Chương 235: Không ngốc
Ý Thiên Trọng
03/08/2013
Vì để tiện tìm người, nha hoàn ma ma các phòng các
viện đều tập trung ở một chỗ, không được ra ngoài. Lục Luân mang theo gia đinh,
giơ cây đuốc tìm tòi chung quanh. Từ sau giữa trưa đến bây giờ, từ phương bắc
hồ sen lục soát đến phía nam, dĩ nhiên đã qua vài canh giờ, hắn đúng là nửa
điểm ủ rũ đều không có, vẫn hưng phấn bừng bừng.
Xa xa nhìn thấy Lục Thiệu lại đây, hắn cũng không có suy nghĩ gì khác, bước nhanh tiếp đón rồi nói: “Ca ca là tới hỗ trợ sao?”
Lục Thiệu thần sắc phức tạp nhìn hắn.
Lục Luân mạc danh kỳ diệu sờ sờ mặt, cười ngây ngô nói: “Ca ca nhìn cái gì a? Có phải trên mặt ta dính bùn đất không?”
Lục Thiệu khe khẽ thở dài: “Không cần tìm, đã tìm được người rồi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Di, huynh tìm được ở đâu vậy? Ta tìm nửa ngày không thấy mà huynh lại tìm ra a?”
“Ngay tại bên trong hồ sen.” Lục Thiệu không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ mệt mỏi phân phó mọi người: “Thu dọn rồi tản đi.”
“Làm sao có thể? Ta cũng tìm trong hồ sen vài lần. Nàng ta trốn thế nào vậy?” Lục Luân quấn quít lấy hắn: “Ta đi xem xét xem, ta phải hỏi đến cùng nàng ta tránh thoát thế nào, còn có nàng vì sao phải hại người a.”
Lục Thiệu nói: “Không cần, nàng đã chết rồi.” Hắn trọng điểm cường điệu: “Là chết chìm trong hoa sen, ngay gần nhà thủy tạ, có một chỗ kín, vừa vặn có thể giấu người, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Đại khái là tránh né các ngươi, ở đáy nước nín thở quá lâu mà chết rồi.” Vì chứng minh lời mình nói, hai gia đinh đi theo hắn cũng gật đầu, “Thật sự là không thể tưởng được, ai lại nghĩ có người trốn ở đó chứ?”
Chỗ đó hắn cũng qua lại xem xét vài lần, căn bản là không nhìn thấy người nào mà. Lục Luân hồ nghi nhìn chằm chằm Lục Thiệu, Lục Thiệu đối diện với ánh mắt trong trẻo của hắn lại có chút chột dạ, cố gắng trấn định cười cười, khen ngợi hắn: “Ngũ đệ trưởng thành a, có thể giúp việc trong nhà rồi.”
“Bất quá là chút việc vặt mà thôi.” Lục Luân miễn cưỡng cười: “Ta vẫn muốn nhìn xem thế nào.”
Lục Thiệu xoay người bước đi: “Đệ không sợ ban đêm gặp ác mộng sao?”
Lục Luân là lần đầu tiên nhìn thấy người chết. Dù lá gan của hắn lớn, hắn cũng chỉ cố gắng chống đỡ mới không thay đổi sắc mặt. Từ sài phòng có thi thể ra, hắn liền cho hạ nhân lui xuống, thấp giọng hỏi Lục Thiệu: “Ca ca, đây là có chuyện gì?”
Lục Thiệu quay đầu nhìn hắn, vân đạm phong khinh: “Cái gì?”
Lục Luân nhíu mày, có chút tức giận nói: “Ta không phải kẻ ngốc.”
Lục Thiệu cũng nhíu mày, nghiêm khắc nhìn hắn: “Đệ muốn nói cái gì?!”
“Tuy rằng ta cái gì cũng không nói, nhưng ta không phải kẻ ngốc.” Lục Luân yên lặng nhìn Lục Thiệu trong chốc lát, rồi xoay người rời đi.
