Chương 28
Julie Garwood
11/07/2020
Hậu quả không đẹp tí nào.
Ava đứng giữa sân quan sát sự thiệt hại. Cô không nghe thấy tiếng sấm mà vẫn đứng đó khi bầu trời mở ra và mưa như trút nước lên cô. Khi cô bước vào nhà bếp, cô ướt như chuột lột.
John lấy ra một cái khăn tắm và cố lau nhẹ lên hai cánh tay cô, nhưng cô đẩy tay anh ra. Cô đang run rẩy với phẫn nộ.
“Chị ta đâu rồi?” cô hỏi trong một tiếng hét làm ngôi nhà rung lên, chắc ít nhất cũng cỡ bảy độ Richter.
Mẹ cô đang ngồi ở bàn với hai tay ôm đầu khi Ava rổn rảng buộc tội Ellie đã cố tình gây chuyện để phá hủy bữa tiệc của cô. Sau khi nghe những lời vô lý đó trong vài phút, bà Claire đứng dậy và nói, “Ava, im đi và về nhà đi. Con làm mẹ đau đầu quá đấy.”
Tay Ava đưa lên cổ họng mình. “Mẹ, đây là đêm của con mà. Và cũng là của John,” cô thêm vào. “Làm thế nào mà mẹ lại đứng về phía Ellie nhỉ?”
“Mẹ chẳng đứng về bên nào hết,” mẹ cô nói. “Con không biết chuyện gì đã xảy ra trước khi con bước ra khỏi xe đâu,” bà chỉ ra ngoài. “Con không nên đổ tội cho bất kỳ ai.”
“Ồ, con biết ai gây ra nó rồi mà. Ellie chứ ai.”
“Im đi. Mẹ biết con buồn-“
“Buồn không phải là từ mô tả được con đang cảm thấy gì đâu.”
“Đám cưới này biến con thành một đứa điên mất rồi.”
“Con chỉ muốn nó hoàn hảo. Có gì sai sao?” Cô òa khóc và bước vào vòng tay của John để anh an ủi cô. “Cái sân thật là đẹp với toàn hoa là hoa… và cái lều cũng thật hoàn hảo…” Cô đột ngột bật ra khỏi chồng sắp cưới. “Chị ta đâu?” cô hét lên.
“Trong phòng tắm,” mẹ cô đã dịu lại. “Max và ba con đang chăm sóc vết thương trên trán nó.”
Ava ào ra khỏi nhà bếp, bước vội qua các bà dì của mình, đang ngồi trên sofa thưởng thức những lát bánh, và chạy xuống hành lang, để lại những vũng nước theo sau những bước đi. Cô cố vượt qua ba cô, đang vô tình đứng chặn cửa phòng tắm.
Ellie đã được lau sạch vết thương với chất khử trùng từ bộ sơ cứu của cha cô, và giờ đang ngồi một bên bồn tắm vén tóc ra sau để Max dán gạc y tế cho cô. Anh không làm tốt lắm bởi tay anh đang run lên. Anh vẫn còn đang tức giận vì đã để Patterson chạm được vào cô, anh không thể nói được từ nào. Những ý nghĩ vì chuyện có thể đã xảy ra đang chạy đua trong đầu anh. Chuyện gì xảy ra nếu anh đã ở bên ngoài? Patterson có thể đã giết được cô trước khi Max nghe được tiếng cô hét.
“Max…,” Ellie bắt đầu.
“Đừng nhúc nhích.”
“Em vẫn đang ở yên đây mà. Em là bác sĩ. Để em-“
“Không, anh cần làm việc này.”
Ellie đã giữ tóc mình ra sau quá lâu rồi, cánh tay cô đang mỏi nhừ. Dù vậy cô đã không than vãn gì. Vẻ mặt đau khổ của Max làm cô muốn an ủi anh, nhưng cô biết anh sẽ không nghe. Anh đang cảm thấy có lỗi với cô.
“Ba à, có thể cho con với Max một mình được không ạ?”
“Em vẫn đang chảy máu đấy,” Max nói với cô.
Ba cô đặt bộ sơ cứu vào lòng Ellie và kéo cánh cửa lại đằng sau ông. Ellie nghe tiếng hét của Ava và nhanh chóng khóa cửa lại. Cô lờ đi tiếng đập cửa của Ava khi cô cầm lấy miếng băng Steri-Strips từ Max và dán nó vào vết thương. Chỉ mất có ba giây để cô dán kín lại vết thương đó. Sau đó cô quay sang anh.
“Cám ơn anh.”
Anh trừng mắt nhìn lại cô, vẫn còn đang giận dữ. “Anh đã sai lầm.”
“Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh vì cái quái gì chứ? Thôi đi. Giờ không phải là lúc-“
Ellie hôn lên má anh, sau đó tới hàm anh. “Cám ơn anh,” cô thì thầm, “vì đã cứu em và vì đã bắt được hắn.” Cô cọ môi mình lên môi anh. “Giờ anh hãy nói, ‘Không có chi’ đi”.
“Ellie, em có thể đã bị giết rồi. Anh lẽ ra nên-“
“Cám ơn anh.”
Anh nhận ra họ đang quay trở lại lúc đầu. “Em chắc vẫn sẽ nói câu này cho tới khi anh nói ‘Không có chi’ phải không?”
“Không, cho đến khi anh hôn em.”
Anh nhẹ nhàng choàng tay mình quanh cô, thì thầm, “Có máu trên tóc em,” và hôn cô. Miệng cô mở ra bên dưới anh.
Trong khi đó, Ava vẫn đang đập mạnh vào cửa, đang đe dọa giết người.
Khi Max cuối cùng ngẩng đầu lên, anh nói, “Có muốn mượn súng không?”
“Chị không thể trốn mãi trong đó đâu, Ellie,” Ava hét lên.
“Tới lúc giải quyết chuyện này rồi,” cô nói.
Max bước ra trước cô và mở cửa. Anh bắt Ava lùi lại đơn giản chỉ bằng cách bước thẳng vào cô. Cô không còn lựa chọn.
Các bà dì đã rất kinh hãi trước tình trạng của Ellie. Váy cô vừa rách vừa đầy máu, còn tóc quanh vết thương của cô cũng bê bết máu.
“Tới đây ngồi với dì,” Dì Cecilia nói, vỗ nhẹ vào ghế giữa bà với dì Vivien.
Ellie vâng lời và mỉm cười khi ai cũng đang cố gắng an ủi cô.
Sự cảm thông của họ làm Ava thấy tức giận. “Cháu mới là nạn nhân ở đây,” cô hét lên.
“Mẹ chẳng thấy chút máu nào ở con cả,” mẹ cô nói nhanh. Bà ngồi xuống chiếc ghế bành kế chiếc sofa.
“Claire, bánh ngon thật,” Dì Cecilia nói.
“Annie đâu rồi ạ?” Ava hỏi. “Chị ấy sẽ đứng về phía con.”
“Nó đang thay đồ, và vì Chúa, đừng có nói bên nào nghe chưa.”
Hershey ra hiệu cho Max. Một phút sau, Ellie nhìn qua vai thấy hai người đàn ông đang đứng trong bếp. Max bỏ hai tay vào túi và gật đầu mỗi câu Hershey nói với anh.
Ngay khi Max bước trở vào phòng khách, ông William buột miệng nói, “Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã để cửa trước không khóa khi tôi dẫn khách bước qua nhà. Bởi thế nên thằng đó mới vào trong được. Trước khi Spike đến, nó đã trốn trên lầu và chờ đợi. Đó là những gì nó đã làm, và tất cả là lỗi của tôi.”
“Ai đã trốn trên lầu ạ?” Ava đang cố nắm bắt câu chuyện.
“Evan Patterson. Nó đã vào được trong nhà với một khẩu súng, và chờ trên lầu.”
Ava choáng váng. “Sao không ai nói cho con biết hết vậy? Con nghe ai đó nói Ellie gặp rắc rối, nhưng con không biết-“
“Trong nửa tiếng qua cô chỉ bận tâm tới nguyền rủa người khác,” Ellie nói. “Có thèm nghe ai nói đâu mà biết.”
Bà Claire quay sang chồng. “Ông không nên tự trách mình như thế, William.”
“Đúng đó, Ba,” Ellie đồng ý. “Ba cần tập trung vào tin tức tốt lành. Evan Patterson đang trên đường vào đồn tạm giam, và Max nói với con rằng, bởi vì hắn ta có súng và cố giết con và một đặc vụ liên bang, nên chắc chắn hắn sẽ có một thời gian rất dài, dài hơn bao giờ hết trong tù.”
Tinh thần cha cô đã được nâng lên. “Phải, đúng vậy. Ba thừa nhận không biết hắn ẩn náu ở đâu đã làm ba lo lắng không yên.”
Ava ngồi sụp xuống ghế. John hôn lên trán cô và thông báo anh sẽ ăn tối một chút. Nhà bếp trông như một nồi lẩu thập cẩm.
