Chương 21
Hi Quân
31/12/2023
Đi từ thư phòng của phòng phụ phía Tây đến phòng trong của phòng phụ phía Đông chỉ có mấy bước chân, nhưng hai người lại đi hơn hai khắc đồng hồ.
Lúc này Thẩm Dao mới ý thức được sự chênh lệch về sức lực của nam và nữ, Tạ Khâm nâng nàng vững vàng bằng một tay, tay còn lại dọn dẹp các chướng ngại vật, sân đình bị mưa gió cuốn tới ướt dầm dề, xung quanh rải rác mảnh sứ vỡ, thật không dễ gì mới nhịn được đến giường bạt bộ, hai chiếc chăn mềm mại bằng tơ dày bị dồn biến dạng, bóng người chồng lên nhau cùng vén màn lên rồi ngã xuống.
Ánh đèn vàng mờ chiếu vào từ bên ngoài màn, gò má nàng đỏ bừng như lớp son bị nhòe, màn trướng phấp phới, tuôn ra như làn khói, phủ lên cho căn phòng một mảng kiều diễm.
Nàng vẫn như lần trước, hai tay ôm cổ chàng không chịu buông, cười tươi rói nói: “Đừng bỏ lại ta…” Nước mắt tràn lan, đọng ở khóe mắt như sắp chảy xuống, yết hầu Tạ Khâm nhấp nhô, chàng một lần nữa xác nhận hiện tại nàng không say, ánh mắt cũng vô cùng rõ ràng, sáng như tuyết, giống như muốn ăn thịt người khác vậy.
Chàng chậm rãi cong môi, nâng người ở phía trên nàng không nhúc nhích.
Thẩm Dao không biết chàng có ý gì, hai tay thon dài như bạch ngọc quấn lên như dây leo, kéo chàng xuống, buông thả dục vọng.
Màn trướng sau lưng hoàn toàn khép lại, hai làn hơi thở dây dưa cứ như vậy mà len lỏi vào không gian tối đen.
Ban đầu rất khó khăn, hai người có sự chênh lệch thân hình quá lớn, nàng không thể nào tiếp nhận được.
Mái tóc đen như mực phủ kín cả gối, đôi mắt nàng đỏ hồng, nhìn chàng chằm chằm như con hồ ly gào khóc đòi ăn, khao khát nhưng lại không dám, Tạ Khâm dùng hết lực, Thẩm Dao cắn rách môi chàng, sự đau đớn cực hạn tràn qua đỉnh đầu, nàng suýt nữa không thở được, hai tay đẩy chàng.
Tạ Khâm thuận theo mà lùi lại.
Sau khi cơn đau qua đi, Thẩm Dao lại quấn lấy, trong mắt phủ đầy vẻ tủi thân và ảo não, tựa như oán trách chàng.
Nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có chiếc cằm căng cứng của chàng, lưu loát mà rõ nét kéo đẩy trước mặt nàng.
Chàng nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt sũng của nàng, nhíu chặt mày, sống mũi hồng hồng cùng với đôi môi ửng đỏ, không bỏ qua biểu cảm nào của nàng, chàng muốn khống chế tất cả cảm nhận và phản ứng của nàng ở dưới thân thể, chàng không dám tiến vào hết, cũng không dám dùng hết sức, tóm lại là duy trì ở mức độ khiến nàng thỏa mãn thoải mái lại không quá khó chịu.
Chàng chẳng kiêng nể gì mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp như phù dung của nàng, nhìn người vợ của chàng.
Đời này chàng như một con sói cô độc máu lạnh tung hoành trên triều đình, không so đo danh lợi, không sợ sống chết, cứng đầu cứng cổ, nước lửa bất xâm, làm việc luôn mạnh mẽ mà dứt khoát, duy chỉ có trước mặt người này, việc gì chàng cũng nghe theo nàng.
Sau cơn mưa nơi góc phòng này, chiều theo ý nàng.
Mây đen trôi qua, cơn mưa hoàn toàn ngừng lại.
Lê ma ma ngồi trên ghế đẩu ở góc hành lang ngáp một cái, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, gió êm sóng lặng rồi.
Bà thở ra một hơi thật dài, cũng để lộ nụ cười từ đáy lòng.