Lục Thiệu im lặng đứng một lát, sau đó chuyển thân đi tới sân viện của Tống thị. Trong viện của Tống thị chung quanh đèn đuốc chiếu sáng, cũng là tĩnh lặng như bình thường. Bên ngoài sân không có một bóng người, hắn đi tới trước cửa, mới thấ Lã thị gắt gao vò khăn tay, giống như chim sợ cành cong nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tiếu ma ma nàng…”
Lục Thiệu sờ sờ đầu vai nàng, vẻ mặt méo mó, Lã thị liền im lặng tránh đường.
Lục Thiệu đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tống thị cùng Lục Kiến Trung mặt đối mặt ngồi đó, thần sắc đều thập phần khó coi. Thấy hắn tiến vào, Lục Kiến Trung chỉa chỉa ghế trước mặt, khàn khàn cổ họng nói: “Đều thu thập tốt chưa?”
“Tốt rồi.” Lục Thiệu ngồi xuống, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Hồi lâu, Lục Kiến Trung mới nói: “Mẫu thân con muốn đến nhà cũ ở mấy ngày, từ nay trở đi mấy đứa Tam đệ sẽ đi Thái Minh phủ, con chờ bọn họ đi rồi thì dẫn người đi thu dọn nhà cũ một chút.”
Tống thị nước mắt trào ra mãnh liệt, còn chưa kịp phát ra thanh âm bi thương, Lục Kiến Trung liền phiền chán nói: “Khóc cái gì mà khóc? Ngu xuẩn! Ngay cả việc này cũng không làm được, không có bản sự thì thu cái đuôi cho tốt, giả bộ làm Thần Toán Tử làm gì?” Trong giọng nói của hắn mang theo phiền chán cùng phẫn hận nói không nên lời, ánh mắt hung ác nham hiểm, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đáng thương bất lực lúc trước bị Lục lão ông chỉ vào mũi mắng chửi.
Vốn là kế hoạch thiên y vô phùng, ai có thể nghĩ rằng nàng xui xẻo như thế? Trùng hợp để Lục Luân nghịch ngợm gây sự, người thì lớn mà không có đầu óc phá vỡ? Nhưng cũng chính nhờ chuyện này, làm cho nàng hoàn toàn hiểu thấu thái độ của Lục lão ông, quả nhiên là bảo bối, chạm vào cũng không thể được. Vô luận có bao nhiêu không cam lòng, sự thật đã là như vậy, Tống thị cũng không dám mở miệng biện bạch, chỉ nói: “Đại Lang, thời điểm con bán Tiếu ma ma đi, thì chọn một nhà tốt cho nàng, cũng không uổng nàng theo ta nhiều năm.”
Lục Kiến Trung nâng mắt nhìn Lục Thiệu, nhếch miệng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Lục Thiệu hiểu ý, rũ mắt xuống “Ân” một tiếng thấp hầu như không thể nghe thấy. (lão này định giết người diệt khẩu >.<)
Lục Kiến Trung nhìn ánh nến, âm thầm cắn chặt răng: “Bắt đầu từ hôm nay, mang theo cái đuôi làm người đi.”
…
Dưới sự trợ giúp của canh an thần, Lâm Cẩn Dung quả nhiên ngủ ngon một đêm. Vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người có thêm nhiều sức lực, nàng nửa khép mắt, nhẹ nhàng lười biếng vặn thắt lưng, tay vừa mới vươn ra, đã bị người bắt được, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: “Đã thức chưa? Thật sự là ngủ ngon mà.”
Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhìn hắn cười: “Giờ nào rồi?”
