Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 6: Thất thủ căn cứ Thanh Hóa ( phần 1)
Yuuchiro
19/11/2019
Vài giờ trước....
Tứ đang đứng ở cạnh cái cửa ra vào, nhìn về phía xa như có dự cảm không lành.
- Này ? Mày đang làm gì thế ? - Một người đồng đội hỏi.
- Tao đang ngắm cảnh hoàng hôn và suy nghĩ về đời.
- Rảnh nhỉ ?
- Ra chỗ khác đi đừng làm phiền tao.
- Tao biết rồi. Tao đi đây. Nhớ canh chừng cho cẩn thận vào.
- Haiz...
Anh đồng đội rời đi, Tứ lại tiếp tục quay lại nhìn về phía chân trời xa xa, nơi mà mặt trời đang mọc dần lên.
Tứ cũng chẳng biết có cái gì sắp tới nhưng hẳn là điều không lành.
Châm điếu thuốc Thăng Long, Tứ hút lấy một hơi rồi phả ra một đám khói hình cầu vồng. Tứ thấy mình lại sảng khoái, vươn vai và đi về chỗ cái đài liên lạc vác vai, gọi về tổng bộ :
- Đây là Tứ ! Tổng bộ nghe rõ không ?
- Đây là Tổng bộ ! Đã nghe rõ.
- Xin hãy cho thêm thông tin về nhiệm vụ.
- Không cần làm gì. Các cậu chỉ cần đợi thôi.
- Đã rõ. Hết !
- Hết !
Hai đầu dây đều dập máy. Tứ ngồi lên cái ghế gỗ, cắm cái tai nghe vào, bật một bài hát tiếng anh lên, và tự nhủ với chính mình :
- Hóa ra chỉ việc đợi thôi. Làm mình tưởng thế nào.
Hắn lại hút điếu thuốc cháy dở của mình, tay kia cầm khẩu AK, nhìn hắn còn giống sếp hơn cả người chỉ huy của hắn, nhưng hắn chỉ là một tên trinh sát kiêm vai trò của một liên lạc viên ở cái tổ đội này mà thôi.
Tứ đang thư giãn với bài "I am alone" thì một bàn tay vỗ mạnh vào vai hắn.
- Cái gì đấy ?! - Tứ giật mình.
- Chào đồng chí !
- A ! Chào đội trưởng ! - Tứ đứng phắt dậy.
- Tổng bộ ra lệnh thế nào ? Đồng chí liên lạc chưa ?
- Báo cáo ! Tôi đã liên lạc rồi ! Tổng bộ ra lệnh chỉ việc đợi !
- Tốt ! Cảm ơn đồng chí !
Anh tiểu đội trưởng dời đi, Tứ thở phào, suýt thì hắn đã tưởng là tên Kiên và chửi nó. May là nhận ra kịp.
- Hết cả thư giãn. Không biết thằng Lượm đi đưa thư cho Bằng về chưa nhỉ ?
Tứ tần ngần suy nghĩ, thằng Lượm mới 15, nó làm cái nhiệm vụ giao thư cho mấy tên đi tuần và lính bắn tỉa. Hôm nay nó về lâu làm Tứ lo rằng nó đã bị cái gì đó.
À, lại nói đến nơi mà đội của Tứ chọn làm căn cứ, nó là một trường học nhỏ, nằm xa khu dân cư một chút. Đội của hắn đã xây tường rào điện bao quanh, đắp thêm ụ cát, bố trí lính bắn tỉa và các khẩu súng máy xung quanh. Họ đã chắc chắn rằng nơi này không thể thất thủ.
Từ xa xa, Lượm và thằng Bằng chạy như bị chó đuổi về căn cứ. Tứ nhanh chóng mở cửa đón họ vào và cũng nhanh chóng khép lại.
Lượm và Bằng thở không ra hơi, mặt thất sắc, có chuyện gì đó đã xảy ra với họ.
- Sao thế ? Bị bọn thây ma rượt à ? - Tứ hỏi.
- Ờ ! Nhưng mà không chỉ vài con đâu......hộc..hộc. - Bằng vừa thở vừa nói.
- Khoảng hai mươi ngàn con đang tới chỗ này đó anh Tứ ! - Thằng Lượm hốt hoảng - Suýt thì em bị bọn nó tóm được, may có anh Bằng.
- What the hell ? Sao éo nói sớm. Quả này toi rồi !
Tứ lao thật nhanh lên chỗ anh đội trưởng. Anh ta vẫn đang ở phòng uống trà.
- Có chuyện gì vậy đồng chí ? Cứ bình tĩnh đi.
- Bình tĩnh cái lỗi gì ? Đang có hai mươi ngàn con zombie tới đây đó sếp !
- Cái gì ? Đâu ?
- Hướng bệnh viện ! - Thằng Lượm từ lúc nào đã ở trong phòng.
Anh tiểu đội trưởng chạy thẳng lên tầng thượng. Đưa cái ống nhòm nhìn về phía hướng bệnh viện cũ. Vừa nhìn xong mặt anh thất sắc.
- Rồi sao sếp ? - Tứ hỏi.
- Tập trung mọi người lên đây ! - Giọng anh đội trưởng có phần hơi sợ sệt.
- Rõ ! - Tứ nói lớn nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.
Một lát sau...
Mọi người đã tập trung đầy đủ ở sân căn cứ. Cả đội của Tứ có 26 người, đấy là lôi cả thằng Lượm vào.
- Các đồng chí nghe rõ. Có khoảng một vạn(10 nghìn) thây ma đang hướng tới đây.
- Cái gì ?
- Mười nghìn con ?
Tiếng nói xì xào của mọi người át cả tiếng chỉ huy của họ.
- Mày xàm lìn hả Lượm ? Làm éo gì có hai mươi nghìn con ? - Tứ hỏi.
- Em vội quá lên đếm nhầm.
- Vãi !
- Các đồng chí yên lặng ! - Anh đội trưởng nói lớn. - Tôi và các đồng chí sẽ cố thủ ở đây để bảo toàn cho đội An Ninh.
- Sao không gọi không kích hả sếp ?
- Không được. Khi nào quá nguy cấp thì việc đó sẽ để cho đồng chí Tứ.
- Rõ !
- Chúng ta có vũ khí đầy đủ. Số lượng người không phải là ít, căn cứ lại xây vững chắc ! Không có gì phải sợ chúng cả ! Các đồng chí rõ chứ ?
- Rõ !
- Mọi người vào vị trí !
Vừa nghe xong, ai lấy đều vào vị trí của mình. Riêng Tứ thì vào phòng liên lạc đợi lệnh thì sẽ gọi không kích luôn.
Hắn nhìn ra cửa sổ, hàng rào điện đã bật, các người đồng đội của hắn đã chắc tay súng. Hắn cười thầm.
- Có gì mà sợ chứ ? Mười nghìn thì anh mày cân tất. Cho máy bay thả bom phát là xong.
- Đám đó được chỉ huy hả anh ? - Lượm hỏi.
- Ờ ! Chúng là làn sóng thây ma do một thây ma thông minh nhất chỉ huy. Nhưng khó giết con chỉ huy lắm nên cứ bắn đến khi hết bọn nó thì thôi.
- À.
Từ xa đám thây ma kéo tới, Tứ có thể thấy chúng đông đến chừng nào. Rõ ràng là mười nghìn con, như một làn sóng đầy chết chóc, chúng kéo tới căn cứ, anh đội trưởng hô lớn :
- Bắn !
Tiếng súng nổ ra liên tiếp, các khẩu súng máy liên tục nhả đạn. Đám thây ma lần lượt ngã xuống.
Tứ liên tục nhả đạn, Lượm thì chơi hẳn khẩu B41(10) bắn vào đám thây ma.
- Bùm !
Đám thây chết, xác văng đi khắp nơi. Đám sau lại kéo tới, những người cầm súng máy thì siết cò liên tục, khẩu 12 li 7 cứ thế mà nhả đạn vào thây ma. Chúng chết như rạ.
- Hà hà ! Thấy bọn tao bá đạo chưa ? - Tứ nói.
- Phát nữa này ! - Lượm lại bắn.
Đám thây ma lại văng tứ tung. Không chỉ thế, những con nào leo vào hàng rào điện thì lập tức bị đốt thành tro, bốc mùi cháy khét.
- Thịt nướng thơm thế ! Chẹp chẹp.
- Thơm cái gì ? Phụ tao bắn đi ! - Kiên nói.
- Rồi rồi ! - Tứ nhả đạn về phía hàng rào phía đông.
Đám thây ma ở đó khá đông. Rồi chợt một con zombie béo lao tới !
"Bùm !" Rào nổ tung. Lớp thứ nhất đã bị phá hủy. Con đó là một thây ma nổ.
- Lớp thứ nhất thủng rồi ! - Bằng hét.
- Tập trung xử lí đám thây ma nổ đi ! Chết tiệt ! - Anh đội trưởng ra lệnh.
Rồi liên tiếp,...Bùm !...Bùm !...
Rào liên tiếp thủng, họ không kịp trở tay.
- Bọn nó đang tràn vào !
- Dùng lựu đạn đi !
- Không kịp rồi ! Á...á...
Mọi thứ chợt trở lên hỗn loạn ! Zombie đang tràn vào một cách quá nhanh chóng và vô cùng nhiều ! Tứ cầm khẩu AK liên tiếp nhả đạn rồi bỗng tiếng cạch..cạch.. vang lên.
Một đám thây ma tràn vào. Tứ rút chốt quả lựu ném ra. Bùm ! Vẫn không ngớt !
Tứ hoảng thật sự. Một con zombie từ đâu nhảy vào hắn.
- Anh Tứ !
- A..a...a ! - Tiếng hét vang lên.
Ai đã chết vậy ?
To be continued....
----------------------------
Chú thích : (10) B41 : Còn gọi là RPG-7. Súng bắn hỏa tiễn do Liên Xô sản xuất, sử dụng lực đẩy khí động học và cơ học bắn quả hỏa tiễn theo phương thẳng đứng. Súng chuyên để phá cứ điểm và phương tiện địch cũng như để chống lại chiến thuật "biển người".
Cánh đuôi của quả hỏa tiễn nhằm đưa nó về hướng thẳng. Phạm vi bắn tối đa : 1000M
Đây là một món vũ khí đã thay đổi thế giới.
Được miêu tả là "đại bác vác trên vai người lính"
Tứ đang đứng ở cạnh cái cửa ra vào, nhìn về phía xa như có dự cảm không lành.
- Này ? Mày đang làm gì thế ? - Một người đồng đội hỏi.
- Tao đang ngắm cảnh hoàng hôn và suy nghĩ về đời.
- Rảnh nhỉ ?
- Ra chỗ khác đi đừng làm phiền tao.
- Tao biết rồi. Tao đi đây. Nhớ canh chừng cho cẩn thận vào.
- Haiz...
Anh đồng đội rời đi, Tứ lại tiếp tục quay lại nhìn về phía chân trời xa xa, nơi mà mặt trời đang mọc dần lên.
Tứ cũng chẳng biết có cái gì sắp tới nhưng hẳn là điều không lành.
Châm điếu thuốc Thăng Long, Tứ hút lấy một hơi rồi phả ra một đám khói hình cầu vồng. Tứ thấy mình lại sảng khoái, vươn vai và đi về chỗ cái đài liên lạc vác vai, gọi về tổng bộ :
- Đây là Tứ ! Tổng bộ nghe rõ không ?
- Đây là Tổng bộ ! Đã nghe rõ.
- Xin hãy cho thêm thông tin về nhiệm vụ.
- Không cần làm gì. Các cậu chỉ cần đợi thôi.
- Đã rõ. Hết !
- Hết !
Hai đầu dây đều dập máy. Tứ ngồi lên cái ghế gỗ, cắm cái tai nghe vào, bật một bài hát tiếng anh lên, và tự nhủ với chính mình :
- Hóa ra chỉ việc đợi thôi. Làm mình tưởng thế nào.
Hắn lại hút điếu thuốc cháy dở của mình, tay kia cầm khẩu AK, nhìn hắn còn giống sếp hơn cả người chỉ huy của hắn, nhưng hắn chỉ là một tên trinh sát kiêm vai trò của một liên lạc viên ở cái tổ đội này mà thôi.
Tứ đang thư giãn với bài "I am alone" thì một bàn tay vỗ mạnh vào vai hắn.
- Cái gì đấy ?! - Tứ giật mình.
- Chào đồng chí !
- A ! Chào đội trưởng ! - Tứ đứng phắt dậy.
- Tổng bộ ra lệnh thế nào ? Đồng chí liên lạc chưa ?
- Báo cáo ! Tôi đã liên lạc rồi ! Tổng bộ ra lệnh chỉ việc đợi !
- Tốt ! Cảm ơn đồng chí !
Anh tiểu đội trưởng dời đi, Tứ thở phào, suýt thì hắn đã tưởng là tên Kiên và chửi nó. May là nhận ra kịp.
- Hết cả thư giãn. Không biết thằng Lượm đi đưa thư cho Bằng về chưa nhỉ ?
Tứ tần ngần suy nghĩ, thằng Lượm mới 15, nó làm cái nhiệm vụ giao thư cho mấy tên đi tuần và lính bắn tỉa. Hôm nay nó về lâu làm Tứ lo rằng nó đã bị cái gì đó.
À, lại nói đến nơi mà đội của Tứ chọn làm căn cứ, nó là một trường học nhỏ, nằm xa khu dân cư một chút. Đội của hắn đã xây tường rào điện bao quanh, đắp thêm ụ cát, bố trí lính bắn tỉa và các khẩu súng máy xung quanh. Họ đã chắc chắn rằng nơi này không thể thất thủ.
Từ xa xa, Lượm và thằng Bằng chạy như bị chó đuổi về căn cứ. Tứ nhanh chóng mở cửa đón họ vào và cũng nhanh chóng khép lại.
Lượm và Bằng thở không ra hơi, mặt thất sắc, có chuyện gì đó đã xảy ra với họ.
- Sao thế ? Bị bọn thây ma rượt à ? - Tứ hỏi.
- Ờ ! Nhưng mà không chỉ vài con đâu......hộc..hộc. - Bằng vừa thở vừa nói.
- Khoảng hai mươi ngàn con đang tới chỗ này đó anh Tứ ! - Thằng Lượm hốt hoảng - Suýt thì em bị bọn nó tóm được, may có anh Bằng.
- What the hell ? Sao éo nói sớm. Quả này toi rồi !
Tứ lao thật nhanh lên chỗ anh đội trưởng. Anh ta vẫn đang ở phòng uống trà.
- Có chuyện gì vậy đồng chí ? Cứ bình tĩnh đi.
- Bình tĩnh cái lỗi gì ? Đang có hai mươi ngàn con zombie tới đây đó sếp !
- Cái gì ? Đâu ?
- Hướng bệnh viện ! - Thằng Lượm từ lúc nào đã ở trong phòng.
Anh tiểu đội trưởng chạy thẳng lên tầng thượng. Đưa cái ống nhòm nhìn về phía hướng bệnh viện cũ. Vừa nhìn xong mặt anh thất sắc.
- Rồi sao sếp ? - Tứ hỏi.
- Tập trung mọi người lên đây ! - Giọng anh đội trưởng có phần hơi sợ sệt.
- Rõ ! - Tứ nói lớn nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.
Một lát sau...
Mọi người đã tập trung đầy đủ ở sân căn cứ. Cả đội của Tứ có 26 người, đấy là lôi cả thằng Lượm vào.
- Các đồng chí nghe rõ. Có khoảng một vạn(10 nghìn) thây ma đang hướng tới đây.
- Cái gì ?
- Mười nghìn con ?
Tiếng nói xì xào của mọi người át cả tiếng chỉ huy của họ.
- Mày xàm lìn hả Lượm ? Làm éo gì có hai mươi nghìn con ? - Tứ hỏi.
- Em vội quá lên đếm nhầm.
- Vãi !
- Các đồng chí yên lặng ! - Anh đội trưởng nói lớn. - Tôi và các đồng chí sẽ cố thủ ở đây để bảo toàn cho đội An Ninh.
- Sao không gọi không kích hả sếp ?
- Không được. Khi nào quá nguy cấp thì việc đó sẽ để cho đồng chí Tứ.
- Rõ !
- Chúng ta có vũ khí đầy đủ. Số lượng người không phải là ít, căn cứ lại xây vững chắc ! Không có gì phải sợ chúng cả ! Các đồng chí rõ chứ ?
- Rõ !
- Mọi người vào vị trí !
Vừa nghe xong, ai lấy đều vào vị trí của mình. Riêng Tứ thì vào phòng liên lạc đợi lệnh thì sẽ gọi không kích luôn.
Hắn nhìn ra cửa sổ, hàng rào điện đã bật, các người đồng đội của hắn đã chắc tay súng. Hắn cười thầm.
- Có gì mà sợ chứ ? Mười nghìn thì anh mày cân tất. Cho máy bay thả bom phát là xong.
- Đám đó được chỉ huy hả anh ? - Lượm hỏi.
- Ờ ! Chúng là làn sóng thây ma do một thây ma thông minh nhất chỉ huy. Nhưng khó giết con chỉ huy lắm nên cứ bắn đến khi hết bọn nó thì thôi.
- À.
Từ xa đám thây ma kéo tới, Tứ có thể thấy chúng đông đến chừng nào. Rõ ràng là mười nghìn con, như một làn sóng đầy chết chóc, chúng kéo tới căn cứ, anh đội trưởng hô lớn :
- Bắn !
Tiếng súng nổ ra liên tiếp, các khẩu súng máy liên tục nhả đạn. Đám thây ma lần lượt ngã xuống.
Tứ liên tục nhả đạn, Lượm thì chơi hẳn khẩu B41(10) bắn vào đám thây ma.
- Bùm !
Đám thây chết, xác văng đi khắp nơi. Đám sau lại kéo tới, những người cầm súng máy thì siết cò liên tục, khẩu 12 li 7 cứ thế mà nhả đạn vào thây ma. Chúng chết như rạ.
- Hà hà ! Thấy bọn tao bá đạo chưa ? - Tứ nói.
- Phát nữa này ! - Lượm lại bắn.
Đám thây ma lại văng tứ tung. Không chỉ thế, những con nào leo vào hàng rào điện thì lập tức bị đốt thành tro, bốc mùi cháy khét.
- Thịt nướng thơm thế ! Chẹp chẹp.
- Thơm cái gì ? Phụ tao bắn đi ! - Kiên nói.
- Rồi rồi ! - Tứ nhả đạn về phía hàng rào phía đông.
Đám thây ma ở đó khá đông. Rồi chợt một con zombie béo lao tới !
"Bùm !" Rào nổ tung. Lớp thứ nhất đã bị phá hủy. Con đó là một thây ma nổ.
- Lớp thứ nhất thủng rồi ! - Bằng hét.
- Tập trung xử lí đám thây ma nổ đi ! Chết tiệt ! - Anh đội trưởng ra lệnh.
Rồi liên tiếp,...Bùm !...Bùm !...
Rào liên tiếp thủng, họ không kịp trở tay.
- Bọn nó đang tràn vào !
- Dùng lựu đạn đi !
- Không kịp rồi ! Á...á...
Mọi thứ chợt trở lên hỗn loạn ! Zombie đang tràn vào một cách quá nhanh chóng và vô cùng nhiều ! Tứ cầm khẩu AK liên tiếp nhả đạn rồi bỗng tiếng cạch..cạch.. vang lên.
Một đám thây ma tràn vào. Tứ rút chốt quả lựu ném ra. Bùm ! Vẫn không ngớt !
Tứ hoảng thật sự. Một con zombie từ đâu nhảy vào hắn.
- Anh Tứ !
- A..a...a ! - Tiếng hét vang lên.
Ai đã chết vậy ?
To be continued....
----------------------------
Chú thích : (10) B41 : Còn gọi là RPG-7. Súng bắn hỏa tiễn do Liên Xô sản xuất, sử dụng lực đẩy khí động học và cơ học bắn quả hỏa tiễn theo phương thẳng đứng. Súng chuyên để phá cứ điểm và phương tiện địch cũng như để chống lại chiến thuật "biển người".
Cánh đuôi của quả hỏa tiễn nhằm đưa nó về hướng thẳng. Phạm vi bắn tối đa : 1000M
Đây là một món vũ khí đã thay đổi thế giới.
Được miêu tả là "đại bác vác trên vai người lính"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.