Chương 19
Julie Garwood
11/07/2020
Ellie đang cảm thấy ngột ngạt như điên, tuyệt vọng để được ra khỏi nhà trong một lúc. Max đã biến vào phòng làm việc ở nhà của ông William và đang nói chuyện điện thoại trên di động của mình, vì thế cô cố gắng làm cho mình bận rộn để không làm gián đoạn anh. Cô đi ngang qua cha mình, ông đang sục sạo khắp nhà bếp và phòng sưởi để tìm chìa khóa xe.
“Ba đi đâu vậy?” cô hỏi.
“Lipton,” ông trả lời. “Rờ le nhiệt có sẵn cho máy điều hòa mới chỉ có ở cửa hàng điện máy Waid.”
“Tại sao phải là cửa hàng Waid?”
“Vì họ đã bán nó, đó là lý do tại sao ba phải lái xe đi Lipton bây giờ. Họ sẽ không tính phí cho rờ le mới vì cái đầu tiên đã bị hỏng, nếu convà Max muốn có máy điều hòa tối nay, thì ba sẽ đi đến đó và trở lại nhanh thôi.”
“Max và con sẽ đi,” cô đề nghị.
Lắc đầu, ông nói, “Ba không nghĩ đó là một ý hay để con đi ra ngoài. Hơn nữa, Max cũng đã giúp đủ rồi. Nếu cậu ta không nói chuyện với người chủ cửa hàng đó, ba sẽ không được nhận một máy điều hòa mới. Ba nghĩ cậu ta đã dọa họ sợ. Dù chỉ hỏng có 8% thì cũng vẫn là hỏng, phải không? Sẽ là phạm luật nếu bán một món hàng nào đó không chạy được.”
“Anh ấy đã nói thế ạ?”
“Không, là ba nói.”
Ellie thấy hài lòng với Max. Cô không biết anh đã làm điều này cho ba mình.
“Sẽ giúp ích rất nhiều nếu có ai đó có thể đi tới Lipton dùm ba,” ông William thừa nhận. Ông suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp, “Mà ba cũng sẽ không cần cái rờ le đó cho đến bốn giờ. Như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian để lắp đặt nó.”
“Nhưng ba nói ba phải trở lại nhanh mà.”
“Bởi vì lúc đó cái máy điều hòa sẽ được giao, và ba cũng sẽ ký hợp đồng để nhận đài phun nước và những thứ khác mà em con đã đặt hàng cho bữa tiệc ngoài vườn. Ai đó phải có mặt ở đây để chỉ đạo mọi thứ, còn mẹ con thì phải đi làm tóc, làm móng và có Chúa mới biết còn những gì khác nữa. Các chậu cây sẽ tới hôm nay, mai họ sẽ giao nhiều hơn, còn hoa tươi thì sáng thứ Bảy.”
“Ava với Annie không giúp được gì trong khi con với Max đi lấy cái rờ le nhiệt sao ạ?”
“Ava không thể rời hiệu đồ của nó…à, ý ba là cửa hàng của nó. Nó ghét ba gọi đó là một hiệu đồ. Còn Annie sẽ không ở dây cho đến chiều tối. Ngoài ra, chẳng có gì đặc biệt để mọi người phải giúp ba cả. Tất cả những gì ba phải làm là ký tá và chỉ nơi ba muốn đặt các chậu cây.” Ông mỉm cười thêm vào, “Ava đã vẽ cho ba một sơ đồ. Và trong khi chờ đợi, ba sẽ làm một số công việc giấy tờ.”
“Được rồi. Con sẽ đi với Max bây giờ, và chúng con sẽ về ngay.”
“Eleanor, con vội vàng quá đấy. Max đồng ý để con ở đây nếu cậu ta bảo đảm con sẽ dược an toàn, nhớ không? Con có chắc cậu ta sẽ để con rời khỏi Winston Falls không?”
“Con sẽ yêu cầu anh ấy ngay bây giờ đây.”
Cô bước xuống hành lang để đến phòng làm việc của cha cô. Max vẫn đang ngồi ở bàn giấy nói chuyện điện thoại. Cô đứng ở cửa ra vào chờ anh thấy cô. Khi anh ra hiệu cho cô, cô bước vào và dựa vào bàn nhìn anh.
“Được rồi, và cảm ơn nhé. Tôi thật sự đánh giá cao chuyện này đấy,” anh nói rồi cúp máy. Anh nhìn lên Ellie. “Anh sẽ có thêm hai đặc vụ nữa cho đến thứ Bảy. Cả hai người đó đến từ Columbia. Họ sẽ ở đây vào ngày mai.”
“Họ là ai vậy?”
“Đặc vụ Clark và Hershey.”
“Giống hai thanh kẹo nhỉ?”
Mỉm cười, anh nói, “Đừng để họ nghe em nói thế.”
“Vậy là chúng ta có thể ở lại đây rồi.”
“Cho đến khi xong bữa tiệc tùng ở sân sau nhà em.”
“Tiệc ngoài vườn,” cô sửa lại.
Anh thấy có một cái cau mày trên mặt cô. “Có gì sai à?”
“Em đang lo về hai đặc vụ đó tự dưng bất ngờ xuất hiện. Không biết giải thích sao đây? Mọi người ở bữa tiệc sẽ hỏi họ là ai cho xem.”
“Họ biết cách để hòa mình,” Max trấn an cô. “Nhưng anh cũng sẽ gặp họ trước, và bọn anh sẽ vạch ra một kế hoạch.”
Cô đã thôi cau mày, nhưng Max thấy cô vẫn đang nghĩ về những vấn đề có thể xảy ra. Anh nghiêng đầu ra phía trước bàn làm việc. “Có nhìn thấy cuốn sách mới đó không?”
“Cuốn nào cơ?”
“Cuốn to to ấy. Đó là cuốn sách toán mới của cha em. Ông ấy không thể chờ để cùng em giải toán.”
Vai cô thòng xuống. “Em ghét toán,” cô thì thầm.
Anh bật cười. “Anh biết.”
“Sao anh biết?” cô hỏi.
Anh nắm lấy cô và kéo cô vào lòng mình. “Anh đã thấy em nhăn nhó thế nào khi ông ấy kể câu chuyện về vị giáo sư khách mời. Sao em không nói cho ông ấy biết?”
“Ông ấy thích làm toán với em, và em không muốn làm ông ấy buồn.”
Anh trượt cánh tay mình xuống eo cô. Cô đẩy tay anh ra khi đứng thẳng lại. “Cha em ở phòng kế bên,” cô thì thầm. “Cho em biết Ben nói gì đi.”
“Ben sẽ thẩm vấn Cal Landry. Khi nào xong hắn ta sẽ tới vợ hắn, Erika.”
“Ai là mắc xích yếu hơn?” cô hỏi.
“Không ai cả,” anh trả lời. “Cả hai đều cứng như”- anh tính nói một từ tục tằn nhưng đổi ý – “đinh.”
“Họ có nói họ đã ở đâu chưa? Hoặc là thừa nhận họ có mặt ở công viên đó?”
“Không,” anh trả lời. “Hắn khẳng định hắn đã ở trên du thuyền của bọn hắn, du ngoạn từ đảo này đến đảo kia. Bọn hắn sẽ có vài nhân chứng xác thực việc này.”
“Họ có biết về các nhân chứng không? Greg…”
“Greg Roper,” anh nhắc cô nhớ. “Không. Bọn anh sẽ giữ kín về cậu ta.”
“Ellie, con có đi được không?” Cha cô thò đầu vào thư viện.
“Đi đâu?” Max hỏi.
Cô nhanh chóng giải thích cô việc cô đã đề nghị đi lấy cái rờ le mới. “Hôm nay là một ngày đẹp, và em thật sự muốn đi ra ngoài.”
Max không có ý kiến gì về chuyến đi này vì cô đã không cho anh cơ hội để nói cũng như chịu nghe điều anh nói.
Họ lên đường vài phút sau đó. Ellie lấy một chai nước từ tủ lạnh trên đường ra cửa, ném túi xách của cô vào sàn xe SUV của Max, và đặt điện thoại của cô và kế cái điện thoại của anh trong chỗ để cốc.
Cha cô gõ vào cửa sổ xe, và khi cô kéo nó xuống, ông nói, “Con nhớ đường để tới quốc lộ 26 rồi phải không? Nếu tụi con mà đi qua cổng ra của Mays Hill thì có nghĩa là đã đi quá xa rồi đấy. Con có thể cắt ngang qua đường 223, sau đó rẽ ngược lại 168. Nó sẽ dẫn con vào đúng khu phía bắc của Lipton. Từ đây tới đó mất hơn 1 tiếng. Hãy dừng ở Goose để ăn trưa nhé,” ông thêm vào. “Đồ ăn ngon lắm đấy.”
Max lái xe ra đường, rẽ trái, sau đó nói, “Em nhớ không?”
“Về đường đi hả?”
“Phải, đường đi,” anh nói.
“Không, còn anh?”
“Anh sẽ không yêu cầu…”
“Em biết Quốc lộ 26 ở đâu mà,” cô nói vui vẻ. “Em có thể đưa anh tới đó.”
Max bật GPS để xác định vị trí Lipton. Đó là một ngày đẹp trời, nhưng nhiệt độ thì đang tăng lên. Ellie ước gì cô có thể kéo cửa sổ xuống, nhưng cô biết độ ẩm sẽ làm cô khổ sở thêm thôi.
Cô xem mục thời tiết trên điện thoại. “Hơn 80 độ rồi,” cô nói. “Nóng quá.”
Sau nửa giờ, GPS bảo họ nên rẽ vào con đường tiếp theo và Lipton sẽ còn ở phía trước chỉ khoảng 20 dặm. Max rẽ vào và nói, “Sao cha em làm cho nó phức tạp lên vậy nhỉ?”
“Có lẽ ông ấy không biết đường này cũng nên.”
Họ lái được vài dặm tren con đường hai làn xe, và GPS cho họ một chỉ dẫn khác để rẽ trái tại ngã tư tiếp theo. Mười lăm phút sau, họ đang xốc lên xốc xuống dọc theo một con đường đất rải rác vài dấu hiệu của cư dân sinh sống. GPS thông báo nó đang tính toán lại lộ trình, còn Max thì trông như thể muốn xả hết đạn vào nó.
“Lẽ ra chúng ta nên nghe theo ba,” Ellie nói. Cô có thể thề đã nhìn thấy quai hàm Max nghiến lại khi anh quay đầu chiếc SUV trên con đường hẹp và trở lại hướng họ vừa mới đi qua.
Thêm vài dặm và vài lần rẽ, họ cuối cùng cũng tới được một con đường với tấm bảng đang thi công, nhưng không thấy các thiết bị hay công nhân nào.
“Có ai đang theo dõi chúng ta không?” cô hỏi cố giữ mặt không cười.
Họ đã không nhìn thấy một chiếc xe hay một người nào trong hơn nửa giờ qua.
Max đang cố vòng cái xe qua một cái lỗ trong vô số những cái lỗ.
“Chẳng buồn cười tí nào,” anh nói. “Chúng ta đang ở giữa hư không.”
