Thế Hôn | Hi Quân

Chương 45

Hi Quân

31/12/2023

Sương chiều trầm lắng, hành lang Cố Ngâm Đường yên tĩnh như không có người.

Hai người nhìn nhau trong ánh sáng mông lung, lại làm như không có việc gì mà nhìn sang nơi khác.

Thẩm Dao nhìn về phía chân trời, bầu trời đã hoàn toàn tối đi, bóng đêm chậm rãi trải rộng, Tạ Khâm đứng cách nàng hai bước, chắp tay cùng nàng nhìn về phía trước.

Sự âm u mịt mờ này bao bọc lấy hai người, vừa khéo che đậy biểu cảm nhỏ bé.

Rõ ràng mấy tháng nay hai người vô cùng phóng túng, chỉ khi lớp màng ngăn cách đó bị lấy đi thì cần có thời gian thành thật với nhau, trở nên cẩn thận trong vô thức.

Tạ Khâm cũng bình tĩnh, việc chàng có thể làm là giao phó tất cả cho thời gian.

Thẩm Dao thì khác, bị lão thái thái đẩy một cái, nàng không mập mờ được nữa.

Đứng im một lúc, Tạ Khâm nhìn về phía Thẩm Dao, khả năng nhìn trong bóng tối của chàng rất tốt, dù trong ánh sáng mờ tối thế này, chàng vẫn có thể liếc thấy gò má Thẩm Dao có một màu ửng hồng không bình thường: “Nàng không thoải mái sao?”

“Không phải.” Thẩm Dao xoa má mình, gió lạnh thấu xương, cơ thể nàng lại vô cùng nóng: “Hôm nay ăn nhiều canh quá.”

Tạ Khâm đã hiểu.

Không thể không bội phục lão thái thái.

“Vậy…”

“Chúng ta đến thư phòng đi.”

Tạ Khâm kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt Thẩm Dao như sương mai, hàm chứa một lớp óng ánh.

Chàng vốn muốn nói chàng sẽ về thư phòng trước để nàng nghỉ ngơi, không ngờ Thẩm Dao lại nói như vậy.

“Được.”

Mang theo chút thăm dò, chàng vươn tay ra.

Thẩm Dao nắm lấy tay chàng một cách tự nhiên, đi theo sau chàng đến thư phòng.

Bàn tay chàng rất ấm áp, trái tim Thẩm Dao cũng được chàng hâm nóng, rõ ràng là ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, bây giờ gò má lại đỏ bừng, ngay cả lòng bàn tay cũng đổ một lớp mồ hôi mỏng, cái nắm tay hôm nay dường như đã khác xưa, thiếu đi một tầng dục vọng.

Đầu mùa đông, bóng đêm che phủ, đất trời kết một tầng sương mỏng, Thẩm Dao được Tạ Khâm dắt tay đi xuyên qua con đường trong rừng cây, hơi lạnh phả vào mặt, trên người nàng mặc áo bông gấm hoa màu xanh nhạt nửa mở, ngước mắt nhìn người đàn ông phía trước, thân hình chàng thẳng tắp, vai rộng eo thon khiến quan phục vô cùng phẳng phiu, trời đông giá rét vô cùng hợp với khí chất cao quý của chàng.

Nàng nhìn đến mức có chút si mê, khi Tạ Khâm dừng lại, nàng cứ như vậy mà va vào lưng chàng, nàng không dời đi mà còn cọ trán vào, khiến trái tim Tạ Khâm ngứa ngáy, chàng quay người lại, Thẩm Dao bèn dựa vào lòng chàng không chịu rời đi.

Tạ Khâm vốn đã cao hơn nàng một đoạn, dưới chân giẫm lên một phiến đá nên càng khiến Thẩm Dao trông như đứa trẻ không rành sự đời, Thẩm Dao chống trán vào người chàng, thậm chí còn phồng má thổi hơi vào ngực chàng.

Tạ Khâm không hỏi nàng muốn làm gì, ngược lại dùng một tay phủ lên gáy nàng nhẹ nhàng xoa nắn, mang theo sự xót thương và cưng chiều.

Xung quanh yên tĩnh, Thẩm Dao chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập ầm ầm, thậm chí còn mang theo sự run rẩy khó ngăn cản.

Thư phòng đốt lên ánh đèn ấm áp, ánh sáng rực rỡ.

Hai người lần lượt vào phòng, Tạ Khâm chỉ vào giường La Hán đối diện bàn:

“Nàng ngồi đi, ta đi thay đồ trước đã.”

Thẩm Dao lại không ngồi lên giường La Hán mà đi đến kệ sách sau bàn của chàng, một khắc sau, Tạ Khâm đổi sang đồ bình thường đi ra, liếc thấy bóng người xanh nhạt của Thẩm Dao qua lại như thoi đưa giữa những kệ sách dày đặc trong thư phòng:

“Đang tìm gì vậy?”

