Chương 249: Hơi nước
Ý Thiên Trọng
03/08/2013
Biểu hiện tối nay của Lục Giam cùng lúc sáng thật sự
khác nhau rất lớn, trong phòng mùi khói đốt cùng tro giấy trong chậu than không
thể che giấu, hắn không hỏi một chữ, ngược lại quấn quít lấy nàng thân thiết,
thậm chí không cố kỵ nha hoàn. Dị thường rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức Lâm
Cẩn Dung muốn xem nhẹ cũng không được.
Lâm Cẩn Dung nháy mắt tính toán chiều hướng tệ nhất —— nếu Lâm Thế Toàn nhìn thấy Lục Vân né tránh, vậy không bài trừ Lục Vân thấy được Ngô Tương đưa thư cho nàng. Lục Vân lúc trước đột nhiên chuyển biến thái độ, bộc lộ vẻ mặt yếu đuối cho nàng xem, chính là khiến nàng cảm thấy khác thường, giờ phút này càng làm cho nàng không thể không hoài nghi Lục Vân có suy nghĩ gì đó hay không, bao gồm việc ám chỉ cho Lục Giam.
Trừ bỏ điều này ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra khả năng khác khiến Lục Giam đột nhiên thay đổi. Muốn giải quyết chuyện này, tốt nhất chính là cùng Lục Giam nói chuyện rõ ràng, nhưng với tính tình của Lục Giam, biểu hiện cho thấy sẽ không chủ động nhắc tới. Dù nàng chủ động nhắc đến, cũng phải lo lắng nên nói như thế nào mới có thể che giấu được đây? Nói thư kia là Dương Mạt gửi, vậy sao không nhờ Lục Giam chuyển giao, chẳng lẽ bảo là thư miệng? Nếu thật sự là Dương Mạt gửi, cần phải lấy ra làm chứng cứ, thì nàng lấy đâu ra? Vừa rồi đốt cái gì? Vì sao phải nói dối? Muốn che giấu cái gì? Điểm mấu chốt là, nàng cũng không biết Lục Vân rốt cuộc cùng Lục Giam nói gì đó, hoặc là Lục Giam từ người bên ngoài biết được cái gì.
Nàng đã đánh mất tiên cơ, hoặc là nói vận khí không tốt, để lộ chân tướng. Quả nhiên giống như Ngô Tương đã nói, một lời nói dối sẽ dẫn tới vô số lời nói dối khác. Điều này làm cho Lâm Cẩn Dung có chút ảo não, nhưng nàng thật là không cam lòng, thật vất vả mới an bài cục diện, không thể để nó bị phá hư. Vô luận sự tình là do người nào nói, cũng không có thể chạy loạn trong trận tuyến, thấy chiêu tiếp chiêu là được. Lâm Cẩn Dung đã có chủ ý, không chút nào né tránh đối diện ánh mắt của Lục Giam, trầm thấp mà rõ ràng hỏi: “Mẫn Hành vì sao nhìn ta như vậy? Chàng nhìn ta như vậy khiến ta thập phần không được tự nhiên.”
Lục Giam chưa từng nghĩ đến nàng sẽ hỏi trắng ra như vậy, có chút kinh ngạc cúi mắt, buông nàng ra xoay người ngồi xuống, bưng lên bát tiếp tục uống canh.
Lâm Cẩn Dung không thấy hắn trả lời, cũng không hỏi thêm, ngồi một bên, học theo bộ dáng hắn nhìn hắn, nàng thật muốn xem, bị người khác nhìn như vậy, hắn sẽ làm như thế nào?
Canh uống tới khi cạn đáy, Lục Giam chung quy không thể tránh né ánh mắt và vấn đề của Lâm Cẩn Dung. Tư thái cùng sự trầm mặc của nàng tỏ vẻ điều tra cùng chất vấn trong im lặng, hắn muốn nói gì đó lại nói không nên lời, liền gọi nha hoàn tiến vào thu dọn bát, đưa nước ấm.
Lâm Cẩn Dung im lặng bồi ở một bên, nên làm sao thì làm như thế. Lục Giam vài lần thừa dịp nàng không chú ý, vụng trộm đánh giá nàng, nàng đều biết, nhưng cũng cố ý giả bộ không biết, để mặc hắn nhìn.
Tình hình này vẫn diễn ra đến khi hai người sắp nghỉ ngơi, khi Lâm Cẩn Dung muốn thổi đèn, Lục Giam ngăn cản nàng, vẻ mặt nghiêm túc, chân thật đáng tin nói: “Đừng thổi.”
Lâm Cẩn Dung chống lại ánh mắt hắn, lộ ra vài phần kinh ngạc vừa đúng: “Mẫn Hành còn chưa ngủ sao?”
Lục Giam không nói, ngồi ở một bên, thần sắc túc mục nhẹ nhàng cởi cây trâm trên đầu nàng, cây trâm làm bằng dương chi bạch ngọc ôn nhuận bị rút ra, tóc mây đen bóng, lạnh lẽo buông xuống, vây quanh gương mặt và thân mình của Lâm Cẩn Dung, càng khiến da thịt nàng như ngọc, mi dài như thúy. Nàng im lặng nhìn Lục Giam, trong mắt có lẽ có kinh ngạc, có lẽ có nghi ngờ, nhưng chính là không có thoái nhượng cùng trốn tránh.
Đầu vai vốn cứng ngắc của Lục Giam dần dần trầm tĩnh lại, ngón tay se lạnh xoa hai gò má của Lâm Cẩn Dung, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, giống như đang vuốt ve tơ lụa quý báu tinh tế nhất vậy. Lâm Cẩn Dung vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hắn lướt qua từ lông mi nàng đến đôi môi, lại từ môi chạm xuống đầu vai, cuối cùng dừng lại ở vạt áo nàng.
Lục Giam không nói một lời nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt thần thái rõ ràng nói cho nàng biết, hắn muốn làm cái gì. Lâm Cẩn Dung không có tâm tình, nửa điểm đều không có, nhưng nàng biết nàng không thể cự tuyệt. Bởi vậy nàng chỉ ôn hòa nhìn Lục Giam, thần thái tư thế khống chế vừa phải. Hắn tiến lên, nàng liền tiến, hắn lui, thì nàng lui, nếu hắn cảm thấy như vậy có thể chứng minh gì đó, nếu hắn cảm thấy như vậy so với trực tiếp chất vấn tốt hơn, vậy thì sẽ theo như ý nguyện của hắn.
Lục Giam mở vạt áo của nàng, ngón tay nhẹ nhàng kéo sang hai bên, da thịt nàng lộ ra trong không khí lạnh lẽo.
Ngọn đèn từ phía sau chiếu vào người nàng, làm toàn thân nàng tản mát ra vầng sáng thản nhiên, ôn nhu giống như hoa sen mới nở.
Lâm Cẩn Dung không thấy cảnh này, nhưng nàng có thể nhận ra ánh mắt nôn nóng của Lục Giam, cũng có thể nhìn thấy bóng người nho nhỏ trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực của hắn.
Đại để là thần sắc của nàng quá mức an tĩnh, Lục Giam vẻ mặt dần dần trở nên nhu hòa, hắn lôi kéo tay nàng, đặt trên vạt áo hắn, ý bảo nàng giúp hắn cởi bỏ.
Một Lục Giam không giống so với kiếp trước, đương nhiên, nàng cũng không giống nàng ở kiếp trước, không coi hắn là trời, không hề mọi chuyện đều vì hắn lo lắng chu đáo. Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười, thuận theo thay hắn cởi vạt áo.
Lục Giam vừa lòng mỉm cười nhìn hoa hồng thêu trên yếm của nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, khuôn ngực nàng tựa như đóa hoa xinh đẹp, rồi đẩy nàng vào góc giường.
Lâm Cẩn Dung giật mình một cái, tay run lên, không kịp phản ứng, Lục Giam đã bế nàng lên, hắn bế nàng lên rồi lại đặt xuống, hôn lên da thịt nàng tạo nên vô số đóa hồng mai, hơi thở ấm áp tỏa ra, khiến da thịt giống như tơ lụa gấm vóc càng thêm mềm mại, mang theo hơi nước lạnh lẽo, làm cho người ta vừa sợ hãi lại không thoải mái, Lâm Cẩn Dung run rẩy, lạnh lẽo muốn khóc.
Nàng biết nàng không thể, cho nên nàng hung hăng cắn vào đầu vai Lục Giam một cái để trả thù hắn, hơn nữa còn ngại móng tay mình không đủ sắc bén. Lúc này, nàng rõ ràng nhận ra, nàng thật sự hận hắn, vẫn không thể tha thứ, hơn nữa căn bản không muốn tha thứ.