Lục Giam thấy thần sắc của nàng tốt hơn nhiều, vẻ mệt mỏi cũng phai nhạt, tâm tình cũng trở nên khoan khoái, vì thế không trả lời, chỉ trêu chọc: “Thái dương đều chiếu vào trong phòng rồi.”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, mành trúc trước cửa được cuộn lên một nửa, bệ cửa sổ bị ánh ban mai chiếu rọi rực rỡ, ngoài cửa sổ hai ba đóa hoa hồng đang nở rộ theo gió lay động, sắc hoa hồng nhạt bị ánh mặt trời phủ một tầng vàng rực. Chỉ cách qua một lớp cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được bên ngoài gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời sáng lạn thoải mái thích ý. Nàng chậm rãi ngồi dậy: “Ta chưa bao giờ thức dậy trễ như vậy. Lệ Chi cũng không gọi ta.”
Lục Giam thả sách: “Dùng canh an thần là như vậy. Ta đã nói qua với mẫu thân, chuyện của khố phòng cũng có Hồ ma ma để ý, nàng không cần quan tâm.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Không biết Phương Trúc đã tỉnh chưa? Đã tìm được người kia chưa?”
Lục Giam thu liễm tươi cười: “Phương Trúc tỉnh lại lúc nửa đêm, nhưng nàng cái gì cũng không biết, chỉ nói tranh chấp với một vài người, trong lòng phiền muộn, đến nhà thuỷ tạ giải sầu, mệt mỏi liền ngủ quên. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được có động tĩnh, mới mở mắt ra, đã bị người dùng khăn tay bịt miệng, sau đó không biết gì nữa. Chắc hẳn là dùng mê dược. Về phần người kia… Là ma ma quản sự vườn hoa ở đó, dĩ nhiên đã chết, sáng hôm nay sẽ đưa ra ngoài. Tiếu ma ma cũng sinh bệnh, nghĩ đến cũng là phải bán đi.”
Lâm Cẩn Dung rời giường, để Lệ Chi hầu hạ nàng rửa mặt: “Mạng người thật là không đáng giá.” Cũng không biết đám người Tống thị chờ cơ hội này bao lâu, bất quá nói vậy, mặc dù Phương Trúc không đến nhà thuỷ tạ, các nàng cũng sẽ tạo ra một cơ hội khác.
“Người tính không bằng trời tính.” Lục Giam chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, mới nói tiếp: “Ngày mai mấy người Lục đệ sẽ khởi hành đi Thái Minh phủ, ngay sau đó Nhị thẩm nương sẽ đến ở nhà cũ một thời gian, đại khái nàng sẽ mệt mỏi nhiều hơn.” Nếu Tống thị rời khỏi đây, tuyệt đại bộ phận gia vụ sẽ do Lâm Cẩn Dung gánh vác, đây là khẳng định.
Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu tìm trang sức trong hộp, tìm hồi lâu, mới lấy ra châu sai hình hoa mai nạm vàng mà Dương Mạt tặng, đang muốn đưa cho Lệ Chi, Lục Giam liền đi qua tiếp nhận, giúp nàng nhẹ nhàng cắm lên búi tóc: “Ta có thứ này muốn đưa cho nàng xem.”
Lệ Chi biết ý, lập tức mỉm cười lui ra ngoài: “Nô tỳ đi chuẩn bị cơm canh cho Nhị thiếu phu nhân.”
Lục Giam lúc này mới lấy ra một tập giấy tờ từ hà bao tùy thân, hàm chứa tươi cười đưa cho Lâm Cẩn Dung: “Nhìn xem, đây là tổ phụ đưa, ở Thái Minh phủ.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn qua, là một cửa hàng bán hạt châu, nghĩ đến Lục lão ông ở Thái Minh phủ phồn hoa an trí một gian hàng như vậy, cũng không phải là một cửa hàng nhỏ không kiếm ra tiền, lợi nhuận tất nhiên khá nhiều. Lâm Cẩn Dung một bên cảm khái năm đó bản thân chưa từng thấy thứ này, một bên như cũ cẩn thận gấp lại trả lại cho Lục Giam: “Đây là tâm ý của tổ phụ.” Cũng là để bồi thường.
