Chương 9
Julie Garwood
11/07/2020
Ben làm Ellie ngạc nhiên khi vào đầu buổi chiều Chủ Nhật anh gõ gửa nhà cô và nói sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát để nhận diện một số bức ảnh. Nếu anh đến muộn mười lăm phút, anh sẽ không gặp cô. Vẫn ăn mặc như thường lệ quần jean với áo thun trắng, và đôi giày tennis, Ellie ném cái điện thoại vào túi xách với son môi, lược, ví tiền, mấy đôi găng tay nhựa – cô đã có kinh nghiệm không bao giờ đi đâu mà không mang theo chúng – một gói khăn giấy, và một chai khử trùng nhỏ. Cô cũng chưa bao giờ rời khỏi nhà mà không đem theo món đó.
Cô không hỏi Ben Max ở đâu, mà anh tình nguyện đưa ra thông tin. “Rob – cũng là đặc vụ Hughes,” anh giải thích, “muốn Max giúp thẩm tra một nhân chứng khác. Một thanh niên đã chạy ngang qua công viên và nói cậu ta đã nhìn thấy Landrys.”
“Cậu ta có nhận ra họ không?”
“Chúng ta sẽ biết sớm thôi,” Ben nói, không muốn nói thêm.
“Vậy anh ấy không có ở đồn phải không?” cô hỏi khi ngồi vào ghế hành khách trong xe Ben.
“Ai? Max hả? Không.”
“Ý tôi là Đặc vụ Hughes,” cô giải thích. “Tôi nghĩ anh ta muốn ở đó khi tôi xem các bức ảnh chứ.”
Ben lắc đầu. “Anh ấy rất nóng lòng muốn cô nhận diện được nhà Landrys, nên đã cho rằng có thể vô tình sẽ hướng cô nghĩ đó là họ, vì vậy anh ấy sẽ tránh mặt.”
Cô gật đầu. “Cũng tốt.”
“Đặc vụ Walberg sẽ ở đó để quan sát,” anh nói. “Anh ta là người ở đây.”
Điện thoại Ellie reo. Cô nhìn vào màn hình và nói, “Xin lỗi. Bệnh viện gọi.” Sau một trao đổi ngắn, cô bỏ lại điện thoại vào túi xách. Tôi vừa mới cho Kyle xuất viện. Dì cậu bé đã đến đón nó. Nó sẽ ở với bà ấy,” cô thông báo.
“Tốt,” Ben nói. “Tôi ghét phải nghĩ nó sẽ phải đối phó với một Gorman khác.”
“Ông ta không phải là một nhân viên xã hội điển hình. Họ hầu hết đều rất giỏi và có hiểu biết,” cô nói. “Hy vọng, người thay Gorman sẽ giàu lòng trắc ẩn hơn.”
Qua một vài tòa nhà Ellie nói, “Kể tôi nghe về nhà Landrys đi.”
“Bọn chúng là thứ…” Anh không hoàn thành câu, như thể đang chọn lựa từ để miêu tả cặp đôi này. “Bọn chúng bắt đầu ở Omaha,” anh bắt đầu. “Đó là nơi chúng sống cách đây 5 năm.” Anh xoa xoa đằng sau cổ khi thêm vào, “Bọn chúng bán vũ khí cho bất kỳ ai có thể trả tiền. Những thứ vũ khí không thể phát hiện được. Chúng bắt đầu với những khẩu súng nhỏ các loại, sau đó tiến đến bán tự động, rồi tới…”
Anh bẻ lái vào đường cao tốc và cắt qua làn đường trung tâm. “Những khẩu súng với những viên đạn có thể cắt qua thép. Áo chống đạn không tác dụng.”
“Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy những phá hủy mà chúng đã gây nên. Chúng tôi gọi chúng là những máy quay tơ.”
“Chúng tôi?”
“Các bác sĩ phẫu thuật khác và tôi,” cô nói. “Các viên đạn quay tròn quanh bên trong cơ thể, băm nhỏ các động mạch và các nội tạng. Mùa đông năm ngoái tôi đã cố gắng phục hồi lại sự phá hoại kiểu này cho một cậu bé mười tuổi. Mẹ thằng bé nói nó đang đi trên đường khi vụ nổ súng xảy ra.”
“Thằng bé có qua khỏi?”
“Không, nó đã ra đi trước khi chúng tôi có thể lấy được viên đạn ra. Tôi đã hứa với mẹ nó là sẽ không bao giờ quên cậu, và tôi sẽ không bao giờ quên. Nó là một cậu bé rất dễ thương. Tên nó là Joel Watkins.” Cô nhìn bên ngoài cửa sổ khi nói, “Tôi biết Landrys đã không bán loại súng đó cho gã đã giết Joel, nhưng với tôi họ cũng phải chịu trách nhiệm. Bất cứ ai cầm súng trên đường cũng nên bị bắt giam cho tới chết.”
Anh không phản đối. “Có hàng trăm những kẻ buôn lậu khác, nhưng vợ chồng Landrys…bọn chúng sẽ có được một chỗ đặc biệt trong địa ngục.”
“Không nghi ngờ chuyện đó,” cô nói.
“Bọn chúng chuyển đến Honolulu vài năm trước khi chúng ngày càng có nhiều vũ khí lớn hơn và tốt hơn.”
“Bọn chúng hẳn phải có một cái gì đó rất lớn để mang chúng suốt trên đường tới đây.”
“Phải,” anh nói. “Không may, người đàn ông mà bọn chúng sẽ gặp đã bị giết trong công viên đó. Sẽ tốt biết mấy nếu chúng ta bắt được một trong số chúng.”
Họ đã tới đồn cảnh sát, Bèn tìm một chỗ đậu xe trong góc.
Ellie theo anh băng qua một bộ cửa đôi và hỏi, “Anh nghĩ sẽ mất bao lâu trước khi các anh tóm được chúng?”
“Khó nói lắm, nhưng tôi chắc chắn cuối cùng bọn chúng cũng sẽ xuất hiện thôi. Nếu không ở đây, thì cũng sẽ ở Honolulu. Bọn này đã quen với việc bị bắt rồi.”
“Và bọn chúng sẽ gặp các bằng chứng mà các anh có?”
“Và các nhân chứng.”
Cô cảm thấy một cơn rùng mình. Cô đã được cảnh báo cách bọn chúng hành động. Các nhân chứng biến mất, và nếu không có các bằng chứng rõ ràng để khởi tố chúng, nhà Landrys sẽ trở lại kinh doanh như thường lệ.”