Chàng đi đến trước mặt nàng, trên người còn mang theo mùi thơm thoang thoảng của bồ kết, xem ra chàng đã tắm rửa qua, Thẩm Dao đúng lúc muốn tìm quyển sách mình cần, đang tràn đầy vẻ phấn khởi: “Ta đang tìm “Tề Dân Yếu Thuật”, lần trước Tiến sĩ ngành nông đề cử quyển này, nói là trong đó ghi chép không ít phương pháp vun trồng cây nông nghiệp, lúc trước ta bận nên quên mất, hôm nay nhớ ra nên tìm đọc xem.”

Tạ Khâm nhìn thoáng qua kệ sách đã đọng một lớp bụi thật dày, ánh mắt liếc nhìn rồi rơi trên một quyển sách vốn không thu hút, trên gáy sách viết bốn chữ “Tề Dân Yếu Thuật”, xua tay nói:

“Nàng tránh ra đi, để ta lấy.”

Một lúc sau, chàng đứng trên ghế đẩu lấy quyển sách này xuống, lại dùng khăn ẩm lau sạch bụi rồi mới đưa cho Thẩm Dao, Thẩm Dao di chuyển về phía giường La Hán, mở quyển sách ra, một mùi hương khó chịu giống như cây khô tỏa ra, nàng vỗ sách, mở to mắt đọc từng chữ, khỏi cần nói, bình thường Thẩm Dao nhìn thấy chữ nghĩa là đã thấy đau đầu, quyển sách “Tề Dân Yếu Thuật” này lại cực kỳ hợp với nàng, nàng kết hợp ghi chép lần trước và kinh nghiệm nhà nông lại với nhau, đọc đến mức say sưa.

Tạ Khâm bận rộn với công vụ, thỉnh thoảng nhìn nàng vài cái, một lần nàng ngồi xuống là mất gần một canh giờ, trong biểu cảm có vẻ nghi ngờ cũng có vẻ đồng tình, phần nhiều hơn chính là vẻ vui mừng khi tìm được kho báu.

Tạ Khâm đã mấy lần muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng, cuối cùng đều thất bại, vốn cho rằng nàng muốn làm gì đó, kết quả lại bị một quyển sách giữ chân.

Mấy ngày liên tục, Thẩm Dao ngày nào cũng đến thư phòng đọc sách, khi gặp được mấy chữ lạ lẫm không quen thì hỏi Tạ Khâm, nửa năm qua, nàng đã ghi chép lại tình hình sinh trưởng của cây giống chiết cành, lúc nghiên cứu sẽ dùng chữ Khải ghi chép xem như chú thích, ngày tháng sau này thỉnh thoảng sẽ đối chiếu với sách, đi đến sân sau quản lý vườn ươm, đã học được rất nhiều thứ qua từng ngày.

Nàng thử chiết cành những loại hoa cỏ khác nhau, gây trồng nên những chủng loại hoàn toàn mới.

Tạ Khâm thấy nàng học hỏi hăng hái thì cổ vũ nàng tích lũy kinh nghiệm chiết cành, sau này có thể viết thành sách riêng.

Thẩm Dao ngây ngẩn cả người, chỉ vào chính mình:

“Ta? Viết sách hả?”

“Không sai.” Tạ Khâm ngồi đối diện nàng, nét mặt tự hào đắc ý: “Hôm qua Lận đại nhân về Kinh, ông ấy đã ngăn ta lại nói liên tục về phương pháp chiết cành đó, xưng là sự sáng tạo xưa nay chưa từng có, ông ấy học theo cách của nàng, chiết cành hai loại cây nông nghiệp, bây giờ mầm cây đã sống, đợi đến khi thành công là có thể mở rộng, đây là chuyện tốt nghìn đời, đương nhiên nàng phải truyền lại phương pháp này.”

Thẩm Dao được chàng cổ vũ nên chẳng để ý đến gì khác, dốc lòng ở sân sau bận rộn.

Tạ Khâm bật cười, Thẩm Dao tràn đầy sức sống như vậy, khiến người ta nhìn thấy mà yêu thích.

Cứ như vậy, thời gian thấm thoắt đã trôi qua nửa tháng.

Ngày nào lão thái thái cũng đưa canh không ngừng, Tạ Khâm hoặc dùng bữa trong triều, hoặc lén đổ đi, không có ý định dùng việc này để thăm dò Thẩm Dao, ngược lại là Thẩm Dao ăn no nê, ngày nào đêm nào cũng phải ở trong sân hóng gió lạnh một lúc lâu mới có thể bình tĩnh được.

