Chương 22
Julie Garwood
11/07/2020
Max đang đứng trong phòng khách chờ Ellie khi Annie ra hiệu cho anh từ hành lang.
“Em có thể nói chuyện riêng với anh được không ạ?” Annie hỏi. Vì anh là người duy nhất trong phòng này, anh nghĩ câu hỏi này thật kỳ lạ. “Được, okay.”
“Trong văn phòng của anh nhé?”
Anh bật cười. “Văn phòng của tôi á. Tôi đoán chắc là tôi đã dùng nó hơi nhiều nhỉ”
Annie gật đầu. “Ellie và em biết anh đang làm gì. Anh không muốn giáp mặt với Ava và John. Em thích đàn ông, nhưng cũng phải công nhận, anh ấy thật chán. Em lẽ ra không nên nói như thế, nhưng mà thật sự anh ấy là như vậy.”
Max theo cô vào văn phòng. Cô vào trước và giữ cửa. Khi anh đã vào trong, cô đóng cửa lại và dựa vào đó. Da cô tái xanh. Max với tay xuống bàn lấy cái thùng rác và giữ nó cho cô.
Annie thấy cái nhìn láu lỉnh trong đôi mắt anh. “Em không sao,” cô nói.
“Trông cô không khỏe.”
Cô vỗ nhẹ vào má, cố để cho nó có chút màu sắc. “Mùi cà phê. Nó làm dạ dày em nhộn nhạo.”
Max đặt thùng rác xuống nhưng vẫn để đó phòng hờ.
“Em xin lỗi về chuyện em bị nôn hôm qua. Em hy nó không làm anh thấy ghê.”
“Tôi có sáu anh em trai. Chẳng gì làm tôi thấy ghê được.”
“Em cũng xin lỗi vì đã không hoàn thành cuộc trò chuyện của chúng ta. Sau khi chạy lên lầu đánh răng, em mới nghĩ lại được.” Cô có vẻ không thoải mái và không dứt khoát.
“Cô có muốn chút không khí trong lành không? Chúng ta ra ngoài hàng hiên để trò chuyện nhé?”
Cô lắc đầu. “Ava đang đợi ở ngoài.”
Như thể ra hiệu cho thấy, họ nghe tiếng còi ô tô ré lên.
“Con bé chắc là mất kiên nhẫn rồi,” Annie nói.
“Uh-huh.”
“Về chuyện em nhờ anh…” Cô ngập ngừng.
“Ừ?”
“Anh có thể tìm giúp em một người không ạ?”
“Anh sẽ cố xem sao.”
“Em không muốn anh ấy biết em đang tìm anh ấy. Em chỉ muốn biết anh ấy ở đâu bởi vì…bởi vì…”
Nước mắt cô chực trào, và Max không biết phải làm gì hay nói gì. “Ồ, đừng làm thế,” anh nói. “Thôi nào, đừng… Để tôi đi tìm Ellie hay mẹ cô nhé. Đừng khóc, Annie. Tôi sẽ tìm anh ta cho cô.”
Anh không biết làm thế nào để an ủi cô. Anh bước lại gần cô, nghĩ rằng anh sẽ đưa cô đến gặp chị cô, nhưng ngay khi anh chạm vào vai cô, cô tựa vào ngực anh, và những giọt nước mắt biến thành tiếng nức nở thổn thức.
Chuyện gì thế này? Max choàng tay mình qua cô và ôm cô. “Sẽ ổn thôi,” anh hứa. “Sẽ ổn thôi.”
Ava đang bóp còi không ngừng, còn Ellie thì đang đi tìm Annie trong khi mẹ cô đang đi ra ngoài để bảo Ava thôi làm ồn đi.
Ellie mở cửa văn phòng và nhìn thấy Max đang cố gắng an ủi em gái cô. Anh đang vỗ vỗ vào lưng con bé khi nó khóc trên vai anh. Ellie lặng lẽ đóng cửa lại. Sau đó nước mắt cũng ậng lên trong đôi mắt cô. Sao cô có thể không yêu người đàn ông này cho được?