Đặc vụ Wahberg đang chờ họ ở trước bàn và hộ tống họ lên tầng hai để tới một căn phòng rộng rãi. Các bức tường có màu be công nghiệp, và các bàn làm việc thì gần như là chất chồng lên nhau. Mỗi bàn đều có một màn hình máy tính và một chiếc ghế ngồi liền kề với nó. Hầu hết đều trống, nhưng hôm nay là chủ nhật và vẫn còn sớm. Tối nay, cô đoán, sẽ là một câu chuyện khác nếu đồn này cảnh sát này cũng giống như phòng cấp cứu.
Ellie bước qua một người đàn ông Tây Ban Nha có đôi vai to bè mặc áo ba lỗ và quần jean. Anh ta bị còng tay vào ghế và ngồi cạnh một thám tử đang gõ báo cáo vào máy tính của mình. Cô nhận thấy một người phụ nữ và một cậu bé vẻ căng thẳng đang làm các thủ tục từ một băng ghế trong phòng và nghĩ họ có quan hệ với nhau. Đầu của người đàn ông cúi xuống khi càu nhàu trả lời các câu hỏi của viên thám tử.
Ellie bước ngang qua người đàn ông và dừng lại trong giây lát. Cô nhận thấy có cái gì đó lạ lạ, rồi trở lại cái nhìn như cũ, sau đó tiếp tục bước tới chỗ Walberg và Ben đang đợi. Walberg lịch sự kéo một cái ghế trong khi Ben đặt hai bìa hồ sơ lên bàn trước mặt cô. Anh mở một cái đến trang ảnh chụp tội phạm. Sau khi có được những hướng dẫn từ Walberg, Ellie tiến hành nghiên cứu các khuôn mặt ở mỗi trang.
Cứ vài phút, cô lại ngước lên để xem những gì xảy ra với người đàn ông đang ngồi với viên thám tử. Không có bất kỳ câu hỏi điều cô phải làm. Khi cô nhìn thấy viên thám tử mở khóa còng tay, cô đẩy ghế của mình ra sau, đứng lên, và nói, “Xin lỗi chờ tôi một chút.”
Ben bắt đầu theo sau cô, nhưng cô giơ tay ra. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Walberg hỏi.
“Tôi không biết,” Ben trả lời.
Ellie không có bất kỳ ý tưởng người đàn ông đó sẽ phản ứng thế nào, nhưng đó là trách nhiệm của cô để nói chuyện với anh ta.
“Hôm nay là ngày may mắn của anh, Carlos Garcia,” viên thám tử nói khi cô đến gần. “Tôi sẽ để anh đi, nhưng tôi sẽ không quá khoan dung lần sau đâu đấy.”
Ngay khi Carlos đứng dậy, vợ và con anh ta cũng thế. Ellie bước lại cái bàn và đối diện với người đàn ông.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Carlos đầu tiên nhìn một cách cảnh giác, sau đó tức giận với yêu cầu của cô. Viên thám tử đứng lên và hỏi, “Cô cần gì với anh ta vậy? Tôi có thể giúp gì không?”
“Không,” cô trả lời. Cô đẩy mạnh tay mình vào Carlos, gần như là lắc anh ta.
“Cô là ai?” anh ta hỏi, liếc nhìn vợ và sau đó quay lại cô. “Tôi đã làm gì với cô à?”
“Không,” cô trấn an anh ta. “Anh có phiền đi theo tôi không? Chỉ vài phút thôi.”
Cô không chờ anh ta trả lời mà bước về phía góc phòng. Carlos theo sau.
“Này, cô, tôi không biết cô nghĩ gì-“
Cô ngắt ngang. “Tên tôi là bác sĩ Sullivan,” cô bắt đầu.
Và đó cũng là tất cả những gì người thám tử đã làm việc với Carlos nghe được. Phần còn lại của cuộc nói chuyện đã được nói bằng giọng thấp đến nỗi anh ta không nghe được từ nào. Vài phút sau Carlos gọi vợ anh ta lại, và cô ta cũng tham gia vào cuộc nói chuyện đó. Cô ta gật đầu khi nghe điều Ellie đang nói, trông càng lúc càng lo lắng.
“Cô ấy đang làm gì thế?” Walberg hỏi lần nữa câu hỏi đó.
Ben nhún vai. Anh nhìn Ellie dựa vào cái bàn, tóm lấy một mẫu giấy, và viết lên nó rồi đưa cho Carlos.
Ellie đặt tay mình lên vai Carlos. “Sẽ không tốn gì cho anh đâu. Tôi hứa. Ông bác sĩ ấy có món nợ với tôi. Chỉ cần hứa là anh sẽ đi sớm. Tôi chắc chắn ông ấy sẽ khám cho anh. Số điện thoại của tôi ở dưới cùng ấy,” cô thêm vào, nhìn vợ anh ta. “Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cô gọi tôi nhé.”
Cả Carlos và vợ anh ta đều nắm lấy tay cô. Ellie nắm lấy tay cậu bé.
“Vậy nhé,” Ben nghe cô nói khi cô bước về phía anh.
Không một lời giải thích, cô lại tiếp tục lật các bức ảnh.
“Ellie?”
Cô nhìn lên. “Vâng?”
“Cô biết người đàn ông đó à?”
“Không, tôi không biết,” cô trả lời khi trở lại tập ảnh.
“Vậy sao cô nói chuyện với anh ta?” Walberg hỏi.
“Tôi cần phải thế,” cô trả lời, nhưng không nói thêm từ nào về chuyện đó.
Cô sẽ không giải thích, rằng khi cô đi ngang qua Carlos, cô chú ý thấy nốt ruồi ở sau gáy anh ta, và khi nhìn kỹ hơn, thì biết 95% chắc chắn đó đó là một khối u ác tính. Nó cần phải được khám càng sớm càng tốt.
Vợ Carlos đã nói với Ellie rằng cô ấy cũng đã nhận thấy, rằng cô ấy chắc chắn nó có ở đó mới đây thôi. Đó là một dấu hiệu tốt. Hy vọng rằng, nếu nó là một khối u ác tính, nó sẽ bị cắt ra trước khi di căn ra khắp cơ thể. Ellie muốn chẩn đoán của mình là sai, nhưng cô nghi ngờ điều đó.
