Thế Hôn

Chương 76: Biến hóa

Ý Thiên Trọng

03/08/2013

Cho rằng nàng ăn nói không dễ nghe? Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức nở nụ cười: “Vâng, tổ mẫu, ngoại tôn nữ về sau sẽ chú ý.” Nàng nói là chú ý, mà không phải sửa. Đây là thiên tính, đã được tích lũy một thời gian dài sao có thể nói đổi là đổi. Nàng cho tới bây giờ không phải là người thích nói chuyện, cũng có thời điểm muốn mở miệng, nhưng bởi vì không tìm thấy đối tượng thích hợp mới đành nhịn xuống, dần dần hình thành nên một Lâm Cẩn Dung ngày hôm nay. Có nhiều người không am hiểu điều này, cần gì phải khó xử bản thân mình. Nhưng nàng có thể thích hợp chú ý, có những trường hợp, nói thêm vài câu cũng không chết ai.

Lâm lão thái thái thấy Lâm Cẩn Dung không dựa theo lời nói của mình mà sửa đổi, khó tránh khỏi có chút mất mặt, nhưng biết rõ lý thuyết giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, liền phất phất tay: “Đi xuống đi.”

Lâm Cẩn Âm có một số việc muốn kể tỉ mỉ với Đào thị, Đào thị cũng có việc muốn công đạo Lâm Cẩn Âm, hai tỷ muội ước định buổi tối gặp mặt tâm sự.

Quế ma ma thập phần biết săn sóc, lúc Lâm Cẩn Dung đi thỉnh an, cũng đã chỉ huy mọi người trước đem mọi thứ trong phòng ngủ của nàng sửa sang lại, cho nên khi Lâm Cẩn Dung trở về, liền thanh thản ổn định lên giường nghỉ ngơi.

Chỉ ngủ non nửa canh giờ, Lâm Cẩn Dung liền mở mắt. Trong phòng thực im lặng, ngay cả tiếng bước chân cùng vật liệu may mặc ma sát sột soạt đều không nghe thấy. Cũng không biết mọi người đi đâu? Nàng miễn cưỡng nghĩ, cũng không muốn gọi người, chỉ híp mắt nằm trên giường, hưởng thụ cảm giác nửa thanh tỉnh nửa mơ hồ này.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, dừng ở trước ghế nhỏ, vô số bụi bặm nhỏ li ti trong cột sáng vui vẻ nhảy nhót, nàng với tay vào cột sáng đó, ý đồ nắm bắt tinh linh này, bụi bặm linh hoạt lách mình tránh ra, nàng không bắt được chút gì. Nàng dường như tìm thấy lạc thú, lại vươn tay, nhìn bụi bặm theo hành động của nàng càng vui vẻ nhảy múa, bên môi tươi cười cũng càng lúc càng rõ.

Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nức nở cực kỳ nhỏ, nếu không phải bởi vì trong phòng quá yên tĩnh, sẽ khó mà nghe thấy. Lâm Cẩn Dung cũng không vì điều này mà ảnh hưởng đến tâm tình, nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo đi hài, vén rèm lên đi ra ngoài.

Như nàng dự đoán, bên ngoài không có một bóng người. Loại tình huống này rất hiếm khi xuất hiện, nhưng bởi vì vừa về nhà, hạ nhân có hạn, chuyện phải làm rất nhiều, lúc nàng ngủ trưa nha hoàn ma ma đi làm việc là việc bình thường, nàng cũng cũng không so đo, dọc theo hành lang dài hướng tới thanh âm phát ra.

Cuối hành lang dài là một gian có hai phòng ở, là phòng của hai mẫu tử Quế ma ma. Thanh âm mỏng manh nức nở chính là từ bên trong truyền ra. Cửa sổ nửa khép nửa hé, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng tránh tầm mắt của người bên trong, bước đến gần cửa sổ.

Trong phòng Quế ma ma gắt gao cắn răng, đang véo mặt của Quế Viên, nàng xuống tay ngoan tuyệt, mang theo một loại điên cuồng hận ý cùng thống khổ. Quế Viên chảy lệ, cũng không dám giãy dụa kêu đau, tùy ý để Quế ma ma véo hai má nàng bên này rồi lại đến bên kia, cố gắng hết sức để bản thân không phát ra âm thanh, thời điểm thật sự nhịn không được mới phát ra một tiếng nức nở. Mỗi khi nàng phát ra thanh âm nức nở, động tác của Quế ma ma sẽ dừng lại, khẩn trương nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hồi lâu, trong phòng mẫu tử giằng co rốt cục ngừng lại. Quế ma ma khàn khàn cổ họng nói: “Ngươi còn dám nữa không”

Quế Viên run run “A……” một tiếng, đè thấp thanh âm khóc nói: “Con không dám. Nương, con không muốn tách ra khỏi người a…… Người phải nói với tiểu thư…… đừng đuổi con ra ngoài.”



Quế ma ma trầm mặc một lát, lạnh như băng nói: “Chúng ta sẽ không tách ra, ngươi không thể ở lại bên người tiểu thư nữa, ta cũng không còn mặt mũi, ta sống đến ngày hôm nay, cũng chỉ có bản mặt này mà thôi, lại mất hết trước mặt tiểu thư cùng phu nhân mất rồi.”

Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, ngay tại vách tường bên cửa sổ đứng lại, ngẩng đầu không nhúc nhích nhìn cây du già cả tươi tốt trong viện. Cành cây đầy lá, xanh tươi ướt át, trên nhánh cây gần nhất cạnh nàng kia, có một con bướm trắng đang đậu ở đó, đầu bướm trắng đối diện với nàng, giống như đang nhìn nàng vậy.

Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhíu mày, nếu thật sự không làm rõ chuyện của Quế Viên, chẳng phải tình cảm giữa nàng và Quế ma ma còn chưa chờ đến lúc nàng lớn lên sẽ bị phai nhạt đi sao? Nàng là uống sữa của Quế ma ma mà lớn lên, sữa của Quế ma ma chỉ đủ cho một người ăn, cho nên Quế Viên là ăn bột lớn lên. Nàng đã làm nương, rất rõ ràng, thân cốt nhục cùng hài tử nuôi dưỡng vẫn khác nhau, cho dù ở giữa còn có một tầng quan hệ chủ tớ sống nhờ vào nhau, cũng không thể nào thay đổi.

Ngoài sân vang lên một tiếng động nhỏ, Lệ Chi cùng Đậu Nhi trong tay ôm mấy kiện vải cười hì hì đi đến, nhất thời thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở bên cửa sổ vẫn không nhúc nhích, hai người đứng ngây ra không hiểu gì.

Lâm Cẩn Dung dường như không có việc gì hướng các nàng cười, dọc theo hành lang đi trở về. Cứ như vậy, mẫu tử trong phòng bị tiếng vang kinh động, đầu tiên nhìn thấy Lệ Chi cùng Đậu Nhi, tiếp theo cũng phát hiện bóng dáng của Lâm Cẩn Dung.

Quế Viên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đẩy mạnh Quế ma ma: “Nương, nương, nhanh đi cầu tiểu thư!” Sau sự kiện vết son, Lâm Cẩn Dung càng ngày càng bất hòa với nàng, trong lòng nàng có quỷ, cũng không dám hướng Lâm Cẩn Dung cầu tình, cứ như vậy, rất nhiều chuyện vốn là việc của nàng lại để Lệ Chi làm, một vài chuyện nhỏ nhặt lại để Miêu Nha làm, dần dần, nàng cũng trở thành người râu ria. Nàng vốn lo lắng Lâm Cẩn Dung sẽ đem Miêu Nha cùng về thay thế vị trí của nàng, kết quả Miêu Nha muốn đi theo, Lâm Cẩn Dung lại không chút do dự từ chối, lý do là Miêu Nha không thích hợp.

Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, cố lấy dũng khí lấy lòng Lâm Cẩn Dung một lần nữa, kết quả Lâm Cẩn Dung cũng không mắng nàng, cũng không nói tha lỗi cho nàng, như cũ sắp xếp nàng làm việc, nàng lúc này mới thật sự sợ hãi. Lúc ấy ở thôn trang không tiện sai người, không có người để bổ sung, nhưng trở lại Lâm phủ không giống vậy, vô số người có thể thế chỗ vị trí của nàng, nhưng nàng không muốn trở thành thô sử nha hoàn suốt ngày ngửi mùi thịt hay giặt quần áo a!

Quế ma ma hung tợn trừng mắt nhìn Quế Viên một cái, hé ra mặt đỏ bừng, do dự thật lâu, cuối cùng đi trở về bên cạnh bàn ngồi xuống rơi lệ, nàng rốt cuộc vẫn không thể mở miệng.

Quế Viên bất đắc dĩ, chỉ bụm mặt khóc òa.

Lệ Chi phái Đậu Nhi canh cửa, một mình mang vải vóc đi vào trong phòng, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung đang ngồi trên tháp trước cửa sổ cẩn thận đánh giá tranh thêu trước mặt, nghe thấy thanh âm, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Lệ Chi, ngươi cảm thấy bình phòng này nên dùng vật liệu gỗ nào làm khung sẽ tốt hơn?” Không đợi Lệ Chi trả lời, lại nói: “Ta nhớ rõ mẫu thân có giấu một khúc gỗ trầm hương, tuy rằng không lớn, nhưng hẳn cũng đủ. Trầm Hương hương khí nhập tì, thanh thần thường dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, bồi bổ ngũ tạng, khỏi ho tiêu đàm, ấm vị ôn tì, thông khí, thích hợp nhất để cữu mẫudùng. Buổi tối ta sẽ nói với mẫu thân, nghĩ chắc nàng cũng sẽ không luyến tiếc.”

Nàng như không có việc gì nói chuyện phiếm, khiến Lệ Chi không biết nên tiếp lời thế nào, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Gỗ trầm hương rất tốt, cũng xứng đáng. Nói vậy Cữu phu nhân nhất định sẽ cao hứng.” Lập tức đem mấy kiện vải kia thả lên bàn, thỉnh Lâm Cẩn Dung đi qua xem: “Tiểu thư, lúc nãy người vừa ngủ, nha hoàn Thạch Lưu trong phòng Đại phu nhân tới đây, nói là trang phục mùa xuân, trang phục mùa hè năm nay người chưa có, thỉnh người qua chọn vật liệu, đều may thành trang phục hè. Nghe nói người vừa ngủ, liền bảo nô tỳ đi qua cầm về cho người chọn, người nhìn xem có thích cái nào không? Hoa văn và sắc màu đều rất được.”



Lâm gia tiểu thư được phân hai bộ đồ mới mỗi quý, nếu có đại sự đại lễ sẽ được may thêm. Cứ như vậy, Lâm Cẩn Dung có thể được may bốn bộ. Lệ Chi giống như nữ hài tử khác đều nhiệt tình ham thích với quần áo và trang sức xinh đẹp, cho dù là không phải của mình, cũng thật cao hứng.

“Vừa vặn ta cao lên, một số quần áo cũng đã chật.” Lâm Cẩn Dung đem bức tranh thêu thu dọn, đi đến bên cạnh bàn chọn vải.

Chu thị lần này tuy rằng chiến thắng, trong lòng lại nghẹn một ngụm ác khí. Vì thế quyết tâm lấy mấy ngàn lượng bạc La thị cống hiến để đền đáp, nếu cướp trong nhà khó phòng, phòng đến phòng đi đều là người khác chiếm tiện nghi, còn không bằng cho mọi người hưởng lây. Cho nên, năm nay vải vóc so sánh với năm vừa rồi thật sự cao giá hơn rất nhiều, không chỉ về hoa văn màu sắc, mà chất lượng cũng vô cùng tốt, Lâm Cẩn Dung chọn lựa, đột nhiên có chút cảm khái. Năm ấy, trong nhà cũng xảy ra sự tình như vậy, nhưng kiện vải đến chỗ nàng, đều là đồ thừa của bọn tỷ muội, sao được như bây giờ? Lại càng không nói tới may thêm bộ đồ mới để bổ sung.

Cũng không phải nói tổng cộng cũng chỉ có chừng này, chọn xong rồi sẽ không còn, mà là người khác không kiên nhẫn tốn tâm tư với nàng, còn lại cái gì thì chỉ có cái đó, nàng cũng quen rồi. Nhưng hiện nay không giống như kiếp trước, tối thiểu, hai kiện vải một cái là kiện màu xanh ngọc bạc trù thêu hoa văn mờ cùng tương sắc bạc la mà nàng thích nhất khi đó hoàn toàn thuộc về Lâm Ngũ.

Nếu hiện tại đã có biến hóa này, vì sao không thể thỏa mãn một chút yêu thích của bản thân? Lâm Cẩn Dung không chút do dự chỉ vào hai kiện vải kia: “Hai thứ này cũng được.”

Lệ Chi nhãn tình sáng lên, lập tức thở dài: “Tiểu thư, Ngũ tiểu thư cũng chọn như vậy.” Nàng làm việc luôn cẩn thận chu đáo, từ lúc trước cũng đã cùng Thạch Lưu hỏi thăm, các vị tiểu thư khác đã chọn kiện vải nào để tiện nhắc nhở Lâm Cẩn Dung. Dù sao các tiểu thư cũng không thích ăn mặc giống nhau.

“Nàng mặc của nàng, ta mặc của ta.” Lâm Cẩn Dung không sao cả nói: “Ta thích kiện vải này.”

Lệ Chi chỉ cho rằng Lâm Cẩn Dung còn ghi hận Lâm Ngũ lúc trước bắt nạt hãm hại nàng, có tâm muốn so đo với Lâm Ngũ. Không khỏi thầm nghĩ tư thái nhan sắc của tiểu thư nhà mình hơn hẳn Lâm Ngũ tiểu thư, thích hợp nhất với màu sắc thanh nhã này, Ngũ tiểu thư tính tình hẹp hòi, quần áo may ra, tất nhiên Ngũ tiểu thư sẽ tức giận không chịu mặc, dù thế nào cũng không phải tiểu thư nhà mình chịu thiệt, cũng liền mỉm cười đáp ứng, đem hai khối kiện vải kia đặt qua một bên, tiếp tục giúp đỡ Lâm Cẩn Dung chọn lựa.

Hai người chọn đủ bốn bộ quần áo xong, Lệ Chi thanh thanh nói: “Tiểu thư, chuyện của Quế Viên người tính thế nào?”

“Quế ma ma không làm sai cái gì, ta luyến tiếc để nàng chịu ủy khuất.” Lâm Cẩn Dung trầm tĩnh nói: “Cung ma ma đã nhắc hai lần rồi, việc vặt của nàng quá nhiều, cần một nha đầu lanh lợi giúp đỡ quản sự, Quế Viên có vẻ thích hợp. Ta tính bổ sung thêm một tiểu nha đầu nữa.”

Lệ Chi nhẹ nhàng thở hắt ra, từ trong phòng tiểu thư theo quản sự ma ma trong phòng của phu nhân học việc, có thể nói là được thăng chức, được chủ tử coi trọng, với thân phận của Quế Viên, cũng không có ai hoài nghi gì. Không chừng người ta còn nghĩ vì Lâm Cẩn Dung tương lai xuất giá mà chuẩn bị. Nhưng trên thực tế, Quế Viên căn bản không thể khôn khéo mạnh mẽ như Cung ma ma, chính là bị Cung ma ma trông chừng. Đây thật sự là một biện pháp tốt, không tổn thương tình nghĩa lại giải quyết được vấn đề, cơ hồ có thể nói là vẹn cả đôi đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook