Chương 20: Thai Xuyên Thập Niên 60 (20)
Tâm Hữu Kỳ Đãi
19/02/2022
Editor: poo_chan
28 tháng Chạp năm 1977, cả nhà Phương Tam Sơn thu dọn đồ đạc về thôn Tiểu Dương ăn Tết. Chuyện nhà ông có ba sinh viên đã sớm lan truyền khắp làng trên xóm dưới. Cứ mấy ngày lâu lâu lại có đồng hương làm việc trên huyện thành đến chúc mừng. Cha ông còn nhờ người nhắn gửi, bảo ông phải mang bọn nhỏ về quê ăn Tết.
Thôn Tiểu Dương cũng có người tham gia thi đại học, nhưng đa số đều là thanh niên trí thức, nghe nói cả cái công xã Triều Dương hơn bốn mươi người cũng chỉ có hai người đỗ, một người học đại học sư phạm tỉnh, một người học trường cao đẳng nào đó.
Tuy rằng ba đứa nhỏ Phương gia đều là người thành phố, nhưng gốc chúng ở thôn Tiểu Dương, nên người trong thôn đều lấy làm hãnh diện.
Ba anh em Phương Lập Tân từ 28 tháng Chạp đến mùng năm năm mới, mỗi ngày đều bị đồng hương nhiệt tình vây quanh, người lớn thì vây quanh khen, mấy đứa nhỏ thì vây quanh hỏi, từ sáng đến tối đều không được yên ổn.
Cuối cùng cũng tới mùng sáu, cả nhà mới lên đường trở về, đón chào sự thanh tĩnh ngắn ngủi.
Nói ngắn ngủi là vì thật sự ngắn ngủi, về lại nhà ngang ở xưởng máy móc, Phương gia lại náo nhiệt hẳn lên. Đón đi rước về, người nào cũng có, khoa trương nhất chính là ai cũng muốn làm mai cho Phương Lập Tân và Phương Lập Bình.
Đương nhiên là mặc kệ người nào nói cái gì, Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đều cự tuyệt như nhau, lý do sẵn có, bọn nhỏ đều phải đi học, học tập là trọng yếu, không thể làm chúng nó phân tâm.
Có người hiểu được, cũng thấy học đại học không thể thả lỏng, chắc chắn càng khẩn trương, cũng có người không chịu hiểu, nói người Phương gia giờ bay lên trời, nhà toàn sinh viên, ánh mắt cao, chắc chắn coi thường nhà bọn họ khóc khóc khóc.
Mặc kệ người khác nói thế nào, cuộc sống là của mình, ai cũng đều không để mấy việc này trong lòng. Cả nhà cũng đã từ thất bại trong hôn nhân trước đó của Phương Lập Tân tổng kết ra một cái kinh nghiệm, chính là hôn nhân không thể hấp tấp, phải nhìn thấu nhìn thật chuẩn mới xuống tay, vậy nên không ai vì chuyện tìm đối tượng mà sốt ruột.
Người Từ gia đương nhiên cũng nghe nói chuyện Phương gia có ba sinh viên, có người còn ở sau lưng cười nhạo nhà hắn nhặt hạt mè bỏ dưa hấu, vì một cái công tác mà vứt bỏ thông gia lợi hại như vậy, còn ném cả sinh viên.
Từ gia cũng không sao cả, sinh viên thì làm sao? Sinh viên tốt nghiệp còn không chắc có công tác không phải sao? Hiện tại nhà bọn họ lại có thêm một phần công tác, Quang Vỹ nhà bọn họ có thể lấy bốn năm tiền lương cơ mà! Mấy lời toan tính đó chắc chắn đều là ghen ghét.
Từ gia năm nay cũng có ba người tham gia thi đại học, chẳng qua một người cũng chẳng đậu. Trước ngày khai giảng, Từ Đình Đình còn tới tận cửa tìm Phương Lập Tân, kết quả bị Phương Lập An oanh một tiếng đuổi ra ngoài, làm cô tức giận đến cắn môi bật cả máu.
Thật ra cảm tình Phương Lập Tân dành cho Từ Đình ĐÌnh đã sớm ngay lúc khẩn trương ôn thi đại học tiêu hao gần như không còn. Ở niên đại này, kể cả là tự do yêu đương kết hôn, tình cảm cũng chưa chắc sâu đậm được bao nhiêu, bởi vì phần lớn tình cảm muốn được khắc sâu phải tích luỹ từ ngày tháng lâu dài sinh hoạt cùng nhau.
Giống như Phương Lập Tân và Từ Đình Đình, tuy rằng có khởi đầu tốt đẹp, nhưng sau lại… Mấy ngày đầu bắt đầu cãi nhau, Phương Lập Tân cũng phải tự hỏi bản thân, Từ Đình Đình vẫn luôn như vậy, do hắn không phát hiện ra, hay là sau mới biến thành như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được manh mối gì, chỉ có thể đem tất cả sức lực tập trung học hành thật tốt.
Hiện giờ Từ Đình Đình lại xuất hiện trước mặt hắn, lôi kéo hồi ức trước kia của hắn, Phương Lập Tân mới bừng tỉnh ngộ ra, mặc kệ là cô ấy vốn dĩ như vậy, hay về sau mới biến thành như vậy, đối với bọn họ hiện tại cũng không có ý nghĩa gì, về sau bọn họ là người của hai thế giới, sẽ không có chuyện gì liên luỵ, cái này gọi là “Mỗi người một ngả, người người vui vẻ”, ai cũng phải nhìn về phía trước mà sống.
Trường học thông báo khai giảng được tổ chức vào ba ngày mười lăm mười sáu mười bảy, đối với học sinh từ nhiều nơi khác mà nói, chắc chắn muốn lên trước ổn định. Hiện giờ điều kiện giao thông rất kém cỏi, khả năng học sinh ở khu vực xa xôi đi cũng bị trì hoãn đến tận cuối tuần mới đến được nơi, lâu hơn nữa cũng không phải không có.
Giống như Phương gia ở tại huyện Phổ Huệ, cũng phải tiêu tốn hơn một ngày đường dài đi bằng ô tô tới tỉnh trực thuộc thành phố Tường Khẩu, ngồi tiếp xe lửa từ thành phố Tường Khẩu tới thủ đô cũng phải hai ngày đêm mới đến. Bởi vậy, cả nhà tính toán ngày 12 xuất phát, còn phòng ngừa trên đường phát sinh tình huống khẩn cấp gì cũng không bị chậm thời gian.
Mùa đông ở phương Bắc lạnh lẽo, thập niên 70 máy sưởi còn chưa được phổ biến, điều kiện ký túc xá học sinh chắc cũng không được tốt lắm. Mượn lời Hứa Xảo Mai, trường học cũng không phải nơi để học sinh hưởng thụ. Cho nên đưa ba anh em họ mỗi người tự mang theo bộ chăn rắn chắc trải được đầy hai giường, còn chưa nói đến ga trải gường. Ngoại trừ chăn, còn cả quần áo, trên người mặc một bộ mùa đông, mang thêm hai bộ mỏng mùa xuân mặc, mùa hè thì dùng đồ mùa xuân cởi áo khoác ra là được.
Con đi xa nhà người mẹ nào không lo lắng, huống chi lần này còn tận ba đứa. Hứa Xảo Mai còn muốn bọn họ mang thêm mấy cái khác, nhưng bị ba anh em Phương Lập Tân mãnh liệt phản đối.
Tuy rằng Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai sẽ đưa bọn họ đến tận trường, nhưng không tính Phương Lập An choai choai như con nít, sức lao động hữu hiệu cũng chỉ có bốn người.
Bốn người sáu cái chăn, cộng thêm ba cái túi to, không gian thần khí lại không thể dùng, giờ phút này Phương Lập An chỉ biết ╮( ̄▽ ̄ "" )╭.
Hứa Xảo Mai phó thác con trai út cho bà ngoại, cùng Phương Tam Sơn dẫn ba đứa đi thủ đô. Xưởng máy móc còn đặc thù chiếu cố, an bài xe tải chuyên dùng để đi xa mua sắm thuận đường đưa bọn họ đi ga tàu hoả Tường Khẩu, làm cả nhà đã tính toán xong cõng bọc nhỏ, khiêng bọc to đi nhờ ô tô đường dài cảm động đến rơi nước mắt…
Vé ngồi xe lửa từ thành phố Tường Khẩu đến thủ đô hết một khối chín, lúc mua phiếu, ba anh em Phương Lập Tân đưa giấy báo trúng tuyển đại học thủ đô còn được ưu đãi nửa giá.
Chuyện này phải quy về công Phương Lập An thuận tiện hỏi, cô nhớ lại đời trước học đại học, cô cũng đoạt phiếu giữa một đội quân hùng hậu để được về ăn tết, chính sách ưu đãi nửa giá vé xe lửa cho học sinh hồi đó đã khảm trong lòng cô thật sâu đến tận giờ còn như in…
Kết quả trực tiếp của chuyện này là Hứa Xảo Mai cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ tốt của việc đỗ đại học, bởi vì tổng cộng chỉ còn hai khối tám mao năm.
-----------------------------------
poo mới nhớ ra poo có nhắc đến phúc lợi đợt tết :> cho poo sủi nhé, quá khứ hãy để nó qua đi, chúng ta hãy sống thật vui cho hiện tại. Yêu các bé moa moaaaa
28 tháng Chạp năm 1977, cả nhà Phương Tam Sơn thu dọn đồ đạc về thôn Tiểu Dương ăn Tết. Chuyện nhà ông có ba sinh viên đã sớm lan truyền khắp làng trên xóm dưới. Cứ mấy ngày lâu lâu lại có đồng hương làm việc trên huyện thành đến chúc mừng. Cha ông còn nhờ người nhắn gửi, bảo ông phải mang bọn nhỏ về quê ăn Tết.
Thôn Tiểu Dương cũng có người tham gia thi đại học, nhưng đa số đều là thanh niên trí thức, nghe nói cả cái công xã Triều Dương hơn bốn mươi người cũng chỉ có hai người đỗ, một người học đại học sư phạm tỉnh, một người học trường cao đẳng nào đó.
Tuy rằng ba đứa nhỏ Phương gia đều là người thành phố, nhưng gốc chúng ở thôn Tiểu Dương, nên người trong thôn đều lấy làm hãnh diện.
Ba anh em Phương Lập Tân từ 28 tháng Chạp đến mùng năm năm mới, mỗi ngày đều bị đồng hương nhiệt tình vây quanh, người lớn thì vây quanh khen, mấy đứa nhỏ thì vây quanh hỏi, từ sáng đến tối đều không được yên ổn.
Cuối cùng cũng tới mùng sáu, cả nhà mới lên đường trở về, đón chào sự thanh tĩnh ngắn ngủi.
Nói ngắn ngủi là vì thật sự ngắn ngủi, về lại nhà ngang ở xưởng máy móc, Phương gia lại náo nhiệt hẳn lên. Đón đi rước về, người nào cũng có, khoa trương nhất chính là ai cũng muốn làm mai cho Phương Lập Tân và Phương Lập Bình.
Đương nhiên là mặc kệ người nào nói cái gì, Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai đều cự tuyệt như nhau, lý do sẵn có, bọn nhỏ đều phải đi học, học tập là trọng yếu, không thể làm chúng nó phân tâm.
Có người hiểu được, cũng thấy học đại học không thể thả lỏng, chắc chắn càng khẩn trương, cũng có người không chịu hiểu, nói người Phương gia giờ bay lên trời, nhà toàn sinh viên, ánh mắt cao, chắc chắn coi thường nhà bọn họ khóc khóc khóc.
Mặc kệ người khác nói thế nào, cuộc sống là của mình, ai cũng đều không để mấy việc này trong lòng. Cả nhà cũng đã từ thất bại trong hôn nhân trước đó của Phương Lập Tân tổng kết ra một cái kinh nghiệm, chính là hôn nhân không thể hấp tấp, phải nhìn thấu nhìn thật chuẩn mới xuống tay, vậy nên không ai vì chuyện tìm đối tượng mà sốt ruột.
Người Từ gia đương nhiên cũng nghe nói chuyện Phương gia có ba sinh viên, có người còn ở sau lưng cười nhạo nhà hắn nhặt hạt mè bỏ dưa hấu, vì một cái công tác mà vứt bỏ thông gia lợi hại như vậy, còn ném cả sinh viên.
Từ gia cũng không sao cả, sinh viên thì làm sao? Sinh viên tốt nghiệp còn không chắc có công tác không phải sao? Hiện tại nhà bọn họ lại có thêm một phần công tác, Quang Vỹ nhà bọn họ có thể lấy bốn năm tiền lương cơ mà! Mấy lời toan tính đó chắc chắn đều là ghen ghét.
Từ gia năm nay cũng có ba người tham gia thi đại học, chẳng qua một người cũng chẳng đậu. Trước ngày khai giảng, Từ Đình Đình còn tới tận cửa tìm Phương Lập Tân, kết quả bị Phương Lập An oanh một tiếng đuổi ra ngoài, làm cô tức giận đến cắn môi bật cả máu.
Thật ra cảm tình Phương Lập Tân dành cho Từ Đình ĐÌnh đã sớm ngay lúc khẩn trương ôn thi đại học tiêu hao gần như không còn. Ở niên đại này, kể cả là tự do yêu đương kết hôn, tình cảm cũng chưa chắc sâu đậm được bao nhiêu, bởi vì phần lớn tình cảm muốn được khắc sâu phải tích luỹ từ ngày tháng lâu dài sinh hoạt cùng nhau.
Giống như Phương Lập Tân và Từ Đình Đình, tuy rằng có khởi đầu tốt đẹp, nhưng sau lại… Mấy ngày đầu bắt đầu cãi nhau, Phương Lập Tân cũng phải tự hỏi bản thân, Từ Đình Đình vẫn luôn như vậy, do hắn không phát hiện ra, hay là sau mới biến thành như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được manh mối gì, chỉ có thể đem tất cả sức lực tập trung học hành thật tốt.