Cả hai đặc vụ đều bỏ qua chuyện đó. Ben kéo lên một chiếc ghế và bắt đầu trả lời một vài văn bản trong khi chờ đợi.
Ellie lật qua một trang và tiếp tục xem qua các bức ảnh của một số đàn ông và đàn bà thô kệch và đáng sợ nhất mà cô từng nhìn thấy. Chắc phải xem xét tới chuyện cho những tên găng tơ này ở chung với nhau.
Điện thoại cô báo hiệu có tin nhắn, cô dừng lại để trả lời. Khi trả lời xong, cô quay sang Ben. “Vợ anh gởi lời chào đấy.”
Anh nhe răng. “Cô ấy lo lắng gì hôm nay vậy?”
“Chuyện ăn uống,” cô trả lời. “Nó cũng giống như hồ sơ lưu từ những gì tôi nghe được từ cô ấy, vì thế đừng có trêu cô ấy khi nào anh trở về nhà đấy nhé.”
“Không đâu,” anh hứa.
Ellie trở lại những bức ảnh.
“Nhìn ai kìa,” Walberg nói. “Tôi biết Hughes không thể vắng mặt mà. Vậy đó phải là cái gã ở trong công viên và nói rằng anh ta nhìn thấy vợ chồng Landrys.”
Cô nhìn lên và thấy hai người đàn ông đang bước về phía cô. Người đi đầu tầm bốn mươi, nhưng tóc đã sớm bạc và khuôn mặt với nhiều nếp nhăn sâu cho thấy ông không thường dùng những nụ cười. Ở anh ta toát lên một vẻ quyền hành, vì thế cô nghĩ anh ta là Hughes, người đặc vụ mà cô đã được cảnh báo. Mái tóc dài của anh ta được chải về phía trước, che giấu cái trán và gần như phủ lên đôi mắt. Và ngay đằng sau họ là Max.
Tim cô gần như bị lỡ mất một nhịp. Khỉ thật, cô đã nghĩ là sẽ chẳng gặp anh ta nữa sau tối qua. Vậy giờ cô sẽ phải trải qua cái cảm giác lo lắng lần nữa sao?
Ôi không, cô sẽ không bao giờ lần nữa, cô quyết định. Cô sẽ không để anh ta tác động lên nữa.
Ý tưởng thì tuyệt vời là thế, mà sự thật thì không như vậy. Con tim ngu ngốc của cô đang đập hết tốc lực vào lúc anh tới chỗ cô. Không đỡ được khi anh mặc quần jean và cái áo thun màu xám khoe các cơ bắp cuồn cuộn trên ngực và cánh tay anh.
Thôi nhìn ngay, cô tự nói với chính mình. Cô nói xin chào và nhanh chóng quay trở lại tập ảnh tội phạm. Cô thích nhìn Max hơn, nhưng sau đó thì sao? Lờ anh ta đi, vị quan tòa trong cô nói thế. Đó là chìa khóa để ngăn chặn một cơn đau tim. Một cơn đau tim? Cái ý tưởng xảy ra một chuyện vô lý như vậy làm cô không thể nhịn cười.
“Cô đang cười gì vậy?” Ben hỏi.
“Những bức ảnh đáng yêu.”
Đặc vụ Hughes đã đi tới bàn đối mặt với cô. “Chúng ta chưa được giới thiệu nhỉ,” anh ta nói. “Đừng đứng lên,” anh ta thêm vào khi đưa tay ra.
Anh ta là một người lịch sự nhưng trông rất cứng nhắc, Ellie nghĩ. Nghề nghiệp hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng anh trông cũng thân mật và không giống người độc đoán như Max đã nói.
“Cô đã xem kỹ từ đầu đến cuối tập ảnh đó chưa? Cô có thật sự nhìn mỗi bức ảnh không vậy?” Hughes hỏi cô.
“Cô ấy chỉ vừa mới bắt đầu thôi,” Ben nói.
“Anh nên lánh mặt đi thì hơn,” Max nói với một giọng điệu hơi cáu. “Hãy để cô ấy không bị áp lực khi xem các bức ảnh ấy.”
“Giới thiệu tôi với quý cô này đi,” người thanh niên đứng cạnh Max yêu cầu. “Tên tôi là Greg,” anh ta vừa nói vừa quét mắt lên người cô từ đầu tới chân.
Cô bắt đầu để nói, “Ellie,” nhưng Max là người nhanh hơn. “Cô ấy là bác sĩ Sullivan.”
“Cô là bác sĩ gì vậy?” Greg hỏi.
“Sao cậu không ngồi xuống cái bàn ở đằng kia và bắt đầu xem ảnh đi,” Max đề nghị. Anh đứng ngay sau lưng Ellie và vô tình đặt đôi tay lên vai cô. “Hoặc cậu có thể xem ảnh trên máy tính. Tùy cậu chọn.”
“Tôi sẽ làm giống như cô ấy đang làm,” Greg nói. “Mà tại sao tôi không ngồi kế cô ấy, và chúng tôi có thể xem các bức ảnh cùng nhau?”
“Đó không phải là cách thức làm việc,” Max nói. “Ngồi đi.”
“Ellie, cô đã nhìn toàn bộ ảnh rồi phải không?” Hughes hỏi. Và trước khi cô có thể trả lời, anh ta nói, “Có lẽ cô phải bắt đầu lại từ đầu lại thôi.”
“Sao anh không ngồi với Greg đi,” Ben nói, “và để Ellie xem mà không có bất kỳ thúc giục nào.”
Hughes giơ tay lên. “Được rồi. Được rồi. Chỉ để bảo đảm cô ấy –“ “Thôi đủ rồi,” Max ngắt lời.
“Anh có muốn nói với cô ấy trang nào có mặt Landrys luôn không?” Ben hỏi.
Hughes lắc đầu và băng qua căn phòng để lấy cà phê nhưng quay lại nói, “Có lẽ chúng ta chỉ nên đặt sáu hay bảy tấm hình trên bàn như chúng ta vẫn hay làm…có lẽ…”
“Anh không thể thay đổi quy trình được. Hãy để cô ấy nhìn.”
