Chương 27: Thai Xuyên Thập Niên 60 (27)
Tâm Hữu Kỳ Đãi
02/03/2022
Editor: poo_chan
Cha mẹ Phương Tam Sơn, Phương Hữu Sơn và bà Hồ đều là người từ thời dân quốc cũ, giờ cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, hai người định về sau để lại căn nhà cho anh cả Phương Đại Sơn.
Tính cách Phương Đại Sơn thật thà chất phác, đối xử rộng lượng với mọi người, trong nhà vợ ông Trường Lệ Hà cũng là người thành thật, từ trước đến nay bà chưa bao giờ cậy mạnh hiếu thắng. Năm đó nhà mẹ đẻ bà mất tích trong chiến tranh đến tận giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì. Mọi người đều đoán khả năng cao là người đã không còn, nếu không ngần ấy năm trôi qua sao có thể không về thăm nhà lấy một lần.
Nhà bác cả chỉ sinh được một kiểu con cái, từ anh cả đến em năm đều là con trai, hơn nữa đứa nào cũng trung thực giống bác cả, là những anh nông dân điển hình.
Anh họ thứ năm nhỏ nhất nhà bác cả lớn hơn Phương Lập Tân ba tuổi, mấy anh em còn lại đều đã sớm kết hôn lập gia đình. Bác cả cảm thấy thân thể mình vẫn ổn, còn có thể làm việc thêm vài chục năm nữa nên đều cho anh em họ ra ở riêng, ai cũng không theo, mình hai vợ chồng mang theo cha mẹ cùng sống qua ngày, hàng năm các con chỉ cần đưa ít lương thực ít tiền là được. Ông còn nói chờ đến khi ông không đi lại được nữa mới để bọn hắn chăm sóc ông, ông sẽ để lại nhà cũ cho nhà đứa nào tận tâm.
Bác hai Phương Nhị Sơn có cái đầu thông minh lanh lợi, tính cách nhanh nhẹn, hơi khôn lỏi, còn nhiều mưu mô, lấy bà vợ tâm tư cũng như cái sàng, nói chung là ai cũng đáo để. Bởi vậy con cái cũng đều khoẻ mạnh lanh lợi, thời gian qua sống cũng không tệ lắm.
Nhà bác hai có ba con trai và hai con gái. Đứa đầu đứa thứ hai đều là con trai, đứa thứ ba thứ tư là con gái, đứa nhỏ nhất lại là con trai. Anh cả đã sắp ba mươi, anh hai chỉ lớn hơn Phương Lập Tân hai tuổi, em ba thì nhỏ hơn Phương Lập Tân một tuổi, em tư lớn hơn Phương Lập Bình một tuổi, cả bốn người đều đã lập gia đình, chỉ còn đứa út mới 15 tuổi, bây giờ cả ngày bị cha mẹ đè ép chuyện học tập, chỉ hy vọng nhà mình cũng có sinh viên đại học.
Từ nhỏ, tính nết bác ba Phương Tam Sơn đã trầm lắng, cực kỳ ít nói. Khi chỗ bọn họ vừa giải phóng, ông mới mười mấy tuổi, ngay trong đêm liền sửa soạn mấy bộ quần áo, mang theo mấy miếng bánh đi lên thành phố. Mặt khác còn có mười mấy chàng trai đi cùng, kết quả ai cũng không có triển vọng bị khuyên nhủ trục xuất về quê, chỉ còn mình ông ở lại thành phố làm công nhân, có công ăn việc làm ổn định, còn cưới cô dâu người thành phố. Trong thôn ai ai cũng nói ông có bản lĩnh, giờ còn một nhà sinh ra ba sinh viên đại học, quả thật rất phát đạt, về sau chỉ còn ngày lành!
Nhà họ Phương ngoại trừ ba đứa con trai còn có ba đứa con gái, một người được gả đi thôn bên cạnh, một người nhà chồng ở ngay thôn Tiểu Dương, còn một người đang bận chăm sóc người bệnh ốm yếu nên không ở lại được. Sau khi được gả ra ngoài, bình thường hai đứa con gái cũng chỉ có mấy ngày lễ ngày tết là về nhà mẹ đẻ, còn giờ anh em trong nhà lợi hại, sinh ra ba sinh viên đại học, họ mới về nhà mẹ đẻ thường xuyên hơn.
Hồi trước Phương Lập An chỉ biết mình có hai bà cô, nhưng cụ thể tình huống nhà bà cô thế nào thì cô không biết, anh chị em họ cô cũng không không biết rõ lắm. Sau này dù bà cô về thăm nhà thường xuyên hơn nhưng cô và anh cả chị hai đều không gặp được, vì cả ba người họ đều đi học ở thủ đô rồi.
Mấy ngày nay ở trong nhà bác cả, cuối cùng cô cũng được gặp anh chị em họ nhà hai bà cô. Làm người ta khó chịu nhất chính là, bà cô cả và bà cô hai chỉ đưa đứa nhỏ tuổi nhất đến để học tập bọn họ, còn mấy anh chị họ lớn tuổi đều chỉ gặp mặt một lần rồi không đến nữa. Phương Lập An lặng lẽ cà khịa trong lòng, bà cô cả và bà cô hai thật sự đã đánh giá cao cái mặt đui mù này của cô rồi.
Thời gian ở thôn Tiểu Dương trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày 10 tháng 8, trời mới lờ mờ sáng, bốn anh em bọn họ vừa nghe tiếng ve kêu tiếng ếch ộp vừa tranh thủ sáng sớm trời mát lạnh lên đường về nhà.
Bác cả định hỏi mượn xe lừa trong thôn đưa bọn họ về nhưng bị bốn anh em khéo léo từ chối. Mùa hè nóng nực, ai cũng không dễ dàng, đưa anh em họ đến thành phố còn phải đội nắng to về thôn, tội tình gì mà làm khổ họ vậy chứ? Bốn anh em họ đều là người trẻ tuổi, đi bộ thêm vài bước có là gì, cứ coi như là rèn luyện thân thể đi.
Khi bốn anh em trở về khu tập thể của xưởng máy móc, tất cả đều đã kết thúc. Những thí sinh nhận được phiếu điểm đều đã điền xong nguyện vọng, bây giờ chỉ đợi được phát giấy thông báo trúng tuyển. Còn những thí sinh chưa nhận được phiếu điểm, có người cảm thấy hết hy vọng vào đại học, trực tiếp bỏ cuộc, chuẩn bị tìm một công việc mới, có người lại cảm thấy mình còn tinh lực dồi dào, chuẩn bị tái chiến, định liều thêm một năm, tranh thủ sang năm thi đậu, cũng có một ít người cảm thấy điểm số có vấn đề, yêu cầu được phúc khảo.
Năm nay hai anh họ nhà bác cả cũng tham gia thi đại học, cơ mà chỉ có anh cả họ thi được 308 điểm được nhận phiếu điểm. Nghe nói môn toán anh ấy chỉ thi được 14 15 điểm, nhưng các môn khác đều thi được trên 70 điểm, làm ba anh em Phương Lập Tân rất khâm phục.
Tuổi tác anh cả họ không còn nhỏ, lớn hơn Phương Lập Tân năm tuổi, mấy năm nay làm thanh niên trí thức ở Đông Bắc, đến tận giờ vẫn chưa kết hôn, cũng không tìm được người yêu. Có lẽ bởi vì Phương Lập Tân ám chỉ, mấy năm nay vẫn luôn kiên trì học tập, không rời sách vở. Lúc thi đại học năm 77 điểm số hơi thấp nên không thi đậu, học thêm nửa năm rốt cuộc thì thời gian cũng không phụ lòng người.
Anh họ hai gọi là anh họ, kể ra cũng chỉ lớn hơn Phương Lập Tân một tuổi, hai người cùng giới, cực kỳ ham chơi, mấy năm nay cũng không học hành nghiêm chỉnh, mọi người cũng lường trước được chuyện hắn không thi đậu.