Đúng lúc đã đến cuối năm, chính là thời điểm trong triều bận rộn nhất, Tạ Khâm đã xử lý xong cuộc tuyển chọn quan viên cho các bộ các công đường tổ chức ba năm một lần, ngay sau đó lại phải tổ chức kiểm tra đánh giá quan viên các nơi và cấp phát lương năm, một tháng thì có nửa tháng nghỉ ngơi trong triều, những lúc còn lại về đến Cố Ngâm Đường, đôi lúc Thẩm Dao đã nằm ngủ, thỉnh thoảng mệt mỏi nằm đó, không có sức nói chuyện với chàng.

Nhắc tới cũng lạ, từ khi ăn canh đại bổ của lão thái thái, gần đây Thẩm Dao ngủ cực kỳ ngon, không còn động một tí là muốn vỗ về giống lúc trước, cho nên Tạ Khâm cũng không có cơ hội ôm người đẹp để ngủ.

Hai người ăn ý không nhắc đến chuyện phòng the, Thẩm Dao vừa bận rộn với vườn trồng trọt, vừa giúp đỡ nhị phu nhân thu xếp việc nhà, tứ cô nương Tạ Văn Mẫn cuối cùng cũng đã từ chối mối hôn sự kia, bây giờ nhị phu nhân lại thu xếp tìm nhà chồng mới cho nàng ấy, một nửa việc bếp núc trong nhà rơi trên người Thẩm Dao, vì chuyện Ninh gia, bây giờ lão thái thái nhìn Ninh thị cũng không thấy vừa mắt, không có ý định để Ninh thị giúp đỡ Thẩm Dao, ngược lại dặn dò Tạ Kinh làm trợ thủ cho Thẩm Dao.

Bởi như vậy, bây giờ ngồi trong phòng nghị sự quản lý công việc, một bên là nhị phu nhân và con dâu Chu thị, một bên là Thẩm Dao và Tạ Kinh.

Vào mùng hai tháng Chạp, bầu trời trong xanh, nhị phu nhân mang theo con gái đi đến chùa ngoài thành thắp hương, thật ra là tiến hành xem mắt, chỉ để lại Thẩm Dao, nhị nãi nãi Chu thị và Tạ Kinh thu xếp việc nhà.

Quản sự phòng may vá cầm một tờ giấy tính tiền đưa cho nhị nãi nãi Chu thị:

“Sắp đến cuối năm, các nô tỳ cũng nên chuẩn bị váy mới đêm giao thừa cho các chủ tử, dựa theo mấy năm qua, các vị chủ tử mỗi người được bốn bộ, chỉ là năm nay có thêm người, dự toán sẽ nhiều hơn một chút, hôm qua nô tỳ đã cầm thẻ bài của nhị phu nhân đến phòng thu chi, Hứa quản sự của phòng thu chi lại nói chi vượt quá kế hoạch nên trả về, nô tỳ không có cách nào khác, chỉ có thể xin chỉ thị của phu nhân nãi nãi.”

Chu thị cầm tờ giấy, khó xử nhìn Thẩm Dao.

“Lục thẩm, mẫu thân không ở đây, người xem việc này nên nói thế nào?”

Lê ma ma ở bên cạnh nhìn thoáng qua Chu thị, thầm lạnh mặt.

Kho bạc và phòng thu chi luôn được mẹ chồng nàng dâu nhị phu nhân kiểm soát, bây giờ gặp phải khó khăn lại đẩy cho Thẩm Dao, đương nhiên Lê ma ma hiểu rõ ngọn nguồn trong đó, thu hoạch năm nay không bằng mấy năm qua, gia tộc Tạ gia sâu rễ tốt cây, phải duy trì sĩ diện của thế gia vọng tộc trăm năm, ví dụ như năm nay Tạ Khâm đại hôn, lão thái thái vui vẻ nên làm vô cùng lớn, đã tiêu tốn trọn hai mươi ngàn lượng, khoản mục tiền chung không dễ coi.

Cuối năm lại có rất nhiều phần phải chi tiêu, tiệc gia đình tất niên, các chủ tử bỏ cũ thay mới, quà tặng năm mới cho thân thích, sau khi qua năm mới, từ mùng một đến mười lăm, yến tiệc được tổ chức liên tục, trong lúc đó còn phải chuẩn bị bữa tiệc cho phu quân của Quận chúa Di Ninh, một tháng trước Quận chúa Di Ninh đã gả cho con trai của Hình bộ Thượng thư tân nhiệm, Hình bộ Thượng thư được Tạ Khâm tiến cử, trong nhà đương nhiên rất coi trọng người cháu này của Tạ Khâm, Bình Nam Vương phi vô cùng vui vẻ, khuôn mặt hồng hào, Tạ gia cũng phải cho thể diện.

