đi xa rồi sao ? Trên mặt đất còn in nhiều dấu giày kéo về phía xa. Kẻ đó đã chạy rất nhanh về phía trước. Còn 1km nữa là đến điểm hội quân. "Không nên mạo hiểm đuổi theo." Thiên nghĩ.
- Đi tiếp thôi. - Thiên tự nhủ.
Cầm chiếc bản đồ từ chiếc ba lô sau lưng ra. Thiên đi tiếp. Khung cảnh vẫn không thay đổi nhiều, im lặng, lạnh lẽo, âm u, thỉnh thoảng lắm mới có tiếng kêu của ch chóc. Đến điểm tập kết, bất ngờ, một bóng người nhảy từ trên cây xuống.
- Ai ?!? - Thiên quay về phía sau đồng thời rút khẩu súng đeo bên hông ra.
- Bình tĩnh. Em đây mà.
- Ellie ? Thật là...
Không đáp lại Thiên, Ellie nhanh chóng cất chiếc ống nhòm trên tay vào cái túi đeo bên hông. Sau khi cất xong, cô bê mới quay ra noid với Thiên :
- Em vừa trèo lên cây để quan sát địa hình xung quanh. Không có gì đặc biệt ở đây cho lắm.
- Ừ. Thế nên nhiệm vụ của chúng ta mới là điều tra mà. Mà Đạt đâu ?
- Anh ta sẽ không đi cùng chúng ta. Tên sĩ quan đó đi cùng với một đội đặc công rồi.
- Họ đi trước rồi sao ?
- Phải. Tới nhà thờ.
- Nhà thờ ?
- Uhm, nơi đây có ba điểm khả nghi. Đó là một chiếc nhà thờ bỏ hoang, một nơi khai thác vàng đã dừng hoạt động và một trại lính từ hồi Kháng chiến chống Pháp bỏ lại.
-....Mà khoan...
- ?
- Tên Đạt lúc ở bìa rừng nói là sẽ đi tìm em mà ?
- Vậy ư ? Em đã ở đây từ lúc sáng sớm rồi. Cái mà tên sĩ quan đó nói là đi tìm mấy tay đặc công thì có. Ngay khi có tin báo thì em đã đi ngay.
- Hả ?
- Có gì bất ngờ sao ?
-....Haiz, sao không ai nói cho mình vậy ? Dù sao cũng khá khen cho anh khi đã bắt được đám kia và có thông tin. Chỉ có việc là chúng ta có tin được chúng không ? Liệu bọn chúng có bị tẩy não không ?
- Không. Ta có thể tin. Bởi vì bọn bị tẩy não bởi lũ "ba que" có 1 đặc điểm nhận diện rất đặc biệt.
- Vậy à ?... Vậy em sẽ tin anh một lần vậy.
"Vậy là mình không đáng tin ư ?...Tôi lương thiện mà ?" Thiên thầm nghĩ.
- Được rồi. Lấy đồ rồi đi thôi. Anh lấy đồ ở cái ba lô cạnh chiếc cây kia kìa. Tên Đạt nói rằng đó là súng mà hắn để lại cho anh.
- Ừ, được rồi. Vậy ta đi đâu trước ?
-...Có lẽ là trại lính đi. Nó gần nhất mà.
- Được rồi.
Thiên lôi chiếc ba lô bên cây ra, một khẩu MP5 gắn giảm thanh và ống ngắm Scout (Ống ngắm Scout hay còn gọi là ống ngắm 2x), sáu cái băng đạn 9x19mm loại 40 viên và một cái radio cầm tay để tiện liên lạc. Thiên đang định nhấc cái radio ra để gọi cho Đạt nhưng chợt nhận ra cái gì đó, anh lại đeo cái radio vào cạnh ba lô.
- Sao không anh gọi vậy ? - Ellie hỏi.
- Trên chiến trường thông tin liên lạc rất dễ bị rò rỉ ra, nhất là thông tin trao đổi của mấy cái radio này. Bọn "ba que" nhất định có lắp máy thu và dò sóng. Vì vậy không nên gọi.
- Tưởng anh không biết ?
- Ha ha. Anh quên thôi.
-...Đi thôi.
- Được rồi.
Thiên và Ellie bước đi, à, cái ba lô Đạt để lại, Thiên đã giấu nó đi rồi. Có vẻ khác với Thiên, Ellie quen mấy việc này hơn, và đồ đạc mà cô bé mang theo cũng rất đơn giản, một bộ áo rằn ri quân đội giống Thiên, một chiếc mũ lưỡi trai rằn ri luôn, một túi đựng đồ nhỏ đeo bên hông phải, một khẩu súng lục ổ quay Model 17 bên hông trái. Kể ra nhìn Ellie cũng khá ra dáng một nữ chiến binh, tiếc là cái chiều cao 1m57 không hợp với vai diễn đó.
Địa điểm tiếp theo họ hướng tới, trại quân đội bỏ hoang, cách đây khoảng chừng 17 cây số. Có bản đồ cũng giúp tiện hơn cho việc đi rừng này. Trên đường đi, các thân cây cũng có các vết khắc chữ "L".
Ellie cũng có dừng lại sờ vào thân cây bị khắc nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Đường đi cũng không khó, mặt đất chỉ hơi dốc một chút, đất cũng khá khô, đi không bị sình lầy. Song, không có lấy một con bọ, con kiến, hay bất cứ động vật nào trên đường cả. Mùa đông rồi nên chúng đi trú ẩn hết rồi ư ?
Các cây thì bị dựng hết lá, cành cây khô khốc, bẻ nhẹ cái là đã gãy đánh "rốp !" rồi.
Không khí nặng nề cứ thế bao quanh, để giải tỏa nó, Thiên nói :
- Ellie, sao anh thấy em không đi cùng Supporter của mình vậy ?
- Vậy, tại sao anh không đi cùng Markman của mình ?
- Tại vì nhiệm vụ này khá nguy hiểm và kĩ năng của Tố Uyên không phù hợp với nhiệm vụ này chăng ?
- Đó cũng là câu trả lời của em đấy. Dù sao, chúng ta mới gặp nhau chưa đến 5 lần, không nên thân thiết như vậy. Hãy nói khi cần thiết thôi.
-.... Nhìn anh giống tội phạm lắm sao ?
- Không giống mới lạ đó. Đi thôi.
-....
Cuộc nói chuyện kết thúc chóng vánh, nhanh quá.... Dù sao, Ellie nói đúng, nên tập trung nhiệm vụ đi, đây không phải là đi cắm trại mà là một cuộc đối đầu với bọn ba que.
Bỗng, từ xa, một tiếng hét của con vật nào đó vang lên, liền ngay sau đó là những tiếng chạy hướng về Thiên và Tố Uyên, cái gì vậy ?
Từ trong bụi, một con chó lao ra, miệng nó dính đầy máu, răng sắc nhọn, đôi mắt không tròng, thân thể lở loét, vài chỗ còn thủng ra để lộ lớp thịt đỏ và vài cái xương sườn trông thật gớm. Kết hợp với cái màu lông đen xì của nó quả là ghê rợn. Trên hết, không chỉ một con, mà là 5,6 con.
- Mẹ kiếp ! Chó thây ma ! Eliie, bắn !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.