Lục Giam đau run lên, ngược lại hôn lên ngực nàng, hơi thở càng thêm dồn dập, tóc của hai người dây dưa cùng một chỗ, hắn ngẩng đầu lên, không nề hà thấp giọng lặp lại: “A Dung, đừng nhắm mắt, nàng nhìn ta.”
Đây là nhân sinh của nàng, nàng kiệt lực coi nhẹ sự tồn tại của hắn, hắn lại kiệt lực cường điệu sự tồn tại đó. Lâm Cẩn Dung mệt mỏi, liền trợn tròn mắt im lặng nhìn người trước mặt, mãi cho đến khi Lục Giam của kiếp trước cùng kiếp này hòa vào nhau, không thể phân rõ. Trong mê mang, nàng cảm thấy toàn bộ thân thể như nhẹ nhàng bay lên, một chốc giống như trở lại kiếp trước, chốc lát lại nhớ tới giờ phút này, nàng không biết ai là ai, đang ở chỗ nào khi nào, nàng thử nắm lấy đầu vai hắn gọi: “Nhị lang? Mẫn Hành?” Từ trước, nàng cũng chỉ gọi hắn là Nhị lang, hiện tại lại chỉ gọi hắn là Nhị gia hoặc là Mẫn Hành.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như thế, thanh âm mềm mại giống như nước suối, Lục Giam im lặng một lát, ôn nhu hôn như mưa lên trán, hai má cùng thân thể nàng, cuối cùng vùi đầu vào sau gáy nàng, thấp giọng gọi một tiếng mơ hồ: “A Dung. . . .” Trong thanh âm mang theo sự khoan khoái không thể che giấu.
Ngoài cửa sổ thổi qua một trận gió lạnh, khiến nhánh cây rung động. Trong phòng ngọn đèn vẫn thắp sáng, lư hương làm bằng sứ men xanh tỏa ra hương bách hợp càng ngày càng ngọt ngấy, trong chậu, than dần dần tàn, Lục Giam vuốt ve trên mặt nàng, hôn lên môi nàng một cái, ôm nàng vào trong ngực, thay nàng kéo chăn đắp lên.
Lâm Cẩn Dung mệt mỏi suy nghĩ cứ như vậy thì sao? Sự tình còn chưa được giải quyết mà, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng làm vậy sẽ chứng minh được điều gì ư? Nàng nhẹ nhàng giật giật thân mình, Lục Giam lập tức gắt gao ôm thắt lưng nàng, thấp giọng nói: “Nằm yên đi.”
Lâm Cẩn Dung ý đồ tránh ra: “Ta đi gột rửa.”
Một gối đầu được đặt dưới mông nàng, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nghe nói biện pháp này có vẻ hữu hiệu.”
Lâm Cẩn Dung tâm bắt đầu lạnh khiến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân đều chán ngấy, hận không thể lập tức gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Lục Giam nằm nghiêng bên cạnh nàng, một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng thay nàng chải vuốt sợi tóc, tùy ý nói: “A Dung, gần đây sinh ý của cửa hàng nàng có thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung phẫn hận cái gối đầu đặt dưới người kia, tâm phiền ý loạn: “Vẫn tốt.” Vừa dứt lời, trong đầu liền một mảnh thanh lương, cả người đều tỉnh táo lại từ sự lo lắng, hắn đang thử nàng, bên môi nàng liền mang theo tươi cười: “Tại sao đột nhiên hỏi vậy?”
Lục Giam cúi mắt, thưởng thức mái tóc nàng, chậm rãi nói: “Nếu có chỗ nào không tiện hay cần hỗ trợ thì cứ việc nói với ta, chúng ta là phu thê, phu thê là một, không phải người ngoài, cho dù ta làm không được, ta cũng có thể đưa ra ý tưởng.”
“Đây là điều tất nhiên, trong thôn trang không phải do một mình chàng an bài sao?”Lâm Cẩn Dung tựa như thả lỏng căng thẳng, nàng nhẹ nhàng đẩy đầu gối dưới người đi, che lại vạt áo, nghiêng thân mình đối diện với Lục Giam, vui vẻ nói: “Hôm nay gặp được Ngô Nhị ca, hắn còn nói chàng so với hắn tinh thông việc vặt, thật sự là hiếm khi thấy hắn khen chàng, chỉ tiếc tiếp theo lại mắng chàng vài câu.”
Lục Giam khẽ cong khóe môi, trong thần sắc cũng không có nửa điểm ngoài ý muốn: “Nàng gặp được hắn?”Vừa nói, vừa ấn nàng nằm xuống, như cũ đặt gối đầu lại cho nàng, lại kéo chăn lên đắp thật kỹ.
Quả nhiên là đã sớm biết việc này. Lâm Cẩn Dung đánh giá thần sắc Lục Giam: “Đúng vậy, hôm nay A Vân chạy đến vườn trốn tránh khổ sở, ta sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, theo đi xem, kết quả lại bị nàng đuổi đi, ở con đường nhỏ ngoại viện gặp Tam ca, Lưu Nhi, cùng Ngô Nhị ca, Ngô Nhị ca kể chàng đêm qua giảo hoạt, khiến hắn quá chén, làm hại hắn thiếu chút nữa không xuống được giường, suýt nữa thì xấu mặt.”
Lục Giam nửa khép mắt, thưởng thức ngón tay nàng, nhẹ nhàng vểnh vểnh lên khóe môi: “Hắn nói vậy sao? Rõ ràng là hắn mang theo một đám người đến chuốc rượu ta mà.”Ngữ khí đã không còn giống vừa rồi, thêm vài phần nhẹ nhàng cùng thản nhiên.
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Chàng không phải không biết, hắn từ trước đến nay đều tự cho là mình có lý, nếu hắn có nửa phần cẩn thận kiên định như chàng thì làm sao phải ăn đau khổ như vậy?”
Lục Giam nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ách xì 1 cái: “Canh giờ không còn sớm, ngủ đi.”Lâm Cẩn Dung mệt mỏi, đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng, nàng còn nói chưa dứt lời, sao có thể để hắn đi ngủ? Nàng cúi đầu nói: “A Vân cảm xúc có chút không ổn, tất cả đều là cố gắng chống đỡ thôi. Hôm nay thấy chúng ta đứng đó nói chuyện, cũng không tới gần chỉ trốn trốn ẩn dấu, giống như là sợ Ngô Tương cùng Tam ca chê cười nàng vậy, trước mặt bọn nha hoàn hung hăng phát hỏa với ta, đảo mắt lại ghé vào trong lòng ta gào khóc. Khi chàng khuyên nhủ nàng, trăm ngàn lần phải chú ý đúng mực.”
Lâm Cẩn Dung nháy mắt tính toán chiều hướng tệ nhất —— nếu Lâm Thế Toàn nhìn thấy Lục Vân né tránh, vậy không bài trừ Lục Vân thấy được Ngô Tương đưa thư cho nàng. Lục Vân lúc trước đột nhiên chuyển biến thái độ, bộc lộ vẻ mặt yếu đuối cho nàng xem, chính là khiến nàng cảm thấy khác thường, giờ phút này càng làm cho nàng không thể không hoài nghi Lục Vân có suy nghĩ gì đó hay không, bao gồm việc ám chỉ cho Lục Giam.
Trừ bỏ điều này ra, nàng thật sự không thể nghĩ ra khả năng khác khiến Lục Giam đột nhiên thay đổi. Muốn giải quyết chuyện này, tốt nhất chính là cùng Lục Giam nói chuyện rõ ràng, nhưng với tính tình của Lục Giam, biểu hiện cho thấy sẽ không chủ động nhắc tới. Dù nàng chủ động nhắc đến, cũng phải lo lắng nên nói như thế nào mới có thể che giấu được đây? Nói thư kia là Dương Mạt gửi, vậy sao không nhờ Lục Giam chuyển giao, chẳng lẽ bảo là thư miệng? Nếu thật sự là Dương Mạt gửi, cần phải lấy ra làm chứng cứ, thì nàng lấy đâu ra? Vừa rồi đốt cái gì? Vì sao phải nói dối? Muốn che giấu cái gì? Điểm mấu chốt là, nàng cũng không biết Lục Vân rốt cuộc cùng Lục Giam nói gì đó, hoặc là Lục Giam từ người bên ngoài biết được cái gì.
Nàng đã đánh mất tiên cơ, hoặc là nói vận khí không tốt, để lộ chân tướng. Quả nhiên giống như Ngô Tương đã nói, một lời nói dối sẽ dẫn tới vô số lời nói dối khác. Điều này làm cho Lâm Cẩn Dung có chút ảo não, nhưng nàng thật là không cam lòng, thật vất vả mới an bài cục diện, không thể để nó bị phá hư. Vô luận sự tình là do người nào nói, cũng không có thể chạy loạn trong trận tuyến, thấy chiêu tiếp chiêu là được. Lâm Cẩn Dung đã có chủ ý, không chút nào né tránh đối diện ánh mắt của Lục Giam, trầm thấp mà rõ ràng hỏi: “Mẫn Hành vì sao nhìn ta như vậy? Chàng nhìn ta như vậy khiến ta thập phần không được tự nhiên.”
Lục Giam chưa từng nghĩ đến nàng sẽ hỏi trắng ra như vậy, có chút kinh ngạc cúi mắt, buông nàng ra xoay người ngồi xuống, bưng lên bát tiếp tục uống canh.
Lâm Cẩn Dung không thấy hắn trả lời, cũng không hỏi thêm, ngồi một bên, học theo bộ dáng hắn nhìn hắn, nàng thật muốn xem, bị người khác nhìn như vậy, hắn sẽ làm như thế nào?
Canh uống tới khi cạn đáy, Lục Giam chung quy không thể tránh né ánh mắt và vấn đề của Lâm Cẩn Dung. Tư thái cùng sự trầm mặc của nàng tỏ vẻ điều tra cùng chất vấn trong im lặng, hắn muốn nói gì đó lại nói không nên lời, liền gọi nha hoàn tiến vào thu dọn bát, đưa nước ấm.
Lâm Cẩn Dung im lặng bồi ở một bên, nên làm sao thì làm như thế. Lục Giam vài lần thừa dịp nàng không chú ý, vụng trộm đánh giá nàng, nàng đều biết, nhưng cũng cố ý giả bộ không biết, để mặc hắn nhìn.
Tình hình này vẫn diễn ra đến khi hai người sắp nghỉ ngơi, khi Lâm Cẩn Dung muốn thổi đèn, Lục Giam ngăn cản nàng, vẻ mặt nghiêm túc, chân thật đáng tin nói: “Đừng thổi.”
Lâm Cẩn Dung chống lại ánh mắt hắn, lộ ra vài phần kinh ngạc vừa đúng: “Mẫn Hành còn chưa ngủ sao?”
Lục Giam không nói, ngồi ở một bên, thần sắc túc mục nhẹ nhàng cởi cây trâm trên đầu nàng, cây trâm làm bằng dương chi bạch ngọc ôn nhuận bị rút ra, tóc mây đen bóng, lạnh lẽo buông xuống, vây quanh gương mặt và thân mình của Lâm Cẩn Dung, càng khiến da thịt nàng như ngọc, mi dài như thúy. Nàng im lặng nhìn Lục Giam, trong mắt có lẽ có kinh ngạc, có lẽ có nghi ngờ, nhưng chính là không có thoái nhượng cùng trốn tránh.
Đầu vai vốn cứng ngắc của Lục Giam dần dần trầm tĩnh lại, ngón tay se lạnh xoa hai gò má của Lâm Cẩn Dung, động tác nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, giống như đang vuốt ve tơ lụa quý báu tinh tế nhất vậy. Lâm Cẩn Dung vẫn không nhúc nhích, tùy ý để hắn lướt qua từ lông mi nàng đến đôi môi, lại từ môi chạm xuống đầu vai, cuối cùng dừng lại ở vạt áo nàng.
Lục Giam không nói một lời nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt thần thái rõ ràng nói cho nàng biết, hắn muốn làm cái gì. Lâm Cẩn Dung không có tâm tình, nửa điểm đều không có, nhưng nàng biết nàng không thể cự tuyệt. Bởi vậy nàng chỉ ôn hòa nhìn Lục Giam, thần thái tư thế khống chế vừa phải. Hắn tiến lên, nàng liền tiến, hắn lui, thì nàng lui, nếu hắn cảm thấy như vậy có thể chứng minh gì đó, nếu hắn cảm thấy như vậy so với trực tiếp chất vấn tốt hơn, vậy thì sẽ theo như ý nguyện của hắn.
Lục Giam mở vạt áo của nàng, ngón tay nhẹ nhàng kéo sang hai bên, da thịt nàng lộ ra trong không khí lạnh lẽo.
Ngọn đèn từ phía sau chiếu vào người nàng, làm toàn thân nàng tản mát ra vầng sáng thản nhiên, ôn nhu giống như hoa sen mới nở.
Lâm Cẩn Dung không thấy cảnh này, nhưng nàng có thể nhận ra ánh mắt nôn nóng của Lục Giam, cũng có thể nhìn thấy bóng người nho nhỏ trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực của hắn.
Đại để là thần sắc của nàng quá mức an tĩnh, Lục Giam vẻ mặt dần dần trở nên nhu hòa, hắn lôi kéo tay nàng, đặt trên vạt áo hắn, ý bảo nàng giúp hắn cởi bỏ.
Một Lục Giam không giống so với kiếp trước, đương nhiên, nàng cũng không giống nàng ở kiếp trước, không coi hắn là trời, không hề mọi chuyện đều vì hắn lo lắng chu đáo. Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười, thuận theo thay hắn cởi vạt áo.
Lục Giam vừa lòng mỉm cười nhìn hoa hồng thêu trên yếm của nàng, nhẹ nhàng đẩy ra, khuôn ngực nàng tựa như đóa hoa xinh đẹp, rồi đẩy nàng vào góc giường.
Lâm Cẩn Dung giật mình một cái, tay run lên, không kịp phản ứng, Lục Giam đã bế nàng lên, hắn bế nàng lên rồi lại đặt xuống, hôn lên da thịt nàng tạo nên vô số đóa hồng mai, hơi thở ấm áp tỏa ra, khiến da thịt giống như tơ lụa gấm vóc càng thêm mềm mại, mang theo hơi nước lạnh lẽo, làm cho người ta vừa sợ hãi lại không thoải mái, Lâm Cẩn Dung run rẩy, lạnh lẽo muốn khóc.
Nàng biết nàng không thể, cho nên nàng hung hăng cắn vào đầu vai Lục Giam một cái để trả thù hắn, hơn nữa còn ngại móng tay mình không đủ sắc bén. Lúc này, nàng rõ ràng nhận ra, nàng thật sự hận hắn, vẫn không thể tha thứ, hơn nữa căn bản không muốn tha thứ.
Lục Giam đau run lên, ngược lại hôn lên ngực nàng, hơi thở càng thêm dồn dập, tóc của hai người dây dưa cùng một chỗ, hắn ngẩng đầu lên, không nề hà thấp giọng lặp lại: “A Dung, đừng nhắm mắt, nàng nhìn ta.”
Đây là nhân sinh của nàng, nàng kiệt lực coi nhẹ sự tồn tại của hắn, hắn lại kiệt lực cường điệu sự tồn tại đó. Lâm Cẩn Dung mệt mỏi, liền trợn tròn mắt im lặng nhìn người trước mặt, mãi cho đến khi Lục Giam của kiếp trước cùng kiếp này hòa vào nhau, không thể phân rõ. Trong mê mang, nàng cảm thấy toàn bộ thân thể như nhẹ nhàng bay lên, một chốc giống như trở lại kiếp trước, chốc lát lại nhớ tới giờ phút này, nàng không biết ai là ai, đang ở chỗ nào khi nào, nàng thử nắm lấy đầu vai hắn gọi: “Nhị lang? Mẫn Hành?” Từ trước, nàng cũng chỉ gọi hắn là Nhị lang, hiện tại lại chỉ gọi hắn là Nhị gia hoặc là Mẫn Hành.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như thế, thanh âm mềm mại giống như nước suối, Lục Giam im lặng một lát, ôn nhu hôn như mưa lên trán, hai má cùng thân thể nàng, cuối cùng vùi đầu vào sau gáy nàng, thấp giọng gọi một tiếng mơ hồ: “A Dung. . . .” Trong thanh âm mang theo sự khoan khoái không thể che giấu.
Ngoài cửa sổ thổi qua một trận gió lạnh, khiến nhánh cây rung động. Trong phòng ngọn đèn vẫn thắp sáng, lư hương làm bằng sứ men xanh tỏa ra hương bách hợp càng ngày càng ngọt ngấy, trong chậu, than dần dần tàn, Lục Giam vuốt ve trên mặt nàng, hôn lên môi nàng một cái, ôm nàng vào trong ngực, thay nàng kéo chăn đắp lên.
Lâm Cẩn Dung mệt mỏi suy nghĩ cứ như vậy thì sao? Sự tình còn chưa được giải quyết mà, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng làm vậy sẽ chứng minh được điều gì ư? Nàng nhẹ nhàng giật giật thân mình, Lục Giam lập tức gắt gao ôm thắt lưng nàng, thấp giọng nói: “Nằm yên đi.”
Lâm Cẩn Dung ý đồ tránh ra: “Ta đi gột rửa.”
Một gối đầu được đặt dưới mông nàng, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Nghe nói biện pháp này có vẻ hữu hiệu.”
Lâm Cẩn Dung tâm bắt đầu lạnh khiến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân đều chán ngấy, hận không thể lập tức gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Lục Giam nằm nghiêng bên cạnh nàng, một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng thay nàng chải vuốt sợi tóc, tùy ý nói: “A Dung, gần đây sinh ý của cửa hàng nàng có thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung phẫn hận cái gối đầu đặt dưới người kia, tâm phiền ý loạn: “Vẫn tốt.” Vừa dứt lời, trong đầu liền một mảnh thanh lương, cả người đều tỉnh táo lại từ sự lo lắng, hắn đang thử nàng, bên môi nàng liền mang theo tươi cười: “Tại sao đột nhiên hỏi vậy?”
Lục Giam cúi mắt, thưởng thức mái tóc nàng, chậm rãi nói: “Nếu có chỗ nào không tiện hay cần hỗ trợ thì cứ việc nói với ta, chúng ta là phu thê, phu thê là một, không phải người ngoài, cho dù ta làm không được, ta cũng có thể đưa ra ý tưởng.”
“Đây là điều tất nhiên, trong thôn trang không phải do một mình chàng an bài sao?”Lâm Cẩn Dung tựa như thả lỏng căng thẳng, nàng nhẹ nhàng đẩy đầu gối dưới người đi, che lại vạt áo, nghiêng thân mình đối diện với Lục Giam, vui vẻ nói: “Hôm nay gặp được Ngô Nhị ca, hắn còn nói chàng so với hắn tinh thông việc vặt, thật sự là hiếm khi thấy hắn khen chàng, chỉ tiếc tiếp theo lại mắng chàng vài câu.”
Lục Giam khẽ cong khóe môi, trong thần sắc cũng không có nửa điểm ngoài ý muốn: “Nàng gặp được hắn?”Vừa nói, vừa ấn nàng nằm xuống, như cũ đặt gối đầu lại cho nàng, lại kéo chăn lên đắp thật kỹ.
Quả nhiên là đã sớm biết việc này. Lâm Cẩn Dung đánh giá thần sắc Lục Giam: “Đúng vậy, hôm nay A Vân chạy đến vườn trốn tránh khổ sở, ta sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, theo đi xem, kết quả lại bị nàng đuổi đi, ở con đường nhỏ ngoại viện gặp Tam ca, Lưu Nhi, cùng Ngô Nhị ca, Ngô Nhị ca kể chàng đêm qua giảo hoạt, khiến hắn quá chén, làm hại hắn thiếu chút nữa không xuống được giường, suýt nữa thì xấu mặt.”
Lục Giam nửa khép mắt, thưởng thức ngón tay nàng, nhẹ nhàng vểnh vểnh lên khóe môi: “Hắn nói vậy sao? Rõ ràng là hắn mang theo một đám người đến chuốc rượu ta mà.”Ngữ khí đã không còn giống vừa rồi, thêm vài phần nhẹ nhàng cùng thản nhiên.
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Chàng không phải không biết, hắn từ trước đến nay đều tự cho là mình có lý, nếu hắn có nửa phần cẩn thận kiên định như chàng thì làm sao phải ăn đau khổ như vậy?”
Lục Giam nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ách xì 1 cái: “Canh giờ không còn sớm, ngủ đi.”Lâm Cẩn Dung mệt mỏi, đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng, nàng còn nói chưa dứt lời, sao có thể để hắn đi ngủ? Nàng cúi đầu nói: “A Vân cảm xúc có chút không ổn, tất cả đều là cố gắng chống đỡ thôi. Hôm nay thấy chúng ta đứng đó nói chuyện, cũng không tới gần chỉ trốn trốn ẩn dấu, giống như là sợ Ngô Tương cùng Tam ca chê cười nàng vậy, trước mặt bọn nha hoàn hung hăng phát hỏa với ta, đảo mắt lại ghé vào trong lòng ta gào khóc. Khi chàng khuyên nhủ nàng, trăm ngàn lần phải chú ý đúng mực.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.