Những mục cũ không bỏ được, thu nhập lại không bằng những năm qua, một tới hai lui, lỗ hổng trở nên lớn hơn.

Năm vị quản sự của phòng thu chi ngày ngày thở dài thở ngắn, hận không thể dùng thêm khoản tiền khác.



Về phần khoản tiền khác này, đương nhiên là chỉ phần gia sản mà năm đó lão thái gia để lại.

Thẩm Dao nhận lấy tờ giấy xem, nàng không quá quen thuộc với tình hình của Tạ gia, bèn hỏi Chu thị:

“Mấy năm qua chi tiêu bao nhiêu bạc?”

Chu thị suy nghĩ một chút rồi trả lời ngay: “Năm ngoái là một ngàn năm trăm lượng, trong đó còn bao gồm cả đồ mới cho người hầu.”

Thẩm Dao không khỏi có chút khâm phục Chu thị, chẳng trách lão thái thái khen nàng ấy tài giỏi, cả nhà nhiều khoản chi tiêu như vậy, nàng ta lại nhớ hết, không hổ là người có năng lực quản gia.

Thẩm Dao xem lại khoản chi tiêu năm nay: “Nhiều hơn năm trăm lượng.”

Quản sự phòng may vá lo lắng Thẩm Dao sẽ cho rằng bà ấy tham ô, vội vàng giải thích:

“Lục phu nhân, người có thể cầm danh sách này đối chiếu với năm ngoái, mỗi một khoản nô tỳ đều tính toán rõ ràng, thật ra là do người nhiều lên, người hầu trong nhà cũng đã nhiều thêm năm mươi người.”

Lúc này lại có mấy vị quản sự đến xin phê phiếu, có người ở ngoài viện mua sắm bút mực giấy nghiên cho các chủ tử, cũng có người hầu trong nhà có tang lễ, dựa theo quy tắc đến nhận tiền thưởng, người đến người đi nối liền không dứt.

Thẩm Dao dựa theo lệ cũ, phê chuẩn toàn bộ hợp với quy tắc, giữ lại tờ giấy chi vượt kế hoạch:

“Đợi nhị tẩu về rồi quyết định sau.”

Thẩm Dao không phải không thể quyết định, nhưng chuyện liên quan đến tiền bạc vẫn phải để nhị phu nhân tự xử lý. Bàn về chi tiêu, chi sáu lại là chi có khoản chi tiêu nhỏ nhất Tạ gia, người hầu tinh anh nhưng không nhiều, ví dụ như trong phòng nhị phu nhân có hai mươi nha hoàn hầu hạ, hậu viện còn có hơn hai mươi ma ma và người làm việc nặng, mà trong ngoài Cố Ngâm Đường của Thẩm Dao chỉ có mười người.

Thẩm Dao và Tạ Khâm dường như không có ân huệ qua lại gì, bút mực của Tạ Khâm đều do Hoàng đế ban thưởng, chưa bao giờ tính vào khoản tiền chung, nàng lại luôn tiết kiệm, phần lớn tiền dùng hàng tháng đều được tích góp qua từng ngày.

Chu thị cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: “Nghe theo người hết.”

Buổi trưa dùng cơm rau dưa ở phòng nghị sự xong, Thẩm Dao bèn nghỉ ngơi ở phòng cuối, chợp mắt chưa đến hai khắc đã mở mắt, lúc này, hai ma ma quen mặt cùng đi vào, một người mang khuôn mặt trắng trẻo mập mạp, đôi mắt như hạt đậu, người còn lại thì gầy gò, nét mặt khúm núm, mang theo vài phần cẩn thận.

“Thỉnh an lục phu nhân.” Hai người cung kính quỳ xuống dập đầu.

Thẩm Dao lười biếng nằm dựa vào ghế phủ lông chồn, trên người khoác áo choàng, tay cầm lò sưởi nhỏ, thấy hai người dập đầu thì nâng nửa người dậy, dịu dàng nói:

“Mau đứng dậy đi, có chuyện gì vậy?”

Ma ma trắng mập kia mở miệng trước, bà ấy lấy ra bao tay từ trong túi:

“Quấy rầy phu nhân quả thật có lỗi, tính nô tỳ không chịu ngồi yên, lần trước nhìn thấy tay người lạnh cóng nên trong lòng ghi nhớ, ban đêm đã may vá, làm cho người đôi bao tay, cái khác thì nô tỳ không dám nói, nhưng chuyện may vá lại biết chút ít, bèn mặt dày đưa đến cho người, mong người đừng chê.”

Ma ma còn lại thì không nói năng lưu loát được như vậy, cứ ấp a ấp úng nâng đồ che tai lên:

“Nô tỳ đã làm một đôi che tai cho phu nhân, mùa đông đi trong gió dùng nó rất tốt.”

Thẩm Dao lắp bắp kinh ngạc, có chút chấn động, bèn vội vàng nhận lấy nhìn kỹ, đường may đều vô cùng tốt, chất liệu không được tính là tốt nhất nhưng cũng không tệ, có thể thấy đã phí hết tâm tư lấy lòng nàng.

Ma ma đó nói tay nàng lạnh cóng cũng là có nguyên do, nàng ngày ngày chạy đến vườn trồng trọt, dính không ít nước lạnh, không cẩn thận đã bị đông lạnh, có điều khi ở Nhạc Châu việc này là chuyện thường ngày, Thẩm Dao không để trong lòng.

Thẩm Dao là người chịu khổ lớn lên, nhìn thấy người hầu trông mong lấy lòng thì sinh lòng thương tiếc.

Lê ma ma trả lời thay nàng:

“Phu nhân đã nhận tâm ý của các ngươi, về làm việc cho tốt là được.”

Hai người họ cũng không dám nhiều lời, lần lượt lui ra.

Đợi họ rời đi, Lê ma ma liền nói với Thẩm Dao:

“Hai người này cũng thông minh, nhân lúc nhị phu nhân không ở đây mà đến chỗ người chào hỏi đấy.”

“Sao lại nói vậy?”

Lê ma ma nói: “Lão thái thái đã cao tuổi, trong phủ cuối cùng cũng phải chia nhà, người trong Cố Ngâm Đường chúng ta ngoại trừ phần của phủ thì người và gia vẫn còn một vài phần thưởng ngoài phần quy định, các quản sự trong phủ đều trông mà thèm, ước gì vào được mắt người, sau này lúc chia nhà sẽ cầu người đưa đi theo.”

Thì ra là thế.

Những chi khác của Tạ gia mặc dù không đến mức tàn lụi, nhưng chung quy cũng không có năng lực nối nghiệp, duy chỉ có chi sáu phát triển không ngừng, quản sự đều là người sáng suốt, đương nhiên là ôm cây cao hóng bóng cả.

Buổi chiều lại sắp xếp việc nhà một lúc, không dễ gì mới nhịn được đến khi nhị phu nhân về, nàng bèn giao hết việc khó khăn cho nàng ta:

“Mấy mục này đệ muội thật sự đắn đo khó quyết, xin để tẩu tẩu quyết định.”

Nhị phu nhân nhìn thoáng qua là biết có chuyện gì, ban đêm mọi người tụ tập trong gian giữa của lão thái thái uống trà, nhị phu nhân nhân cơ hội mở miệng:

“Mẫu thân, mấy ngày nay con dâu kiểm kê sổ sách, đoán chừng cuối năm sẽ dính dáng đến chi tiêu đầu năm, sợ là sẽ thiếu tám ngàn lượng bạc, con dâu đang rầu không biết nên làm gì.”

Nàng ta vừa nói xong, đại phu nhân ở đối diện kinh hãi: “Thiếu tám ngàn lượng? Sao lại nhiều vậy, ta còn nhớ cuối năm ngoái kiểm kê sổ sách còn dư hơn mười ngàn lượng, lấy năm ngoái ra so sánh, năm nay khoản thu của các thôn trang cửa hàng cũng không ít hơn tám mươi ngàn lượng, vậy thì số tiền năm nay dù sao cũng có chín mươi ngàn lượng bạc, bây giờ nhị đệ muội nói với ta là thiếu tám ngàn lượng, lẽ nào cả năm nay đã tiêu một trăm ngàn lượng?”

“Đại tẩu, tính sổ sách không phải như vậy đâu…”

Mỗi lần dính dáng đến sổ sách, đại phu nhân sẽ cắn nhị phu nhân không tha, nhất định phải làm ầm ĩ lên, nhị lão gia xua tay ra hiệu cho nhóm dâu con trẻ tuổi lui ra ngoài hết, chỉ để lại mấy vị lão gia và phu nhân.

Tạ Khâm vẫn chưa về, Thẩm Dao bèn làm người mù, im lặng lắng nghe.

Nhị phu nhân đã quá quen với kiểu nói này của đại phu nhân:

“Nếu như đại tẩu không yên tâm thì cứ kiểm tra.”

Đại phu nhân khẽ hừ: “Được, chỉ cần mẫu thân gật đầu, ta sẽ sắp xếp người kiểm tra.”