“Mỗi lần…,” Ava càu nhàu. “Luôn luôn là chị, Ellie. Lần nào cũng vậy. Em sắp kết hôn, vậy mà tối nay không phải là thời gian dành cho em. Em thề là em đã nghĩ chị cố tình làm thế.”
Luôn luôn là một diễn viên kịch xuất sắc, Ellie nghĩ. Cô cảm thấy một cơn bùng nổ nên nói, “Phải đó, Ava. Chị đã cố tình mọi chuyện đấy. Chị đã gọi cho Evan Patterson và nói, “Nghe này, Evan yêu dấu, hãy kiếm một khẩu súng, rồi lẻn vào nhà ba mẹ tôi, nhớ trốn trên lầu nha. Tôi sẽ để anh đánh đập tôi lần nữa và giết tôi luôn nếu được vì thế bữa tiệc của Ava sẽ bị phá sản.”
“Châm chọc của con không được đánh giá cao đâu, cô gái trẻ,” mẹ cô nói.
Ava trông có vẻ buồn bã. Đầu nó ngã về phía trước, vai xụi xuống. “Mỗi lần…”
“Thôi, vì Chúa,” Ellie nói. “Được rồi, Ava. Chị xin lỗi. Chị xin lỗi vì đã phá tiệc của em. Chị thật sự đã làm thế. Mọi thứ đã thật là tuyệt. Em đã lên kế hoạch rất hoàn hảo.”
Em gái cô vểnh mặt lên một chút. “Thì em làm mà.”
“Phải,” Ellie nói. Đầu cô đang bắt đầu căng lên, các dây thần kinh muốn vỡ tung, và cô đang bắt đầu run rẩy trong cơn dư chấn của điều cô đã trải qua. “Mọi thứ đã thật là lộng lẫy.”
“Cám ơn vì đã thừa nhận chị đã phá nó,” Ava khụt khịt.
“Phải, chị đã làm thế, và chị xin lỗi,” cô đã nói câu này được ba lần.
“Em sẽ tha thứ cho chị nếu chị hứa với em một việc,” Ava nói.
“Bất cứ việc gì.”
“Hãy hứa với em chị sẽ tránh xa đám cưới em ra.”
Ava đứng giữa sân quan sát sự thiệt hại. Cô không nghe thấy tiếng sấm mà vẫn đứng đó khi bầu trời mở ra và mưa như trút nước lên cô. Khi cô bước vào nhà bếp, cô ướt như chuột lột.
John lấy ra một cái khăn tắm và cố lau nhẹ lên hai cánh tay cô, nhưng cô đẩy tay anh ra. Cô đang run rẩy với phẫn nộ.
“Chị ta đâu rồi?” cô hỏi trong một tiếng hét làm ngôi nhà rung lên, chắc ít nhất cũng cỡ bảy độ Richter.
Mẹ cô đang ngồi ở bàn với hai tay ôm đầu khi Ava rổn rảng buộc tội Ellie đã cố tình gây chuyện để phá hủy bữa tiệc của cô. Sau khi nghe những lời vô lý đó trong vài phút, bà Claire đứng dậy và nói, “Ava, im đi và về nhà đi. Con làm mẹ đau đầu quá đấy.”
Tay Ava đưa lên cổ họng mình. “Mẹ, đây là đêm của con mà. Và cũng là của John,” cô thêm vào. “Làm thế nào mà mẹ lại đứng về phía Ellie nhỉ?”
“Mẹ chẳng đứng về bên nào hết,” mẹ cô nói. “Con không biết chuyện gì đã xảy ra trước khi con bước ra khỏi xe đâu,” bà chỉ ra ngoài. “Con không nên đổ tội cho bất kỳ ai.”
“Ồ, con biết ai gây ra nó rồi mà. Ellie chứ ai.”
“Im đi. Mẹ biết con buồn-“
“Buồn không phải là từ mô tả được con đang cảm thấy gì đâu.”
“Đám cưới này biến con thành một đứa điên mất rồi.”
“Con chỉ muốn nó hoàn hảo. Có gì sai sao?” Cô òa khóc và bước vào vòng tay của John để anh an ủi cô. “Cái sân thật là đẹp với toàn hoa là hoa… và cái lều cũng thật hoàn hảo…” Cô đột ngột bật ra khỏi chồng sắp cưới. “Chị ta đâu?” cô hét lên.
“Trong phòng tắm,” mẹ cô đã dịu lại. “Max và ba con đang chăm sóc vết thương trên trán nó.”
Ava ào ra khỏi nhà bếp, bước vội qua các bà dì của mình, đang ngồi trên sofa thưởng thức những lát bánh, và chạy xuống hành lang, để lại những vũng nước theo sau những bước đi. Cô cố vượt qua ba cô, đang vô tình đứng chặn cửa phòng tắm.
Ellie đã được lau sạch vết thương với chất khử trùng từ bộ sơ cứu của cha cô, và giờ đang ngồi một bên bồn tắm vén tóc ra sau để Max dán gạc y tế cho cô. Anh không làm tốt lắm bởi tay anh đang run lên. Anh vẫn còn đang tức giận vì đã để Patterson chạm được vào cô, anh không thể nói được từ nào. Những ý nghĩ vì chuyện có thể đã xảy ra đang chạy đua trong đầu anh. Chuyện gì xảy ra nếu anh đã ở bên ngoài? Patterson có thể đã giết được cô trước khi Max nghe được tiếng cô hét.
“Max…,” Ellie bắt đầu.
“Đừng nhúc nhích.”
“Em vẫn đang ở yên đây mà. Em là bác sĩ. Để em-“
“Không, anh cần làm việc này.”
Ellie đã giữ tóc mình ra sau quá lâu rồi, cánh tay cô đang mỏi nhừ. Dù vậy cô đã không than vãn gì. Vẻ mặt đau khổ của Max làm cô muốn an ủi anh, nhưng cô biết anh sẽ không nghe. Anh đang cảm thấy có lỗi với cô.
“Ba à, có thể cho con với Max một mình được không ạ?”
“Em vẫn đang chảy máu đấy,” Max nói với cô.
Ba cô đặt bộ sơ cứu vào lòng Ellie và kéo cánh cửa lại đằng sau ông. Ellie nghe tiếng hét của Ava và nhanh chóng khóa cửa lại. Cô lờ đi tiếng đập cửa của Ava khi cô cầm lấy miếng băng Steri-Strips từ Max và dán nó vào vết thương. Chỉ mất có ba giây để cô dán kín lại vết thương đó. Sau đó cô quay sang anh.
“Cám ơn anh.”
Anh trừng mắt nhìn lại cô, vẫn còn đang giận dữ. “Anh đã sai lầm.”
“Cám ơn anh.”
“Cám ơn anh vì cái quái gì chứ? Thôi đi. Giờ không phải là lúc-“
Ellie hôn lên má anh, sau đó tới hàm anh. “Cám ơn anh,” cô thì thầm, “vì đã cứu em và vì đã bắt được hắn.” Cô cọ môi mình lên môi anh. “Giờ anh hãy nói, ‘Không có chi’ đi”.
“Ellie, em có thể đã bị giết rồi. Anh lẽ ra nên-“
“Cám ơn anh.”
Anh nhận ra họ đang quay trở lại lúc đầu. “Em chắc vẫn sẽ nói câu này cho tới khi anh nói ‘Không có chi’ phải không?”
“Không, cho đến khi anh hôn em.”
Anh nhẹ nhàng choàng tay mình quanh cô, thì thầm, “Có máu trên tóc em,” và hôn cô. Miệng cô mở ra bên dưới anh.
Trong khi đó, Ava vẫn đang đập mạnh vào cửa, đang đe dọa giết người.
Khi Max cuối cùng ngẩng đầu lên, anh nói, “Có muốn mượn súng không?”
“Chị không thể trốn mãi trong đó đâu, Ellie,” Ava hét lên.
“Tới lúc giải quyết chuyện này rồi,” cô nói.
Max bước ra trước cô và mở cửa. Anh bắt Ava lùi lại đơn giản chỉ bằng cách bước thẳng vào cô. Cô không còn lựa chọn.
Các bà dì đã rất kinh hãi trước tình trạng của Ellie. Váy cô vừa rách vừa đầy máu, còn tóc quanh vết thương của cô cũng bê bết máu.
“Tới đây ngồi với dì,” Dì Cecilia nói, vỗ nhẹ vào ghế giữa bà với dì Vivien.
Ellie vâng lời và mỉm cười khi ai cũng đang cố gắng an ủi cô.
Sự cảm thông của họ làm Ava thấy tức giận. “Cháu mới là nạn nhân ở đây,” cô hét lên.
“Mẹ chẳng thấy chút máu nào ở con cả,” mẹ cô nói nhanh. Bà ngồi xuống chiếc ghế bành kế chiếc sofa.