Anh cầm lấy chai nước của cô, tu một hơi, và đưa nó cho cô. Anh cuối cùng cũng đã đưa được chiếc SUV quay lại con đường hai làn xe tinh tươm. Phải mất thêm nửa giờ nữa trước khi họ tìm thấy đường 168. Ellie muốn phá ra cười, nhưng cô không dám, vì vậy cô ngồi im lặng trong suốt chặng đường còn lại.
Khi cuối cùng họ cũng đã đến được cái bảng thông báo họ đã tới Lipton, Max càu nhàu. “Cái GPS chết bầm.”
Ellie không thể nhịn được nữa. Cô phá ra cười nghiêng ngã.
Còn hơn cả không cho cô một cái nhìn phật ý, Max không phản hồi gì hết.
Anh chầm chậm lái xe vào thị trấn, đó là một thị trấn rất nhỏ và cổ kính. Có một con đường chính với hai dãy nhà với các cửa hàng dọc theo hai bên. Ô tô đậu hầu hết trước các cửa hiệu. Phía cuối đường một bên là cửa hàng kim khí điện máy, bên kia là nhà hàng Goose. Max nhận thấy mặt trước một văn phòng họ mới đi qua có khắc dòng chữ Văn phòng Cảnh sát trưởng trên kính cửa ra vào.
Họ dừng xe trước cửa hàng kim khí Waid, và bước vào. Mùi của da, gỗ bào, mùi sơn và mùi dầu máy chào đón họ. Cái sàn gỗ cũ kêu cọt kẹt bên dưới khi họ bước lên nó. Một người đàn ông đeo một chiếc tạp dề của thợ mộc đứng phía sau quầy tính tiền cho hai thanh niên. Khi Max và Ellie bước vào, tất cả đều quay ra cửa, nhướng mày khi nhìn thấy người lạ.
Ellie cho rằng họ đã thấy khẩu súng của Max. Max biết tất cả đều nhận ra cô.
Sau khi xong phần hai người thanh niên đó, nhân viên cửa hàng nói với họ. “Tôi biết hai người tới đây làm gì,” ông ta nói khi lấy cái rờ le nhiệt từ một chiếc kệ đằng sau quầy. Ông bỏ nó vào trong một túi giấy và đưa nó cho Ellie.
Trở ra ngoài, Max mở khóa xe, và họ lái xe hướng đến cửa hàng.
Một bức hình biếm họa một con ngỗng, hình như là có bà con với vịt Donald, được vẽ trên cửa sổ lớn phía trước mặt tiền. Đó là một không gian hẹp với quầy thu ngân ở cửa trước và các dãy ngăn vách đỏ dọc theo các bức tường. Đám đông ăn trưa đã ngồi gần hết số ghế. Max thấy một chỗ trống ở phía sau, và khi họ đang tiến về phía đó thì Ellie đột nhiên dừng lại.
“Không tin được,” cô nói.
Max nhìn cô. Cô đang đứng sững lại và đôi mắt mở to nhìn chằm chằm. Khi anh quay lại để nhìn xem cái gì làm cô chú ý đến thế, thì anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang bước về phía họ. Anh ta đội một chiếc mũ bóng chày với chữ SHERIFF (*) thêu trên vành nón.
(*: cảnh sát trưởng – ND)
Ellie chạy lại anh ta và quăng mình vào vòng tay anh ta.
Max đứng ngay đằng sau cô. Anh muốn giật cô ra khỏi tên cảnh sát trưởng kia nhưng quyết định giữ lịch sự.
“Buông anh ta ra,” anh nói nhanh.
Cô lờ anh. “Ôi trời ơi. Em biết anh thế nào cũng dính dáng tới luật hoặc trở thành luật sư mà. Em rất vui được gặp anh đấy.”
Một nụ cười rộng hết cỡ trên khuôn mặt người đàn ông. “Ellie Sullivan. Em đã ở đâu thế?”
Cô cuối cùng cũng buông anh ta ra và giới thiệu anh ta với Max. “Đây là Spike Bennett…Cảnh sát trưởng Spike Bennett,” cô sửa lại.
“Em chắc chắn đẹp ra khi lớn lên đấy,” Spike nói.
Họ đang đứng ở lối đi, và người phục vụ đang kiên nhẫn chờ để đi qua. Ellie ngồi vào một cái bàn, với Max bên cạnh cô đối diện với viên cảnh sát trưởng.
Nếu Spike không mang một cái gì đó xác định danh tính, Max có thể đã nghĩ anh ta vừa mới được ra tù. Cả hai cánh tay anh ta đầy hình xăm, và một vài vết sẹo gần khuỷu tay. Một vết sẹo lớn chạy từ chân tóc anh ta xuống tới mày phải. Nó làm anh ta trông dữ tợn.
Tình cảm anh ta dành cho Ellie có thể thấy rõ.
“Hai người biết nhau thế nào vậy?” Max hỏi.
“Bọn tôi học chung trường,” Spike nói. “Cô kết hôn chưa, Ellie?”
Cô lắc đầu, Max tự dưng có thôi thúc điên cuồng muốn đặt tay mình lên vai cô và kéo cô vào mình. Có phải anh đang cố khẳng định chủ quyền của mình không nhỉ? Hừ, anh đang hành động như một người tiền sử.
“Còn anh? Anh kết hôn chưa?” cô hỏi.
“Rồi, cách đây hai năm,” anh ta trả lời. “Anh gặp vợ anh ở trường đại học,” anh ta thêm vào. “Em sẽ thích cô ấy.”
“Chắc rồi,” cô nói. Quay sang Max, cô nói nhẹ nhàng, “Spike đã cứu em khỏi Patterson. Đó là lý do tại sao anh ấy có sẹo trên trán.”
“Kể cho tôi nghe đi,” Max nói với Spike.
“Chuyện cũng đã lâu rồi,” Ellie nói.
“Ừ, phải,” Spike đồng ý, “nhưng anh vẫn còn nhớ như thể nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Đó là vào giờ ăn trưa, và anh đang trốn ở đằng sau cây sồi nhà nguyện. Còn nhớ cây đó không, Ellie?”
Cô gật đầu. “Kenny Platte đã trèo lên nó và té xuống. Cậu ta đã bị gẫy tay.”
“Sao anh phải trốn?” Max hỏi, tò mò.
Spike nhe răng. “Tôi đang cố châm một điếu thuốc lấy cắp từ ông chú. Tôi có một kế hoạch. Một khi tôi châm được điếu thuốc đó, tôi sẽ đi dạo quanh phòng hiệu trưởng với điếu thuốc phì phèo. Tôi biết nó sẽ làm cho tôi được đuổi khỏi trường mặc cho ba tôi có nhiều tiền thế nào. Nhưng mà mấy cái que diêm bị ướt, và tôi đã không bao giờ đốt được điếu thuốc đó.”
“Spike bị cho là một thằng nhóc quậy phá,” Ellie giải thích.
“Đúng vậy, và nó đã có tác dụng,” anh thừa nhận. “Vì đứng đằng sau cái cây đó nên anh đã nghe thấy tiếng em hét lên. Anh đã chạy ra để xem chuyện gì xảy ra, và thấy Patterson đang cố lôi em đi.” Quay sang Max, anh ta nói, “Cái thằng đó mạnh như bò ấy, nó cao ít nhất 1m80. Lúc tôi nhào vào, nó đang đứng trên Ellie, đang dùng nắm đấm của mình. Cô ấy cuộn tròn lại như một quả banh, vì thế vai và chân bị đánh nhiều nhất. Sơ Mary Frances đang cố kéo nó ra, nhưng nó đã đánh bà ấy ngã quỵ và-“
“Hắn đã đánh Sơ Mary Frances ư?” Ellie thấy kinh hoàng.
“Em không nhớ sao?”
Cô lắc đầu. “Em chỉ nhớ anh đã nhảy lên hắn.”
“Đúng vậy. Anh đã cố giải thoát em khỏi nó, và đã hét kêu em chạy đi, nhưng em đã không chạy.”
“Em nghĩ em có thể giúp anh.”
“Thật là điên rồ,” Spike nói. “Có đem nhúng nước em, thì em cũng chỉ nặng hơn 22kg,” anh cường điệu. “Và nó xảy ra quá nhanh, thằng Patterson đấm đá túi bụi như một con chó đang vẫy hết nước ra, vì vậy anh quyết định bóp cổ nổ. Anh đã cố hết sức bóp cổ nó nhưng chẳng ăn thua gì. Đến tận bây giờ, anh cũng vẫn còn nhớ tới cái nhìn trong mắt nó. Không phải là đôi mắt điên cuồng,” anh nhấn mạnh. “Mà là…đôi mắt quỷ ám.”
“Nó đã cắt vào cậu bằng cái gì vậy?”
Spike sờ vào vết sẹo trên trán. “Một con dao nhíp. Ở trên móc khóa của thằng đó.”
“Anh đã trở thành anh hùng của em ngày hôm đó,” Ellie nói.
Cổ Spike biến thành màu hồng. “Anh không phải là anh hùng. Chỉ là anh đã tới đó trước khi có ai khác tới. Sau đó có thêm 3 nam sinh năm cuối tới kéo thằng đó ra khỏi anh và vật nó xuống chờ cảnh sát tới.”
“Cả hai bọn em được đưa tới bệnh viện,” Ellie xen vào. “Sơ Mary Frances đi cùng xe cứu thương với anh.”
Anh gật đầu. “Các nữ tu đã gọi tôi là kẻ khủng bố thị trấn, và nếu không có những đóng góp của ba tôi cho trường học, thì họ đã đuổi tôi từ lâu rồi, nhưng sau ngày hôm đó, tất cả họ đều phong thánh cho tôi.” Anh bật cười và nói, “Hình tượng xấu xa của tôi biến mất.”
Anh nghiêm túc lại, lắc đầu. “Anh đã xem băng ghi hình thằng Patterson, và không hiểu tại sao nó không bị cho vào tù. Bất kỳ một cuộc tấn công nào của nó cũng đủ để bị ném vào tù, nhưng có vẻ như nó đã có được mấy tên luật sư giỏi đã thuyết phục được quan tòa rằng nó chỉ cần được điều trị không cần bị bắt giữ.” Anh nhìn Ellie với sự cảm thông chân thành. “Anh thật sự rất tiếc vì những gì đã xảy ra với em. Ba em đã làm mọi thứ để có được những lệnh cấm, nhưng anh biết Patterson đã không dừng lại. Sau khi nó bắt cóc em và xém giết chết em, bọn anh nghe nói em đã ở trong tình trạng nguy kịch và họ đã phải dùng máy bay chở em tới Harrisburg. Ba anh hứa sẽ đưa anh đi thăm em ngay khi em tỉnh lại, nhưng em đã biến mất. Không ai biết em ở đâu.”
Cô phục vụ làm gián đoạn câu chuyện khi đưa họ thực đơn, nhưng nói chuyện về Patterson đã làm Ellie không còn muốn ăn nữa. Cô gọi một salad. Max nhìn qua thực đơn và quyết định gọi món đặc sản của nhà hàng, món Paul Bunyan. Món này được nhà hàng tự hào là bánh sandwich kẹp miếng bò lớn nhất tiểu bang. Ellie quyết định không cần phải lo lắng về độ nguy hiểm của nghề nghiệp của Max nữa. Cholesterol sẽ có được anh trước khi có bất kỳ viên đạn nào làm được việc đó.
