Chương 30
Julie Garwood
11/07/2020
Max đang chờ Ellie ở tầng dưới. Họ chúc ba mẹ và các bà dì của cô ngủ ngon rồi bước lên căn hộ. Max để cái máy ở mức thấp, các phòng ngủ và hành lang khá dễ chịu. Tuy vậy, nhà bếp và phòng khách thì khá oi bức.
Ellie cởi bộ đồ ra, ném chiếc váy rách dính đầy máu vào thùng rác, và đi tắm. Cô đứng dưới dòng nước lạnh với đôi mắt nhắm lại, cố để cho các bắp thịt mình được thư giãn. Cô gội đầu, cẩn thận tránh vết thương, nhưng cô không bận tâm để sấy khô tóc. Cô chảy nó xuống vai, mặc vào chiếc áo ngủ cotton, thoa kem dưỡng ẩm và dưỡng da toàn thân, và đã sẵn sàng để đi ngủ.
Bên ngoài trời đang nổi cơn giông. Sét đánh một đường sáng cả phòng ngủ, theo sau đó kèm theo những tiếng sầm chớp đì đùng. Mưa quật vào các cánh cửa sổ.
Ellie không hỏi Max liệu cô có thể ngủ với anh hay không. Cô kéo chăn ra và trượt vào giường bên cạnh anh. Anh đang nằm sấp, một cánh tay vắt ngang qua giường, ngủ say. Súng, bao súng, và huy hiệu của anh nằm trên bàn cạnh giường. Cô lăn người nhìn đồng hồ báo thức và giật mình khi thấy đã quá nửa đêm. Cô nhắm mắt lại. Chưa bao giờ cô phải mất hơn một hai phút để ngủ, nhưng tối nay thì khác. Đã mười phút trôi qua, rồi thêm mười phút nữa, mà cô vẫn tỉnh như sáo. Quả là không bình thường với cô.
Ellie hồi tưởng lại những sự kiện trong ngày, nhưng tới Patterson thì tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô hít một vài hơi thở sâu, trấn tĩnh lại. Mối đe dọa đó đã qua; hắn ta đã bị bắt và không thể làm phiền ai được nữa. Chuyện này cũng là một sự khác biệt. Bây giờ cô đã có thể đi bất kỳ đâu và làm bất kỳ việc gì, thật sao?
Nhưng cũng chưa hẳn. Vẫn còn đó vợ chồng Landrys và khả năng có một người đàn ông tên Cogburn đang săn lùng cô.
Và sau đó là Max. Anh ấy sẽ trở về Honolulu, và cũng sẽ có khả năng cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Vậy là tốt nhất, cô quyết định. Anh ấy sẽ được an toàn hơn ở những nơi mà loại người như Patterson sẽ không bắn được vào anh. Ellie biết mình đang vô lý, nhưng bên trong cô đang là một mớ lộn xộn, cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Cô đang bị tác động bởi vụ tấn công của Patterson hay là vì sẽ chia tay với Max?
Đồ không đầu óc, cô nghĩ. Là Max. Ellie muốn khóc. Cô đã bảo anh không được gắn bó với cô, còn giờ thì xem cô đã làm gì. Cô đã yêu anh. Vì vậy không thể chấp nhận được.
Cô phải biết mà giữ khoảng cách, hoặc là cô sẽ thành một con ngốc khóc sưng cả mắt khi anh ra đi. Nếu cô tiếp tục nằm đây mà nghĩ về anh, cô sẽ khóc mất thôi. Cô vung chân qua thành giường và cố đứng lên. Nhưng Max ngăn cô lại.
“Không thể ngủ à?” anh hỏi khi kéo cô xuống bên cạnh anh.
“Vâng, em không thể ngủ được.”
“Lại đây.” Giọng anh ấm và khàn. Anh bao bọc cô với cơ thể anh và bắt đầu rúc vào bên cổ cô. Anh xoa hai cánh tay cô, sau đó chuyển đến hai bên mạn sườn cô. “Da em lạnh quá.”
Khi anh chuyển động bên cô, ngực anh sượt qua ngực cô, và nó tạo ra cảm giác rất kích động, cô rên rỉ. Ellie luồn ngón tay qua tóc anh và kéo anh về phía cô. Miệng anh đầy chiếm hữu, lưỡi họ quấn vào nhau.
Max muốn làm đậm đà thêm cảm xúc cho cô, nên khi cô quấn chân mình quanh anh và chuyển động chống lại sự khuấy động của anh, miệng anh phủ lên miệng cô lần nữa, và anh đẩy vào trong cô. Họ ân ái cuồng dại, cả hai đều mất kiểm soát. Ellie kêu lên tên anh khi cảm xúc bắt đầu tăng tốc. Cơn cực khoái của cô kéo dài lâu hơn của anh, và anh đã giữ chặt cô trong vòng tay anh cho đến khi cô hồi phục.
Hương vị của ân ái vẫn còn đó, và cả hai người họ đều đẫm mồ hôi. Max có thể cảm thấy nhịp tim cô bên dưới anh. Anh hôn và nâng cằm cô lên để hỏi cô thấy thế nào. Nhưng từ ngữ lúc này là không cần thiết. Ellie đã ngủ.
Ellie cởi bộ đồ ra, ném chiếc váy rách dính đầy máu vào thùng rác, và đi tắm. Cô đứng dưới dòng nước lạnh với đôi mắt nhắm lại, cố để cho các bắp thịt mình được thư giãn. Cô gội đầu, cẩn thận tránh vết thương, nhưng cô không bận tâm để sấy khô tóc. Cô chảy nó xuống vai, mặc vào chiếc áo ngủ cotton, thoa kem dưỡng ẩm và dưỡng da toàn thân, và đã sẵn sàng để đi ngủ.
Bên ngoài trời đang nổi cơn giông. Sét đánh một đường sáng cả phòng ngủ, theo sau đó kèm theo những tiếng sầm chớp đì đùng. Mưa quật vào các cánh cửa sổ.
Ellie không hỏi Max liệu cô có thể ngủ với anh hay không. Cô kéo chăn ra và trượt vào giường bên cạnh anh. Anh đang nằm sấp, một cánh tay vắt ngang qua giường, ngủ say. Súng, bao súng, và huy hiệu của anh nằm trên bàn cạnh giường. Cô lăn người nhìn đồng hồ báo thức và giật mình khi thấy đã quá nửa đêm. Cô nhắm mắt lại. Chưa bao giờ cô phải mất hơn một hai phút để ngủ, nhưng tối nay thì khác. Đã mười phút trôi qua, rồi thêm mười phút nữa, mà cô vẫn tỉnh như sáo. Quả là không bình thường với cô.
Ellie hồi tưởng lại những sự kiện trong ngày, nhưng tới Patterson thì tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô hít một vài hơi thở sâu, trấn tĩnh lại. Mối đe dọa đó đã qua; hắn ta đã bị bắt và không thể làm phiền ai được nữa. Chuyện này cũng là một sự khác biệt. Bây giờ cô đã có thể đi bất kỳ đâu và làm bất kỳ việc gì, thật sao?
Nhưng cũng chưa hẳn. Vẫn còn đó vợ chồng Landrys và khả năng có một người đàn ông tên Cogburn đang săn lùng cô.
Và sau đó là Max. Anh ấy sẽ trở về Honolulu, và cũng sẽ có khả năng cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Vậy là tốt nhất, cô quyết định. Anh ấy sẽ được an toàn hơn ở những nơi mà loại người như Patterson sẽ không bắn được vào anh. Ellie biết mình đang vô lý, nhưng bên trong cô đang là một mớ lộn xộn, cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Cô đang bị tác động bởi vụ tấn công của Patterson hay là vì sẽ chia tay với Max?
Đồ không đầu óc, cô nghĩ. Là Max. Ellie muốn khóc. Cô đã bảo anh không được gắn bó với cô, còn giờ thì xem cô đã làm gì. Cô đã yêu anh. Vì vậy không thể chấp nhận được.
Cô phải biết mà giữ khoảng cách, hoặc là cô sẽ thành một con ngốc khóc sưng cả mắt khi anh ra đi. Nếu cô tiếp tục nằm đây mà nghĩ về anh, cô sẽ khóc mất thôi. Cô vung chân qua thành giường và cố đứng lên. Nhưng Max ngăn cô lại.
“Không thể ngủ à?” anh hỏi khi kéo cô xuống bên cạnh anh.
“Vâng, em không thể ngủ được.”
“Lại đây.” Giọng anh ấm và khàn. Anh bao bọc cô với cơ thể anh và bắt đầu rúc vào bên cổ cô. Anh xoa hai cánh tay cô, sau đó chuyển đến hai bên mạn sườn cô. “Da em lạnh quá.”
Khi anh chuyển động bên cô, ngực anh sượt qua ngực cô, và nó tạo ra cảm giác rất kích động, cô rên rỉ. Ellie luồn ngón tay qua tóc anh và kéo anh về phía cô. Miệng anh đầy chiếm hữu, lưỡi họ quấn vào nhau.
Max muốn làm đậm đà thêm cảm xúc cho cô, nên khi cô quấn chân mình quanh anh và chuyển động chống lại sự khuấy động của anh, miệng anh phủ lên miệng cô lần nữa, và anh đẩy vào trong cô. Họ ân ái cuồng dại, cả hai đều mất kiểm soát. Ellie kêu lên tên anh khi cảm xúc bắt đầu tăng tốc. Cơn cực khoái của cô kéo dài lâu hơn của anh, và anh đã giữ chặt cô trong vòng tay anh cho đến khi cô hồi phục.
Hương vị của ân ái vẫn còn đó, và cả hai người họ đều đẫm mồ hôi. Max có thể cảm thấy nhịp tim cô bên dưới anh. Anh hôn và nâng cằm cô lên để hỏi cô thấy thế nào. Nhưng từ ngữ lúc này là không cần thiết. Ellie đã ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.