Ellie cảm thấy mình như thể là tâm điểm cho các bậc trượng phu ở đây cạnh tranh nhau. Thái độ của Hughes đã trở nên căng thẳng, cô vui vì anh ta đã cho cô thêm thời gian, nhưng cô cũng bắt đầu lật lại trang đầu tiên. Cô dừng lại nửa chừng và gõ nhẹ vào một bức hình. “Tôi nhớ anh này. Anh này đã từng được phẫu thuật năm ngoái. Bị một con dao bấm chọc thủng động mạch một bên ngực. Đó là một ca khó.”
“Không phải cắt vào động mạch ngực sẽ làm máu chảy ra nhanh sao?” Ben hỏi.
“Không khi bác sĩ phẫu thuật để ngón tay cô ấy lên để chặn nó lại.”
“Cô đã làm à?”
Cô gật đầu khi đã nhìn nhiều hơn những khuôn mặt. Ba trang sau cô chỉ vào một bức khác. “Hai viên vào dạ dày. Phục hồi rất lâu.”
Và lại tiếp tục. Thêm hai lần nữa cô chỉ vào các bức ảnh và lại miêu tả các cuộc phẫu thuật.
Max nghiêng người dựa vào cái bàn. Anh xem cô nhìn các bức ảnh của cả Cal và Erika Landry mà Hughesa đã chèn vào các bức ảnh tội phạm khác, và cô hoàn toàn không nhận ra.
Anh đi đến chỗ Hughes và cho anh ta biết tin xấu, rằng Ellie đã không thể xác định được nhà Landrys.
Hughes không thể che giấu sự thất vọng của mình. “Kêu cô ta nhìn lại lần nữa,” anh ta khăng khăng. “Có lẽ cô ấy bị phân tâm khi-“
“Cô ấy đã xem chúng hai lần rồi. Cô ấy không phải là một nhân chứng, vì thế cô ấy sẽ không ở vào danh sách.”
Ellie không chú ý đến các giọng nói đang lớn tiếng. Cô nhận được hai tin nhắn liên tiếp. Cô đọc cái đầu tiên và quyết định lờ nó đi, nhưng tin thứ hai không cho phép từ chối hay phản đối. Bác sĩ Westfield muốn làm một sự thỏa thuận. Nếu cô tới và làm một ca phẫu thuật cắt đại tràng thay cho ông, ông sẽ để hôm nay là ngày cuối cùng của cô tại bệnh viên. Đề nghị này quá tốt để từ chối. Vì Westfield đã không cần cô ở phòng giải phẫu cho đến 5 giờ và bệnh nhân đã ổn định, cô nhắn tin nói cô sẽ nhận.
“Được rồi, Ellie, cô xong việc ở đây rồi,” đặc vụ Hughes miễn cưỡng nói với cô.
Cô đứng lên, bỏ cái điện thoại vào túi xách và cố lờ Max đi, nói, “Rất vui như thế.”
Cô quay đi nhưng dừng lại, nhận ra cô không lái xe của mình đến đồn cảnh sát.
“Tôi cần quá giang về nhà.”
Mỗi người đàn ông trong phòng đều lập tức mời cô. Greg là người to mồm nhất và nhảy lên. “Tôi sẽ đưa cô về, và có lẽ chúng ta sẽ dừng lại dùng bữa trưa luôn thể.”
Max đẩy anh ta vào lại trong ghế. “Cô ấy sẽ không đi đâu hết với cậu.”
Ben thấy ngạc nhiên trước thái độ của Max. Anh dường như cũng đã quyết định không thích hay tin tưởng Greg, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Sau đó anh nhận thấy cách Max nhìn Ellie. À, giờ thì anh đã hiểu. Khỉ thật, anh hơi chậm hiểu hôm nay. Anh nên nhận thấy dấu hiệu này sớm hơn. Anh đứng dậy và móc chìa khóa ra khỏi túi rồi tiến về phía Ellie, nhưng Max đã ngăn anh lại.
“Để tôi,” Max càu nhàu. Anh nắm lấy cánh tay Ellie và thực tế là đã kéo cô băng qua căn phòng hướng về phía cầu thang.”
“Thật ngạc nhiên,” Ellie thì thầm chỉ anh mới có thể nghe.
“Gì?”
“Phút trước anh còn là một đặc vụ liên bang lạnh lùng, phút sau anh lại là người Neanderthal.”(*)
(*:Người Neanderthal bắt đầu tiến hoá ở châu Âu cách đây khoảng 230,000 năm và thống trị lục địa này cho tới cách đây chừng 35.000 năm – ND)
Anh toét miệng cười. “Anh chỉ muốn em ra khỏi chỗ này trước khi Hughes dúi các bức ảnh của Landry vào mặt em.”
Khi họ đã ở trong xe của anh và đang trên đường, cô nói, “Có lẽ Greg có thể nhận diện được Landrys.”
“Ừ, có lẽ. Cậu ta nói cậu ta đã nhìn rõ được Cal trước khi đeo kính mát.”
“Anh sẽ nói cho anh ta biết sự biến mất của các nhân chứng chứ?”
“Hughes sẽ nói chuyện với anh ta.”
“Khi nào anh bay?”
“Trong một hay hai ngày nữa. Tùy thuộc vào có bao nhiêu việc bọn anh cần phải làm ở đây.”
Cô ghét phải nói lời tạm biệt một lần nữa. Lần này sẽ không hôn, cô tuyên bố, và sẽ không hối hận.
“Em quên chào tạm biệt Ben rồi,” cô nói.
“Anh sẽ nói với cậu ta. Nghe này, Ellie…”
“Vâng?”
“Anh sẽ không quên chuyện về Evan Patterson đâu. Anh sẽ tìm ra hắn ta, và ngay khi anh tìm thấy, anh sẽ gọi điện cho em.”
“Có lẽ anh ta đã trở lại một bệnh viện tâm thần ở đâu đó cũng nên,” cô gợi ý.
“Anh sẽ kiểm tra,” anh hứa.
Anh dừng lại trước tòa nhà của cô.
“Em sẽ không vào trong,” cô nói với anh khi tháo dây an toàn ra. Cô kéo ra chùm chìa khóa xe từ túi xách và bước ra ngoài trước khi anh tắt máy.
“Anh nhớ cẩn thận,” cô nói lời tạm biệt. Cô có thể đã dừng lại được trước khi thêm vào, “khi săn lùng kẻ xấu” Thât là không ra đâu vào đâu.