“Có người nói em đã chuyển đến sống với người bà con ở Los Angeles và đã trở thành một nữ diễn viên,” Spike tiếp tục. “Nhưng mấy năm sau thì anh lại nghe nói em đã trở thành luật sư ở Miami. Thậm chí còn có tin đồn cách đây không lâu, rằng em đang làm việc trên tàu con thoi ở Houston nữa đấy.”
Cô phục vụ mỉm cười với Spike khi đặt ba ly trà đá lên bàn. Anh gật dầu với cô ta và lấy một ly.
“Ba em đã rất đúng khi giấu em khỏi thằng khùng đó.”
“Anh có biết Patterson ở đâu bây giờ không?” Max hỏi.
Anh ta lắc đầu. “Tôi có vài nghi ngờ, nhưng không gì cụ thể cả. Nó đã được cho ra khỏi cái viện tâm thần gần đây nhất cách đây khoảng sáu tháng, nhưng sau đó thì biến mất. Ba mẹ nó thề là họ không biết nó ở đâu.”
“Anh đã hỏi họ à?”
“Phải. Tôi muốn biết tôi có thể phải chờ đợi bao nhiêu rắc rối nữa. Tôi sợ là nó sẽ tiếp tục đeo bám một cô gái nào đó hoặc là lại cố làm bị thương người khác.”
“Ba mẹ hắn vẫn sống ở ở Winston Falls?” Ellie hỏi.
“Phải, họ vẫn ở đây. Vẫn ở trong cùng một ngôi nhà.”
Ellie nổi da gà và nép người vào Max. “Bốn dãy nhà tính từ phía trước và ba tính từ phía sau từ nhà em,” cô nói. “Anh ta chỉ cần đi xa nhiêu đó. Bây giờ anh ta có đang bị truy tìm cho bất cứ tội gì không? Anh ta có nghĩa vụ phải báo cáo cho bất kỳ ai không?”
Spike lắc đầu. “Hăn ta không bị truy nã cho bất kỳ tội gì, cũng không ai tìm kiếm hăn ta – ít nhất là không chính thức. Khi hắn ta được cho ra viện, hắn ta được đề nghị phải tiếp tục điều trị. Đó là tất cả những gì anh biết.” Anh thở dài khi thêm vào. “Ai cũng nghĩ hắn ta bị điên.”
“Từ những gì tôi đọc được và nghe thấy, thì khi nói đến Ellie, hắn ta mới như vậy.” Max đưa ra nhận xét.
“Anh nói đúng. Cô ấy học cùng trường, nhưng nó không chú ý đến cô ấy cho đến khi họ cùng dự một trại hè khoa học với nhau. Nó đã nhìn thấy cô ấy ở đó, và ngay lập tức muốn cô ấy. Thực tế cô ấy chỉ mới mười một tuổi và đã không làm gì nó. Nó không thể để cô ấy đi. Và chắc chắn cũng không chấp nhận bị từ chối. Tôi tin rằng, nếu hôm nay mà nó nhìn thấy cô ấy, nó sẽ lại tấn công cô ấy.”
Max đưa cho Spike danh thiếp của mình. “Nếu anh nghe bất kỳ điều gì về hắn, xin hãy liên lạc với tôi nhé. Ngày cũng như đêm đều được.”
“Anh cũng vậy nhé,” Spike nói, đưa cho Max danh thiếp của mình. “Tôi vẫn đang trông chừng nhà của gia đình Patterson mỗi khi tôi đi ngang đó. Đó là một căn nhà lớn kiểu Victorian, và tôi thề là đã nhìn thấy rèm cửa sổ gác mái tầng ba lung lay. Tôi đã thấy ba mẹ Patterson rời nhà vài phút trước đó, vì thế không thể là họ ở trên đó. Một vài đứa trẻ đang bước ngang qua ngôi nhà, và cũng vừa lúc có biển cấm tiếp giáp với con đường đó. Không ai trong nhà có thể nhìn thấy tôi.”
“Anh nghĩ hắn có thể đang trốn trên căn gác đó?”
“Có thể,” anh ta nói. “Hãy nhớ, ba mẹ Patterson đã khẳng định là họ đã không gặp được Evan, và ngừoi cha còn dọa sẽ kiện tội quấy rối nếu tôi cứ làm phiền họ. Dù vậy, tôi cũng đã làm một thí nghiệm nhỏ. Vài lần ở tháng sắp nghỉ hè, tôi đã đến căn nhà đó vào khoảng ba giờ chiều. Bọn trẻ đi ngang nhà Paterson mỗi ngày. Tôi thấy tấm rèm đó nhúc nhích vài lần. Nhưng chỉ vài lần. Vì vậy, rất có thể nó đang trốn trên đó.”
“Sống trong một ngôi nhà trong sáu tháng mà không đi ra ngoài, cũng không bị nhìn thấy ư?” Ellie nói. “Tôi không tin lắm.”
“Có một vấn đề khác mà anh nên biết,” Max nói, và trong mười phút tiếp theo anh đã nói về vụ án Landrys và vụ án mà Ellie đã chứng kiến.
“Tôi nghĩ Willis Cogburn đang săn tìm cô ấy,” Max nói. “Tôi cũng xem xét khả năng Landrys cử người khác, nhưng bọn chúng thích làm việc với Cogburn.”
“Hắn đã ở tù, vì vậy hắn có trong hệ thống. Tôi sẽ xem ảnh hắn khi trở lại văn phòng.”
“Số di động của anh là gì thế?” Max hỏi. “Tôi sẽ gởi hình hắn cho anh bây giờ.”
Chưa tới một phút sau, Spike đang nhìn vào mặt Cogburn. “Okay,” anh nói. “Tôi có thể làm gì?”
“Tôi muốn đưa Ellie rời khỏi đây, nhưng có một bữa tiệc…”
“Ba mẹ tôi đã nài tôi hãy ở lại cho bữa tiệc của Ava,” Ellie giải thích. “Nếu Max có thể giữ an toàn.”
“Tôi có thể giúp anh chuyện đó,” Spike nói. Quay sang Ellie, anh nói. “Không thể nghỉ ngơi nữa rồi, phải không?”
Cố gắng tỏ ra lạc quan, cô nói, “Ai cũng có những lúc thăng trầm mà…” Cô dừng lại nhìn thấy những biểu hiện hoài nghi của hai người. “Tôi cũng không biết nữa,” cô nói, nhún vai.
“Nói về kế hoạch sau nhé,” Max đề nghị khi thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Ellie. Anh biết chuyện này khó khăn với cô ấy thế nào, nhưng cô ấy đã xử lý nó với lòng can đảm.
“Ý hay đó,” cô nói. Cô không muốn nói về Landrys hay Patterson thêm nữa và đã hỏi Spike về tất cả những người mà cô chợt nhớ ra. Lúc thức ăn tới, cơn thèm ăn của cô đã quay trở lại.
“Em thế nào, Ellie? Em đang làm gì thế?” Spkie hỏi.
“Đang tìm việc,” cô trả lời.
“Em có nghĩ sẽ chuyển về đây lại không?”
Cô lắc đầu. “Em không nghĩ là mình có thể.”
“Ngay cả nếu Patterson sống ở chỗ khác?”
“Ngay cả thế. Tất cả các ký ức của em đều xoay quanh anh ta. Em còn không thể nghĩ em có thể làm gì nữa. Còn anh thì sao?” cô hỏi. “Điều gì khiến anh quyết định vào ngành thực thi pháp luật vậy?”
“Sau khi giúp em, tự dưng anh muốn làm thêm những việc tốt, anh đoán thế, và sau khi tốt nghiệp đại học anh quyết định đây là nghề anh muốn làm và đây là nơi anh muốn sống.”
Spike hỏi vài câu cá nhân về cuộc sống của cô từ khi rời Winston Falls, nhưng Max không để cô trả lời. Anh đã khéo léo làm chệch hướng các câu hỏi hoặc thay đổi chủ đề. Ellie nhận ra anh đang làm gì khi anh đặt tay lên đầu gối cô.
Khi họ trở lại xe và trên đường về Winston Falls, Ellie nói, “Em thấy anh không muốn em kể cho Spike nghe về nơi em sống hay công việc em đang làm. Em tin anh ấy mà.”
“Phải, nhưng em đặt cược bao nhiêu khi anh ta về nhà và kể cho vợ nghe về em, và cô ta sẽ đi kể cho một người hàng xóm nghe…”
“Em biết chứ,” cô nói. “Nhưng em sẽ không nói cụ thể.”
“Ba em đã gặp rất nhiều rắc rối lẫn tiền bạc để che giấu em cho đến khi em đủ lớn để tự chăm sóc mình. Không ai ở đây biết em sống ở đâu, đúng không?”
“Phải,” cô trả lời. “Thậm chí những người bà con cũng không biết nhiều về em, chỉ biết là em đã được gởi đi học sau khi xuất viện. Họ cũng không hỏi nữa, cũng tốt. Ít nhất thì đó là điều mẹ kể với em.”
“Không ai biết em là bác sĩ phẫu thuật à?”
“Em e là thế. Dì Vivien nghĩ em sẽ là một sinh viên vĩnh viễn. Còn chị bà ấy thì nghĩ em vẫn còn đi học bởi vì em chậm chạp.”
Anh cười. “Em mà chậm gì.”
“Anh phê bình em đó à?”
“Không,” anh trả lời, liếc nhìn cô. Cô trông bất mãn, làm anh thấy thích thú. “Em chỉ không biết cách để thư giãn.”
“Không có thời gian.”
“Giờ em đã xong việc ở bệnh viện St. Vincent rồi mà, em có tất cả thời gian trên thế giới này.”
“Em chưa đề cập tới chuyện em đang nợ khoảng 200.000 đô la sao?”
“Nhưng em vẫn có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Cô không đồng ý.
Ba cô đang ở sân sau với người thợ sửa chữa khi họ về đến nhà. Cái khoảng sân rộng đó đã trở thành một công trường xây dựng khi họ đi. Các bồn hoa rỗng xếp ngoài hàng hiên và rải rác ở các vị trí trọng tâm trên bãi cỏ. Một đài phun nước lớn đã được dựng lên ở giữa. Max đưa cho ông William cái rờ le nhiệt và đứng nói chuyện với hai người đàn ông trong khi Ellie vào nhà. Cô thấy có vài bó hoa được giao sớm. Có vài bó nằm trên bàn bếp và nhiều hơn ở bàn trong phòng khách. Việc sắp xếp các đóa tú cầu trắng và hoa hồng trắng trộn với lá xanh có vẻ đơn giản, nhưng lại rất hợp.
Bàn phòng ăn đã được dọn cho bữa tối. Có bảy chỗ ngồi. Cô biết điều đó có nghĩa gì, và cô ngay lập tức muốn mình và Max sẽ tránh đi đâu đó. Cô sẽ đi bất cứ đâu để tránh không ngồi kế Ava hay John. Vấn đề là, cô không thể nghĩ ra được gì.