Đại lão gia thấy sắc mặt lão thái thái rất khó coi, lập tức quát thê tử một câu:

“Được rồi, đều là người nhà cả, nhiều người ăn uống như vậy thì có thể tiêu ít tiền được hay sao? Bây giờ tạm thời không nói đến chuyện kiểm tra khoản mục, đến cuối năm rồi, phải ứng phó được với chuyện này đã.” Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nhị lão gia:

“Nhị đệ, năm nay thôn trang thu hoạch thế nào?”

Nhị lão gia nắm giữ việc vặt trong phủ, nghe vậy chỉ cười khổ: “Hoài Nam gặp thiên tai, không những thu hoạch không tốt, vì thu xếp cho tá điền mà còn phải bồi thường một khoản, ở Đông Bắc thì giống năm ngoái, cả năm nay đều nhờ hết vào thuế ruộng và cửa hàng ở Giang Nam, thu hoạch ít hơn ba phần so với năm ngoái, khó khăn lắm mới thu được sáu mươi ngàn lượng, năm ngoái dư mười lăm ngàn lượng, cộng thêm khoản thu năm nay là bảy mươi lăm ngàn lượng, đại hôn của lục đệ đã tiêu hai mươi ngàn lượng, lại có thêm người vào, đến bây giờ đã thiếu tám ngàn lượng.”

“Bây giờ còn gần sang năm mới, nếu như buông thả một chút thì sợ rằng mười ngàn lượng cũng không đủ.”

Đại lão gia không ngờ tình thế cấp bách như thế, im lặng không nói.

Trong phòng yên tĩnh, tam lão gia thấy hai anh trai đều đã lên tiếng, hắn ngồi đó có chút ngượng ngùng, hai tay đặt lên bàn, trên mặt tràn đầy vẻ có lỗi: “Chi ba chúng ta ngược lại đã gây trở ngại, năm nay đã có thêm mấy thằng nhóc.”

Cơ thể tam phu nhân không tốt lắm, chi của tam lão gia thu không ít di nương, di nương nào cũng giỏi sinh nở, con cái của con thứ chi ba không ít, con trai của con thứ lại cưới vợ, lại sinh ra mấy đứa trẻ, trông chi ba là con thứ vậy thôi chứ số người lại cực kỳ nhiều.

Chi ba không quyền không thế, toàn bộ đều nhờ vào trợ cấp của số tiền chung, tam lão gia luôn cẩn trọng ở trước mặt hai huynh trưởng.

Tam phu nhân nghe thấy lời này thì âm thầm chẹp miệng không lên tiếng.

Cuối cùng mọi người đều nhìn về phía lão thái thái.

Lão thái thái ngồi trên giường La Hán cười lạnh.

Sổ sách khó coi là thật, ba thằng con trai cùng đến hỏi cung cũng là thật.

Bà nhìn nhị phu nhân, trên mặt nhị phu nhân tràn đầy vẻ áy náy.

Bình thường mọi người đều hiếu kính lão thái thái, nhưng khi thật sự đến thời điểm quan trọng thì ai ai cũng muốn tính toán cho bản thân, chi hai không thể nào lấy lợi ích của mình ra trợ cấp được.



Lão thái thái đã hơn sáu mươi lăm tuổi, ai biết được có thể gắng gượng đến bảy mươi tuổi được không, càng già càng hồ đồ, mọi người đều hy vọng chia gia sản sớm, sau này cũng dễ sống yên ổn.

Lão thái thái nhìn con cái giữ im lặng, nhớ đến lời lão thái gia nói trước khi mất:

“Bà phải giữ chặt tay một chút, chưa đến lúc nhắm mắt thì đừng buông ra, một khi giao tiền ra thì không còn ai nhớ đến bà đâu.”

Lão thái thái cũng không lo không có ai nhớ đến bà, khi lão thái gia qua đời, Tạ Khâm vẫn còn nhỏ, bây giờ Tạ Khâm là Thủ phụ đương triều, những người con trai khác không đáng tin nhưng chàng là người có thể trông cậy được, Thẩm Dao lại hồn nhiên ngây thơ, không có nhiều tâm tư như những nàng dâu khác, nếu như thế, bà hận không thể chia nhà ngay bây giờ, sau đó bà sẽ sống bên cạnh lão lục, không biết sẽ sống vui đến mức nào đâu.

Chỉ là không thể làm như vậy được, không ra dáng, tự dưng lại khiến người ta chê cười.

“Nếu đã thiếu bạc, vậy thì mở nhà kho đi, cầm một vài món đồ chưa qua sử dụng đi đổi ít tiền.”

Đại lão gia và nhị lão gia thay đổi sắc mặt.

Bán gia sản lấy tiền không phải là dấu hiệu của sự thịnh vượng, đại lão gia là Quốc công gia, cần có thể diện, nhị lão gia thì nắm sản nghiệp trong phủ, một khi việc này bị truyền đi thì chứng tỏ hắn kinh doanh không giỏi.