Chạng vạng tối, Bích Vân mắc mưa cảm thấy hơi lạnh, đã quay về phòng nhỏ phía sau nghỉ ngơi sớm, trong viện chỉ có người của Tạ Khâm hầu hạ, ngoại trừ hai ma ma làm việc nặng trong bếp, năm người còn lại đều là nha hoàn trẻ tuổi, Lê ma ma đuổi hết người đi, chỉ bố trí ma ma nấu nước lặng lẽ đưa vào phòng tắm, sau đó một mình trông giữ ở góc hành lang.
Bên trong đã dùng nước một lần, đây là lần thứ hai, đợi đến khi phòng tắm không dùng đến nữa, bà cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Bà nhẹ nhàng đi từ hành lang vòng về dãy nhà phía sau của hậu viện, hai ma ma đang dựa vào khung cửa ngủ gà ngủ gật, liếc qua canh lậu [1] ở trong góc, vừa qua giờ Tý, hai người lăn lộn lâu thật đó.
[1] Canh lậu (更漏): Một thiết bị chứa nước dùng để xem canh giờ trong thời cổ đại.
Bà đi qua nhẹ nhàng đánh thức hai người, nói nhỏ:
“Trong phòng lộn xộn lắm, theo ta đi vào trong thu dọn đi.”
Ma ma lập tức bừng tỉnh, lau miệng một cái, rửa tay rồi rối rít đi theo sau lưng Lê ma ma lặng lẽ vào chính viện, nơi lộn xộn mà Lê ma ma nói đương nhiên là chỉ phòng phụ phía Tây, gian giữa đến bên ngoài phòng trong của phòng phụ phía Đông.
Bà để hai ma ma lại thu dọn ở bên ngoài, nhân lúc Tạ Khâm ôm Thẩm Dao đi vào phòng tắm, bà tranh thủ thay đồ mới cho giường bạt bộ.
Một vệt đỏ quen thuộc kèm theo vết nước loãng, ma ma già như Lê ma ma nhìn thấy mà tai cũng nóng lên, lần trước không nhìn kỹ, quả nhiên đây mới là trinh tiết thật.
Ném đệm chăn qua một bên, khăn trải giường dúm dó không còn hình dáng, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào.
Tuy gia là quan văn nhưng không phải là quan văn bình thường, chàng tập võ quanh năm, mưa gió cũng không ngăn cản được.
Thân thể mềm nhũn đó của phu nhân thì đủ cho chàng giày vò mấy lần?
Ôm lấy khăn trải giường và chăn mỏng xốc xếch, lại nhặt hết toàn bộ váy áo mỏng manh rải rác đầy đất, thoáng cái đã lấp đầy cái sọt ở phòng ngoài, chiếc bàn cao dưới chân tường phía Đông bị đẩy ngã trái ngã phải, may mà không để bình hoa ở đó, nếu không thì sẽ vỡ đầy đất khó dọn dẹp.
Lê ma ma nhanh tay nhanh chân thu dọn sạch sẽ phòng trong cùng với bên ngoài phòng phụ phía Đông, cuối cùng xách một bình trà nóng đi vào rồi lặng lẽ lui ra.
Trong phòng yên tĩnh, bốn phía vắng lặng, mây tan trăng tỏ, soi chiếu cả phòng rõ ràng, tất cả đều đã khôi phục như cũ, tựa như vừa rồi không có gì xảy ra ở đây.
Hôm sau dậy sớm, Tạ Khâm tỉnh giấc vào giờ thức dậy bình thường. Chàng nhìn về phía thê tử đang nép dưới cánh tay chàng ngủ say, trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Dao vẫn còn sót lại một vệt đỏ bừng, không biết nàng mơ thấy gì mà nhíu mày lại, Tạ Khâm vuốt ve xua đi sự bất an giữa mi tâm của nàng rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Cơn mưa lớn đêm qua đã tẩy rửa bụi bặm trong không khí, bầu trời trong vắt, chân trời phía Đông lộ ra chút màu trắng bạc, canh giờ còn sớm, chàng vẫn như thường ngày, đi đến sân tập luyện một lúc, mang theo mồ hôi đầm đìa quay về thư phòng, rửa mặt thay sang quần áo sạch sẽ, trời vừa hửng sáng, chàng đi đến sau bàn rồi ngồi xuống.
Vẻ mặt chàng bình tĩnh, hai mắt không gợn sóng, lặng lẽ ngồi một lúc bên bàn, cảm nhận sự an bình nơi đáy lòng trong chốc lát, sau đó ngón cái nhấn vào cơ quan dưới bàn, một chiếc hộp nhỏ bắn ra, để lộ một tờ giấy viết thư.
Chính là điều khoản mà Thẩm Dao viết cho chàng khi ở quán trà vào mấy tháng trước.
Cầm lấy mở ra trước mắt, mấy hàng chữ cẩn thận nắn nót, trông hơi vụng về, nhớ đến dáng vẻ không lưu loát của nàng ở quán trà khi đó, lại so sánh với vẻ đẹp quyến rũ của đêm qua, bên trong cô nương này có tinh thần hăng hái, sau khi nở nụ cười mà chính mình cũng không nhận ra, chàng cầm tờ giấy lên, đưa đến trước một chiếc đèn dầu bạc, nhìn tờ giấy đó bén lửa cháy lên, đốm lửa nuốt chửng mỗi một chữ mà nàng viết.
Sau đêm qua, sự ngăn cách giữa hai người xem như đã được tháo gỡ, ít nhất thì nàng sẽ không nhắc đến hòa ly nữa, tình cảm có thể từ từ vun đắp, bây giờ nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng, có yêu cầu gì thì chàng sẽ thỏa mãn nàng hết, từ nhỏ nàng đã bơ vơ lại chịu nhiều tủi thân như vậy, chàng nên che chở nuông chiều, cho dù nàng có tính khí gì, chàng có thể bao dung, cũng bằng lòng bao dung.
Sau khi chút giấy mực cuối cùng bị đốt xong, chàng phủi đi tro bụi ở đầu ngón tay, đứng dậy đi về phía hậu viện.
*
Nửa khắc trước, ánh nắng sớm chói chang chiếu vào từ song cửa sổ, khiến Thẩm Dao chói mắt, nàng nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, đập vào mắt là màn trướng quen thuộc, nàng xoa trán, đang muốn ngồi dậy thì lúc này, tay chân giống như bị nghiền nát, làm thế nào cũng không dùng lực được, hai chân vừa mềm vừa đau, một sự run rẩy không tên nấn ná trong lồng ngực.
Nàng lại ngã xuống, đau đến nỗi hít hà một tiếng, giọng nói như bị bóp nghẹn, làm thế nào cũng không lên tiếng được.
Cảm giác trướng trong bụng chưa tan, Thẩm Dao kìm lại dư vị khó tả, cố gắng suy nghĩ, toàn bộ hình ảnh tối hôm qua tràn vào đầu nàng, những ký ức hỗn độn đó trở nên rõ ràng dưới sự nhắc nhở của cơn đau.
“Dung mạo ngài thật là đẹp…”
“Không về Nhạc Châu nữa à?”
“Chàng cho ta một mái nhà đi.”
“Nàng có chịu trách nhiệm không?”
“Chuyện đó còn cần phải nói hả?”
Nàng đã làm gì vậy!
Thẩm Dao che mặt lại, hai nắm tay siết chặt, hận không thể vò nát chính mình, không, là hận không thể đá những ký ức kia ra khỏi đầu, nàng chủ động dựa vào người chàng, hôn môi chàng, giữ lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của chàng, chàng ôm nàng đi từ thư phòng thẳng đến phòng trong, bàn sách gỗ tử đàn rộng rãi, chiếc bàn cao đặt ở góc tường, chiếc kệ cổ treo những cuộn giấy màu ngọc lam trong gian giữa, còn có từng bình hoa chén trà vỡ vụn…
Không… Chắc là nàng đang nằm mơ thôi.
Nàng lắc đầu thật mạnh rồi mở mắt ra, giường sạch sẽ, phòng chỉnh tề, rõ ràng là khắp nơi đều ngăn nắp, nhưng chỗ nào cũng lây nhiễm màu sắc kiều diễm, dáng người mạnh mẽ rắn rỏi, hơi thở sục sôi của chàng ở khắp mọi nơi.
Nàng vẫn không thể tin được.
Cụp mắt nhìn bản thân mình, dấu ngón tay trải rộng, đầu ngón tay đã có mấy chỗ bị xước, áo ngủ tơ lụa màu hạnh vẫn ngay ngắn, chỉ có vết dâu đỏ như ẩn như hiện trên làn da trắng đang nhắc nhở nàng.
Tất cả mọi chuyện đêm qua đều là sự thật.
Tất cả đã không thể tránh khỏi.
Chút cầu may trong lòng Thẩm Dao bị dập tắt, nàng nhắm mắt lại thật chặt, xấu hổ, lúng túng, nghĩ mà sợ, toàn bộ quấn lấy trái tim nàng.
Nàng đã mạo phạm Tạ Khâm.
Làm sao bây giờ?
Nàng cứ sững sờ một lúc rồi mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Bất kể giờ phút này đầu óc hỗn độn đến mức nào, cũng mặc kệ suy nghĩ hỗn loạn ra sao, nhưng có một việc vô cùng rõ ràng hiện lên trong đầu.
Bọn họ là phu thê giả.
Nàng đã đích thân viết hai tờ thỏa thuận, một năm tám tháng nữa, nàng sẽ rời khỏi nơi đây.
Nàng hoàn toàn không phải là thê tử của chàng.
Đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn…
Tạ Khâm không có tình cảm với nàng, chắc hẳn thê tử trong lòng chàng cũng không phải người như nàng, chàng là quân tử, cho dù giữ nàng lại thì cũng chỉ vì chịu trách nhiệm với nàng thôi, nàng lại không thể yên tâm thoải mái, bọn họ khác nhau một trời một vực, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng sẽ đến hồi kết.
Nàng nhớ lại, chắc chắn chén rượu kia đã bị động tay, từ khi uống rượu, toàn thân nàng mềm nhũn, không đến mức nôn nóng không chịu nổi, nhưng lại không thể không làm gì.
Nếu như là vậy thì nàng cũng vô tội.
Mạo phạm Tạ Khâm thì thế nào, chẳng phải đêm qua chàng rất sung sướng sao, đến cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, chàng vẫn có thể làm thêm hai lần.
Ép nàng từ giữa giường đến góc giường, nhớ đến cơn thủy triều chìm ngập đó, sự xấu hổ lại dâng lên khuôn mặt.
Nếu là như thế thì xem như thanh toán xong.
Thẩm Dao cắn răng, quyết định chủ ý.
So với chung đụng xấu hổ thì cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Thẩm Dao ép mình tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, chịu đựng cơn đau toàn thân xuống giường, vừa bước chân ra, hai chân đã vô lực ngã về phía bàn trang điểm, đúng lúc này, rèm châu động đậy, một bóng người tuấn tú bước vào.
Lúc này Thẩm Dao mới ý thức được sự chênh lệch về sức lực của nam và nữ, Tạ Khâm nâng nàng vững vàng bằng một tay, tay còn lại dọn dẹp các chướng ngại vật, sân đình bị mưa gió cuốn tới ướt dầm dề, xung quanh rải rác mảnh sứ vỡ, thật không dễ gì mới nhịn được đến giường bạt bộ, hai chiếc chăn mềm mại bằng tơ dày bị dồn biến dạng, bóng người chồng lên nhau cùng vén màn lên rồi ngã xuống.
Ánh đèn vàng mờ chiếu vào từ bên ngoài màn, gò má nàng đỏ bừng như lớp son bị nhòe, màn trướng phấp phới, tuôn ra như làn khói, phủ lên cho căn phòng một mảng kiều diễm.
Nàng vẫn như lần trước, hai tay ôm cổ chàng không chịu buông, cười tươi rói nói: “Đừng bỏ lại ta…” Nước mắt tràn lan, đọng ở khóe mắt như sắp chảy xuống, yết hầu Tạ Khâm nhấp nhô, chàng một lần nữa xác nhận hiện tại nàng không say, ánh mắt cũng vô cùng rõ ràng, sáng như tuyết, giống như muốn ăn thịt người khác vậy.
Chàng chậm rãi cong môi, nâng người ở phía trên nàng không nhúc nhích.
Thẩm Dao không biết chàng có ý gì, hai tay thon dài như bạch ngọc quấn lên như dây leo, kéo chàng xuống, buông thả dục vọng.
Màn trướng sau lưng hoàn toàn khép lại, hai làn hơi thở dây dưa cứ như vậy mà len lỏi vào không gian tối đen.
Ban đầu rất khó khăn, hai người có sự chênh lệch thân hình quá lớn, nàng không thể nào tiếp nhận được.
Mái tóc đen như mực phủ kín cả gối, đôi mắt nàng đỏ hồng, nhìn chàng chằm chằm như con hồ ly gào khóc đòi ăn, khao khát nhưng lại không dám, Tạ Khâm dùng hết lực, Thẩm Dao cắn rách môi chàng, sự đau đớn cực hạn tràn qua đỉnh đầu, nàng suýt nữa không thở được, hai tay đẩy chàng.