Hiện giờ Từ Đình Đình lại xuất hiện trước mặt hắn, lôi kéo hồi ức trước kia của hắn, Phương Lập Tân mới bừng tỉnh ngộ ra, mặc kệ là cô ấy vốn dĩ như vậy, hay về sau mới biến thành như vậy, đối với bọn họ hiện tại cũng không có ý nghĩa gì, về sau bọn họ là người của hai thế giới, sẽ không có chuyện gì liên luỵ, cái này gọi là “Mỗi người một ngả, người người vui vẻ”, ai cũng phải nhìn về phía trước mà sống.
Trường học thông báo khai giảng được tổ chức vào ba ngày mười lăm mười sáu mười bảy, đối với học sinh từ nhiều nơi khác mà nói, chắc chắn muốn lên trước ổn định. Hiện giờ điều kiện giao thông rất kém cỏi, khả năng học sinh ở khu vực xa xôi đi cũng bị trì hoãn đến tận cuối tuần mới đến được nơi, lâu hơn nữa cũng không phải không có.
Giống như Phương gia ở tại huyện Phổ Huệ, cũng phải tiêu tốn hơn một ngày đường dài đi bằng ô tô tới tỉnh trực thuộc thành phố Tường Khẩu, ngồi tiếp xe lửa từ thành phố Tường Khẩu tới thủ đô cũng phải hai ngày đêm mới đến. Bởi vậy, cả nhà tính toán ngày 12 xuất phát, còn phòng ngừa trên đường phát sinh tình huống khẩn cấp gì cũng không bị chậm thời gian.
Mùa đông ở phương Bắc lạnh lẽo, thập niên 70 máy sưởi còn chưa được phổ biến, điều kiện ký túc xá học sinh chắc cũng không được tốt lắm. Mượn lời Hứa Xảo Mai, trường học cũng không phải nơi để học sinh hưởng thụ. Cho nên đưa ba anh em họ mỗi người tự mang theo bộ chăn rắn chắc trải được đầy hai giường, còn chưa nói đến ga trải gường. Ngoại trừ chăn, còn cả quần áo, trên người mặc một bộ mùa đông, mang thêm hai bộ mỏng mùa xuân mặc, mùa hè thì dùng đồ mùa xuân cởi áo khoác ra là được.
Con đi xa nhà người mẹ nào không lo lắng, huống chi lần này còn tận ba đứa. Hứa Xảo Mai còn muốn bọn họ mang thêm mấy cái khác, nhưng bị ba anh em Phương Lập Tân mãnh liệt phản đối.
Tuy rằng Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai sẽ đưa bọn họ đến tận trường, nhưng không tính Phương Lập An choai choai như con nít, sức lao động hữu hiệu cũng chỉ có bốn người.
Bốn người sáu cái chăn, cộng thêm ba cái túi to, không gian thần khí lại không thể dùng, giờ phút này Phương Lập An chỉ biết ╮( ̄▽ ̄ "" )╭.
Hứa Xảo Mai phó thác con trai út cho bà ngoại, cùng Phương Tam Sơn dẫn ba đứa đi thủ đô. Xưởng máy móc còn đặc thù chiếu cố, an bài xe tải chuyên dùng để đi xa mua sắm thuận đường đưa bọn họ đi ga tàu hoả Tường Khẩu, làm cả nhà đã tính toán xong cõng bọc nhỏ, khiêng bọc to đi nhờ ô tô đường dài cảm động đến rơi nước mắt…
Vé ngồi xe lửa từ thành phố Tường Khẩu đến thủ đô hết một khối chín, lúc mua phiếu, ba anh em Phương Lập Tân đưa giấy báo trúng tuyển đại học thủ đô còn được ưu đãi nửa giá.
Chuyện này phải quy về công Phương Lập An thuận tiện hỏi, cô nhớ lại đời trước học đại học, cô cũng đoạt phiếu giữa một đội quân hùng hậu để được về ăn tết, chính sách ưu đãi nửa giá vé xe lửa cho học sinh hồi đó đã khảm trong lòng cô thật sâu đến tận giờ còn như in…
Kết quả trực tiếp của chuyện này là Hứa Xảo Mai cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ tốt của việc đỗ đại học, bởi vì tổng cộng chỉ còn hai khối tám mao năm.
-----------------------------------
poo mới nhớ ra poo có nhắc đến phúc lợi đợt tết :> cho poo sủi nhé, quá khứ hãy để nó qua đi, chúng ta hãy sống thật vui cho hiện tại. Yêu các bé moa moaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.