Cô cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, vì thế cô đã rót cho mình một ly sữa và dựa vào bồn rửa chén để uống nó.
Max bước vào, nhìn cô, và hỏi, “Có chuyện gì à?”
Bộ trông cô đang kích động lắm sao?
“Không có gì. Chỉ muốn uống sữa thôi.”
Khi mẹ cô bước vào nhà bếp, Ellie thấy bà đang ăn bận cho một dịp đặc biệt. một cái váy không tay màu trắng và đôi giày cao gót. “Váy mới hả mẹ?” cô hỏi.
“Không, mẹ có nó cũng vài năm rồi. Chỉ là con mới thấy mà thôi.”
“Nó đẹp lắm ạ,” cô nói. “Trông mẹ đẹp lắm, Mẹ.”
“Cám ơn con yêu. Giờ thì, Ellie,” bà nói, “có vài điều mẹ muốn thảo luận.”
Ellie đã uống xong ly sữa. Đặt cái ly vào bồn rửa, cô nói, “Ôi trời ơi, lại nữa rồi.”
“Con nói gì vậy?”
“Mỗi khi mẹ bắt đầu với câu ‘Giờ thì, Ellie,’ là con biết chúng ta sẽ nói tới những chuyện mà con không muốn nghe.”
“Ava em con và hôn phu của nó sẽ đến đây dùng bữa tối.”
“Vậy là con đã đúng. Con không muốn nghe chuyện đó.”
“Bọn chúng đang đi đón Annie ở sân bay và sẽ về tới đây khoảng sáu rưỡi.”
Ellie quay sang Max. “Anh sẽ thích Annie. Hồi đó nó có nickname là Annie kẹo ngọt bởi vì nó rất ngọt ngào.”
Ba cô bước vào nhà bếp đúng lúc nghe thấy nhận xét của Ellie. Ông lắc đầu. “Cho đến khi con đi thôi,” ông nói. Ông lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo và lau trán, sau đó thả nó vào một cái ghế để thở trước khi tiếp tục. “Annie đã trở nên thu mình lại, và phải mất một thời gian dài nó mới phục hồi lại được, đó là khi nó quyết định muốn làm cái gì đó trong ngành thực thi pháp luật khi lớn lên. Nó không thể hiểu tại sao Patterson lại không bị nhốt lại suốt đời. Thực ra mà nói thì cả ba cũng thế.” Ông thêm vào, “Nó cảm thấy bất lực.”
Max gật đầu. Bất lực. Anh có thể thấy mình đồng cảm với suy nghĩ của Annie. Khi anh còn là một cậu bé, anh đã cảm thấy y như vậy sau khi bỏ trốn khỏi những người cha mẹ nuôi.
“Annie vẫn rất dễ thương,” Ellie khăng khăng. “Tụi con nhắn tin cho nhau suốt. Nó vẫn còn tinh quái lắm.”
“Còn Ava?” Max hỏi. “Cô ấy có nickname không?”
Mẹ cô cố ngăn Ellie trả lời. “Bọn chúng là sinh đôi, cậu biết đấy. Giống hệt nhau.”
“Thỉnh thoảng tôi vẫn không thể nhận ra chúng,” cha cô cường điệu.
“Con nhận ra,” Ellie nói. “Mắt Ava phát sáng trong bóng tối.”
“Thôi đi, vì Chúa,” mẹ cô thì thầm.
Cha cô quyết định bỏ qua câu nhận xét đó. Người thợ sửa chữa đã lắp một máy lạnh nhỏ vì anh ta nói cái máy điều hòa thay thế đã bị mất vài bộ phận. Anh ta sẽ trở lại vào ngày mai để sửa nó và lắp cái rờ le mới vào. Dù vậy ba sẽ vẫn giữ cái máy nhỏ đó. Ba đã mua được nó với giá hời.”
Chuông cửa reo, mẹ cô vội đi mở cửa. Bà quay lại nhà bếp nói, “William, cho họ biết chỗ lắp đặt nhé.”
Cha cô chầm chậm đứng lên, và sau đó hai người ra sân sau, Ellie nói, “Em sẽ quay lại ngay.”
Cô đi vào phòng tắm của ba mẹ và lục mấy loại thuốc trong tủ. Sắc mặt của ba cô đã tốt hơn nhiều nhưng tốt hơn là cô nên quan tâm tới ông ấy. Căng thẳng có thể là một tên giết người. Cô đang tìm một loại thuốc trợ tim nhưng không tìm thấy . Ở phần thuốc chỉ định, cô thấy một chai thuốc ngủ. Cô đọc nhãn và mở nắp. Đã hết một nửa. Cô biết không cần phải lo lắng về điều này, tuy vậy cô vẫn thấy lo.
“Em đang làm gì vậy?” Max hỏi khi cô trở ra. Anh đang đứng ở cửa sổ trong phòng khách nhìn ra ngoài đường.
“Em kiểm tra các loại thuốc kê toa trong tủ thuốc để tìm xem ba mẹ em đang dùng gì. Nếu có gì không ổn với họ, em sẽ chẳng bao giờ biết được. Họ sẽ không nói cho em biết.”
“Vậy em có thấy gì không?”
“Các viên thuốc ngủ của ba em,” cô trả lời. “Em nghĩ đó là do những căng thẳng mà em đã gây ra cho ông ấy trong những năm qua – chưa kể đến những căng thẳng cho đám cưới của Ava.”
“Em sẽ kể cho anh về Ava chứ? Anh cảm nhận được một chút thù địch.”
Cô cười. “Không hổ danh anh là một đặc vụ FBI. Anh thật sâu sắc.”
“Không cần phải mỉa mai vậy đâu.”
Cô băng qua căn phòng và đứng bên cạnh anh nhìn ra đường với hai cánh tay khoanh lại. “Em ở đây là để dự đám cưới của Ava bởi mẹ em muốn thế. Thật sự muốn thế,” cô nhấn mạnh.
“Ừ.”
“Nó sẽ lấy John Noble, hôn phu cũ của em.”
Anh nhướng một bên mày. “Gì?”
“John đã cầu hôn em chỉ vài ngày trước khi em dẫn anh ấy về nhà ra mắt gia đình.”
“Anh hiểu,” anh nói khi cô ngập ngừng.
“Mọi người đều muốn làm cho anh ta cảm thấy như ở nhà… đặc biệt là Ava.”
Max cảm thấy sắp có chuyện và chờ để nghe cô nói tiếp.
“Vào đêm sau khi bọn em tới, em thấy anh ta trên giường với nó.”
“Ah…”
Cau mày, cô nói. “Ah, cái gì?”
“Em đổ lỗi cho anh ta chuyện đã xảy ra, hay em chỉ đổ lỗi cho em gái em?”
“Ava biết mình đang làm gì.”
“Còn anh ta thì không?”
“Dĩ nhiên anh ta cũng thế,” cô nói. “Nhưng Ava và em luôn cãi nhau, và đó là giọt nước tràn ly. Em đã thu dọn hành lý và trở lại St. Louis.”
“Vậy điều gì đã gây ra những chuyện căng thẳng đó?” anh hỏi, tò mò.
“Khi bọn em còn nhỏ hễ có cứ bất kỳ gì sai trái là Ava lại đổ lỗi cho em. Nó với Annie được tổ chức tiệc sinh nhật, và Ava đã cáo buộc em đã làm hủy cái bữa tiệc đó. Dù sao thì đó cũng là lỗi của em.”
“Em đã làm gì nó vậy?”
“Em bị đánh bất tỉnh,” cô nói. “Và ba mẹ phải ở bệnh viện.”
“Đó cũng là khi em được đưa đi khỏi Winston Falls phải không?”
“Không, không phải lúc ấy.”
“Trời, Ellie, em đã bị Patterson làm cho phải đi bệnh viện bao nhiêu lần hả? Hồ sơ không nói tới chuyện này.”
“Chỉ vài lần.”
Cô cố tỏ ra chán chường về nó, nhưng anh biết nói về cái thằng khốn đó làm cô thấy lo lắng. Anh có thể nghe thấy điều đó trong giọng cô.
“Có phải với em về đây là một điều khó khăn, mặc dù chỉ có vài ngày?”
Cô thấy không có lý do gì để nói dối. “Em thấy như có đá trong dạ dày của mình, và nó sẽ không biến mất cho đến khi em rời khỏi đây, tất cả cũng chỉ vì hắn. Em đã từng nghĩ thật kỳ lạ khi hắn không cố tìm em.”
“Sao em biết hắn không cố chứ?”
“Em không nghĩ không phải là không thể tìm ra em ở đâu. Em đã dùng họ Wheatley trong một thời gian, nhưng em đã dùng lại tên thật cho bằng tiến sĩ. Một bác sĩ tâm thần học đã cho rằng sự ám ảnh của Patterson bằng cách nào đó gắn liền với Winston Falls.”
“Có lẽ vậy,” anh đồng ý, dù anh thấy không thuyết phục.
“Bác sĩ đó còn nói rằng Patterson bị ám ảnh phải giết em ở đây. Đó chỉ là giả thuyết,” cô thêm vào với một cái nhún vai.
Còn Max thì có một lý thuyết khác. Một người đàn ông với một ám ảnh bạo lực sẽ không dừng lại để bắt được nạn nhân của hắn, và lý do duy nhất hắn không giết chết Ellie là bởi vì hắn không thể tìm thấy cô. Từ điều anh đọc được trong hồ sơ, anh cũng biết rằng Patterson sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi hắn bị cách ly khỏi cuộc sống.
“Em sẽ không nói về hắn ta nữa.”
“Được rồi, vậy hãy kể cho anh về cái gã Noble đi. Em có yêu anh ta không?”
“Chỉ sơ sơ.”
Max bật cười. “Nói cách khác, có nghĩa là không phải không,” anh nói. “Vậy chính xác chỉ sơ sơ là sao?”
“John là một bác sĩ da liễu, vì thế có rất ít khả năng nguy hiểm trong nghề nghiệp. Điều đó làm anh ta an toàn.” Và Chúa biết, mình cũng rất muốn tìm thấy cảm giác an toàn, cô nghĩ đến bản thân mình.
“Còn gì khác không?”
“Cả hai bọn em đều là bác sĩ nội trú, vì vậy bọn em có điểm chung là bệnh viện và thuốc men.”
“Còn gì khác?”
“Anh ta cực kỳ lịch sự và dễ tính.”
Max nhận thấy cô không đề cập đến một cảm xúc hay một kết nối thể xác. “Em sẽ không kết hôn với anh ta.”
“Không, em sẽ không làm thế,” cô thừa nhận. “Em nhận thấy sau thất bại đó em không thể kết hôn với ai hết. Cuộc đời của em không thể đoán trước được.”
“Vì nó sẽ không an toàn cho người đàn ông mà em sẽ kết hôn?”
Có phải anh đọc được suy nghĩ của cô không vậy? “Phải, đúng vậy. Sẽ không an toàn.”
“Em đang để thằng khốn Patterson đó tiếp tục phá hoại cuộc sống của mình.”
Cô không đồng ý. “Anh không hỏi em có ngủ với John hay không à?”
“Không,” anh trả lời. “Anh biết là em đã không.”
Cô nhìn lên anh. “Sao anh biết?”