Lục Giam nhẹ nhàng đẩy qua: “Nàng giữ cho ta đi.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đây là tổ phụ đưa cho chàng, nghĩ đến hắn đã sớm lo lắng chu toàn, sinh ý cũng không muốn để chàng làm lụng vất vả, chỉ còn chờ thu tiền lãi là tốt rồi, chàng cứ cầm trong tay, làm việc cũng tiện hơn.”
Lục Giam nâng mặt của nàng lên, chống lại ánh mắt nàng, thấp giọng nói: “A Dung, nàng là thê tử của ta, nàng thay ta cất giữ, thời điểm ta muốn dùng đến lại hỏi nàng thì có gì khác nhau.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn như vậy, mình không cầm lấy ước chừng là không buông tay, liền gật đầu: “Vậy ta tạm thời giữ cho chàng.” Trong lòng lại có chủ ý, nếu không cần nàng làm lụng vất vả cũng đành thôi, nếu muốn nàng làm lụng vất vả nàng không thể không thu chút phí, không thể không công được.
Lục Giam quả nhiên buông tay, hàm chứa tươi cười cất xấp giấy tờ kia vào hộp trang sức của nàng.
Phu thê hai người dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam thương lượng: “Ta đi nhìn xem Phương Trúc. Mấy ngày trước ta đã nói qua với nàng, giữ hay không giữ nàng lại thì phải chờ chàng trở về, hỏi ý chàng rồi mới quyết định sau. Nói vậy hôm nay nàng sẽ hỏi ta, Mẫn Hành là thấy thế nào?” Đây là con cờ Lâm Ngọc Trân đặt ở nơi này, muốn giữ lại hay không, nàng thì không sao cả, chỉ cần xem ý tứ của hắn thế nào.
Lục Giam giương mắt nhìn nàng: “Ta lúc trước nghe nói nàng ta tỉnh, liền tới thăm, dĩ nhiên đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta rồi. Ta nghĩ, để nàng ta lưu lại, hỗ trợ nàng một tay cũng tốt. Chắc hẳn, cùng một sai lầm nàng ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.” Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nếu ngày sau nàng ta không theo ý nàng, nàng cứ tùy thời mà đuổi người đi, không cần hỏi lại ý tứ của ta.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “Mẫn Hành nói gì thì cứ quyết định như vậy.” Nàng tính toán hồi lâu, cuối cùng ở trong khốn cảnh người trước hết vươn tay viện trợ Phương Trúc, khiến Phương Trúc cảm kích nhất chính là Lục Giam, mà cũng không phải là nàng.
Phương Trúc còn không có tinh thần gì, được trượng phu Lưu Ngũ giúp đỡ bước ra hành lễ với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ý bảo Lệ Chi cùng Quế Viên tiến lên ngăn lại, để nàng nằm đáp lời, trước an ủi nàng một hồi, lại thưởng một quan tiền, bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày trở về làm việc.
Phương Trúc hàm chứa lệ cảm tạ, lại nhân cơ hội biểu lộ lòng trung thành: “Thiếu phu nhân, lời nói không bằng hành động, nô tỳ không dám nói nhiều, người chỉ nhìn sau này là được. Người và Nhị gia đều là người phúc hậu, nô tỳ nếu là… thì sẽ là lang tâm cẩu phế.”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Được, ta chờ xem về sau thế nào.”
Chợt nghe bên ngoài trượng phu Lưu Ngũ của Phương Trúc cười làm lành nói: “Ngũ gia sao lại tới nơi này?”
Lục Luân nói: “Ta có hai câu nói muốn hỏi Phương Trúc. Di, Nhị tẩu đã ở nơi này rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung liền ngữ khí vui vẻ cùng hắn chào hỏi: “Ngũ đệ đến có việc gì?”