Cho Ava chờ chết luôn đi.
“Em có thể nói chuyện riêng với anh được không ạ?” Annie hỏi. Vì anh là người duy nhất trong phòng này, anh nghĩ câu hỏi này thật kỳ lạ. “Được, okay.”
“Trong văn phòng của anh nhé?”
Anh bật cười. “Văn phòng của tôi á. Tôi đoán chắc là tôi đã dùng nó hơi nhiều nhỉ”
Annie gật đầu. “Ellie và em biết anh đang làm gì. Anh không muốn giáp mặt với Ava và John. Em thích đàn ông, nhưng cũng phải công nhận, anh ấy thật chán. Em lẽ ra không nên nói như thế, nhưng mà thật sự anh ấy là như vậy.”
Max theo cô vào văn phòng. Cô vào trước và giữ cửa. Khi anh đã vào trong, cô đóng cửa lại và dựa vào đó. Da cô tái xanh. Max với tay xuống bàn lấy cái thùng rác và giữ nó cho cô.
Annie thấy cái nhìn láu lỉnh trong đôi mắt anh. “Em không sao,” cô nói.
“Trông cô không khỏe.”
Cô vỗ nhẹ vào má, cố để cho nó có chút màu sắc. “Mùi cà phê. Nó làm dạ dày em nhộn nhạo.”
Max đặt thùng rác xuống nhưng vẫn để đó phòng hờ.
“Em xin lỗi về chuyện em bị nôn hôm qua. Em hy nó không làm anh thấy ghê.”
“Tôi có sáu anh em trai. Chẳng gì làm tôi thấy ghê được.”
“Em cũng xin lỗi vì đã không hoàn thành cuộc trò chuyện của chúng ta. Sau khi chạy lên lầu đánh răng, em mới nghĩ lại được.” Cô có vẻ không thoải mái và không dứt khoát.
“Cô có muốn chút không khí trong lành không? Chúng ta ra ngoài hàng hiên để trò chuyện nhé?”
Cô lắc đầu. “Ava đang đợi ở ngoài.”
Như thể ra hiệu cho thấy, họ nghe tiếng còi ô tô ré lên.
“Con bé chắc là mất kiên nhẫn rồi,” Annie nói.
“Uh-huh.”
“Về chuyện em nhờ anh…” Cô ngập ngừng.
“Ừ?”
“Anh có thể tìm giúp em một người không ạ?”
“Anh sẽ cố xem sao.”
“Em không muốn anh ấy biết em đang tìm anh ấy. Em chỉ muốn biết anh ấy ở đâu bởi vì…bởi vì…”
Nước mắt cô chực trào, và Max không biết phải làm gì hay nói gì. “Ồ, đừng làm thế,” anh nói. “Thôi nào, đừng… Để tôi đi tìm Ellie hay mẹ cô nhé. Đừng khóc, Annie. Tôi sẽ tìm anh ta cho cô.”
Anh không biết làm thế nào để an ủi cô. Anh bước lại gần cô, nghĩ rằng anh sẽ đưa cô đến gặp chị cô, nhưng ngay khi anh chạm vào vai cô, cô tựa vào ngực anh, và những giọt nước mắt biến thành tiếng nức nở thổn thức.
Chuyện gì thế này? Max choàng tay mình qua cô và ôm cô. “Sẽ ổn thôi,” anh hứa. “Sẽ ổn thôi.”
Ava đang bóp còi không ngừng, còn Ellie thì đang đi tìm Annie trong khi mẹ cô đang đi ra ngoài để bảo Ava thôi làm ồn đi.
Ellie mở cửa văn phòng và nhìn thấy Max đang cố gắng an ủi em gái cô. Anh đang vỗ vỗ vào lưng con bé khi nó khóc trên vai anh. Ellie lặng lẽ đóng cửa lại. Sau đó nước mắt cũng ậng lên trong đôi mắt cô. Sao cô có thể không yêu người đàn ông này cho được?
Cho Ava chờ chết luôn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.