Anh không nói anh đang nghĩ gì, bất kỳ người đàn ông nào đã lên giường với Ellie sẽ không bao giờ muốn hay cần người đàn bà nào khác. Thay vào đó, anh nói, “Anh chỉ biết vậy thôi.”
“Ba đi đâu vậy?” cô hỏi.
“Lipton,” ông trả lời. “Rờ le nhiệt có sẵn cho máy điều hòa mới chỉ có ở cửa hàng điện máy Waid.”
“Tại sao phải là cửa hàng Waid?”
“Vì họ đã bán nó, đó là lý do tại sao ba phải lái xe đi Lipton bây giờ. Họ sẽ không tính phí cho rờ le mới vì cái đầu tiên đã bị hỏng, nếu convà Max muốn có máy điều hòa tối nay, thì ba sẽ đi đến đó và trở lại nhanh thôi.”
“Max và con sẽ đi,” cô đề nghị.
Lắc đầu, ông nói, “Ba không nghĩ đó là một ý hay để con đi ra ngoài. Hơn nữa, Max cũng đã giúp đủ rồi. Nếu cậu ta không nói chuyện với người chủ cửa hàng đó, ba sẽ không được nhận một máy điều hòa mới. Ba nghĩ cậu ta đã dọa họ sợ. Dù chỉ hỏng có 8% thì cũng vẫn là hỏng, phải không? Sẽ là phạm luật nếu bán một món hàng nào đó không chạy được.”
“Anh ấy đã nói thế ạ?”
“Không, là ba nói.”
Ellie thấy hài lòng với Max. Cô không biết anh đã làm điều này cho ba mình.
“Sẽ giúp ích rất nhiều nếu có ai đó có thể đi tới Lipton dùm ba,” ông William thừa nhận. Ông suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp, “Mà ba cũng sẽ không cần cái rờ le đó cho đến bốn giờ. Như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian để lắp đặt nó.”
“Nhưng ba nói ba phải trở lại nhanh mà.”
“Bởi vì lúc đó cái máy điều hòa sẽ được giao, và ba cũng sẽ ký hợp đồng để nhận đài phun nước và những thứ khác mà em con đã đặt hàng cho bữa tiệc ngoài vườn. Ai đó phải có mặt ở đây để chỉ đạo mọi thứ, còn mẹ con thì phải đi làm tóc, làm móng và có Chúa mới biết còn những gì khác nữa. Các chậu cây sẽ tới hôm nay, mai họ sẽ giao nhiều hơn, còn hoa tươi thì sáng thứ Bảy.”
“Ava với Annie không giúp được gì trong khi con với Max đi lấy cái rờ le nhiệt sao ạ?”
“Ava không thể rời hiệu đồ của nó…à, ý ba là cửa hàng của nó. Nó ghét ba gọi đó là một hiệu đồ. Còn Annie sẽ không ở dây cho đến chiều tối. Ngoài ra, chẳng có gì đặc biệt để mọi người phải giúp ba cả. Tất cả những gì ba phải làm là ký tá và chỉ nơi ba muốn đặt các chậu cây.” Ông mỉm cười thêm vào, “Ava đã vẽ cho ba một sơ đồ. Và trong khi chờ đợi, ba sẽ làm một số công việc giấy tờ.”
“Được rồi. Con sẽ đi với Max bây giờ, và chúng con sẽ về ngay.”
“Eleanor, con vội vàng quá đấy. Max đồng ý để con ở đây nếu cậu ta bảo đảm con sẽ dược an toàn, nhớ không? Con có chắc cậu ta sẽ để con rời khỏi Winston Falls không?”
“Con sẽ yêu cầu anh ấy ngay bây giờ đây.”
Cô bước xuống hành lang để đến phòng làm việc của cha cô. Max vẫn đang ngồi ở bàn giấy nói chuyện điện thoại. Cô đứng ở cửa ra vào chờ anh thấy cô. Khi anh ra hiệu cho cô, cô bước vào và dựa vào bàn nhìn anh.
“Được rồi, và cảm ơn nhé. Tôi thật sự đánh giá cao chuyện này đấy,” anh nói rồi cúp máy. Anh nhìn lên Ellie. “Anh sẽ có thêm hai đặc vụ nữa cho đến thứ Bảy. Cả hai người đó đến từ Columbia. Họ sẽ ở đây vào ngày mai.”
“Họ là ai vậy?”
“Đặc vụ Clark và Hershey.”
“Giống hai thanh kẹo nhỉ?”
Mỉm cười, anh nói, “Đừng để họ nghe em nói thế.”
“Vậy là chúng ta có thể ở lại đây rồi.”
“Cho đến khi xong bữa tiệc tùng ở sân sau nhà em.”
“Tiệc ngoài vườn,” cô sửa lại.
Anh thấy có một cái cau mày trên mặt cô. “Có gì sai à?”
“Em đang lo về hai đặc vụ đó tự dưng bất ngờ xuất hiện. Không biết giải thích sao đây? Mọi người ở bữa tiệc sẽ hỏi họ là ai cho xem.”
“Họ biết cách để hòa mình,” Max trấn an cô. “Nhưng anh cũng sẽ gặp họ trước, và bọn anh sẽ vạch ra một kế hoạch.”
Cô đã thôi cau mày, nhưng Max thấy cô vẫn đang nghĩ về những vấn đề có thể xảy ra. Anh nghiêng đầu ra phía trước bàn làm việc. “Có nhìn thấy cuốn sách mới đó không?”
“Cuốn nào cơ?”
“Cuốn to to ấy. Đó là cuốn sách toán mới của cha em. Ông ấy không thể chờ để cùng em giải toán.”
Vai cô thòng xuống. “Em ghét toán,” cô thì thầm.
Anh bật cười. “Anh biết.”
“Sao anh biết?” cô hỏi.
Anh nắm lấy cô và kéo cô vào lòng mình. “Anh đã thấy em nhăn nhó thế nào khi ông ấy kể câu chuyện về vị giáo sư khách mời. Sao em không nói cho ông ấy biết?”
“Ông ấy thích làm toán với em, và em không muốn làm ông ấy buồn.”
Anh trượt cánh tay mình xuống eo cô. Cô đẩy tay anh ra khi đứng thẳng lại. “Cha em ở phòng kế bên,” cô thì thầm. “Cho em biết Ben nói gì đi.”
“Ben sẽ thẩm vấn Cal Landry. Khi nào xong hắn ta sẽ tới vợ hắn, Erika.”
“Ai là mắc xích yếu hơn?” cô hỏi.
“Không ai cả,” anh trả lời. “Cả hai đều cứng như”- anh tính nói một từ tục tằn nhưng đổi ý – “đinh.”
“Họ có nói họ đã ở đâu chưa? Hoặc là thừa nhận họ có mặt ở công viên đó?”
“Không,” anh trả lời. “Hắn khẳng định hắn đã ở trên du thuyền của bọn hắn, du ngoạn từ đảo này đến đảo kia. Bọn hắn sẽ có vài nhân chứng xác thực việc này.”
“Họ có biết về các nhân chứng không? Greg…”
“Greg Roper,” anh nhắc cô nhớ. “Không. Bọn anh sẽ giữ kín về cậu ta.”
“Ellie, con có đi được không?” Cha cô thò đầu vào thư viện.
“Đi đâu?” Max hỏi.
Cô nhanh chóng giải thích cô việc cô đã đề nghị đi lấy cái rờ le mới. “Hôm nay là một ngày đẹp, và em thật sự muốn đi ra ngoài.”
Max không có ý kiến gì về chuyến đi này vì cô đã không cho anh cơ hội để nói cũng như chịu nghe điều anh nói.
Họ lên đường vài phút sau đó. Ellie lấy một chai nước từ tủ lạnh trên đường ra cửa, ném túi xách của cô vào sàn xe SUV của Max, và đặt điện thoại của cô và kế cái điện thoại của anh trong chỗ để cốc.
Cha cô gõ vào cửa sổ xe, và khi cô kéo nó xuống, ông nói, “Con nhớ đường để tới quốc lộ 26 rồi phải không? Nếu tụi con mà đi qua cổng ra của Mays Hill thì có nghĩa là đã đi quá xa rồi đấy. Con có thể cắt ngang qua đường 223, sau đó rẽ ngược lại 168. Nó sẽ dẫn con vào đúng khu phía bắc của Lipton. Từ đây tới đó mất hơn 1 tiếng. Hãy dừng ở Goose để ăn trưa nhé,” ông thêm vào. “Đồ ăn ngon lắm đấy.”
Max lái xe ra đường, rẽ trái, sau đó nói, “Em nhớ không?”
“Về đường đi hả?”
“Phải, đường đi,” anh nói.
“Không, còn anh?”
“Anh sẽ không yêu cầu…”
“Em biết Quốc lộ 26 ở đâu mà,” cô nói vui vẻ. “Em có thể đưa anh tới đó.”
Max bật GPS để xác định vị trí Lipton. Đó là một ngày đẹp trời, nhưng nhiệt độ thì đang tăng lên. Ellie ước gì cô có thể kéo cửa sổ xuống, nhưng cô biết độ ẩm sẽ làm cô khổ sở thêm thôi.
Cô xem mục thời tiết trên điện thoại. “Hơn 80 độ rồi,” cô nói. “Nóng quá.”
Sau nửa giờ, GPS bảo họ nên rẽ vào con đường tiếp theo và Lipton sẽ còn ở phía trước chỉ khoảng 20 dặm. Max rẽ vào và nói, “Sao cha em làm cho nó phức tạp lên vậy nhỉ?”
“Có lẽ ông ấy không biết đường này cũng nên.”
Họ lái được vài dặm tren con đường hai làn xe, và GPS cho họ một chỉ dẫn khác để rẽ trái tại ngã tư tiếp theo. Mười lăm phút sau, họ đang xốc lên xốc xuống dọc theo một con đường đất rải rác vài dấu hiệu của cư dân sinh sống. GPS thông báo nó đang tính toán lại lộ trình, còn Max thì trông như thể muốn xả hết đạn vào nó.
“Lẽ ra chúng ta nên nghe theo ba,” Ellie nói. Cô có thể thề đã nhìn thấy quai hàm Max nghiến lại khi anh quay đầu chiếc SUV trên con đường hẹp và trở lại hướng họ vừa mới đi qua.
Thêm vài dặm và vài lần rẽ, họ cuối cùng cũng tới được một con đường với tấm bảng đang thi công, nhưng không thấy các thiết bị hay công nhân nào.
“Có ai đang theo dõi chúng ta không?” cô hỏi cố giữ mặt không cười.
Họ đã không nhìn thấy một chiếc xe hay một người nào trong hơn nửa giờ qua.
Max đang cố vòng cái xe qua một cái lỗ trong vô số những cái lỗ.
“Chẳng buồn cười tí nào,” anh nói. “Chúng ta đang ở giữa hư không.”
Anh cầm lấy chai nước của cô, tu một hơi, và đưa nó cho cô. Anh cuối cùng cũng đã đưa được chiếc SUV quay lại con đường hai làn xe tinh tươm. Phải mất thêm nửa giờ nữa trước khi họ tìm thấy đường 168. Ellie muốn phá ra cười, nhưng cô không dám, vì vậy cô ngồi im lặng trong suốt chặng đường còn lại.