Phương Trúc không khỏi đứng dậy hành lễ đáp tạ ân cứu mạng của Lục Luân, Lục Luân cách qua lớp mành nói: “Ngươi bị bệnh, không cần đa lễ, ta cũng không tiến vào, chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi ngày thường có thù hằn gì với ma ma kia không?”
Xa xa nhìn thấy Lục Thiệu lại đây, hắn cũng không có suy nghĩ gì khác, bước nhanh tiếp đón rồi nói: “Ca ca là tới hỗ trợ sao?”
Lục Thiệu thần sắc phức tạp nhìn hắn.
Lục Luân mạc danh kỳ diệu sờ sờ mặt, cười ngây ngô nói: “Ca ca nhìn cái gì a? Có phải trên mặt ta dính bùn đất không?”
Lục Thiệu khe khẽ thở dài: “Không cần tìm, đã tìm được người rồi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Di, huynh tìm được ở đâu vậy? Ta tìm nửa ngày không thấy mà huynh lại tìm ra a?”
“Ngay tại bên trong hồ sen.” Lục Thiệu không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ mệt mỏi phân phó mọi người: “Thu dọn rồi tản đi.”
“Làm sao có thể? Ta cũng tìm trong hồ sen vài lần. Nàng ta trốn thế nào vậy?” Lục Luân quấn quít lấy hắn: “Ta đi xem xét xem, ta phải hỏi đến cùng nàng ta tránh thoát thế nào, còn có nàng vì sao phải hại người a.”
Lục Thiệu nói: “Không cần, nàng đã chết rồi.” Hắn trọng điểm cường điệu: “Là chết chìm trong hoa sen, ngay gần nhà thủy tạ, có một chỗ kín, vừa vặn có thể giấu người, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Đại khái là tránh né các ngươi, ở đáy nước nín thở quá lâu mà chết rồi.” Vì chứng minh lời mình nói, hai gia đinh đi theo hắn cũng gật đầu, “Thật sự là không thể tưởng được, ai lại nghĩ có người trốn ở đó chứ?”
Chỗ đó hắn cũng qua lại xem xét vài lần, căn bản là không nhìn thấy người nào mà. Lục Luân hồ nghi nhìn chằm chằm Lục Thiệu, Lục Thiệu đối diện với ánh mắt trong trẻo của hắn lại có chút chột dạ, cố gắng trấn định cười cười, khen ngợi hắn: “Ngũ đệ trưởng thành a, có thể giúp việc trong nhà rồi.”
“Bất quá là chút việc vặt mà thôi.” Lục Luân miễn cưỡng cười: “Ta vẫn muốn nhìn xem thế nào.”
Lục Thiệu xoay người bước đi: “Đệ không sợ ban đêm gặp ác mộng sao?”
Lục Luân là lần đầu tiên nhìn thấy người chết. Dù lá gan của hắn lớn, hắn cũng chỉ cố gắng chống đỡ mới không thay đổi sắc mặt. Từ sài phòng có thi thể ra, hắn liền cho hạ nhân lui xuống, thấp giọng hỏi Lục Thiệu: “Ca ca, đây là có chuyện gì?”
Lục Thiệu quay đầu nhìn hắn, vân đạm phong khinh: “Cái gì?”
Lục Luân nhíu mày, có chút tức giận nói: “Ta không phải kẻ ngốc.”
Lục Thiệu cũng nhíu mày, nghiêm khắc nhìn hắn: “Đệ muốn nói cái gì?!”
“Tuy rằng ta cái gì cũng không nói, nhưng ta không phải kẻ ngốc.” Lục Luân yên lặng nhìn Lục Thiệu trong chốc lát, rồi xoay người rời đi.