Anh đã không nói lời tạm biệt với cô. Ít nhất cô cũng không nghĩ là anh sẽ làm thế, nhưng cô cũng trở về hiện thực để bước lên xe của mình và lái đi. Cô buộc mình không nhìn vào gương chiếu hậu, và sau khi rẽ vào góc quanh, cô thở dài. Chẳng có gì quá rắc rối, cô nghĩ. Nhưng đâu đó trong tâm trí cô đang càu nhàu cô . Lẽ ra cô nên ngủ với anh.
Cô không hỏi Ben Max ở đâu, mà anh tình nguyện đưa ra thông tin. “Rob – cũng là đặc vụ Hughes,” anh giải thích, “muốn Max giúp thẩm tra một nhân chứng khác. Một thanh niên đã chạy ngang qua công viên và nói cậu ta đã nhìn thấy Landrys.”
“Cậu ta có nhận ra họ không?”
“Chúng ta sẽ biết sớm thôi,” Ben nói, không muốn nói thêm.
“Vậy anh ấy không có ở đồn phải không?” cô hỏi khi ngồi vào ghế hành khách trong xe Ben.
“Ai? Max hả? Không.”
“Ý tôi là Đặc vụ Hughes,” cô giải thích. “Tôi nghĩ anh ta muốn ở đó khi tôi xem các bức ảnh chứ.”
Ben lắc đầu. “Anh ấy rất nóng lòng muốn cô nhận diện được nhà Landrys, nên đã cho rằng có thể vô tình sẽ hướng cô nghĩ đó là họ, vì vậy anh ấy sẽ tránh mặt.”
Cô gật đầu. “Cũng tốt.”
“Đặc vụ Walberg sẽ ở đó để quan sát,” anh nói. “Anh ta là người ở đây.”
Điện thoại Ellie reo. Cô nhìn vào màn hình và nói, “Xin lỗi. Bệnh viện gọi.” Sau một trao đổi ngắn, cô bỏ lại điện thoại vào túi xách. Tôi vừa mới cho Kyle xuất viện. Dì cậu bé đã đến đón nó. Nó sẽ ở với bà ấy,” cô thông báo.
“Tốt,” Ben nói. “Tôi ghét phải nghĩ nó sẽ phải đối phó với một Gorman khác.”
“Ông ta không phải là một nhân viên xã hội điển hình. Họ hầu hết đều rất giỏi và có hiểu biết,” cô nói. “Hy vọng, người thay Gorman sẽ giàu lòng trắc ẩn hơn.”
Qua một vài tòa nhà Ellie nói, “Kể tôi nghe về nhà Landrys đi.”
“Bọn chúng là thứ…” Anh không hoàn thành câu, như thể đang chọn lựa từ để miêu tả cặp đôi này. “Bọn chúng bắt đầu ở Omaha,” anh bắt đầu. “Đó là nơi chúng sống cách đây 5 năm.” Anh xoa xoa đằng sau cổ khi thêm vào, “Bọn chúng bán vũ khí cho bất kỳ ai có thể trả tiền. Những thứ vũ khí không thể phát hiện được. Chúng bắt đầu với những khẩu súng nhỏ các loại, sau đó tiến đến bán tự động, rồi tới…”
Anh bẻ lái vào đường cao tốc và cắt qua làn đường trung tâm. “Những khẩu súng với những viên đạn có thể cắt qua thép. Áo chống đạn không tác dụng.”
“Tôi biết. Tôi đã nhìn thấy những phá hủy mà chúng đã gây nên. Chúng tôi gọi chúng là những máy quay tơ.”
“Chúng tôi?”
“Các bác sĩ phẫu thuật khác và tôi,” cô nói. “Các viên đạn quay tròn quanh bên trong cơ thể, băm nhỏ các động mạch và các nội tạng. Mùa đông năm ngoái tôi đã cố gắng phục hồi lại sự phá hoại kiểu này cho một cậu bé mười tuổi. Mẹ thằng bé nói nó đang đi trên đường khi vụ nổ súng xảy ra.”
“Thằng bé có qua khỏi?”
“Không, nó đã ra đi trước khi chúng tôi có thể lấy được viên đạn ra. Tôi đã hứa với mẹ nó là sẽ không bao giờ quên cậu, và tôi sẽ không bao giờ quên. Nó là một cậu bé rất dễ thương. Tên nó là Joel Watkins.” Cô nhìn bên ngoài cửa sổ khi nói, “Tôi biết Landrys đã không bán loại súng đó cho gã đã giết Joel, nhưng với tôi họ cũng phải chịu trách nhiệm. Bất cứ ai cầm súng trên đường cũng nên bị bắt giam cho tới chết.”
Anh không phản đối. “Có hàng trăm những kẻ buôn lậu khác, nhưng vợ chồng Landrys…bọn chúng sẽ có được một chỗ đặc biệt trong địa ngục.”
“Không nghi ngờ chuyện đó,” cô nói.
“Bọn chúng chuyển đến Honolulu vài năm trước khi chúng ngày càng có nhiều vũ khí lớn hơn và tốt hơn.”
“Bọn chúng hẳn phải có một cái gì đó rất lớn để mang chúng suốt trên đường tới đây.”
“Phải,” anh nói. “Không may, người đàn ông mà bọn chúng sẽ gặp đã bị giết trong công viên đó. Sẽ tốt biết mấy nếu chúng ta bắt được một trong số chúng.”
Họ đã tới đồn cảnh sát, Bèn tìm một chỗ đậu xe trong góc.
Ellie theo anh băng qua một bộ cửa đôi và hỏi, “Anh nghĩ sẽ mất bao lâu trước khi các anh tóm được chúng?”
“Khó nói lắm, nhưng tôi chắc chắn cuối cùng bọn chúng cũng sẽ xuất hiện thôi. Nếu không ở đây, thì cũng sẽ ở Honolulu. Bọn này đã quen với việc bị bắt rồi.”
“Và bọn chúng sẽ gặp các bằng chứng mà các anh có?”
“Và các nhân chứng.”
Cô cảm thấy một cơn rùng mình. Cô đã được cảnh báo cách bọn chúng hành động. Các nhân chứng biến mất, và nếu không có các bằng chứng rõ ràng để khởi tố chúng, nhà Landrys sẽ trở lại kinh doanh như thường lệ.”
Đặc vụ Wahberg đang chờ họ ở trước bàn và hộ tống họ lên tầng hai để tới một căn phòng rộng rãi. Các bức tường có màu be công nghiệp, và các bàn làm việc thì gần như là chất chồng lên nhau. Mỗi bàn đều có một màn hình máy tính và một chiếc ghế ngồi liền kề với nó. Hầu hết đều trống, nhưng hôm nay là chủ nhật và vẫn còn sớm. Tối nay, cô đoán, sẽ là một câu chuyện khác nếu đồn này cảnh sát này cũng giống như phòng cấp cứu.
Ellie bước qua một người đàn ông Tây Ban Nha có đôi vai to bè mặc áo ba lỗ và quần jean. Anh ta bị còng tay vào ghế và ngồi cạnh một thám tử đang gõ báo cáo vào máy tính của mình. Cô nhận thấy một người phụ nữ và một cậu bé vẻ căng thẳng đang làm các thủ tục từ một băng ghế trong phòng và nghĩ họ có quan hệ với nhau. Đầu của người đàn ông cúi xuống khi càu nhàu trả lời các câu hỏi của viên thám tử.
Ellie bước ngang qua người đàn ông và dừng lại trong giây lát. Cô nhận thấy có cái gì đó lạ lạ, rồi trở lại cái nhìn như cũ, sau đó tiếp tục bước tới chỗ Walberg và Ben đang đợi. Walberg lịch sự kéo một cái ghế trong khi Ben đặt hai bìa hồ sơ lên bàn trước mặt cô. Anh mở một cái đến trang ảnh chụp tội phạm. Sau khi có được những hướng dẫn từ Walberg, Ellie tiến hành nghiên cứu các khuôn mặt ở mỗi trang.
Cứ vài phút, cô lại ngước lên để xem những gì xảy ra với người đàn ông đang ngồi với viên thám tử. Không có bất kỳ câu hỏi điều cô phải làm. Khi cô nhìn thấy viên thám tử mở khóa còng tay, cô đẩy ghế của mình ra sau, đứng lên, và nói, “Xin lỗi chờ tôi một chút.”
Ben bắt đầu theo sau cô, nhưng cô giơ tay ra. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Cô ấy đang làm gì vậy?” Walberg hỏi.
“Tôi không biết,” Ben trả lời.
Ellie không có bất kỳ ý tưởng người đàn ông đó sẽ phản ứng thế nào, nhưng đó là trách nhiệm của cô để nói chuyện với anh ta.
“Hôm nay là ngày may mắn của anh, Carlos Garcia,” viên thám tử nói khi cô đến gần. “Tôi sẽ để anh đi, nhưng tôi sẽ không quá khoan dung lần sau đâu đấy.”
Ngay khi Carlos đứng dậy, vợ và con anh ta cũng thế. Ellie bước lại cái bàn và đối diện với người đàn ông.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”
Carlos đầu tiên nhìn một cách cảnh giác, sau đó tức giận với yêu cầu của cô. Viên thám tử đứng lên và hỏi, “Cô cần gì với anh ta vậy? Tôi có thể giúp gì không?”
“Không,” cô trả lời. Cô đẩy mạnh tay mình vào Carlos, gần như là lắc anh ta.
“Cô là ai?” anh ta hỏi, liếc nhìn vợ và sau đó quay lại cô. “Tôi đã làm gì với cô à?”
“Không,” cô trấn an anh ta. “Anh có phiền đi theo tôi không? Chỉ vài phút thôi.”
Cô không chờ anh ta trả lời mà bước về phía góc phòng. Carlos theo sau.
“Này, cô, tôi không biết cô nghĩ gì-“
Cô ngắt ngang. “Tên tôi là bác sĩ Sullivan,” cô bắt đầu.
Và đó cũng là tất cả những gì người thám tử đã làm việc với Carlos nghe được. Phần còn lại của cuộc nói chuyện đã được nói bằng giọng thấp đến nỗi anh ta không nghe được từ nào. Vài phút sau Carlos gọi vợ anh ta lại, và cô ta cũng tham gia vào cuộc nói chuyện đó. Cô ta gật đầu khi nghe điều Ellie đang nói, trông càng lúc càng lo lắng.
“Cô ấy đang làm gì thế?” Walberg hỏi lần nữa câu hỏi đó.
Ben nhún vai. Anh nhìn Ellie dựa vào cái bàn, tóm lấy một mẫu giấy, và viết lên nó rồi đưa cho Carlos.
Ellie đặt tay mình lên vai Carlos. “Sẽ không tốn gì cho anh đâu. Tôi hứa. Ông bác sĩ ấy có món nợ với tôi. Chỉ cần hứa là anh sẽ đi sớm. Tôi chắc chắn ông ấy sẽ khám cho anh. Số điện thoại của tôi ở dưới cùng ấy,” cô thêm vào, nhìn vợ anh ta. “Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cô gọi tôi nhé.”
Cả Carlos và vợ anh ta đều nắm lấy tay cô. Ellie nắm lấy tay cậu bé.
“Vậy nhé,” Ben nghe cô nói khi cô bước về phía anh.
Không một lời giải thích, cô lại tiếp tục lật các bức ảnh.
“Ellie?”
Cô nhìn lên. “Vâng?”
“Cô biết người đàn ông đó à?”
“Không, tôi không biết,” cô trả lời khi trở lại tập ảnh.
“Vậy sao cô nói chuyện với anh ta?” Walberg hỏi.
“Tôi cần phải thế,” cô trả lời, nhưng không nói thêm từ nào về chuyện đó.
Cô sẽ không giải thích, rằng khi cô đi ngang qua Carlos, cô chú ý thấy nốt ruồi ở sau gáy anh ta, và khi nhìn kỹ hơn, thì biết 95% chắc chắn đó đó là một khối u ác tính. Nó cần phải được khám càng sớm càng tốt.
Vợ Carlos đã nói với Ellie rằng cô ấy cũng đã nhận thấy, rằng cô ấy chắc chắn nó có ở đó mới đây thôi. Đó là một dấu hiệu tốt. Hy vọng rằng, nếu nó là một khối u ác tính, nó sẽ bị cắt ra trước khi di căn ra khắp cơ thể. Ellie muốn chẩn đoán của mình là sai, nhưng cô nghi ngờ điều đó.
Cả hai đặc vụ đều bỏ qua chuyện đó. Ben kéo lên một chiếc ghế và bắt đầu trả lời một vài văn bản trong khi chờ đợi.
Ellie lật qua một trang và tiếp tục xem qua các bức ảnh của một số đàn ông và đàn bà thô kệch và đáng sợ nhất mà cô từng nhìn thấy. Chắc phải xem xét tới chuyện cho những tên găng tơ này ở chung với nhau.