“Claire, bánh ngon thật,” Dì Cecilia nói.
“Annie đâu rồi ạ?” Ava hỏi. “Chị ấy sẽ đứng về phía con.”
“Nó đang thay đồ, và vì Chúa, đừng có nói bên nào nghe chưa.”
Hershey ra hiệu cho Max. Một phút sau, Ellie nhìn qua vai thấy hai người đàn ông đang đứng trong bếp. Max bỏ hai tay vào túi và gật đầu mỗi câu Hershey nói với anh.
Ngay khi Max bước trở vào phòng khách, ông William buột miệng nói, “Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã để cửa trước không khóa khi tôi dẫn khách bước qua nhà. Bởi thế nên thằng đó mới vào trong được. Trước khi Spike đến, nó đã trốn trên lầu và chờ đợi. Đó là những gì nó đã làm, và tất cả là lỗi của tôi.”
“Ai đã trốn trên lầu ạ?” Ava đang cố nắm bắt câu chuyện.
“Evan Patterson. Nó đã vào được trong nhà với một khẩu súng, và chờ trên lầu.”
Ava choáng váng. “Sao không ai nói cho con biết hết vậy? Con nghe ai đó nói Ellie gặp rắc rối, nhưng con không biết-“
“Trong nửa tiếng qua cô chỉ bận tâm tới nguyền rủa người khác,” Ellie nói. “Có thèm nghe ai nói đâu mà biết.”
Bà Claire quay sang chồng. “Ông không nên tự trách mình như thế, William.”
“Đúng đó, Ba,” Ellie đồng ý. “Ba cần tập trung vào tin tức tốt lành. Evan Patterson đang trên đường vào đồn tạm giam, và Max nói với con rằng, bởi vì hắn ta có súng và cố giết con và một đặc vụ liên bang, nên chắc chắn hắn sẽ có một thời gian rất dài, dài hơn bao giờ hết trong tù.”
Tinh thần cha cô đã được nâng lên. “Phải, đúng vậy. Ba thừa nhận không biết hắn ẩn náu ở đâu đã làm ba lo lắng không yên.”
Ava ngồi sụp xuống ghế. John hôn lên trán cô và thông báo anh sẽ ăn tối một chút. Nhà bếp trông như một nồi lẩu thập cẩm.
“Mỗi lần…,” Ava càu nhàu. “Luôn luôn là chị, Ellie. Lần nào cũng vậy. Em sắp kết hôn, vậy mà tối nay không phải là thời gian dành cho em. Em thề là em đã nghĩ chị cố tình làm thế.”
Luôn luôn là một diễn viên kịch xuất sắc, Ellie nghĩ. Cô cảm thấy một cơn bùng nổ nên nói, “Phải đó, Ava. Chị đã cố tình mọi chuyện đấy. Chị đã gọi cho Evan Patterson và nói, “Nghe này, Evan yêu dấu, hãy kiếm một khẩu súng, rồi lẻn vào nhà ba mẹ tôi, nhớ trốn trên lầu nha. Tôi sẽ để anh đánh đập tôi lần nữa và giết tôi luôn nếu được vì thế bữa tiệc của Ava sẽ bị phá sản.”
“Châm chọc của con không được đánh giá cao đâu, cô gái trẻ,” mẹ cô nói.
Ava trông có vẻ buồn bã. Đầu nó ngã về phía trước, vai xụi xuống. “Mỗi lần…”
“Thôi, vì Chúa,” Ellie nói. “Được rồi, Ava. Chị xin lỗi. Chị xin lỗi vì đã phá tiệc của em. Chị thật sự đã làm thế. Mọi thứ đã thật là tuyệt. Em đã lên kế hoạch rất hoàn hảo.”
Em gái cô vểnh mặt lên một chút. “Thì em làm mà.”
“Phải,” Ellie nói. Đầu cô đang bắt đầu căng lên, các dây thần kinh muốn vỡ tung, và cô đang bắt đầu run rẩy trong cơn dư chấn của điều cô đã trải qua. “Mọi thứ đã thật là lộng lẫy.”
“Cám ơn vì đã thừa nhận chị đã phá nó,” Ava khụt khịt.
“Phải, chị đã làm thế, và chị xin lỗi,” cô đã nói câu này được ba lần.
“Em sẽ tha thứ cho chị nếu chị hứa với em một việc,” Ava nói.
“Bất cứ việc gì.”
“Hãy hứa với em chị sẽ tránh xa đám cưới em ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.