Lục Thiệu im lặng đứng một lát, sau đó chuyển thân đi tới sân viện của Tống thị. Trong viện của Tống thị chung quanh đèn đuốc chiếu sáng, cũng là tĩnh lặng như bình thường. Bên ngoài sân không có một bóng người, hắn đi tới trước cửa, mới thấ Lã thị gắt gao vò khăn tay, giống như chim sợ cành cong nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tiếu ma ma nàng…”
Lục Thiệu sờ sờ đầu vai nàng, vẻ mặt méo mó, Lã thị liền im lặng tránh đường.
Lục Thiệu đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tống thị cùng Lục Kiến Trung mặt đối mặt ngồi đó, thần sắc đều thập phần khó coi. Thấy hắn tiến vào, Lục Kiến Trung chỉa chỉa ghế trước mặt, khàn khàn cổ họng nói: “Đều thu thập tốt chưa?”
“Tốt rồi.” Lục Thiệu ngồi xuống, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Hồi lâu, Lục Kiến Trung mới nói: “Mẫu thân con muốn đến nhà cũ ở mấy ngày, từ nay trở đi mấy đứa Tam đệ sẽ đi Thái Minh phủ, con chờ bọn họ đi rồi thì dẫn người đi thu dọn nhà cũ một chút.”
Tống thị nước mắt trào ra mãnh liệt, còn chưa kịp phát ra thanh âm bi thương, Lục Kiến Trung liền phiền chán nói: “Khóc cái gì mà khóc? Ngu xuẩn! Ngay cả việc này cũng không làm được, không có bản sự thì thu cái đuôi cho tốt, giả bộ làm Thần Toán Tử làm gì?” Trong giọng nói của hắn mang theo phiền chán cùng phẫn hận nói không nên lời, ánh mắt hung ác nham hiểm, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đáng thương bất lực lúc trước bị Lục lão ông chỉ vào mũi mắng chửi.
Vốn là kế hoạch thiên y vô phùng, ai có thể nghĩ rằng nàng xui xẻo như thế? Trùng hợp để Lục Luân nghịch ngợm gây sự, người thì lớn mà không có đầu óc phá vỡ? Nhưng cũng chính nhờ chuyện này, làm cho nàng hoàn toàn hiểu thấu thái độ của Lục lão ông, quả nhiên là bảo bối, chạm vào cũng không thể được. Vô luận có bao nhiêu không cam lòng, sự thật đã là như vậy, Tống thị cũng không dám mở miệng biện bạch, chỉ nói: “Đại Lang, thời điểm con bán Tiếu ma ma đi, thì chọn một nhà tốt cho nàng, cũng không uổng nàng theo ta nhiều năm.”
Lục Kiến Trung nâng mắt nhìn Lục Thiệu, nhếch miệng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Lục Thiệu hiểu ý, rũ mắt xuống “Ân” một tiếng thấp hầu như không thể nghe thấy. (lão này định giết người diệt khẩu >.<)
Lục Kiến Trung nhìn ánh nến, âm thầm cắn chặt răng: “Bắt đầu từ hôm nay, mang theo cái đuôi làm người đi.”
…
Dưới sự trợ giúp của canh an thần, Lâm Cẩn Dung quả nhiên ngủ ngon một đêm. Vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên người có thêm nhiều sức lực, nàng nửa khép mắt, nhẹ nhàng lười biếng vặn thắt lưng, tay vừa mới vươn ra, đã bị người bắt được, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng cười nói: “Đã thức chưa? Thật sự là ngủ ngon mà.”
Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhìn hắn cười: “Giờ nào rồi?”
Lục Giam thấy thần sắc của nàng tốt hơn nhiều, vẻ mệt mỏi cũng phai nhạt, tâm tình cũng trở nên khoan khoái, vì thế không trả lời, chỉ trêu chọc: “Thái dương đều chiếu vào trong phòng rồi.”
Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, mành trúc trước cửa được cuộn lên một nửa, bệ cửa sổ bị ánh ban mai chiếu rọi rực rỡ, ngoài cửa sổ hai ba đóa hoa hồng đang nở rộ theo gió lay động, sắc hoa hồng nhạt bị ánh mặt trời phủ một tầng vàng rực. Chỉ cách qua một lớp cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được bên ngoài gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời sáng lạn thoải mái thích ý. Nàng chậm rãi ngồi dậy: “Ta chưa bao giờ thức dậy trễ như vậy. Lệ Chi cũng không gọi ta.”
Lục Giam thả sách: “Dùng canh an thần là như vậy. Ta đã nói qua với mẫu thân, chuyện của khố phòng cũng có Hồ ma ma để ý, nàng không cần quan tâm.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Không biết Phương Trúc đã tỉnh chưa? Đã tìm được người kia chưa?”
Lục Giam thu liễm tươi cười: “Phương Trúc tỉnh lại lúc nửa đêm, nhưng nàng cái gì cũng không biết, chỉ nói tranh chấp với một vài người, trong lòng phiền muộn, đến nhà thuỷ tạ giải sầu, mệt mỏi liền ngủ quên. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được có động tĩnh, mới mở mắt ra, đã bị người dùng khăn tay bịt miệng, sau đó không biết gì nữa. Chắc hẳn là dùng mê dược. Về phần người kia… Là ma ma quản sự vườn hoa ở đó, dĩ nhiên đã chết, sáng hôm nay sẽ đưa ra ngoài. Tiếu ma ma cũng sinh bệnh, nghĩ đến cũng là phải bán đi.”
Lâm Cẩn Dung rời giường, để Lệ Chi hầu hạ nàng rửa mặt: “Mạng người thật là không đáng giá.” Cũng không biết đám người Tống thị chờ cơ hội này bao lâu, bất quá nói vậy, mặc dù Phương Trúc không đến nhà thuỷ tạ, các nàng cũng sẽ tạo ra một cơ hội khác.
“Người tính không bằng trời tính.” Lục Giam chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, mới nói tiếp: “Ngày mai mấy người Lục đệ sẽ khởi hành đi Thái Minh phủ, ngay sau đó Nhị thẩm nương sẽ đến ở nhà cũ một thời gian, đại khái nàng sẽ mệt mỏi nhiều hơn.” Nếu Tống thị rời khỏi đây, tuyệt đại bộ phận gia vụ sẽ do Lâm Cẩn Dung gánh vác, đây là khẳng định.
Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu tìm trang sức trong hộp, tìm hồi lâu, mới lấy ra châu sai hình hoa mai nạm vàng mà Dương Mạt tặng, đang muốn đưa cho Lệ Chi, Lục Giam liền đi qua tiếp nhận, giúp nàng nhẹ nhàng cắm lên búi tóc: “Ta có thứ này muốn đưa cho nàng xem.”
Lệ Chi biết ý, lập tức mỉm cười lui ra ngoài: “Nô tỳ đi chuẩn bị cơm canh cho Nhị thiếu phu nhân.”
Lục Giam lúc này mới lấy ra một tập giấy tờ từ hà bao tùy thân, hàm chứa tươi cười đưa cho Lâm Cẩn Dung: “Nhìn xem, đây là tổ phụ đưa, ở Thái Minh phủ.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn qua, là một cửa hàng bán hạt châu, nghĩ đến Lục lão ông ở Thái Minh phủ phồn hoa an trí một gian hàng như vậy, cũng không phải là một cửa hàng nhỏ không kiếm ra tiền, lợi nhuận tất nhiên khá nhiều. Lâm Cẩn Dung một bên cảm khái năm đó bản thân chưa từng thấy thứ này, một bên như cũ cẩn thận gấp lại trả lại cho Lục Giam: “Đây là tâm ý của tổ phụ.” Cũng là để bồi thường.
Lục Giam nhẹ nhàng đẩy qua: “Nàng giữ cho ta đi.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đây là tổ phụ đưa cho chàng, nghĩ đến hắn đã sớm lo lắng chu toàn, sinh ý cũng không muốn để chàng làm lụng vất vả, chỉ còn chờ thu tiền lãi là tốt rồi, chàng cứ cầm trong tay, làm việc cũng tiện hơn.”
Lục Giam nâng mặt của nàng lên, chống lại ánh mắt nàng, thấp giọng nói: “A Dung, nàng là thê tử của ta, nàng thay ta cất giữ, thời điểm ta muốn dùng đến lại hỏi nàng thì có gì khác nhau.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn như vậy, mình không cầm lấy ước chừng là không buông tay, liền gật đầu: “Vậy ta tạm thời giữ cho chàng.” Trong lòng lại có chủ ý, nếu không cần nàng làm lụng vất vả cũng đành thôi, nếu muốn nàng làm lụng vất vả nàng không thể không thu chút phí, không thể không công được.
Lục Giam quả nhiên buông tay, hàm chứa tươi cười cất xấp giấy tờ kia vào hộp trang sức của nàng.
Phu thê hai người dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam thương lượng: “Ta đi nhìn xem Phương Trúc. Mấy ngày trước ta đã nói qua với nàng, giữ hay không giữ nàng lại thì phải chờ chàng trở về, hỏi ý chàng rồi mới quyết định sau. Nói vậy hôm nay nàng sẽ hỏi ta, Mẫn Hành là thấy thế nào?” Đây là con cờ Lâm Ngọc Trân đặt ở nơi này, muốn giữ lại hay không, nàng thì không sao cả, chỉ cần xem ý tứ của hắn thế nào.
Lục Giam giương mắt nhìn nàng: “Ta lúc trước nghe nói nàng ta tỉnh, liền tới thăm, dĩ nhiên đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta rồi. Ta nghĩ, để nàng ta lưu lại, hỗ trợ nàng một tay cũng tốt. Chắc hẳn, cùng một sai lầm nàng ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.” Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nếu ngày sau nàng ta không theo ý nàng, nàng cứ tùy thời mà đuổi người đi, không cần hỏi lại ý tứ của ta.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “Mẫn Hành nói gì thì cứ quyết định như vậy.” Nàng tính toán hồi lâu, cuối cùng ở trong khốn cảnh người trước hết vươn tay viện trợ Phương Trúc, khiến Phương Trúc cảm kích nhất chính là Lục Giam, mà cũng không phải là nàng.
Phương Trúc còn không có tinh thần gì, được trượng phu Lưu Ngũ giúp đỡ bước ra hành lễ với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ý bảo Lệ Chi cùng Quế Viên tiến lên ngăn lại, để nàng nằm đáp lời, trước an ủi nàng một hồi, lại thưởng một quan tiền, bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày trở về làm việc.
Phương Trúc hàm chứa lệ cảm tạ, lại nhân cơ hội biểu lộ lòng trung thành: “Thiếu phu nhân, lời nói không bằng hành động, nô tỳ không dám nói nhiều, người chỉ nhìn sau này là được. Người và Nhị gia đều là người phúc hậu, nô tỳ nếu là… thì sẽ là lang tâm cẩu phế.”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Được, ta chờ xem về sau thế nào.”
Chợt nghe bên ngoài trượng phu Lưu Ngũ của Phương Trúc cười làm lành nói: “Ngũ gia sao lại tới nơi này?”
Lục Luân nói: “Ta có hai câu nói muốn hỏi Phương Trúc. Di, Nhị tẩu đã ở nơi này rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung liền ngữ khí vui vẻ cùng hắn chào hỏi: “Ngũ đệ đến có việc gì?”
Phương Trúc không khỏi đứng dậy hành lễ đáp tạ ân cứu mạng của Lục Luân, Lục Luân cách qua lớp mành nói: “Ngươi bị bệnh, không cần đa lễ, ta cũng không tiến vào, chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi ngày thường có thù hằn gì với ma ma kia không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.