Tạ Khâm thuận theo mà lùi lại.
Sau khi cơn đau qua đi, Thẩm Dao lại quấn lấy, trong mắt phủ đầy vẻ tủi thân và ảo não, tựa như oán trách chàng.
Nàng không nhìn thấy gì cả, chỉ có chiếc cằm căng cứng của chàng, lưu loát mà rõ nét kéo đẩy trước mặt nàng.
Chàng nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt sũng của nàng, nhíu chặt mày, sống mũi hồng hồng cùng với đôi môi ửng đỏ, không bỏ qua biểu cảm nào của nàng, chàng muốn khống chế tất cả cảm nhận và phản ứng của nàng ở dưới thân thể, chàng không dám tiến vào hết, cũng không dám dùng hết sức, tóm lại là duy trì ở mức độ khiến nàng thỏa mãn thoải mái lại không quá khó chịu.
Chàng chẳng kiêng nể gì mà nhìn khuôn mặt xinh đẹp như phù dung của nàng, nhìn người vợ của chàng.
Đời này chàng như một con sói cô độc máu lạnh tung hoành trên triều đình, không so đo danh lợi, không sợ sống chết, cứng đầu cứng cổ, nước lửa bất xâm, làm việc luôn mạnh mẽ mà dứt khoát, duy chỉ có trước mặt người này, việc gì chàng cũng nghe theo nàng.
Sau cơn mưa nơi góc phòng này, chiều theo ý nàng.
Mây đen trôi qua, cơn mưa hoàn toàn ngừng lại.
Lê ma ma ngồi trên ghế đẩu ở góc hành lang ngáp một cái, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, gió êm sóng lặng rồi.
Bà thở ra một hơi thật dài, cũng để lộ nụ cười từ đáy lòng.
Chạng vạng tối, Bích Vân mắc mưa cảm thấy hơi lạnh, đã quay về phòng nhỏ phía sau nghỉ ngơi sớm, trong viện chỉ có người của Tạ Khâm hầu hạ, ngoại trừ hai ma ma làm việc nặng trong bếp, năm người còn lại đều là nha hoàn trẻ tuổi, Lê ma ma đuổi hết người đi, chỉ bố trí ma ma nấu nước lặng lẽ đưa vào phòng tắm, sau đó một mình trông giữ ở góc hành lang.
Bên trong đã dùng nước một lần, đây là lần thứ hai, đợi đến khi phòng tắm không dùng đến nữa, bà cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Bà nhẹ nhàng đi từ hành lang vòng về dãy nhà phía sau của hậu viện, hai ma ma đang dựa vào khung cửa ngủ gà ngủ gật, liếc qua canh lậu [1] ở trong góc, vừa qua giờ Tý, hai người lăn lộn lâu thật đó.
[1] Canh lậu (更漏): Một thiết bị chứa nước dùng để xem canh giờ trong thời cổ đại.
Bà đi qua nhẹ nhàng đánh thức hai người, nói nhỏ:
“Trong phòng lộn xộn lắm, theo ta đi vào trong thu dọn đi.”
Ma ma lập tức bừng tỉnh, lau miệng một cái, rửa tay rồi rối rít đi theo sau lưng Lê ma ma lặng lẽ vào chính viện, nơi lộn xộn mà Lê ma ma nói đương nhiên là chỉ phòng phụ phía Tây, gian giữa đến bên ngoài phòng trong của phòng phụ phía Đông.
Bà để hai ma ma lại thu dọn ở bên ngoài, nhân lúc Tạ Khâm ôm Thẩm Dao đi vào phòng tắm, bà tranh thủ thay đồ mới cho giường bạt bộ.
Một vệt đỏ quen thuộc kèm theo vết nước loãng, ma ma già như Lê ma ma nhìn thấy mà tai cũng nóng lên, lần trước không nhìn kỹ, quả nhiên đây mới là trinh tiết thật.
Ném đệm chăn qua một bên, khăn trải giường dúm dó không còn hình dáng, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu kịch liệt đến mức nào.
Tuy gia là quan văn nhưng không phải là quan văn bình thường, chàng tập võ quanh năm, mưa gió cũng không ngăn cản được.
Thân thể mềm nhũn đó của phu nhân thì đủ cho chàng giày vò mấy lần?
Ôm lấy khăn trải giường và chăn mỏng xốc xếch, lại nhặt hết toàn bộ váy áo mỏng manh rải rác đầy đất, thoáng cái đã lấp đầy cái sọt ở phòng ngoài, chiếc bàn cao dưới chân tường phía Đông bị đẩy ngã trái ngã phải, may mà không để bình hoa ở đó, nếu không thì sẽ vỡ đầy đất khó dọn dẹp.
Lê ma ma nhanh tay nhanh chân thu dọn sạch sẽ phòng trong cùng với bên ngoài phòng phụ phía Đông, cuối cùng xách một bình trà nóng đi vào rồi lặng lẽ lui ra.
Trong phòng yên tĩnh, bốn phía vắng lặng, mây tan trăng tỏ, soi chiếu cả phòng rõ ràng, tất cả đều đã khôi phục như cũ, tựa như vừa rồi không có gì xảy ra ở đây.
Hôm sau dậy sớm, Tạ Khâm tỉnh giấc vào giờ thức dậy bình thường. Chàng nhìn về phía thê tử đang nép dưới cánh tay chàng ngủ say, trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Thẩm Dao vẫn còn sót lại một vệt đỏ bừng, không biết nàng mơ thấy gì mà nhíu mày lại, Tạ Khâm vuốt ve xua đi sự bất an giữa mi tâm của nàng rồi nhẹ nhàng xuống giường.
Cơn mưa lớn đêm qua đã tẩy rửa bụi bặm trong không khí, bầu trời trong vắt, chân trời phía Đông lộ ra chút màu trắng bạc, canh giờ còn sớm, chàng vẫn như thường ngày, đi đến sân tập luyện một lúc, mang theo mồ hôi đầm đìa quay về thư phòng, rửa mặt thay sang quần áo sạch sẽ, trời vừa hửng sáng, chàng đi đến sau bàn rồi ngồi xuống.
Vẻ mặt chàng bình tĩnh, hai mắt không gợn sóng, lặng lẽ ngồi một lúc bên bàn, cảm nhận sự an bình nơi đáy lòng trong chốc lát, sau đó ngón cái nhấn vào cơ quan dưới bàn, một chiếc hộp nhỏ bắn ra, để lộ một tờ giấy viết thư.
Chính là điều khoản mà Thẩm Dao viết cho chàng khi ở quán trà vào mấy tháng trước.
Cầm lấy mở ra trước mắt, mấy hàng chữ cẩn thận nắn nót, trông hơi vụng về, nhớ đến dáng vẻ không lưu loát của nàng ở quán trà khi đó, lại so sánh với vẻ đẹp quyến rũ của đêm qua, bên trong cô nương này có tinh thần hăng hái, sau khi nở nụ cười mà chính mình cũng không nhận ra, chàng cầm tờ giấy lên, đưa đến trước một chiếc đèn dầu bạc, nhìn tờ giấy đó bén lửa cháy lên, đốm lửa nuốt chửng mỗi một chữ mà nàng viết.
Sau đêm qua, sự ngăn cách giữa hai người xem như đã được tháo gỡ, ít nhất thì nàng sẽ không nhắc đến hòa ly nữa, tình cảm có thể từ từ vun đắp, bây giờ nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của chàng, có yêu cầu gì thì chàng sẽ thỏa mãn nàng hết, từ nhỏ nàng đã bơ vơ lại chịu nhiều tủi thân như vậy, chàng nên che chở nuông chiều, cho dù nàng có tính khí gì, chàng có thể bao dung, cũng bằng lòng bao dung.
Sau khi chút giấy mực cuối cùng bị đốt xong, chàng phủi đi tro bụi ở đầu ngón tay, đứng dậy đi về phía hậu viện.
*
Nửa khắc trước, ánh nắng sớm chói chang chiếu vào từ song cửa sổ, khiến Thẩm Dao chói mắt, nàng nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, đập vào mắt là màn trướng quen thuộc, nàng xoa trán, đang muốn ngồi dậy thì lúc này, tay chân giống như bị nghiền nát, làm thế nào cũng không dùng lực được, hai chân vừa mềm vừa đau, một sự run rẩy không tên nấn ná trong lồng ngực.
Nàng lại ngã xuống, đau đến nỗi hít hà một tiếng, giọng nói như bị bóp nghẹn, làm thế nào cũng không lên tiếng được.
Cảm giác trướng trong bụng chưa tan, Thẩm Dao kìm lại dư vị khó tả, cố gắng suy nghĩ, toàn bộ hình ảnh tối hôm qua tràn vào đầu nàng, những ký ức hỗn độn đó trở nên rõ ràng dưới sự nhắc nhở của cơn đau.
“Dung mạo ngài thật là đẹp…”
“Không về Nhạc Châu nữa à?”
“Chàng cho ta một mái nhà đi.”
“Nàng có chịu trách nhiệm không?”
“Chuyện đó còn cần phải nói hả?”
Nàng đã làm gì vậy!
Thẩm Dao che mặt lại, hai nắm tay siết chặt, hận không thể vò nát chính mình, không, là hận không thể đá những ký ức kia ra khỏi đầu, nàng chủ động dựa vào người chàng, hôn môi chàng, giữ lấy vòng eo gầy gò mạnh mẽ của chàng, chàng ôm nàng đi từ thư phòng thẳng đến phòng trong, bàn sách gỗ tử đàn rộng rãi, chiếc bàn cao đặt ở góc tường, chiếc kệ cổ treo những cuộn giấy màu ngọc lam trong gian giữa, còn có từng bình hoa chén trà vỡ vụn…
Không… Chắc là nàng đang nằm mơ thôi.
Nàng lắc đầu thật mạnh rồi mở mắt ra, giường sạch sẽ, phòng chỉnh tề, rõ ràng là khắp nơi đều ngăn nắp, nhưng chỗ nào cũng lây nhiễm màu sắc kiều diễm, dáng người mạnh mẽ rắn rỏi, hơi thở sục sôi của chàng ở khắp mọi nơi.
Nàng vẫn không thể tin được.
Cụp mắt nhìn bản thân mình, dấu ngón tay trải rộng, đầu ngón tay đã có mấy chỗ bị xước, áo ngủ tơ lụa màu hạnh vẫn ngay ngắn, chỉ có vết dâu đỏ như ẩn như hiện trên làn da trắng đang nhắc nhở nàng.
Tất cả mọi chuyện đêm qua đều là sự thật.
Tất cả đã không thể tránh khỏi.
Chút cầu may trong lòng Thẩm Dao bị dập tắt, nàng nhắm mắt lại thật chặt, xấu hổ, lúng túng, nghĩ mà sợ, toàn bộ quấn lấy trái tim nàng.
Nàng đã mạo phạm Tạ Khâm.
Làm sao bây giờ?
Nàng cứ sững sờ một lúc rồi mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Bất kể giờ phút này đầu óc hỗn độn đến mức nào, cũng mặc kệ suy nghĩ hỗn loạn ra sao, nhưng có một việc vô cùng rõ ràng hiện lên trong đầu.
Bọn họ là phu thê giả.
Nàng đã đích thân viết hai tờ thỏa thuận, một năm tám tháng nữa, nàng sẽ rời khỏi nơi đây.
Nàng hoàn toàn không phải là thê tử của chàng.
Đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn…
Tạ Khâm không có tình cảm với nàng, chắc hẳn thê tử trong lòng chàng cũng không phải người như nàng, chàng là quân tử, cho dù giữ nàng lại thì cũng chỉ vì chịu trách nhiệm với nàng thôi, nàng lại không thể yên tâm thoải mái, bọn họ khác nhau một trời một vực, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng sẽ đến hồi kết.
Nàng nhớ lại, chắc chắn chén rượu kia đã bị động tay, từ khi uống rượu, toàn thân nàng mềm nhũn, không đến mức nôn nóng không chịu nổi, nhưng lại không thể không làm gì.
Nếu như là vậy thì nàng cũng vô tội.
Mạo phạm Tạ Khâm thì thế nào, chẳng phải đêm qua chàng rất sung sướng sao, đến cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, chàng vẫn có thể làm thêm hai lần.
Ép nàng từ giữa giường đến góc giường, nhớ đến cơn thủy triều chìm ngập đó, sự xấu hổ lại dâng lên khuôn mặt.
Nếu là như thế thì xem như thanh toán xong.
Thẩm Dao cắn răng, quyết định chủ ý.
So với chung đụng xấu hổ thì cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Thẩm Dao ép mình tỉnh táo lại, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, chịu đựng cơn đau toàn thân xuống giường, vừa bước chân ra, hai chân đã vô lực ngã về phía bàn trang điểm, đúng lúc này, rèm châu động đậy, một bóng người tuấn tú bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.