Không biết nhị lão gia nhớ đến điều gì, nhìn sắc trời đen kịt ngoài cửa sổ:

“Sao lục đệ vẫn chưa về?”

Lão thái thái nghe vậy thì xụ mặt: “Con lại định làm gì nó vậy? Cái nhà này do con quản lý, chuyện gì trong phủ cũng do huynh trưởng các con thương lượng xử lý, nó luôn mặc kệ, làm sao, xảy ra chuyện thì ước gì nó đến dọn dẹp cục diện rối rắm à?”

Lão thái thái không phải không rõ, chắc chắn là nhị lão gia muốn đưa đồ của nhà kho cho Tạ Khâm, để Tạ Khâm móc tiền ra, như vậy thì vấn đề sẽ được giải quyết, cũng không cần mất mặt.

Trong tiền chung vốn có phần của Tạ Khâm, dựa vào cái gì mà muốn Tạ Khâm móc bạc.

Lão thái thái bảo vệ con út.

Nhị lão gia và đại lão gia nhìn nhau, cười không tiếp lời.

Lão thái thái xùy một tiếng, nhìn về phía Thẩm Dao, trong phòng chỉ có nàng nhỏ tuổi nhất, khuôn mặt trắng đến mức phát sáng, lão thái thái nhìn nàng, ánh mắt không khỏi trở nên mềm mại:

“Dao Nhi, con thấy thế nào?”

Bất cứ lúc nào lão thái thái cũng cố ý đào tạo Thẩm Dao.

Thẩm Dao thật sự suy nghĩ rồi nói đúng sự thật:

“Mẫu thân, theo con dâu thấy, có vài khoản chi trong nhà có thể miễn.” Dưới góc nhìn của Thẩm Dao, Tạ gia vô cùng phô trương lãng phí.

Vừa dứt lời, các lão gia phu nhân còn lại đều nhìn sang.

Mọi người đã quen với cuộc sống cơm ngon áo đẹp, từ xa xỉ chuyển sang tằn tiện thì rất khó.

Trong giọng nói đại phu nhân mang vẻ cảnh cáo: “Nếu như lục đệ muội đề xuất việc này thì chắc là lục đệ muội phải xử lý thôi, nếu không các chi oán than, các ma ma bên dưới cũng khó phối hợp.”

Thẩm Dao không bực giọng điệu lạnh băng của nàng ta, không nhường nhịn ai: “Nếu như mẫu thân và các tẩu tẩu gật đầu, con sẽ xử lý việc này.”

Chẳng lẽ nàng sợ đắc tội người ta à?

Nàng chẳng sợ ai cả.

Trái tim nhị phu nhân thoáng lơ lửng, nếu như Thẩm Dao hoàn thành việc này thì quyền quản lý gia đình của Tạ gia sẽ thật sự rơi vào tay cô nương mười bảy tuổi này, sao mà được chứ?

Nếu như ngăn cản thì dù thế nào cũng phải bù vào khoản tiền thiếu.

Trong lòng nhị phu nhân nhanh chóng tính toán.

Nhị lão gia nhíu mày không nói.

Phu thê tam lão gia cũng có chút do dự, chi ba nhiều người nhất, thế lực cũng yếu nhất, Thẩm Dao muốn cắt giảm chi tiêu thì e rằng sẽ cắt của chi ba trước, tam phu nhân âm thầm kéo tay áo tam lão gia, ra hiệu cho hắn tìm cách ngăn cản.

Tam lão gia xem xét sắc mặt của huynh trưởng vài lần, sau đó ấp úng nói:

“Lục đệ muội, Tạ gia chúng ta là nhà giàu số một Kinh thành, nếu như cắt giảm chi tiêu, truyền đi thì người khác sẽ cho rằng Tạ gia không xong, thật sự sỉ nhục uy danh của phụ thân và mẫu thân.”

Thẩm Dao không lên tiếng, nàng sao cũng được. Nếu như để nàng xử lý thì nàng sẽ làm, nếu như không được thì nàng cũng không hề gì, tóm lại là không gây trở ngại cho nàng được.

Lão thái thái nheo mắt lại, cân nhắc một lúc rồi vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Dao:

“Con à, con đúng là có lòng, mặc dù Tạ gia phú quý nhưng cũng không thể tiêu xài xa xỉ được, dần dần, khoản tiền thiếu hụt sẽ ngày càng lớn, cuối cùng sẽ có một ngày không chống đỡ được nữa, mẫu thân tin tưởng con, sau này thẻ bài trong phủ đều giao cho con, sổ sách cũng giao cho con, trên dưới trong phủ đều nghe con sai khiến.”

Sắc mặt của ba vị phu nhân còn lại xanh mét.

Đợi đến khi về phòng mình, nhị phu nhân nhéo cánh tay nhị lão gia một cái thật mạnh:

“Cho ông giật dây ta mở miệng này, giờ thì hay rồi, trộm gà không thành còn mất nắm thóc, chỉ là tám ngàn lượng bạc thôi, chúng ta vẫn còn cách chu toàn được, bây giờ giao việc bếp núc ra rồi thì sẽ không có ngày lấy lại nữa.”

Trong lòng nhị lão gia cũng hối hận, chỉ là ngoài mặt lại không chịu thừa nhận: “Không sao cả, một cô nương mười bảy tuổi như nàng ta thì có thể làm được chuyện gì, một ma ma nào đó nói mấy câu cũng có thể khiến nàng ta nghẹn chết, bà chờ đi, chưa được một ngày là nàng ta đã phải khóc rồi.”

Trong lòng nhị phu nhân cũng nghĩ như vậy, chỉ là cuối cùng vẫn không yên lòng: “Giao thẻ bài ra thì dễ, lấy lại mới khó.”

Bên phía chi trưởng, đại lão gia hiếm khi ngồi trong phòng đại phu nhân, đại phu nhân thấy nhị phu nhân chịu thua thiệt thì trong lòng rất sướng, chỉ là vừa nghĩ đến việc bếp núc được giao cho Thẩm Dao, nàng ta lại thấy không thoải mái.

“Chắc chắn Thẩm thị đó chẳng gắng gượng được mấy ngày đâu, đừng nói đến việc mạnh mẽ cải cách, cho dù bảo nàng ta nắm giữ việc bếp núc từng bước một, nàng ta cũng sẽ kêu trời trời không thấu, lần này chi hai đã đắc tội lão thái thái, ta thấy nên để cho thê tử lão đại đến trước mặt lão thái thái nhận lỗi, ân cần hầu hạ, sau này đợi Thẩm Dao quẳng gánh, Ninh thị có thể tiếp nhận được.”

Đại lão gia cười ha hả nói: “Đây là cơ hội tốt để chi trưởng chúng ta một lần nữa quản lý gia đình, có điều ta nói trước, nếu như con dâu quản lý gia đình thì sau này bà không thể cắt xén tiền của ta đâu đấy.”

Đại lão gia cầm một chuỗi hạt gỗ tử đàn vui vẻ đi về phía giường.

Đại phu nhân thấy hắn nghỉ ngơi ở đây thì vẻ mặt sáng lên, bình tĩnh đi theo.

Bên phía chi ba thì không tức giận như chi hai, cũng không tự tin mù quáng như chi trưởng, tam phu nhân mặc đồ ngủ ở trên giường gạt lệ:

“Đến cuối cùng còn không phải là khổ cho con cái chúng ta à.”

Thẩm Dao được Lê ma ma đỡ, mang theo khuôn mặt đỏ bừng, choáng váng ra khỏi Diên Linh Đường.

“Vừa rồi ta đã nói gì vậy?”

Lê ma ma thấy mặt nàng đầy vẻ mờ mịt thì vừa lo lắng vừa buồn cười: “Người gánh việc bếp núc rồi.”

“Ta không muốn quản việc bếp núc đâu.” Khuôn mặt Thẩm Dao phát sầu, nàng vội vã giải thích: “Ta chỉ giúp cắt giảm chi tiêu thôi, đâu có nói quản lý gia đình cho Tạ gia.”

Lê ma ma dở khóc dở cười: “Khí thế vừa rồi của người chẳng có ai chống lại được, sao vậy? Bây giờ thấy hối hận rồi à?”

Thẩm Dao muốn khóc, nàng muốn giúp đỡ, nhưng không ngờ lại kéo cả mình vào. Chắc chắn là lão thái thái cố ý.

Lê ma ma thật sự đổ mồ hôi thay Thẩm Dao, Tạ phủ rắc rối khó gỡ, đừng nói đến chủ tử các chi, chỉ nói đến quản sự của mỗi phòng thôi cũng không dễ chọc rồi, Thẩm Dao lại tự mình trêu chọc ra một mớ bòng bong, có điều cái tính dám nói dám làm này, Lê ma ma vô cùng khâm phục.

Đương nhiên Lê ma ma biết nàng đang lo lắng điều gì, nói nhỏ:

“Người đừng vội, bây giờ người muốn làm gì thì cứ thoải mái làm, đợi sau này mang thai, lão thái thái chắc chắn sẽ ném gánh của người đi.”

Thẩm Dao: “...”

Chẳng lẽ lão thái thái học binh pháp, dùng chiến thuật quanh co?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Hôn | Hi Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook