Thế Giới Xác Sống: Hậu Tận Thế
Chương 19: Trở lại.
Yuuchiro
04/12/2019
Thiên mở mắt, khung cảnh xung quanh thật hỗn loạn. Tiếng người la
hét, cầu cứu xen lẫn vào nhau. Cái gì vừa xảy ra vậy ? Cố gượng dậy,
Thiên nhìn quanh, khói mù mịt, trong không khí đặc mùi thuốc. Liếc nhìn
xung quanh, khói bụi mù mịt, mọi thứ đều rất khó nhìn.
- Bom khói ?!?
- Ư.... ? Cái gì vậy ? - Ông chủ cửa hàng lồm cồm bò dậy.
Mọi gian hàng xung quanh đều bị lật tung. Có thứ gì đó chảy dưới đường ! Máu !
Tiếng người bước chân rầm rập. Từng giọt mồ hôi chảy từ trán Thiên xuống. Rõ ràng, anh ta biết cái gì đang xảy ra.
- Chạy đi !
- Hả ? - Ông chủ cửa hàng ngạc nhiên.
- Tôi nói ông chạy mau đi !
Thiên vừa nói, vừa biểu lộ khuôn mặt vô cùng giận dữ. Ông chủ cửa hàng toát mồ hôi liền cắm cúi chạy đi.
Rút khẩu súng lục M1911 ra. Thiên chĩa về phía trước như đợi kẻ nào đó. Từ đám khói bước ra, những kẻ mặc bộ đồ của lính thủy đánh bộ, bộ trang phục rằn ri điểm thêm một lá cờ vàng có ba sọc ngang màu đỏ được thêu ở vai trái mỗi tên. Chúng có tất cả năm người, quần áo đều dính đầy máu tươi.
Thiên vừa thấy chúng, liền né sang một bên, chưa đầy hai giây sau đó, một bóng đen vụt qua. Chiếc dao cắm thẳng vào cái cột bên cạnh Thiên, nếu không né có lẽ cái dao găm đó đã đang cắm vào cổ của Thiên rồi.
- Mẹ kiếp ! Trượt rồi ! Thằng Việt Cộng đó sống dai thật ! - Một giọng nam đặc sệt vang lên.
Từ trong khói một tên lính lao đến trước, hắn vừa cầm con dao vừa quay ra đằng sau nói với đồng bọn :
- Mày gà quá ! Xem tao này ! Tao sẽ cho thằng này thành thịt băm luôn....
Chưa kịp nói hết câu. Hắn đã bị một viên đạn găm vào đầu, ngã ra đằng sau và chết tại chỗ. Thiên là người bóp cò, không cần hỏi lí do.
- Đám khủng bố chó chết ! Chúng mày quay lại rồi à ? Ngạc nhiên đấy ! Không ngờ bọn mày qua được cả hàng rào an ninh luôn. Giết người đã tay không ? Để tao tiễn bọn mày theo họ nhé.
Thiên ngước mặt lên, một khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng, giống hệt như lúc làm nhiệm vụ ở Thanh Hóa vậy.
Thấy vậy đám lính kia giương súng lên :
- Bắn !
Một loạt đạn xả thẳng trước mặt. Vừa dứt hồi đạn, đám lính hốt hoảng như gặp phải cái gì đó :
- Chết chưa ? Hắn chết chưa ?
- Chắc chắn là chết rồi !
Và bốn viên đạn bay tới "Đoàng đoàng đoàng !" Bốn cái xác gục xuống. Thiên nhảy từ trên cái cột xuống.
- Bắn mà không nhìn ! Xem ra đám này vẫn non chán.
Thiên lúc này như kẻ khác vậy, trong ánh mặt ngập tràn sự chết chóc. Chợt, điện thoại bên hông vang lên. Thiên nhấc máy :
- Thiên, thành phố bị..... - Phía bên kia đầu dây là giọng nói hốt hoảng của Phàn Băng.
- Bình tĩnh ! - Thiên chen ngang lời nói, giọng lạnh lùng.
-.... Được rồi ! Thành phố đã bị tấn công, cả khu lễ hội cũng vậy ! Cậu an toàn chứ ?
- Đang nghe máy thì tất nhiên là an toàn rồi !
- Xin lỗi, tớ hỏi thừa mất rồi. Có chuyện gì đã xảy ra vậy ?
- Khủng bố..... Là đám Việt Nam Cộng Hòa.
- !!!!
- Chuyện này không đơn giản đâu. Cậu hãy cử quân đội đến đi. Cử ít thôi. Nói với lão già như vậy. Lão tự biết lo liệu.
- Còn cậu ?
- Sẽ phòng thủ ở đây cho tới khi quân đội tới.
- Được rồi ! Tớ sẽ làm ngay.
Thiên dập máy, nhặt khẩu M16A1 cùng với túi đựng đạn của một tên "ba que" lên và chạy nhanh đến phía trước.
Ở phía trước, khói vẫn mù mịt, tiếng súng vẫn thi nhau nổ ra. Quang đường, xác người chết dày đặc, lẫn vào đó là xác các An Ninh và cảnh sát.
- Không ngờ lại như vậy ! Chết tiệt !
Thiên lao qua khu hàng hóa, ở cổng Đông. Những An Ninh mới tới đang bắn trả đám kia. Nhưng đâu thể đấu lại, lũ khủng bố trang bị toàn súng trường. Trong khi An Ninh chỉ có súng lục và rất ít đạn. Một người thấy Thiên đến, anh ta quay ra hỏi :
- Vào giúp chúng tôi với !
- Tôi biết rồi ! Cố gắng bắn trả đi. Quân đội đang tới.
Thiên ghé khẩu M16 ra bắn trả. Đám lính bên kia vẫn điên cuồng xả đạn tới. Những người dân vô tội đã bị chúng sát hại. Thật kinh tởm và khó tin.
Bỗng một tiếng động cơ lao tới. Một chiếc xe tăng T90.
Là quân đội, họ tới rồi.
Còn tiếp....
- Bom khói ?!?
- Ư.... ? Cái gì vậy ? - Ông chủ cửa hàng lồm cồm bò dậy.
Mọi gian hàng xung quanh đều bị lật tung. Có thứ gì đó chảy dưới đường ! Máu !
Tiếng người bước chân rầm rập. Từng giọt mồ hôi chảy từ trán Thiên xuống. Rõ ràng, anh ta biết cái gì đang xảy ra.
- Chạy đi !
- Hả ? - Ông chủ cửa hàng ngạc nhiên.
- Tôi nói ông chạy mau đi !
Thiên vừa nói, vừa biểu lộ khuôn mặt vô cùng giận dữ. Ông chủ cửa hàng toát mồ hôi liền cắm cúi chạy đi.
Rút khẩu súng lục M1911 ra. Thiên chĩa về phía trước như đợi kẻ nào đó. Từ đám khói bước ra, những kẻ mặc bộ đồ của lính thủy đánh bộ, bộ trang phục rằn ri điểm thêm một lá cờ vàng có ba sọc ngang màu đỏ được thêu ở vai trái mỗi tên. Chúng có tất cả năm người, quần áo đều dính đầy máu tươi.
Thiên vừa thấy chúng, liền né sang một bên, chưa đầy hai giây sau đó, một bóng đen vụt qua. Chiếc dao cắm thẳng vào cái cột bên cạnh Thiên, nếu không né có lẽ cái dao găm đó đã đang cắm vào cổ của Thiên rồi.
- Mẹ kiếp ! Trượt rồi ! Thằng Việt Cộng đó sống dai thật ! - Một giọng nam đặc sệt vang lên.
Từ trong khói một tên lính lao đến trước, hắn vừa cầm con dao vừa quay ra đằng sau nói với đồng bọn :
- Mày gà quá ! Xem tao này ! Tao sẽ cho thằng này thành thịt băm luôn....
Chưa kịp nói hết câu. Hắn đã bị một viên đạn găm vào đầu, ngã ra đằng sau và chết tại chỗ. Thiên là người bóp cò, không cần hỏi lí do.
- Đám khủng bố chó chết ! Chúng mày quay lại rồi à ? Ngạc nhiên đấy ! Không ngờ bọn mày qua được cả hàng rào an ninh luôn. Giết người đã tay không ? Để tao tiễn bọn mày theo họ nhé.
Thiên ngước mặt lên, một khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng, giống hệt như lúc làm nhiệm vụ ở Thanh Hóa vậy.
Thấy vậy đám lính kia giương súng lên :
- Bắn !
Một loạt đạn xả thẳng trước mặt. Vừa dứt hồi đạn, đám lính hốt hoảng như gặp phải cái gì đó :
- Chết chưa ? Hắn chết chưa ?
- Chắc chắn là chết rồi !
Và bốn viên đạn bay tới "Đoàng đoàng đoàng !" Bốn cái xác gục xuống. Thiên nhảy từ trên cái cột xuống.
- Bắn mà không nhìn ! Xem ra đám này vẫn non chán.
Thiên lúc này như kẻ khác vậy, trong ánh mặt ngập tràn sự chết chóc. Chợt, điện thoại bên hông vang lên. Thiên nhấc máy :
- Thiên, thành phố bị..... - Phía bên kia đầu dây là giọng nói hốt hoảng của Phàn Băng.
- Bình tĩnh ! - Thiên chen ngang lời nói, giọng lạnh lùng.
-.... Được rồi ! Thành phố đã bị tấn công, cả khu lễ hội cũng vậy ! Cậu an toàn chứ ?
- Đang nghe máy thì tất nhiên là an toàn rồi !
- Xin lỗi, tớ hỏi thừa mất rồi. Có chuyện gì đã xảy ra vậy ?
- Khủng bố..... Là đám Việt Nam Cộng Hòa.
- !!!!
- Chuyện này không đơn giản đâu. Cậu hãy cử quân đội đến đi. Cử ít thôi. Nói với lão già như vậy. Lão tự biết lo liệu.
- Còn cậu ?
- Sẽ phòng thủ ở đây cho tới khi quân đội tới.
- Được rồi ! Tớ sẽ làm ngay.
Thiên dập máy, nhặt khẩu M16A1 cùng với túi đựng đạn của một tên "ba que" lên và chạy nhanh đến phía trước.
Ở phía trước, khói vẫn mù mịt, tiếng súng vẫn thi nhau nổ ra. Quang đường, xác người chết dày đặc, lẫn vào đó là xác các An Ninh và cảnh sát.
- Không ngờ lại như vậy ! Chết tiệt !
Thiên lao qua khu hàng hóa, ở cổng Đông. Những An Ninh mới tới đang bắn trả đám kia. Nhưng đâu thể đấu lại, lũ khủng bố trang bị toàn súng trường. Trong khi An Ninh chỉ có súng lục và rất ít đạn. Một người thấy Thiên đến, anh ta quay ra hỏi :
- Vào giúp chúng tôi với !
- Tôi biết rồi ! Cố gắng bắn trả đi. Quân đội đang tới.
Thiên ghé khẩu M16 ra bắn trả. Đám lính bên kia vẫn điên cuồng xả đạn tới. Những người dân vô tội đã bị chúng sát hại. Thật kinh tởm và khó tin.
Bỗng một tiếng động cơ lao tới. Một chiếc xe tăng T90.
Là quân đội, họ tới rồi.
Còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.