Khi cuối cùng họ cũng đã đến được cái bảng thông báo họ đã tới Lipton, Max càu nhàu. “Cái GPS chết bầm.”
Ellie không thể nhịn được nữa. Cô phá ra cười nghiêng ngã.
Còn hơn cả không cho cô một cái nhìn phật ý, Max không phản hồi gì hết.
Anh chầm chậm lái xe vào thị trấn, đó là một thị trấn rất nhỏ và cổ kính. Có một con đường chính với hai dãy nhà với các cửa hàng dọc theo hai bên. Ô tô đậu hầu hết trước các cửa hiệu. Phía cuối đường một bên là cửa hàng kim khí điện máy, bên kia là nhà hàng Goose. Max nhận thấy mặt trước một văn phòng họ mới đi qua có khắc dòng chữ Văn phòng Cảnh sát trưởng trên kính cửa ra vào.
Họ dừng xe trước cửa hàng kim khí Waid, và bước vào. Mùi của da, gỗ bào, mùi sơn và mùi dầu máy chào đón họ. Cái sàn gỗ cũ kêu cọt kẹt bên dưới khi họ bước lên nó. Một người đàn ông đeo một chiếc tạp dề của thợ mộc đứng phía sau quầy tính tiền cho hai thanh niên. Khi Max và Ellie bước vào, tất cả đều quay ra cửa, nhướng mày khi nhìn thấy người lạ.
Ellie cho rằng họ đã thấy khẩu súng của Max. Max biết tất cả đều nhận ra cô.
Sau khi xong phần hai người thanh niên đó, nhân viên cửa hàng nói với họ. “Tôi biết hai người tới đây làm gì,” ông ta nói khi lấy cái rờ le nhiệt từ một chiếc kệ đằng sau quầy. Ông bỏ nó vào trong một túi giấy và đưa nó cho Ellie.
Trở ra ngoài, Max mở khóa xe, và họ lái xe hướng đến cửa hàng.
Một bức hình biếm họa một con ngỗng, hình như là có bà con với vịt Donald, được vẽ trên cửa sổ lớn phía trước mặt tiền. Đó là một không gian hẹp với quầy thu ngân ở cửa trước và các dãy ngăn vách đỏ dọc theo các bức tường. Đám đông ăn trưa đã ngồi gần hết số ghế. Max thấy một chỗ trống ở phía sau, và khi họ đang tiến về phía đó thì Ellie đột nhiên dừng lại.
“Không tin được,” cô nói.
Max nhìn cô. Cô đang đứng sững lại và đôi mắt mở to nhìn chằm chằm. Khi anh quay lại để nhìn xem cái gì làm cô chú ý đến thế, thì anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đang bước về phía họ. Anh ta đội một chiếc mũ bóng chày với chữ SHERIFF (*) thêu trên vành nón.
(*: cảnh sát trưởng – ND)
Ellie chạy lại anh ta và quăng mình vào vòng tay anh ta.
Max đứng ngay đằng sau cô. Anh muốn giật cô ra khỏi tên cảnh sát trưởng kia nhưng quyết định giữ lịch sự.
“Buông anh ta ra,” anh nói nhanh.
Cô lờ anh. “Ôi trời ơi. Em biết anh thế nào cũng dính dáng tới luật hoặc trở thành luật sư mà. Em rất vui được gặp anh đấy.”
Một nụ cười rộng hết cỡ trên khuôn mặt người đàn ông. “Ellie Sullivan. Em đã ở đâu thế?”
Cô cuối cùng cũng buông anh ta ra và giới thiệu anh ta với Max. “Đây là Spike Bennett…Cảnh sát trưởng Spike Bennett,” cô sửa lại.
“Em chắc chắn đẹp ra khi lớn lên đấy,” Spike nói.
Họ đang đứng ở lối đi, và người phục vụ đang kiên nhẫn chờ để đi qua. Ellie ngồi vào một cái bàn, với Max bên cạnh cô đối diện với viên cảnh sát trưởng.
Nếu Spike không mang một cái gì đó xác định danh tính, Max có thể đã nghĩ anh ta vừa mới được ra tù. Cả hai cánh tay anh ta đầy hình xăm, và một vài vết sẹo gần khuỷu tay. Một vết sẹo lớn chạy từ chân tóc anh ta xuống tới mày phải. Nó làm anh ta trông dữ tợn.
Tình cảm anh ta dành cho Ellie có thể thấy rõ.
“Hai người biết nhau thế nào vậy?” Max hỏi.
“Bọn tôi học chung trường,” Spike nói. “Cô kết hôn chưa, Ellie?”
Cô lắc đầu, Max tự dưng có thôi thúc điên cuồng muốn đặt tay mình lên vai cô và kéo cô vào mình. Có phải anh đang cố khẳng định chủ quyền của mình không nhỉ? Hừ, anh đang hành động như một người tiền sử.
“Còn anh? Anh kết hôn chưa?” cô hỏi.
“Rồi, cách đây hai năm,” anh ta trả lời. “Anh gặp vợ anh ở trường đại học,” anh ta thêm vào. “Em sẽ thích cô ấy.”
“Chắc rồi,” cô nói. Quay sang Max, cô nói nhẹ nhàng, “Spike đã cứu em khỏi Patterson. Đó là lý do tại sao anh ấy có sẹo trên trán.”
“Kể cho tôi nghe đi,” Max nói với Spike.
“Chuyện cũng đã lâu rồi,” Ellie nói.
“Ừ, phải,” Spike đồng ý, “nhưng anh vẫn còn nhớ như thể nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Đó là vào giờ ăn trưa, và anh đang trốn ở đằng sau cây sồi nhà nguyện. Còn nhớ cây đó không, Ellie?”
Cô gật đầu. “Kenny Platte đã trèo lên nó và té xuống. Cậu ta đã bị gẫy tay.”
“Sao anh phải trốn?” Max hỏi, tò mò.
Spike nhe răng. “Tôi đang cố châm một điếu thuốc lấy cắp từ ông chú. Tôi có một kế hoạch. Một khi tôi châm được điếu thuốc đó, tôi sẽ đi dạo quanh phòng hiệu trưởng với điếu thuốc phì phèo. Tôi biết nó sẽ làm cho tôi được đuổi khỏi trường mặc cho ba tôi có nhiều tiền thế nào. Nhưng mà mấy cái que diêm bị ướt, và tôi đã không bao giờ đốt được điếu thuốc đó.”
“Spike bị cho là một thằng nhóc quậy phá,” Ellie giải thích.
“Đúng vậy, và nó đã có tác dụng,” anh thừa nhận. “Vì đứng đằng sau cái cây đó nên anh đã nghe thấy tiếng em hét lên. Anh đã chạy ra để xem chuyện gì xảy ra, và thấy Patterson đang cố lôi em đi.” Quay sang Max, anh ta nói, “Cái thằng đó mạnh như bò ấy, nó cao ít nhất 1m80. Lúc tôi nhào vào, nó đang đứng trên Ellie, đang dùng nắm đấm của mình. Cô ấy cuộn tròn lại như một quả banh, vì thế vai và chân bị đánh nhiều nhất. Sơ Mary Frances đang cố kéo nó ra, nhưng nó đã đánh bà ấy ngã quỵ và-“
“Hắn đã đánh Sơ Mary Frances ư?” Ellie thấy kinh hoàng.
“Em không nhớ sao?”
Cô lắc đầu. “Em chỉ nhớ anh đã nhảy lên hắn.”
“Đúng vậy. Anh đã cố giải thoát em khỏi nó, và đã hét kêu em chạy đi, nhưng em đã không chạy.”
“Em nghĩ em có thể giúp anh.”
“Thật là điên rồ,” Spike nói. “Có đem nhúng nước em, thì em cũng chỉ nặng hơn 22kg,” anh cường điệu. “Và nó xảy ra quá nhanh, thằng Patterson đấm đá túi bụi như một con chó đang vẫy hết nước ra, vì vậy anh quyết định bóp cổ nổ. Anh đã cố hết sức bóp cổ nó nhưng chẳng ăn thua gì. Đến tận bây giờ, anh cũng vẫn còn nhớ tới cái nhìn trong mắt nó. Không phải là đôi mắt điên cuồng,” anh nhấn mạnh. “Mà là…đôi mắt quỷ ám.”
“Nó đã cắt vào cậu bằng cái gì vậy?”
Spike sờ vào vết sẹo trên trán. “Một con dao nhíp. Ở trên móc khóa của thằng đó.”
“Anh đã trở thành anh hùng của em ngày hôm đó,” Ellie nói.
Cổ Spike biến thành màu hồng. “Anh không phải là anh hùng. Chỉ là anh đã tới đó trước khi có ai khác tới. Sau đó có thêm 3 nam sinh năm cuối tới kéo thằng đó ra khỏi anh và vật nó xuống chờ cảnh sát tới.”
“Cả hai bọn em được đưa tới bệnh viện,” Ellie xen vào. “Sơ Mary Frances đi cùng xe cứu thương với anh.”
Anh gật đầu. “Các nữ tu đã gọi tôi là kẻ khủng bố thị trấn, và nếu không có những đóng góp của ba tôi cho trường học, thì họ đã đuổi tôi từ lâu rồi, nhưng sau ngày hôm đó, tất cả họ đều phong thánh cho tôi.” Anh bật cười và nói, “Hình tượng xấu xa của tôi biến mất.”
Anh nghiêm túc lại, lắc đầu. “Anh đã xem băng ghi hình thằng Patterson, và không hiểu tại sao nó không bị cho vào tù. Bất kỳ một cuộc tấn công nào của nó cũng đủ để bị ném vào tù, nhưng có vẻ như nó đã có được mấy tên luật sư giỏi đã thuyết phục được quan tòa rằng nó chỉ cần được điều trị không cần bị bắt giữ.” Anh nhìn Ellie với sự cảm thông chân thành. “Anh thật sự rất tiếc vì những gì đã xảy ra với em. Ba em đã làm mọi thứ để có được những lệnh cấm, nhưng anh biết Patterson đã không dừng lại. Sau khi nó bắt cóc em và xém giết chết em, bọn anh nghe nói em đã ở trong tình trạng nguy kịch và họ đã phải dùng máy bay chở em tới Harrisburg. Ba anh hứa sẽ đưa anh đi thăm em ngay khi em tỉnh lại, nhưng em đã biến mất. Không ai biết em ở đâu.”
Cô phục vụ làm gián đoạn câu chuyện khi đưa họ thực đơn, nhưng nói chuyện về Patterson đã làm Ellie không còn muốn ăn nữa. Cô gọi một salad. Max nhìn qua thực đơn và quyết định gọi món đặc sản của nhà hàng, món Paul Bunyan. Món này được nhà hàng tự hào là bánh sandwich kẹp miếng bò lớn nhất tiểu bang. Ellie quyết định không cần phải lo lắng về độ nguy hiểm của nghề nghiệp của Max nữa. Cholesterol sẽ có được anh trước khi có bất kỳ viên đạn nào làm được việc đó.
“Có người nói em đã chuyển đến sống với người bà con ở Los Angeles và đã trở thành một nữ diễn viên,” Spike tiếp tục. “Nhưng mấy năm sau thì anh lại nghe nói em đã trở thành luật sư ở Miami. Thậm chí còn có tin đồn cách đây không lâu, rằng em đang làm việc trên tàu con thoi ở Houston nữa đấy.”
Cô phục vụ mỉm cười với Spike khi đặt ba ly trà đá lên bàn. Anh gật dầu với cô ta và lấy một ly.
“Ba em đã rất đúng khi giấu em khỏi thằng khùng đó.”
“Anh có biết Patterson ở đâu bây giờ không?” Max hỏi.
Anh ta lắc đầu. “Tôi có vài nghi ngờ, nhưng không gì cụ thể cả. Nó đã được cho ra khỏi cái viện tâm thần gần đây nhất cách đây khoảng sáu tháng, nhưng sau đó thì biến mất. Ba mẹ nó thề là họ không biết nó ở đâu.”
“Anh đã hỏi họ à?”
“Phải. Tôi muốn biết tôi có thể phải chờ đợi bao nhiêu rắc rối nữa. Tôi sợ là nó sẽ tiếp tục đeo bám một cô gái nào đó hoặc là lại cố làm bị thương người khác.”
“Ba mẹ hắn vẫn sống ở ở Winston Falls?” Ellie hỏi.
“Phải, họ vẫn ở đây. Vẫn ở trong cùng một ngôi nhà.”
Ellie nổi da gà và nép người vào Max. “Bốn dãy nhà tính từ phía trước và ba tính từ phía sau từ nhà em,” cô nói. “Anh ta chỉ cần đi xa nhiêu đó. Bây giờ anh ta có đang bị truy tìm cho bất cứ tội gì không? Anh ta có nghĩa vụ phải báo cáo cho bất kỳ ai không?”
Spike lắc đầu. “Hăn ta không bị truy nã cho bất kỳ tội gì, cũng không ai tìm kiếm hăn ta – ít nhất là không chính thức. Khi hắn ta được cho ra viện, hắn ta được đề nghị phải tiếp tục điều trị. Đó là tất cả những gì anh biết.” Anh thở dài khi thêm vào. “Ai cũng nghĩ hắn ta bị điên.”
“Từ những gì tôi đọc được và nghe thấy, thì khi nói đến Ellie, hắn ta mới như vậy.” Max đưa ra nhận xét.
“Anh nói đúng. Cô ấy học cùng trường, nhưng nó không chú ý đến cô ấy cho đến khi họ cùng dự một trại hè khoa học với nhau. Nó đã nhìn thấy cô ấy ở đó, và ngay lập tức muốn cô ấy. Thực tế cô ấy chỉ mới mười một tuổi và đã không làm gì nó. Nó không thể để cô ấy đi. Và chắc chắn cũng không chấp nhận bị từ chối. Tôi tin rằng, nếu hôm nay mà nó nhìn thấy cô ấy, nó sẽ lại tấn công cô ấy.”
Max đưa cho Spike danh thiếp của mình. “Nếu anh nghe bất kỳ điều gì về hắn, xin hãy liên lạc với tôi nhé. Ngày cũng như đêm đều được.”
“Anh cũng vậy nhé,” Spike nói, đưa cho Max danh thiếp của mình. “Tôi vẫn đang trông chừng nhà của gia đình Patterson mỗi khi tôi đi ngang đó. Đó là một căn nhà lớn kiểu Victorian, và tôi thề là đã nhìn thấy rèm cửa sổ gác mái tầng ba lung lay. Tôi đã thấy ba mẹ Patterson rời nhà vài phút trước đó, vì thế không thể là họ ở trên đó. Một vài đứa trẻ đang bước ngang qua ngôi nhà, và cũng vừa lúc có biển cấm tiếp giáp với con đường đó. Không ai trong nhà có thể nhìn thấy tôi.”
“Anh nghĩ hắn có thể đang trốn trên căn gác đó?”
“Có thể,” anh ta nói. “Hãy nhớ, ba mẹ Patterson đã khẳng định là họ đã không gặp được Evan, và ngừoi cha còn dọa sẽ kiện tội quấy rối nếu tôi cứ làm phiền họ. Dù vậy, tôi cũng đã làm một thí nghiệm nhỏ. Vài lần ở tháng sắp nghỉ hè, tôi đã đến căn nhà đó vào khoảng ba giờ chiều. Bọn trẻ đi ngang nhà Paterson mỗi ngày. Tôi thấy tấm rèm đó nhúc nhích vài lần. Nhưng chỉ vài lần. Vì vậy, rất có thể nó đang trốn trên đó.”
“Sống trong một ngôi nhà trong sáu tháng mà không đi ra ngoài, cũng không bị nhìn thấy ư?” Ellie nói. “Tôi không tin lắm.”
“Có một vấn đề khác mà anh nên biết,” Max nói, và trong mười phút tiếp theo anh đã nói về vụ án Landrys và vụ án mà Ellie đã chứng kiến.
“Tôi nghĩ Willis Cogburn đang săn tìm cô ấy,” Max nói. “Tôi cũng xem xét khả năng Landrys cử người khác, nhưng bọn chúng thích làm việc với Cogburn.”
“Hắn đã ở tù, vì vậy hắn có trong hệ thống. Tôi sẽ xem ảnh hắn khi trở lại văn phòng.”
“Số di động của anh là gì thế?” Max hỏi. “Tôi sẽ gởi hình hắn cho anh bây giờ.”
Chưa tới một phút sau, Spike đang nhìn vào mặt Cogburn. “Okay,” anh nói. “Tôi có thể làm gì?”
“Tôi muốn đưa Ellie rời khỏi đây, nhưng có một bữa tiệc…”
“Ba mẹ tôi đã nài tôi hãy ở lại cho bữa tiệc của Ava,” Ellie giải thích. “Nếu Max có thể giữ an toàn.”
“Tôi có thể giúp anh chuyện đó,” Spike nói. Quay sang Ellie, anh nói. “Không thể nghỉ ngơi nữa rồi, phải không?”
Cố gắng tỏ ra lạc quan, cô nói, “Ai cũng có những lúc thăng trầm mà…” Cô dừng lại nhìn thấy những biểu hiện hoài nghi của hai người. “Tôi cũng không biết nữa,” cô nói, nhún vai.
“Nói về kế hoạch sau nhé,” Max đề nghị khi thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Ellie. Anh biết chuyện này khó khăn với cô ấy thế nào, nhưng cô ấy đã xử lý nó với lòng can đảm.
“Ý hay đó,” cô nói. Cô không muốn nói về Landrys hay Patterson thêm nữa và đã hỏi Spike về tất cả những người mà cô chợt nhớ ra. Lúc thức ăn tới, cơn thèm ăn của cô đã quay trở lại.
“Em thế nào, Ellie? Em đang làm gì thế?” Spkie hỏi.
“Đang tìm việc,” cô trả lời.
“Em có nghĩ sẽ chuyển về đây lại không?”
Cô lắc đầu. “Em không nghĩ là mình có thể.”
“Ngay cả nếu Patterson sống ở chỗ khác?”
“Ngay cả thế. Tất cả các ký ức của em đều xoay quanh anh ta. Em còn không thể nghĩ em có thể làm gì nữa. Còn anh thì sao?” cô hỏi. “Điều gì khiến anh quyết định vào ngành thực thi pháp luật vậy?”
“Sau khi giúp em, tự dưng anh muốn làm thêm những việc tốt, anh đoán thế, và sau khi tốt nghiệp đại học anh quyết định đây là nghề anh muốn làm và đây là nơi anh muốn sống.”
Spike hỏi vài câu cá nhân về cuộc sống của cô từ khi rời Winston Falls, nhưng Max không để cô trả lời. Anh đã khéo léo làm chệch hướng các câu hỏi hoặc thay đổi chủ đề. Ellie nhận ra anh đang làm gì khi anh đặt tay lên đầu gối cô.
Khi họ trở lại xe và trên đường về Winston Falls, Ellie nói, “Em thấy anh không muốn em kể cho Spike nghe về nơi em sống hay công việc em đang làm. Em tin anh ấy mà.”
“Phải, nhưng em đặt cược bao nhiêu khi anh ta về nhà và kể cho vợ nghe về em, và cô ta sẽ đi kể cho một người hàng xóm nghe…”
“Em biết chứ,” cô nói. “Nhưng em sẽ không nói cụ thể.”
“Ba em đã gặp rất nhiều rắc rối lẫn tiền bạc để che giấu em cho đến khi em đủ lớn để tự chăm sóc mình. Không ai ở đây biết em sống ở đâu, đúng không?”
“Phải,” cô trả lời. “Thậm chí những người bà con cũng không biết nhiều về em, chỉ biết là em đã được gởi đi học sau khi xuất viện. Họ cũng không hỏi nữa, cũng tốt. Ít nhất thì đó là điều mẹ kể với em.”
“Không ai biết em là bác sĩ phẫu thuật à?”
“Em e là thế. Dì Vivien nghĩ em sẽ là một sinh viên vĩnh viễn. Còn chị bà ấy thì nghĩ em vẫn còn đi học bởi vì em chậm chạp.”
Anh cười. “Em mà chậm gì.”
“Anh phê bình em đó à?”
“Không,” anh trả lời, liếc nhìn cô. Cô trông bất mãn, làm anh thấy thích thú. “Em chỉ không biết cách để thư giãn.”
“Không có thời gian.”
“Giờ em đã xong việc ở bệnh viện St. Vincent rồi mà, em có tất cả thời gian trên thế giới này.”
“Em chưa đề cập tới chuyện em đang nợ khoảng 200.000 đô la sao?”
“Nhưng em vẫn có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Cô không đồng ý.
Ba cô đang ở sân sau với người thợ sửa chữa khi họ về đến nhà. Cái khoảng sân rộng đó đã trở thành một công trường xây dựng khi họ đi. Các bồn hoa rỗng xếp ngoài hàng hiên và rải rác ở các vị trí trọng tâm trên bãi cỏ. Một đài phun nước lớn đã được dựng lên ở giữa. Max đưa cho ông William cái rờ le nhiệt và đứng nói chuyện với hai người đàn ông trong khi Ellie vào nhà. Cô thấy có vài bó hoa được giao sớm. Có vài bó nằm trên bàn bếp và nhiều hơn ở bàn trong phòng khách. Việc sắp xếp các đóa tú cầu trắng và hoa hồng trắng trộn với lá xanh có vẻ đơn giản, nhưng lại rất hợp.
Bàn phòng ăn đã được dọn cho bữa tối. Có bảy chỗ ngồi. Cô biết điều đó có nghĩa gì, và cô ngay lập tức muốn mình và Max sẽ tránh đi đâu đó. Cô sẽ đi bất cứ đâu để tránh không ngồi kế Ava hay John. Vấn đề là, cô không thể nghĩ ra được gì.
Cô cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, vì thế cô đã rót cho mình một ly sữa và dựa vào bồn rửa chén để uống nó.
Max bước vào, nhìn cô, và hỏi, “Có chuyện gì à?”
Bộ trông cô đang kích động lắm sao?
“Không có gì. Chỉ muốn uống sữa thôi.”