Điện thoại cô báo hiệu có tin nhắn, cô dừng lại để trả lời. Khi trả lời xong, cô quay sang Ben. “Vợ anh gởi lời chào đấy.”
Anh nhe răng. “Cô ấy lo lắng gì hôm nay vậy?”
“Chuyện ăn uống,” cô trả lời. “Nó cũng giống như hồ sơ lưu từ những gì tôi nghe được từ cô ấy, vì thế đừng có trêu cô ấy khi nào anh trở về nhà đấy nhé.”
“Không đâu,” anh hứa.
Ellie trở lại những bức ảnh.
“Nhìn ai kìa,” Walberg nói. “Tôi biết Hughes không thể vắng mặt mà. Vậy đó phải là cái gã ở trong công viên và nói rằng anh ta nhìn thấy vợ chồng Landrys.”
Cô nhìn lên và thấy hai người đàn ông đang bước về phía cô. Người đi đầu tầm bốn mươi, nhưng tóc đã sớm bạc và khuôn mặt với nhiều nếp nhăn sâu cho thấy ông không thường dùng những nụ cười. Ở anh ta toát lên một vẻ quyền hành, vì thế cô nghĩ anh ta là Hughes, người đặc vụ mà cô đã được cảnh báo. Mái tóc dài của anh ta được chải về phía trước, che giấu cái trán và gần như phủ lên đôi mắt. Và ngay đằng sau họ là Max.
Tim cô gần như bị lỡ mất một nhịp. Khỉ thật, cô đã nghĩ là sẽ chẳng gặp anh ta nữa sau tối qua. Vậy giờ cô sẽ phải trải qua cái cảm giác lo lắng lần nữa sao?
Ôi không, cô sẽ không bao giờ lần nữa, cô quyết định. Cô sẽ không để anh ta tác động lên nữa.
Ý tưởng thì tuyệt vời là thế, mà sự thật thì không như vậy. Con tim ngu ngốc của cô đang đập hết tốc lực vào lúc anh tới chỗ cô. Không đỡ được khi anh mặc quần jean và cái áo thun màu xám khoe các cơ bắp cuồn cuộn trên ngực và cánh tay anh.
Thôi nhìn ngay, cô tự nói với chính mình. Cô nói xin chào và nhanh chóng quay trở lại tập ảnh tội phạm. Cô thích nhìn Max hơn, nhưng sau đó thì sao? Lờ anh ta đi, vị quan tòa trong cô nói thế. Đó là chìa khóa để ngăn chặn một cơn đau tim. Một cơn đau tim? Cái ý tưởng xảy ra một chuyện vô lý như vậy làm cô không thể nhịn cười.
“Cô đang cười gì vậy?” Ben hỏi.
“Những bức ảnh đáng yêu.”
Đặc vụ Hughes đã đi tới bàn đối mặt với cô. “Chúng ta chưa được giới thiệu nhỉ,” anh ta nói. “Đừng đứng lên,” anh ta thêm vào khi đưa tay ra.
Anh ta là một người lịch sự nhưng trông rất cứng nhắc, Ellie nghĩ. Nghề nghiệp hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng anh trông cũng thân mật và không giống người độc đoán như Max đã nói.
“Cô đã xem kỹ từ đầu đến cuối tập ảnh đó chưa? Cô có thật sự nhìn mỗi bức ảnh không vậy?” Hughes hỏi cô.
“Cô ấy chỉ vừa mới bắt đầu thôi,” Ben nói.
“Anh nên lánh mặt đi thì hơn,” Max nói với một giọng điệu hơi cáu. “Hãy để cô ấy không bị áp lực khi xem các bức ảnh ấy.”
“Giới thiệu tôi với quý cô này đi,” người thanh niên đứng cạnh Max yêu cầu. “Tên tôi là Greg,” anh ta vừa nói vừa quét mắt lên người cô từ đầu tới chân.
Cô bắt đầu để nói, “Ellie,” nhưng Max là người nhanh hơn. “Cô ấy là bác sĩ Sullivan.”
“Cô là bác sĩ gì vậy?” Greg hỏi.
“Sao cậu không ngồi xuống cái bàn ở đằng kia và bắt đầu xem ảnh đi,” Max đề nghị. Anh đứng ngay sau lưng Ellie và vô tình đặt đôi tay lên vai cô. “Hoặc cậu có thể xem ảnh trên máy tính. Tùy cậu chọn.”
“Tôi sẽ làm giống như cô ấy đang làm,” Greg nói. “Mà tại sao tôi không ngồi kế cô ấy, và chúng tôi có thể xem các bức ảnh cùng nhau?”
“Đó không phải là cách thức làm việc,” Max nói. “Ngồi đi.”
“Ellie, cô đã nhìn toàn bộ ảnh rồi phải không?” Hughes hỏi. Và trước khi cô có thể trả lời, anh ta nói, “Có lẽ cô phải bắt đầu lại từ đầu lại thôi.”
“Sao anh không ngồi với Greg đi,” Ben nói, “và để Ellie xem mà không có bất kỳ thúc giục nào.”
Hughes giơ tay lên. “Được rồi. Được rồi. Chỉ để bảo đảm cô ấy –“ “Thôi đủ rồi,” Max ngắt lời.
“Anh có muốn nói với cô ấy trang nào có mặt Landrys luôn không?” Ben hỏi.
Hughes lắc đầu và băng qua căn phòng để lấy cà phê nhưng quay lại nói, “Có lẽ chúng ta chỉ nên đặt sáu hay bảy tấm hình trên bàn như chúng ta vẫn hay làm…có lẽ…”
“Anh không thể thay đổi quy trình được. Hãy để cô ấy nhìn.”
Ellie cảm thấy mình như thể là tâm điểm cho các bậc trượng phu ở đây cạnh tranh nhau. Thái độ của Hughes đã trở nên căng thẳng, cô vui vì anh ta đã cho cô thêm thời gian, nhưng cô cũng bắt đầu lật lại trang đầu tiên. Cô dừng lại nửa chừng và gõ nhẹ vào một bức hình. “Tôi nhớ anh này. Anh này đã từng được phẫu thuật năm ngoái. Bị một con dao bấm chọc thủng động mạch một bên ngực. Đó là một ca khó.”
“Không phải cắt vào động mạch ngực sẽ làm máu chảy ra nhanh sao?” Ben hỏi.
“Không khi bác sĩ phẫu thuật để ngón tay cô ấy lên để chặn nó lại.”
“Cô đã làm à?”
Cô gật đầu khi đã nhìn nhiều hơn những khuôn mặt. Ba trang sau cô chỉ vào một bức khác. “Hai viên vào dạ dày. Phục hồi rất lâu.”
Và lại tiếp tục. Thêm hai lần nữa cô chỉ vào các bức ảnh và lại miêu tả các cuộc phẫu thuật.
Max nghiêng người dựa vào cái bàn. Anh xem cô nhìn các bức ảnh của cả Cal và Erika Landry mà Hughesa đã chèn vào các bức ảnh tội phạm khác, và cô hoàn toàn không nhận ra.
Anh đi đến chỗ Hughes và cho anh ta biết tin xấu, rằng Ellie đã không thể xác định được nhà Landrys.
Hughes không thể che giấu sự thất vọng của mình. “Kêu cô ta nhìn lại lần nữa,” anh ta khăng khăng. “Có lẽ cô ấy bị phân tâm khi-“
“Cô ấy đã xem chúng hai lần rồi. Cô ấy không phải là một nhân chứng, vì thế cô ấy sẽ không ở vào danh sách.”
Ellie không chú ý đến các giọng nói đang lớn tiếng. Cô nhận được hai tin nhắn liên tiếp. Cô đọc cái đầu tiên và quyết định lờ nó đi, nhưng tin thứ hai không cho phép từ chối hay phản đối. Bác sĩ Westfield muốn làm một sự thỏa thuận. Nếu cô tới và làm một ca phẫu thuật cắt đại tràng thay cho ông, ông sẽ để hôm nay là ngày cuối cùng của cô tại bệnh viên. Đề nghị này quá tốt để từ chối. Vì Westfield đã không cần cô ở phòng giải phẫu cho đến 5 giờ và bệnh nhân đã ổn định, cô nhắn tin nói cô sẽ nhận.
“Được rồi, Ellie, cô xong việc ở đây rồi,” đặc vụ Hughes miễn cưỡng nói với cô.
Cô đứng lên, bỏ cái điện thoại vào túi xách và cố lờ Max đi, nói, “Rất vui như thế.”
Cô quay đi nhưng dừng lại, nhận ra cô không lái xe của mình đến đồn cảnh sát.
“Tôi cần quá giang về nhà.”
Mỗi người đàn ông trong phòng đều lập tức mời cô. Greg là người to mồm nhất và nhảy lên. “Tôi sẽ đưa cô về, và có lẽ chúng ta sẽ dừng lại dùng bữa trưa luôn thể.”
Max đẩy anh ta vào lại trong ghế. “Cô ấy sẽ không đi đâu hết với cậu.”
Ben thấy ngạc nhiên trước thái độ của Max. Anh dường như cũng đã quyết định không thích hay tin tưởng Greg, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Sau đó anh nhận thấy cách Max nhìn Ellie. À, giờ thì anh đã hiểu. Khỉ thật, anh hơi chậm hiểu hôm nay. Anh nên nhận thấy dấu hiệu này sớm hơn. Anh đứng dậy và móc chìa khóa ra khỏi túi rồi tiến về phía Ellie, nhưng Max đã ngăn anh lại.
“Để tôi,” Max càu nhàu. Anh nắm lấy cánh tay Ellie và thực tế là đã kéo cô băng qua căn phòng hướng về phía cầu thang.”
“Thật ngạc nhiên,” Ellie thì thầm chỉ anh mới có thể nghe.
“Gì?”
“Phút trước anh còn là một đặc vụ liên bang lạnh lùng, phút sau anh lại là người Neanderthal.”(*)
(*:Người Neanderthal bắt đầu tiến hoá ở châu Âu cách đây khoảng 230,000 năm và thống trị lục địa này cho tới cách đây chừng 35.000 năm – ND)
Anh toét miệng cười. “Anh chỉ muốn em ra khỏi chỗ này trước khi Hughes dúi các bức ảnh của Landry vào mặt em.”
Khi họ đã ở trong xe của anh và đang trên đường, cô nói, “Có lẽ Greg có thể nhận diện được Landrys.”
“Ừ, có lẽ. Cậu ta nói cậu ta đã nhìn rõ được Cal trước khi đeo kính mát.”
“Anh sẽ nói cho anh ta biết sự biến mất của các nhân chứng chứ?”
“Hughes sẽ nói chuyện với anh ta.”
“Khi nào anh bay?”
“Trong một hay hai ngày nữa. Tùy thuộc vào có bao nhiêu việc bọn anh cần phải làm ở đây.”
Cô ghét phải nói lời tạm biệt một lần nữa. Lần này sẽ không hôn, cô tuyên bố, và sẽ không hối hận.
“Em quên chào tạm biệt Ben rồi,” cô nói.
“Anh sẽ nói với cậu ta. Nghe này, Ellie…”
“Vâng?”
“Anh sẽ không quên chuyện về Evan Patterson đâu. Anh sẽ tìm ra hắn ta, và ngay khi anh tìm thấy, anh sẽ gọi điện cho em.”
“Có lẽ anh ta đã trở lại một bệnh viện tâm thần ở đâu đó cũng nên,” cô gợi ý.
“Anh sẽ kiểm tra,” anh hứa.
Anh dừng lại trước tòa nhà của cô.
“Em sẽ không vào trong,” cô nói với anh khi tháo dây an toàn ra. Cô kéo ra chùm chìa khóa xe từ túi xách và bước ra ngoài trước khi anh tắt máy.
“Anh nhớ cẩn thận,” cô nói lời tạm biệt. Cô có thể đã dừng lại được trước khi thêm vào, “khi săn lùng kẻ xấu” Thât là không ra đâu vào đâu.
Anh đã không nói lời tạm biệt với cô. Ít nhất cô cũng không nghĩ là anh sẽ làm thế, nhưng cô cũng trở về hiện thực để bước lên xe của mình và lái đi. Cô buộc mình không nhìn vào gương chiếu hậu, và sau khi rẽ vào góc quanh, cô thở dài. Chẳng có gì quá rắc rối, cô nghĩ. Nhưng đâu đó trong tâm trí cô đang càu nhàu cô . Lẽ ra cô nên ngủ với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.