Mấy năm nay chị cả họ cũng vì chuyện xuống nông thôn khiến trong nhà ầm ĩ không thoải mái, năm ngoái rốt cuộc cũng nói chuyện kết hôn với người yêu. Hai năm qua liên tục bị nhà chồng thúc giục sinh con, tâm trí đều đặt ở chuyện này nên không thể quan tâm đến mấy chuyện khác. Chỉ là thái độ của cô đối với chuyện anh cả thi đại học cũng chẳng thèm để tâm, chắc là cô cảm thấy xa lạ với hắn, cô còn cảm thấy hắn cố ý trì hoãn kết hôn nhiều năm như vậy khiến cuộc sống của cô bị xáo trộn. 28 tuổi rồi còn muốn tham gia thi đại học, chạy nhảy lung tung làm cái gì!
Cuối tháng tám, giấy thông báo trúng tuyển của mỗi trường dồn dập gửi đến tay các thí sinh. Điện thoại gọi đến thông báo anh cả họ thi đỗ hệ chính quy trường Đại học Sư Phạm, giữa tháng 9 đến trường báo danh, đến lúc đó nhớ về nhà trước một chuyến (vì anh ấy vẫn đang ở nông thôn không được về từ đợt chưa cải cách ý mn). Tin mừng này đặc biệt làm bà ngoại và bác cả không nhịn được vui đến phát khóc, con trai xuống nông thôn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng được về lại bên họ rồi.
------------------------------
poo cứ bù đầu bù đầu rồi không có thời gian edit (cơ mà poo cứ tự nhủ hai ngày thôi xong thế nào bảy ngày rồi) … nhưng mà mấy bé vẫn ủng hộ nhắc nhở poo mỗi ngày poo cảm động lắm huhu có thể bé nào đọc liền tù tì đến đây sẽ bị cấn xưng hô hoặc cách gọi gì đó, tại poo cũng không nhớ mình xưng hô kiểu gì … (poo có kể poo ở trong một team học hỏi edit đúng hông thì edit nhiều truyện mà mỗi truyện một kiểu nên có bảng xưng hô poo vẫn bị loạn và truyện này poo làm một mình nên không làm bảng xưng hô) đoá và có lẽ là tình trạng này sẽ tiếp diễn đến khi poo thi đại học xong poo mới bị shock khi biết còn 4 tháng nữa thi chưa học hành nên hồn mn ạ
Cha mẹ Phương Tam Sơn, Phương Hữu Sơn và bà Hồ đều là người từ thời dân quốc cũ, giờ cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, hai người định về sau để lại căn nhà cho anh cả Phương Đại Sơn.
Tính cách Phương Đại Sơn thật thà chất phác, đối xử rộng lượng với mọi người, trong nhà vợ ông Trường Lệ Hà cũng là người thành thật, từ trước đến nay bà chưa bao giờ cậy mạnh hiếu thắng. Năm đó nhà mẹ đẻ bà mất tích trong chiến tranh đến tận giờ vẫn không có bất cứ tin tức gì. Mọi người đều đoán khả năng cao là người đã không còn, nếu không ngần ấy năm trôi qua sao có thể không về thăm nhà lấy một lần.
Nhà bác cả chỉ sinh được một kiểu con cái, từ anh cả đến em năm đều là con trai, hơn nữa đứa nào cũng trung thực giống bác cả, là những anh nông dân điển hình.
Anh họ thứ năm nhỏ nhất nhà bác cả lớn hơn Phương Lập Tân ba tuổi, mấy anh em còn lại đều đã sớm kết hôn lập gia đình. Bác cả cảm thấy thân thể mình vẫn ổn, còn có thể làm việc thêm vài chục năm nữa nên đều cho anh em họ ra ở riêng, ai cũng không theo, mình hai vợ chồng mang theo cha mẹ cùng sống qua ngày, hàng năm các con chỉ cần đưa ít lương thực ít tiền là được. Ông còn nói chờ đến khi ông không đi lại được nữa mới để bọn hắn chăm sóc ông, ông sẽ để lại nhà cũ cho nhà đứa nào tận tâm.
Bác hai Phương Nhị Sơn có cái đầu thông minh lanh lợi, tính cách nhanh nhẹn, hơi khôn lỏi, còn nhiều mưu mô, lấy bà vợ tâm tư cũng như cái sàng, nói chung là ai cũng đáo để. Bởi vậy con cái cũng đều khoẻ mạnh lanh lợi, thời gian qua sống cũng không tệ lắm.
Nhà bác hai có ba con trai và hai con gái. Đứa đầu đứa thứ hai đều là con trai, đứa thứ ba thứ tư là con gái, đứa nhỏ nhất lại là con trai. Anh cả đã sắp ba mươi, anh hai chỉ lớn hơn Phương Lập Tân hai tuổi, em ba thì nhỏ hơn Phương Lập Tân một tuổi, em tư lớn hơn Phương Lập Bình một tuổi, cả bốn người đều đã lập gia đình, chỉ còn đứa út mới 15 tuổi, bây giờ cả ngày bị cha mẹ đè ép chuyện học tập, chỉ hy vọng nhà mình cũng có sinh viên đại học.
Từ nhỏ, tính nết bác ba Phương Tam Sơn đã trầm lắng, cực kỳ ít nói. Khi chỗ bọn họ vừa giải phóng, ông mới mười mấy tuổi, ngay trong đêm liền sửa soạn mấy bộ quần áo, mang theo mấy miếng bánh đi lên thành phố. Mặt khác còn có mười mấy chàng trai đi cùng, kết quả ai cũng không có triển vọng bị khuyên nhủ trục xuất về quê, chỉ còn mình ông ở lại thành phố làm công nhân, có công ăn việc làm ổn định, còn cưới cô dâu người thành phố. Trong thôn ai ai cũng nói ông có bản lĩnh, giờ còn một nhà sinh ra ba sinh viên đại học, quả thật rất phát đạt, về sau chỉ còn ngày lành!
Nhà họ Phương ngoại trừ ba đứa con trai còn có ba đứa con gái, một người được gả đi thôn bên cạnh, một người nhà chồng ở ngay thôn Tiểu Dương, còn một người đang bận chăm sóc người bệnh ốm yếu nên không ở lại được. Sau khi được gả ra ngoài, bình thường hai đứa con gái cũng chỉ có mấy ngày lễ ngày tết là về nhà mẹ đẻ, còn giờ anh em trong nhà lợi hại, sinh ra ba sinh viên đại học, họ mới về nhà mẹ đẻ thường xuyên hơn.
Hồi trước Phương Lập An chỉ biết mình có hai bà cô, nhưng cụ thể tình huống nhà bà cô thế nào thì cô không biết, anh chị em họ cô cũng không không biết rõ lắm. Sau này dù bà cô về thăm nhà thường xuyên hơn nhưng cô và anh cả chị hai đều không gặp được, vì cả ba người họ đều đi học ở thủ đô rồi.
Mấy ngày nay ở trong nhà bác cả, cuối cùng cô cũng được gặp anh chị em họ nhà hai bà cô. Làm người ta khó chịu nhất chính là, bà cô cả và bà cô hai chỉ đưa đứa nhỏ tuổi nhất đến để học tập bọn họ, còn mấy anh chị họ lớn tuổi đều chỉ gặp mặt một lần rồi không đến nữa. Phương Lập An lặng lẽ cà khịa trong lòng, bà cô cả và bà cô hai thật sự đã đánh giá cao cái mặt đui mù này của cô rồi.
Thời gian ở thôn Tiểu Dương trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày 10 tháng 8, trời mới lờ mờ sáng, bốn anh em bọn họ vừa nghe tiếng ve kêu tiếng ếch ộp vừa tranh thủ sáng sớm trời mát lạnh lên đường về nhà.
Bác cả định hỏi mượn xe lừa trong thôn đưa bọn họ về nhưng bị bốn anh em khéo léo từ chối. Mùa hè nóng nực, ai cũng không dễ dàng, đưa anh em họ đến thành phố còn phải đội nắng to về thôn, tội tình gì mà làm khổ họ vậy chứ? Bốn anh em họ đều là người trẻ tuổi, đi bộ thêm vài bước có là gì, cứ coi như là rèn luyện thân thể đi.
Khi bốn anh em trở về khu tập thể của xưởng máy móc, tất cả đều đã kết thúc. Những thí sinh nhận được phiếu điểm đều đã điền xong nguyện vọng, bây giờ chỉ đợi được phát giấy thông báo trúng tuyển. Còn những thí sinh chưa nhận được phiếu điểm, có người cảm thấy hết hy vọng vào đại học, trực tiếp bỏ cuộc, chuẩn bị tìm một công việc mới, có người lại cảm thấy mình còn tinh lực dồi dào, chuẩn bị tái chiến, định liều thêm một năm, tranh thủ sang năm thi đậu, cũng có một ít người cảm thấy điểm số có vấn đề, yêu cầu được phúc khảo.
Năm nay hai anh họ nhà bác cả cũng tham gia thi đại học, cơ mà chỉ có anh cả họ thi được 308 điểm được nhận phiếu điểm. Nghe nói môn toán anh ấy chỉ thi được 14 15 điểm, nhưng các môn khác đều thi được trên 70 điểm, làm ba anh em Phương Lập Tân rất khâm phục.
Tuổi tác anh cả họ không còn nhỏ, lớn hơn Phương Lập Tân năm tuổi, mấy năm nay làm thanh niên trí thức ở Đông Bắc, đến tận giờ vẫn chưa kết hôn, cũng không tìm được người yêu. Có lẽ bởi vì Phương Lập Tân ám chỉ, mấy năm nay vẫn luôn kiên trì học tập, không rời sách vở. Lúc thi đại học năm 77 điểm số hơi thấp nên không thi đậu, học thêm nửa năm rốt cuộc thì thời gian cũng không phụ lòng người.
Anh họ hai gọi là anh họ, kể ra cũng chỉ lớn hơn Phương Lập Tân một tuổi, hai người cùng giới, cực kỳ ham chơi, mấy năm nay cũng không học hành nghiêm chỉnh, mọi người cũng lường trước được chuyện hắn không thi đậu.
Mấy năm nay chị cả họ cũng vì chuyện xuống nông thôn khiến trong nhà ầm ĩ không thoải mái, năm ngoái rốt cuộc cũng nói chuyện kết hôn với người yêu. Hai năm qua liên tục bị nhà chồng thúc giục sinh con, tâm trí đều đặt ở chuyện này nên không thể quan tâm đến mấy chuyện khác. Chỉ là thái độ của cô đối với chuyện anh cả thi đại học cũng chẳng thèm để tâm, chắc là cô cảm thấy xa lạ với hắn, cô còn cảm thấy hắn cố ý trì hoãn kết hôn nhiều năm như vậy khiến cuộc sống của cô bị xáo trộn. 28 tuổi rồi còn muốn tham gia thi đại học, chạy nhảy lung tung làm cái gì!
Cuối tháng tám, giấy thông báo trúng tuyển của mỗi trường dồn dập gửi đến tay các thí sinh. Điện thoại gọi đến thông báo anh cả họ thi đỗ hệ chính quy trường Đại học Sư Phạm, giữa tháng 9 đến trường báo danh, đến lúc đó nhớ về nhà trước một chuyến (vì anh ấy vẫn đang ở nông thôn không được về từ đợt chưa cải cách ý mn). Tin mừng này đặc biệt làm bà ngoại và bác cả không nhịn được vui đến phát khóc, con trai xuống nông thôn nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng được về lại bên họ rồi.
------------------------------
poo cứ bù đầu bù đầu rồi không có thời gian edit (cơ mà poo cứ tự nhủ hai ngày thôi xong thế nào bảy ngày rồi) … nhưng mà mấy bé vẫn ủng hộ nhắc nhở poo mỗi ngày poo cảm động lắm huhu có thể bé nào đọc liền tù tì đến đây sẽ bị cấn xưng hô hoặc cách gọi gì đó, tại poo cũng không nhớ mình xưng hô kiểu gì … (poo có kể poo ở trong một team học hỏi edit đúng hông thì edit nhiều truyện mà mỗi truyện một kiểu nên có bảng xưng hô poo vẫn bị loạn và truyện này poo làm một mình nên không làm bảng xưng hô) đoá và có lẽ là tình trạng này sẽ tiếp diễn đến khi poo thi đại học xong poo mới bị shock khi biết còn 4 tháng nữa thi chưa học hành nên hồn mn ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.