Khi mẹ cô bước vào nhà bếp, Ellie thấy bà đang ăn bận cho một dịp đặc biệt. một cái váy không tay màu trắng và đôi giày cao gót. “Váy mới hả mẹ?” cô hỏi.
“Không, mẹ có nó cũng vài năm rồi. Chỉ là con mới thấy mà thôi.”
“Nó đẹp lắm ạ,” cô nói. “Trông mẹ đẹp lắm, Mẹ.”
“Cám ơn con yêu. Giờ thì, Ellie,” bà nói, “có vài điều mẹ muốn thảo luận.”
Ellie đã uống xong ly sữa. Đặt cái ly vào bồn rửa, cô nói, “Ôi trời ơi, lại nữa rồi.”
“Con nói gì vậy?”
“Mỗi khi mẹ bắt đầu với câu ‘Giờ thì, Ellie,’ là con biết chúng ta sẽ nói tới những chuyện mà con không muốn nghe.”
“Ava em con và hôn phu của nó sẽ đến đây dùng bữa tối.”
“Vậy là con đã đúng. Con không muốn nghe chuyện đó.”
“Bọn chúng đang đi đón Annie ở sân bay và sẽ về tới đây khoảng sáu rưỡi.”
Ellie quay sang Max. “Anh sẽ thích Annie. Hồi đó nó có nickname là Annie kẹo ngọt bởi vì nó rất ngọt ngào.”
Ba cô bước vào nhà bếp đúng lúc nghe thấy nhận xét của Ellie. Ông lắc đầu. “Cho đến khi con đi thôi,” ông nói. Ông lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo và lau trán, sau đó thả nó vào một cái ghế để thở trước khi tiếp tục. “Annie đã trở nên thu mình lại, và phải mất một thời gian dài nó mới phục hồi lại được, đó là khi nó quyết định muốn làm cái gì đó trong ngành thực thi pháp luật khi lớn lên. Nó không thể hiểu tại sao Patterson lại không bị nhốt lại suốt đời. Thực ra mà nói thì cả ba cũng thế.” Ông thêm vào, “Nó cảm thấy bất lực.”
Max gật đầu. Bất lực. Anh có thể thấy mình đồng cảm với suy nghĩ của Annie. Khi anh còn là một cậu bé, anh đã cảm thấy y như vậy sau khi bỏ trốn khỏi những người cha mẹ nuôi.
“Annie vẫn rất dễ thương,” Ellie khăng khăng. “Tụi con nhắn tin cho nhau suốt. Nó vẫn còn tinh quái lắm.”
“Còn Ava?” Max hỏi. “Cô ấy có nickname không?”
Mẹ cô cố ngăn Ellie trả lời. “Bọn chúng là sinh đôi, cậu biết đấy. Giống hệt nhau.”
“Thỉnh thoảng tôi vẫn không thể nhận ra chúng,” cha cô cường điệu.
“Con nhận ra,” Ellie nói. “Mắt Ava phát sáng trong bóng tối.”
“Thôi đi, vì Chúa,” mẹ cô thì thầm.
Cha cô quyết định bỏ qua câu nhận xét đó. Người thợ sửa chữa đã lắp một máy lạnh nhỏ vì anh ta nói cái máy điều hòa thay thế đã bị mất vài bộ phận. Anh ta sẽ trở lại vào ngày mai để sửa nó và lắp cái rờ le mới vào. Dù vậy ba sẽ vẫn giữ cái máy nhỏ đó. Ba đã mua được nó với giá hời.”
Chuông cửa reo, mẹ cô vội đi mở cửa. Bà quay lại nhà bếp nói, “William, cho họ biết chỗ lắp đặt nhé.”
Cha cô chầm chậm đứng lên, và sau đó hai người ra sân sau, Ellie nói, “Em sẽ quay lại ngay.”
Cô đi vào phòng tắm của ba mẹ và lục mấy loại thuốc trong tủ. Sắc mặt của ba cô đã tốt hơn nhiều nhưng tốt hơn là cô nên quan tâm tới ông ấy. Căng thẳng có thể là một tên giết người. Cô đang tìm một loại thuốc trợ tim nhưng không tìm thấy . Ở phần thuốc chỉ định, cô thấy một chai thuốc ngủ. Cô đọc nhãn và mở nắp. Đã hết một nửa. Cô biết không cần phải lo lắng về điều này, tuy vậy cô vẫn thấy lo.
“Em đang làm gì vậy?” Max hỏi khi cô trở ra. Anh đang đứng ở cửa sổ trong phòng khách nhìn ra ngoài đường.
“Em kiểm tra các loại thuốc kê toa trong tủ thuốc để tìm xem ba mẹ em đang dùng gì. Nếu có gì không ổn với họ, em sẽ chẳng bao giờ biết được. Họ sẽ không nói cho em biết.”
“Vậy em có thấy gì không?”
“Các viên thuốc ngủ của ba em,” cô trả lời. “Em nghĩ đó là do những căng thẳng mà em đã gây ra cho ông ấy trong những năm qua – chưa kể đến những căng thẳng cho đám cưới của Ava.”
“Em sẽ kể cho anh về Ava chứ? Anh cảm nhận được một chút thù địch.”
Cô cười. “Không hổ danh anh là một đặc vụ FBI. Anh thật sâu sắc.”
“Không cần phải mỉa mai vậy đâu.”
Cô băng qua căn phòng và đứng bên cạnh anh nhìn ra đường với hai cánh tay khoanh lại. “Em ở đây là để dự đám cưới của Ava bởi mẹ em muốn thế. Thật sự muốn thế,” cô nhấn mạnh.
“Ừ.”
“Nó sẽ lấy John Noble, hôn phu cũ của em.”
Anh nhướng một bên mày. “Gì?”
“John đã cầu hôn em chỉ vài ngày trước khi em dẫn anh ấy về nhà ra mắt gia đình.”
“Anh hiểu,” anh nói khi cô ngập ngừng.
“Mọi người đều muốn làm cho anh ta cảm thấy như ở nhà… đặc biệt là Ava.”
Max cảm thấy sắp có chuyện và chờ để nghe cô nói tiếp.
“Vào đêm sau khi bọn em tới, em thấy anh ta trên giường với nó.”
“Ah…”
Cau mày, cô nói. “Ah, cái gì?”
“Em đổ lỗi cho anh ta chuyện đã xảy ra, hay em chỉ đổ lỗi cho em gái em?”
“Ava biết mình đang làm gì.”
“Còn anh ta thì không?”
“Dĩ nhiên anh ta cũng thế,” cô nói. “Nhưng Ava và em luôn cãi nhau, và đó là giọt nước tràn ly. Em đã thu dọn hành lý và trở lại St. Louis.”
“Vậy điều gì đã gây ra những chuyện căng thẳng đó?” anh hỏi, tò mò.
“Khi bọn em còn nhỏ hễ có cứ bất kỳ gì sai trái là Ava lại đổ lỗi cho em. Nó với Annie được tổ chức tiệc sinh nhật, và Ava đã cáo buộc em đã làm hủy cái bữa tiệc đó. Dù sao thì đó cũng là lỗi của em.”
“Em đã làm gì nó vậy?”
“Em bị đánh bất tỉnh,” cô nói. “Và ba mẹ phải ở bệnh viện.”
“Đó cũng là khi em được đưa đi khỏi Winston Falls phải không?”
“Không, không phải lúc ấy.”
“Trời, Ellie, em đã bị Patterson làm cho phải đi bệnh viện bao nhiêu lần hả? Hồ sơ không nói tới chuyện này.”
“Chỉ vài lần.”
Cô cố tỏ ra chán chường về nó, nhưng anh biết nói về cái thằng khốn đó làm cô thấy lo lắng. Anh có thể nghe thấy điều đó trong giọng cô.
“Có phải với em về đây là một điều khó khăn, mặc dù chỉ có vài ngày?”
Cô thấy không có lý do gì để nói dối. “Em thấy như có đá trong dạ dày của mình, và nó sẽ không biến mất cho đến khi em rời khỏi đây, tất cả cũng chỉ vì hắn. Em đã từng nghĩ thật kỳ lạ khi hắn không cố tìm em.”
“Sao em biết hắn không cố chứ?”
“Em không nghĩ không phải là không thể tìm ra em ở đâu. Em đã dùng họ Wheatley trong một thời gian, nhưng em đã dùng lại tên thật cho bằng tiến sĩ. Một bác sĩ tâm thần học đã cho rằng sự ám ảnh của Patterson bằng cách nào đó gắn liền với Winston Falls.”
“Có lẽ vậy,” anh đồng ý, dù anh thấy không thuyết phục.
“Bác sĩ đó còn nói rằng Patterson bị ám ảnh phải giết em ở đây. Đó chỉ là giả thuyết,” cô thêm vào với một cái nhún vai.
Còn Max thì có một lý thuyết khác. Một người đàn ông với một ám ảnh bạo lực sẽ không dừng lại để bắt được nạn nhân của hắn, và lý do duy nhất hắn không giết chết Ellie là bởi vì hắn không thể tìm thấy cô. Từ điều anh đọc được trong hồ sơ, anh cũng biết rằng Patterson sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi hắn bị cách ly khỏi cuộc sống.
“Em sẽ không nói về hắn ta nữa.”
“Được rồi, vậy hãy kể cho anh về cái gã Noble đi. Em có yêu anh ta không?”
“Chỉ sơ sơ.”
Max bật cười. “Nói cách khác, có nghĩa là không phải không,” anh nói. “Vậy chính xác chỉ sơ sơ là sao?”
“John là một bác sĩ da liễu, vì thế có rất ít khả năng nguy hiểm trong nghề nghiệp. Điều đó làm anh ta an toàn.” Và Chúa biết, mình cũng rất muốn tìm thấy cảm giác an toàn, cô nghĩ đến bản thân mình.
“Còn gì khác không?”
“Cả hai bọn em đều là bác sĩ nội trú, vì vậy bọn em có điểm chung là bệnh viện và thuốc men.”
“Còn gì khác?”
“Anh ta cực kỳ lịch sự và dễ tính.”
Max nhận thấy cô không đề cập đến một cảm xúc hay một kết nối thể xác. “Em sẽ không kết hôn với anh ta.”
“Không, em sẽ không làm thế,” cô thừa nhận. “Em nhận thấy sau thất bại đó em không thể kết hôn với ai hết. Cuộc đời của em không thể đoán trước được.”
“Vì nó sẽ không an toàn cho người đàn ông mà em sẽ kết hôn?”
Có phải anh đọc được suy nghĩ của cô không vậy? “Phải, đúng vậy. Sẽ không an toàn.”
“Em đang để thằng khốn Patterson đó tiếp tục phá hoại cuộc sống của mình.”
Cô không đồng ý. “Anh không hỏi em có ngủ với John hay không à?”
“Không,” anh trả lời. “Anh biết là em đã không.”
Cô nhìn lên anh. “Sao anh biết?”
Anh không nói anh đang nghĩ gì, bất kỳ người đàn ông nào đã lên giường với Ellie sẽ không bao giờ muốn hay cần người đàn bà nào khác. Thay vào đó, anh nói, “Anh chỉ biết vậy thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.